Chương 334: Cửu sát tề xuất.
Thạch Trư
13/05/2013
Kim Nghiêu Thần đánh ra một quyền này, bên trong quyền phong mang theo tiếng phật âm, dường như tôn viễn cổ cự phật Tiểu Quang Minh Thánh Địa kia sống lại, hướng chúng sinh bày ra Phật pháp, sất trá tà linh.
Nắm đấm của hắn ta giống như một cối xay màu lam thật lớn, quyền phong mênh mông đãng đãng, đánh nát trời cao, chiếu rọi bốn phía một mảnh lam u.
Chiến lực hùng mạnh như thế, khiến Diệp Húc không khỏi nghiêm nghị.
Nếu Kim Nghiêu Thần tiếp tục tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, đạt tới cảnh giới càng cao thâm hơn, chỉ sợ thân thể hắn ta sẽ tương đương với loại vu bảo như Thiên Ma Sách, hoàn toàn có thể dùng một quyền đánh nát không gian, tiến vào dị độ thời không, thậm chí có thể xuyên qua những vùng đất viễn cổ đánh mất như Hằng Cổ Ma Vực.
Hắn ta tương đương với một kiện vu bảo hình người, so với thân thể của cường giả Tam Thần cảnh đáng sợ hơn không ít, nếu hắn ta có thể tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công đến cuốn thứ chín, tu vi đạt tới Tam Hoàng cảnh, kim thân viên mãn, chỉ sợ dù không bằng viễn cổ cự phật cấm bảo của Tiểu Quang Minh Thánh Địa, nhưng cũng không kém là mấy!
Hai luồng lực lượng tuyệt cuồng gặp nhau, song phương ibieens mất, Diệp Húc trong cơ thể dù có cửu đỉnh trấn áp, cũng biết được khó có thể chịu nổi, cửu đỉnh bị luồng vĩ lực này chấn cho lắc lư không ngớt, bay tới bay lui trong các huyệt khiếu, chấn cho toàn thân hắn xương cốt máu thịt giống như sắp sửa vỡ rơi.
“Bạch Cốt yêu thành, già trì thân ta!”
“Nguyên thần hiển hóa, dung nhập thân ta!”
Diệp Húc chợt quát một tiếng, đem Bạch Cốt yêu thành cũng dung nhập vào trong huyệt khiếu, chống cự lại lực lượng của Kim Nghiêu Thần, phía sau đột nhiên hiện ra một gốc cây lớn vạn trượng, toàn thân như ngọc, vô số căn rễ vũ động.
Ngọc thụ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn nhỏ bằng thân thể hắn, biến mất ở bên trong cơ thể hắn.
Có nguyên thần gia trì, cửu đỉnh trấn áp, hắn có thể chống đỡ luồng lực lượng này, thân thể củng cố bất động như bàn thạch, lực lượng của Kim Nghiêu Thần đã không thể uy hiếp đến tính mạng hắn nữa, chỉ có thể bức hắn càng ngày càng mạnh.
Ở trong cơ thể hắn, Di La Hỗn Nguyên Chân Kinh lấy một loại độ cao trước đây chưa từng có luyện hóa linh khí, một hơi thở liền lưu chuyển mấy vạn chu thiên, khiến tu vi của hắn tăng vọt!
“Không ngờ ngươi có thể tiếp được một quyền của ta, thực lực quả thật không kém.”
Kim Nghiêu Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: “Khó trách có thể giết được Úc sư đệ, bắt đi hai người con gái của Yêu chủ, gây ra họa lớn như vậy, nhưng một quyền này cũng không phải ta xuất ra toàn lực. Nếu ta toàn lực xuất ra, thiên địa biến sắc, một chưởng liền có thể đánh ngươi thành bột mịn!”
“Chiến phật thánh pháp!”
Hắn thân hình như lam ngọc Phật Đà, phía sau che kín Phật quang, giống như vòng tròn, phạm vi hơn mười trượng, vòng tròn đó có hai vòng, chuyển động theo hướng ngược nhau.
Bên cạnh vòng tròn, từng tôn cổ phật ở phía sau đầu hắn không nhanh không chậm quay xung quanh, vòng thứ nhất có tổng cộng chín mươi chín tôn cổ phật, vòng thứ hai có chín trăm chín mươi chín tôn, chư phật lưu chuyển sau gáy hắn, trong miệng niệm tụng kinh phật viễn cổ, thanh âm vang dội.
Vòng tròn phía sau hắn giống như một phật quốc, mà hắn ta lại giống như chư phật chi chủ, đứng đầu đàn phật.
“Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết?”
Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, hai vòng tròn phía sau Kim Nghiêu Thần giống như hai vòng lam ngọc, không ngừng xoay tròn, vô cùng giống Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết của hắn.
Nhưng Công Đức Kim Luân của Diệp Húc chính là do ác quả tạo thành, mang theo ma khí dày đặc, mà hai vòng kim luân của Kim Nghiêu Thần lại là phật quang thuần túy, dường như có thể tinh lọc hết thảy tà ác.
Hơn nữa, hắn ta đã tu luyện Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Quyết đến trình độ Thiên Bảo Kim Luân, so với Diệp Húc còn cao hơn một bậc.
Kim Nghiêu Thần cũng kinh ngạc, cười nói: “Không ngờ ngươi cũng nhận ra được Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết? Ta giúp người vô số, dành dụm công đức, luyện thành hai vòng kim luân, Nhân Bảo Kim Luân, Địa Bảo Kim Luân, hai vòng kim luân gia trì khiến thực lực của ta phát huy đến độ cao mà nhà ngươi khó có thể tưởng tượng được!”
“Phật thủ diệt độ!”
Hắn ta quát một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng lật, áp xuống Diệp Húc.
Bàn tay hắn vừa động, phía sau đầu hơn ngàn tôn cổ phật đồng thời giơ tay phải ra, cùng đánh tới Diệp Húc.
“Như thị ngã văn!”
Chư phật mở miệng quát lớn, tạo ra một loại lực lượng rung động lòng người, ích ma trù tà thần, phật âm xung đãng, thậm chí quấy nhiếu Diệp Húc chân nguyên lưu động.
“Thế giới này đã không còn Phật Tổ, không còn tiên nhân, chỉ có vu! Chư phật viễn cổ cho dù tự mình giáng xuống cũng phải chết!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, sau đầu cũng hiện ra hai vòng lam ngọc kim luân, kim luân hiện lên một đóa yêu liên, hoa sen hơi động, lập tức phân liệt, từng đóa lam ngọc yêu liên nhập vào trong kim luân, trong nháy mắt cũng tạo thành hai vòng nhân bảo, địa bảo lưỡng đại kim luân tạo thành từ yêu liên.
“Vạn pháp yêu quyết! Vạn pháp yêu thủ!”
Hắn vốn còn chưa hiểu rõ hết tác dụng của Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết, nhưng nhìn thấy thủ đoạn của Kim Nghiêu Thần, lập tức biết chỗ diệu dụng của Công Đức Kim Luân, một chưởng đón nhận bàn tay lam ngọc cổ phật của Kim Nghiêu Thần, chỉ thấy hơn ngàn bông yêu liên đều động, lay động sinh tư, ma khí ngút trời, nhập vào trong Vạn pháp yêu thủ của hắn, thanh thế lập tức lớn hơn mấy lần, đủ để chống lại Kim Nghiêu Thần.
Kim Nghiêu Thần tuy chưa tu thành Nguyên Thai Bất Tử Chân Thân, nhưng dù sao cũng đã tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công đến cuốn thứ tư đệ ngũ chuyển, thân thể vốn cực kỳ hùng mạnh, hắn ta lại tu luyện Chiến Phật Thánh Quyết, dung nhập vào trong ảo thai, ảo thai dung nhập thân thể, thân thể hắn ta liền tương đương với trải qua Chiến Phật Thánh Pháp và ảo thai cùng gia trì, hơn nữa thêm cả hai vòng Công Đức Kim Luân, tương đương với ba tầng gia trì!
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc nhìn thấy có người tu luyện đến mức dũng mãnh như thế, dù là hắn, đồng thời tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh và Chư Thiên Thập Đạo, chỉ luận lực lượng thân thể thôi đã kém hơn Kim Nghiêu Thần rất nhiều.
Tuy nhiên, tu vi của hắn lại không kém Kim Nghiêu Thần, hắn tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, tu vi bản thân liền hùng hậu hơn vu sĩ bình thường gấp trăm lần, hơn nữa Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển cùng hai loại Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp, cùng với Nhất Thần Phân Hóa Cửu Đỉnh Cửu Nguyên của Hạ gia, trình độ hùng hậu của chân nguyên hắn vượt xa bất luận vu sĩ cùng cấp nào, mức độ tinh thuần của chân nguyên cũng đạt tới trình độ làm người ta phải giận dữ.
Mà nguyên thần của hắn, trải qua Di La Thiên Yêu Đế Nguyên Thần Chân Giải lấy Thái Dương chân hỏa tẩy lễ, lại trải qua từng lần lôi kiếp rèn luyện, cũng đạt tới cường độ Tam Thai cảnh nguyên thần hiển hóa, ngang với Kim Nghiêu Thần.
Mà Công Đức Kim Luân hắn cũng đã tu luyện đến Địa Bảo Kim Luân, ác quả luy luy, sánh ngang với Kim Nghiêu Thần.
Chỉ có nhiều cấm pháp như thế mới có thể tạo ra loại quái thai như Diệp Húc đây, có thể nói hắn tích lũy hơn người khác gấp trăm lần ngàn lần, nhưng lực lượng phải tích khi đột phá, linh khí hao phí, cũng là hơn người khác gấp trăm lần ngàn lần!
Diệp Húc cùng Kim Nghiêu Thần tu vi ngang nhau, nguyên thần ngang nhau, Công Đức Kim Luân ngang nhau, thứ khiếm khuyết chính là sức mạnh của thân thể mà thôi.
Nhưng chỉ là điểm này đã đủ để cho Kim Nghiêu Thần hoàn toàn áp chế hắn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc chiến đấu gian khổ như thế, gian nan như vậy.
Kim Nghiêu Thần vóc người khổng lồ, cao tới hơn mười thước, giống như một tôn lam ngọc cự phật, một quyền một cước, có chư phật tụng kinh ca ngợi, Phật quang gia trì, dường như có được sức mạnh để khai thiên lập địa.
Mà Diệp Húc nguyên công vận chuyển, dáng người khô gầy, da thịt dính sát gân cốt, tuy rằng nguyên công thúc dục, thân thể cao lên không ít, nhưng so với loại đại phật như Kim Nghiêu Thần kia thì vẫn là nhỏ bé.
Hai người một lớn một nhỏ, một cao một thấp lại chiến đấu đến thảm thiết dị thường, nghiêng trời lệch đất, thậm chí một quyền đánh ra, nước biển tách ra hai bên, vỡ ra một cái rãnh trời.
Bọn họ một chưởng nâng lên, biển rộng đều bị nhấc lên một mảng, lơ lửng bên trong không trung.
Sức mạnh chất chứa trong một quyền một cước của họ làm cho người ta không thể tưởng tượng, ngạc nhiên thán phục thân thể người, làm sao có thể chất chứa được lực lượng khủng bố như thế.
Luồng lực lượng này mạnh, dù là cao thủ vu đạo đã tu thành nguyên thai, tùy tiện nhúng tay vào cũng sẽ bị sức mạnh to lớn của hai người éo vỡ!
Cho dù là thuần dương vu bảo như Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp của Lý Huyền Tố cũng không thể chống đỡ được lâu, mà sẽ bị đánh thành bột mịn.
Luồng lực lượng này, có thể nói không phải người!
Là sức mạnh to lớn nghiêng trời lệch đất, dời sông lấp bể!
Phượng Yên Nhu sớm đã trốn ra rất xa, miễn cho bị dư ba hai người chiến đấu lan đến, lực lượng dũng mãnh như thế, mặc dù là nàng ta cũng không chịu đựng nổi, chỉ có thể xem cuộc chiến từ xa.
Những tuấn kiệt trẻ tuổi nghe tiếng mà đến nhìn thấy tình hình chiến đấu của hai người, không ít kẻ sắc mặt như đất, yên lặng rời đi.
Loại trình độ chiến đấu này làm cho bọn họ biết khó mà lui, chỉ còn lại vài người ít ỏi ở lại.
Những kẻ ở lại nơi đây, đều là hạng người cực kỳ tự phụ, vô cùng hùng mạnh, lại rất tin tưởng vào bản thân, đồng thời tâm cao khí ngạo, không muốn cùng Kim Nghiêu Thần cùng vây công Diệp Húc.
Hạ Trùng Dương vẫn mặt không chút thay đổi, đầu đính chín khẩu đại đỉnh, miệng đỉnh vân khí mù mịt.
Ông!
Cửu đỉnh đột nhiên biến mất, dường như đã dung nhập vào bên trong thiên địa, một luồng áp lực tối tăm dần dần tràn ra.
“Tất cả những kẻ ở đây, đều phải chết…” Hắn không có bất cứ biểu cảm gì, đột nhiên mỉm cười, dùng âm thanh khó có thể nghe thấy lẩm bẩm nói.
"Sư huynh, cẩn thận!"
Phượng Yên Nhu cảm thấy không ổn trước tiên, lập tức hô to nhắc nhở Diệp Húc, bay ra phía xa, tốc độ nàng cực nhanh, sau lưng đột nhiên mở ra hai cánh chim vô cùng hoa lệ, rung cánh liền có trăm dặm, chạy trốn xa xa.
Tốc độ của nàng, so với Thiên Cơ Tán còn nhanh hơn không ít, Phượng Yên Nhu kinh hồn vừa định, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ Diệp Húc và Kim Nghiêu Thần đại chiến xuất hiện một tôn đại đỉnh hữu hình vô chất phạm vi hơn mười dặm, phong ấn mảng không gian kia.
Đây là tuyệt học của Hạ gia Trung Châu, cửu đỉnh trấn thần châu!
Trong mảng không gian bị phong ấn kia, những tuấn kiệt trẻ tuổi khác cũng cảm giác được không ổn, cửu đỉnh của Hạ Trùng Dương biến mất trong hư không, không trung phía trên chỉ còn lại chín luồng màu sắc kỳ lạ, lưu ly lay động, cực kỳ sáng chói.
“Hạ Trùng Dương, ngươi cửu đỉnh hợp nhất, phong ấn nơi đây, chẳng lẽ là định một mẻ bắt hết chúng ta sao?” Một gã đệ tử Thiên Đạo tông lạnh lùng nói.
Lại có một người đứng ra, lạnh giọng nói: “Ngươi quá xằng bậy rồi, tu vi của ngươi quả thật không kém, nhưng chúng ta cũng không hề kém, nếu động thủ tới ngươi tất chết không chỗ chôn!”
“Mau thả chúng ta ra ngoài, nếu không ngươi chỉ còn đường chết!”
Thân hình Hạ Trùng Dương dần dần biến đạm, khóe miệng lộ ra ý cười, hạ giọng nói: “Thả các ngươi ra ngoài, không có khả năng, các ngươi vẫn là chôn cùng Diệp Thiếu Bảo đi…”
Thân hình hắn dường như hóa thành không khí, biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trong không trung, chín loại màu sắc càng lúc càng rõ, dần dần bức tới gần.
“Hắn hợp nhất cửu đỉnh, trấn áp chúng ta, muốn luyện hóa tất cả chúng ta, quả là mộng tưởng hão huyền!”
Một gã tuấn kiệt trẻ tuổi cười lạnh: “Chúng ta đồng loạt ra tay, phá vỡ cửu đỉnh trấn áp, sau đó xử tử hắn!”
Vù!
Một luồng màu sắc đột nhiên phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, từ trên cao cuốn xuống, luồng màu sắc này thuần xanh, giống như nước lũ cuồn cuộn, gào thét mà tới.
"Phong sát..."
Tên đệ tử Thiên Đạo tông kia sắc mặt kịch biến, mặt vàng như đất, run giọng nói: “Chẳng lẽ Hạ Trùng Dương ở trong đỉnh luyện cửu sát? Kẻ này, âm hiểm vô cùng, đây là muốn một lưới bắt hết chúng ta, luyện hóa tất cả…”
Đây là một luồng phong sát đơn thuần, dài đến ba mươi dặm, từ trên người hắn đảo qua, tên đệ tử Thiên Đạo tông này hừ một tiếng cũng không kịp, đã bị phong sát thuần túy xé nát thành mảnh nhỏ.
Nắm đấm của hắn ta giống như một cối xay màu lam thật lớn, quyền phong mênh mông đãng đãng, đánh nát trời cao, chiếu rọi bốn phía một mảnh lam u.
Chiến lực hùng mạnh như thế, khiến Diệp Húc không khỏi nghiêm nghị.
Nếu Kim Nghiêu Thần tiếp tục tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, đạt tới cảnh giới càng cao thâm hơn, chỉ sợ thân thể hắn ta sẽ tương đương với loại vu bảo như Thiên Ma Sách, hoàn toàn có thể dùng một quyền đánh nát không gian, tiến vào dị độ thời không, thậm chí có thể xuyên qua những vùng đất viễn cổ đánh mất như Hằng Cổ Ma Vực.
Hắn ta tương đương với một kiện vu bảo hình người, so với thân thể của cường giả Tam Thần cảnh đáng sợ hơn không ít, nếu hắn ta có thể tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công đến cuốn thứ chín, tu vi đạt tới Tam Hoàng cảnh, kim thân viên mãn, chỉ sợ dù không bằng viễn cổ cự phật cấm bảo của Tiểu Quang Minh Thánh Địa, nhưng cũng không kém là mấy!
Hai luồng lực lượng tuyệt cuồng gặp nhau, song phương ibieens mất, Diệp Húc trong cơ thể dù có cửu đỉnh trấn áp, cũng biết được khó có thể chịu nổi, cửu đỉnh bị luồng vĩ lực này chấn cho lắc lư không ngớt, bay tới bay lui trong các huyệt khiếu, chấn cho toàn thân hắn xương cốt máu thịt giống như sắp sửa vỡ rơi.
“Bạch Cốt yêu thành, già trì thân ta!”
“Nguyên thần hiển hóa, dung nhập thân ta!”
Diệp Húc chợt quát một tiếng, đem Bạch Cốt yêu thành cũng dung nhập vào trong huyệt khiếu, chống cự lại lực lượng của Kim Nghiêu Thần, phía sau đột nhiên hiện ra một gốc cây lớn vạn trượng, toàn thân như ngọc, vô số căn rễ vũ động.
Ngọc thụ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn nhỏ bằng thân thể hắn, biến mất ở bên trong cơ thể hắn.
Có nguyên thần gia trì, cửu đỉnh trấn áp, hắn có thể chống đỡ luồng lực lượng này, thân thể củng cố bất động như bàn thạch, lực lượng của Kim Nghiêu Thần đã không thể uy hiếp đến tính mạng hắn nữa, chỉ có thể bức hắn càng ngày càng mạnh.
Ở trong cơ thể hắn, Di La Hỗn Nguyên Chân Kinh lấy một loại độ cao trước đây chưa từng có luyện hóa linh khí, một hơi thở liền lưu chuyển mấy vạn chu thiên, khiến tu vi của hắn tăng vọt!
“Không ngờ ngươi có thể tiếp được một quyền của ta, thực lực quả thật không kém.”
Kim Nghiêu Thần lộ ra vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: “Khó trách có thể giết được Úc sư đệ, bắt đi hai người con gái của Yêu chủ, gây ra họa lớn như vậy, nhưng một quyền này cũng không phải ta xuất ra toàn lực. Nếu ta toàn lực xuất ra, thiên địa biến sắc, một chưởng liền có thể đánh ngươi thành bột mịn!”
“Chiến phật thánh pháp!”
Hắn thân hình như lam ngọc Phật Đà, phía sau che kín Phật quang, giống như vòng tròn, phạm vi hơn mười trượng, vòng tròn đó có hai vòng, chuyển động theo hướng ngược nhau.
Bên cạnh vòng tròn, từng tôn cổ phật ở phía sau đầu hắn không nhanh không chậm quay xung quanh, vòng thứ nhất có tổng cộng chín mươi chín tôn cổ phật, vòng thứ hai có chín trăm chín mươi chín tôn, chư phật lưu chuyển sau gáy hắn, trong miệng niệm tụng kinh phật viễn cổ, thanh âm vang dội.
Vòng tròn phía sau hắn giống như một phật quốc, mà hắn ta lại giống như chư phật chi chủ, đứng đầu đàn phật.
“Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết?”
Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, hai vòng tròn phía sau Kim Nghiêu Thần giống như hai vòng lam ngọc, không ngừng xoay tròn, vô cùng giống Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết của hắn.
Nhưng Công Đức Kim Luân của Diệp Húc chính là do ác quả tạo thành, mang theo ma khí dày đặc, mà hai vòng kim luân của Kim Nghiêu Thần lại là phật quang thuần túy, dường như có thể tinh lọc hết thảy tà ác.
Hơn nữa, hắn ta đã tu luyện Công Đức Kim Luân Luyện Bảo Quyết đến trình độ Thiên Bảo Kim Luân, so với Diệp Húc còn cao hơn một bậc.
Kim Nghiêu Thần cũng kinh ngạc, cười nói: “Không ngờ ngươi cũng nhận ra được Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết? Ta giúp người vô số, dành dụm công đức, luyện thành hai vòng kim luân, Nhân Bảo Kim Luân, Địa Bảo Kim Luân, hai vòng kim luân gia trì khiến thực lực của ta phát huy đến độ cao mà nhà ngươi khó có thể tưởng tượng được!”
“Phật thủ diệt độ!”
Hắn ta quát một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng lật, áp xuống Diệp Húc.
Bàn tay hắn vừa động, phía sau đầu hơn ngàn tôn cổ phật đồng thời giơ tay phải ra, cùng đánh tới Diệp Húc.
“Như thị ngã văn!”
Chư phật mở miệng quát lớn, tạo ra một loại lực lượng rung động lòng người, ích ma trù tà thần, phật âm xung đãng, thậm chí quấy nhiếu Diệp Húc chân nguyên lưu động.
“Thế giới này đã không còn Phật Tổ, không còn tiên nhân, chỉ có vu! Chư phật viễn cổ cho dù tự mình giáng xuống cũng phải chết!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, sau đầu cũng hiện ra hai vòng lam ngọc kim luân, kim luân hiện lên một đóa yêu liên, hoa sen hơi động, lập tức phân liệt, từng đóa lam ngọc yêu liên nhập vào trong kim luân, trong nháy mắt cũng tạo thành hai vòng nhân bảo, địa bảo lưỡng đại kim luân tạo thành từ yêu liên.
“Vạn pháp yêu quyết! Vạn pháp yêu thủ!”
Hắn vốn còn chưa hiểu rõ hết tác dụng của Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết, nhưng nhìn thấy thủ đoạn của Kim Nghiêu Thần, lập tức biết chỗ diệu dụng của Công Đức Kim Luân, một chưởng đón nhận bàn tay lam ngọc cổ phật của Kim Nghiêu Thần, chỉ thấy hơn ngàn bông yêu liên đều động, lay động sinh tư, ma khí ngút trời, nhập vào trong Vạn pháp yêu thủ của hắn, thanh thế lập tức lớn hơn mấy lần, đủ để chống lại Kim Nghiêu Thần.
Kim Nghiêu Thần tuy chưa tu thành Nguyên Thai Bất Tử Chân Thân, nhưng dù sao cũng đã tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công đến cuốn thứ tư đệ ngũ chuyển, thân thể vốn cực kỳ hùng mạnh, hắn ta lại tu luyện Chiến Phật Thánh Quyết, dung nhập vào trong ảo thai, ảo thai dung nhập thân thể, thân thể hắn ta liền tương đương với trải qua Chiến Phật Thánh Pháp và ảo thai cùng gia trì, hơn nữa thêm cả hai vòng Công Đức Kim Luân, tương đương với ba tầng gia trì!
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc nhìn thấy có người tu luyện đến mức dũng mãnh như thế, dù là hắn, đồng thời tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh và Chư Thiên Thập Đạo, chỉ luận lực lượng thân thể thôi đã kém hơn Kim Nghiêu Thần rất nhiều.
Tuy nhiên, tu vi của hắn lại không kém Kim Nghiêu Thần, hắn tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công, Vạn Kiếp Vô Lượng Tâm Kinh, tu vi bản thân liền hùng hậu hơn vu sĩ bình thường gấp trăm lần, hơn nữa Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo Quyển cùng hai loại Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Pháp, cùng với Nhất Thần Phân Hóa Cửu Đỉnh Cửu Nguyên của Hạ gia, trình độ hùng hậu của chân nguyên hắn vượt xa bất luận vu sĩ cùng cấp nào, mức độ tinh thuần của chân nguyên cũng đạt tới trình độ làm người ta phải giận dữ.
Mà nguyên thần của hắn, trải qua Di La Thiên Yêu Đế Nguyên Thần Chân Giải lấy Thái Dương chân hỏa tẩy lễ, lại trải qua từng lần lôi kiếp rèn luyện, cũng đạt tới cường độ Tam Thai cảnh nguyên thần hiển hóa, ngang với Kim Nghiêu Thần.
Mà Công Đức Kim Luân hắn cũng đã tu luyện đến Địa Bảo Kim Luân, ác quả luy luy, sánh ngang với Kim Nghiêu Thần.
Chỉ có nhiều cấm pháp như thế mới có thể tạo ra loại quái thai như Diệp Húc đây, có thể nói hắn tích lũy hơn người khác gấp trăm lần ngàn lần, nhưng lực lượng phải tích khi đột phá, linh khí hao phí, cũng là hơn người khác gấp trăm lần ngàn lần!
Diệp Húc cùng Kim Nghiêu Thần tu vi ngang nhau, nguyên thần ngang nhau, Công Đức Kim Luân ngang nhau, thứ khiếm khuyết chính là sức mạnh của thân thể mà thôi.
Nhưng chỉ là điểm này đã đủ để cho Kim Nghiêu Thần hoàn toàn áp chế hắn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc chiến đấu gian khổ như thế, gian nan như vậy.
Kim Nghiêu Thần vóc người khổng lồ, cao tới hơn mười thước, giống như một tôn lam ngọc cự phật, một quyền một cước, có chư phật tụng kinh ca ngợi, Phật quang gia trì, dường như có được sức mạnh để khai thiên lập địa.
Mà Diệp Húc nguyên công vận chuyển, dáng người khô gầy, da thịt dính sát gân cốt, tuy rằng nguyên công thúc dục, thân thể cao lên không ít, nhưng so với loại đại phật như Kim Nghiêu Thần kia thì vẫn là nhỏ bé.
Hai người một lớn một nhỏ, một cao một thấp lại chiến đấu đến thảm thiết dị thường, nghiêng trời lệch đất, thậm chí một quyền đánh ra, nước biển tách ra hai bên, vỡ ra một cái rãnh trời.
Bọn họ một chưởng nâng lên, biển rộng đều bị nhấc lên một mảng, lơ lửng bên trong không trung.
Sức mạnh chất chứa trong một quyền một cước của họ làm cho người ta không thể tưởng tượng, ngạc nhiên thán phục thân thể người, làm sao có thể chất chứa được lực lượng khủng bố như thế.
Luồng lực lượng này mạnh, dù là cao thủ vu đạo đã tu thành nguyên thai, tùy tiện nhúng tay vào cũng sẽ bị sức mạnh to lớn của hai người éo vỡ!
Cho dù là thuần dương vu bảo như Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp của Lý Huyền Tố cũng không thể chống đỡ được lâu, mà sẽ bị đánh thành bột mịn.
Luồng lực lượng này, có thể nói không phải người!
Là sức mạnh to lớn nghiêng trời lệch đất, dời sông lấp bể!
Phượng Yên Nhu sớm đã trốn ra rất xa, miễn cho bị dư ba hai người chiến đấu lan đến, lực lượng dũng mãnh như thế, mặc dù là nàng ta cũng không chịu đựng nổi, chỉ có thể xem cuộc chiến từ xa.
Những tuấn kiệt trẻ tuổi nghe tiếng mà đến nhìn thấy tình hình chiến đấu của hai người, không ít kẻ sắc mặt như đất, yên lặng rời đi.
Loại trình độ chiến đấu này làm cho bọn họ biết khó mà lui, chỉ còn lại vài người ít ỏi ở lại.
Những kẻ ở lại nơi đây, đều là hạng người cực kỳ tự phụ, vô cùng hùng mạnh, lại rất tin tưởng vào bản thân, đồng thời tâm cao khí ngạo, không muốn cùng Kim Nghiêu Thần cùng vây công Diệp Húc.
Hạ Trùng Dương vẫn mặt không chút thay đổi, đầu đính chín khẩu đại đỉnh, miệng đỉnh vân khí mù mịt.
Ông!
Cửu đỉnh đột nhiên biến mất, dường như đã dung nhập vào bên trong thiên địa, một luồng áp lực tối tăm dần dần tràn ra.
“Tất cả những kẻ ở đây, đều phải chết…” Hắn không có bất cứ biểu cảm gì, đột nhiên mỉm cười, dùng âm thanh khó có thể nghe thấy lẩm bẩm nói.
"Sư huynh, cẩn thận!"
Phượng Yên Nhu cảm thấy không ổn trước tiên, lập tức hô to nhắc nhở Diệp Húc, bay ra phía xa, tốc độ nàng cực nhanh, sau lưng đột nhiên mở ra hai cánh chim vô cùng hoa lệ, rung cánh liền có trăm dặm, chạy trốn xa xa.
Tốc độ của nàng, so với Thiên Cơ Tán còn nhanh hơn không ít, Phượng Yên Nhu kinh hồn vừa định, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ Diệp Húc và Kim Nghiêu Thần đại chiến xuất hiện một tôn đại đỉnh hữu hình vô chất phạm vi hơn mười dặm, phong ấn mảng không gian kia.
Đây là tuyệt học của Hạ gia Trung Châu, cửu đỉnh trấn thần châu!
Trong mảng không gian bị phong ấn kia, những tuấn kiệt trẻ tuổi khác cũng cảm giác được không ổn, cửu đỉnh của Hạ Trùng Dương biến mất trong hư không, không trung phía trên chỉ còn lại chín luồng màu sắc kỳ lạ, lưu ly lay động, cực kỳ sáng chói.
“Hạ Trùng Dương, ngươi cửu đỉnh hợp nhất, phong ấn nơi đây, chẳng lẽ là định một mẻ bắt hết chúng ta sao?” Một gã đệ tử Thiên Đạo tông lạnh lùng nói.
Lại có một người đứng ra, lạnh giọng nói: “Ngươi quá xằng bậy rồi, tu vi của ngươi quả thật không kém, nhưng chúng ta cũng không hề kém, nếu động thủ tới ngươi tất chết không chỗ chôn!”
“Mau thả chúng ta ra ngoài, nếu không ngươi chỉ còn đường chết!”
Thân hình Hạ Trùng Dương dần dần biến đạm, khóe miệng lộ ra ý cười, hạ giọng nói: “Thả các ngươi ra ngoài, không có khả năng, các ngươi vẫn là chôn cùng Diệp Thiếu Bảo đi…”
Thân hình hắn dường như hóa thành không khí, biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trong không trung, chín loại màu sắc càng lúc càng rõ, dần dần bức tới gần.
“Hắn hợp nhất cửu đỉnh, trấn áp chúng ta, muốn luyện hóa tất cả chúng ta, quả là mộng tưởng hão huyền!”
Một gã tuấn kiệt trẻ tuổi cười lạnh: “Chúng ta đồng loạt ra tay, phá vỡ cửu đỉnh trấn áp, sau đó xử tử hắn!”
Vù!
Một luồng màu sắc đột nhiên phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, từ trên cao cuốn xuống, luồng màu sắc này thuần xanh, giống như nước lũ cuồn cuộn, gào thét mà tới.
"Phong sát..."
Tên đệ tử Thiên Đạo tông kia sắc mặt kịch biến, mặt vàng như đất, run giọng nói: “Chẳng lẽ Hạ Trùng Dương ở trong đỉnh luyện cửu sát? Kẻ này, âm hiểm vô cùng, đây là muốn một lưới bắt hết chúng ta, luyện hóa tất cả…”
Đây là một luồng phong sát đơn thuần, dài đến ba mươi dặm, từ trên người hắn đảo qua, tên đệ tử Thiên Đạo tông này hừ một tiếng cũng không kịp, đã bị phong sát thuần túy xé nát thành mảnh nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.