Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 727: Đăng cơ xưng hoàng

Thạch Trư

16/11/2013

Các chủ quốc thần quốc trong thế giới Côn Luân khiếp sợ không hiểu, chỉ trong chớp mắt Xích Uyên Ma Tôn liền bị trấn áp vô cùng thể thảm trong một toà tiểu sơn cao chỉ hơn một trượng. Cảnh tượng này, quả thật rất giống một con kiến một tay tát chết cả ruồi đang bay.

“Đây là núi gì vậy, không ngờ lại có thể đem Xích Uyên Ma Tôn trấn áp ở bên dưới?”

Bọn họ ngơ ngác nhìn Phương Trượng tiên sơn, toà tiên sơn này chỉ là có bề ngoài giống một quả núi, thực tế vô cùng nhỏ bé, thoạt nhìn thì nặng không đến vạn cân, nhưng lại có thể trấn áp thân ngoại hoá thân của Thánh Hoàng, thật là không tưởng tượng nổi.

Tây Vương Mẫu rất hứng thú nhìn Diệp Húc, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ gì.

Hành động này của Diệp Húc cũng là cực kỳ mạo hiểm, nếu như không phải Phương Trượng tiên sơn trấn áp Xích Uyên Ma Tôn bộ hoá thân này thì e rằng hắn đã trực tiếp bị Xích Uyên Ma Tôn xung đột chính diện.

Pháp lực Thánh Hoàng cao gấp trăm lần Vu Hoàng, nên cho dù chỉ là một tôn hoá thân của Xích Uyên Ma Tôn so sánh với Vu Hoàng một chút cũng không hề thua kém, với thực lực hiện nay của Diệp Húc, đối kháng chính diện với Vu Hoàng, tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

Mà Dao Trì thiên thuyền lúc này cũng không có trong người hắn, hắn thậm chí ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có, cho dù tế khởi Thánh bảo, cũng không chịu nổi một kích.

Thực lực và tu vi của hắn, có chênh lệnh rất lớn so với Vu Hoàng, cho dù tu thành Nhân Hoàng, cũng không có cách nào đối kháng chính diện với Vu Hoàng chứ đừng nói là hoá thân của Thánh Hoàng.

Quy tắc kỳ lạ mà hắn dựa vào bên trong Phương Trượng tiên sơn thuộc về quy tắc của tiên, trời đất của tiên, so với quy tắc của vu hoàn toàn khác biệt. Dưới sự bao phủ của tiên sơn, vu pháp, vu bảo đều không có tác dụng, hoá thân của Xích Uyên Ma Tôn cũng sẽ bị khác chế bởi quy tắc tiên sơn.

Toà tiên sơn này thoạt nhìn tuy nhỏ, nhưng lại nặng vô cùng, Diệp Húc đến nay cũng không đủ lực đem toà tiên sơn này hoàn toàn nhấc lên, chỉ là dựa vào ngọc lầu của hắn có thể biến hoá cực lớn, cưỡng chế đem toà tiên sơn hút vào bên trong mà thôi.

“Toà núi này, chẳng lẽ chính là viễn cổ tiên sơn?”

Bên dưới Phương Trượng tiên sơn, đột nhiên truyền đến tiếng gầm thét của Xích Uyên Ma Tôn, gã điềm nhiên nói: “Ha ha, chỉ là một toà tiên sơn bé nhỏ cũng đòi trấn áp Thánh Hoàng sao? Tiểu tử, ngươi quá coi thường Thánh Hoàng rồi.”

Hao Thiên Khuyển bị doạ giật mình, vội vàng tránh xa Phương Trượng tiên sơn, trốn sau lưng Diệp Húc.

“Thánh Hoàng lấy thiên làm tông, lấy đạo làm môn, mở ra đạo môn, chính là Vu Tổ, Thần Vương. Lão đây mặc dù không mở ra đạo môn, nhưng đã lĩnh ngộ đắc đạo, thấy được đạo môn, một toà tiên sơn bé nhỏ, sao có thể khắc chế được ta.”

Phương Trượng tiên sơn khẽ rung động, Xích Uyên Ma Tôn vốn bị ép đến mỏng như tờ giấy thì nay không ngờ lại chậm rãi phồng lên, thân thể biến thành sung mãn.

Lúc trước y căn bản không coi Diệp Húc, tên tu vi đại vu này ra gì, trong mắt y chỉ có duy nhất Vu Hoàng mới miễn cưỡng để ý, cho dù là Vu Hoàng thì trước mặt y cũng chỉ là một vai trò nhỏ bé.

Y cũng không hoàn toàn dốc lực, thậm chí không thèm nhìn công kích của Diệp Húc, khoảng không gian quanh người y đã bị ma khí của hắn ngưng tụ thành một khoảng không trùng trùng điệp điệp, có đến mấy vạn đạo thời không bị bóp méo.

Y để hoá thân của mình ở bên trong khoảng hư không trùng điệp này, bất kỳ công kích nào, cho dù là một kích toàn lực của Vu Hoàng đều đừng mở tưởng trong chớp mắt có thể phá vỡ khoảng thời không này, công kích đến hoá thân của y.

Với tu vi của Diệp Húc, thì cho dù có Thánh bảo trong tay cũng không thể phá vỡ những đạo thời không này.

Nhưng y vạn lần không ngờ được mục đích khi Diệp Húc tế khởi ngọc lầu không phải là để dùng ngọc lầu trấn áp y, mà là phóng thích Phương Trượng tiên sơn ở bên trong.

Khi Phương Trượng tiên sơn rơi ra, từng khoảng thời không trùng trùng tan rã, chỉ một thoáng liền xuyên thấy mấy vạn thời không, trực tiếp giáng xuống đầu y, khiến y bị đè ép.



Hoá thân của vị Thánh Hoàng này có thể tranh hơn thua với Vu Hoàng, nhưng khi gặp phải Phương Trượng tiên sơn, loại di tích viễn cổ này thì đến cả một chiêu còn chưa xuất ra được liền bị áp thành mỏng như tờ giấy.

Hao Thiên Khuyển nói y là bị “khổ ép” không hẳn là không có lý.

Nếu như đổi lại là bất kỳ một người nào trong thế giới Vu Hoang, hoặc là một ai đó có chút hiểu biết về chiến tích của Diệp Húc đều sẽ không tuỳ tiện để Diệp Húc tế khởi ngọc lầu hay bảo tháp ở trên đầu mình, đây tuyệt đối là một việc vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Xích Uyên Ma Tôn lại không hề biết những chuyện trước đây của Diệp Húc, do đó một chút cũng không để ý đến toà ngọc lầu này, khiến y chịu hớ lớn, bị trấn áp đến biến thành tờ giấy mỏng, mất hết thể diện trước các vị quốc chủ.

Lúc này lửa giận trong lòng y hừng hực, đường đường một Thánh Hoàng của Xích Đế Ma giới lại bị một tên tiểu bối đè ép trước mặt nhiều người, tuy nói chỉ là đè ép một tôn hoá thân của y, nhưng loại nhục nhã này vẫn khiến y khó mà tiếp nhận được.

“Thánh tôn ta đã nhìn thấy đạo môn, lĩnh ngộ đắc đạo, một toà tiên sơn đã trôi vào dĩ vãng, cũng khắc chế được ta sao?”

Phương Trượng tiên sơn run rẩy càng mãnh liệt hơn, tôn hoá thân của Xích Uyên Ma Tôn một lần nữa ngưng tụ, hai cánh tay và lưng cùng nâng lên, dự định đem toà tiên sơn này nhấc dậy.

Diệp Húc không khỏi biến sắc, người khác không biết trọng lượng của toà tiên sơn này, nhưng hắn thì biết rất rõ ràng.

Phương Trượng tiên sơn vô cùng nặng, thoạt nhìn thì nhỏ bé đến đáng thương, chỉ cao có một trượng, nhưng bên trong tiên sơn, chính là một hệ thống thế giới rộng lớn bao la, mặc dù không bằng được một phần của thế giới Vu Hoang hay Côn Luân tiên giới, nhưng vẫn vô cùng to lớn, có thể dùng đến con số tỷ vạn để tính toán.

Hoá thân của Xích Uyên Ma Tôn không ngờ lại có thể làm rung chuyển cả toà tiên sơn, chỉ riêng một điểm này đã vượt xa Diệp Húc, đạt đến trình độ mà Diệp Húc không cách nào sánh kịp.

Đây mới chỉ là tình huống tu vi của y bị Phương Trượng tiên sơn áp chế, nếu như tu vi của y không bị áp chế thì e rằng Phương Trượng tiên sơn đối với y mà nói có thể nhấc lên một cách dễ dàng.

Nếu là chân thân của y đến đây, chỉ sợ toà tiên sơn này ngay cả tu vi của y cũng không áp chế nổi.

“Lợi hại, không hổ là Thánh Hoàng, có điều Xích Uyên Ma Tôn, ngươi muốn đấu với ta thì vẫn còn non nớt lắm, bây giờ ngươi tốt hơn vẫn là ngoan ngoãn nằm sấp xuống đi!”

Ngọc lầu trên đầu Diệp Húc lại một lần nữa bay lên, vù vù chuyển động, đột nhiên từ trong ngọc lầu bay ra một toà bảo tháp, nhập vào bên trong tiên sơn, trôi lở lửng giữa khoảng không bên trong Phương Trượng tiên sơn.

Di La Thiên Địa tháp không chịu quy tắc áp chế của Phương Trượng tiên sơn, chỉ thấy toà bảo tháp này càng ngày càng cao, càng ngày càng lớn, buông xuống vô vàn đạo huyền hoàng chi khí, rơi phía trên Phương Trượng tiên sơn.

Ầm!

Phương Trượng tiên sơn lập tức trở nên vô cùng nặng nề, ầm ầm một tiếng lại đem Xích Uyên Ma Tôn áp xuống, khiến y lại bị đè bẹp.

Uy năng của Di La Thiên Địa tháp bao trùm áp đảo Xích Uyên Ma Tôn, khiến y bị ép tới mức không thể nhúc nhích. Truyện được share bỡi "tung hoanh.com"

“Xích Uyên, ở trước mặt ta, ngươi cho dù có là rồng, thì cũng phải ngoan ngoãn biến thành con côn trùng, trung thành nằm xấp xuống cho ta.”

Diệp Húc dùng Di La Thiên Địa tháp cộng thêm Phương Trượng tiên sơn, hoàn toàn trấn áp Xích Uyên Ma Tôn, ánh mắt quét liếc bốn phía, thản nhiên nói: “Chư vị, còn có ai muốn tranh đoạt ngôi vị Tây Hoàng Công với trẫm nữa không?”

“Tiểu tử, ngươi ở trước mặt mọi người làm nhục ta, làm nhục Thánh Hoàng của Xích Đế Ma giới, ta nhất định sẽ giết ngươi, băm ngươi ra thành nghìn mảnh.”

Tiếng nói của Xích Uyên Ma Tôn từ dưới núi vọng đến, tiếng gầm giận dữ vang lên không dứt: “Con bé bên cạnh kia, ngươi cứ đợi làm quả phụ đi! Lão đây nhất định sẽ làm thịt nó, khiến nó phải chết hàng nghìn hàng vạn lần!”



Di La Thiên Địa tháp đột nhiên trở nên càng nặng hơn, khiến y bị ép đến hộc máu, nói không ra lời.

Các vị quốc chủ thần quốc im lặng, ngay cả Xích Uyên Ma Tôn cũng bị Diệp Húc dễ dàng trấn áp, không cần hao phí nhiều sức lực, thậm chí còn không thèm tự mình động thủ liền khiến Xích Uyên Ma Tôn phải nằm bẹp trên đất không thể nhúc nhích.

Đây chính là lập uy, trước mặt các vị quốc chủ thần quốc, cũng là trước mặt các vị Vu Hoàng, trấn áp một tôn hoá thân của Thánh Hoàng.

Từ điểm này, bọn họ liền có thể thấy được Diệp Húc kẻ ngoại hương này hoàn hoàn không phải là một quả hồng mềm thích nắn thì nắn, ngược lại hắn vô cùng khó giải quyết.

Thực lực của hắn không hề cường mạnh như vậy, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ cao minh, có thể dễ dàng chi phối Xích Uyên Ma Tôn, một cường nhân mạnh mẽ vô cùng.

Hơn nữa Tây Vương Mẫu đã từng nói rõ rằng bà lựa chọn Diệp Húc làm Tây Hoàng Công, nếu lúc này bất luận là ai xông ra thì đều là chống đối lại Tây Vương Mẫu, chỉ có một đường chết, vì thế cho dù bọn họ còn có chút ý kiến cũng không dám hé răng nửa lời.

“Nếu như đã không còn ai phản đối, vậy thì trẫm đành gắng gượng mà làm, ngồi lên ngôi vị Tây Hoàng Công vậy.” Diệp Húc khẽ mỉm cười, nắm tay Phượng Yên Nhu hướng bảo toạ Ngọc Đế và Ngọc Mẫu đi đến.

Tây Vương Mẫu từ trên phượng toạ lui xuống, để Phượng Yên Nhu ngồi lên bảo toạ, bản thân lui về phía sau, buông rèm nhiếp chính.

“Có điều, Tây Hoàng Công cách xưng hô này, không hợp ý trẫm.”

Diệp Húc trong Lăng Tiêu bảo điện ngồi trên toà bảo toạ mà viễn cổ Thiên đế từng ngồi, quan sát mọi người, mỉm cười nói: “Từ nay về sau, trẫm chính là Ngọc Hoàng, Tây Hoàng Công cái xưng hiệu này, chớ nên nhắc lại nữa, các ngươi về sau có thể tham bái trẫm cùng nương nương.”

Phía sau màn che, Tây Vương Mẫu khẽ nhíu mày.

Diệp Húc biểu hiện quả thực có hơi cường thế, che hết cả quyền uy Vương Mẫu. Theo truyền thống của Hoa Tư thiên quốc, Tây Vương Mẫu chính là người thống trị cường thế, còn Tây Hoàng Công chỉ là người phụ thuộc Vương Mẫu. Vậy mà Diệp Húc sau khi trở thành Tây Hoàng Công lại lập tức thay đổi danh hiệu, rõ ràng là không theo ý của Vương Mẫu.

“Hiện nay đã là thời thế không bình thường, sự tình cũng đặc biệt, thôi thì tuỳ hắn vậy.”

Tây Vương Mẫu ánh mắt chớp động: “Đợi đến khi hai người sinh con, Hoa Tư thiên quốc ta liền có người kế tục, đến lúc đó Vương Mẫu sẽ có thể làm mẫu nghi thiên hạ chân chính, thoát khỏi bóng của hắn…”

“Ta nhất định phải giết ngươi, băm ngươi thành trăm nghìn mảnh!”

Tiếng gào của Xích Uyên Ma Tôn mãi không dứt: “Sau khi Tây Vương Mẫu chết, ta phải xem xem còn ai có thể che chở được ngươi.”

Còn Hao Thiên Khuyển thì nhảy đến bên cạnh Phương Trượng tiên sơn không ngừng gọi “cháu” “cháu”. Trong không khí náo nhiệt hài hoà, các vị quốc chủ quốc thần tham bái, Diệp Húc cùng Phượng Yên Nhu cuối cùng khẳng định được địa vị người thống trị Hoa Tư thiên quốc.

Thực ra đối với Diệp Húc mà nói, trở thành người thống trị Hoa Tư thiên quốc chỉ là chuyện đại khái, hắn đối với thế giới Côn Luân không hề coi trọng, sở dĩ đăng cơ xưng hoàng, chủ yếu vẫn là miễn cưỡng gắng gượng trước mặt Tây Vương Mẫu, không muốn để chủng tộc thần thánh cổ xưa này đến bước đường diệt tuyệt.

Tu vi của hắn càng ngày càng cao, thì địa vị của quyền thế trong mắt hắn cũng càng ngày càng thấp, chỉ có tăng lên cảnh giới cao, đạt được thành tựu cao mới là giấc mộng của hắn.

“Lấy thiên làm tông, lấy đạo làm môn, mở ra đạo môn chính là Vu Tổ Thần Vương, đây là loại cảnh giới nào…” Hắn trong lòng thầm nghĩ, đối với cảnh giới Thánh Hoàng và Thánh Hoàng trở lên tràn đầy khát khao.

“Đạo môn mà Xích Uyên Ma Tôn nói đến, rốt cuộc là thứ gì? Điều này e rằng chỉ có Tây Vương Mẫu vị Thánh Hoàng này mới có thể giải đáp cho ta…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook