Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 338: Một kiếm trảm côn minh

Thạch Trư

13/05/2013

Lúc này, khí tức của Diệp Húc giống như biển xanh sâu thẳm vậy, sâu không lường được. Sau gần một tháng, hắn mài dũa bên trong sát khí, bị bảy đạo sát khí tôi luyện, tu vi đã xông lên nguyên đan bát phẩm. Linh khí trong cơ thể đã tiêu hao gần như không còn. Cửu Chuyển Nguyên Công cũng chỉ kém một bước là có thể ngưng tụ thành kim đan bất diệt thân!

Vạn kiếp vô lượng tâm kinh của hắn cũng tu luyện tới trình độ ngang hàng với tu vi rồi, dẫn động thuần dương tứ phẩm vu sĩ thuần dương phá diệt đại kiếp nạn.

Chân nguyên của hắn cũng được sát khí tẩy lễ rồi, có chứa thần dương khí đặc thù của vu sĩ Dương Thần kỳ. Chân nguyên thúc dục vu pháp, uy lực to lớn hơn trước mấy chục lần.

Vượt qua bảy đạo sát khí tẩy lễ, không chỉ làm tu vi gia tăng, đồng thời làm cho thân thể của hắn trở nên giống như thuần dương chi bảo, mang theo khí tức thuần dương, so với trước càng thêm mạnh mẽ.

Hơn nữa nguyên thần của hắn sau khi trải qua sát khí tẩy lễ, tu vi nguyên thần của hắn tương đương với vu sĩ Dương Thần kỳ liên tục trải qua bảy lần sát khí tẩy lễ.

Thân thể của hắn so với cường giả tam thần cảnh còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nguyên thần cùng cấp vu sĩ Dương Thần kỳ, khiếm khuyết duy nhất vẫn là tu vi.

Hoàn toàn có thể nói, cho dù hắn không dùng vu bảo, không cần vu bảo thêm vào, chỉ cần thân thể và nguyên thần hắn cũng có thể cùng Kim Nghiêu Thần lấy cứng chọi cứng, lấy cường phá cường rồi.

Hiện giờ Diệp Húc, dễ dàng có thể áp chế được Kim Nghiêu Thần nguyên thai bất tử chân thân, thậm chí thoải mái mài chết Kim Nghiêu Thần.

Hạ Trùng Dương nhìn thấy Diệp Húc, giống như thấy quỷ vậy. Bảy đại sát khí cùng trấn áp không ngờ còn không thể trấn trụ được hắn, bị hắn đánh ta cửu đỉnh trấn thần châu, thoát vây mà ra.

Loại thủ đoạn này, Hạ Trùng Dương tự hỏi, bản thân mình tuyệt đối không làm được.

Đột nhiên, hắn tỉnh táo lại, đối diện Diệp Húc, không chút thất kinh, mỉm cười nói: “Diệp Thiếu Bảo ngươi có thể chạy thoát ra sát khí đại ma bàn của ta trấn áp, thật là không kém. Mộ Bạch, Sơ Dương và Dương Sóc chết trên tay ngươi thực không oan chút nào. Tuy nhiên ba người bọn họ còn không phải là nhân vật trung tâm của Hạ gia trung châu. Ngươi có thể giết bọn chúng, là may mắn rồi, nhưng gặp được nhân vật được gia tộc coi trọng như ta, ngươi căn bản không làm gì được ta.”

Hắn không chút sợ hãi nhẹ giọng cười nói: “Trung Châu Hạ gia ta mỗi một đệ tử trung tâm đều có cao thủ thủ hộ, miễn cho gặp phải cường địch, sẽ bị hủy trong tay đối phương. Hạ gia Trung Châu ta, chính là huyết mạch vu hoàng, huyết thống cao quý, mạng của ta quý trọng ra sao, không phải là loại vu sĩ bình dân như ngươi có thể tưởng tượng ra được.”

“Có trưởng giả của Hạ gia Trung Châu thủ hộ ngươi, đây là quân bài chưa lật của ngươi sao?” Diệp Húc mỉm cười nói.

“Không sai.”

Hạ Trùng Dương từ trên cao nhìn xuống Diệp Húc, hạ giọng nói: “Diệp Thiếu Bảo, tư chất và thực lực của ngươi không kém, hơn nữa lại tu luyện tuyệt học Hạ gia, khiến ta mới không khỏi động ý quý tài.”

Hắn dùng loại giọng điệu bố thí nói: “Chỉ cần ngươi nguyện ý làm người hầu của ta, sửa thành họ Hạ. Ta có thể thuyết phục trưởng lão Hạ gia, cho ngươi gia nhập Hạ gia ta. Không biết bao nhiêu người muốn trở thành người hầu của ta, trở thành người Hạ gia, ta đều không có đáp ứng, hiện tại ta cho ngươi cơ hội này!”

Hắn hai tay chắp sau lưng, trên mặt mỉm cười, im lặng chờ đợi Diệp Húc trả lời.

Trung Châu Hạ gia, vô thượng vu hoang thế gia, từng xuất hiện Vũ Hoàng, Khải Hoàng hai đại vu hoàng, thành lập Đại Hạ hoàng triều, thống trị toàn bộ thế giới vu hoang không biết bao nhiêu năm. Lãnh thổ quốc gia này rộng lớn vô cùng, cho dù là tam cung lục phái ma đạo cũng không dám nói có thể bao trùm được trên cái thế gia này.

Trung Châu Hạ gia đệ tử có được huyết mạch vu hoàng, đích xác là vô cùng cao quý. Nếu có thể tiến vào Trung Châu Hạ gia, trở thành một gia nhân của Hạ gia, địa vị không kém những đệ tử môn phái khác chút nào.

“Chết!”

Diệp Húc trả lời hắn, làm một bàn tay to lớn màu đỏ rực, một chưởng bao phủ lấy Hạ Trùng Dương.

Thân hình của hắn vừa động, đó là thuần dương khí vô biên vô hạn trào ra. Người không biết còn tưởng rằng hắn là cường giả Dương Thần kỳ.

Một chưởng của hắn chụp xuống, giống như trời sụp xuống vậy.

Đây là thực lực của Diệp Húc, mạnh mẽ không phải người, mạnh mẽ tới mức thái quá, thực lực của hắn, đã vượt quá xa với thực lực nên có của nguyên đan kỳ vu sĩ rồi. Hắn hoàn toàn có thể sánh vai với cường giả Tam Dương Cảnh Dương Thần kỳ, thậm chí còn vượt qua ở thân thể, viễn siêu vu sĩ Dương Thần Kỳ bình thường.

Diệp Húc hiện giờ, hoàn toàn có thể nói là một nửa vu sĩ Dương Thần Kỳ, khiếm khuyết của hắn, chỉ là tu vi không có thâm hậu như cường giả Tam Dương cảnh Dương Thần kỳ mà thôi.

Một chưởng này của Diệp Húc, như cửu đỉnh phong ấn, như vạn yêu tề lâm, che trời phủ đất mà tới, khắp nơi đều là thuần dương khí.

Một kích này của hắn, uy lực gần với thuần dương vu bảo đã vượt qua bảy lần sát khí tảy lễ.

“Diệp Thiếu Bảo, ngươi cho là ngươi có thể hơn ta sao? Nhất thần phân hóa cửu đỉnh cửu nguyên.”

Hạ Trùng Dương quát khẽ một tiếng, tế khởi chín đại ảo thai của mình, dung nhập vào bên trong cửu đỉnh. Hắn đối mặt với bàn tay to của Diệp Húc, không khỏi xuất toàn lực mà đối kháng.

Chín khẩu đại đỉnh của hắn rõ ràng cũng vượt qua bảy lần sát khí rửa tội rồi, thuần dương bảo vật.

Hắn gặp may mắn, trong quá trình sưu tầm sát khí, đã đem cửu đỉnh rèn luyện trong sát khí, cực khổ mới luyện ra được chín khẩu đại đỉnh thuần dương.

“Ta thân là đệ tử trung tâm của Hạ gia, tu luyện cửu đỉnh cửu nguyên, cửu đại nguyên thần, cửu đại ảo thai. Tu vi của ta hơn xa ngươi, thâm hậu cũng hơn xa ngươi. Cho dù không mượn lực lượng của người khác, ta cũng có thể giết chết ngươi được! Cửu đỉnh trấn thần châu!”

Cửu đỉnh của hắn dung hợp, hóa thành một đại đỉnh, tràn ngập dao động tối nghĩa, đón nhận bàn tay to của Diệp Húc.

Tu vi của hắn đích xác cao minh hơn Diệp Húc rất nhiều, cửu đỉnh trấn Thần Châu vừa ra, liền xóa nhòa bàn tay to bằng chân nguyên của Diệp Húc. Sau chân nguyên đại thủ ấn, đó chính là thủ chưởng chân chính của Diệp Húc, chất chứa uy lực có thể hơn chân nguyên đại thủ ấn vừa rồi mấy chục lần.

Thân xác máu thịt của hắn đã được củng cố tới trình độ thậm chí siêu việt cả thuần dương chi bảo, có thể dẹp ngang nguyên thần chi bảo. Hơn nữa nó ẩn chứa tinh thần lực lượng, thuân túy lực lượng.

Cửu đỉnh trấn thần châu, và bàn tay huyết nhục của Diệp Húc gặp nhau, tuyệt đỉnh vu pháp và thuần túy lực lượng va chạm, lập tức tuôn ra dao động càng thêm kịch liệt.

Rầm! rầm! rầm.

Phượng Yên Nhu bày ra cấm chế mạnh nhất, ở giữa dư âm giao thủ của hai người, từng cái một văng ra tung tóe, hóa thành tro bụi. Trong nháy mắt đã có mười mấy cấm chế bị hủy.

Rầm!

Đại đỉnh của Hạ Trùng Dương bị tản ra, chia làm chín cái, cũng bị một chường của Diệp Húc cứng rắn đánh cho xơ xác.

Diệp Húc tiến lên một bước, bàn tay lớn lại hạ xuống, lần này hắn căn bản không dùng chân nguyên, mà lấy thân xác máu thịt va chạm với cửu đỉnh trấn thần châu của Hạ Trùng Dương. Hắn tính toán lấy thân xác huyết nhục của mình để hạ cao thủ Hạ gia này. Đánh cho vu pháp vu bảo mà hắn vẫn kiêu ngạo, cứng rắn phá hủy, đánh nát kiêu ngạo tôn quý của hắn, dẫm nát vinh quang của hắn dưới chân mình.

Hạ Trùng Dương vội vàng thi triển cửu đỉnh trấn thần châu, cửu đỉnh còn chưa kịp hợp nhất đã bị một chưởng của Diệp Húc phá vỡ.

Răng rắc!

Một khẩu đại đỉnh của hắn bị dm đánh trúng, lập tức vỡ ra vô số đạo vết rách, vách đỉnh bị lõm hình bàn tay thật lớn.

Hạ Trùng Dương kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng mang theo máu. Ảo thai hắn cất chứa bên trong đỉnh bị một chưởng của Diệp Húc đập vỡ, hóa thành chân nguyên mênh mông. Có thể thấy được một chưởng lực này của dm dũng mãnh thế nào. Những ảo thai kỳ vu sĩ khác tuyệt đối sẽ bị một chụp này của hắn chụp chết.

Hạ Trùng Dương kinh hãi muốn chết, Diệp Húc thân thể thuần dương, giống như bị nguyên thần kỳ cường giả tế luyện thành vu bảo hình người vậy, thần lực vô cùng. Hắn giống như một đầu thiên long tu luyện tới tam thần cảnh, không thể ngăn cản.

Một quyền của Diệp Húc oanh ra, biến một đỉnh khác của Hạ Trùng Dương thành động lớn.

Quyền cước của Diệp Húc triển khai, giống như một chiến thần, mấy quyền mấy đá làm cho cửu đỉnh của Hạ Trùng Dương, chín kiện thuần dương chi bảo bị đánh vỡ hết thảy.



“Hạ Trùng Dương, Hạ huynh, trưởng lão thủ hộ của ngươi mà không ra tay, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi đó!”

“Thiên địa đại ma bàn!”

Bàn tay của Diệp Húc nâng lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay từng đạo chân nguyên lưu động, vô số yêu thú từ trong bàn tay hắn hóa thành một đại ma bàn (cái thớt). Lực lượng mãnh liệt phát ra, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, một chưởng chụp thẳng xuống Hạ Trùng Dương.

“Đây là ta ở trong sát khí đại ma bàn lĩnh ngộ ra vu pháp mới, thiên địa đại ma bàn! Ngươi từng nói qua, phải mài ta thành thịt phấn, hiện giờ ta dùng chiêu thức mới lĩnh ngộ, một chưởng mài ngươi thành bột mịn.”

Một chưởng thiên địa đại ma bàn này của hắn, gần như có bảy tám phần uy lực của sát khí đại ma bàn. Chưởng lực đánh xuống, còn chưa chạm vào người Hạ Trùng Dương, đã làm cho hắn máu tươi đầm đìa rồi.

Nếu chưởng lực này mà dừng trên người Hạ Trùng Dương, chỉ cần trong nháy mắt, đã đủ làm cho hắn bị xé thành thịt vụn, mài thành bột mịn rồi.

“Ngũ thúc, người còn không cứu ta?”

Hạ Trùng Dương trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, vội vàng thao túng chín cái đỉnh rách nát của mình ngăn cản bàn tay to của Diệp Húc. Chỉ thấy chín đỉnh hô một tiếng lao vào trong lòng bàn tay của Diệp Húc, vang vọng bên trong đại ma bàn không ngừng, sau đó biến mất không thấy. Mặc cho hắn thúc dục như thế nào cũng không có bất luận phản ứng gì cả.

Cửu đỉnh của hắn bị Diệp Húc cứng rắn lấy thiên địa đại ma bàn hủy đi thần thức bên trong cửu đỉnh, biến cửu đỉnh này thành vật vô chủ.

“Ngũ thúc, người nếu không cứu ta, ta phải chết rồi!” Hạ Trùng Dương bộ mặt dữ tợn, điên cuồng kêu to.

“Chậm!Hạ huynh, hiện giờ cho dù là ngũ thúc của ngươi ra tay, cũng không thể nào cứu được mạng nhỏ của ngươi nữa rồi!”

Bàn tay to của Diệp Húc hạ xuống, chưởng lực như một cái ma bàn thật lớn, bao phủ lấy Trùng Dương.

“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng…”

Đột nhiên một thanh âm già nua từ trong mi tâm của Trùng Dương vang lên. Một cỗ áp lực khổng lồ truyền tới. Thiên địa đại ma bàn của Diệp Húc không ngờ bị cỗ áp lực này cứng rắn áp chế lại, không thể nào rơi xuống trên người Hạ Trùng Dương.

Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy mi tâm Hạ Trùng Dương đột nhiên mở ra hai bên, lộ ra không gian Tử Phủ.

Tử phủ của hắn rộng lớn ngàn dặm, cực kỳ rộng lớn, có một chích yêu thú thật to lớn tung hoành bên trong tử phủ. Đây là một con quái vật đầu côn minh, hình thể như cá, lại lớn không thể tin nổi, dài rộng đều hơn mười dặm, chậm rãi chuyển động bên trong Tử Phủ.

Đây là thượng cổ dị chủng yêu thú trong truyền thuyết, yêu thú côn minh, có thể hóa thành côn bằng, giương cánh có thể dài mấy trăm dặm. Nó trong tất cả loại thượng cổ dị chủng yêu thú có thể xếp hạng phía trước!

Côn minh thực lực vô cùng mạnh mẽ, trong cơ thể có được không gian vô cùng vô tận, có thể chứa đựng được biển rộng, vô số dãy núi.

Trong truyền thuyết, thượng cổ côn minh một ngụm có thể nuốt cả một đại lục.

Tuy nhiên, đầu côn minh này hẳn là một trong nguyên thần của “Ngũ thúc” trong miệng của Hạ Trùng Dương. Vị hạ gia cường giả này thủ hộ Hạ Trùng Dương, đem một đạo nguyên thần ký thác bên trong tử phủ Hạ Trùng Dương. Hạ Trùng Dương mà gặp phải nguy hiểm gì, nguyên thần sẽ hiện thân, diệt sát đối phương!

Côn minh rung đùi đắc ý, tính toán từ trong tử phủ Hạ Trùng Dương lao ra. Cái miệng rống lớn hơn mười dặm của nó mở ra, tiếng nói ầm ầm vang vọng: “Tiểu tử, ngày này sang năm là ngày giỗ của chất nhi ta sao? Ta xem là ngày giỗ của ngươi mới đúng…”

Đầu Côn Minh này thể tích vô cùng to lớn không gì sánh được, theo Hạ Trùng Dương Tử Phủ chậm ra bay ra, cái đầu vừa mới ra đã chiếm đầy phương viên mười dặm trong không gian.

Hắn trên người tản ra khí tức, áp bức kiến cho Diệp Húc không cách nào thở nỗi.

Ở Trung Châu Hạ gia Tam Thần Cảnh là thế hệ trước cao thủ, tu luyện một Nguyên thần phân hóa thành Cửu đỉnh, luyện thành cửu đại Nguyên Thần, trong đó mỗi đạo Nguyên Thần có thể mạnh hơn người tu luyện bình thường.

“ Điệp Thiếu Bảo, đây là chênh lệch giữa ngươi và ta! “

Hạ Trùng Dương cười điểu nói: “ Ta không mạnh hơn người thì cũng như thế nào ? Người còn không phải chết ở dưới chân của ta?”

“ Ta sẽ một hơi ăn tươi ngươi, đem người tất cả tu vi tất cả vu bảo hóa thành của ta chất dinh dưỡng…” Côn Minh cặp mắt to tập trung nhìn thẳng Diệp Húc, trong miệng truyền đến ầm ầm thanh âm.

“Một cái Nguyên Thần cũng muốn giết ta? Ngươi tự mình đến cũng như vậy thôi! Của ngươi Nguyên Thần ta luyện hóa còn hơn vô số linh mạch!” Diệp Húc trong mắt lóe ra vô cùng hứng phấn hào quang, kích động trong lòng khó kiềm chế, cười ha ha nói.

Này đầu Côn Minh tiếp tục hướng ra phía ngoài bay ra, chế nhạo nói: “ Bằng người cũng muốn luyện hóa ta? Đây chỉ là một chuyện cổ tích, trước nay chưa từng có..."

“ Hãy bớt sàm ngôn đi, ta bây giờ muốn chém người!”

Diệp Húc trong tay xuất hiện thêm một đạo kiếm khí, cử đại nguyên đan tất cả, dung nhập vào kim tinh kiếm khí bên trong.

Chỉ thấy cái kim tinh kiếm khí bay vút lên, dài hơn mười dặm, ánh sáng như trụ, sáng chói che lấp đi mặt trời, hung hăng hướng đầu kia vô cùng khổng lồ to lớn Côn Minh mà chém đi!

“ Kim tinh khí ”

Này đầu Côn Minh kêu lên một tiếng, vội vàng tính toán quay về Hạ Trùng Dưới Tử Phủ, tuy nhiên hắn thân thể quá lớn, hành động cực kỳ không dễ, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể quay lại!

Xuy!

Kim tinh kiếm khí đánh tới, chỉ thấy cái đầu Côn Minh đang còn suy nghĩ vỡ ra, theo trên cổ rơi xuống.

Cái đầu Côn minh chỗ gãy đột nhiên lại mọc ra một cái mới, rồi hướng Hạ Trùng Dương Tử Phủ ở giữa bay đi, giận dữ hét: “ Người không ngờ có một đạo kim tinh khí, chuyên chém Nguyên Thần ! Người làm bị thương tới ta rồi, thật sự tốt, ta sẽ đem ngươi chậm rãi tra tấn, cho người không thể chết chịu đủ tra tấn!”

Còn cái đầu gãy của Côn Minh, đột nhiên hóa thành một hình dáng Côn Minh nhỏ hơn, rung đùi đắc ý, cũng hướng Hạ Trùng Dương Tử Phủ chạy đi.

Này cái Côn Minh thân thể tuy rằng nhỏ lại, nhưng lại khoảng mười dặm, là Hạ Trùng Dương ngũ thúc Nguyên Thần một bộ phận, gần bằng với đại côn minh lúc trước.

Đại vu Nguyên Thần mặc dù bị chặt đứt, cũng có thể tái sinh, hóa thành độc lập thân thể, dung nhập đến bản thể bên trong, như trước là đầy đủ Nguyên Thần.

"Ngươi còn muốn chạy ? Cửu đỉnh trấn Thần Châu!"

Diệp húc hừ lạnh một tiếng, lấy ra cửu đỉnh, hướng đến côn minh nhỏ đè đi.

Răng rắc!

Răng rắc!

Hai cửu đỉnh va chạm lẫn nhau, hợp thành một, biến thành một cái đại đỉnh, đem cái côn minh nhỏ nhốt ở giữa, đại đỉnh ngày càng nhỏ, bỗng nhiên tiến vào Diệp Húc mi tâm ( trên trán ) Tử Phủ bên trong.

“ Cửu đan đều xuất hiện, trấn ( giam )!”

Diệp Húc há miệng phun ra cửu miếng nguyên đan, đều bay vào Từ Phủ bên trong, dừng lại ở phía trên khẩu đại đỉnh, tản mát ra một cỗ dũng mãnh vô cùng dao động, đem đại đỉnh trấn giữ.

Kia đầu côn minh ở trong đỉnh điên cuồng va chạm, một kích liền gần như đem đại đỉnh đánh vỡ, lấy diệp húc cửu đỉnh trấn Thần Châu và cửu đại nguyên đan, không ngờ trấn hắn không được.

"Cửu đại Nguyên Thần, phong!"



Trong Tử Phủ, cây ngọc thụ giống như bay múa, dừng ở đại đỉnh phía trên, vô số cái tu vũ động, đem này khẩu đại đỉnh thật mạnh bao lên, tùy ý kia chỉ tiểu côn minh như thế nào va chạm, đều không thể phá vỡ phong ấn.

Còn cái đầu thật lớn côn minh cố gắng hướng Hạ Trùng Dương Tử Phủ giữa chui vào, giận dữ hét: " Dám phong ấn của ta bộ phận Nguyên Thần, hơn nữa chỉ dùng cửu đỉnh phong ấn của ta Nguyên Thần! Tiểu tử, bất kể ngươi trốn làm sao, chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng muốn đem ngươi chém giết!"

"Muốn giết ta? Ta trước hết là giết người nói sau!"

Diệp húc cầm trong tay kim tinh kiếm khí, lấy kiếm làm trụ, cười một tiếng hướng Hạ Trùng Dương mi tâm đâm tới, này đạo kiếm khí tăng lên mười dặm bị hắn phát huy đến mức tận cùng, thẳng tắp đâm vào Hạ Trùng Dương Tử Phủ, đưa hắn đầu ý thức mở ra!

Hạ Trùng Dương không nghĩ tới, Diệp Húc trong tay không ngờ có thể chém giết Nguyên Thần trọng bảo, bị hắn một kiếm đánh chết, bị mất mạng!

Này đầu côn minh cũng gần như bị hắn một kiếm cắt thành hai phần, xôn xao một tiếng bay lên, cuồn cuộn nổi nổi lên phía trên mặt biển , hướng xa xa bão táp mà đi.

Thình thịch thình thịch thình thịch, hắn đánh vào Phượng Yên Nhu bày ra thật mạnh cấm chế phía trên, hàng trăm ... Cấm chế lập tức bùng nổ, che lấp thiên địa ùn ùn kéo đến như muốn xé nát hắn.

Phượng Yên Nhu bởi vì thực lực hạn chế, bày ra cấm chế uy lực cũng không phải cường đại, nhưng nhiều như thế cấm chế, đủ để cản trở hắn phút chốc mắt.

Chỉ một cái phút chốc thời gian, Diệp Húc tiếp tục một kiếm, đem côn minh cái đuôi cắt xuống.

Côn minh gầm lên giận dữ, cắm đầu xuống đem không gian bị đâm cho đều phá nát, chỉ thấy phía trước không gian rồi đột nhiên vỡ ra một thật lớn hắc động, này đầu côn minh chui vào cửa động, rồi biến mất không thấy.

Hắn cái đuôi cũng biến thành một cái đầu nhỏ côn minh, ý đồ hướng trong động bay đi.

Cười cười cười!

Diệp húc vận kiếm thành phong trào, trong chớp mắt đem này đầu tiểu côn minh cắt thành hơn mười đoạn, chỉ thấy hơn mười đầu biển thành tiểu côn minh chung quanh bay loạn.

Diệp húc lấy tay cầm tới, đem này vật nhỏ hết thảy đồng loạt giam lại, hắn chân nguyên biến thành một ngụm khẩu đại đỉnh, đem những tiểu côn minh tất cả phong ấn trấn áp.

"Ngươi lại làm bị thương ta ! Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi! Trên trời dưới đất, không có ai có thể cứu được ngươi!"

Trong hắc động còn tuyền đến cái kia con côn minh rống giận, cửa động không có khép kín, ngược lại càng lúc càng lớn. Cửa động một chỗ khác, xuất hiện một bức tranh cuộn tròn.

Chỉ thấy cửa động một chỗ khác, là một khối đại lục bay bỗng trên không trung, sơn thủy cây cối, như thơ như họa.

Ở phía trên đại lục, nổi lơ lửng cửu tòa đại đỉnh, một ngụm khẩu đại đỉnh lao ra từng đạo thô đạt trăm dặm tinh khí, oanh vào hư không, mỗi một khẩu đại đỉnh bên trong, đều có một khối đại lục, ở giữa đỉnh lên xuống chìm nổi.

Cửu khẩu đại đỉnh cùng sở hữu cửu khối đại lục, trên đại lục giống như có thành trấn, có các vu sĩ trong đó sinh sống, không cách nào tưởng tượng cường đại vu sĩ, hơi thở khủng bố như vực sâu.

"Trung Châu Hạ gia..." Diệp húc giật mình mà nhìn cảnh tượng này, trong miệng thốt ra này vài chữ, lẩm bẩm nói.

Cửa động một chỗ khác thế giới, chính là Trung Châu Hạ gia, đã xuống dốc Đại Hạ hoàng triều, như vẫn là một quái vật vô cùng khủng bố, đứng hàng ma đạo bảy mươi hai thế gia trước tam giáp từ xưa tồn tại!

Hiện nay là một hoàng triều gia tộc khổng lồ, chiếm giữ Cửu Châu, luyện chế thành đỉnh, Hạ gia ở giữa tại đây khẩu đại đỉnh sinh sôi nảy nở, này cửu khẩu đại đỉnh mặc dù có tam khẩu bị người đánh cắp, nhưng trong tộc tuyệt đỉnh cao thủ lại lần nữa luyện chế, tập hợp cửu đỉnh chi sổ, trấn áp số mệnh.

Này cửu khẩu đại đỉnh, tựa như một bức họa rộng lớn cuộn tròn vô cùng mạnh mẽ, giống như một từ xưa sử thi, làm cho người ta cảm thấy vô cùng rung động!

"Trung Châu hạ gia, đây là Trung Châu hạ gia, từ xưa vu hoang thế gia..."

Diệp húc kinh hồng thoáng nhìn, liền cảm giác được hạ gia tình hình bên trong ra sao và khủng bố khổng lồ, mặc dù là hắn nơi hoàng tuyền Ma Tông, so với Hạ gia chỉ sợ cũng muốn kém hơn không ít!

Khó trách mỗi một cái theo hạ gia đi ra trẻ tuổi nhân, đều như thế tuổi trẻ khí ngạo, sinh ra tại đây dạng một gia tộc khổng lồ, diệp húc tự hỏi, mặc dù là chính mình, chỉ sợ cũng muốn trở nên hoành hành ương ngạnh, không đem bất cứ kẻ nào đặt ở trong mắt.

Phượng Yên Nhu còn không có rời khỏi, cũng chu cái miệng nhỏ nhắn, giật mình nhìn cảnh tượng này.

Mặt dù nàng là Thiên yêu cung tiểu Công chúa, con gái của yêu chủ, nhìn thấy rất nhiều tình cảnh , cũng không chịu được trước mắt cảnh tượng làm cho khiếp sợ như thế này.

Đột nhiên, một cỗ cực kỳ khủng bố hơi thở theo cửa động một chỗ khác truyền đến, diệp húc trong lòng cả kinh, vội vàng vung tay áo ra một quyển, đem ngọc lầu của Hạ Trùng Dương rơi xuống tài liệu đều lấy đi, kéo lấy Phượng Yên Nhu tay nhỏ bé, che đậy lại thiên cơ, liền hướng phương xa mà đi!

“Vị này so với Hạ Trùng Dương ngũ thúc còn muốn khủng bố hơn không biết bao nhiều lần, tu luyện cửu đại Nguyên Thần, chỉ sợ hắn tức giận đánh một kích, liền có thể đem ta đánh cho thi cốt không còn!"

Một cỗ hơi thở như vực sâu của địa ngục, theo phía trong của động truyền đến,vị Hạ gia cường giả này xé rách không gian, vướt qua ngàn vạn lý khoảng cách, ôm nỗi hận mà đến, tính toán đem Diệp Húc giết chết, thỏa mãn trong lòng lửa giận!

Oanh!

Này cửa động đột nhiên gian rầm nữa phá nát, một tướng mạo uy nghiêm người đàn ông trung niên một bước theo trong động bước ra, tức giận cuồn cuộn ngất trời, phía sau nổi lơ lửng cửu đại Nguyên Thần, côn minh, Đại Bằng, khổng tước, lợn rừng, hỏa tiêu, bạch con dơi, kim giao, vàng lang, quái vật gây hạn hán!

Hắn mỗi một cái Nguyên Thần, thể tích đều vô cùng khổng lồ, tản mát ra hơi thở như vực thâm của địa ngục, sâu không lường được!

Tuy nhiên này cửu đại Nguyên Thần bên trong, nguyên bản hẳn là lớn và mạnh nhất là côn minh Nguyên Thần, nhưng bây giờ lại nhỏ nhất, cũng là bị Diệp Húc hai kiếm chém rơi hắn tam thành tu vi tinh khí!

Nếu không có như thế, hắn cũng sẽ không như thế tức giận, tự mình xuất quan, khống chế cửu đại Nguyên Thần hung hăng mà đến.

Hơn nữa, Diệp Húc không chỉ có chém rơi hắn côn minh Nguyên Thần tam thành tu vi, còn nghĩ đến Hạ Trùng Dương bị một kiếm đánh chết, điều này đối với Trung Châu hạ gia, với hắn mà nói, đều là một vô cùng nhục nhã!

"Chạy thoát? Muốn chạy trốn đến hoàng tuyền Ma Tông sao?"

Hạ Tùng Giang giận cười một tiếng, quái vật gây hạn hán Nguyên Thần quanh thân trào ra vô biên vô hạn đại hỏa, gần như đem này khu vực biển rộng đốt khô: "Ngươi mang theo của ta Nguyên Thần, căn bản mơ tưởng chạy thoát của ta đuổi giết!"

Bởi vì Nguyên Thần mảnh vỡ tản ra hơi thở, cho nên hắn có thể hướng Diệp Húc và Phương Yên Nhu bay đi, giận cười nói: “Ngươi chọc giận ta, thế giới này liền không còn có chỗ để ngươi an thân! Bất kể ngươi trốn hướng làm sao, đều sẽ chết ở trong tay của ta!"

Diệp Húc ngồi bên trong con thuyền, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửu cổ kinh khủng đến cực điểm hơi thở phóng lên cao, theo sát phía sau hắn, bất kể chính mình trốn hướng nơi nào, này cửu cổ hơi thở thủy chung theo đuổi không bỏ, thậm chí Hạ Tùng Giang cửu đại Nguyên Thần còn phân hướng truy theo tập kích, chặn tất cả con đường tiền đến hoàng tuyền Ma Tông, ngăn cản hắn tiến vào Ma Tông tránh né.

"Quỷ hẹp hòi, mới chém rơi của ngươi cửu đại Nguyên Thần một trong tam thành tu vi, cứ như vậy truy đuổi không tha."

Diệp Húc lấy ra một cái Nguyên Thần mảnh vỡ côn minh bị phong ấn, chỉ thấy ở giữa khẩu chân nguyên đại đỉnh, một đầu dài đến mấy chục thước côn minh Nguyên Thần mọi nơi va chạm , gần như đưa hắn phong ấn đụng tán.

Tuy nhiên Diệp Húc vu pháp đều không phải là đầy đủ kế thừa hạ gia cửu đỉnh vu hoàng bí quyết, mà là ở cửu đỉnh vu hoàng bí quyết trên cơ sở lại có đổi mới, tập hợp ngàn vạn loại vu pháp sáng tạo mà ra cửu đỉnh vạn pháp yêu bí quyết, và cửu đỉnh vu hoàng bí quyết chỉ tốt ở bề ngoài, nhưng uy lực lại càng thêm mạnh mẽ.

Bởi vậy, cho dù hạ Tùng Giang, cũng tùy tiện không cách nào phá vỡ của hắn khẩu chân nguyên đại đỉnh

"Ngươi đắc tội với ta, đến chết không có chỗ chôn..." Này cái côn minh nhỏ Nguyên Thần mảnh vỡ hai mắt to tập trung nhìn thẳng hắn, ác độc nguyền rủa nói

"Đừng nóng giận."

Diệp Húc khẽ mỉm cười, hiện ra hàm răng trắng như tuyết, thấp giọng nói: "Ta hiện tại liền ăn luôn ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook