Chương 1011: Ngũ kỳ trấn ma
Thạch Trư
17/06/2014
Nguyên Thủy
Thiên Ma trở tay không kịp, bị một chiêu của vị Đại Đế ngồi trên thanh
liên kia phủ lên đỉnh đầu, lập tức oành một tiếng nổ tung. Ngay sau đó
thanh liên đánh tới, nghiền nát thân thể ông ta thành vô số ma niệm,
tuôn ra khắp nơi.
Đám người Đại Thế Tôn, Thiên Hậu nương nương và Ma Thần Hoàng thừa cơ thoát ra khỏi Tru Tiên kiếm môn, lòng còn hoảng sợ, nhìn ngó khắp mọi nơi. Bọn họ không dám tiếp tục ở lại nữa mà nhân cơ hội bỏ chạy, hận không thể chắp thêm đôi cánh để bay khỏi vùng đất thị phi này!
“Nay liên quan cả đến trận chiến giữa Nguyên Thủy Thiên Vương, Nguyên Thủy Thiên Ma và Thanh Đế, chúng ta dù là Thiên Quân đã chứng đạo nhưng ở trước mặt những cường giả mạnh mẽ đến biến thái này thì cũng chẳng sống yên nổi!”
Đại Thế Tôn niệm tụng một tiếng Phật hiệu, Phật quang tỏa sáng, rồi lao thẳng ra ngoài, không hề định thu Di La Thiên Địa Tháp nữa. Ông ta thầm nghĩ: “Ta lấy được nhiều chỗ tốt rồi, không chiếm được Di La Thiên Địa Tháp cũng coi như không thiệt…”
Thiên Hậu nương nương và Ma Thần Hoàng lần lượt lao ra khỏi nền đất, cũng tự vù vù rời đi, phóng ra ngoài Di La Thiên Địa Tháp.
“Nơi tọa hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương này, phần lớn bảo vật đã bị vơ vét hết! Lần này trẫm cũng lấy được vài tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo, trở về rồi là có thể đi đến mộ Tổ Thần, thử xem có cơ duyên thu phục thân thể Tổ Thần hay không, để lấy được truyền thừa dùng thân chứng đạo!”
“Ngọc Hư Đế Quân vẫn còn ở lại nơi đó! Hai vị cường giả cấp Đạo Quân tranh phong, chỉ sợ hắn khó có thể thoát được!”
Thiên Hậu nương nương quay đầu nhìn một cái, thầm nghĩ: “Cũng tốt! Lần này bản cung trở về là có thể chém giết Đế Tuệ, leo lên đế vị, làm cho trận chiến tranh đoạt đế vị hoàn toàn hạ màn!”
Dưới mặt đất Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, bên trong tử khí cuồn cuộn kia truyền đến tiếng của Nguyên Thủy Thiên Ma, không nhẹ không nặng nói: “Thanh Liên, ta vô hình vô chất, vô sinh vô tử! Nếu ngươi còn trên đời, ta đương nhiên nhường ngươi ba phần! Nhưng nay ngươi sớm thân tử đạo tiêu, chỉ bằng một tòa chứng đạo chi bảo kia thì chẳng thể gây thương tổn được cho ta đâu!”
Tử khí vô biên vô hạn chuyển động, Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên chính là từ đại đạo tạo thành, lúc này lại bị tử khí ăn mòn, đại đạo tan rã!
Luồng ma khí tử khí này thậm chí có thể ô nhiêm thân thể của Đế Quân, làm cho các cường giả này nảy sinh tâm ma, sa đọa rồi chết!
Phía trên thanh liên thanh quang tràn ngập, vị Đại Đế kia ngồi nghiêm chỉnh như một vị thần, chỉ là không nhìn rõ được bộ mặt, âm thanh trầm thấp: “Nguyên Thủy Thiên Ma, ta và ngươi từng ước hẹn trong trăm vạn năm, ngươi không được đi ra khỏi Thiên giới Âm Ám Diện. Nay vì sao ngươi nuốt lời?
Tử khí ma khí cuồn cuộn ngưng tụ thành hình dạng, hiện ra một khuôn mặt thật lớn, cười ha ha nói: “Nay đã qua trăm vạn năm lâu rồi, ước hẠnăm đó được nhiên đã hết hiệu lực.”
“Đã qua trăm vạn năm rồi sao?” Vị Đại Đế kia lẩm bẩm.
Diệp Húc cảm thấy chấn động. Theo lời hai người này thì hắn đã biết được một bí mật. Lúc về già, Thanh Đế và Nguyên Thủy Thiên Ma chắc chắn đã có một trận ác chiến. Trận ác chiến này nhất định là Nguyên Thủy Thiên Ma thất bại mà chấm dứt, cuối cùng phải lập lời thề, trăm vạn năm không được rời khỏi Thiên giới Âm Ám Diện!
Từ đó có thể thấy được phong thái Thanh Đế ra sao!
“Nguyên Thủy Thiên Ma, ta lúc còn sống có thể trấn áp ngươi, chết rồi đương nhiên cũng có thể dùng Tam Thập Tam Thiên chí bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương để trấn áp ngươi!”
Vị Đại Đế ngồi trên thanh liên kia cũng là hư ảnh, chứ không phải Thanh Đế thật sự sống đến bây giờ. Ông ta để chứng đạo chi bảo của mình ở lại nơi đây trấn thủ Ngọc Thanh điện phủ. Ông cười nói: “Ta sớm dự đoán là ngươi sẽ tới nơi này để thu Di La Thiên Địa Tháp, biến toàn bộ thế giới thành hỗn độn! Ta cũng biết ta thực sự không có năng lực chém giết ngươi, nhưng nhốt ngươi lại một thời gian cũng không khó. Thanh Minh Hà Đồng Kỳ!”
Một lá cờ bay lên từ sau lưng vị Đại Đế này, víu một tiếng bắn xuống, rơi vào trong ma khí tử khí cuồn cuộn kia.
Đại kỳ bay phất phới, thanh quang vô tận chiếu tới khắp nơi, ăn mòn ma khí tử khí. Cảnh tượng này giống như Diệp Húc thi triển Thanh Minh ấn trấn áp tâm ma, khu trừ ma đầu trong tâm, làm cho nội tâm bình tĩnh trở lại. Chỉ là uy lực của thanh quang kia lớn đến không thể so sánh nổi.
Thanh Minh Hà Đồng Kỳ hoàn toàn là khắc tinh của Nguyên Thủy Thiên Ma. Nhưng Nguyên Thủy Thiên Ma thật sự quá mạnh, chỉ bằng món Tam Thập Tam Thiên chí bảo này thì chưa thể hoàn toàn trấn áp ông ta, càng đừng tính đến chuyện luyện hóa.
“Xích Minh Hòa Dương kỳ!”
“Hư Minh Đường Diệu kỳ!”
“Quan Minh Đoan Tĩnh kỳ!”
“Huyền Minh Cung Khánh kỳ!”
Sau lưng hư ảnh vị Đại Đế ngồi trên thanh liên kia, từng lá cờ bay lên, víu víu bay xuống, lần lượt rơi vào trong ma khí cuồn cuộn. Từng lá cờ lớn phần phật không ngớt. Ngay sau đó thanh liên hạ xuống đặt lên năm chiếc đại kỳ kia, hoàn toàn áp chế tử khí ma khí lại. Mặc cho tử khí ma khí có quay cuồng thế nào cũng chẳng thể ngưng tụ lại được.
“Xem ra Thanh Đế không chỉ lấy một tôn Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, mà là khoảng năm tôn!”
Diệp Húc khiếp sợ vạn phần, bội phục vị Thiên Đế trăm vạn năm trước này đến cực điểm. Thanh Đế chắc chắn đã đoán được sớm muộn gì cũng có một ngày Nguyên Thủy Thiên Ma không kiềm nén được, định thu đi Di La Thiên Địa Tháp, gây họa cho thiên hạ. Bởi vậy ông sớm bố trí, thu đi năm lá đại kỳ bên trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo chuyên khắc chế ma khí tử khí kia, để lại hậu thủ áp chế Nguyên Thủy Thiên Ma!
Loại thu đoạn này gần như thần diệu ngang với việc ông ta ký thác thần hồn vào trong quả của Cây Thế Giới, làm cho người ta không hề ngờ được.
“Thanh Liên, ngươi có thể trấn áp ta được bao lâu chứ?”
Tiếng của Nguyên Thủy Thiên Ma truyền đến, bốn phương tám hướng đều là tiếng của ông ta: “Nay ngươi sớm đã chết, chẳng qua để lại vài đạo pháp lực kia vốn chẳng thể ngăn nổi ta. Đợi ta thoát ra được thì năm lá cờ này đều sẽ rơi vào tay ta. Dù là chứng đạo chi bảo của ngươi cũng sẽ thuộc về ta!”
Trên đóa thanh liên kia, vị Đại Đế kia không hề để ý, ngồi im trên đó, miệng tụng Hồng Mông Thanh Liên Kinh. Đủ loại dị tượng nổi lên, hạ xuống trấn áp ma khí tử khí. Ma khí tử khí vô tận kia vẫn chấn động không ngớt, không ngừng ăn mòn năm chiếc đại kỳ và bông Hồng Mông thanh liên kia.
Tiếng của Nguyên Thủy Thiên Ma tiếp tục truyền đến: “Thanh Đế, ngươi cũng chưa từng ngờ là ta có trợ thủ! Đế Tử Thương đã bước vào Ngọc Hư điện phủ, lấy đi mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi nơi đó!”
Diệp Húc liếc mắt thì thấy Đế Tử Thương vẫn luôn ở bên Nguyên Thủy Thiên Ma đã biến mất, hẳn là đã đi vào Ngọc Hư điện phủ.
“Thanh Đế tụng ra Hồng Mông Thanh Liên Kinh, Hồng Mông đại đạo của ông ta đã tu luyện tới cực hạn, tinh diệu hơn Hồng Mông đại đạo của ta rất nhiều, có thể xác minh lẫn nhau, thêm vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta.”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Húc. Thanh Đế tụng kinh để trấn áp Nguyên Thủy Thiên Ma, nhưng với hắn thì đó lại là một cơ hội hiếm có, xác minh lẫn nhau rồi là có thể hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh.
“Chỉ là Đế Tử Thương đã vào trong Ngọc Hư điện phủ, lúc này ta không rảnh nghe giảng ngộ đạo, tự mình nghe vị Đại Đế này…”
Từ trong Luân Hồi Thiên Môn bước ra từ tôn Đại Đế hóa thân, tọa trấn ở ngoài Ngọc Thanh điện phủ, lắng nghe Thanh Đế truyền đạo. Diệp Húc thì lại tự mình đẩy ra cánh cửa lớn của Ngọc Thanh điện phủ.
Cánh cửa này mở ra, một luồng hơi thở cổ xưa truyền tới. Loại hơi thở khổng lồ, xoay chuyển thiên cơ của Lục Đạo Luân Hồi này bao phủ cả thiên địa nhân tam giới, không cách nào che lấp được.
Hắn hít vào một hơi thật sẩu rồi bước vào trong Ngọc Thanh điện phủ.
“Nam Hoa Đế Quân, ta tới thăm ông đây…”
Tâm tình hắn nặng trĩu, có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng tim đập của mình. Mà trên Luân Hồi Thiên Môn, đôi mắt Tạo Hóa Vương Phi cũng ngấn lệ, lộ ra vẻ kích động. Cha của bà là Nam Hoa Đế Quân trải qua trăm đắng nghìn cay đưa tàn hồn của vị cấm kỵ kia đến nơi đây để làm cho cấm kỵ sống lại, vì vậy mà liên lụy đến cả mạng sống của mình.
“Đó là cái gì vậy?”
Các vị Thần Vương Đế Quân trên Luân Hồi Thiên Môn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong Ngọc Thanh điện. Không gian trong Ngọc Thanh điện này rộng lớn vô ngần, vô số ngôi sao bay lượn bên trong, hội tụ thành một tinh hệ thật lớn.
Nhưng với thị lực kinh người, bọn họ nhanh chóng phát hiện những ngôi sao đó không phải là những ngôi sao chân chính, mà là những món vu bảo to lớn không gì sánh được, tản ra những rung động kinh thiên!
“Quá nhiều Đế Binh Thần Binh!” Mặc dù là Kiền Cung Thần Quân cũng không khỏi thất thanh hô lên.
Vô số Thần Binh Đế binh hội tụ ở nơi đây hình thành một tinh hệ khổng lồ, hùng vĩ cỡ nào?
Nhiều Đế Binh Thần Binh như vậy, dù có đem hết tất cả những cường giả từ Vu Tổ trong Thiên giới Phật giới Thiên Phần vào cùng vũ trang thì chưa chắc đã lấy được một phần trăm số vu bảo đó.
Nguyên Thủy Thiên Vương lại ẩn dấu một kho báu cực lớn như thế ở nơi đây!
Đám người Kiền Cung Thần Quân, Đoan Tĩnh Đế Quân không nhịn được, vội ra tay thi triển thần thông, chộp tới đám Thần Binh Đế Binh đang trôi nổi giữa không trung kia. Ngay cả người nhân hậu không tranh sự đời như Thái Hư Đế Quân cũng phải ra tay, thu phục hai tòa Đế Binh.
“Nguyên Thủy Thiên Vương để lại nhiều bảo bối như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị cho trận tranh giành vu tiên sao?”
Diệp Húc quan sát mọi nơi. Dù là thời đại cường giả xuất hiện lớp lớp thì cũng không có nhiều Thần Vương Đế Quân như vậy. Chỉ có đám cường giả cổ xưa phục sinh hết thì mới có thể dùng đến nhiều vu bảo như vậy.
Khi Lục đạo khôi phục, các vị tiên nhân viễn cổ sẽ sống lại. Nhưng thiên địa quy tắc chưa sửa, bọn họ vẫn là vu, cho nên còn cần vu bảo thuận tiên. Chỉ có san bằng những cường giả hùng mạnh như Tổ Thần, luyện lại thiên địa thì mới có thể khôi phục Tiên đình thịnh thế.
Nhiều bảo vật như vậy, ngay cả Diệp Húc cũng phải động tâm.
Thân hình hắn đột nhiên rung lên, Luân Hồi Thiên Môn bay lên hạ xuống. Hai cánh cửa lớn kia ầm một tiếng mở ra, lập tức truyền tới lực hút thật lớn, đem những món thần binh đế binh hút vào trong cửa.
Các vị Thần Vương Đế Quân trên Luân Hồi Thiên Môn vui mừng quá đỗi. Ai nấy đều nhìn không chớp mắt đám Đế Binh Thần Binh ùn ùn kéo đến kia, không ngừng giơ tay chộp lấy bảo vật mà mình nhìn trúng.
Chỉ một lát, mọi người đều thu hoạch được khá nhiều. Nhưng số bảo vật bọn họ thu được so với đám Đế Binh Thần Binh mà Luân Hồi Thiên Môn cắn nuốt thì đúng là bé nhỏ chẳng đáng kể. Chỉ một thời gian ngắn ngủi, tòa Luân Hồi Thiên Môn này đã bình định một mảng tinh lớn tinh vực.
Diệp Húc để lại Luân Hồi Thiên Môn ở nơi này rồi tự đi đến trung tâm tinh hệ. Ở nơi đó, vô số mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi to lớn không gì sánh nổi lẳng lặng lơ lửng, rải rác khắp nơi này. Mà ở trong mảnh vỡ là một đại thủ đỉnh thiên lập địa, cực kỳ tương tự Cây Thế Giới.
Khi hắn đi đến, gốc thần thụ này đã khô héo, lá cay rụng hết, cành cây xơ xác, đại đạo bên trong sớm đã xói mòn hết. Nhưng Diệp Húc vẫn có thể cảm thấy gốc Cây Thế Giới này lưu động một luồng hơi thở đại đạo khác thường.
Đó là quy tắc của tiên.
“Đây là Cây Thế Giới đã chống đỡ thiên địa nhân tam giới thời Tiên đình sao?”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu khiến Diệp Húc càng thêm nghi hoặc: “Vì sao Cây Thế Giới này lại héo rũ như thế? Chẳng lẽ là do thiên nhân ngũ suy tạo nên Mạt Nhật kiếp sao… Không đúng, nếu là Mạt Nhật kiếp khiến Cây Thế Giới này héo rũ thì nó đã sớm tan thành tro bụi, không còn tồn tại nữa. Nguyên Thiên Vương cũng chẳng thể từ nó mà tìm ra được hạt giống Cây Thế Giới…”
Hắn nóng lòng muốn vào tìm hiểu thì giọng nói của Đế Tử Thương truyền đến: “Ngọc Hư Đế Quân, ân oán giữa ta và ngươi nay nên giải quyết thôi!”
Diệp Húc nhìn lại thì bật cười nói: “Đế Tử Thương, đừng quấy nữa! Ô đúng rồi, ngươi tìm được xác cha ngươi chưa?”
Đám người Đại Thế Tôn, Thiên Hậu nương nương và Ma Thần Hoàng thừa cơ thoát ra khỏi Tru Tiên kiếm môn, lòng còn hoảng sợ, nhìn ngó khắp mọi nơi. Bọn họ không dám tiếp tục ở lại nữa mà nhân cơ hội bỏ chạy, hận không thể chắp thêm đôi cánh để bay khỏi vùng đất thị phi này!
“Nay liên quan cả đến trận chiến giữa Nguyên Thủy Thiên Vương, Nguyên Thủy Thiên Ma và Thanh Đế, chúng ta dù là Thiên Quân đã chứng đạo nhưng ở trước mặt những cường giả mạnh mẽ đến biến thái này thì cũng chẳng sống yên nổi!”
Đại Thế Tôn niệm tụng một tiếng Phật hiệu, Phật quang tỏa sáng, rồi lao thẳng ra ngoài, không hề định thu Di La Thiên Địa Tháp nữa. Ông ta thầm nghĩ: “Ta lấy được nhiều chỗ tốt rồi, không chiếm được Di La Thiên Địa Tháp cũng coi như không thiệt…”
Thiên Hậu nương nương và Ma Thần Hoàng lần lượt lao ra khỏi nền đất, cũng tự vù vù rời đi, phóng ra ngoài Di La Thiên Địa Tháp.
“Nơi tọa hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương này, phần lớn bảo vật đã bị vơ vét hết! Lần này trẫm cũng lấy được vài tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo, trở về rồi là có thể đi đến mộ Tổ Thần, thử xem có cơ duyên thu phục thân thể Tổ Thần hay không, để lấy được truyền thừa dùng thân chứng đạo!”
“Ngọc Hư Đế Quân vẫn còn ở lại nơi đó! Hai vị cường giả cấp Đạo Quân tranh phong, chỉ sợ hắn khó có thể thoát được!”
Thiên Hậu nương nương quay đầu nhìn một cái, thầm nghĩ: “Cũng tốt! Lần này bản cung trở về là có thể chém giết Đế Tuệ, leo lên đế vị, làm cho trận chiến tranh đoạt đế vị hoàn toàn hạ màn!”
Dưới mặt đất Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, bên trong tử khí cuồn cuộn kia truyền đến tiếng của Nguyên Thủy Thiên Ma, không nhẹ không nặng nói: “Thanh Liên, ta vô hình vô chất, vô sinh vô tử! Nếu ngươi còn trên đời, ta đương nhiên nhường ngươi ba phần! Nhưng nay ngươi sớm thân tử đạo tiêu, chỉ bằng một tòa chứng đạo chi bảo kia thì chẳng thể gây thương tổn được cho ta đâu!”
Tử khí vô biên vô hạn chuyển động, Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên chính là từ đại đạo tạo thành, lúc này lại bị tử khí ăn mòn, đại đạo tan rã!
Luồng ma khí tử khí này thậm chí có thể ô nhiêm thân thể của Đế Quân, làm cho các cường giả này nảy sinh tâm ma, sa đọa rồi chết!
Phía trên thanh liên thanh quang tràn ngập, vị Đại Đế kia ngồi nghiêm chỉnh như một vị thần, chỉ là không nhìn rõ được bộ mặt, âm thanh trầm thấp: “Nguyên Thủy Thiên Ma, ta và ngươi từng ước hẹn trong trăm vạn năm, ngươi không được đi ra khỏi Thiên giới Âm Ám Diện. Nay vì sao ngươi nuốt lời?
Tử khí ma khí cuồn cuộn ngưng tụ thành hình dạng, hiện ra một khuôn mặt thật lớn, cười ha ha nói: “Nay đã qua trăm vạn năm lâu rồi, ước hẠnăm đó được nhiên đã hết hiệu lực.”
“Đã qua trăm vạn năm rồi sao?” Vị Đại Đế kia lẩm bẩm.
Diệp Húc cảm thấy chấn động. Theo lời hai người này thì hắn đã biết được một bí mật. Lúc về già, Thanh Đế và Nguyên Thủy Thiên Ma chắc chắn đã có một trận ác chiến. Trận ác chiến này nhất định là Nguyên Thủy Thiên Ma thất bại mà chấm dứt, cuối cùng phải lập lời thề, trăm vạn năm không được rời khỏi Thiên giới Âm Ám Diện!
Từ đó có thể thấy được phong thái Thanh Đế ra sao!
“Nguyên Thủy Thiên Ma, ta lúc còn sống có thể trấn áp ngươi, chết rồi đương nhiên cũng có thể dùng Tam Thập Tam Thiên chí bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương để trấn áp ngươi!”
Vị Đại Đế ngồi trên thanh liên kia cũng là hư ảnh, chứ không phải Thanh Đế thật sự sống đến bây giờ. Ông ta để chứng đạo chi bảo của mình ở lại nơi đây trấn thủ Ngọc Thanh điện phủ. Ông cười nói: “Ta sớm dự đoán là ngươi sẽ tới nơi này để thu Di La Thiên Địa Tháp, biến toàn bộ thế giới thành hỗn độn! Ta cũng biết ta thực sự không có năng lực chém giết ngươi, nhưng nhốt ngươi lại một thời gian cũng không khó. Thanh Minh Hà Đồng Kỳ!”
Một lá cờ bay lên từ sau lưng vị Đại Đế này, víu một tiếng bắn xuống, rơi vào trong ma khí tử khí cuồn cuộn kia.
Đại kỳ bay phất phới, thanh quang vô tận chiếu tới khắp nơi, ăn mòn ma khí tử khí. Cảnh tượng này giống như Diệp Húc thi triển Thanh Minh ấn trấn áp tâm ma, khu trừ ma đầu trong tâm, làm cho nội tâm bình tĩnh trở lại. Chỉ là uy lực của thanh quang kia lớn đến không thể so sánh nổi.
Thanh Minh Hà Đồng Kỳ hoàn toàn là khắc tinh của Nguyên Thủy Thiên Ma. Nhưng Nguyên Thủy Thiên Ma thật sự quá mạnh, chỉ bằng món Tam Thập Tam Thiên chí bảo này thì chưa thể hoàn toàn trấn áp ông ta, càng đừng tính đến chuyện luyện hóa.
“Xích Minh Hòa Dương kỳ!”
“Hư Minh Đường Diệu kỳ!”
“Quan Minh Đoan Tĩnh kỳ!”
“Huyền Minh Cung Khánh kỳ!”
Sau lưng hư ảnh vị Đại Đế ngồi trên thanh liên kia, từng lá cờ bay lên, víu víu bay xuống, lần lượt rơi vào trong ma khí cuồn cuộn. Từng lá cờ lớn phần phật không ngớt. Ngay sau đó thanh liên hạ xuống đặt lên năm chiếc đại kỳ kia, hoàn toàn áp chế tử khí ma khí lại. Mặc cho tử khí ma khí có quay cuồng thế nào cũng chẳng thể ngưng tụ lại được.
“Xem ra Thanh Đế không chỉ lấy một tôn Thiên Đế hóa thân của Nguyên Thủy Thiên Vương, mà là khoảng năm tôn!”
Diệp Húc khiếp sợ vạn phần, bội phục vị Thiên Đế trăm vạn năm trước này đến cực điểm. Thanh Đế chắc chắn đã đoán được sớm muộn gì cũng có một ngày Nguyên Thủy Thiên Ma không kiềm nén được, định thu đi Di La Thiên Địa Tháp, gây họa cho thiên hạ. Bởi vậy ông sớm bố trí, thu đi năm lá đại kỳ bên trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo chuyên khắc chế ma khí tử khí kia, để lại hậu thủ áp chế Nguyên Thủy Thiên Ma!
Loại thu đoạn này gần như thần diệu ngang với việc ông ta ký thác thần hồn vào trong quả của Cây Thế Giới, làm cho người ta không hề ngờ được.
“Thanh Liên, ngươi có thể trấn áp ta được bao lâu chứ?”
Tiếng của Nguyên Thủy Thiên Ma truyền đến, bốn phương tám hướng đều là tiếng của ông ta: “Nay ngươi sớm đã chết, chẳng qua để lại vài đạo pháp lực kia vốn chẳng thể ngăn nổi ta. Đợi ta thoát ra được thì năm lá cờ này đều sẽ rơi vào tay ta. Dù là chứng đạo chi bảo của ngươi cũng sẽ thuộc về ta!”
Trên đóa thanh liên kia, vị Đại Đế kia không hề để ý, ngồi im trên đó, miệng tụng Hồng Mông Thanh Liên Kinh. Đủ loại dị tượng nổi lên, hạ xuống trấn áp ma khí tử khí. Ma khí tử khí vô tận kia vẫn chấn động không ngớt, không ngừng ăn mòn năm chiếc đại kỳ và bông Hồng Mông thanh liên kia.
Tiếng của Nguyên Thủy Thiên Ma tiếp tục truyền đến: “Thanh Đế, ngươi cũng chưa từng ngờ là ta có trợ thủ! Đế Tử Thương đã bước vào Ngọc Hư điện phủ, lấy đi mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi nơi đó!”
Diệp Húc liếc mắt thì thấy Đế Tử Thương vẫn luôn ở bên Nguyên Thủy Thiên Ma đã biến mất, hẳn là đã đi vào Ngọc Hư điện phủ.
“Thanh Đế tụng ra Hồng Mông Thanh Liên Kinh, Hồng Mông đại đạo của ông ta đã tu luyện tới cực hạn, tinh diệu hơn Hồng Mông đại đạo của ta rất nhiều, có thể xác minh lẫn nhau, thêm vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta.”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Húc. Thanh Đế tụng kinh để trấn áp Nguyên Thủy Thiên Ma, nhưng với hắn thì đó lại là một cơ hội hiếm có, xác minh lẫn nhau rồi là có thể hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh.
“Chỉ là Đế Tử Thương đã vào trong Ngọc Hư điện phủ, lúc này ta không rảnh nghe giảng ngộ đạo, tự mình nghe vị Đại Đế này…”
Từ trong Luân Hồi Thiên Môn bước ra từ tôn Đại Đế hóa thân, tọa trấn ở ngoài Ngọc Thanh điện phủ, lắng nghe Thanh Đế truyền đạo. Diệp Húc thì lại tự mình đẩy ra cánh cửa lớn của Ngọc Thanh điện phủ.
Cánh cửa này mở ra, một luồng hơi thở cổ xưa truyền tới. Loại hơi thở khổng lồ, xoay chuyển thiên cơ của Lục Đạo Luân Hồi này bao phủ cả thiên địa nhân tam giới, không cách nào che lấp được.
Hắn hít vào một hơi thật sẩu rồi bước vào trong Ngọc Thanh điện phủ.
“Nam Hoa Đế Quân, ta tới thăm ông đây…”
Tâm tình hắn nặng trĩu, có thể nghe được tiếng bước chân và tiếng tim đập của mình. Mà trên Luân Hồi Thiên Môn, đôi mắt Tạo Hóa Vương Phi cũng ngấn lệ, lộ ra vẻ kích động. Cha của bà là Nam Hoa Đế Quân trải qua trăm đắng nghìn cay đưa tàn hồn của vị cấm kỵ kia đến nơi đây để làm cho cấm kỵ sống lại, vì vậy mà liên lụy đến cả mạng sống của mình.
“Đó là cái gì vậy?”
Các vị Thần Vương Đế Quân trên Luân Hồi Thiên Môn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong Ngọc Thanh điện. Không gian trong Ngọc Thanh điện này rộng lớn vô ngần, vô số ngôi sao bay lượn bên trong, hội tụ thành một tinh hệ thật lớn.
Nhưng với thị lực kinh người, bọn họ nhanh chóng phát hiện những ngôi sao đó không phải là những ngôi sao chân chính, mà là những món vu bảo to lớn không gì sánh được, tản ra những rung động kinh thiên!
“Quá nhiều Đế Binh Thần Binh!” Mặc dù là Kiền Cung Thần Quân cũng không khỏi thất thanh hô lên.
Vô số Thần Binh Đế binh hội tụ ở nơi đây hình thành một tinh hệ khổng lồ, hùng vĩ cỡ nào?
Nhiều Đế Binh Thần Binh như vậy, dù có đem hết tất cả những cường giả từ Vu Tổ trong Thiên giới Phật giới Thiên Phần vào cùng vũ trang thì chưa chắc đã lấy được một phần trăm số vu bảo đó.
Nguyên Thủy Thiên Vương lại ẩn dấu một kho báu cực lớn như thế ở nơi đây!
Đám người Kiền Cung Thần Quân, Đoan Tĩnh Đế Quân không nhịn được, vội ra tay thi triển thần thông, chộp tới đám Thần Binh Đế Binh đang trôi nổi giữa không trung kia. Ngay cả người nhân hậu không tranh sự đời như Thái Hư Đế Quân cũng phải ra tay, thu phục hai tòa Đế Binh.
“Nguyên Thủy Thiên Vương để lại nhiều bảo bối như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị cho trận tranh giành vu tiên sao?”
Diệp Húc quan sát mọi nơi. Dù là thời đại cường giả xuất hiện lớp lớp thì cũng không có nhiều Thần Vương Đế Quân như vậy. Chỉ có đám cường giả cổ xưa phục sinh hết thì mới có thể dùng đến nhiều vu bảo như vậy.
Khi Lục đạo khôi phục, các vị tiên nhân viễn cổ sẽ sống lại. Nhưng thiên địa quy tắc chưa sửa, bọn họ vẫn là vu, cho nên còn cần vu bảo thuận tiên. Chỉ có san bằng những cường giả hùng mạnh như Tổ Thần, luyện lại thiên địa thì mới có thể khôi phục Tiên đình thịnh thế.
Nhiều bảo vật như vậy, ngay cả Diệp Húc cũng phải động tâm.
Thân hình hắn đột nhiên rung lên, Luân Hồi Thiên Môn bay lên hạ xuống. Hai cánh cửa lớn kia ầm một tiếng mở ra, lập tức truyền tới lực hút thật lớn, đem những món thần binh đế binh hút vào trong cửa.
Các vị Thần Vương Đế Quân trên Luân Hồi Thiên Môn vui mừng quá đỗi. Ai nấy đều nhìn không chớp mắt đám Đế Binh Thần Binh ùn ùn kéo đến kia, không ngừng giơ tay chộp lấy bảo vật mà mình nhìn trúng.
Chỉ một lát, mọi người đều thu hoạch được khá nhiều. Nhưng số bảo vật bọn họ thu được so với đám Đế Binh Thần Binh mà Luân Hồi Thiên Môn cắn nuốt thì đúng là bé nhỏ chẳng đáng kể. Chỉ một thời gian ngắn ngủi, tòa Luân Hồi Thiên Môn này đã bình định một mảng tinh lớn tinh vực.
Diệp Húc để lại Luân Hồi Thiên Môn ở nơi này rồi tự đi đến trung tâm tinh hệ. Ở nơi đó, vô số mảnh vỡ Lục Đạo Luân Hồi to lớn không gì sánh nổi lẳng lặng lơ lửng, rải rác khắp nơi này. Mà ở trong mảnh vỡ là một đại thủ đỉnh thiên lập địa, cực kỳ tương tự Cây Thế Giới.
Khi hắn đi đến, gốc thần thụ này đã khô héo, lá cay rụng hết, cành cây xơ xác, đại đạo bên trong sớm đã xói mòn hết. Nhưng Diệp Húc vẫn có thể cảm thấy gốc Cây Thế Giới này lưu động một luồng hơi thở đại đạo khác thường.
Đó là quy tắc của tiên.
“Đây là Cây Thế Giới đã chống đỡ thiên địa nhân tam giới thời Tiên đình sao?”
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu khiến Diệp Húc càng thêm nghi hoặc: “Vì sao Cây Thế Giới này lại héo rũ như thế? Chẳng lẽ là do thiên nhân ngũ suy tạo nên Mạt Nhật kiếp sao… Không đúng, nếu là Mạt Nhật kiếp khiến Cây Thế Giới này héo rũ thì nó đã sớm tan thành tro bụi, không còn tồn tại nữa. Nguyên Thiên Vương cũng chẳng thể từ nó mà tìm ra được hạt giống Cây Thế Giới…”
Hắn nóng lòng muốn vào tìm hiểu thì giọng nói của Đế Tử Thương truyền đến: “Ngọc Hư Đế Quân, ân oán giữa ta và ngươi nay nên giải quyết thôi!”
Diệp Húc nhìn lại thì bật cười nói: “Đế Tử Thương, đừng quấy nữa! Ô đúng rồi, ngươi tìm được xác cha ngươi chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.