Chương 715: Dương Thiên Huyền Kim
Thạch Trư
02/11/2013
Hai người Pháp hoàng, Chiến hoàng nhìn nhau, rập khuôn đuổi theo Ung Hoàng, thấp giọng nói: “Thánh thượng, dám hỏi tầng thứ sáu và tầng
thứ bảy rốt cuộc cất giấu vật gì?”
Hai người bọn họ mặc dù là hai đại Vu Hoàng của Thánh Ung hoàng triều, nhưng cũng không có tư cách tiến vào Thánh Ung bảo khố, nên không biết được bên trong rốt cuộc là cất chứa những bảo vật gì.
“Trong tầng thứ sáu, chính là nguyên liệu vô cùng quý hiếm do tổ tiên của Thánh Ung hoàng triều ta, Thánh Hoàng khai quốc, tìm được từ Thiên giới.”
Ung Hoàng bước lớn xông vào tầng sáu, điềm nhiên nói: “Những nguyên liệu này, ba nghìn thế giới cơ bản không có, chỉ có trên Thiên giới mới có loại bảo vật này. Còn về tầng thứ bảy, ha ha, chính là Thánh bảo do Thánh Hoàng khai quốc sử dụng, hiện giờ trẫm đã có cảm ứng với bộ cấm bảo đó, bất cứ lúc nào cũng có thể thôi động.”
“Đừng nói là tên tiểu tử kia, ngay cả là một vị Vu Hoàng cũng sẽ bi trẫm nghiền thành bột mịn dễ như trở bàn tay.”
Pháp hoàng cùng Chiến hoàng trong lòng khiếp sợ vạn phần, bọn họ sớm đã biết Thánh Ung hoàng triều cùng với thiên giới có nguồn gốc sâu xa, ở trên đó cũng có người phù hộ, nhưng không hề nghĩ đến chỗ nguyên liệu mà Thánh Hoàng khai quốc hoàng triều thu thập trên Thiên giới lại được cất ở trong tầng thứ sáu của bảo khố.
Trong ba nghìn thế giới, nói đến nguyên liệu quý hiếm thì phải kể đến bảo vật cấp bậc ngũ hành kim khí, còn trên triên giới, lại còn có vô số nguyên liệu thượng thừa chất lượng chất địa còn vượt xa cả ngũ hành kim khí.
Ngũ hành kim khí có thể chế luyện cấm bảo, chỉ có loại nguyên liệu cao cấp này mới có thể chứa được loại pháp lực khổng lồ của Vu Hoàng mà không bị phá vỡ, có điều cho dù là ngũ hành kim khí, cũng không thể dung nạp pháp lực của Thánh Hoàng, nếu không liền sẽ bị vỡ tan ngay.
Chỉ có loại kỳ trân cao cấp được chọn lọc ra từ trong ngũ hành kim khí, mới có thể tích tụ pháp lực của Thánh Hoàng, nếu luyện thành Thánh bảo, thì cũng không đến nỗi làm hỏng Thánh bảo.
Còn tầng bảy của Thánh Ung bảo khố thì lại càng khiến người ta giật mình, bên trong cư nhiên có một bộ Thánh bảo hoàn chỉnh, uy năng của Thánh bảo là vô cùng to lớn, có thể nói trăm bộ cấm bảo chưa chắc đã địch nổi một bộ Thánh bảo.
Nếu như Vu Hoàng thôi động Thánh bảo, thì việc giết một Vu Hoàng ngang cấp đều vô cùng dễ dàng.
“Đây chính là nguyên liệu trân quý của Thiên giới sao?”
Ba vị Vu Hoàng xông vào bên trong bảo khố, chỉ nhìn thấy từng quả tinh cầu cực lớn đang lơ lửng trong bí cảnh của toà bảo khố, những bảo vật này to lớn giống như tinh cầu, tản mát ra đủ mọi màu sắc, rung động lòng người.
Nơi đây giống như một bầu trời đêm rực rỡ, ánh sáng tinh quang, xa hoa lộng lẫy, khiến người ta trầm trồ thán phục.
Có điều Chiến hoàng, Pháp hoàng lập tức chú ý đến, những nguyên liệu này hoàn toàn không hề to như những tinh cầu, ngược lại những nguyên liệu này vô cùng nhỏ bé, to lắm cũng chỉ đến vài thước.
Chỉ là uy năng của những nguyên liêu này quả thực quá mạnh mẽ, khiến không gian bị bóp méo, đem khoảng không lớn như một tinh cầu vặn cong lại, bảo vệ bản thân, lại tản phát ra đủ loại hào quang kỳ dị, làm cho khi bọn họ nhìn vào, thấy những nguyên liệu này có vẻ vô cùng to lớn.
Đây chính là kỳ trân Thiên giới, nguyên liệu luyện chế Thánh bảo.
“Thực lực bên trong Thánh Ung hoàng triều ta, quả thật quá hùng hậu rồi...” Pháp hoàng lẩm bẩm nói.
Chiến hoàng gật đầu lia lịa, lộ ra sắc mặt vô cùng kính ngưỡng, nói: “Thánh Hoàng khai quốc, quả thật là ngút trời, khiến người ta phải tôn sùng kính trọng, lại còn để lại chỗ tài sản phong phú quý giá đến nhường này. Có được chỗ bảo vật này, Thánh Ung hoàng triều ta tất sẽ lưu truyền ngàn đời, vĩnh viễn không sụp đổ.”
Thánh Ung hoàng triều trong thiên giới cũng có thế lực của mình, thuộc vào truyền thừa của Thánh Bàn thế gia trong Thiên giới, Thánh hoàng khai quốc có thể đạt được nhiều nguyên liệu như vậy, hoàn toàn không phải là không có đạo lý.
Xuy!
Một quả tinh cầu cực lớn đột nhiên vỡ tung, lộ ra hào quang vô tận bên trong, đám người Ung Hoàng trong lòng cả kinh, chỉ thấy một chiếc thiên thuyền cực đại đâm vào trung tâm của tinh cầu, khiến quả tinh cầu này lập tức tiêu tan vào hư không.
Rõ ràng chỗ nguyên liệu trong quả tinh cầu này đã rơi vào trong tay Diệp Húc.
“Súc sinh!”
Ung Hoàng nghiến răng nghiến lợi, lập tức xông vào Dao Trì thiên thuyền. “Rõ ràng biết trẫm và hai vị Vu Hoàng đã đến, vậy mà ngươi cư nhiên còn dám không kiêng sợ cướp đoạt của cải trong Thánh Ung bảo khố, ngươi thật là to gan.”
Pháp hoàng và Chiến hoàng cũng thật sự nổi giận, hành động lần này của Diệp Húc không chỉ là coi thường Thánh Ung hoàng triều, mà thậm chí ngay cả bọn họ là những Vu Hoàng hắn cũng không coi ra gì, quả thật là cuồn vọng đến cực điểm.
Tốc độ của ba vị Vu Hoàng vô cùng kinh người, so với Trường Không ấn của Diệp Húc lại còn nhanh hơn, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Dao Trì thiên thuyền.
Đột nhiên, tốc độ chiếc thiên thuyền này tăng lên kịch liệt, trong chớp mắt đã kéo dài khoảng cách, điên cuồng lao đến chỗ chứa nhiều tinh cầu, lại đột ngột phá vỡ hào quang của một chiếc, xông vào trung tâm của tinh cầu, đem nguyên liệu Thiên giới bên trong lấy mất.
“Cầm thú!”
Ung Hoàng vô cùng tức giận, tốc độ thình lình tăng nhanh, đuổi theo Dao Trì thiên thuyền.
Trong chớp mắt, Diệp Húc khống chế Dao Trì thiên thuyền lại thu được vài món nguyên liệu, khiến ba vị Vu Hoàng bực tức cơ hồ hộc máu. Tu vi thực lực của Diệp Húc rõ ràng kém hơn bọn họ rất nhiều, nhưng chiếc Dao Trì thiên thuyền mà hắn sử dụng chính là do Dao Trì Kim Mãu đúc tạo, Dao Trì Kim Mẫu năm đó là điện chủ của Tuần Thiên Sứ, chiếc thiên thuyền này của bà tốc độ thiên hạ vô song, cho dù là Vu Hoàng cũng không có cách nào đuổi kịp, huống hồ giờ phút này chiếc thiên thuyền lại đang được Diệp Húc thôi động.
“Đại Ung đạo môn!”
Ung Hoàng tức giận quát một tiếng, đột nhiên thôi động một bộ cấm bảo, lập tức khiến không gian của tầng thứ sáu bắt đầu vỡ nứt nhanh chóng, vô số nguyên liệu to như tinh cầu đều rơi vào bên trong bộ cấm bảo này.
Bộ cấm bảo này chính là một toà môn hộ, Đại Ung đạo môn, so với bộ bất diệt chi bảo Thiên Nam Môn tuy cấu tạo khác nhưng có cùng tác dụng, có điều uy lực lại lớn hơn Nam Thiên Môn không ít.
Chỉ thấy cánh cửa này đứng cao sừng sững, phía trước mây trôi lững lờ, cổ phác đại khí, cánh cửa mở rộng, dường như trong chớp mắt đem hết cả không gian của tầng thứ sáu hút vào bên trong.
Toà Đại Ung đạo môn này hướng Dao Trì thiên thuyền hút lại, có điều tốc độ chiếc thuyền này thật sự rất nhanh, vượt qua tất cả, Đại Ung đạo môn không ngờ lại không có cách nào bắt được dấu vết của chiếc thiên thuyền này.
Ung Hoàng mặt mày u ám, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không thể bắt được chiếc thiên thuyền, nhưng trần kỳ thiên giới của tổ thiên thu thập đa số đã giữ lại được.
“Á!”
Bên trên thiên thuyền, Diệp Húc đang điều khiển tránh khỏi lực hút của Đại Ung đạo môn, chỉ thấy tuyệt đại đa số trân kỳ thiên giới đều đã biến mất không thấy.
Cón có một vòng thái dương liệt hoả hừng hực tĩnh lặng lơ lửng ở trung tâm của tầng năm, không hề bị Đại Ung đạo môn nuốt vào.
Vầng thái dương này tất nhiên cũng không phải là liệt nhật đích thực, mà là một loại Thiên giới kim chúc hình cầu kỳ dị, tản phát ra sóng nhiệt vô tận, sóng nhiệt vây quanh bốn phía của kim chúc hình thành nên một vòng sáng chói chang.
Thể tích khối kim chúc này không lớn, chỉ to cỡ một nắm đấm, như châu như ngọc, nhưng vòng sáng do sóng nhiệt hình thành lại rộng cả trăm vạn dặm.
Nó bóp méo thời không, cho dù là Đại Ung đạo môn loại cấm bảo vô cùng lợi hại này cũng không có cách nào thu được nó.
“Dương Thiên huyền kim!”
Ung Hoàng nhìn thấy Dao Trì thiên thuyền lao thẳng đến khối kim chúc hình cầu to bằng nắm đấm này, không khỏi biến sắc, cười lạnh nói: “Tên tiểu tử này lại định lấy Dương Thiên huyền kim, đây là hắn tự tìm đường chết. Năng lượng trong khối huyền kim này cho dù là Vu Hoàng cũng không thể tuỳ tiện chạm tay đến, trẫm muốn xem xem, hắn đến cuối cùng sẽ chết như thế nào.”
Dương Thiên huyền kim chính là một loại nguyên liệu quý hiếm do Thánh Hoàng khai quốc đem về từ Thiên giới, ở trên Thiên giới cũng không gặp nhiều. Loại nguyên liệu này được lấy ra từ bên trong liệt nhật của Dương Thiên thần giới, cất chứa uy năng vô cùng mạnh, một khối chỉ to bằng nắm đấm cũng có thể hoá ra một vòng sáng chói loá dưới hạ giới ba nghìn thế giới, hàng tỷ vạn năm không bị huỷ diệt.
Loại kim chúc này, quý hiếm vô cũng, thậm chí ngay cả khi Thánh Hoàng khai quốc luyện chế Thánh bảo cũng chưa dám dùng đến khối Dương Thiên huyền kim này.
Dao Trì thiên thuyền xông vào bên trong vầng thái dương đó, Ung Hoàng, Chiến hoàng và Pháp hoàng cũng theo sau đến.
Diệp Húc đứng ở mui thiên thuyền, trong chớp mắt liền xuyên qua sóng lửa trùng trùng điệp điệp, tiến đến vị trí trung tâm của vầng thái dương này, trong lòng vô cùng chấn động.
“Chủ công, khối kim chúc này rốt cuộc là nguyên liệu cấp bậc gì, tại sao lại có nhiệt lượng kinh người đến như vậy?” Hao Thiên Khuyển nằm úp sấp ở mui thuyền, da lông trong chớp mắt bị sóng nhiệt truyền đến đốt cháy, vội vàng rụt đầu lại kinh hô.
“Không biết!”
Diệp Húc ánh mắt sáng bóng, trầm giọng nói: “Ta chưa từng đến Thiên giới, làm sao mà biết được đây là loại kim chúc gì, có điều ta đã từng nhìn thấy bảo vật được đúc ra từ loại nguyên liệu này.”
“Bảo vật gì mà lại phải dùng loại nguyên liệu này đúc tạo?” Phượng Yên Nhu và Già La Minh Tôn cũng kinh ngạc vạn phần, vội vàng hỏi lại.
“Đương nhiên là Thánh bảo!”
Diệp Húc phất tay, một toà thần lô cổ xưa xuất hiện trong lòng bay, chuyển động xoay tròn, Thái Dương thần lô hơi thở cổ phác, ở bên trong lò lẳng lặng thiêu đốt.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nghe nói Hạo Thiên Đại Đế khi ở cảnh giới Thánh Hoàng đã lấy trộm kim tinh Thiên giới, luyện chế mấy bộ Thánh hoàng chi bảo, trong số đó có Thái Dương Thần Cung, còn có một bộ chính là Thái Dương Thần Lô. Toà Thái Dương Thần Lô này so với khối kim chúc trước mắt có lẽ là cùng dùng một loại nguyên liệu.”
Già La Minh Tôn nhìn chằm chằm Thái Dương Thần Lô, thất thanh nói: “Một miệng lò to như vậy, phải dùng bao nhiêu kim trúc này thì mới đúng được? Đáng tiếc, khối kim chúc thiên giới này hoả lực quả thật quá mạnh, cho dù là Vu Hoàng nắm nó trong tay e ràng thân thể đều sẽ bị đốt cháy, chúng ta làm sao có thể lấy được món bảo vật này đây?”
“Đơn giản, Thái Dương Thần Lô nếu đã là dùng loại khoáng vật này rèn thành, thì tất nhiên cũng sẽ dễ dàng lấy được.”
Thái Dương Thần Lô thong thả bay lên, quay đầu đem khối Dương Thiên huyền kim này hút vào bên trong lò, chỉ thấy khối huyền kim này sau khi vào trong lò thì cả vòng thái dương lập tức tắt ngấm, bầu trời trong chốc lát trở nên tối tăm.
Khi Diệp Húc thu xong khối Dương Thiên huyền kim, thì Ung Hoàng cuối cùng cũng phi đến, hét lớn một tiếng, một cánh tay lớn từ xa giơ lên, chỉ một lúc sau cánh tay này đã vượt qua khoảng không cả trăm vạn dặm, hướng Dao Trì thiên thuyền chộp đến.
Dúc Húc lập tức cảm nhận được luồng khí tức Vu Hoàng nặng nề vô cùng vô tận hướng chính mình áp xuống, loại cảm giác này giống như bị toàn bộ thế giới Huyền U đè nặng lên vai.
Cánh tay này thò đến, chỉ thấy lòng bàn tay càng ngày càng to, to đến toàn bộ không gian tầng sáu bảo khố đều bị bao kín.
Phía trước cánh tay này, đám người Diệp Húc và Phượng Yên Nhu chỉ cảm thấy chiếc Dao Trì thiên thuyền to lớn khổng lồ này dường như đang gấp rút thu nhỏ lại. Mấy người bọn họ cơ hồ cũng không ngừng bé lại, cảnh tượng này kinh khủng như ác mộng, khiến người ta không có cách nào chống lại, thậm chí không có cách nào giãy dụa.
Có điều Diệp Húc lại ý thức được, cảnh tượng trước mắt chỉ là một ảo giác, cánh tay của Ung Hoàng vẫn chưa hề to ra, Dao Trì thiên thuyền cũng không hề nhỏ lại, bọn họ lại càng không bị khí tức của Vu Hoàng ép đến hoá thành cát bụi.
Cánh tay của Ung Hoàng sở dĩ nhìn có vẻ to lớn như vậy chính là bởi vì hắn khi đưa tay ra đã bóp méo không gian của tầng thứ sáu bảo khố, đem khoảng không rộng lớn vô ngần này nắm trọn trong tay, bao gồm cả Dao Trì thiên thuyền, và đám người Diệp Húc, Phượng Yên Nhu đều bị vẹn vẹo cùng không gian, giam giữ trong lòng bàn tay hắn.
“Chưa thành Vu Hoàng, đều là loài giun dế!”
Ung Hoàng mặt âm lãnh, bàn tay bóp chặt: “Chết đi!”c
Hai người bọn họ mặc dù là hai đại Vu Hoàng của Thánh Ung hoàng triều, nhưng cũng không có tư cách tiến vào Thánh Ung bảo khố, nên không biết được bên trong rốt cuộc là cất chứa những bảo vật gì.
“Trong tầng thứ sáu, chính là nguyên liệu vô cùng quý hiếm do tổ tiên của Thánh Ung hoàng triều ta, Thánh Hoàng khai quốc, tìm được từ Thiên giới.”
Ung Hoàng bước lớn xông vào tầng sáu, điềm nhiên nói: “Những nguyên liệu này, ba nghìn thế giới cơ bản không có, chỉ có trên Thiên giới mới có loại bảo vật này. Còn về tầng thứ bảy, ha ha, chính là Thánh bảo do Thánh Hoàng khai quốc sử dụng, hiện giờ trẫm đã có cảm ứng với bộ cấm bảo đó, bất cứ lúc nào cũng có thể thôi động.”
“Đừng nói là tên tiểu tử kia, ngay cả là một vị Vu Hoàng cũng sẽ bi trẫm nghiền thành bột mịn dễ như trở bàn tay.”
Pháp hoàng cùng Chiến hoàng trong lòng khiếp sợ vạn phần, bọn họ sớm đã biết Thánh Ung hoàng triều cùng với thiên giới có nguồn gốc sâu xa, ở trên đó cũng có người phù hộ, nhưng không hề nghĩ đến chỗ nguyên liệu mà Thánh Hoàng khai quốc hoàng triều thu thập trên Thiên giới lại được cất ở trong tầng thứ sáu của bảo khố.
Trong ba nghìn thế giới, nói đến nguyên liệu quý hiếm thì phải kể đến bảo vật cấp bậc ngũ hành kim khí, còn trên triên giới, lại còn có vô số nguyên liệu thượng thừa chất lượng chất địa còn vượt xa cả ngũ hành kim khí.
Ngũ hành kim khí có thể chế luyện cấm bảo, chỉ có loại nguyên liệu cao cấp này mới có thể chứa được loại pháp lực khổng lồ của Vu Hoàng mà không bị phá vỡ, có điều cho dù là ngũ hành kim khí, cũng không thể dung nạp pháp lực của Thánh Hoàng, nếu không liền sẽ bị vỡ tan ngay.
Chỉ có loại kỳ trân cao cấp được chọn lọc ra từ trong ngũ hành kim khí, mới có thể tích tụ pháp lực của Thánh Hoàng, nếu luyện thành Thánh bảo, thì cũng không đến nỗi làm hỏng Thánh bảo.
Còn tầng bảy của Thánh Ung bảo khố thì lại càng khiến người ta giật mình, bên trong cư nhiên có một bộ Thánh bảo hoàn chỉnh, uy năng của Thánh bảo là vô cùng to lớn, có thể nói trăm bộ cấm bảo chưa chắc đã địch nổi một bộ Thánh bảo.
Nếu như Vu Hoàng thôi động Thánh bảo, thì việc giết một Vu Hoàng ngang cấp đều vô cùng dễ dàng.
“Đây chính là nguyên liệu trân quý của Thiên giới sao?”
Ba vị Vu Hoàng xông vào bên trong bảo khố, chỉ nhìn thấy từng quả tinh cầu cực lớn đang lơ lửng trong bí cảnh của toà bảo khố, những bảo vật này to lớn giống như tinh cầu, tản mát ra đủ mọi màu sắc, rung động lòng người.
Nơi đây giống như một bầu trời đêm rực rỡ, ánh sáng tinh quang, xa hoa lộng lẫy, khiến người ta trầm trồ thán phục.
Có điều Chiến hoàng, Pháp hoàng lập tức chú ý đến, những nguyên liệu này hoàn toàn không hề to như những tinh cầu, ngược lại những nguyên liệu này vô cùng nhỏ bé, to lắm cũng chỉ đến vài thước.
Chỉ là uy năng của những nguyên liêu này quả thực quá mạnh mẽ, khiến không gian bị bóp méo, đem khoảng không lớn như một tinh cầu vặn cong lại, bảo vệ bản thân, lại tản phát ra đủ loại hào quang kỳ dị, làm cho khi bọn họ nhìn vào, thấy những nguyên liệu này có vẻ vô cùng to lớn.
Đây chính là kỳ trân Thiên giới, nguyên liệu luyện chế Thánh bảo.
“Thực lực bên trong Thánh Ung hoàng triều ta, quả thật quá hùng hậu rồi...” Pháp hoàng lẩm bẩm nói.
Chiến hoàng gật đầu lia lịa, lộ ra sắc mặt vô cùng kính ngưỡng, nói: “Thánh Hoàng khai quốc, quả thật là ngút trời, khiến người ta phải tôn sùng kính trọng, lại còn để lại chỗ tài sản phong phú quý giá đến nhường này. Có được chỗ bảo vật này, Thánh Ung hoàng triều ta tất sẽ lưu truyền ngàn đời, vĩnh viễn không sụp đổ.”
Thánh Ung hoàng triều trong thiên giới cũng có thế lực của mình, thuộc vào truyền thừa của Thánh Bàn thế gia trong Thiên giới, Thánh hoàng khai quốc có thể đạt được nhiều nguyên liệu như vậy, hoàn toàn không phải là không có đạo lý.
Xuy!
Một quả tinh cầu cực lớn đột nhiên vỡ tung, lộ ra hào quang vô tận bên trong, đám người Ung Hoàng trong lòng cả kinh, chỉ thấy một chiếc thiên thuyền cực đại đâm vào trung tâm của tinh cầu, khiến quả tinh cầu này lập tức tiêu tan vào hư không.
Rõ ràng chỗ nguyên liệu trong quả tinh cầu này đã rơi vào trong tay Diệp Húc.
“Súc sinh!”
Ung Hoàng nghiến răng nghiến lợi, lập tức xông vào Dao Trì thiên thuyền. “Rõ ràng biết trẫm và hai vị Vu Hoàng đã đến, vậy mà ngươi cư nhiên còn dám không kiêng sợ cướp đoạt của cải trong Thánh Ung bảo khố, ngươi thật là to gan.”
Pháp hoàng và Chiến hoàng cũng thật sự nổi giận, hành động lần này của Diệp Húc không chỉ là coi thường Thánh Ung hoàng triều, mà thậm chí ngay cả bọn họ là những Vu Hoàng hắn cũng không coi ra gì, quả thật là cuồn vọng đến cực điểm.
Tốc độ của ba vị Vu Hoàng vô cùng kinh người, so với Trường Không ấn của Diệp Húc lại còn nhanh hơn, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Dao Trì thiên thuyền.
Đột nhiên, tốc độ chiếc thiên thuyền này tăng lên kịch liệt, trong chớp mắt đã kéo dài khoảng cách, điên cuồng lao đến chỗ chứa nhiều tinh cầu, lại đột ngột phá vỡ hào quang của một chiếc, xông vào trung tâm của tinh cầu, đem nguyên liệu Thiên giới bên trong lấy mất.
“Cầm thú!”
Ung Hoàng vô cùng tức giận, tốc độ thình lình tăng nhanh, đuổi theo Dao Trì thiên thuyền.
Trong chớp mắt, Diệp Húc khống chế Dao Trì thiên thuyền lại thu được vài món nguyên liệu, khiến ba vị Vu Hoàng bực tức cơ hồ hộc máu. Tu vi thực lực của Diệp Húc rõ ràng kém hơn bọn họ rất nhiều, nhưng chiếc Dao Trì thiên thuyền mà hắn sử dụng chính là do Dao Trì Kim Mãu đúc tạo, Dao Trì Kim Mẫu năm đó là điện chủ của Tuần Thiên Sứ, chiếc thiên thuyền này của bà tốc độ thiên hạ vô song, cho dù là Vu Hoàng cũng không có cách nào đuổi kịp, huống hồ giờ phút này chiếc thiên thuyền lại đang được Diệp Húc thôi động.
“Đại Ung đạo môn!”
Ung Hoàng tức giận quát một tiếng, đột nhiên thôi động một bộ cấm bảo, lập tức khiến không gian của tầng thứ sáu bắt đầu vỡ nứt nhanh chóng, vô số nguyên liệu to như tinh cầu đều rơi vào bên trong bộ cấm bảo này.
Bộ cấm bảo này chính là một toà môn hộ, Đại Ung đạo môn, so với bộ bất diệt chi bảo Thiên Nam Môn tuy cấu tạo khác nhưng có cùng tác dụng, có điều uy lực lại lớn hơn Nam Thiên Môn không ít.
Chỉ thấy cánh cửa này đứng cao sừng sững, phía trước mây trôi lững lờ, cổ phác đại khí, cánh cửa mở rộng, dường như trong chớp mắt đem hết cả không gian của tầng thứ sáu hút vào bên trong.
Toà Đại Ung đạo môn này hướng Dao Trì thiên thuyền hút lại, có điều tốc độ chiếc thuyền này thật sự rất nhanh, vượt qua tất cả, Đại Ung đạo môn không ngờ lại không có cách nào bắt được dấu vết của chiếc thiên thuyền này.
Ung Hoàng mặt mày u ám, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không thể bắt được chiếc thiên thuyền, nhưng trần kỳ thiên giới của tổ thiên thu thập đa số đã giữ lại được.
“Á!”
Bên trên thiên thuyền, Diệp Húc đang điều khiển tránh khỏi lực hút của Đại Ung đạo môn, chỉ thấy tuyệt đại đa số trân kỳ thiên giới đều đã biến mất không thấy.
Cón có một vòng thái dương liệt hoả hừng hực tĩnh lặng lơ lửng ở trung tâm của tầng năm, không hề bị Đại Ung đạo môn nuốt vào.
Vầng thái dương này tất nhiên cũng không phải là liệt nhật đích thực, mà là một loại Thiên giới kim chúc hình cầu kỳ dị, tản phát ra sóng nhiệt vô tận, sóng nhiệt vây quanh bốn phía của kim chúc hình thành nên một vòng sáng chói chang.
Thể tích khối kim chúc này không lớn, chỉ to cỡ một nắm đấm, như châu như ngọc, nhưng vòng sáng do sóng nhiệt hình thành lại rộng cả trăm vạn dặm.
Nó bóp méo thời không, cho dù là Đại Ung đạo môn loại cấm bảo vô cùng lợi hại này cũng không có cách nào thu được nó.
“Dương Thiên huyền kim!”
Ung Hoàng nhìn thấy Dao Trì thiên thuyền lao thẳng đến khối kim chúc hình cầu to bằng nắm đấm này, không khỏi biến sắc, cười lạnh nói: “Tên tiểu tử này lại định lấy Dương Thiên huyền kim, đây là hắn tự tìm đường chết. Năng lượng trong khối huyền kim này cho dù là Vu Hoàng cũng không thể tuỳ tiện chạm tay đến, trẫm muốn xem xem, hắn đến cuối cùng sẽ chết như thế nào.”
Dương Thiên huyền kim chính là một loại nguyên liệu quý hiếm do Thánh Hoàng khai quốc đem về từ Thiên giới, ở trên Thiên giới cũng không gặp nhiều. Loại nguyên liệu này được lấy ra từ bên trong liệt nhật của Dương Thiên thần giới, cất chứa uy năng vô cùng mạnh, một khối chỉ to bằng nắm đấm cũng có thể hoá ra một vòng sáng chói loá dưới hạ giới ba nghìn thế giới, hàng tỷ vạn năm không bị huỷ diệt.
Loại kim chúc này, quý hiếm vô cũng, thậm chí ngay cả khi Thánh Hoàng khai quốc luyện chế Thánh bảo cũng chưa dám dùng đến khối Dương Thiên huyền kim này.
Dao Trì thiên thuyền xông vào bên trong vầng thái dương đó, Ung Hoàng, Chiến hoàng và Pháp hoàng cũng theo sau đến.
Diệp Húc đứng ở mui thiên thuyền, trong chớp mắt liền xuyên qua sóng lửa trùng trùng điệp điệp, tiến đến vị trí trung tâm của vầng thái dương này, trong lòng vô cùng chấn động.
“Chủ công, khối kim chúc này rốt cuộc là nguyên liệu cấp bậc gì, tại sao lại có nhiệt lượng kinh người đến như vậy?” Hao Thiên Khuyển nằm úp sấp ở mui thuyền, da lông trong chớp mắt bị sóng nhiệt truyền đến đốt cháy, vội vàng rụt đầu lại kinh hô.
“Không biết!”
Diệp Húc ánh mắt sáng bóng, trầm giọng nói: “Ta chưa từng đến Thiên giới, làm sao mà biết được đây là loại kim chúc gì, có điều ta đã từng nhìn thấy bảo vật được đúc ra từ loại nguyên liệu này.”
“Bảo vật gì mà lại phải dùng loại nguyên liệu này đúc tạo?” Phượng Yên Nhu và Già La Minh Tôn cũng kinh ngạc vạn phần, vội vàng hỏi lại.
“Đương nhiên là Thánh bảo!”
Diệp Húc phất tay, một toà thần lô cổ xưa xuất hiện trong lòng bay, chuyển động xoay tròn, Thái Dương thần lô hơi thở cổ phác, ở bên trong lò lẳng lặng thiêu đốt.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nghe nói Hạo Thiên Đại Đế khi ở cảnh giới Thánh Hoàng đã lấy trộm kim tinh Thiên giới, luyện chế mấy bộ Thánh hoàng chi bảo, trong số đó có Thái Dương Thần Cung, còn có một bộ chính là Thái Dương Thần Lô. Toà Thái Dương Thần Lô này so với khối kim chúc trước mắt có lẽ là cùng dùng một loại nguyên liệu.”
Già La Minh Tôn nhìn chằm chằm Thái Dương Thần Lô, thất thanh nói: “Một miệng lò to như vậy, phải dùng bao nhiêu kim trúc này thì mới đúng được? Đáng tiếc, khối kim chúc thiên giới này hoả lực quả thật quá mạnh, cho dù là Vu Hoàng nắm nó trong tay e ràng thân thể đều sẽ bị đốt cháy, chúng ta làm sao có thể lấy được món bảo vật này đây?”
“Đơn giản, Thái Dương Thần Lô nếu đã là dùng loại khoáng vật này rèn thành, thì tất nhiên cũng sẽ dễ dàng lấy được.”
Thái Dương Thần Lô thong thả bay lên, quay đầu đem khối Dương Thiên huyền kim này hút vào bên trong lò, chỉ thấy khối huyền kim này sau khi vào trong lò thì cả vòng thái dương lập tức tắt ngấm, bầu trời trong chốc lát trở nên tối tăm.
Khi Diệp Húc thu xong khối Dương Thiên huyền kim, thì Ung Hoàng cuối cùng cũng phi đến, hét lớn một tiếng, một cánh tay lớn từ xa giơ lên, chỉ một lúc sau cánh tay này đã vượt qua khoảng không cả trăm vạn dặm, hướng Dao Trì thiên thuyền chộp đến.
Dúc Húc lập tức cảm nhận được luồng khí tức Vu Hoàng nặng nề vô cùng vô tận hướng chính mình áp xuống, loại cảm giác này giống như bị toàn bộ thế giới Huyền U đè nặng lên vai.
Cánh tay này thò đến, chỉ thấy lòng bàn tay càng ngày càng to, to đến toàn bộ không gian tầng sáu bảo khố đều bị bao kín.
Phía trước cánh tay này, đám người Diệp Húc và Phượng Yên Nhu chỉ cảm thấy chiếc Dao Trì thiên thuyền to lớn khổng lồ này dường như đang gấp rút thu nhỏ lại. Mấy người bọn họ cơ hồ cũng không ngừng bé lại, cảnh tượng này kinh khủng như ác mộng, khiến người ta không có cách nào chống lại, thậm chí không có cách nào giãy dụa.
Có điều Diệp Húc lại ý thức được, cảnh tượng trước mắt chỉ là một ảo giác, cánh tay của Ung Hoàng vẫn chưa hề to ra, Dao Trì thiên thuyền cũng không hề nhỏ lại, bọn họ lại càng không bị khí tức của Vu Hoàng ép đến hoá thành cát bụi.
Cánh tay của Ung Hoàng sở dĩ nhìn có vẻ to lớn như vậy chính là bởi vì hắn khi đưa tay ra đã bóp méo không gian của tầng thứ sáu bảo khố, đem khoảng không rộng lớn vô ngần này nắm trọn trong tay, bao gồm cả Dao Trì thiên thuyền, và đám người Diệp Húc, Phượng Yên Nhu đều bị vẹn vẹo cùng không gian, giam giữ trong lòng bàn tay hắn.
“Chưa thành Vu Hoàng, đều là loài giun dế!”
Ung Hoàng mặt âm lãnh, bàn tay bóp chặt: “Chết đi!”c
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.