Chương 687: Diệp Húc xấu xa
Thạch Trư
27/09/2013
“Hạ Ly, ngươi đã muốn khiêu chiến thì ta cho ngươi toại nguyện.”
Tinh Đế từ từ đứng dậy từ trên bảo tọa, y vừa đứng lên thì vô tận tinh quang trào ra, sinh ra những vũ trụ, hình thành nên những ngân hà tinh hệ, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ rực rỡ.
Tâm cảnh y đã tu luyện đến thiên địa động ta bất động, thiên địa diệt ta bất diệt, giống như vũ trụ hằng cổ bất diệt. Y mở miệng rất ít, nhưng mỗi khi mở miệng là không ai có thể dao động tinh thần y, định ra chủ ý là sẽ giết người, diệt Thánh chủ Hạ gia để bước lên vị trí lãnh tụ các đại thánh địa!
Chủ các đại thánh địa cả kinh nhưng lại có phần chờ mong. Tinh Đế và Ứng Tông Đạo đều đã hơn hai trăm năm chưa từng ra tay, ngoại trừ lần trước vây khốn Hoàng Tuyền Ma Tông mới thấy y tế lên một tòa Chu Thiên Tinh Đấu đại trận bao vây Hoàng Tuyền Ma Tông lại chứ vẫn chưa dùng tới thủ đoạn sát phạt!
Nhưng lần này vị đệ nhất nhân đương thời, nhân vật nổi danh cùng Ứng Tông Đạo này lại tự mình ra tay, sao có thể không khiến cho người kích động?
Thánh chủ Hạ gia cất tiếng cười to khiến cho vương miện trên đỉnh đầu hơi rung lên, khí thế từ từ tăng lên. Gã ngạo nghễ nói: “Tinh Đế kia, ngươi hẳn nên gọi ta là Đế Ly! Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn của ta chính là vu pháp cấp Thần Vương, từ khi tu thành đến nay chưa từng giao thủ với ai. Ngươi đã được gọi là cao thủ đệ nhất đương thời, vậy để ta đến đánh giá ngươi xem ai mới là thiên hạ đệ nhất chân chính!”
Hai đại cao thủ đối đầu, mọi người vội vàng lui tránh.
Đây là cường giả đương thời đã đến rất gần cảnh giới Vu Hoàng. Thánh chủ Hạ gia tuy không bằng Tinh Đế, nhưng dù sao gã cũng đã hấp thu huyết mạch của Thần Vương khiến cho tu vi tiến nhanh, lại tu thành Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn. Lấy sự ảo diệu của môn ấn pháp này, tuy thực lực hắn không mạnh đến mức có thể đánh bại được Tinh Đế, nhưng đủ để tự bảo vệ mình.
Đây nhất định sẽ là trận chiến rực rỡ và hùng tráng nhất trong những năm gần đây!
“Khụ khụ, hai vị chờ chút đã.”
Khi hai vị cao thủ tuyệt đỉnh sắp đại chiến, Diệp Húc đột nhiên đứng dậy rồi cười tủm tỉm nói: “Nếu Thánh chủ Hạ gia đã nói rằng huyết mạch Đế Khốc Thần Vương bị hắn luyện hóa, đây chẳng phải là nói không hề có đứa con nào của Đế Khốc Thần Vương chăng? Nếu đã không có cái gọi là con của Đế Khốc Thần Vương thì liên minh này cũng không cần tồn tại nữa. Đại hội Tinh Cung lần này, Hoàng Tuyền Thánh Tông ta không tham dự. Các ngươi chứ từ từ mà đánh, tiểu đệ cáo từ.”
Các vị Thánh chủ ngẩn ra, không khỏi lâm vào suy tư. Lần này bọn họ muốn kết minh chính là để tạo ra một liên minh lớn mạnh có thể chống lại con nối dòng của Đế Khốc Thần Vương.
Nhưng Diệp Húc nói như vậy làm cho bọn họ tỉnh táo lại.
“Thánh chủ Hạ gia nói huyết mạch của Đế Khốc Thần Vương đã bị hắn luyện hóa, dung nhập vào trong huyết mạch của mình. Xem ra liên minh này đúng là không cần thiết phải có…”
“Nếu đã không có con trai Đế Khốc Thần Vương, chúng ta cần gì phải đầu nhập vào Tinh Cung hoặc Hạ gia hoặc thánh địa khác, tự do tự tại chẳng phải là tốt hơn sao?”
“Vô luận là kết minh với Tinh Cung hay Hạ gia, những thánh địa chúng ta đây đều phải phụ thuộc vào bọn họ, bị bọn họ thống trị. Cứ như thế chỉ sợ Tinh Đế hoặc Hạ Ly sẽ mượn lực lượng của chúng ta để trở thành Vu Hoàng. Làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Một câu của Diệp Húc liền khiến đại kế của Tinh Đế có dấu hiệu sụp đổ, các đại thánh chủ đều muốn rời đi, chẳng qua là chưa có ai đứng ra.
Tinh Đế hừ lạnh một tiếng rồi liếc Diệp Húc một cái. Trong ánh mắt y có giấu ngân hà trụ quang cực khủng bố, dường như chớp mắt một cái là có thể xóa sạch thọ nguyên của con người, khiến người ta hóa thành tro tàn!
Tuy nhiên, ánh mắt y còn chưa đi đến bên người Diệp Húc thì đã hóa thành hình, bị hơi thở của ba vị Vu Hoàng bên cạnh Diệp Húc kia dễ dàng làm tan biến, căn bản không thể đến gần người.
Tinh Đế khẽ a một tiếng, ánh mắt lướt qua Diệp Húc mà dừng ở trên người Ma Hoàng cùng hai vị Tuần Thiên Sứ, sắc mặt y lập tức biến thành kinh hãi.
“Chủ công, nếu ánh mắt tên công tử bột kia có thể giết người thì e là lão gia ngài đã sớm chết trăm ngàn lần rồi!” Hao Thiên Khuyển thè lưỡi, a dua nói.
Tinh Đế hừ lạnh một tiếng, sát khí đại động. Con phá cẩu bên người Diệp Húc kia giễu cợt một câu liền khiến tâm thần hắn tĩnh tu nhiều năm như bị một kích thật mạnh của Vu Hoàng bổ trúng, tâm cảnh thiên địa động ta bất động bị phá hỏng, không nhịn nổi muốn ra tay giết chó!
Diệp Húc như gió xuân cười ha ha nói: “Tinh Đế, lần kết minh đề cử lãnh tụ thống lĩnh các đại thánh địa chính là tự nguyện. Hay là Tinh Đế cũng không cho các thánh địa khác rời đi sao?”
Đột nhiên Mục Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi đám người rồi lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi một lòng muốn phá liên minh, chẳng lẽ ngươi chính là tay sai của Đế Khốc Thần Vương?”
“Thằng cháu kia!” Hao Thiên Khuyển hưng phấn gọi hắn như gặp người thân.
Sắc mặt Mục Thanh Sơn lập tức xanh mét lại, hắn run giọng nói: “Ngươi còn dám thả chó ra mắng chửi người? Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi Tinh Cung dù chỉ nửa bước, mảnh Tinh Cung này chính là nơi chôn thây của ngươi! Diệt ngươi rồi, Tinh Đế ngài ấy trở thành lãnh tụ các đại thánh địa sẽ diệt trừ Hoàng Tuyền Ma Tông các ngươi đầu tiên, đem cục ung nhọt đó diệt trừ khỏi thế giới Vu Hoang!”
“Không sai.”
Lại có một vị Thánh chủ khác đứng dậy, đúng là vị Thanh La thánh chủ đã tạo thế cho Tinh Đế kia, lão tức giận nói: “Diệp Thiếu Bảo, nghe nói ngươi cũng tinh thông Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, chắc chắn là dư nghiệt của Đế Khốc, hôm nay Tinh Cung này sẽ là chỗ vùi thây ngươi!”
“Ngươi liên tục chống đối Tinh Cung, bắt nạt con trai Tinh Đế. Tinh Đế ngài đại nhân có đại lượng nên không so đo với ngươi, nhưng Thiên Huyền tông ta thì không nhìn được. Hôm nay ta sẽ giết tên ma đầu làm nhiều việc ác nhà ngươi!”
Lại có mấy vị Thánh chủ nữa đứng ra, tổng cộng có bảy người dõng dạc hào hùng nói lời thảo phạt Diệp Húc, chính là vì Diệp Húc suýt nữa đã phá hủy lần kết minh này, suýt nữa thì làm hỏng đại kế của Tinh Đế, nên đám thánh chủ ủng hộ Tinh Đế này vội đứng ra, định cứu vãn cục diện, đánh chết Diệp Húc.
Tuy người làm chỗ dựa cho Diệp Húc rất nhiều, đều là cường giả cấp bậc như Yêu chủ hay Tuần Sư Cổ, nhưng nơi đây chính là Tinh Cung, là sân nhà của Tinh Đế, nếu bọn họ dám ra tay thì Tinh Đế cũng sẽ không ngồi yên mà chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản đám người Yêu chủ kia.
Diệp Húc nở một nụ cười thật xán lạn, lộ ra hàm răng trắng sáng. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Các ngươi đều là một đám tôn tử! Một rồi hai rồi ba khiêu khích Diệp mỗ, các ngươi có biết đây là các ngươi đang muốn chết không?”
Đám người Mục Thanh Sơn xanh mét mặt lại, tay chân run rẩy. Bọn họ dẫu sao cũng là người đứng đầu các thánh địa, bao giờ thì bị nhục mạ như vậy?
Diệp Húc tiếp tục nói: “Thánh chủ chó má gì chứ, chỉ lo liếm mông Tinh Đế mà không ngại bẩn!”
Nói tới đây, Diệp Húc áy náy cười với Tinh Đế, nhận lỗi nói: “Tinh Đế chớ trách, tiểu đệ nói chuyện chính là ngay thẳng như vậy đó. Nhưng dù sao thì bọn tôn tử này liếm mông ngài mà ngài không thấy ghê tởm sao?”
“Tiểu bối, ta giết ngươi!”
Mục Thanh Sơn phẫn nộ quát lên một tiếng, tế Hoan Hỉ lâu lên. Tòa thanh lâu này phóng lên cao, tản ra những rung động kinh người mà chỉ có cấm bảo mới có rồi trấn áp tới Diệp Húc!
Gã đã chú ý Diệp Húc bên cạnh không chỉ có một người, nhưng lúc này có Tinh Đế làm chỗ dựa nên chẳng kiêng nể gì. Hoan Hỉ lâu Bổ Thiên các trấn áp trời cao, ngay cả Ma Hoàng và hai vị Tuần Thiên Sứ cùng với Ma La Dư đều bị bao phủ bên trong!
Sáu vị Thánh chủ khác thấy thế đều ào ào tế cấm bảo, cấm bảo bán thành phẩm của mình lên, đồng loạt áp tới Diệp Húc. Mấy người này cùng chung một suy nghĩ, xử tử tên khốn Diệp Húc này trước rồi lại ủng hộ Tinh Đế đi lên vị trí lãnh tụ!
Bảy vị Thánh chủ cùng ra tay thật kinh thiên động đại, bảy món cấm bảo bay lên không đánh đến, thậm chí cả cấm bảo của Chu Thiên Tinh Cung cũng bị trấn áp!
“Không xong!”
Sắc mặt đám người Yêu chủ cùng Quỳnh Tiêu cung chủ kịch biến, ai nấy đều vội đánh tới Mục Thanh Sơn để khiến cho bảy người này thu hồi công kích.
“Quỳnh Tiêu, Tuần Sư Cổ, Yêu chủ, các ngươi nhất định phải đối nghịch với Chu Thiên Tinh Cung ta sao?”
Khuôn mặt Tinh Đế âm trầm, ánh mắt lóe lên, y đột nhiên tháo cây trâm gỗ trên đầu xuống, giơ tay vẽ ở trên hư không. Lập tức một đạo ngân hà rộng chừng mấy ngàn dặm hiện ra giữa đám người Yêu chủ cùng Mục Thanh Sơn. Trong tinh hà truyền đến tiếng gầm thét, chỉ thấy ba trăm sáu mươi lăm vị tinh quân đứng trên tinh hà, ngăn cản đám người Yêu chủ cùng Quỳnh Tiêu.
Lời Diệp Húc nói so với con phá cẩu Hao Thiên Khuyển còn khiến y thật sự nổi giận, khiến tâm cảnh thiên địa động ta bất động, thiên địa diệt ta bất diệt bị phá sạch không còn một mảnh!
Tinh Đế dùng một chiêu vu pháp ngăn cản đám người Yêu chủ rồi nhìn về phía Thánh chủ Hạ gia, lạnh lùng nói: “Hạ Ly, trận quyết chiến giữa chúng ta tạm hoãn một lát. Chờ xử lý xong mấy tên loạn thần tặc tử dám gây loạn đại hội…”
Y còn chưa nói xong thì một tiếng vang nặng nề như trời đất sụp đổ truyền đến, chấn động toàn bộ Chu Thiên Tinh Cung.
“Con kiến vô tri kia, dám mạo phạm thiên uy!”
Bên người Diệp Húc, một vị Tuần Thiên Sứ đột nhiên giơ tay ra, hơi nhoáng lên cái đã đánh lên bảy món cấm bảo kia!
“Ra tay với bản hoàng, tự tìm đường chết.”
Cùng lúc đó, thân hình Ma Hoàng khẽ động, sau lưng gã dâng lên hình ảnh Ma thần ngàn mắt ngàn tay ngàn chân, ngàn tay khẽ rung liền tạo ra vô cùng vô tận dao động bao phủ lấy bảy món cấm bảo.
Rắc!
Bên trong bảy món cấm bảo này, cấm bảo bán thành phẩm bị hai vị Vu Hoàng chấn cho vỡ nát đầu tiên, tiếp theo là Bổ Thiên các, yến đài và cấm bảo chân chính cũng bị luồng pháp lực vô biên của Vu Hoàng kia trấn áp, trực tiếp bay ngược trở lại, rầm rầm vài tiếng liền nghiền nát tất cả đám người Thiên Huyền tông chủ, Mục Thanh Sơn và Thanh La thánh chủ.
Mấy món cấm bảo này không chỉ nghiền nát thân thể bọn họ mà còn đem nguyên thần, thiên địa pháp tướng, thậm chí là chân linh bất diệt nghiền hết thành cặn bã!
Đám cấm bảo đó mặc dù là cấm bảo chân chính, nhưng người nắm giữ chúng trong tay thì còn lâu mới có thể chống lại được với Vu Hoàng chân chính. Hai vị Tuần Thiên Sứ và Ma Hoàng tuy chỉ giáng phân thân tới nhưng dù sao cũng đã dung nạp một cấm pháp nên vẫn vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng liền tiêu diệt bảy vị Thánh chủ!
Vù!
Chủ nhân mấy món cấm bảo này dù chết nhưng cấm bảo vẫn chưa bị tổn hại nghiêm trọng, lúc này chúng đều hóa thành từng luồng ánh sáng, chỉ trong chớp mắt liền xuyên qua Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Trụ Quang đại trận, lao nhanh về tông môn mình.
“Dám to gan đối nghịch với bản đại tôn vương và chủ công của bản đại tôn vương, chết rất hay!”
Hao Thiên Khuyển ngạo nghễ oai hùng như vừa rồi là nó ra tay, kêu lên: “Còn ai nữa? Giỏi thì đứng ra, bản đại tôn vương sẽ giải quyết hết đám tôn tử các ngươi.”
“Tiểu tử, hiện giờ ngươi chỉ là một con kiến cỡ vừa thôi, còn chưa đánh được kiến cỡ lớn, càng đánh không lại được kiến siêu lớn…”
Ma Hoàng đột nhiên đứng dậy, cười ha ha nói: “Ngươi từ từ chơi, bản hoàng đi trước. Con ngoan, chúng ta đi thôi.”
Hai vị Tuần Thiên Sứ liếc nhau, trầm giọng nói: “Xem ra hơn phân nửa là con của Đế Khốc Thần Vương sẽ không tới, đã như vậy, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Hao Thiên Khuyển nhất thời ngẩn ra, tội nghiệp nhìn về phía Diệp Húc.
Diệp Húc cười chân thành, khua tay nói: “Ba vị đi không tiễn. Nhưng các người ở ngay trước mặt Tinh Đế giết người của y thế kia, sao Tinh Đế có thể ngồi yên không quan tâm? Nếu ta là, cho dù thế nào cũng phải giữ ba vị lại…”
Ma Hoàng ngẩn ra, dừng bước lại, quay đầu cả giận nói: “Tiểu tử, ngươi hai mặt bày trò, hay là ngại sống quá lâu?”
Hai vị Tuần Thiên Sứ cũng dừng bước lại, nhìn về phía Diệp Húc với ánh mắt không tốt: “Mặc dù Tuần Thiên Sứ chúng ta không tiện quấy nhiễu hạ giới, nhưng gặp kẻ quá xấu xa thì cũng phải thay trời hành đạo một lần!”
“Diệp Thiếu Bảo tuy rằng xấu xa đến cặn bã, Thạch mỗ hận không thể lập tức làm thịt hắn, nhưng lời của hắn đúng là tâm tư của Thạch mỗ.”
Tiếng của Tinh Đế đột nhiên truyền tới, mang theo sát khí lành lạnh: “Ba vị Vu Hoàng, nếu các người đến đây với chân thân thì Thạch mỗ tất sẽ nhượng bộ ba phần, nhưng chỉ là ba tôn cấm pháp phân thân thì chẳng là gì trong mắt Thạch mỗ. Hôm nay Thạch mỗ liền thử đồ sát Vu Hoàng một lần xem sao!”
Tinh Đế từ từ đứng dậy từ trên bảo tọa, y vừa đứng lên thì vô tận tinh quang trào ra, sinh ra những vũ trụ, hình thành nên những ngân hà tinh hệ, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ rực rỡ.
Tâm cảnh y đã tu luyện đến thiên địa động ta bất động, thiên địa diệt ta bất diệt, giống như vũ trụ hằng cổ bất diệt. Y mở miệng rất ít, nhưng mỗi khi mở miệng là không ai có thể dao động tinh thần y, định ra chủ ý là sẽ giết người, diệt Thánh chủ Hạ gia để bước lên vị trí lãnh tụ các đại thánh địa!
Chủ các đại thánh địa cả kinh nhưng lại có phần chờ mong. Tinh Đế và Ứng Tông Đạo đều đã hơn hai trăm năm chưa từng ra tay, ngoại trừ lần trước vây khốn Hoàng Tuyền Ma Tông mới thấy y tế lên một tòa Chu Thiên Tinh Đấu đại trận bao vây Hoàng Tuyền Ma Tông lại chứ vẫn chưa dùng tới thủ đoạn sát phạt!
Nhưng lần này vị đệ nhất nhân đương thời, nhân vật nổi danh cùng Ứng Tông Đạo này lại tự mình ra tay, sao có thể không khiến cho người kích động?
Thánh chủ Hạ gia cất tiếng cười to khiến cho vương miện trên đỉnh đầu hơi rung lên, khí thế từ từ tăng lên. Gã ngạo nghễ nói: “Tinh Đế kia, ngươi hẳn nên gọi ta là Đế Ly! Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn của ta chính là vu pháp cấp Thần Vương, từ khi tu thành đến nay chưa từng giao thủ với ai. Ngươi đã được gọi là cao thủ đệ nhất đương thời, vậy để ta đến đánh giá ngươi xem ai mới là thiên hạ đệ nhất chân chính!”
Hai đại cao thủ đối đầu, mọi người vội vàng lui tránh.
Đây là cường giả đương thời đã đến rất gần cảnh giới Vu Hoàng. Thánh chủ Hạ gia tuy không bằng Tinh Đế, nhưng dù sao gã cũng đã hấp thu huyết mạch của Thần Vương khiến cho tu vi tiến nhanh, lại tu thành Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn. Lấy sự ảo diệu của môn ấn pháp này, tuy thực lực hắn không mạnh đến mức có thể đánh bại được Tinh Đế, nhưng đủ để tự bảo vệ mình.
Đây nhất định sẽ là trận chiến rực rỡ và hùng tráng nhất trong những năm gần đây!
“Khụ khụ, hai vị chờ chút đã.”
Khi hai vị cao thủ tuyệt đỉnh sắp đại chiến, Diệp Húc đột nhiên đứng dậy rồi cười tủm tỉm nói: “Nếu Thánh chủ Hạ gia đã nói rằng huyết mạch Đế Khốc Thần Vương bị hắn luyện hóa, đây chẳng phải là nói không hề có đứa con nào của Đế Khốc Thần Vương chăng? Nếu đã không có cái gọi là con của Đế Khốc Thần Vương thì liên minh này cũng không cần tồn tại nữa. Đại hội Tinh Cung lần này, Hoàng Tuyền Thánh Tông ta không tham dự. Các ngươi chứ từ từ mà đánh, tiểu đệ cáo từ.”
Các vị Thánh chủ ngẩn ra, không khỏi lâm vào suy tư. Lần này bọn họ muốn kết minh chính là để tạo ra một liên minh lớn mạnh có thể chống lại con nối dòng của Đế Khốc Thần Vương.
Nhưng Diệp Húc nói như vậy làm cho bọn họ tỉnh táo lại.
“Thánh chủ Hạ gia nói huyết mạch của Đế Khốc Thần Vương đã bị hắn luyện hóa, dung nhập vào trong huyết mạch của mình. Xem ra liên minh này đúng là không cần thiết phải có…”
“Nếu đã không có con trai Đế Khốc Thần Vương, chúng ta cần gì phải đầu nhập vào Tinh Cung hoặc Hạ gia hoặc thánh địa khác, tự do tự tại chẳng phải là tốt hơn sao?”
“Vô luận là kết minh với Tinh Cung hay Hạ gia, những thánh địa chúng ta đây đều phải phụ thuộc vào bọn họ, bị bọn họ thống trị. Cứ như thế chỉ sợ Tinh Đế hoặc Hạ Ly sẽ mượn lực lượng của chúng ta để trở thành Vu Hoàng. Làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Một câu của Diệp Húc liền khiến đại kế của Tinh Đế có dấu hiệu sụp đổ, các đại thánh chủ đều muốn rời đi, chẳng qua là chưa có ai đứng ra.
Tinh Đế hừ lạnh một tiếng rồi liếc Diệp Húc một cái. Trong ánh mắt y có giấu ngân hà trụ quang cực khủng bố, dường như chớp mắt một cái là có thể xóa sạch thọ nguyên của con người, khiến người ta hóa thành tro tàn!
Tuy nhiên, ánh mắt y còn chưa đi đến bên người Diệp Húc thì đã hóa thành hình, bị hơi thở của ba vị Vu Hoàng bên cạnh Diệp Húc kia dễ dàng làm tan biến, căn bản không thể đến gần người.
Tinh Đế khẽ a một tiếng, ánh mắt lướt qua Diệp Húc mà dừng ở trên người Ma Hoàng cùng hai vị Tuần Thiên Sứ, sắc mặt y lập tức biến thành kinh hãi.
“Chủ công, nếu ánh mắt tên công tử bột kia có thể giết người thì e là lão gia ngài đã sớm chết trăm ngàn lần rồi!” Hao Thiên Khuyển thè lưỡi, a dua nói.
Tinh Đế hừ lạnh một tiếng, sát khí đại động. Con phá cẩu bên người Diệp Húc kia giễu cợt một câu liền khiến tâm thần hắn tĩnh tu nhiều năm như bị một kích thật mạnh của Vu Hoàng bổ trúng, tâm cảnh thiên địa động ta bất động bị phá hỏng, không nhịn nổi muốn ra tay giết chó!
Diệp Húc như gió xuân cười ha ha nói: “Tinh Đế, lần kết minh đề cử lãnh tụ thống lĩnh các đại thánh địa chính là tự nguyện. Hay là Tinh Đế cũng không cho các thánh địa khác rời đi sao?”
Đột nhiên Mục Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi đám người rồi lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi một lòng muốn phá liên minh, chẳng lẽ ngươi chính là tay sai của Đế Khốc Thần Vương?”
“Thằng cháu kia!” Hao Thiên Khuyển hưng phấn gọi hắn như gặp người thân.
Sắc mặt Mục Thanh Sơn lập tức xanh mét lại, hắn run giọng nói: “Ngươi còn dám thả chó ra mắng chửi người? Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi Tinh Cung dù chỉ nửa bước, mảnh Tinh Cung này chính là nơi chôn thây của ngươi! Diệt ngươi rồi, Tinh Đế ngài ấy trở thành lãnh tụ các đại thánh địa sẽ diệt trừ Hoàng Tuyền Ma Tông các ngươi đầu tiên, đem cục ung nhọt đó diệt trừ khỏi thế giới Vu Hoang!”
“Không sai.”
Lại có một vị Thánh chủ khác đứng dậy, đúng là vị Thanh La thánh chủ đã tạo thế cho Tinh Đế kia, lão tức giận nói: “Diệp Thiếu Bảo, nghe nói ngươi cũng tinh thông Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, chắc chắn là dư nghiệt của Đế Khốc, hôm nay Tinh Cung này sẽ là chỗ vùi thây ngươi!”
“Ngươi liên tục chống đối Tinh Cung, bắt nạt con trai Tinh Đế. Tinh Đế ngài đại nhân có đại lượng nên không so đo với ngươi, nhưng Thiên Huyền tông ta thì không nhìn được. Hôm nay ta sẽ giết tên ma đầu làm nhiều việc ác nhà ngươi!”
Lại có mấy vị Thánh chủ nữa đứng ra, tổng cộng có bảy người dõng dạc hào hùng nói lời thảo phạt Diệp Húc, chính là vì Diệp Húc suýt nữa đã phá hủy lần kết minh này, suýt nữa thì làm hỏng đại kế của Tinh Đế, nên đám thánh chủ ủng hộ Tinh Đế này vội đứng ra, định cứu vãn cục diện, đánh chết Diệp Húc.
Tuy người làm chỗ dựa cho Diệp Húc rất nhiều, đều là cường giả cấp bậc như Yêu chủ hay Tuần Sư Cổ, nhưng nơi đây chính là Tinh Cung, là sân nhà của Tinh Đế, nếu bọn họ dám ra tay thì Tinh Đế cũng sẽ không ngồi yên mà chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản đám người Yêu chủ kia.
Diệp Húc nở một nụ cười thật xán lạn, lộ ra hàm răng trắng sáng. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Các ngươi đều là một đám tôn tử! Một rồi hai rồi ba khiêu khích Diệp mỗ, các ngươi có biết đây là các ngươi đang muốn chết không?”
Đám người Mục Thanh Sơn xanh mét mặt lại, tay chân run rẩy. Bọn họ dẫu sao cũng là người đứng đầu các thánh địa, bao giờ thì bị nhục mạ như vậy?
Diệp Húc tiếp tục nói: “Thánh chủ chó má gì chứ, chỉ lo liếm mông Tinh Đế mà không ngại bẩn!”
Nói tới đây, Diệp Húc áy náy cười với Tinh Đế, nhận lỗi nói: “Tinh Đế chớ trách, tiểu đệ nói chuyện chính là ngay thẳng như vậy đó. Nhưng dù sao thì bọn tôn tử này liếm mông ngài mà ngài không thấy ghê tởm sao?”
“Tiểu bối, ta giết ngươi!”
Mục Thanh Sơn phẫn nộ quát lên một tiếng, tế Hoan Hỉ lâu lên. Tòa thanh lâu này phóng lên cao, tản ra những rung động kinh người mà chỉ có cấm bảo mới có rồi trấn áp tới Diệp Húc!
Gã đã chú ý Diệp Húc bên cạnh không chỉ có một người, nhưng lúc này có Tinh Đế làm chỗ dựa nên chẳng kiêng nể gì. Hoan Hỉ lâu Bổ Thiên các trấn áp trời cao, ngay cả Ma Hoàng và hai vị Tuần Thiên Sứ cùng với Ma La Dư đều bị bao phủ bên trong!
Sáu vị Thánh chủ khác thấy thế đều ào ào tế cấm bảo, cấm bảo bán thành phẩm của mình lên, đồng loạt áp tới Diệp Húc. Mấy người này cùng chung một suy nghĩ, xử tử tên khốn Diệp Húc này trước rồi lại ủng hộ Tinh Đế đi lên vị trí lãnh tụ!
Bảy vị Thánh chủ cùng ra tay thật kinh thiên động đại, bảy món cấm bảo bay lên không đánh đến, thậm chí cả cấm bảo của Chu Thiên Tinh Cung cũng bị trấn áp!
“Không xong!”
Sắc mặt đám người Yêu chủ cùng Quỳnh Tiêu cung chủ kịch biến, ai nấy đều vội đánh tới Mục Thanh Sơn để khiến cho bảy người này thu hồi công kích.
“Quỳnh Tiêu, Tuần Sư Cổ, Yêu chủ, các ngươi nhất định phải đối nghịch với Chu Thiên Tinh Cung ta sao?”
Khuôn mặt Tinh Đế âm trầm, ánh mắt lóe lên, y đột nhiên tháo cây trâm gỗ trên đầu xuống, giơ tay vẽ ở trên hư không. Lập tức một đạo ngân hà rộng chừng mấy ngàn dặm hiện ra giữa đám người Yêu chủ cùng Mục Thanh Sơn. Trong tinh hà truyền đến tiếng gầm thét, chỉ thấy ba trăm sáu mươi lăm vị tinh quân đứng trên tinh hà, ngăn cản đám người Yêu chủ cùng Quỳnh Tiêu.
Lời Diệp Húc nói so với con phá cẩu Hao Thiên Khuyển còn khiến y thật sự nổi giận, khiến tâm cảnh thiên địa động ta bất động, thiên địa diệt ta bất diệt bị phá sạch không còn một mảnh!
Tinh Đế dùng một chiêu vu pháp ngăn cản đám người Yêu chủ rồi nhìn về phía Thánh chủ Hạ gia, lạnh lùng nói: “Hạ Ly, trận quyết chiến giữa chúng ta tạm hoãn một lát. Chờ xử lý xong mấy tên loạn thần tặc tử dám gây loạn đại hội…”
Y còn chưa nói xong thì một tiếng vang nặng nề như trời đất sụp đổ truyền đến, chấn động toàn bộ Chu Thiên Tinh Cung.
“Con kiến vô tri kia, dám mạo phạm thiên uy!”
Bên người Diệp Húc, một vị Tuần Thiên Sứ đột nhiên giơ tay ra, hơi nhoáng lên cái đã đánh lên bảy món cấm bảo kia!
“Ra tay với bản hoàng, tự tìm đường chết.”
Cùng lúc đó, thân hình Ma Hoàng khẽ động, sau lưng gã dâng lên hình ảnh Ma thần ngàn mắt ngàn tay ngàn chân, ngàn tay khẽ rung liền tạo ra vô cùng vô tận dao động bao phủ lấy bảy món cấm bảo.
Rắc!
Bên trong bảy món cấm bảo này, cấm bảo bán thành phẩm bị hai vị Vu Hoàng chấn cho vỡ nát đầu tiên, tiếp theo là Bổ Thiên các, yến đài và cấm bảo chân chính cũng bị luồng pháp lực vô biên của Vu Hoàng kia trấn áp, trực tiếp bay ngược trở lại, rầm rầm vài tiếng liền nghiền nát tất cả đám người Thiên Huyền tông chủ, Mục Thanh Sơn và Thanh La thánh chủ.
Mấy món cấm bảo này không chỉ nghiền nát thân thể bọn họ mà còn đem nguyên thần, thiên địa pháp tướng, thậm chí là chân linh bất diệt nghiền hết thành cặn bã!
Đám cấm bảo đó mặc dù là cấm bảo chân chính, nhưng người nắm giữ chúng trong tay thì còn lâu mới có thể chống lại được với Vu Hoàng chân chính. Hai vị Tuần Thiên Sứ và Ma Hoàng tuy chỉ giáng phân thân tới nhưng dù sao cũng đã dung nạp một cấm pháp nên vẫn vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng liền tiêu diệt bảy vị Thánh chủ!
Vù!
Chủ nhân mấy món cấm bảo này dù chết nhưng cấm bảo vẫn chưa bị tổn hại nghiêm trọng, lúc này chúng đều hóa thành từng luồng ánh sáng, chỉ trong chớp mắt liền xuyên qua Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Trụ Quang đại trận, lao nhanh về tông môn mình.
“Dám to gan đối nghịch với bản đại tôn vương và chủ công của bản đại tôn vương, chết rất hay!”
Hao Thiên Khuyển ngạo nghễ oai hùng như vừa rồi là nó ra tay, kêu lên: “Còn ai nữa? Giỏi thì đứng ra, bản đại tôn vương sẽ giải quyết hết đám tôn tử các ngươi.”
“Tiểu tử, hiện giờ ngươi chỉ là một con kiến cỡ vừa thôi, còn chưa đánh được kiến cỡ lớn, càng đánh không lại được kiến siêu lớn…”
Ma Hoàng đột nhiên đứng dậy, cười ha ha nói: “Ngươi từ từ chơi, bản hoàng đi trước. Con ngoan, chúng ta đi thôi.”
Hai vị Tuần Thiên Sứ liếc nhau, trầm giọng nói: “Xem ra hơn phân nửa là con của Đế Khốc Thần Vương sẽ không tới, đã như vậy, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Hao Thiên Khuyển nhất thời ngẩn ra, tội nghiệp nhìn về phía Diệp Húc.
Diệp Húc cười chân thành, khua tay nói: “Ba vị đi không tiễn. Nhưng các người ở ngay trước mặt Tinh Đế giết người của y thế kia, sao Tinh Đế có thể ngồi yên không quan tâm? Nếu ta là, cho dù thế nào cũng phải giữ ba vị lại…”
Ma Hoàng ngẩn ra, dừng bước lại, quay đầu cả giận nói: “Tiểu tử, ngươi hai mặt bày trò, hay là ngại sống quá lâu?”
Hai vị Tuần Thiên Sứ cũng dừng bước lại, nhìn về phía Diệp Húc với ánh mắt không tốt: “Mặc dù Tuần Thiên Sứ chúng ta không tiện quấy nhiễu hạ giới, nhưng gặp kẻ quá xấu xa thì cũng phải thay trời hành đạo một lần!”
“Diệp Thiếu Bảo tuy rằng xấu xa đến cặn bã, Thạch mỗ hận không thể lập tức làm thịt hắn, nhưng lời của hắn đúng là tâm tư của Thạch mỗ.”
Tiếng của Tinh Đế đột nhiên truyền tới, mang theo sát khí lành lạnh: “Ba vị Vu Hoàng, nếu các người đến đây với chân thân thì Thạch mỗ tất sẽ nhượng bộ ba phần, nhưng chỉ là ba tôn cấm pháp phân thân thì chẳng là gì trong mắt Thạch mỗ. Hôm nay Thạch mỗ liền thử đồ sát Vu Hoàng một lần xem sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.