Chương 649: Liên thủ đồ hoàng.
Thạch Trư
18/09/2013
Không gian dưới đáy biển Thương Nguyệt thần châu mở ra, hơi thở Vu Hoàng vô cùng dũng mãnh, Diệp Húc nhìn xuống phía bảo hồn giới, thì thấy bên trong bảo hồn giới đó so với đại hải bên ngoài hoàn toàn không giống. Nơi đây là một nơi non xanh nước biếc, đại hải bên ngoài treo cao bên trên khoảng thời không này, trời biển một màu, lại không mảy may có một giọt nước nào rơi vào bên trong thế giới này.
“Trong bảo hồn giới của Thương Nguyệt Thần Châu chính là cấm pháp phân thân của vị Vu Hoàng đó, trấn thủ bảo hồn giới, trở thành động lực của cấm bảo.”
Quỳnh Tiêu Cung chủ hạ giọng nói: “Chúng ta xuống dưới, xem xem cấm pháp phân thân của vị Vu Hoàng này!”
Mọi người lần lượt khởi thân, hạ xuống đáy biển, tiến vào khoảng thời không kỳ lạ đó.
Hơi thở của Vu Hoàng càng mãnh liệt hơn, khiến cho người ta khiếp đảm. Nếu như không phải bọn họ tế khởi cấm bảo, liền sẽ bị luồng khí tức mạnh mẽ cực điểm này khắc chế, tu vi thực lực, hết thảy đều bị áp chế!
Diệp Húc cho dù thực lực hiện nay tiến bộ, sánh ngang Nhân Hoàng, có thể xem như là một nhân vật quan trọng trong đương thế, nhưng mà đối diện với Vu Hoàng có một loại khí tức giống như vực sâu đại lao, vẫn là cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Hắn ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy phía xa Tam Thập Tam Thiên giới treo cao lơ lửng giữa không trung. Từng tầng thiên giới đột ngột xuất hiện trong khoảng thời không này, thiên cung tiên thuyết, tiên khí tràn ngập, có tiên tử tiên nữa trên thiên giới dạo chơi, đủ loại thần tiên cổ lão sinh sống trên đó, giống như chốn bồng lai, đẹp không sao tả xiết.
Tam Thập Tam thiên giới này mông lung mờ ảo, nhìn không rõ ràng, khiến người ta không cách nào phân biệt được cách chỗ bọn họ đang bao xa, nhưng đối với Diệp Húc, có vẻ là rất đơn sơ.
Diệp Húc đem Di La Thiên Nguyên Thuỷ bảo quyển dung nhập vài Bàn Vương Khai Thiên Kinh, cũng luyện thành Tam Thập Tam Thiên giới. Có điều lại hiện ra vô cùng rõ ràng, bên trong thiên giới, các loại kiến trúc vô cùng kiện toàn, có Thiên Đế hành cung, địa điểm triều hội, hậu cung đình viện, đình đài lầu tạ, còn có hậu hoa viên, tiên sơn tịnh thổ, thiên hà bản đằng. So với toà Tam Thập Tam Thiên giới trước mắt phong phú hơn rất nhiều, giống như phục hồi cả một viễn cổ thiên giới vậy.
Đây là bởi vì Di La Thiên Nguyên Thuỷ bảo quyển chính là bộ cấm pháp do Di La Thiên Nguyên Thuỷ Thiên Vương, vị Thiên đế đầu tiên trong đương thế khai sáng. Hơn nữa người này chính là đệ nhất đại thần vương vào thời viễn cổ, sinh ra từ vũ trụ, sống mãi đến thiên địa đại biến, đối với Tam Thập Tam thiên giới, y biết rất tường tận.
Mà tập pháp do tổ sư khai phái của Lang Gia Tiên phủ tu luyện, lại chỉ là một môn cấm pháp cấp Vu Hoàng mà thôi. Tất nhiên không thể nào đánh đồng với Di La Thiên Nguyên Thuỷ bảo quyển.
“Khí tức nở rộ, ngưng tụ thành hình, hoá thành Tam Thập Tam Thiên giới, thực lực vị Vu Hoàng này khi còn sống, không thể coi thường!”
Triều Công Thiều ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm nói: “Tam Thập Tam thiên giới trước mắt chúng ta chính là cấm pháp do vị Vu Hoàng luyện thành bộ cấm bảo bán thành phẩm này tu luyện!”
Tử Tiêu nương nương cười nói: “Tam Thập Tam Thiên giới thật là bao la hùng vĩ! Công Thiều, ta nghe nói quý tông cũng có một môn cấm pháp, gọi là Ma Đạo Thiên Đình Vô Lượng chân kinh, không biết so với Tam Thập Tam Thiên giới này như thế nào?”
“Kém hơn một chút.”
Triều Công Thiều lắc đầu nói: “Có thể ngưng tụ ra viễn cổ thiên giới, đều là những cấm pháp tài ba. Ma Đạo Thiên Đình Vô Lượng chân kinh của Hoàng Tuyền Thánh tông ta lại là thôi diễn ra thế giới ma đạo chiếm cứ, biến thành cảnh tượng chủ tể thiên đình, uy lực so với viễn cổ Thiên giới vẫn kém một chút.”
Diệp Húc chớp chớp mắt, trong lòng thì không cho là đúng. Nếu như hắn tu luyện đến cảnh giới của Vu Hoàng, Tam Thập Tam Thiên giới triển khai, trình độ ổn định, không biết sẽ vượt qua Tam Thập Tam Thiên giới trước mắt này bao nhiêu lần, căn bản là không thể đánh đồng. Mà Triều Công Thiều lại vẫn đối với Tam Thập Tam Thiên giới trước mắt tôn sùng như vậy, khiến hắn cảm thấy có chút quá đáng.
Huống hồ, viễn cổ Tam Thập Tam Thiên giới chỉ là bộ phận tổ thành của Bàn Vương Khai Thiên Kinh. Bàn Vương Khai Thiên Kinh của Diệp Húc còn bao quát cả viễn cổ Thiên đình, vũ trụ tinh không, nhật nguyệt tinh túc, thiên hà hoàng tuyền, man hoang thế giới, thập giới u minh, thậm chí ngay cả lục đạo luân hồi cũng xuất hiện trong cấm pháp của hắn.
Nếu như Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn hoàn thiện triệt để, hoá thành cấm pháp hoàn chỉnh, đám người Triều Công Thiều nhìn thấy cảnh tượng triển khai của môn cấm pháp này, chắc chắn sẽ không nói lên lời.
“Nếu Tam Thập Tam Thiên giới trước mắt đã là một đạo cấm pháp hoàn chỉnh, vậy thì phân thân của Vu Hoàng kia rốt cuộc ở đâu?”
Già La Minh Tôn huyền quan trên đầu, rục rịch chuyển động, nói: “Đại tôn ta một đời ngang tàng, ai ta cũng dám đọ sức, nhưng lại chưa cùng Vu Hoàng đại chiến một trận!”
Diệp Húc nghe thấy thế, không khỏi khinh thường. Tên Đại Minh Tôn Vương đến nay trở thành Nhân Hoàng, có thể nói là tự tin thái quá.
Lúc trước khi ở Bàn Hoàng lăng, thậm chí ngay cả tên của Ma Hoàng cũng không dám nói, đến Hoàng Tuyền Ma Tông gặp Ứng Tông Đạo liền cẩn thận dè dặt, mặt dày mày dạn hỏi xin vu bảo của mình, một chữ hận cũng chưa từng nói ra khỏi miệng. Đến nay trở thành Vu Hoàng thì bắt đầu biết khoác lác.
Diệp Húc cũng không thèm bóc mẽ hắn, cười nói: “Đại tôn, Tam Thập Tam Thiên giới này, chính là phân thân của vị Vu Hoàng đó.”
Già La minh tôn không khỏi giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Tam Thập Tam thiên giới cao lớn vô cùng, mênh mông bát ngát, lập tức choáng váng, nuốt nước bọt lẩm bẩm nói: “To như vậy, làm sao đánh với hắn?”
“Minh tôn, đây là dị tượng do cấm pháp hoá ra thôi, Vu Hoàng cấm pháp phân thân, thực ra không khác so với chúng ta, đều là người cả.”
Thần Tiêu nương nương nói đến đây, liếc nhìn Già La minh tôn một cái, chỉ thấy vị Đại Minh Tôn vương này giống như một con bọ cạp đầu người, hiển nhiên không phải loài người, trong lòng hổ thẹn nghĩ: “Ta lại quên mất, vị Đại Minh Tôn vương này không phải loài người…”
Quỳnh Tiêu Cung chủ tâm niệm vi động, tế khởi Quế Hoa thần thụ, xa xa hướng về Tam Thập Tam Thiên giới quét đến, chỉ thấy muôn vàn ánh hào quang phóng lên trời, giống như hình từng con cự long đầy màu sắc, gào thét lao nhanh, từng ánh hào quang dài cả trăm vạn dặm, chấn phá hư không, chỉ một thoáng liền đi đến đỉnh của Tam Thập Tam Thiên giới.
Xuy!
Hào quang sáng như ánh đao, thẳng tắp chiếu xuống, từ trên đỉnh Tam Thập Tam Thiên giới, chiếu đến xuống tận tầng thấp nhất!
“Dễ dàng như vậy sao?” Đám người Cung chủ Quỳnh Tiêu khẽ nao nao, còn đang kinh ngạc. Bỗng nhiên chỉ thấy long trời lở đất, bên trong thiên giới, vô số thiên tiên ảo ảnh vẻ mặt kinh khủng hoảng sợ, thình lình dung nhan già yếu, trong chớp mắt liền từ tiên nhân hoá thành ông lão bà lão da nhăn tóc bạc, lập tức chết già phong hoá, biến thành từng đống xương khô!
Bọn họ chết đi, hơi thở hoá ra từng đạo tiên quang, tiếp đó liền là một sự việc kinh khủng phát sinh. Từng tầng thiên giới tan biến, trời đất sụp đổ, từng mảnh vỡ to nhỏ của thiên giới sánh ngang với thế giới Vu Hoang từ không trung sụp đổ trút xuống, mang theo những ngọn lửa thật dài từ trên thiên giới rơi xuống!
Đám người Cung chủ Quỳnh Tiêu, Triều Công Thiều nhìn đến trừng mắt cứng lưỡi. Thiên giới trước mắt đột nhiên sụp đổ, vạn tiên trong phút chốc già chết, thiên giới tan vỡ, giống như đại diệt trời đất, khiến người ta kinh hoàng hoảng loạn, cơ hồ không kìm nổi chạy trối chết!
Diệp Húc sớm đã từng chứng kiến cấm pháp của Thánh chủ Lang Gia Tiên phủ, Đông Môn Thiên Phủ, biết được cấm pháp của Lang Gia Tiên phủ không phải là Tam Thập Tam Thiên giới, mà là thiên giới sụp đổ, vì vậy cũng không có cảm giác gì.
Nhưng đám người Triều Công Thiều lại không hề biết cảnh tượng đích thực của môn cấm pháp, khí thế nhất thời bị áp chế lại.
Tam Thập Tam Thiên giới hoàn toàn sụp đổ, hoá thành hư không. Chỉ thấy bên trong đại hoả khắp trời, một người trẻ tuổi thân hình đầu dài, mặt mũi kỳ lạ từ trong thiên giới bị huỷ diệt bước ra, một thân tiên bào, tay áo tung bay. Hắn giống như một cổ tiên sinh ra từ lửa, hơi thở như có như không, nhìn về phía mọi người.
“Dám xông vào nơi ở của Tuyên Hoàng, các ngươi thật to gan!”
Người thanh niên mặc trên người bộ tiên bào màu đen huyền này chính là tổ sư khai phải của Lang Gia Tiên phủ, cấm pháp phân thân của Tuyên Hoàng. Gã hét lên một tiếng, sóng âm cuồn cuộn, hướng thẳng mọi người mà lao đến.
Già La Minh Tôn xông pha đi đầu, kêu lên một tiếng trầm đục, huyền quan trên đầu không ngừng lay động, đem sóng âm đều chặn lại bên ngoài.
Trền đỉnh đầu Triều Công Thiều, Luân Hồi thiên bàn không ngừng chuyển động. Phía trước ba người Quỳnh Tiêu, Thần Tiêu, Tử Tiêu, Quế Hoa thần thụ khẽ xao động, cành cây bay múa, từng cánh hoa rơi xuống.
Còn Diệp Húc thì đem Kiều Kiều chắn ở sau lưng, Kiến Mộc thần trượng trên đỉnh đầu buông xuống từng đạo thanh hà, cành lá kiến mộc hơi hơi lay động.
Cấm pháp phân thân trong Thương Nguyệt thần châu, thực lực vô cùng mạnh mẽ, mở miệng nói chuyện cũng giống như lời nói vua chúa, một lời quyết định sống chết của người khác, cất chứa uy năng đáng sợ vô cùng, thậm chí đến cả cấm bảo của bọn họ cũng bị chút lắc lư lay động.
“Chỉ là một cấm pháp phân của Vu Hoàng, không có thân thể, chẳng qua là một đạo cấm pháp hoàn chỉnh mà thôi! Hôm nay đại tôn ta sẽ đồ hoàng!”
Già La minh tôn hét lớn một tiếng, vươn thân lên, đưa tay bắt đến, đem Y Doãn huyền quan nắm lên, ha ha cười lớn, hoành quan hướng về phía cấm pháp phân thân của tổ sư khai phá Lang Gia Tiên phủ quét đến, mãnh liệt vô cùng.
Tang!
Vị thanh niên mặc huyền y đứng yên bất động, nhẹ nhàng bấm tay bắn ra, trúng ngay trên huyền quan, Già La Minh Tôn trúng một đòn nghiệm trọng, lảo đảo lùi về phía sau.
“Mạo phạm Tuyên Hoàng, quấy rầy Tuyên Hoàng tĩnh tu, các ngươi tội đáng muôn chết!” Thân hình hắn vừa chuyển động, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Già La Minh Tôn, một tay giơ lên, trong lòng bàn tay có chứa loại khí tức huỷ hoại thiên giới, hướng Già La Minh Tôn áp xuống.
Già La Minh Tôn bả vai run rẩy, Hao Thiên Khuyển đột nhiên bị gã tế khỏi, phá cẩu vểnh tai múa vuốt, khi Đãng Hồn chung vang lên, sợi dây trói cũng bay theo, hướng vị Tuyên Hoàng cấm pháp phân cuốn đi.
Tuyên Hoàng cấm pháp phân thân không thèm để ý đến tiếng vang của Đương Hồn chung, sợi dây trói còn chưa đến gần đã rơi xuống như con rắn chết, căn bản không có cách nào trói được hắn.
Bàn tay hắn tiếp tục úp xuống, đem Hao Thiên Khuyển và Già La minh tôn đều nhốt lại.
Đây chính là Vu Hoàng cấm pháp phân thân, mặc dù không có thân thể, nhưng lại có nguồn pháp lực kinh khủng của Vu Hoàng, tay vừa úp xuống, liền khiến Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển đều rơi vào cảnh nguy hiểm, cho dù là Y Doãn huyền quan cũng không thể cản lại!
“Chư Thiên Luân Hồi!”
Triều Công Thiều quát lớn, Luân Hồi Thiên Bàn bay lên, chặn giữa Già La minh tôn và Tuyên Hoàng phân thân. Luân Hồi Thiên Bàn bóp méo thời không, đem uy lực chứa đựng trong một chưởng này của Tuyên Hoàng phân thân tiêu trừ hết sạch.
Xoạt!
Quỳnh Tiêu, Tử Tiêu, Thần Tiêu ba người hợp lực thôi động Quế Hoa thần thụ, một cây chải xuống, vạn đạo hào quang đâm thẳng vào Tuyên Hoàng phân thân!
“Chư Tiên Mạt Nhật!”
Tuyên Hoàng phân thân hét lớn một tiếng, lập tức hư không mai một, kinh hoàng giống như thiên giới lại một lần nữa sụp đổ, từng đạo hào quang quét tới đều bị chôn vùi trong dòng nước ngầm huỷ diệt thiên địa.
“Tịch Diệt Tiên Quang!” Hắn thân hình vừa chuyển động, ngàn vạn đạo tiên quang chen chúc từ trong cơ thể chui ra, giống như trường long, lại như vô tình thiên đao, trong khoảnh khẳc trời đất một màu tuyết trắng, hướng mọi người chém tới!
Đám người Quỳnh Tiêu, Triều Công Thiều và Già La Minh Tôn đều lần lượt tế khởi cấm bảo và bảo vật ngăn cản, hào quang tiên quang đầy trời rối rắm đan xen vào nhau, bao phủ lấy mọi người.
Già La Minh Tôn kêu lên một tiếng trầm đục, bị tiên quang phá tan phòng ngự của Y Doãn huyền quan, một đạo tiên quang chém xuống, cơ hồ cắt hắn ra làm đôi.
Đám người Quỳnh Tiêu cũng lần lượt kinh hô, dường như trong cùng một lúc gặp phải nguy hiểm!
Tôn Tuyên Hoàng phân thân này mạnh mẽ đáng sợ, không hổ là một đạo cấm pháp phân thân do Vu Hoàng luyện thành, có loại thực lực vô cùng đáng sợ của Vu Hoàng!
“Trong bảo hồn giới của Thương Nguyệt Thần Châu chính là cấm pháp phân thân của vị Vu Hoàng đó, trấn thủ bảo hồn giới, trở thành động lực của cấm bảo.”
Quỳnh Tiêu Cung chủ hạ giọng nói: “Chúng ta xuống dưới, xem xem cấm pháp phân thân của vị Vu Hoàng này!”
Mọi người lần lượt khởi thân, hạ xuống đáy biển, tiến vào khoảng thời không kỳ lạ đó.
Hơi thở của Vu Hoàng càng mãnh liệt hơn, khiến cho người ta khiếp đảm. Nếu như không phải bọn họ tế khởi cấm bảo, liền sẽ bị luồng khí tức mạnh mẽ cực điểm này khắc chế, tu vi thực lực, hết thảy đều bị áp chế!
Diệp Húc cho dù thực lực hiện nay tiến bộ, sánh ngang Nhân Hoàng, có thể xem như là một nhân vật quan trọng trong đương thế, nhưng mà đối diện với Vu Hoàng có một loại khí tức giống như vực sâu đại lao, vẫn là cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.
Hắn ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy phía xa Tam Thập Tam Thiên giới treo cao lơ lửng giữa không trung. Từng tầng thiên giới đột ngột xuất hiện trong khoảng thời không này, thiên cung tiên thuyết, tiên khí tràn ngập, có tiên tử tiên nữa trên thiên giới dạo chơi, đủ loại thần tiên cổ lão sinh sống trên đó, giống như chốn bồng lai, đẹp không sao tả xiết.
Tam Thập Tam thiên giới này mông lung mờ ảo, nhìn không rõ ràng, khiến người ta không cách nào phân biệt được cách chỗ bọn họ đang bao xa, nhưng đối với Diệp Húc, có vẻ là rất đơn sơ.
Diệp Húc đem Di La Thiên Nguyên Thuỷ bảo quyển dung nhập vài Bàn Vương Khai Thiên Kinh, cũng luyện thành Tam Thập Tam Thiên giới. Có điều lại hiện ra vô cùng rõ ràng, bên trong thiên giới, các loại kiến trúc vô cùng kiện toàn, có Thiên Đế hành cung, địa điểm triều hội, hậu cung đình viện, đình đài lầu tạ, còn có hậu hoa viên, tiên sơn tịnh thổ, thiên hà bản đằng. So với toà Tam Thập Tam Thiên giới trước mắt phong phú hơn rất nhiều, giống như phục hồi cả một viễn cổ thiên giới vậy.
Đây là bởi vì Di La Thiên Nguyên Thuỷ bảo quyển chính là bộ cấm pháp do Di La Thiên Nguyên Thuỷ Thiên Vương, vị Thiên đế đầu tiên trong đương thế khai sáng. Hơn nữa người này chính là đệ nhất đại thần vương vào thời viễn cổ, sinh ra từ vũ trụ, sống mãi đến thiên địa đại biến, đối với Tam Thập Tam thiên giới, y biết rất tường tận.
Mà tập pháp do tổ sư khai phái của Lang Gia Tiên phủ tu luyện, lại chỉ là một môn cấm pháp cấp Vu Hoàng mà thôi. Tất nhiên không thể nào đánh đồng với Di La Thiên Nguyên Thuỷ bảo quyển.
“Khí tức nở rộ, ngưng tụ thành hình, hoá thành Tam Thập Tam Thiên giới, thực lực vị Vu Hoàng này khi còn sống, không thể coi thường!”
Triều Công Thiều ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm nói: “Tam Thập Tam thiên giới trước mắt chúng ta chính là cấm pháp do vị Vu Hoàng luyện thành bộ cấm bảo bán thành phẩm này tu luyện!”
Tử Tiêu nương nương cười nói: “Tam Thập Tam Thiên giới thật là bao la hùng vĩ! Công Thiều, ta nghe nói quý tông cũng có một môn cấm pháp, gọi là Ma Đạo Thiên Đình Vô Lượng chân kinh, không biết so với Tam Thập Tam Thiên giới này như thế nào?”
“Kém hơn một chút.”
Triều Công Thiều lắc đầu nói: “Có thể ngưng tụ ra viễn cổ thiên giới, đều là những cấm pháp tài ba. Ma Đạo Thiên Đình Vô Lượng chân kinh của Hoàng Tuyền Thánh tông ta lại là thôi diễn ra thế giới ma đạo chiếm cứ, biến thành cảnh tượng chủ tể thiên đình, uy lực so với viễn cổ Thiên giới vẫn kém một chút.”
Diệp Húc chớp chớp mắt, trong lòng thì không cho là đúng. Nếu như hắn tu luyện đến cảnh giới của Vu Hoàng, Tam Thập Tam Thiên giới triển khai, trình độ ổn định, không biết sẽ vượt qua Tam Thập Tam Thiên giới trước mắt này bao nhiêu lần, căn bản là không thể đánh đồng. Mà Triều Công Thiều lại vẫn đối với Tam Thập Tam Thiên giới trước mắt tôn sùng như vậy, khiến hắn cảm thấy có chút quá đáng.
Huống hồ, viễn cổ Tam Thập Tam Thiên giới chỉ là bộ phận tổ thành của Bàn Vương Khai Thiên Kinh. Bàn Vương Khai Thiên Kinh của Diệp Húc còn bao quát cả viễn cổ Thiên đình, vũ trụ tinh không, nhật nguyệt tinh túc, thiên hà hoàng tuyền, man hoang thế giới, thập giới u minh, thậm chí ngay cả lục đạo luân hồi cũng xuất hiện trong cấm pháp của hắn.
Nếu như Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn hoàn thiện triệt để, hoá thành cấm pháp hoàn chỉnh, đám người Triều Công Thiều nhìn thấy cảnh tượng triển khai của môn cấm pháp này, chắc chắn sẽ không nói lên lời.
“Nếu Tam Thập Tam Thiên giới trước mắt đã là một đạo cấm pháp hoàn chỉnh, vậy thì phân thân của Vu Hoàng kia rốt cuộc ở đâu?”
Già La Minh Tôn huyền quan trên đầu, rục rịch chuyển động, nói: “Đại tôn ta một đời ngang tàng, ai ta cũng dám đọ sức, nhưng lại chưa cùng Vu Hoàng đại chiến một trận!”
Diệp Húc nghe thấy thế, không khỏi khinh thường. Tên Đại Minh Tôn Vương đến nay trở thành Nhân Hoàng, có thể nói là tự tin thái quá.
Lúc trước khi ở Bàn Hoàng lăng, thậm chí ngay cả tên của Ma Hoàng cũng không dám nói, đến Hoàng Tuyền Ma Tông gặp Ứng Tông Đạo liền cẩn thận dè dặt, mặt dày mày dạn hỏi xin vu bảo của mình, một chữ hận cũng chưa từng nói ra khỏi miệng. Đến nay trở thành Vu Hoàng thì bắt đầu biết khoác lác.
Diệp Húc cũng không thèm bóc mẽ hắn, cười nói: “Đại tôn, Tam Thập Tam Thiên giới này, chính là phân thân của vị Vu Hoàng đó.”
Già La minh tôn không khỏi giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Tam Thập Tam thiên giới cao lớn vô cùng, mênh mông bát ngát, lập tức choáng váng, nuốt nước bọt lẩm bẩm nói: “To như vậy, làm sao đánh với hắn?”
“Minh tôn, đây là dị tượng do cấm pháp hoá ra thôi, Vu Hoàng cấm pháp phân thân, thực ra không khác so với chúng ta, đều là người cả.”
Thần Tiêu nương nương nói đến đây, liếc nhìn Già La minh tôn một cái, chỉ thấy vị Đại Minh Tôn vương này giống như một con bọ cạp đầu người, hiển nhiên không phải loài người, trong lòng hổ thẹn nghĩ: “Ta lại quên mất, vị Đại Minh Tôn vương này không phải loài người…”
Quỳnh Tiêu Cung chủ tâm niệm vi động, tế khởi Quế Hoa thần thụ, xa xa hướng về Tam Thập Tam Thiên giới quét đến, chỉ thấy muôn vàn ánh hào quang phóng lên trời, giống như hình từng con cự long đầy màu sắc, gào thét lao nhanh, từng ánh hào quang dài cả trăm vạn dặm, chấn phá hư không, chỉ một thoáng liền đi đến đỉnh của Tam Thập Tam Thiên giới.
Xuy!
Hào quang sáng như ánh đao, thẳng tắp chiếu xuống, từ trên đỉnh Tam Thập Tam Thiên giới, chiếu đến xuống tận tầng thấp nhất!
“Dễ dàng như vậy sao?” Đám người Cung chủ Quỳnh Tiêu khẽ nao nao, còn đang kinh ngạc. Bỗng nhiên chỉ thấy long trời lở đất, bên trong thiên giới, vô số thiên tiên ảo ảnh vẻ mặt kinh khủng hoảng sợ, thình lình dung nhan già yếu, trong chớp mắt liền từ tiên nhân hoá thành ông lão bà lão da nhăn tóc bạc, lập tức chết già phong hoá, biến thành từng đống xương khô!
Bọn họ chết đi, hơi thở hoá ra từng đạo tiên quang, tiếp đó liền là một sự việc kinh khủng phát sinh. Từng tầng thiên giới tan biến, trời đất sụp đổ, từng mảnh vỡ to nhỏ của thiên giới sánh ngang với thế giới Vu Hoang từ không trung sụp đổ trút xuống, mang theo những ngọn lửa thật dài từ trên thiên giới rơi xuống!
Đám người Cung chủ Quỳnh Tiêu, Triều Công Thiều nhìn đến trừng mắt cứng lưỡi. Thiên giới trước mắt đột nhiên sụp đổ, vạn tiên trong phút chốc già chết, thiên giới tan vỡ, giống như đại diệt trời đất, khiến người ta kinh hoàng hoảng loạn, cơ hồ không kìm nổi chạy trối chết!
Diệp Húc sớm đã từng chứng kiến cấm pháp của Thánh chủ Lang Gia Tiên phủ, Đông Môn Thiên Phủ, biết được cấm pháp của Lang Gia Tiên phủ không phải là Tam Thập Tam Thiên giới, mà là thiên giới sụp đổ, vì vậy cũng không có cảm giác gì.
Nhưng đám người Triều Công Thiều lại không hề biết cảnh tượng đích thực của môn cấm pháp, khí thế nhất thời bị áp chế lại.
Tam Thập Tam Thiên giới hoàn toàn sụp đổ, hoá thành hư không. Chỉ thấy bên trong đại hoả khắp trời, một người trẻ tuổi thân hình đầu dài, mặt mũi kỳ lạ từ trong thiên giới bị huỷ diệt bước ra, một thân tiên bào, tay áo tung bay. Hắn giống như một cổ tiên sinh ra từ lửa, hơi thở như có như không, nhìn về phía mọi người.
“Dám xông vào nơi ở của Tuyên Hoàng, các ngươi thật to gan!”
Người thanh niên mặc trên người bộ tiên bào màu đen huyền này chính là tổ sư khai phải của Lang Gia Tiên phủ, cấm pháp phân thân của Tuyên Hoàng. Gã hét lên một tiếng, sóng âm cuồn cuộn, hướng thẳng mọi người mà lao đến.
Già La Minh Tôn xông pha đi đầu, kêu lên một tiếng trầm đục, huyền quan trên đầu không ngừng lay động, đem sóng âm đều chặn lại bên ngoài.
Trền đỉnh đầu Triều Công Thiều, Luân Hồi thiên bàn không ngừng chuyển động. Phía trước ba người Quỳnh Tiêu, Thần Tiêu, Tử Tiêu, Quế Hoa thần thụ khẽ xao động, cành cây bay múa, từng cánh hoa rơi xuống.
Còn Diệp Húc thì đem Kiều Kiều chắn ở sau lưng, Kiến Mộc thần trượng trên đỉnh đầu buông xuống từng đạo thanh hà, cành lá kiến mộc hơi hơi lay động.
Cấm pháp phân thân trong Thương Nguyệt thần châu, thực lực vô cùng mạnh mẽ, mở miệng nói chuyện cũng giống như lời nói vua chúa, một lời quyết định sống chết của người khác, cất chứa uy năng đáng sợ vô cùng, thậm chí đến cả cấm bảo của bọn họ cũng bị chút lắc lư lay động.
“Chỉ là một cấm pháp phân của Vu Hoàng, không có thân thể, chẳng qua là một đạo cấm pháp hoàn chỉnh mà thôi! Hôm nay đại tôn ta sẽ đồ hoàng!”
Già La minh tôn hét lớn một tiếng, vươn thân lên, đưa tay bắt đến, đem Y Doãn huyền quan nắm lên, ha ha cười lớn, hoành quan hướng về phía cấm pháp phân thân của tổ sư khai phá Lang Gia Tiên phủ quét đến, mãnh liệt vô cùng.
Tang!
Vị thanh niên mặc huyền y đứng yên bất động, nhẹ nhàng bấm tay bắn ra, trúng ngay trên huyền quan, Già La Minh Tôn trúng một đòn nghiệm trọng, lảo đảo lùi về phía sau.
“Mạo phạm Tuyên Hoàng, quấy rầy Tuyên Hoàng tĩnh tu, các ngươi tội đáng muôn chết!” Thân hình hắn vừa chuyển động, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Già La Minh Tôn, một tay giơ lên, trong lòng bàn tay có chứa loại khí tức huỷ hoại thiên giới, hướng Già La Minh Tôn áp xuống.
Già La Minh Tôn bả vai run rẩy, Hao Thiên Khuyển đột nhiên bị gã tế khỏi, phá cẩu vểnh tai múa vuốt, khi Đãng Hồn chung vang lên, sợi dây trói cũng bay theo, hướng vị Tuyên Hoàng cấm pháp phân cuốn đi.
Tuyên Hoàng cấm pháp phân thân không thèm để ý đến tiếng vang của Đương Hồn chung, sợi dây trói còn chưa đến gần đã rơi xuống như con rắn chết, căn bản không có cách nào trói được hắn.
Bàn tay hắn tiếp tục úp xuống, đem Hao Thiên Khuyển và Già La minh tôn đều nhốt lại.
Đây chính là Vu Hoàng cấm pháp phân thân, mặc dù không có thân thể, nhưng lại có nguồn pháp lực kinh khủng của Vu Hoàng, tay vừa úp xuống, liền khiến Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển đều rơi vào cảnh nguy hiểm, cho dù là Y Doãn huyền quan cũng không thể cản lại!
“Chư Thiên Luân Hồi!”
Triều Công Thiều quát lớn, Luân Hồi Thiên Bàn bay lên, chặn giữa Già La minh tôn và Tuyên Hoàng phân thân. Luân Hồi Thiên Bàn bóp méo thời không, đem uy lực chứa đựng trong một chưởng này của Tuyên Hoàng phân thân tiêu trừ hết sạch.
Xoạt!
Quỳnh Tiêu, Tử Tiêu, Thần Tiêu ba người hợp lực thôi động Quế Hoa thần thụ, một cây chải xuống, vạn đạo hào quang đâm thẳng vào Tuyên Hoàng phân thân!
“Chư Tiên Mạt Nhật!”
Tuyên Hoàng phân thân hét lớn một tiếng, lập tức hư không mai một, kinh hoàng giống như thiên giới lại một lần nữa sụp đổ, từng đạo hào quang quét tới đều bị chôn vùi trong dòng nước ngầm huỷ diệt thiên địa.
“Tịch Diệt Tiên Quang!” Hắn thân hình vừa chuyển động, ngàn vạn đạo tiên quang chen chúc từ trong cơ thể chui ra, giống như trường long, lại như vô tình thiên đao, trong khoảnh khẳc trời đất một màu tuyết trắng, hướng mọi người chém tới!
Đám người Quỳnh Tiêu, Triều Công Thiều và Già La Minh Tôn đều lần lượt tế khởi cấm bảo và bảo vật ngăn cản, hào quang tiên quang đầy trời rối rắm đan xen vào nhau, bao phủ lấy mọi người.
Già La Minh Tôn kêu lên một tiếng trầm đục, bị tiên quang phá tan phòng ngự của Y Doãn huyền quan, một đạo tiên quang chém xuống, cơ hồ cắt hắn ra làm đôi.
Đám người Quỳnh Tiêu cũng lần lượt kinh hô, dường như trong cùng một lúc gặp phải nguy hiểm!
Tôn Tuyên Hoàng phân thân này mạnh mẽ đáng sợ, không hổ là một đạo cấm pháp phân thân do Vu Hoàng luyện thành, có loại thực lực vô cùng đáng sợ của Vu Hoàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.