Chương 1038: Phong hoa tuyệt đại
Thạch Trư
17/06/2014
Thiên địa nhân tam giới trải qua thời gian phát triển lâu như vậy, nay đã dần dần định hình. Ở bên trong tòa chứng đạo chi bảo Luân Hồi Thiên Môn này, nghiệp
dĩ diễn biến ra vô lượng không gian. Bên ngoài Thiên Môn thì quảng đại
vô cùng vô biên vô hạn, không thể nào đo lường được.
Theo thiên địa nhân tam giới hoàn thiện, uy lực tòa Thiên Môn này càng ngày càng mạnh, dựa vào bảo vật này mở thiên địa. Di La Thiên Địa Tháp của Nguyên Thủy Thiên Vương cũng có quy mô như Luân Hồi Thiên Môn, thậm chí nó còn to lớn hơn. Nhưng mà điều đáng tiếc là, Nguyên Thủy Thiên Vương có ý đồ lấy tiên đạo làm bề ngoài, lấy vu đạo làm gốc, cuối cùng đã thất bại chỉ trong gang tấc. Chế tạo ra Di La Thiên Địa Tháp nhưng bất luận kẻ nào cũng không cách nào sinh tồn ở trong đó, không thể khôi phục tiên đình thịnh thế.
Nhưng mà Diệp Húc thì không có theo đuổi tiên đạo, mà là chỉ một lòng phát triển vu đạo. Đem vu đạo diễn biến đến mức tận cùng, mở ra đến bực này Đại La Thiên chứng đạo chi thiên, bởi vậy nên vẫn chưa xuất hiện tình hình như Di La Thiên Địa Tháp.
Nhưng cũng có thể theo như từ bên trong hai tòa bảo vật Di La Thiên Địa Tháp và Luân Hồi Thiên Môn này mà nhìn lại. Lấy bảo chứng đạo thật là một môn pháp môn tu luyện vô cùng chính tông, có thể tu luyện tới Nguyên Thủy.
Nếu là Luân Hồi Thiên Môn chứng đắc chí bảo, cuối cùng chứng đắc Nguyên Thủy, thiên địa nhân tam giới sẽ được hoàn toàn hoàn thiện, không chê vào đâu được.
Diệp Húc đứng ở bên trong Ngọc Hư Cung Đại La Thiên, Luân Hồi Thiên Môn càng ngày càng hoàn thiện. Hắn đối cảnh giới càng cao cảm ngộ càng ngày càng sâu. Nguyên Thủy Thiên Vương khai sáng pháp môn dĩ bảo chứng đạo, xác thực tinh diệu vô cùng, mượn dùng vu bảo tấn thăng, cảm ngộ được cảnh giới cao thâm, do đó làm cho chính mình được tấn thăng.
Hắn đưa mắt nhìn về Loạn Không Hải ở phía xa, nơi ánh mắt hắn đi qua, vô số điên đảo thác loạn thời không của Loạn Không Hải bị hắn thấy rõ thấu triệt, không có cái gì bí mật đáng nói.
Đột nhiên, bên trong con ngươi của hắn xuất hiện một thiếu nữ, phiêu nhiên như tiên, áo trắng hơn tuyết, không dính chút bụi trần, đứng ở bờ bên kia Loạn Không Hải, từ xa xa nhìn về phía hắn.
Nàng giống như một giai nhân băng tuyết di thế. Trải qua không biết bao nhiêu vạn năm tang thương, vẫn xinh đẹp hồn nhiên như trước, đã từng dùng ánh mắt này nhìn chăm chú như vậy qua mênh mông, lập tức biến mất. Giờ đây nhìn về hướng Diệp Húc, xem ra đây là bọn hắn lần thứ hai gặp lại.
Tâm thần Diệp Húc hơi chấn động. Cô gái kia cũng đang nhìn về hướng hắn, rất là tò mò, hai mắt mở trừng trừng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra như đang muốn nói chuyện. Đột nhiên hư không chớp lên, thời không hỗn loạn, cô gái kia biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Húc lấy tay hướng khoảng cách không trung Loạn Không Hải kia chộp tới, phá vỡ vô số thời không, nhưng cũng không bắt được một cái gì.
Chẳng lẽ là ảo ảnh từ thời không xa xưa? Hắn tiu nghỉu như vừa đánh mất vật gì.
Theo thiên địa nhân tam giới hoàn thiện, uy lực tòa Thiên Môn này càng ngày càng mạnh, dựa vào bảo vật này mở thiên địa. Di La Thiên Địa Tháp của Nguyên Thủy Thiên Vương cũng có quy mô như Luân Hồi Thiên Môn, thậm chí nó còn to lớn hơn. Nhưng mà điều đáng tiếc là, Nguyên Thủy Thiên Vương có ý đồ lấy tiên đạo làm bề ngoài, lấy vu đạo làm gốc, cuối cùng đã thất bại chỉ trong gang tấc. Chế tạo ra Di La Thiên Địa Tháp nhưng bất luận kẻ nào cũng không cách nào sinh tồn ở trong đó, không thể khôi phục tiên đình thịnh thế.
Nhưng mà Diệp Húc thì không có theo đuổi tiên đạo, mà là chỉ một lòng phát triển vu đạo. Đem vu đạo diễn biến đến mức tận cùng, mở ra đến bực này Đại La Thiên chứng đạo chi thiên, bởi vậy nên vẫn chưa xuất hiện tình hình như Di La Thiên Địa Tháp.
Nhưng cũng có thể theo như từ bên trong hai tòa bảo vật Di La Thiên Địa Tháp và Luân Hồi Thiên Môn này mà nhìn lại. Lấy bảo chứng đạo thật là một môn pháp môn tu luyện vô cùng chính tông, có thể tu luyện tới Nguyên Thủy.
Nếu là Luân Hồi Thiên Môn chứng đắc chí bảo, cuối cùng chứng đắc Nguyên Thủy, thiên địa nhân tam giới sẽ được hoàn toàn hoàn thiện, không chê vào đâu được.
Diệp Húc đứng ở bên trong Ngọc Hư Cung Đại La Thiên, Luân Hồi Thiên Môn càng ngày càng hoàn thiện. Hắn đối cảnh giới càng cao cảm ngộ càng ngày càng sâu. Nguyên Thủy Thiên Vương khai sáng pháp môn dĩ bảo chứng đạo, xác thực tinh diệu vô cùng, mượn dùng vu bảo tấn thăng, cảm ngộ được cảnh giới cao thâm, do đó làm cho chính mình được tấn thăng.
Hắn đưa mắt nhìn về Loạn Không Hải ở phía xa, nơi ánh mắt hắn đi qua, vô số điên đảo thác loạn thời không của Loạn Không Hải bị hắn thấy rõ thấu triệt, không có cái gì bí mật đáng nói.
Đột nhiên, bên trong con ngươi của hắn xuất hiện một thiếu nữ, phiêu nhiên như tiên, áo trắng hơn tuyết, không dính chút bụi trần, đứng ở bờ bên kia Loạn Không Hải, từ xa xa nhìn về phía hắn.
Nàng giống như một giai nhân băng tuyết di thế. Trải qua không biết bao nhiêu vạn năm tang thương, vẫn xinh đẹp hồn nhiên như trước, đã từng dùng ánh mắt này nhìn chăm chú như vậy qua mênh mông, lập tức biến mất. Giờ đây nhìn về hướng Diệp Húc, xem ra đây là bọn hắn lần thứ hai gặp lại.
Tâm thần Diệp Húc hơi chấn động. Cô gái kia cũng đang nhìn về hướng hắn, rất là tò mò, hai mắt mở trừng trừng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra như đang muốn nói chuyện. Đột nhiên hư không chớp lên, thời không hỗn loạn, cô gái kia biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Húc lấy tay hướng khoảng cách không trung Loạn Không Hải kia chộp tới, phá vỡ vô số thời không, nhưng cũng không bắt được một cái gì.
Chẳng lẽ là ảo ảnh từ thời không xa xưa? Hắn tiu nghỉu như vừa đánh mất vật gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.