Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 430: Kế thừa di chí.

Thạch Trư

13/05/2013

Diệp Húc không khỏi nhíu mày, hắn còn chưa kịp thi triển sưu hồn tác phách đại phấp, thì Thái Tử Sơn đã hồn bay phách lạc, khiến cho hắn rất bất ngờ. Ngay cả Thủy Hoàng Đế cũng dừng lại, chau mày nhỏ giọng nói: “Diệt Hồn đại cấm…tên độc ác, không ngờ lại thiết hạ loại cấm chế này vào chính con của mình. Cho dù khiến cho con ruột mình hồn bay phách lạc, cũng không cho người khác bất luận cơ hội nào! Người kia lòng lang dạ sói, so với ta năm đó còn muốn ác độc hơn gấp trăm ngàn lần…”

Sau khi Thái Tử Sơ chết, ngọc lâu trong cơ thể hắn nhảy ra, tan rã ngay tại chỗ. Tuy nhiên ngọc lâu cũng không hoàn toàn tan rã, mà lưu lại một tòa vu hồn giới sáu tầng.

Diệp Húc kêu lên một tiếng, đại vu tam thần cảnh chết trên tay hắn không ít, nhưng sau khi chết lưu lại vu hồn giới chỉ có một mình Thái Tử Sơ mà thôi.

Cho dù là Đàm Phượng Sơn khi chết, Diệp Húc cũng không thấy vu hồn giới của hắn.

Thái Tử Sơ có thể lưu lại tòa vu hồn giới sáu tầng này, thuyết minh thực lực của hắn đích xác kinh người. Ngọc lâu của hắn được nguyên thần làm dịu, đã hình thành không gian đọng lại, cho dù là ngọc lâu sụp đổ tan rã, không gian cũng không hoàn toàn sụp xuống.

Diệp Húc gặp qua không ít vu hồn giới, nhưng những người này khi còn sống đều là thiên tài tuyệt thế, kinh thải tuyệt diễm, bởi vậy sau khi chết mới có thể lưu lại vu hồn giới.

Xem ra, Thái Tử Sơ cũng thuộc loại nhân vật như vậy, có thể nói là nhân tài.

“Ngươi hiện tại mà chết, hơn phân nửa cũng lưu lại một tòa vu hồn giới.”

Thủy Hoàng Đế không có thể lấy được trí nhớ của Thái Tử Sơ, buồn bực không ngừng, ồm ồm nói: “Đối với những lão già như chúng ta mà nói, những tiểu tử có thể sau khi chết lưu lại vu hồn giới, mới xem như là nhân tài đáng giá bồi dưỡng. Tiểu tử nhanh! Nguyên thần của hắn sắp phân giải, ngươi phải giúp ta vây khốn nguyên thần của hắn, ta có trọng dụng.”

“U Thiên Thần Vương Độ Ách Ấn!”

Diệp Húc lấy tay chụp tới nguyên thần của Thái Tử Sơ, làm cho đầu nguyên thần Bào Hào Lục Dực này bị vây bên trong vầng trăng sáng, phong ấn lại. Thái Tử Sơn nguyên thần mạnh mẽ vô cùng, so với nguyên thần của Ngụy Hiên mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, tu vi thậm chí còn trên cả nguyên thần thứ hai của Vệ Trăn.

Lập tức Diệp Húc chộp tới tòa vu hồn giới, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, vu hồn giới tầng thứ nhất bị hắn dùng một tay bóp nát. Hơn mười tòa núi lớn rơi xuống, trong núi tràn ngập linh khí.

“Những dãy núi này toàn bộ đều là linh sơn, mỗi tòa linh sơn đều phong ấn trên dưới 100 linh mạch bậc năm. Không nghĩ ra Thái Tử Sơ lại giàu có và lắm tiền tài như vậy.”

Diệp Húc cũng không có đánh nát những linh sơn này, rút linh mạch bên trong đó ra, mà thu hết thảy những linh sơn này vào bên trong ngọc lâu của mình, bổ sung vào không gian ngọc lâu của mình.

Hắn lập tức bóp nát tầng thứ hai vu hồn giới, chỉ thấy vô số tài liệu theo lầu rơi xuống, bảo khí ngút trời, đây là một số của cải kinh người, so với Thạch Tinh Vân thì còn cất chứa nhiều hơn nhiều. Thái Tử Sơ tầm mắt cực cao, những tài liệu mà hắn cất chứa không loại nào không phải tinh phẩm. Diệp Húc thậm chí còn nhìn thấy một khối kim mẫu lớn như một quả núi, đang thùng thùng nhảy lên.

“Khối kim mẫu này thật lớn, bên trong thậm chí có thể dựng dục ra kim tinh khí!”

Lập tức hắn lại nhìn tới một cây cọc gỗ thật lớn, cọc gỗ này cao tới nghìn trượng, bên ngoài khắc hình hoa văn rồng, chính là Bàn Long Mộc nổi danh lừng lẫy, một loại tài liệu mộc hệ cực kỳ quý hiếm.

Những tài liệu khác cũng cực kỳ kinh người, còn có vạn cổ huyền băng có thể dựng dục ra thủy tinh chi khí, thái dương thạch có thể dựng dục ra hỏa tinh khí, liên sơn bảo kim có thể dựng dục ra thổ tinh khí. Những tài liệu này đều là bảo vật cấp thiết mẫu.



Không chỉ như thế, Diệp Húc thậm chí nhìn thấy không ít tài liệu cấp bậc kim tinh khí, những tài liệu này, tuy rằng không có tinh thuần như cái đầu của kim tinh đồng tử, nhưng không phải là nhỏ.

Tài liệu cấp bậc kim tinh khí này cực kỳ quý hiếm, ở xa xa trên Bàn Long Mộc. Diệp Húc chỉ cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt. Nhiều bảo vật như vậy, khiến cho hắn hoảng hốt nghĩ rằng mình đã cướp sạch kho báu của Đại Tần.

Những bảo vật này, tùy tiện xuất ra một kiện cũng có thể làm người khác đánh nhau vỡ đầu, nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

“Đại Tần thái tử thật là có tiền, không phải giàu có bình thường, có những bảo vật này, cửu đỉnh của ta tất nhiên có thể nâng cao một bậc!”

Diệp Húc cướp đoạt hết thảy những bảo vật này, đem tới bên trong ngọc lâu của mình, lập tức lại bóp nát tầng thứ ba vu hồn giới, vài món vu bảo rơi xuống, long thương của thái tử Sơ rõ ràng ở trong này!

Long Thương này chính là cực phẩm bên trong nguyên thần chi bảo, bên trong hoàng lăng Thái Tử Sơ từng ỷ vào long thương này mà một chiêu ngăn Diệp Húc lại. Bản thân Long Thương chất chứa nhiều nguyên thần, lại bị Thái Tử Sơ đem nguyên thần của mấy người Mộ Dung Học đánh vào bên trong đó, ước chừng có chín đại nguyên thần.

Mà những kiện nguyên thần chi bảo khác bên trong cũng có mấy nguyên thần, thêm vào một chỗ, là có thêm 20 nguyên thần, hơn nữa những tài liệu rèn lên vu bảo này cũng không phải phàm vật, mà là tài liệu cấp bậc kim tinh khí, uy lực cực kỳ dũng mãnh!

Của cải này còn hơn cả hai tầng vu hồn giới trước.

“Những nguyên thần này không những khiến cho nguyên thần của ta khôi phục lại ban đầu, đạt tới trạng thái toàn thịnh. Thậm chí còn có thể giúp cho ta tu luyện tới Dương thần kỳ! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có đủ sát khí!”

Diệp Húc lập tức bóp nát mấy tầng vu bảo khác, không ngờ lại nhíu mày. Hắn nguyên tưởng mấy tầng sau của vu hồn giới sẽ còn có của cải long trời lở đất khác, nhưng không ngờ được ba tầng sau của vu hồn giới Thái Tử Sơ lại không có bất luận đồ vật gì.

“Kỳ thực của cải lớn nhất vẫn chính là mười hai đồng nhân mà Thái Tử Sơ luyện chế, đây đều là tam tướng chi bảo à…”

Diệp Húc nhìn mười hai đồng nhân cao tới trăm trượng kia, chỉ thấy những đồng nhân này, mặt ngoài bị uy năng của một ngón tay kia chấn gần như nát vụn. Dù vậy uy lực của mười hai đồng nhân cũng không phải nhỏ, vượt xa xa bất luận kiện nguyên thần chi bảo nào.

Hắn không khỏi cảm thán đồng nghiệp bất đồng mệnh (cùng nghề nhưng không cùng mệnh). Thái Tử Sơ sinh ra trong gia đình đế vương, không cần phải mạo hiểm chung quanh, liền có thể có được vô cùng của cải. So với mình và những vu sĩ khác phải chạy chung quanh, cướp đoạt bảo vật thì tốt hơn nhiều.

Đột nhiên một mặt kim bài từ trong ngọc lâu của hắn nhảy ra, Thủy Hoàng Đế khống chế kim bài, hướng tới thi thể Thái Tử Sơn bay đi, biến mất bên trong mi tâm tử phủ của hắn.

Thái Tử Sơ đứng thẳng lên, thử đi lại vài bước nhíu mày nói: “Thân thể quá yếu, so với thân thể của ta thì kém xa.”

“Tiền bối, ngài đây là…” Diệp Húc hồ nghi nói.

“Ta không chờ được, tính toán giấu mình trong thể xác này, tự mình chạy tới đế đô Hàm Dương, nhìn xem tới tột cùng là ai cướp đi đế quốc của ta. Thân thể này là con trai của hắn, hắn khẳng định sẽ không hoài nghi ta. Bởi vậy ta tát nhiên có thể dò thám ra chân diện mạo của hắn.”

Thủy Hoàng Đế nhập vào thân thể Thái Tử Sơ, rất nhanh thích ứng khối thân thể này. Tâm niệm vi động, đưa nguyên thần và thân thể của Thái Tử Sơ, trầm giọng nói: “Ta lấy tàn hồn của mình khống chế thân thể này cũng không được lâu, nhiều nhất chỉ sống được ba tháng thì hồn bay phách lạc. Tiểu tử, sở học cả đời ta, đều truyền thụ cho ngươi, ngươi có thể nói là truyền nhân y bát của ta! Nếu ba tháng sau ta không thể trở về, tất nhiên là bị người nọ phát hiện ra, hoàn toàn thân tử, mối thù lớn này của ta phải đặt ở trên người ngươi rồi. Ta muốn ngươi thề, kiếp này, nếu không thể báo thù cho ta, cả đời không thể trở thành vu hoàng!”



Diệp Húc há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì cho tốt, sau một lúc lâu mới thề nói: “Ta, Diệp Húc này thề, nếu không thể báo thù cho tiền bối, kiếp này, vĩnh viễn không thể trở thành vu hoàng”!

Diệp Húc trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Tiền bối, kỳ thực ngươi không cần phải tự mình đi như vậy, đợi khi tu vi ta đạt đủ, lại đi cũng không muộn…”

“Triệu Chính ta một đời kiêu hùng, không kém gì người!”

Thủy Hoàng Đế cười ha ha, thả người bay lên, hướng tới Hàm Dương đế đô, tiếng cười xa xa truyền tới: “Người nọ dám đoạt đế quốc của ta, chiếm đoạt thân thể ta, cướp đi đô thiên thập nhị đồng nhân của ta, nhục nhã bực này, ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Tiểu tử, ngươi yên tâm, trong vòng ba tháng, ta nhất định còn sống trở về gặp ngươi. Ta thậm chí còn sống tới khi nhìn thấy ngươi kế thừa ý chí của ta, trở thành vu hoàng, trở thành bá chỉ thiên địa!”

Diệp Húc nhìn theo hắn rời khỏi, trong lòng nặng trịch, nếu Thủy Hoàng Đế có thể giống như lời hắn nói, như vậy tất tự có thể báo thù rửa hận, tất nhiên không bắt mình thề báo thù cho hắn.

Thủy Hoàng Đế đi một chuyến này, tự biết khó có thể may mắn thoát khỏi, hắn là ôm quyết tâm muốn chết.

Hơn nữa, lần hành động này của hắn cũng là vì nghĩ cho Diệp Húc. Đông Hoàng Mục, Hạ Đông Dương trốn thoát, nếu là Thái Tử Sơ không trở về đế đô Hàm Dương. Đại Tần hoàng thất rất nhanh biết Thái Tử Sơ đã chết, hơn nữa chết trong tay chính mình.

Tới lúc đó, triều đình tức giận, môn phái hùng mạnh nhất đương thời này sẽ bày ra một mặt dữ tợn. Triệu tập tất cả môn phái, thế gia ma đạo trong cảnh nội, dốc toàn bộ lực lượng, tiêu diệt Hoàng Tuyền Ma Tông.

Thậm chí ngay cả ma đạo tam cung lục phái bảy mươi hai thế gia, không chừng cũng xuất động, đem Hoàng Tuyền Ma Tông và Diệp Húc hết thảy mạt sát!

Nhưng Thủy Hoàng Đế là khống chế thân thể Thái Tử Sơ trở lại đế đô Hàm Dương. Thái Tử Sơ chết không bạo lộ ra ngoài, cho dù ba tháng sau Thái Tử Sơ có đột nhiên chết thì cũng không tính lên đầu Diệp Húc.

“Diệp lão đệ, đại tôn ta nuốt lấy lão nô tài kia, thân thể gần như hoàn toàn khôi phục!”

Già La Minh Tôn giá ngự quan tài đen bay tới, dừng bên người Diệp Húc, thò cái đầu ra ngoài, cười ha hả nói: “Ngươi xem, ngươi xem, da của lão tử đã mọc ra rồi!”

Trên mặt hắn che kín vảy, có vẻ dữ tợn hung ác, ghé vào trong quan tài, đắc ý dạt dào nói: “Cắn nuốt thêm vài lão nô tài như vậy, lão tử có thể khôi phục tới trạng thái toàn thịnh, khi đó thế gian này không có bao nhiêu người là đối thủ của ta! Tới lúc đó, lão tử muốn ăn người nào, liền ăn người đó, ai dám ngăn cản ta, là liền ăn sạch…”

Diệp Húc lắc đầu cười khổ, không có nói tiếp, trong lòng hắn sinh ra cảm giác gấp gáp, muốn nâng cao tu vi của mình.

Thủy Hoàng Đế nói đúng, mình là truyền nhân kế thừa y bát của hắn, kế thừa ý chí của hắn, tâm nguyện còn chưa xong. Tuy nhiên lấy thực lực này của hắn, thật là khó có thể giúp được Thủy Hoàng Đế hoàn thành di nguyện.

Diệp Húc tế khởi liên hoa bảo sơn, mang theo quan tài đen tới Hoàng Tuyền Ma Tông, thầm nghĩ: ‘Không bằng dàn xếp mọi người của Ngũ Độc giáo trên Quan Tinh Phong. Để cho bọn họ chịu che trở của Thánh Tông, sau đó ta cao chạy xa bay, tìm sát khí chung quanh!”

Hắn còn chưa kịp trở lại Quan Tinh Phong, đã thấy Bách Hoa Cung và thành Liễu Châu, hết thảy được Hoàng Xán và Cung Ngọc Nương đặt tới chân núi Quan Tinh phong.

Diệp Húc trong lòng kích động, bay thẳng tới Bách Hoa Sơn, thầm nghĩ: “Không biết Kiều Kiều thế nào…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook