Chương 378: Cuộc sống bức bách.
Thạch Trư
13/05/2013
Đám người Lí Huyền Tố vừa mới giễu cợt Diệp Húc đủ điều, nay lại tận lực mượn sức hắn, đơn giản là vì thấy Diệp Húc lại có thể vượt qua ba mươi mốt cái cảnh giới nhỏ, đả thông Thuần Dương cửu phẩm, thực lực cường hãn, tư chất tuyệt luân, có thể sánh với Đông Hoàng Mục, bởi vậy động ý muốn mời hắn cùng nhau trừ ma.
Tống Cao Đức nghe được lời nói của Lí Huyền Tố, không khỏi lộ ra thần sắc dở khóc dở cười. Vị Tiểu Thiên Vương Lí Huyền Tố này thật tìm đúng người rồi, không ngờ lại đi tìm Diệp Húc tự mình đi giết chính mình, đây không phải ngại chết quá chậm sao?
Hiên Viên Như Nguyệt kích động muốn chết, ra sức nháy mắt ra hiệu với Diệp Húc, hận không thể đồng ý thay hắn.
Cô ta thấy, tự mình giết chính mình, chắc chắn là một chuyện cực kỳ thú vị.
"Tru diệt tà ma, nghĩa bất dung từ, nếu Lý huynh đã mời, Tống mỗ đương nhiên theo mệnh. Ta cũng muốn xem một chút, Diệp lão ma danh dương thiên hạ đến tột cùng có thủ đoạn gì!"
Diệp Húc dõng dạc nói: "Nhưng mà, ta cùng với Hiên Viên Quang Hiên Viên huynh từng có giao hẹn, cùng hắn cùng nhau đuổi giết Khổng Chiêu Yêu Thánh tạm thời không thể thoát thân."
“Khổng Chiêu Yêu Thánh?”
Lí Huyền Tố nhíu mày, trầm giọng nói: "Kẻ này đã gây ra chuyện gì? Lại làm cho Tống huynh tức giận như vậy?"
Diệp Húc kể sơ qua chuyện Khổng Chiêu Yêu Thánh tàn sát dân thành, một gã đệ tử Hiên Viên gia nghe đến đó, sắc mặt kịch biến, tức giận nói: "Hành vi của Khổng Chiêu còn làm người ta phải căm phẫn hơn cả Diệp Thiếu Bảo! Ít nhất Diệp Thiếu Bảo chỉ nhằm vào những vu sĩ từng có đụng chạm với hắn, mà Khổng Chiêu lại giết hại dân thường, tội ác tày trời, kẻ này chưa diệt trừ, thiên lý khó dung! Lý huynh, tất cả đệ tử Hiên Viên gia ta, chỉ e không thể cùng huynh đuổi giết Diệp Thiếu Bảo rồi."
Hắn lập tức dẫn đám đệ tử Hiên Viên gia rời đi, hẳn là thông báo cho Hiên Viên gia cao tầng, nghe theo quyết định của cao tầng, sau đó liên hợp mấy đại thánh địa, đuổi giết Khổng Chiêu Yêu Thánh khắp nơi.
Trong tâm Diệp Húc rất có hảo cảm với người này. Vừa rồi vị đệ tử Hiên Viên gia tuy nói năng lỗ mãng với hắn, nghi ngờ hắn có thể sấm quan hay không, nhưng người này rất chuộc chính nghĩa, là đúng hay sai, bên nặng bên nhẹ đều phân chia rất rõ.
Lí Huyền Tố thấy hắn mang theo một đám đệ tử Hiên Viên gia rời đi, sắc mặt khẽ biến, hắn vốn định lôi kéo đám đệ tử Hiên Viên gia cùng hành động, cướp giết Diệp Húc, không ngờ một lời nói của "Tống Cao Đức" liền làm hỏng đi kế hoạch của hắn.
"Các vị, còn có ai nguyện ý cùng ta đuổi giết Diệp Thiếu Bảo?" Hắn nhìn khắp bốn phía, cười lớn nói.
Vài tên vu sĩ yêu tộc liếc nhau, lắc đầu nói: "Tốc độ chạy trốn của Diệp lão ma quá nhanh, chỉ dựa vào chúng ta, tuy là có thể thắng hắn, nhưng lại không thể giữ hắn lại. Nếu như muốn giữ tên ma đầu này lại thì còn phải cần nhiều nhân thủ hơn. Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, e là không thành."
Lí Huyền Tố cười nói: "Tin tức ma đầu kia đi Ân Khư bị lộ, trên đường đi có không biết bao nhiêu cao thủ muốn giết hắn. Các vị, không bằng ta cùng nhau khởi hành, tìm kiếm đồng đạo, quảng mời quần hào thiên hạ, ở cửa vào Ân Khư tổ chức một đại hội trừ ma!"
Hắn ta khẩn thiết nhìn Diệp Húc, cười nói: "Tống huynh, Khổng Chiêu Yêu Thánh phải giết, nhưng Diệp ma đầu cũng không thể bỏ qua. Đại hội trừ ma tổ chức mong là Tống huynh sẽ đến!"
Diệp Húc khẽ gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Đến lúc đó, Tống mỗ nhất định trình diện, gặp anh hào các nơi."
Lý Huyền Tố cùng vài tên vu sĩ lập tức cáo từ rời đi, Diệp Húc cũng rời khỏi Hư Không kính, trở lại trong thành, Tống Cao Đức thấp giọng nói: “Lão đệ, ngươi muốn đại khai sát giới sao?”
Hiên Viên Như Nguyệt hưng phấn đến phát run, run run nói: "Cuối cùng Diệp Thiếu Bảo cũng bắt đầu hành trình giết chóc sao? Ta nghe qua chuyện của ngươi, những nơi đi qua, máu chảy thành sông, không một ngọn cỏ! Chẳng lẽ ngươi thừa dịp đại hội trừ ma hốt gọn đám cao thủ đuổi giết ngươi sao?"
Diệp Húc lắc đầu, bác bỏ vấn đề nàng ta đưa ra, cười khổ nói: "Ta cũng không phải ma đầu thích giết chóc như mạng, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó? Như Nguyệt, ngươi tưởng tượng ta thật không chịu nổi."
Hắn không khỏi tò mò đánh giá Hiên Viên Như Nguyệt vài lần, so với Hiên Viên Quang thật thà chất phác, nha đầu này tàn ác hơn nhiều, rất có tiềm chất trở thành ma đầu.
Hiên Viên Như Nguyệt kích động vạn phần, nói: "Ta có thể tưởng tượng ra, đến lúc đó khi đến cửa vào Ân Khư rồi, tất nhiên sẽ việc trọng đại, không biết bao nhiêu cao thủ cùng yêu vương trẻ tuổi đều đến, thậm chí Đại vu Tam Thần cảnh cũng không phải là ít! Loại chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu ta được? Ngươi nhất định phải mang ta đi!"
Ba người tới nhà Hiên Viên Như Nguyệt, chỉ thấy Hiên Viên Quang mặt âm trầm đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Hiên Viên Như Nguyệt, sắc mặt lại trầm xuống vài phần.
“Nha đầu chết tiệt kia…”
Hắn vừa mới mở miệng, Hiên Viên Như Nguyệt ác nhân cáo trạng trước, ríu ra ríu rít: “Huynh, sao huynh lại đi ra thư phòng? Cha mà biết chắc sẽ đánh cho mông huynh nở hoa đó!”
“Muội còn gạt ta! Ta vừa hỏi Nhị bá, ông ấy nói cha không ở nhà, đã đi dạo chơi rồi, không biết khi nào mới trở về!”
Hiên Viên Quang cả giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, làm hại ta mất mặt trước bằng hữu!”
Hiên Viên Như Nguyệt đắc ý dào dạt, cười nói: “Ca ca, chuyện tốt huynh làm muội đều biết, muội đã biết chính là cha đã biết! Huynh lại nổi nóng với muội, muội sẽ tố cáo cho cha. Tứ giới đều phạm, nếu cha mà biết, kia sắc mặt nhất định sẽ rất thú vị đó.”
Hiên Viên Quang rung mình một cái, nhìn về phía Diệp Húc và Tống Cao Đức, chỉ thấy hai người yên lặng gật đầu, thừa nhận thân phận đã bại lộ, hắn lại cả kinh trong lòng, cười nói: “Muội muội, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là huynh muội ruột thịt…”
“Đâu có đâu có.”
Đôi mắt Hiên Viên Như Nguyệt cong như trăng khuyết, cười nói: “Chỉ cần huynh và Diệp huynh mang muội ra ngoài, cùng đi truy sát Khổng Chiêu Yêu Thánh, muội sẽ không nói cho cha.”
Hiên Viên Quang nghiêm mặt lại, không hài lòng nói: “Lòng người bên ngoài hiểm ác…”
“Huynh, lời này của huynh thật giống cha, đúng là khắc từ một bản ra.”
Hiên Viên Như Nguyệt hiên ngang lẫm liệt nói: “Nếu huynh không đồng ý, muội sẽ nói cho cha, huynh cùng Diệp lão ma tàn sát đồng đạo, đồ thán sinh linh, không chuyện ác nào là không làm. Hơn nữa còn đồ sát hết trăm họ thành Lạc Vương, ý đồ vu oan lên đầu Khổng Chiêu Yêu Thánh! Muội nghĩ, cha nhất định sẽ quân pháp bất vị thân, bắt huynh đi Điền Hải Nhãn, trấn áp ba trăm năm!”
Sắc mặt Hiên Viên Quang khổ xuống, quay đầu cầu cứu hai người Diệp Húc, Diệp Húc còn chưa kịp nói, Hiên Viên Như Nguyệt chớp chớp mắt cười nói: “Nếu muội hô một tiếng to, Diệp Thiếu Bảo ở chỗ này, đại hội trừ ma sẽ tổ chức ở nhà ta trước tiên đó.”
Diệp Húc vội vàng im miệng.
Tống Cao Đức lòng còn sợ hãi, cười nói: “May mắn lão tử không có nhược điểm bị bà cô nhỏ này nắm được. Hiên Viên huynh, ngươi nếu có một nửa thông minh cơ trí như muội muội ngươi thì ngươi tất có thể hoành hành giang hồ, không kiêng nể gì!”
Hiên Viên Quang ồm ồm nói: “Thông mình là thứ không học được. Nhưng bên ngoài quả thật vô cùng hung hiểm, vi huynh mới đi ra vài ngày đã suýt nữa bị Khổng Chiêu Yêu Thánh giết chết. Dù muội có tố cáo với cha đi nữa ta cũng không cho muội đi đâu!”
Hiên Viên Như Nguyệt ném ánh mắt cầu cứu tới Diệp Húc, Diệp Húc lặng lẽ gật đầu, ý bảo cô ta bình tĩnh chớ nóng. Nha đầu này lập tức tươi cười đầy mặt, hoàn toàn không nhắc tới chuyện vừa rồi.
"Hiên Viên huynh, cao tầng nhà ngươi đã biết chuyện thành Lạc Vương, như vậy chắc sắp có quyết định truyền đến rồi, chiếu lệnh thiên hạ, đuổi giết Khổng Chiêu."
Diệp Húc cười nói: "Tốc độ của Khổng Chiêu không kém ta là mấy, theo ta thấy, chỉ e là không có bao nhiêu người có thể đuổi kịp hắn. Bất quá, có các cao thủ các đại Thánh Địa đuổi giết, như vậy cuộc sống của hắn chắc chắn còn khó qua hơn ta."
Hắn cười ha ha, Khổng Chiêu Yêu Thánh tính đội chậu cứt lên đầu hắn, không ngờ lại lật thuyền trong mương, sau này con chim đó sẽ phải sống những ngày tháng kinh hoảng vì bị đuổi giết rồi.
Nhìn thấy kẻ khác bị đuổi giết, Diệp Húc cảm thấy rất sảng khoái trong lòng.
“Diệp huynh, huynh còn định đi đến Ân Khư không?”
Hiên Viên Quang cắn chặt răng nói: “Nếu ngươi đi, ta cũng liều mình đi cùng ngươi!”
“Ân Khư, ta nhất định phải đi.”
Diệp Húc trầm giọng nói: “Nơi đó có thứ quan trọng giúp ta nâng cao thực lực, không thể không đi. Hiên Viên huynh, ngươi…”
“Ngươi không cần nói nữa, ta nợ ngươi hai cái mạng, cho dù có phải bỏ mạng, cũng phải giao cho bằng hữu ngươi! Liều mình cùng bằng hữu xông pha nơi nguy hiểm, có gì là không thể?” Hiên Viên Quang cười nói.
Tống Cao Đức nghe thấy hắn ta nói như thế, trong tâm sục sôi, cười nói: “Hiên Viên huynh trượng nghĩa như thế, nếu ta không đi chẳng phải là ta sợ chết sao? Cho dù Ân Khư là hang rồng huyệt hổ, ta cũng phải xông vào một lần!”
Diệp Húc cảm động vạn phần, cười dài nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta lập tức xuất phát thôi!”
“Còn có ta, còn có ta!” Hiên Viên Như Nguyệt giơ cái tay nhỏ bé lên, hân hoan nói.
Hiên Viên Quang coi như không thấy, cười nói: “Ta đi thông báo cho cao tầng trong nhà một tiếng, sau đó sẽ lập tức xuất phát cùng hai vị huynh đệ.” Dứt lời, hắn bay đi hướng chỗ cao.
Diệp Húc chờ hắn ta đi xa, tế ngọc lâu lên, cười nói: “Như Nguyệt, ngươi trốn ở trong ngọc lâu của ta, sẽ không ai biết ngươi cùng chúng ta rời đi.”
Hiên Viên Như Nguyệt mừng rỡ, đi đến ngọc lâu của hắn, cười nói: “Ngươi đừng có quên thả ta ra, ta còn muốn chính mắt nhìn thấy đại hội trừ ma đó.”
Diệp Húc gật đầu, Tống Cao Đức ở bên cạnh lại gấp gần chết, oán giận nói: “Thiếu Bảo, ngươi bắt cóc con gái Hiên Viên gia, muốn rước lấy sự đuổi giết của họ sao?”
“Hẳn là không đến mức đó chứ?” Diệp Húc buồn bực.
“Khụ khụ, ngươi có biết gia chủ hiện nay của Hiên Viên gia là ai không?”
Tống Cao Đức còn định nói thêm, chỉ thấy Hiên Viên Quang đã trở về, vội vàng nói khẽ: “Phụ thân của Hiên Viên huynh chính là đương kim gia chủ của Hiên Viên gia! Huynh đệ ngươi bắt cóc Tiểu công chúa Hiên Viên gia, chính là muốn chết a…”
Hiên Viên Quang trở lại bên cạnh hai người, nhìn thoáng qua bốn phía: “Muội muội ta không ở? Hay quá, chúng ta nhanh đi!”
Hắn cùng với Diệp Húc Tống Cao Đức cùng bay đi hướng Hiên Viên kiếm, nói: “Ta không mang theo con bé là vì tốt cho nó, con bé là tâm can bảo bối của cha ta, nếu cha ta trở về mà không thấy nó ở nhà, chắc chắn sẽ nổi cơn giận lôi đình. Lần trước con bé vụng trộm ra ngoài, bị Thiên Ma tộc bắt đi, cha ta đuổi giết đến tận tầng thứ tám Hằng Cổ Ma Vực, chém giết không ít Đại vu ma tộc! Cũng may chúng ta không mang con bé đi… Diệp huynh, sao sắc mặt của huynh không tốt cho lắm, có chuyện gì à?”
“Không có việc gì.”
Sắc mặt của Diệp Húc có chút không tốt, thầm nghĩ: “Chờ đến nơi không có ai thì lén vứt cái mầm tai họa này đi, cách cô ta càng xa càng tốt… Bà nó, ta đã ‘bắt cóc’ hai vị công chúa Thiên Yêu cung, nếu ‘bắt cóc’ thêm Tiểu công chúa Hiên Viên gia, ta đây chắc vui lớn rồi…”
Hắn khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Kỳ thật, người ngoài sao biết được, ta đây đều do cuộc sống bức bách…”
Tống Cao Đức nghe được lời nói của Lí Huyền Tố, không khỏi lộ ra thần sắc dở khóc dở cười. Vị Tiểu Thiên Vương Lí Huyền Tố này thật tìm đúng người rồi, không ngờ lại đi tìm Diệp Húc tự mình đi giết chính mình, đây không phải ngại chết quá chậm sao?
Hiên Viên Như Nguyệt kích động muốn chết, ra sức nháy mắt ra hiệu với Diệp Húc, hận không thể đồng ý thay hắn.
Cô ta thấy, tự mình giết chính mình, chắc chắn là một chuyện cực kỳ thú vị.
"Tru diệt tà ma, nghĩa bất dung từ, nếu Lý huynh đã mời, Tống mỗ đương nhiên theo mệnh. Ta cũng muốn xem một chút, Diệp lão ma danh dương thiên hạ đến tột cùng có thủ đoạn gì!"
Diệp Húc dõng dạc nói: "Nhưng mà, ta cùng với Hiên Viên Quang Hiên Viên huynh từng có giao hẹn, cùng hắn cùng nhau đuổi giết Khổng Chiêu Yêu Thánh tạm thời không thể thoát thân."
“Khổng Chiêu Yêu Thánh?”
Lí Huyền Tố nhíu mày, trầm giọng nói: "Kẻ này đã gây ra chuyện gì? Lại làm cho Tống huynh tức giận như vậy?"
Diệp Húc kể sơ qua chuyện Khổng Chiêu Yêu Thánh tàn sát dân thành, một gã đệ tử Hiên Viên gia nghe đến đó, sắc mặt kịch biến, tức giận nói: "Hành vi của Khổng Chiêu còn làm người ta phải căm phẫn hơn cả Diệp Thiếu Bảo! Ít nhất Diệp Thiếu Bảo chỉ nhằm vào những vu sĩ từng có đụng chạm với hắn, mà Khổng Chiêu lại giết hại dân thường, tội ác tày trời, kẻ này chưa diệt trừ, thiên lý khó dung! Lý huynh, tất cả đệ tử Hiên Viên gia ta, chỉ e không thể cùng huynh đuổi giết Diệp Thiếu Bảo rồi."
Hắn lập tức dẫn đám đệ tử Hiên Viên gia rời đi, hẳn là thông báo cho Hiên Viên gia cao tầng, nghe theo quyết định của cao tầng, sau đó liên hợp mấy đại thánh địa, đuổi giết Khổng Chiêu Yêu Thánh khắp nơi.
Trong tâm Diệp Húc rất có hảo cảm với người này. Vừa rồi vị đệ tử Hiên Viên gia tuy nói năng lỗ mãng với hắn, nghi ngờ hắn có thể sấm quan hay không, nhưng người này rất chuộc chính nghĩa, là đúng hay sai, bên nặng bên nhẹ đều phân chia rất rõ.
Lí Huyền Tố thấy hắn mang theo một đám đệ tử Hiên Viên gia rời đi, sắc mặt khẽ biến, hắn vốn định lôi kéo đám đệ tử Hiên Viên gia cùng hành động, cướp giết Diệp Húc, không ngờ một lời nói của "Tống Cao Đức" liền làm hỏng đi kế hoạch của hắn.
"Các vị, còn có ai nguyện ý cùng ta đuổi giết Diệp Thiếu Bảo?" Hắn nhìn khắp bốn phía, cười lớn nói.
Vài tên vu sĩ yêu tộc liếc nhau, lắc đầu nói: "Tốc độ chạy trốn của Diệp lão ma quá nhanh, chỉ dựa vào chúng ta, tuy là có thể thắng hắn, nhưng lại không thể giữ hắn lại. Nếu như muốn giữ tên ma đầu này lại thì còn phải cần nhiều nhân thủ hơn. Chỉ dựa vào mấy người chúng ta, e là không thành."
Lí Huyền Tố cười nói: "Tin tức ma đầu kia đi Ân Khư bị lộ, trên đường đi có không biết bao nhiêu cao thủ muốn giết hắn. Các vị, không bằng ta cùng nhau khởi hành, tìm kiếm đồng đạo, quảng mời quần hào thiên hạ, ở cửa vào Ân Khư tổ chức một đại hội trừ ma!"
Hắn ta khẩn thiết nhìn Diệp Húc, cười nói: "Tống huynh, Khổng Chiêu Yêu Thánh phải giết, nhưng Diệp ma đầu cũng không thể bỏ qua. Đại hội trừ ma tổ chức mong là Tống huynh sẽ đến!"
Diệp Húc khẽ gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Đến lúc đó, Tống mỗ nhất định trình diện, gặp anh hào các nơi."
Lý Huyền Tố cùng vài tên vu sĩ lập tức cáo từ rời đi, Diệp Húc cũng rời khỏi Hư Không kính, trở lại trong thành, Tống Cao Đức thấp giọng nói: “Lão đệ, ngươi muốn đại khai sát giới sao?”
Hiên Viên Như Nguyệt hưng phấn đến phát run, run run nói: "Cuối cùng Diệp Thiếu Bảo cũng bắt đầu hành trình giết chóc sao? Ta nghe qua chuyện của ngươi, những nơi đi qua, máu chảy thành sông, không một ngọn cỏ! Chẳng lẽ ngươi thừa dịp đại hội trừ ma hốt gọn đám cao thủ đuổi giết ngươi sao?"
Diệp Húc lắc đầu, bác bỏ vấn đề nàng ta đưa ra, cười khổ nói: "Ta cũng không phải ma đầu thích giết chóc như mạng, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó? Như Nguyệt, ngươi tưởng tượng ta thật không chịu nổi."
Hắn không khỏi tò mò đánh giá Hiên Viên Như Nguyệt vài lần, so với Hiên Viên Quang thật thà chất phác, nha đầu này tàn ác hơn nhiều, rất có tiềm chất trở thành ma đầu.
Hiên Viên Như Nguyệt kích động vạn phần, nói: "Ta có thể tưởng tượng ra, đến lúc đó khi đến cửa vào Ân Khư rồi, tất nhiên sẽ việc trọng đại, không biết bao nhiêu cao thủ cùng yêu vương trẻ tuổi đều đến, thậm chí Đại vu Tam Thần cảnh cũng không phải là ít! Loại chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu ta được? Ngươi nhất định phải mang ta đi!"
Ba người tới nhà Hiên Viên Như Nguyệt, chỉ thấy Hiên Viên Quang mặt âm trầm đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Hiên Viên Như Nguyệt, sắc mặt lại trầm xuống vài phần.
“Nha đầu chết tiệt kia…”
Hắn vừa mới mở miệng, Hiên Viên Như Nguyệt ác nhân cáo trạng trước, ríu ra ríu rít: “Huynh, sao huynh lại đi ra thư phòng? Cha mà biết chắc sẽ đánh cho mông huynh nở hoa đó!”
“Muội còn gạt ta! Ta vừa hỏi Nhị bá, ông ấy nói cha không ở nhà, đã đi dạo chơi rồi, không biết khi nào mới trở về!”
Hiên Viên Quang cả giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, làm hại ta mất mặt trước bằng hữu!”
Hiên Viên Như Nguyệt đắc ý dào dạt, cười nói: “Ca ca, chuyện tốt huynh làm muội đều biết, muội đã biết chính là cha đã biết! Huynh lại nổi nóng với muội, muội sẽ tố cáo cho cha. Tứ giới đều phạm, nếu cha mà biết, kia sắc mặt nhất định sẽ rất thú vị đó.”
Hiên Viên Quang rung mình một cái, nhìn về phía Diệp Húc và Tống Cao Đức, chỉ thấy hai người yên lặng gật đầu, thừa nhận thân phận đã bại lộ, hắn lại cả kinh trong lòng, cười nói: “Muội muội, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là huynh muội ruột thịt…”
“Đâu có đâu có.”
Đôi mắt Hiên Viên Như Nguyệt cong như trăng khuyết, cười nói: “Chỉ cần huynh và Diệp huynh mang muội ra ngoài, cùng đi truy sát Khổng Chiêu Yêu Thánh, muội sẽ không nói cho cha.”
Hiên Viên Quang nghiêm mặt lại, không hài lòng nói: “Lòng người bên ngoài hiểm ác…”
“Huynh, lời này của huynh thật giống cha, đúng là khắc từ một bản ra.”
Hiên Viên Như Nguyệt hiên ngang lẫm liệt nói: “Nếu huynh không đồng ý, muội sẽ nói cho cha, huynh cùng Diệp lão ma tàn sát đồng đạo, đồ thán sinh linh, không chuyện ác nào là không làm. Hơn nữa còn đồ sát hết trăm họ thành Lạc Vương, ý đồ vu oan lên đầu Khổng Chiêu Yêu Thánh! Muội nghĩ, cha nhất định sẽ quân pháp bất vị thân, bắt huynh đi Điền Hải Nhãn, trấn áp ba trăm năm!”
Sắc mặt Hiên Viên Quang khổ xuống, quay đầu cầu cứu hai người Diệp Húc, Diệp Húc còn chưa kịp nói, Hiên Viên Như Nguyệt chớp chớp mắt cười nói: “Nếu muội hô một tiếng to, Diệp Thiếu Bảo ở chỗ này, đại hội trừ ma sẽ tổ chức ở nhà ta trước tiên đó.”
Diệp Húc vội vàng im miệng.
Tống Cao Đức lòng còn sợ hãi, cười nói: “May mắn lão tử không có nhược điểm bị bà cô nhỏ này nắm được. Hiên Viên huynh, ngươi nếu có một nửa thông minh cơ trí như muội muội ngươi thì ngươi tất có thể hoành hành giang hồ, không kiêng nể gì!”
Hiên Viên Quang ồm ồm nói: “Thông mình là thứ không học được. Nhưng bên ngoài quả thật vô cùng hung hiểm, vi huynh mới đi ra vài ngày đã suýt nữa bị Khổng Chiêu Yêu Thánh giết chết. Dù muội có tố cáo với cha đi nữa ta cũng không cho muội đi đâu!”
Hiên Viên Như Nguyệt ném ánh mắt cầu cứu tới Diệp Húc, Diệp Húc lặng lẽ gật đầu, ý bảo cô ta bình tĩnh chớ nóng. Nha đầu này lập tức tươi cười đầy mặt, hoàn toàn không nhắc tới chuyện vừa rồi.
"Hiên Viên huynh, cao tầng nhà ngươi đã biết chuyện thành Lạc Vương, như vậy chắc sắp có quyết định truyền đến rồi, chiếu lệnh thiên hạ, đuổi giết Khổng Chiêu."
Diệp Húc cười nói: "Tốc độ của Khổng Chiêu không kém ta là mấy, theo ta thấy, chỉ e là không có bao nhiêu người có thể đuổi kịp hắn. Bất quá, có các cao thủ các đại Thánh Địa đuổi giết, như vậy cuộc sống của hắn chắc chắn còn khó qua hơn ta."
Hắn cười ha ha, Khổng Chiêu Yêu Thánh tính đội chậu cứt lên đầu hắn, không ngờ lại lật thuyền trong mương, sau này con chim đó sẽ phải sống những ngày tháng kinh hoảng vì bị đuổi giết rồi.
Nhìn thấy kẻ khác bị đuổi giết, Diệp Húc cảm thấy rất sảng khoái trong lòng.
“Diệp huynh, huynh còn định đi đến Ân Khư không?”
Hiên Viên Quang cắn chặt răng nói: “Nếu ngươi đi, ta cũng liều mình đi cùng ngươi!”
“Ân Khư, ta nhất định phải đi.”
Diệp Húc trầm giọng nói: “Nơi đó có thứ quan trọng giúp ta nâng cao thực lực, không thể không đi. Hiên Viên huynh, ngươi…”
“Ngươi không cần nói nữa, ta nợ ngươi hai cái mạng, cho dù có phải bỏ mạng, cũng phải giao cho bằng hữu ngươi! Liều mình cùng bằng hữu xông pha nơi nguy hiểm, có gì là không thể?” Hiên Viên Quang cười nói.
Tống Cao Đức nghe thấy hắn ta nói như thế, trong tâm sục sôi, cười nói: “Hiên Viên huynh trượng nghĩa như thế, nếu ta không đi chẳng phải là ta sợ chết sao? Cho dù Ân Khư là hang rồng huyệt hổ, ta cũng phải xông vào một lần!”
Diệp Húc cảm động vạn phần, cười dài nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta lập tức xuất phát thôi!”
“Còn có ta, còn có ta!” Hiên Viên Như Nguyệt giơ cái tay nhỏ bé lên, hân hoan nói.
Hiên Viên Quang coi như không thấy, cười nói: “Ta đi thông báo cho cao tầng trong nhà một tiếng, sau đó sẽ lập tức xuất phát cùng hai vị huynh đệ.” Dứt lời, hắn bay đi hướng chỗ cao.
Diệp Húc chờ hắn ta đi xa, tế ngọc lâu lên, cười nói: “Như Nguyệt, ngươi trốn ở trong ngọc lâu của ta, sẽ không ai biết ngươi cùng chúng ta rời đi.”
Hiên Viên Như Nguyệt mừng rỡ, đi đến ngọc lâu của hắn, cười nói: “Ngươi đừng có quên thả ta ra, ta còn muốn chính mắt nhìn thấy đại hội trừ ma đó.”
Diệp Húc gật đầu, Tống Cao Đức ở bên cạnh lại gấp gần chết, oán giận nói: “Thiếu Bảo, ngươi bắt cóc con gái Hiên Viên gia, muốn rước lấy sự đuổi giết của họ sao?”
“Hẳn là không đến mức đó chứ?” Diệp Húc buồn bực.
“Khụ khụ, ngươi có biết gia chủ hiện nay của Hiên Viên gia là ai không?”
Tống Cao Đức còn định nói thêm, chỉ thấy Hiên Viên Quang đã trở về, vội vàng nói khẽ: “Phụ thân của Hiên Viên huynh chính là đương kim gia chủ của Hiên Viên gia! Huynh đệ ngươi bắt cóc Tiểu công chúa Hiên Viên gia, chính là muốn chết a…”
Hiên Viên Quang trở lại bên cạnh hai người, nhìn thoáng qua bốn phía: “Muội muội ta không ở? Hay quá, chúng ta nhanh đi!”
Hắn cùng với Diệp Húc Tống Cao Đức cùng bay đi hướng Hiên Viên kiếm, nói: “Ta không mang theo con bé là vì tốt cho nó, con bé là tâm can bảo bối của cha ta, nếu cha ta trở về mà không thấy nó ở nhà, chắc chắn sẽ nổi cơn giận lôi đình. Lần trước con bé vụng trộm ra ngoài, bị Thiên Ma tộc bắt đi, cha ta đuổi giết đến tận tầng thứ tám Hằng Cổ Ma Vực, chém giết không ít Đại vu ma tộc! Cũng may chúng ta không mang con bé đi… Diệp huynh, sao sắc mặt của huynh không tốt cho lắm, có chuyện gì à?”
“Không có việc gì.”
Sắc mặt của Diệp Húc có chút không tốt, thầm nghĩ: “Chờ đến nơi không có ai thì lén vứt cái mầm tai họa này đi, cách cô ta càng xa càng tốt… Bà nó, ta đã ‘bắt cóc’ hai vị công chúa Thiên Yêu cung, nếu ‘bắt cóc’ thêm Tiểu công chúa Hiên Viên gia, ta đây chắc vui lớn rồi…”
Hắn khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Kỳ thật, người ngoài sao biết được, ta đây đều do cuộc sống bức bách…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.