Chương 492: Một quyền đánh nát
Thạch Trư
02/06/2013
Diệp Húc vốn định đục nước béo cò, nhưng Tả Gia Minh Tôn vừa xuất hiện liền đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, khiến hắn không nhịn được mắng một tiếng cáo già.
Tả Gia Minh Tôn hiển nhiên không hề trung hậu như vẻ ngoài, có thể bồi dưỡng ra đệ tử xuất sắc lại phúc hậu như Nhân Đà la, cũng không nhất định sư phụ phải phúc hậu. Thân là Đại Minh Tôn Vương của Hằng Cổ Ma Vực, có thể bàn phúc hậu như Già La Minh Tôn thì cũng không có ai.
Hạ Trung Đường chính là cường giả Tam Bất Diệt cảnh, khí thế như uyên ép tới Diệp Húc.
Cường giả Tam Bất Diệt cảnh, gần với những người đứng đầu các đại thánh địa. Nhân vật như vậy tư chất trời sinh cực cao, không hề kém những kẻ như Thiên Bằng, Trang Đạo Cổ, mà so tu vi thì lại hơn hẳn bao nhiêu tuấn kiệt trẻ tuổi!
Nguyên thần bọn họ bất diệt, pháp tướng bất diệt, thân thể vĩnh tồn. Khoảng cách giữa Diệp Húc và Hạ Tường Đường còn lớn hơn, khủng bố hơn cả giữa Diệp Húc và Đặng Nguyên Giác, quả thật có thể hình dung như trời cao và vực thẳm!
Trong nháy mắt khi khí thế của hắn áp chế, Diệp Húc thậm chỉ cảm thấy nguyên thần mình đọng lại, khí thế đóng băng, thậm chí tư duy trong đầu dường như đều đình chỉ!
Đại vu Tam Bất Diệt cảnh dũng mãng có thể thấy được một hai, vốn không phải hắn có thể địch lại, chỉ dựa vào khí thế thôi đã khiến hắn không thể chống trả!
Loại áp bách này mạnh đến nỗi khiến hắn không thể tế vu bảo lên chống đỡ Hạ Trung Đường.
Điều này có nghĩa là, dù Diệp Húc có được Nhân hoàng chi bảo hay cấm bảo, khi đối mặt với cường giả Tam Bất Diệt cảnh đều không thể phản kháng được chút nào, thậm chí vốn không thể tế khởi!
Hạ Trung Đường chỉ dựa vào khí thế liền định Diệp Húc lại giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Húc, lại thấy Diệp Húc vẫn mỉm cười, dường như không thèm để ý đến sự áp chế của mình. Điều này khiến cho lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh nổi giận, cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi liên tục đắc tội Hạ gia ta, có từng nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay? Hôm nay, cho ngươi nhìn tất cả bảo vật của mình đều rơi vào trong tay Hạ gia ta, sau đó sẽ xử tử ngươi! Cửu đỉnh, đi ra!”
Hắn giơ một tay bắt lấy, chỉ nghe chín tiếng rầm rầm vang lên, cửu đỉnh trong cơ thể Diệp Húc lập tức mất không chế, bị một luồng lực lớn lôi ra khỏi cơ thể, ầm ầm bay tới Hạ Trung Đường.
Thực lực và tu vi của hắn ta thật sự bí hiểm, căn bản không cần động thủ với Diệp Húc, chỉ cần giơ tay một cái liền cướp hết cửu đỉnh mà Diệp Húc cực khổ mới luyện chế thành.
Hạ Trung Đường liếc qua cửu đỉnh của Diệp Húc một vòng, không khỏi kinh hãi. Chín cái đại đỉnh kia tuy chỉ là Tam Tương chi bảo, nhưng chất lượng còn cao hơn hẳn Tam Tương chi bảo, Bất Diệt chi bảo. Hơn nữa thủ pháp luyện chế của Diệp Húc khác hẳn Hạ gia. Hắn pha trộn tri thức lĩnh ngộ vào trong, chất chứa kiến giải vu đạo, dù là Hạ Trung Đường cũng không nhịn được mà biến đổi sắc mặt!
“Hình thức ban đầu của cấm bảo…” Tả Gia Minh Tôn nhìn thấy chín cái đại đỉnh này, sắc mặt khẽ biến, thất thanh hô nhỏ.
“Chín cái đại đỉnh này không ngờ bị ngươi luyện thành hình thức ban đầu của cấm bảo, thật đúng là trời giúp ta. Lấy được chín cái đại đỉnh này, Hạ gia ta nói không chừng có thể dùng cửu đỉnh của ngươi làm phôi, rèn luyện ra cửu đỉnh mới!”
Hạ Trung Đường vừa mừng vừa sợ, không nhịn nổi cất tiếng cười to, lập tức giơ tay ra, chỉ thấy vù một tiếng, Di La Thiên Địa Tháp thoát ra khỏi cơ thể Diệp Húc, bay vào trong tay hắn.
Thực lực của lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh, quả thật có thể gọi là biến thái, khiến cho phần đông cường giả trẻ tuổi nơi đây sắc mặt kịch biến. Vừa rồi Diệp Húc một chưởng đè Đặng Nguyên Giác, ép cho Đặng Nguyên Giác không thể không quỳ trước mặt hắn, thậm chí cướp hết vu bảo của Đặng Nguyên Giác mà cắn nuốt, uy phong biết bao, bá đạo biết bao!
Không ngờ Diệp Húc mạnh như thế, gặp được cường giả Tam Bất Diệt cảnh lại không chịu nổi một kích, bị Hạ Trung Đường liên tục cướp đoạt hai món vu bảo, thậm chí còn không thể phản kháng lại!
“Diệp Thiếu Bảo quá kiêu ngạo, lại dám quang minh chính đại xuất hiện ở Phù Đồ thánh thành, lần này chắc hắn khó mà chạy được!” Thiên Bằng Đại Thánh lộ vẻ tiếc hận. Tuy y với Diệp Húc là đại địch không chết không thôi, nhưng thấy Diệp Húc rơi vào tình cảnh đó, không nhịn được mà tiếc than.
“Cường giả Tam Bất Diệt cảnh thật quá mạnh, chỉ sợ ta tu luyện đến Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ, cũng không thể chống lại đại vu Tam Bất Diệt cảnh được!”
Trang Đạo Cổ cũng lộ ra khiếp sợ, ánh mắt chợt lóe, thầm nghĩ: “Diệp Thiếu Bảo vừa rồi bá đạo biết bao, khiến Đặng Nguyên Giác nhận nhục nhã vô cùng. Hiện giờ hắn bị Hạ gia cướp lấy các loại vu bảo mà hắn cực khổ mới luyện chế được, không thể nghi ngờ là một loại thiên đại sỉ nhục! Cho dù hắn ta có thể trốn thoát khỏi tay Hạ Trung Đường, e là cuộc đời này cũng không ngóc đầu lên nổi!”
Hầu La thái tử liếc Diệp Húc một cái, không nhịn được lắc đầu: “Người này bị phế rồi.”
Mà Hầu Nhân Vực thấy Diệp Húc bị Hạ Trung Đường làm nhục như thế, khóe miệng lộ ra mỉm cười, thân hình đột nhiên ẩn vào hư không, biến mất không thấy.
Về phần Đặng Nguyên Giác thì đã sớm không còn mặt mũi nào tiếp tục đứng ở nơi đây, đã lén bỏ đi không biết lúc nào.
Di La Thiên Địa Tháp lại khiến cho Hạ Trung Đường khiếp sợ một phen. Chất lượng tòa bảo tháp này còn hơn cả cửu đỉnh, tuy rằng vẫn chưa hoàn thành, nhưng hắn có thể nhìn ra được, nếu bảo vật này luyện thành thì uy năng của nó còn vượt xa cả cấm bảo!
“Không ngờ trên người tiểu tử này lại nhiều thứ tốt như vậy…”
Hạ Trung Đường không nhịn được kinh hô trong lòng, hắn ta tinh mắt, liếc qua liền nhìn ra giá trị của Di La Thiên Địa Tháp còn hơn chín cái đại đỉnh kia. Bản lĩnh rèn vu bảo này đã vượt xa kiến thức bình thường mà hắn biết!
“Sư tôn, đồ nhi và Diệp Thiếu Bảo tình bạn cố tri, mong sư tôn ra tay cứu Diệp huynh một mạng!” Nhân Đà La đứng sau Tả Gia Minh Tôn, không đành lòng nhìn Diệp Húc chịu nhục, trầm giọng nói.
Tả Gia Minh Tôn hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Nhân Đà La, con an tâm chớ nóng, vi sư sớm có suy tính trong lòng.”
Trong mắt ông ta tinh quang chợt lóe, lúc này ông ta nhìn thấy Di La Thiên Địa Tháp, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, trong lòng thậm chí không kìm được tham niệm, hận không thể lập tức ra tay đánh chết Hạ Trung Đường, cướp tòa bảo tháp này đi. Ông ta chí hướng cao xa, sao có thể ra tay cứu Diệp Húc cho được?
“Hạ Trung Đường, ngươi cướp đoạt đồ khỏi người ta, ta nhất định sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi, thậm chí còn hung tàn hơn bây giờ gấp trăm lần!”
Diệp Húc dù cho bị cướp đi liên tục hai món vu bảo, nhưng vẫn bình tĩnh như trước, không mặn không nhạt nói: “Ta chẳng những cướp hết vu bảo trên người ngươi, còn muốn luyện Thiên Địa Pháp Tướng của ngươi thành nguyên thần thứ hai cho ta!”
“Con vịt chết tiệt mạnh miệng! Để ta xem xem, trên người ngươi còn bảo vật gì…” Thanh âm Hạ Trung Đường hơi run, cưỡng ép cảm xúc kích động, lại giơ tay chộp tới Diệp Húc.
Ầm!
Một tòa Thất Tinh ngọc lâu bảy tầng phóng lên cao, lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Húc. Trong ngọc lâu, một cánh cửa thật lớn hiện ra.
Cánh cửa này giống như chư thiên chi cửa, đứng vững trước người Diệp Húc, cánh cửa đóng chặt, thật là thần bí.
“Nam Thiên Môn!”
“Kho báu Tây hoàng!”
“Bảo tàng cả đời của Tây hoàng thượng cổ, tất cả đều cất trong cánh cửa này!”
…
Vô số người thất thanh kinh hô, ánh mắt dừng trên cánh cửa này không chịu dời đi. Tham niệm trong lòng Tả Gia Minh Tôn càng lúc càng thịnh, đôi tay hơi run run. Nếu cửu đỉnh và Di La Thiên Địa Tháp do Diệp Húc luyện chế còn chưa đủ hấp dẫn, thì lúc này Nam Thiên Môn vừa xuất hiện liền khiến ông ta không nhịn nổi, sát khí nổi lên trong lòng.
Hạ Trung Đường nhìn thấy Nam Thiên Môn xuất hiện, kích động khó có thể kiềm chế. Đây là kho báu lớn nhất trên người Diệp Húc, của cải chất chứa trong Nam Thiên Môn đủ cho bất luận kẻ nào phất nhanh trong một đêm!
Thứ khiến hắn coi trọng nhất chính là kho báu Tây hoàng này, nếu kho báu này rơi vào tay hắn, tu vi và thực lực của hắn tất sẽ lại nâng cao, thậm chí có thể vấn đỉnh Nhân Hoàng kỳ, trở thành nhân vật sánh ngang với gia chủ Hạ gia!
Hơn nữa, Nam Thiên Môn không chỉ là kho báu Tây hoàng, đồng thời cũng là một món Bất Diệt chi bảo hiếm có, uy lực mạnh tới mức được xưng là có thể phong ấn chư thiên!
Món vu bảo này ở trong tay Diệp Húc không thể phát huy thực lực, nhưng rơi vào tay hắn ta thì có thể kích phát uy lực cánh cửa này ra, đủ để hắn hoành hành một thời!
“Nam Thiên Môn, về ta…”
Hai tay hắn run run, khuôn mặt kích động đến méo mó, thò bàn tay run rẩy ra chộp tới cánh cửa to lớn kia.
Thần quang trong mắt Tả Gia Minh Tôn nổi lên, sát khí trong lòng ông ta xuất hiện theo tòa Nam Thiên Môn này, cuối cùng không nhịn được nữa, định ra tay với Hạ Trung Đường!
“Không ngờ tiểu tử này lại có nhiều bảo vật khủng bố như vậy, sớm biết thế bản tôn đã giết hắn đi, độc chiếm chỗ của cải đó rồi!”
Ông ta đang định ra tay, chợt nghe một giọng nói già nua từ trên cao truyền xuống, cất cao giọng nói: “Trung Đường, đừng quên mục đích chân chính của chúng ta, trên người Diệp Thiếu Bảo còn có Nghệ Hoàng Kim Tiễn!”
“Không sai, Nam Thiên Môn dù tốt, nhưng giá trị của Nghệ Hoàng Kim Tiễn còn hơn cả Nam Thiên Môn!” Lại có một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh phi thân ra từ Địa đỉnh, liên thủ với một gã lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh khác, tản ra khí thế ngập trời, mơ hồ đã kẹp Tả Gia Minh Tôn ở trung ương.
Hung quang chợt lóe trong đôi mắt của Tả Gia Minh Tôn, mặt mỉm cười mà bụng thầm nghĩ: “Nghệ Hoàng Kim Tiễn? Hay trên người tiểu tử này còn có thứ càng kinh người hơn so với kho báu Tây hoàng? Cũng được, ta lại muốn xem xem, đến tột cùng là bảo vật gì mà đáng giá Hạ gia tam lão cùng xuất hiện!”
Sát khí trong tâm ông ta đại động, nếu xuất hiện bảo vật còn hơn cả Nam Thiên Môn, dù có phải chống lại Hạ gia tam lão, ông ta cũng sẽ ra tay!
Hạ Trung Đường hít một hơi thật dài, lại thò tay ra chộp tới ngọc lâu của Diệp Húc.
Lúc này đây, hắn ta muốn một lần liền mang hết tất cả bảo tàng ra khỏi ngọc lâu của Diệp Húc!
Vù!
Một cây cột buồm cực lớn ầm ầm bay ra khỏi ngọc lâu, sau đó là Thiên Tội bia, Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân, từng món vu bảo bay ra khỏi ngọc lâu và thân thể Diệp Húc. Những vu bảo đó có uy năng kinh thiên động địa, tuy không vượt quá Tam Tương chi bảo nhưng chất lượng cao, không hề thua kém Bất Diệt chi bảo.
Cuối cùng, Hạ Trung Đường vét sạch ngọc lâu Diệp Húc, một cây kim tiễn xuất hiện ra từ trong ngọc lâu. Nó vừa xuất hiện lập tức buông ra từng luồng uy năng cấm bảo, làm cho người ta tim đập chân run!
“Nghệ Hoàng Kim Tiễn!”
Hạ gia tam lão đều kích động vô cùng, trong đó hai lão già liếc nhau, lập tức tế Địa Dương nhị đỉnh lên, tản ra những luồng hơi thở kinh khủng đánh đến Tả Gia Minh Tôn.
Hai lão già này tâm tư kín đáo, e sợ Tả Gia Minh Tôn cướp đoạt Nghệ Hoàng Kim Tiễn, bởi vậy đồng thời ra tay với ông ta, lấy hai món Nhân hoàng chi bảo Địa Dương nhị đỉnh định trấn chết vị Đại Minh Tôn Vương này!
Nghệ Hoàng Kim Tiễn không chỉ là một món cấm bảo không hoàn chỉnh, bên trong lại phong ấn ý chí bất tử của Đại Hạ hoàng triều, Phách Hạ lão tổ của Hạ gia, có sinh mệnh kỳ lạ có thể so với Vu hoàng, bởi vậy không thể làm mất kim tiễn!
“Trung Đường, hai người bọn ta giết Tả Gia Minh Tôn, ngươi nhanh thu kim tiễn!” Một lão già trong đó hô to.
“Cấm bảo không hoàn chỉnh, đây mới là thứ đáng để bản tôn ra tay! Chỉ cần có thứ này, Hạ gia tam lão, bản tôn bóp chết các ngươi cũng như bóp chết ba con gà! Thập Giới U Minh!”
Tả Gia Minh Tôn ánh mắt sáng lên, đột nhiên cười ha ha, thân thể bành trướng lên như được thổi phồng, hóa thành một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất. Ầm một tiếng vang lên, khí thế ông ta phá tan hư không, ở sau lưng hình thành một thế giới dị độ mười tầng, lồng lộng nguy nga, khủng bố dị thường!
Đây là hiện tượng do cấm pháp mà ông ta tu luyện hiện ra, Thập Giới U Minh Pháp Điển!
“Hạ gia tam lão, các ngươi thật sự nghĩ bản tôn sợ các ngươi sao? Hôm nay cho các ngươi biết thực lực của bản đại tôn!”
Tả Gia Minh Tôn cất tiếng cười to, khí thế hoàn toàn phóng ra, đã không còn hình tượng người đàn ông trung nhiên tao nhã lúc trước, giờ đây mạnh mẽ vô cùng, còn khủng bố hơn Hạ Trung Đường mấy lần, ông ta đồng thời đánh tới Địa Dương nhị đỉnh!
Oành!
Một quyền này đánh ra, lòng bàn tay hiện lên mười tầng U Minh Địa Ngục, ma khí gào thét bao phủ cả Địa Dương nhị đỉnh. Phía sau Hạ gia nhị lão đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả Hạ gia, bọn họ liên thủ với nhị lão, đồng thời thúc giục Địa Dương nhị đỉnh, chỉ thấy hai tòa đại đỉnh chấn động, phá nát tầng tầng U Minh Địa ngục!
Cường giả Tam Bất Diệt cảnh ra tay, long trời lở đất, hư không phạm vi trăm dặm đều bị xóa đi, hóa thành một mảng hư vô hỗn độn. Đám người Thiên Bằng Đại Thánh, Hầu La thái tử vội vàng né tránh, miễn cho bị những luồng dao động hủy diệt kia xâm nhập. Dù bọn họ mạnh đến đâu, tiến vào chiến trường của cường giả Tam Bất Diệt cảnh cũng chỉ còn một con đường chết!
Mọi người từ xa nhìn tới, chỉ thấy trên Phù Đồ thánh thành, từng tòa U Minh Địa Ngục hiện lên, sâm la sâm nghiêm, khủng bố vô cùng. Mà Địa Dương nhị đỉnh của Hạ gia thì đang va đụng khắp nơi trong U Minh Địa Ngục, đánh nát từng tầng một!
Tình hình này gần như với cảnh thiên địa đại phá diệt, thậm chí cường giả Tam Bất Diệt cảnh cũng không thể đặt chân vào trong đó, nếu không sẽ dễ dàng bị đánh nát!
“Diệp Thiếu Bảo hoafnn toàn xong rồi…” Thiên Bằng Đại Thánh buồn bã thở dài, vỗ cánh bay đi.
“Tiếc là nhiều vu bảo mạnh như vậy lại không có phần của ta.” Trang Đạo Cổ lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
“Tiểu tử, hiện giờ ngươi có thể chết được rồi!”
Hạ Trung Đường thu Nghệ Hoàng Kim Tiễn cùng những bảo vật khác của Diệp Húc lại, nhe răng cười gằn, bàn tay đánh tới đỉnh đầu Diệp Húc.
Hiện giờ tất cả bảo vật trên người Diệp Húc đều bị hắn cướp lấy, Diệp Húc đã không còn giá trị để giữ lại nữa.
Một chưởng này chụp xuống, so với khi Diệp Húc đối phó Đặng Nguyên Giác còn khủng bố hơn ngàn vạn lần. Một chưởng đánh xuống, phong ấn hư không, tạo thành hình một cái đại đỉnh thật lớn, bao Diệp Húc ở trong đó!
Chỉ thấy không gian bên trong đại đỉnh bắt đầu sụp đổ từng mảng một, hóa thành hư vô hỗn độn. Một chưởng này của Hạ Trung Đường không thể nghi ngờ là hủy diệt hoàn toàn Diệp Húc, ngay cả cặn bã cũng không còn!
“Hạ Trung Đường, trong ngọc lâu của ta còn một bảo vật nữa.” Diệp Húc đột nhiên thần bí cười một tiếng, cất cao giọng nói.
Ánh mắt Hạ Trung Đường sáng lên, không vội xử tử Diệp Húc, bàn tay thò ra, lại chộp tới ngọc lâu của hắn, cười nói: “Ta nói rồi, phải lấy hết tất cả bảo vật trên người ngươi rồi mới giết chết ngươi, quyết không nuốt lời!”
Răng rắc!
Một vị ma thần cực lớn bị hắn nắm ra khỏi ngọc lâu của Diệp Húc. Vị Đại Minh Tôn Vương này thân hình khôi ngô hùng tráng vô cùng, bốn đầu tám cánh tay, toàn thân khẽ rung lên liền chấn cho bàn tay Hạ Trung Đường tan ra từng miếng.
“Hạ Trung Đường, vừa rồi ta có nói là phải trả lại ngươi gấp trăm lần, cũng quyết không nuốt lời!”
Diệp Húc cười ha ha, vươn người nhảy lên, đứng ở trên đỉnh đầu vị Đại Minh Tôn Vương này, khí thế hai người liên kết, ma diễm ngập trời. Đại Minh Tôn Vương đánh ra một quyền nện mạnh lên người Hạ Trung Đường, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, Hạ Trung Đường vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh này lại bị một quyền của hắn đánh nát, thân thể chia năm xẻ bảy!
Tả Gia Minh Tôn hiển nhiên không hề trung hậu như vẻ ngoài, có thể bồi dưỡng ra đệ tử xuất sắc lại phúc hậu như Nhân Đà la, cũng không nhất định sư phụ phải phúc hậu. Thân là Đại Minh Tôn Vương của Hằng Cổ Ma Vực, có thể bàn phúc hậu như Già La Minh Tôn thì cũng không có ai.
Hạ Trung Đường chính là cường giả Tam Bất Diệt cảnh, khí thế như uyên ép tới Diệp Húc.
Cường giả Tam Bất Diệt cảnh, gần với những người đứng đầu các đại thánh địa. Nhân vật như vậy tư chất trời sinh cực cao, không hề kém những kẻ như Thiên Bằng, Trang Đạo Cổ, mà so tu vi thì lại hơn hẳn bao nhiêu tuấn kiệt trẻ tuổi!
Nguyên thần bọn họ bất diệt, pháp tướng bất diệt, thân thể vĩnh tồn. Khoảng cách giữa Diệp Húc và Hạ Tường Đường còn lớn hơn, khủng bố hơn cả giữa Diệp Húc và Đặng Nguyên Giác, quả thật có thể hình dung như trời cao và vực thẳm!
Trong nháy mắt khi khí thế của hắn áp chế, Diệp Húc thậm chỉ cảm thấy nguyên thần mình đọng lại, khí thế đóng băng, thậm chí tư duy trong đầu dường như đều đình chỉ!
Đại vu Tam Bất Diệt cảnh dũng mãng có thể thấy được một hai, vốn không phải hắn có thể địch lại, chỉ dựa vào khí thế thôi đã khiến hắn không thể chống trả!
Loại áp bách này mạnh đến nỗi khiến hắn không thể tế vu bảo lên chống đỡ Hạ Trung Đường.
Điều này có nghĩa là, dù Diệp Húc có được Nhân hoàng chi bảo hay cấm bảo, khi đối mặt với cường giả Tam Bất Diệt cảnh đều không thể phản kháng được chút nào, thậm chí vốn không thể tế khởi!
Hạ Trung Đường chỉ dựa vào khí thế liền định Diệp Húc lại giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Húc, lại thấy Diệp Húc vẫn mỉm cười, dường như không thèm để ý đến sự áp chế của mình. Điều này khiến cho lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh nổi giận, cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi liên tục đắc tội Hạ gia ta, có từng nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay? Hôm nay, cho ngươi nhìn tất cả bảo vật của mình đều rơi vào trong tay Hạ gia ta, sau đó sẽ xử tử ngươi! Cửu đỉnh, đi ra!”
Hắn giơ một tay bắt lấy, chỉ nghe chín tiếng rầm rầm vang lên, cửu đỉnh trong cơ thể Diệp Húc lập tức mất không chế, bị một luồng lực lớn lôi ra khỏi cơ thể, ầm ầm bay tới Hạ Trung Đường.
Thực lực và tu vi của hắn ta thật sự bí hiểm, căn bản không cần động thủ với Diệp Húc, chỉ cần giơ tay một cái liền cướp hết cửu đỉnh mà Diệp Húc cực khổ mới luyện chế thành.
Hạ Trung Đường liếc qua cửu đỉnh của Diệp Húc một vòng, không khỏi kinh hãi. Chín cái đại đỉnh kia tuy chỉ là Tam Tương chi bảo, nhưng chất lượng còn cao hơn hẳn Tam Tương chi bảo, Bất Diệt chi bảo. Hơn nữa thủ pháp luyện chế của Diệp Húc khác hẳn Hạ gia. Hắn pha trộn tri thức lĩnh ngộ vào trong, chất chứa kiến giải vu đạo, dù là Hạ Trung Đường cũng không nhịn được mà biến đổi sắc mặt!
“Hình thức ban đầu của cấm bảo…” Tả Gia Minh Tôn nhìn thấy chín cái đại đỉnh này, sắc mặt khẽ biến, thất thanh hô nhỏ.
“Chín cái đại đỉnh này không ngờ bị ngươi luyện thành hình thức ban đầu của cấm bảo, thật đúng là trời giúp ta. Lấy được chín cái đại đỉnh này, Hạ gia ta nói không chừng có thể dùng cửu đỉnh của ngươi làm phôi, rèn luyện ra cửu đỉnh mới!”
Hạ Trung Đường vừa mừng vừa sợ, không nhịn nổi cất tiếng cười to, lập tức giơ tay ra, chỉ thấy vù một tiếng, Di La Thiên Địa Tháp thoát ra khỏi cơ thể Diệp Húc, bay vào trong tay hắn.
Thực lực của lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh, quả thật có thể gọi là biến thái, khiến cho phần đông cường giả trẻ tuổi nơi đây sắc mặt kịch biến. Vừa rồi Diệp Húc một chưởng đè Đặng Nguyên Giác, ép cho Đặng Nguyên Giác không thể không quỳ trước mặt hắn, thậm chí cướp hết vu bảo của Đặng Nguyên Giác mà cắn nuốt, uy phong biết bao, bá đạo biết bao!
Không ngờ Diệp Húc mạnh như thế, gặp được cường giả Tam Bất Diệt cảnh lại không chịu nổi một kích, bị Hạ Trung Đường liên tục cướp đoạt hai món vu bảo, thậm chí còn không thể phản kháng lại!
“Diệp Thiếu Bảo quá kiêu ngạo, lại dám quang minh chính đại xuất hiện ở Phù Đồ thánh thành, lần này chắc hắn khó mà chạy được!” Thiên Bằng Đại Thánh lộ vẻ tiếc hận. Tuy y với Diệp Húc là đại địch không chết không thôi, nhưng thấy Diệp Húc rơi vào tình cảnh đó, không nhịn được mà tiếc than.
“Cường giả Tam Bất Diệt cảnh thật quá mạnh, chỉ sợ ta tu luyện đến Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ, cũng không thể chống lại đại vu Tam Bất Diệt cảnh được!”
Trang Đạo Cổ cũng lộ ra khiếp sợ, ánh mắt chợt lóe, thầm nghĩ: “Diệp Thiếu Bảo vừa rồi bá đạo biết bao, khiến Đặng Nguyên Giác nhận nhục nhã vô cùng. Hiện giờ hắn bị Hạ gia cướp lấy các loại vu bảo mà hắn cực khổ mới luyện chế được, không thể nghi ngờ là một loại thiên đại sỉ nhục! Cho dù hắn ta có thể trốn thoát khỏi tay Hạ Trung Đường, e là cuộc đời này cũng không ngóc đầu lên nổi!”
Hầu La thái tử liếc Diệp Húc một cái, không nhịn được lắc đầu: “Người này bị phế rồi.”
Mà Hầu Nhân Vực thấy Diệp Húc bị Hạ Trung Đường làm nhục như thế, khóe miệng lộ ra mỉm cười, thân hình đột nhiên ẩn vào hư không, biến mất không thấy.
Về phần Đặng Nguyên Giác thì đã sớm không còn mặt mũi nào tiếp tục đứng ở nơi đây, đã lén bỏ đi không biết lúc nào.
Di La Thiên Địa Tháp lại khiến cho Hạ Trung Đường khiếp sợ một phen. Chất lượng tòa bảo tháp này còn hơn cả cửu đỉnh, tuy rằng vẫn chưa hoàn thành, nhưng hắn có thể nhìn ra được, nếu bảo vật này luyện thành thì uy năng của nó còn vượt xa cả cấm bảo!
“Không ngờ trên người tiểu tử này lại nhiều thứ tốt như vậy…”
Hạ Trung Đường không nhịn được kinh hô trong lòng, hắn ta tinh mắt, liếc qua liền nhìn ra giá trị của Di La Thiên Địa Tháp còn hơn chín cái đại đỉnh kia. Bản lĩnh rèn vu bảo này đã vượt xa kiến thức bình thường mà hắn biết!
“Sư tôn, đồ nhi và Diệp Thiếu Bảo tình bạn cố tri, mong sư tôn ra tay cứu Diệp huynh một mạng!” Nhân Đà La đứng sau Tả Gia Minh Tôn, không đành lòng nhìn Diệp Húc chịu nhục, trầm giọng nói.
Tả Gia Minh Tôn hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Nhân Đà La, con an tâm chớ nóng, vi sư sớm có suy tính trong lòng.”
Trong mắt ông ta tinh quang chợt lóe, lúc này ông ta nhìn thấy Di La Thiên Địa Tháp, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, trong lòng thậm chí không kìm được tham niệm, hận không thể lập tức ra tay đánh chết Hạ Trung Đường, cướp tòa bảo tháp này đi. Ông ta chí hướng cao xa, sao có thể ra tay cứu Diệp Húc cho được?
“Hạ Trung Đường, ngươi cướp đoạt đồ khỏi người ta, ta nhất định sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi, thậm chí còn hung tàn hơn bây giờ gấp trăm lần!”
Diệp Húc dù cho bị cướp đi liên tục hai món vu bảo, nhưng vẫn bình tĩnh như trước, không mặn không nhạt nói: “Ta chẳng những cướp hết vu bảo trên người ngươi, còn muốn luyện Thiên Địa Pháp Tướng của ngươi thành nguyên thần thứ hai cho ta!”
“Con vịt chết tiệt mạnh miệng! Để ta xem xem, trên người ngươi còn bảo vật gì…” Thanh âm Hạ Trung Đường hơi run, cưỡng ép cảm xúc kích động, lại giơ tay chộp tới Diệp Húc.
Ầm!
Một tòa Thất Tinh ngọc lâu bảy tầng phóng lên cao, lơ lửng trên đỉnh đầu Diệp Húc. Trong ngọc lâu, một cánh cửa thật lớn hiện ra.
Cánh cửa này giống như chư thiên chi cửa, đứng vững trước người Diệp Húc, cánh cửa đóng chặt, thật là thần bí.
“Nam Thiên Môn!”
“Kho báu Tây hoàng!”
“Bảo tàng cả đời của Tây hoàng thượng cổ, tất cả đều cất trong cánh cửa này!”
…
Vô số người thất thanh kinh hô, ánh mắt dừng trên cánh cửa này không chịu dời đi. Tham niệm trong lòng Tả Gia Minh Tôn càng lúc càng thịnh, đôi tay hơi run run. Nếu cửu đỉnh và Di La Thiên Địa Tháp do Diệp Húc luyện chế còn chưa đủ hấp dẫn, thì lúc này Nam Thiên Môn vừa xuất hiện liền khiến ông ta không nhịn nổi, sát khí nổi lên trong lòng.
Hạ Trung Đường nhìn thấy Nam Thiên Môn xuất hiện, kích động khó có thể kiềm chế. Đây là kho báu lớn nhất trên người Diệp Húc, của cải chất chứa trong Nam Thiên Môn đủ cho bất luận kẻ nào phất nhanh trong một đêm!
Thứ khiến hắn coi trọng nhất chính là kho báu Tây hoàng này, nếu kho báu này rơi vào tay hắn, tu vi và thực lực của hắn tất sẽ lại nâng cao, thậm chí có thể vấn đỉnh Nhân Hoàng kỳ, trở thành nhân vật sánh ngang với gia chủ Hạ gia!
Hơn nữa, Nam Thiên Môn không chỉ là kho báu Tây hoàng, đồng thời cũng là một món Bất Diệt chi bảo hiếm có, uy lực mạnh tới mức được xưng là có thể phong ấn chư thiên!
Món vu bảo này ở trong tay Diệp Húc không thể phát huy thực lực, nhưng rơi vào tay hắn ta thì có thể kích phát uy lực cánh cửa này ra, đủ để hắn hoành hành một thời!
“Nam Thiên Môn, về ta…”
Hai tay hắn run run, khuôn mặt kích động đến méo mó, thò bàn tay run rẩy ra chộp tới cánh cửa to lớn kia.
Thần quang trong mắt Tả Gia Minh Tôn nổi lên, sát khí trong lòng ông ta xuất hiện theo tòa Nam Thiên Môn này, cuối cùng không nhịn được nữa, định ra tay với Hạ Trung Đường!
“Không ngờ tiểu tử này lại có nhiều bảo vật khủng bố như vậy, sớm biết thế bản tôn đã giết hắn đi, độc chiếm chỗ của cải đó rồi!”
Ông ta đang định ra tay, chợt nghe một giọng nói già nua từ trên cao truyền xuống, cất cao giọng nói: “Trung Đường, đừng quên mục đích chân chính của chúng ta, trên người Diệp Thiếu Bảo còn có Nghệ Hoàng Kim Tiễn!”
“Không sai, Nam Thiên Môn dù tốt, nhưng giá trị của Nghệ Hoàng Kim Tiễn còn hơn cả Nam Thiên Môn!” Lại có một lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh phi thân ra từ Địa đỉnh, liên thủ với một gã lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh khác, tản ra khí thế ngập trời, mơ hồ đã kẹp Tả Gia Minh Tôn ở trung ương.
Hung quang chợt lóe trong đôi mắt của Tả Gia Minh Tôn, mặt mỉm cười mà bụng thầm nghĩ: “Nghệ Hoàng Kim Tiễn? Hay trên người tiểu tử này còn có thứ càng kinh người hơn so với kho báu Tây hoàng? Cũng được, ta lại muốn xem xem, đến tột cùng là bảo vật gì mà đáng giá Hạ gia tam lão cùng xuất hiện!”
Sát khí trong tâm ông ta đại động, nếu xuất hiện bảo vật còn hơn cả Nam Thiên Môn, dù có phải chống lại Hạ gia tam lão, ông ta cũng sẽ ra tay!
Hạ Trung Đường hít một hơi thật dài, lại thò tay ra chộp tới ngọc lâu của Diệp Húc.
Lúc này đây, hắn ta muốn một lần liền mang hết tất cả bảo tàng ra khỏi ngọc lâu của Diệp Húc!
Vù!
Một cây cột buồm cực lớn ầm ầm bay ra khỏi ngọc lâu, sau đó là Thiên Tội bia, Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân, từng món vu bảo bay ra khỏi ngọc lâu và thân thể Diệp Húc. Những vu bảo đó có uy năng kinh thiên động địa, tuy không vượt quá Tam Tương chi bảo nhưng chất lượng cao, không hề thua kém Bất Diệt chi bảo.
Cuối cùng, Hạ Trung Đường vét sạch ngọc lâu Diệp Húc, một cây kim tiễn xuất hiện ra từ trong ngọc lâu. Nó vừa xuất hiện lập tức buông ra từng luồng uy năng cấm bảo, làm cho người ta tim đập chân run!
“Nghệ Hoàng Kim Tiễn!”
Hạ gia tam lão đều kích động vô cùng, trong đó hai lão già liếc nhau, lập tức tế Địa Dương nhị đỉnh lên, tản ra những luồng hơi thở kinh khủng đánh đến Tả Gia Minh Tôn.
Hai lão già này tâm tư kín đáo, e sợ Tả Gia Minh Tôn cướp đoạt Nghệ Hoàng Kim Tiễn, bởi vậy đồng thời ra tay với ông ta, lấy hai món Nhân hoàng chi bảo Địa Dương nhị đỉnh định trấn chết vị Đại Minh Tôn Vương này!
Nghệ Hoàng Kim Tiễn không chỉ là một món cấm bảo không hoàn chỉnh, bên trong lại phong ấn ý chí bất tử của Đại Hạ hoàng triều, Phách Hạ lão tổ của Hạ gia, có sinh mệnh kỳ lạ có thể so với Vu hoàng, bởi vậy không thể làm mất kim tiễn!
“Trung Đường, hai người bọn ta giết Tả Gia Minh Tôn, ngươi nhanh thu kim tiễn!” Một lão già trong đó hô to.
“Cấm bảo không hoàn chỉnh, đây mới là thứ đáng để bản tôn ra tay! Chỉ cần có thứ này, Hạ gia tam lão, bản tôn bóp chết các ngươi cũng như bóp chết ba con gà! Thập Giới U Minh!”
Tả Gia Minh Tôn ánh mắt sáng lên, đột nhiên cười ha ha, thân thể bành trướng lên như được thổi phồng, hóa thành một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất. Ầm một tiếng vang lên, khí thế ông ta phá tan hư không, ở sau lưng hình thành một thế giới dị độ mười tầng, lồng lộng nguy nga, khủng bố dị thường!
Đây là hiện tượng do cấm pháp mà ông ta tu luyện hiện ra, Thập Giới U Minh Pháp Điển!
“Hạ gia tam lão, các ngươi thật sự nghĩ bản tôn sợ các ngươi sao? Hôm nay cho các ngươi biết thực lực của bản đại tôn!”
Tả Gia Minh Tôn cất tiếng cười to, khí thế hoàn toàn phóng ra, đã không còn hình tượng người đàn ông trung nhiên tao nhã lúc trước, giờ đây mạnh mẽ vô cùng, còn khủng bố hơn Hạ Trung Đường mấy lần, ông ta đồng thời đánh tới Địa Dương nhị đỉnh!
Oành!
Một quyền này đánh ra, lòng bàn tay hiện lên mười tầng U Minh Địa Ngục, ma khí gào thét bao phủ cả Địa Dương nhị đỉnh. Phía sau Hạ gia nhị lão đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả Hạ gia, bọn họ liên thủ với nhị lão, đồng thời thúc giục Địa Dương nhị đỉnh, chỉ thấy hai tòa đại đỉnh chấn động, phá nát tầng tầng U Minh Địa ngục!
Cường giả Tam Bất Diệt cảnh ra tay, long trời lở đất, hư không phạm vi trăm dặm đều bị xóa đi, hóa thành một mảng hư vô hỗn độn. Đám người Thiên Bằng Đại Thánh, Hầu La thái tử vội vàng né tránh, miễn cho bị những luồng dao động hủy diệt kia xâm nhập. Dù bọn họ mạnh đến đâu, tiến vào chiến trường của cường giả Tam Bất Diệt cảnh cũng chỉ còn một con đường chết!
Mọi người từ xa nhìn tới, chỉ thấy trên Phù Đồ thánh thành, từng tòa U Minh Địa Ngục hiện lên, sâm la sâm nghiêm, khủng bố vô cùng. Mà Địa Dương nhị đỉnh của Hạ gia thì đang va đụng khắp nơi trong U Minh Địa Ngục, đánh nát từng tầng một!
Tình hình này gần như với cảnh thiên địa đại phá diệt, thậm chí cường giả Tam Bất Diệt cảnh cũng không thể đặt chân vào trong đó, nếu không sẽ dễ dàng bị đánh nát!
“Diệp Thiếu Bảo hoafnn toàn xong rồi…” Thiên Bằng Đại Thánh buồn bã thở dài, vỗ cánh bay đi.
“Tiếc là nhiều vu bảo mạnh như vậy lại không có phần của ta.” Trang Đạo Cổ lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
“Tiểu tử, hiện giờ ngươi có thể chết được rồi!”
Hạ Trung Đường thu Nghệ Hoàng Kim Tiễn cùng những bảo vật khác của Diệp Húc lại, nhe răng cười gằn, bàn tay đánh tới đỉnh đầu Diệp Húc.
Hiện giờ tất cả bảo vật trên người Diệp Húc đều bị hắn cướp lấy, Diệp Húc đã không còn giá trị để giữ lại nữa.
Một chưởng này chụp xuống, so với khi Diệp Húc đối phó Đặng Nguyên Giác còn khủng bố hơn ngàn vạn lần. Một chưởng đánh xuống, phong ấn hư không, tạo thành hình một cái đại đỉnh thật lớn, bao Diệp Húc ở trong đó!
Chỉ thấy không gian bên trong đại đỉnh bắt đầu sụp đổ từng mảng một, hóa thành hư vô hỗn độn. Một chưởng này của Hạ Trung Đường không thể nghi ngờ là hủy diệt hoàn toàn Diệp Húc, ngay cả cặn bã cũng không còn!
“Hạ Trung Đường, trong ngọc lâu của ta còn một bảo vật nữa.” Diệp Húc đột nhiên thần bí cười một tiếng, cất cao giọng nói.
Ánh mắt Hạ Trung Đường sáng lên, không vội xử tử Diệp Húc, bàn tay thò ra, lại chộp tới ngọc lâu của hắn, cười nói: “Ta nói rồi, phải lấy hết tất cả bảo vật trên người ngươi rồi mới giết chết ngươi, quyết không nuốt lời!”
Răng rắc!
Một vị ma thần cực lớn bị hắn nắm ra khỏi ngọc lâu của Diệp Húc. Vị Đại Minh Tôn Vương này thân hình khôi ngô hùng tráng vô cùng, bốn đầu tám cánh tay, toàn thân khẽ rung lên liền chấn cho bàn tay Hạ Trung Đường tan ra từng miếng.
“Hạ Trung Đường, vừa rồi ta có nói là phải trả lại ngươi gấp trăm lần, cũng quyết không nuốt lời!”
Diệp Húc cười ha ha, vươn người nhảy lên, đứng ở trên đỉnh đầu vị Đại Minh Tôn Vương này, khí thế hai người liên kết, ma diễm ngập trời. Đại Minh Tôn Vương đánh ra một quyền nện mạnh lên người Hạ Trung Đường, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, Hạ Trung Đường vị cường giả Tam Bất Diệt cảnh này lại bị một quyền của hắn đánh nát, thân thể chia năm xẻ bảy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.