Chương 232: Giỡn ngươi
Thạch Trư
02/03/2013
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trên mặt biển mơ hồ có dãy núi nhấp nhô, trầm bổng thích trí, chẳng qua khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ đươc.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Hải Ngoại Tiên Các, thậm chí trước đây chưa từng nghe tới địa phương này, hoàn toàn không biết gì về Tiên Các cả, có thể có lão ma biết đường như Trưởng Tôn Thịnh dẫn đi, đương nhiên là rất tốt, lập tức cười nói: “Trưởng Tôn huynh có lệnh, tiểu đệ không dám không theo.”
Trưởng Tôn Thịnh cười ha ha, đi về phía trước, vạt áo tung bay, nói: “Hải Ngoại Tiên Các có lịch sử đã lâu, các loại bảo vật đều có bán, thậm chí là khoáng vật cấp cao nhất thi thoảng cũng xuất hiện. Diệp lão đệ, lần này đệ đi Tiên Các, chắc là mua tinh thần nguyên từ tinh thạch phải không? Nguyên từ tinh thạch tuy hiếm có, nhưng loại khoáng vật này trong Tiên Các hẳn có rất nhiều, cũng không biết đệ có đủ tiền mua hay không.”
Một thiếu nữ Trưởng Tôn gia tên là Trưởng Tôn Sư Thiếp, so với Trưởng Tôn Tước dịu dàng hơn rất nhiều, rất nhàn thục văn tĩnh, hé miệng cười nói: “Diệp thúc thúc, nếu thúc không đủ tiền, cứ mở miệng, Trưởng Tông phủ ta tuy không phải nhà đại phú đại quý, nhưng vẫn có thể giúp thúc thúc mua một ít tinh thạch.”
Trong lời nàng ta lộ ra ý lôi kéo, cũng là vì nhìn trúng Diệp Húc là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung.
Trong ma đạo, Chu Thiên Tinh Cung có địa vị vô cùng cao, dù lúc trước Thủy hoàng đế Đại Tần khiêu chiến tứ phương, được xưng là thiên hạ vô địch, cũng không có đi khiêu chiến tam cung ma đạo, bởi vì ông ta cũng không nắm chắc được, có thể thấy được uy danh của tam cung ma đạo là Chu Thiên Tinh Cung, Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung này quá lớn.
Kỳ thật, lúc trước sở dĩ Thủy hoàng đế chấm dứt con đường khiêu chiến, là có nguyên nhân khác, đó là khi ông ta chiến đấu với Tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông đã bị thương nặng, thương thế không khỏi hẳn, mới phải ngừng khiêu chiến.
Nếu không với tính cách của Thủy hoàng đế, nhất định sẽ tìm đến tam đại cung, khiêu chiến những cung chủ đương thời.
Trưởng Tôn Sư Thiếp còn từng nghe qua một lời đồn, lúc trước Đại Hán hoàng triều bá chủ, Vũ Đế chinh chiến bốn phương, từng định khiêu chiến Chu Thiên Tinh Cung, nhưng vị Vũ Đế tu vi vô cùng cao thâm này, đứng từ xa nhìn Chu Thiên Tinh Cung một cái, liền bị khí tượng của tinh cung trấn phục, biết khó mà lui.
Diệp Húc cảm ơn, nói: “Đa tạ Sư Thiếp cô nương, nếu không đủ tiền, nhất định sẽ mở miệng nhờ cậy.”
Trưởng Tôn Sư Thiếp vội vàng đáp lễ, cười nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi.”
Trưởng Tôn Tước lườm hắn một cái, nói nhỏ: “Quỷ hẹp hòi, đợi cho ngươi không có tiền, quỷ mới cho ngươi mượn…”
Trưởng Tôn Thịnh cười gượng hai tiếng, vờ như không nghe thấy, miễn cho Diệp Húc lúng túng, giới thiệu: “Lão đệ, Hải Ngoại Tiên Các là tất cả thất đại thương đạo hội minh hợp thành, bao gồm Vu Đạo Hiên, Tề Tú Hiên, Tử Uyển Hiên, Quy Chân Hiên, Ma Đạo Thương Minh, Thương Đạo Hội Sở, cùng với Đại Đường Thương Minh. Mỗi một thương minh đều có một thế lực rất lớn, tài liệu lai lịch cực rổng, dù là vu sĩ Thiên Sách phủ cũng thường xuyên đến đây mua tài liệu. Thậm chí cả đệ tử quý giáo cũng ngẫu nhiên xuất hiện, mua tinh thần nguyên từ tinh thạch.”
“Đệ tử Chu Thiên Tinh Cung cũng từng xuất hiện?” Diệp Húc trong lòng tò mò vạn phần.
Chu Thiên Tinh Cung vô cùng thần bí, trong nhận thức trước kia của Diệp Húc, còn tưởng rằng đệ tử Chu Thiên Tinh Cung đều là bộ dáng không ăn nhân gian khói lửa, không nghĩ tới bọn họ cũng đi lại trên thế gian, thậm chí mua hàng hóa giống thương nhân.
Trưởng Tôn Sư Thiếp cười nói: “Nhà của ta và Tử Uyển Hiên có làm ăn qua lại, mỗi lần đi Hải Ngoại Tiên Các đều là đến Tử Uyển Hiên mua hàng hóa. Chủ nhân Tử Uyển Hiên là một nữ cường giả, nghe nói nàng có chút liên hệ với Hàn Nguyệt Cung. Diệp thúc thúc, nếu thúc cần một ít tinh thần nguyên từ nguyên thạch, có thể trực tiếp đến Tử Uyển Hiên mua.”
Diệp Húc gật đầu.
Qua không lâu, đoàn người bọn họ rốt cuộc đi đến Hải Ngoại Tiên Các, Diệp Húc cẩn thận quan sát, chỉ thấy cái gọi là Hải Ngoại Tiên Các này hóa ra là một mảng di tích thượng cổ.
Nơi này ở thời thượng cổ vốn là lục địa, sau đó trong thiên địa xảy ra đại biến cố, lục địa chìm xuống, biến thành biển rộng bát ngát, bởi địa thế Hải Ngoại Tiên Các khá cao, nên còn lộ ra trên mặt biển, trong đó còn có một tòa thành cổ, bị thất đại thương minh xây dựng thành thị trường giao dịch.
Tòa thành cổ này tọa lạc giữa đám núi, đã bị thương minh sửa chữa lại, gọn gàng như mới.
Thương gia trong thành mọc lên san sát, nhưng trong đó lớn nhất vẫn là bảy tòa bảo các, bảy tòa bảo các này chính là bảy kiện vu bảo chống đỡ Bảo Hồn giới, hình dạng giống như bảo tháp, sặc sỡ lóa mắt, hẳn chính là thất đại thương minh theo lời Trưởng Tôn Thịnh.
Diệp Húc đứng ở ngoài Hải Ngoại Tiên Các, đột nhiên hỏi: “Bên trong Tiên Các, có được động thủ hay không?”
Trưởng Tôn Thịnh ngẩn ra, cười nói: “Đương nhiên không được. Thất đại thương minh vì duy trì trật tự, mời đến không ít cao thủ vu đạo trấn thủ, chấp pháp tuần tra, tránh cho kẻ khác làm loạn trật tự Tiên Các.”
Diệp Húc khẽ gật đầu, cười nói: “Vậy ta chờ một lúc mới có thể vào Tiên Các.”
Trưởng Tôn Thịnh buồn bực trong lòng: “Chẳng lẽ hắn ta có kẻ thù nào chăng? Kẻ thù của đệ tử Chu Thiên Tinh Cung nhất định có lai lịch kinh người, không biết Trưởng Tôn gia ta có gánh được không? Vì một gã đệ tử tinh cung mà đắc tội cường địch, có đáng giá hay không…”
Diệp Húc thu sắc mặt hắn trong đáy mắt, lập tức hiểu được tại sao hắn lại lo lắng, giải thích: “Lão ca có điều không biết, tiểu đệ ở trên đường tình cờ gặp được một đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Địa, nhốt hắn trấn áp. Kẻ này da thô thịt dày, tiểu đệ đã luyện hắn hai ngày hai đêm, thêm một lát nữa liền có thể luyện chết hắn. Nếu trong Tiên Các không được giết người, như vậy tiểu đệ đành phải chờ một chút rồi vào sau.”
Trưởng Tôn Thịnh nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Hóa ra là bị Diệp lão đệ trấn áp… Cái gì! Đệ tử Tiểu Quang Minh thánh Tông?”
Ánh mắt hắn ta trừng đến tròn xoe, hít một hơi khí lạnh, run giọng nói: “Đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Tông, không ngờ bị lão đệ ngươi trấn áp?”
Hắn chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy khó có thể tin được.
Tiểu Quang Minh Thánh Tông, là đại phái nổi danh giàu có nhất trong chính đạo, môn phái này tọa lạc trên đỉnh Nga Mi Quang Minh, lấy công pháp khó tu khó luyện mà nổi tiếng, nhưng mỗi một đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Tông đi ra, cùng cảnh giới, đều là tồn tại vô địch, thậm chí có thể lấy dưới khắc trên, lấy yếu thắng mạnh.
Thậm chí có lời đồn truyền ra, đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Tông, cho dù là cách hai mươi ba mươi cảnh giới nhỏ, cũng có thể giết chết đối phương, quả thực là tồn tại biến thái!
Trưởng Tôn Thịnh sớm đã chú ý tới tu vi Diệp Húc, còn không có hoàn toàn bước vào Hạo Nguyệt kỳ, loại vu sĩ với tu vi này, ở trong thế gia lâu đời như Trưởng Tôn phủ, không có một ngàn cũng có tám trăm, nếu không phải Diệp Húc là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, hắn căn bản sẽ không để ý tới.
Chính vì hắn nhận định Diệp Húc là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, cho nên mới tiến đến, tìm mọi cách để lôi kéo, nhưng Diệp Húc nói với hắn là đang trấn áp một đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Tông, Trưởng Tông Thịnh vẫn cảm thấy khó có thể tin.
“Diệp lão đệ, chẳng lẽ ngươi không sợ Tiểu Quang Minh Thánh Tông trả thù…”
Trưởng Tôn Thịnh nói tới đây, đột nhiên vả mình một cái, thầm nghĩ: “Hắn ta là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, đương nhiên không sợ Tiểu Quang Minh Thánh Tông trả thù…”
Trưởng Tôn Tước ra vẻ nghi ngờ, nàng cũng không biết Tiểu Quang Minh Thánh Tông đến tột cùng là môn phái nào, thế lực lớn bao nhiêu, cười khúc khích nói: “Trấn áp đệ tử một môn phái nhỏ thì có gì hơn người chứ? Hai ngày ba đêm đều không luyện hóa xong đối phương, thật sự mất mặt!”
Nàng cười ngọt ngào nói: “Diệp thúc thúc, tu vi của ngươi nha, thật sự quá thấp, đổi lại làm ta, chắc chắn một chưởng đánh chết đối phương rồi!”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, nhắm mắt ngưng thần, tập trung luyện hóa La Tế Xuyên.
Trưởng Tôn Tước bĩu môi, đang định nói chuyện, đột nhiên thấy mi tâm Diệp Húc vừa trống lại vừa trướng, hở ra một cái bao lớn, trong cái bao này dường như có thứ gì đó đang giãy dụa, một luồng hơi thở điên cuồng, hoang dã truyền đến, ép cho nàng ta gần như không thở được!
Đám người Trưởng Tôn Thịnh và Sư Thiếp cũng cảm nhận được luồng hơi thở này, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
“Cho dù ta chết, cũng sẽ không để ngươi sống tốt đâu!”
Trong mi tâm Diệp Húc đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lên đinh tai nhức óc, một đôi tay bất thình lình thò ra khỏi mi tâm của hắn, hai tay này đã bị luyện cho chỉ còn lại xương trắng dày đặc, tinh khiết như ngọc, trên xương cốt có thể nhìn đến vô số phù văn lưu chuyển, hiển nhiên chủ nhân đôi tay này, đã tu luyện nguyên công đến tình cảnh cốt cách, vô cùng kiên cố, hoàn toàn có thể sánh ngang với vu bảo cấp trấn giáo!
Tiếp đó, chủ nhân đôi bàn tay này dường như bị người ngăn lại, cưỡng ép kéo về mi tâm Diệp Húc.
Sau một lúc lâu, Diệp Húc mở mắt, mỉm cười nói: “May là không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng luyện chết được hắn.”
Trưởng Tôn Tước bị hơi thở mà La Tế Xuyên phát ra trước khi chết áp chế cho sắc mặt tái nhợt, lòng còn sợ hãi, ánh mắt nhìn về Diệp Húc, tràn đầy kính sợ cùng hoảng hốt.
Bên trong mi tâm Diệp Húc, một cái đầu lâu trắng như ngọc đột nhiên bay ra, rơi thẳng xuống tay Trưởng Tôn Tước, ánh mắt hắn dịu dàng, mỉm cười nói: “Cháu gái ngoan, thúc thúc không có gì tốt, có cái đầu lâu này là di cốt của đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Địa, tặng cháu làm lễ gặp mặt.”
Trưởng Tôn Tước sợ tới mức thét lên liên tục, vội vàng ném cái đầu lâu này đi xa, tránh ở phía sau Trưởng Tôn Sư Thiếp, tức giận trừng Diệp Húc, kêu lên: “Mau lấy đi đi!”
Diệp Húc giơ tay lên, cái đầu lâu kia tự động rơi vào lòng bàn tay hắn, thở dài nói: “Cái đầu lâu này, ta dùng thái dương chân hỏa cũng không thể luyện hóa được, thật sự không cần?”
“Không cần!” Trưởng Tôn Tước tức đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói.
“Thật đáng tiếc, cái đầu lâu này nếu tế luyện thêm chút nữa, hoàn toàn có thể trở thành một kiện vu bảo cấp trấn giáo.”
Diệp Húc thở dài một tiếng, thu đầu lâu lại, tâm tình rất tốt, cuối cùng hắn đã như nguyện, luyện chết La Tế Xuyên, được tất cả tài sản của La Tế Xuyên, trong đó có tâm pháp Cửu Chuyển Nguyên Công tầng thứ hai, cười nói: “Nếu cháu đã không cần, vậy ta đành phải giữ lại.” Dứt lời, cười nói với Trưởng Tôn Thịnh: “Lão ca ca, chúng ta vào thành thôi.”
Trưởng Tôn Thịnh chỉ cảm thấy tiếc hận, lại không thể trực tiếp hướng Diệp Húc xin đầu lâu của La Tế Xuyên, chỉ đành đi trước dẫn đường. Trưởng Tôn Tước nhìn nhìn mặt hắn, thấp giọng hỏi thiếu nữ đứng bên cạnh, nói: “Sư Thiếp tỷ tỷ, cái đầu lâu kia, thật sự quý báu như vậy sao? Có thể luyện thành vu bảo cấp trấn giáo?”
Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Sư Thiếp dạo qua Diệp Húc một vòng, dịu dàng cười nói: “Quả thật là có thể. Sau khi lấy tâm pháp ma đạo tế luyện rồi, tăng thêm một số tài liệu thì có thể luyện thành vu bảo ma đạo, Bạch Cốt Khóa Tâm Chùy, kiên cố không gì phá nổi, rất là lợi hại.”
Trưởng Tôn Tước cực kỳ hối hận, lén lút nhìn Diệp Húc, lại ngại không dám hỏi, trong lòng lo được lo mất.
Mấy người tới Hải Ngoại Tiên Các, chỉ thấy tòa thành cổ này người đến người đi, tấp nập hối hả, rất là náo nhiệt, so với đại hội La Phù đảo của Vạn Pháp Yêu Vương còn phồn thịnh hơn không biết bao nhiêu.
Trưởng Tôn Thịnh dẫn Diệp Húc trực tiếp đi đến Tử Uyển Hiên, chờ khi đi vào thương minh này, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy Tử Uyển Hiên lấy vu bảo làm cửa hàng, có tổng cộng sáu tầng, cũng là một vu bảo tòa tháp sáu tầng.
Hắn đi vào tầng thứ nhất, chỉ thấy bên ngoài bảo tháp không lớn, mà bên trong lại rộng rãi vô cùng, các loại hàng hóa bày ra trước mắt, phân loại, phong ấn trong tủ thủy tinh, không ít thiếu nữ qua lại trước quầy hàng, nhẹ như con bướm, lướt qua lướt lại, tiếp đón khách nhân.
“Diệp lão đệ, nơi này chỉ có hàng hóa bình thường cùng tài liệu vu bảo cấp bậc bình thường mà thôi, chúng ta đi lên mấy tầng trên.” Trưởng Tôn Thịnh cười nói.
Đây là lần đầu tiên hắn đến Hải Ngoại Tiên Các, thậm chí trước đây chưa từng nghe tới địa phương này, hoàn toàn không biết gì về Tiên Các cả, có thể có lão ma biết đường như Trưởng Tôn Thịnh dẫn đi, đương nhiên là rất tốt, lập tức cười nói: “Trưởng Tôn huynh có lệnh, tiểu đệ không dám không theo.”
Trưởng Tôn Thịnh cười ha ha, đi về phía trước, vạt áo tung bay, nói: “Hải Ngoại Tiên Các có lịch sử đã lâu, các loại bảo vật đều có bán, thậm chí là khoáng vật cấp cao nhất thi thoảng cũng xuất hiện. Diệp lão đệ, lần này đệ đi Tiên Các, chắc là mua tinh thần nguyên từ tinh thạch phải không? Nguyên từ tinh thạch tuy hiếm có, nhưng loại khoáng vật này trong Tiên Các hẳn có rất nhiều, cũng không biết đệ có đủ tiền mua hay không.”
Một thiếu nữ Trưởng Tôn gia tên là Trưởng Tôn Sư Thiếp, so với Trưởng Tôn Tước dịu dàng hơn rất nhiều, rất nhàn thục văn tĩnh, hé miệng cười nói: “Diệp thúc thúc, nếu thúc không đủ tiền, cứ mở miệng, Trưởng Tông phủ ta tuy không phải nhà đại phú đại quý, nhưng vẫn có thể giúp thúc thúc mua một ít tinh thạch.”
Trong lời nàng ta lộ ra ý lôi kéo, cũng là vì nhìn trúng Diệp Húc là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung.
Trong ma đạo, Chu Thiên Tinh Cung có địa vị vô cùng cao, dù lúc trước Thủy hoàng đế Đại Tần khiêu chiến tứ phương, được xưng là thiên hạ vô địch, cũng không có đi khiêu chiến tam cung ma đạo, bởi vì ông ta cũng không nắm chắc được, có thể thấy được uy danh của tam cung ma đạo là Chu Thiên Tinh Cung, Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung này quá lớn.
Kỳ thật, lúc trước sở dĩ Thủy hoàng đế chấm dứt con đường khiêu chiến, là có nguyên nhân khác, đó là khi ông ta chiến đấu với Tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông đã bị thương nặng, thương thế không khỏi hẳn, mới phải ngừng khiêu chiến.
Nếu không với tính cách của Thủy hoàng đế, nhất định sẽ tìm đến tam đại cung, khiêu chiến những cung chủ đương thời.
Trưởng Tôn Sư Thiếp còn từng nghe qua một lời đồn, lúc trước Đại Hán hoàng triều bá chủ, Vũ Đế chinh chiến bốn phương, từng định khiêu chiến Chu Thiên Tinh Cung, nhưng vị Vũ Đế tu vi vô cùng cao thâm này, đứng từ xa nhìn Chu Thiên Tinh Cung một cái, liền bị khí tượng của tinh cung trấn phục, biết khó mà lui.
Diệp Húc cảm ơn, nói: “Đa tạ Sư Thiếp cô nương, nếu không đủ tiền, nhất định sẽ mở miệng nhờ cậy.”
Trưởng Tôn Sư Thiếp vội vàng đáp lễ, cười nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi.”
Trưởng Tôn Tước lườm hắn một cái, nói nhỏ: “Quỷ hẹp hòi, đợi cho ngươi không có tiền, quỷ mới cho ngươi mượn…”
Trưởng Tôn Thịnh cười gượng hai tiếng, vờ như không nghe thấy, miễn cho Diệp Húc lúng túng, giới thiệu: “Lão đệ, Hải Ngoại Tiên Các là tất cả thất đại thương đạo hội minh hợp thành, bao gồm Vu Đạo Hiên, Tề Tú Hiên, Tử Uyển Hiên, Quy Chân Hiên, Ma Đạo Thương Minh, Thương Đạo Hội Sở, cùng với Đại Đường Thương Minh. Mỗi một thương minh đều có một thế lực rất lớn, tài liệu lai lịch cực rổng, dù là vu sĩ Thiên Sách phủ cũng thường xuyên đến đây mua tài liệu. Thậm chí cả đệ tử quý giáo cũng ngẫu nhiên xuất hiện, mua tinh thần nguyên từ tinh thạch.”
“Đệ tử Chu Thiên Tinh Cung cũng từng xuất hiện?” Diệp Húc trong lòng tò mò vạn phần.
Chu Thiên Tinh Cung vô cùng thần bí, trong nhận thức trước kia của Diệp Húc, còn tưởng rằng đệ tử Chu Thiên Tinh Cung đều là bộ dáng không ăn nhân gian khói lửa, không nghĩ tới bọn họ cũng đi lại trên thế gian, thậm chí mua hàng hóa giống thương nhân.
Trưởng Tôn Sư Thiếp cười nói: “Nhà của ta và Tử Uyển Hiên có làm ăn qua lại, mỗi lần đi Hải Ngoại Tiên Các đều là đến Tử Uyển Hiên mua hàng hóa. Chủ nhân Tử Uyển Hiên là một nữ cường giả, nghe nói nàng có chút liên hệ với Hàn Nguyệt Cung. Diệp thúc thúc, nếu thúc cần một ít tinh thần nguyên từ nguyên thạch, có thể trực tiếp đến Tử Uyển Hiên mua.”
Diệp Húc gật đầu.
Qua không lâu, đoàn người bọn họ rốt cuộc đi đến Hải Ngoại Tiên Các, Diệp Húc cẩn thận quan sát, chỉ thấy cái gọi là Hải Ngoại Tiên Các này hóa ra là một mảng di tích thượng cổ.
Nơi này ở thời thượng cổ vốn là lục địa, sau đó trong thiên địa xảy ra đại biến cố, lục địa chìm xuống, biến thành biển rộng bát ngát, bởi địa thế Hải Ngoại Tiên Các khá cao, nên còn lộ ra trên mặt biển, trong đó còn có một tòa thành cổ, bị thất đại thương minh xây dựng thành thị trường giao dịch.
Tòa thành cổ này tọa lạc giữa đám núi, đã bị thương minh sửa chữa lại, gọn gàng như mới.
Thương gia trong thành mọc lên san sát, nhưng trong đó lớn nhất vẫn là bảy tòa bảo các, bảy tòa bảo các này chính là bảy kiện vu bảo chống đỡ Bảo Hồn giới, hình dạng giống như bảo tháp, sặc sỡ lóa mắt, hẳn chính là thất đại thương minh theo lời Trưởng Tôn Thịnh.
Diệp Húc đứng ở ngoài Hải Ngoại Tiên Các, đột nhiên hỏi: “Bên trong Tiên Các, có được động thủ hay không?”
Trưởng Tôn Thịnh ngẩn ra, cười nói: “Đương nhiên không được. Thất đại thương minh vì duy trì trật tự, mời đến không ít cao thủ vu đạo trấn thủ, chấp pháp tuần tra, tránh cho kẻ khác làm loạn trật tự Tiên Các.”
Diệp Húc khẽ gật đầu, cười nói: “Vậy ta chờ một lúc mới có thể vào Tiên Các.”
Trưởng Tôn Thịnh buồn bực trong lòng: “Chẳng lẽ hắn ta có kẻ thù nào chăng? Kẻ thù của đệ tử Chu Thiên Tinh Cung nhất định có lai lịch kinh người, không biết Trưởng Tôn gia ta có gánh được không? Vì một gã đệ tử tinh cung mà đắc tội cường địch, có đáng giá hay không…”
Diệp Húc thu sắc mặt hắn trong đáy mắt, lập tức hiểu được tại sao hắn lại lo lắng, giải thích: “Lão ca có điều không biết, tiểu đệ ở trên đường tình cờ gặp được một đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Địa, nhốt hắn trấn áp. Kẻ này da thô thịt dày, tiểu đệ đã luyện hắn hai ngày hai đêm, thêm một lát nữa liền có thể luyện chết hắn. Nếu trong Tiên Các không được giết người, như vậy tiểu đệ đành phải chờ một chút rồi vào sau.”
Trưởng Tôn Thịnh nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Hóa ra là bị Diệp lão đệ trấn áp… Cái gì! Đệ tử Tiểu Quang Minh thánh Tông?”
Ánh mắt hắn ta trừng đến tròn xoe, hít một hơi khí lạnh, run giọng nói: “Đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Tông, không ngờ bị lão đệ ngươi trấn áp?”
Hắn chấn động trong lòng, chỉ cảm thấy khó có thể tin được.
Tiểu Quang Minh Thánh Tông, là đại phái nổi danh giàu có nhất trong chính đạo, môn phái này tọa lạc trên đỉnh Nga Mi Quang Minh, lấy công pháp khó tu khó luyện mà nổi tiếng, nhưng mỗi một đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Tông đi ra, cùng cảnh giới, đều là tồn tại vô địch, thậm chí có thể lấy dưới khắc trên, lấy yếu thắng mạnh.
Thậm chí có lời đồn truyền ra, đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Tông, cho dù là cách hai mươi ba mươi cảnh giới nhỏ, cũng có thể giết chết đối phương, quả thực là tồn tại biến thái!
Trưởng Tôn Thịnh sớm đã chú ý tới tu vi Diệp Húc, còn không có hoàn toàn bước vào Hạo Nguyệt kỳ, loại vu sĩ với tu vi này, ở trong thế gia lâu đời như Trưởng Tôn phủ, không có một ngàn cũng có tám trăm, nếu không phải Diệp Húc là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, hắn căn bản sẽ không để ý tới.
Chính vì hắn nhận định Diệp Húc là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, cho nên mới tiến đến, tìm mọi cách để lôi kéo, nhưng Diệp Húc nói với hắn là đang trấn áp một đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Tông, Trưởng Tông Thịnh vẫn cảm thấy khó có thể tin.
“Diệp lão đệ, chẳng lẽ ngươi không sợ Tiểu Quang Minh Thánh Tông trả thù…”
Trưởng Tôn Thịnh nói tới đây, đột nhiên vả mình một cái, thầm nghĩ: “Hắn ta là đệ tử Chu Thiên Tinh Cung, đương nhiên không sợ Tiểu Quang Minh Thánh Tông trả thù…”
Trưởng Tôn Tước ra vẻ nghi ngờ, nàng cũng không biết Tiểu Quang Minh Thánh Tông đến tột cùng là môn phái nào, thế lực lớn bao nhiêu, cười khúc khích nói: “Trấn áp đệ tử một môn phái nhỏ thì có gì hơn người chứ? Hai ngày ba đêm đều không luyện hóa xong đối phương, thật sự mất mặt!”
Nàng cười ngọt ngào nói: “Diệp thúc thúc, tu vi của ngươi nha, thật sự quá thấp, đổi lại làm ta, chắc chắn một chưởng đánh chết đối phương rồi!”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, nhắm mắt ngưng thần, tập trung luyện hóa La Tế Xuyên.
Trưởng Tôn Tước bĩu môi, đang định nói chuyện, đột nhiên thấy mi tâm Diệp Húc vừa trống lại vừa trướng, hở ra một cái bao lớn, trong cái bao này dường như có thứ gì đó đang giãy dụa, một luồng hơi thở điên cuồng, hoang dã truyền đến, ép cho nàng ta gần như không thở được!
Đám người Trưởng Tôn Thịnh và Sư Thiếp cũng cảm nhận được luồng hơi thở này, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
“Cho dù ta chết, cũng sẽ không để ngươi sống tốt đâu!”
Trong mi tâm Diệp Húc đột nhiên truyền đến một tiếng gầm lên đinh tai nhức óc, một đôi tay bất thình lình thò ra khỏi mi tâm của hắn, hai tay này đã bị luyện cho chỉ còn lại xương trắng dày đặc, tinh khiết như ngọc, trên xương cốt có thể nhìn đến vô số phù văn lưu chuyển, hiển nhiên chủ nhân đôi tay này, đã tu luyện nguyên công đến tình cảnh cốt cách, vô cùng kiên cố, hoàn toàn có thể sánh ngang với vu bảo cấp trấn giáo!
Tiếp đó, chủ nhân đôi bàn tay này dường như bị người ngăn lại, cưỡng ép kéo về mi tâm Diệp Húc.
Sau một lúc lâu, Diệp Húc mở mắt, mỉm cười nói: “May là không làm nhục mệnh, cuối cùng cũng luyện chết được hắn.”
Trưởng Tôn Tước bị hơi thở mà La Tế Xuyên phát ra trước khi chết áp chế cho sắc mặt tái nhợt, lòng còn sợ hãi, ánh mắt nhìn về Diệp Húc, tràn đầy kính sợ cùng hoảng hốt.
Bên trong mi tâm Diệp Húc, một cái đầu lâu trắng như ngọc đột nhiên bay ra, rơi thẳng xuống tay Trưởng Tôn Tước, ánh mắt hắn dịu dàng, mỉm cười nói: “Cháu gái ngoan, thúc thúc không có gì tốt, có cái đầu lâu này là di cốt của đệ tử Tiểu Quang Minh Thánh Địa, tặng cháu làm lễ gặp mặt.”
Trưởng Tôn Tước sợ tới mức thét lên liên tục, vội vàng ném cái đầu lâu này đi xa, tránh ở phía sau Trưởng Tôn Sư Thiếp, tức giận trừng Diệp Húc, kêu lên: “Mau lấy đi đi!”
Diệp Húc giơ tay lên, cái đầu lâu kia tự động rơi vào lòng bàn tay hắn, thở dài nói: “Cái đầu lâu này, ta dùng thái dương chân hỏa cũng không thể luyện hóa được, thật sự không cần?”
“Không cần!” Trưởng Tôn Tước tức đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói.
“Thật đáng tiếc, cái đầu lâu này nếu tế luyện thêm chút nữa, hoàn toàn có thể trở thành một kiện vu bảo cấp trấn giáo.”
Diệp Húc thở dài một tiếng, thu đầu lâu lại, tâm tình rất tốt, cuối cùng hắn đã như nguyện, luyện chết La Tế Xuyên, được tất cả tài sản của La Tế Xuyên, trong đó có tâm pháp Cửu Chuyển Nguyên Công tầng thứ hai, cười nói: “Nếu cháu đã không cần, vậy ta đành phải giữ lại.” Dứt lời, cười nói với Trưởng Tôn Thịnh: “Lão ca ca, chúng ta vào thành thôi.”
Trưởng Tôn Thịnh chỉ cảm thấy tiếc hận, lại không thể trực tiếp hướng Diệp Húc xin đầu lâu của La Tế Xuyên, chỉ đành đi trước dẫn đường. Trưởng Tôn Tước nhìn nhìn mặt hắn, thấp giọng hỏi thiếu nữ đứng bên cạnh, nói: “Sư Thiếp tỷ tỷ, cái đầu lâu kia, thật sự quý báu như vậy sao? Có thể luyện thành vu bảo cấp trấn giáo?”
Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Sư Thiếp dạo qua Diệp Húc một vòng, dịu dàng cười nói: “Quả thật là có thể. Sau khi lấy tâm pháp ma đạo tế luyện rồi, tăng thêm một số tài liệu thì có thể luyện thành vu bảo ma đạo, Bạch Cốt Khóa Tâm Chùy, kiên cố không gì phá nổi, rất là lợi hại.”
Trưởng Tôn Tước cực kỳ hối hận, lén lút nhìn Diệp Húc, lại ngại không dám hỏi, trong lòng lo được lo mất.
Mấy người tới Hải Ngoại Tiên Các, chỉ thấy tòa thành cổ này người đến người đi, tấp nập hối hả, rất là náo nhiệt, so với đại hội La Phù đảo của Vạn Pháp Yêu Vương còn phồn thịnh hơn không biết bao nhiêu.
Trưởng Tôn Thịnh dẫn Diệp Húc trực tiếp đi đến Tử Uyển Hiên, chờ khi đi vào thương minh này, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy Tử Uyển Hiên lấy vu bảo làm cửa hàng, có tổng cộng sáu tầng, cũng là một vu bảo tòa tháp sáu tầng.
Hắn đi vào tầng thứ nhất, chỉ thấy bên ngoài bảo tháp không lớn, mà bên trong lại rộng rãi vô cùng, các loại hàng hóa bày ra trước mắt, phân loại, phong ấn trong tủ thủy tinh, không ít thiếu nữ qua lại trước quầy hàng, nhẹ như con bướm, lướt qua lướt lại, tiếp đón khách nhân.
“Diệp lão đệ, nơi này chỉ có hàng hóa bình thường cùng tài liệu vu bảo cấp bậc bình thường mà thôi, chúng ta đi lên mấy tầng trên.” Trưởng Tôn Thịnh cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.