Chương 351: Quét sạch tất cả
Thạch Trư
13/05/2013
Trình Bảo Thụy chính là cao thủ trong Thiên Sách phủ, cường giả Tam Dương cảnh Thân Dương kỳ, người này hành vi xử sự cực kỳ phách lối, luyện ra bốn món vu bảo Thuần Dương vượt qua ba lần sát khí tẩy lễ, có tiếng là mỗi một lần ra tay, chỉ cần dùng một món vu bảo trong số đó đã đủ để tiêu diệt đối thủ.
Hắn ta nổi danh cùng với Tiểu Thiên Vương Lý Huyền Tố, rất thích phô trương, mỗi lần xuất hiện nhất định phải dẫn bốn gã nô bộc Nguyên Thai kỳ để tăng thanh thế lên cho bản thân.
Trình Bảo Thụy quả thật đúng như lời hắn ta nói, chưa hề bại bao giờ, ở trong Đại Đường thanh danh hiển hách, thất bại duy nhất trong cuộc đời hắn ta chính là giao thủ với Lý Huyền Tố, hai người không phân thắng bại, những kẻ khác gặp phải hắn, chỉ có kết cục bị thua bỏ mạng.
Nhưng mà, một vị cường giả trẻ tuổi đường đường như vậy lại bị một cột buồm của Diệp Húc đánh cho nát bét, thậm chí ngay cả một chiêu đều không tiếp nổi, làm cho mọi người khiếp sợ.
Vù!
Diệp Húc há mồm khẽ hút, chỉ thấy những mảnh nhỏ của vu bảo Thuần Dương của Trình Bảo Thụy cùng với tất cả những thứ cất giữ trong ngọc lâu của bốn gã lão bộc kia bay hết lên, rơi vào trong miệng hắn, trong nháy mắt liền bị Chư Thiên Thập Đạo luyện hóa sạch sẽ!
"Không phải các ngươi nói muốn khiêu chiến với ta sao?"
Diệp Húc nhìn xung quanh một vòng, cột buồm phía sau đung đưa, cánh buồm phồng lên, giống như một con thuyền giương buồm xuất phát, chính là chỉ có cột buồm mà không có thuyền, mỉm cười nói: "Ta liền đứng ở chỗ này, hơn nữa còn phong ấn bảy thành tu vi, ai dám đi lên chịu chết?"
Mọi người im lặng, Trình Bảo Thụy chính là nhân tài trẻ tuổi nổi tiếng trong cảnh nội Đại Đường, ở trong Thiên Sách phủ đứng trong mười người giỏi nhất, ngay cả người nãy cũng không thể sống qua một chiêu trong tay Diệp Húc, không có mấy người có thể nắm chắc có thể thắng được Diệp Húc.
Sau một lúc lâu, Nhạc Bất Phàm đứng ở trên lâu thuyền, ầm ầm đánh tới Diệp Húc, nguyên thai Thuần Dương trên đỉnh đầu hắn lắc lư, cười lạnh nói: "Diệp Thiếu Bảo, người khác sợ ngươi, ta không sợ! Vu Đạo tông ta..."
Y còn chưa nói xong câu đó, cột buồm phía sau Diệp Húc bay lên, được hắn nắm trong tay, chỉ thấy cây cột buồm sừng sững dựng đứng, đâm thẳng trời cao.
Bùm!
Hắn vung cột buồm lên, đánh xuống thật mạnh, trời xanh tựa hồ cũng bị một kích này ép sập, đem mảng thiên địa này đánh cho lắc lư không ngớt!
Một kích này phát ra tiếng nổ như thiên thần đánh thiên trống, dao động tâm người.
Nhạc Bất Phàm tức giận quát lớn, nguyên thai Thuần Dương đột nhiên dung nhập thân thể, chỉ thấy cơ bắp hắn dữ tợn, thân hình liên tục tăng vọt lên, dáng người cao tới ba trượng, giống như một tôn ma thần, uy phong lẫm lẫm!
"Vạn pháp quy tông, gia trì thân ta! Trường! Trường! Trường!"
Quanh thân Nhạc Bất Phàm trào ra vô số đạo vu pháp, ào ào chui vào trong cơ thể khiến thân thể hắn tiếp tục tăng thêm, nháy mắt liền cao tới hơn mười trượng, trên đỉnh đầu mọc ra một cặp sừng trâu, hình dạng như đầu trâu, đôi mắt như chuông đồng, toàn thân như sắt đen, vô cùng cứng rắn.
Vù!
Hắn mở cái miệng to như chậu máu ra, một miếng liền nuốt lâu thuyền vào trong bụng, thò bàn tay ra chộp tới cột buồm của Diệp Húc, cười ha ha nói: "Diệp Thiếu Bảo, ta lại muốn xem ba thành tu vi của ngươi có thể chống lại được Vạn Pháp Quy Tông của ta không, nguyên thai Thuần Dương Cổ Ma chi thân!"
"Như ngươi mong muốn! Nguyên thần hiển hóa!"
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, sau lưng hiện ra cửu đại nguyên thần, chín gốc ngọc thụ vù vù bay lên, dung nhập vào bên trong cột thuyền, chỉ thấy cột thuyền ép xuống, cánh buồm rung lên, hạ xuống hướng Nhạc Bất Phàm!
"Nguyên thai Thuần Dương Cổ Ma thân của ta lực lớn vô cùng, có thể dời đi trăm ngọn núi lớn, nay lại có thêm lâu thuyền gia trì, cho dù ngươi có cửu đại nguyên thần đồng thời thêm cả cột buồm, cũng không thể đối kháng với ta được!"
Nhạc Bất Phàm liên tục quát lớn, hai tay nâng lên nghênh hướng cột buồm, cười to nói: "Hôm nay ta sẽ lấy đi món vu bảo này, sau đó rút xương của ngươi ra, ghép lại thành một chữ 'thảm' thật lớn!"
Chỉ nghe tiếng bùm bùm vang lên không dứt, hai tay hắn ta vừa mới chạm vào cột buồm liền nứt ra từng khúc một, căn bản không thể ngăn cản cột buồm được chút nào.
Cây cột buồm run run áp chế, chỉ thấy Nhạc Bất Phàm bị luồng lực này bám lấy thân thể, bắt đầu vỡ ra từng khúc, kéo xuống phía dưới, cho đến tận lòng bàn chân!
Đến khi hai chân dập nát rồi, tên cự hán này đã không còn sót lại thứ gì cả, toàn thân đều bị sức mạnh của Diệp Húc chấn cho không còn tồn tại nữa!
Cũng đúng lúc này, chỉ thấy một chiếc bảo đứng giữa không trung, bỗng bành trướng ra, to lên như núi, lặng lẽ đánh tới giữa lưng Diệp Húc, chính là Thiên Nhân tông Lý Trường Phong thấy Diệp Húc ra tay đối phó Nhạc Bất Phàm, nhân cơ hội đánh lén.
Cùng lúc đó, lại có hơn mười tên anh tài trẻ tuổi cũng đồng loạt ra tay, tế lên vu bảo đánh tới Diệp Húc, những vu bảo đó, mỗi một món cũng không hề kém Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp của Lý Huyền Tố, uy lực cực kỳ lớn, Thuần Dương khí tràn ngập, nồng đậm kinh người, luồng dao động mãnh liệt, tuyệt đối có thể đem cường giả Tam Thần cảnh trở xuống nghiền thành thịt nát!"
"Các ngươi cũng xứng được gọi là anh tài trẻ tuổi sao? Quả thực không bằng heo chó! Vu bảo của các ngươi đi theo các ngươi đều cảm thấy nhục nhã, vẫn là cho ta tất cả đi!"
Diệp Húc đột nhiên quay đầu, há mồm dùng sức hút một cái, chỉ thấy mười kiện vu bảo Thuần Dương bị hắn một hơi hút hết vào trong bụng, còn có vài món vu bảo Thuần Dương khác đánh lên lưng hắn, oành oành vỡ nát, cũng bị hắn hút vào trong bụng, khiến cho Thuần Dương khí đầy trời đều biến mất!
Nhiều vu bảo Thuần Dương đánh đến như thế mà hắn lại chẳng hề bị thương một chút nào!
"Giết những người như các ngươi chỉ làm ta tăng thêm công đức! Bạch Cốt yêu thành, luyện hóa tất cả!"
Một tòa Bạch Cốt yêu thành từ cơ thể Diệp Húc phá khiếu mà ra, vù một tiếng phủ xuống không trung, hình thể càng lúc càng lớn, bao phủ lấy phạm vi trăm dặm. Nay tu vi Diệp Húc tuy chỉ có thể dùng được ba bốn thành, nhưng so với khi ở Lạc Già sơn thì hùng hậu gấp mấy chục lần, Bạch Cốt yêu thành được hắn thúc dục, uy lực so với trước đây lại càng thêm lớn.
Vô lượng! Vô lượng! Vô lượng thọ pháp!"
Bên trong thành từng con Bạch Cốt yêu nhân đứng dậy, cùng hô to, vung chùy xương lên, công tới đám người bị bao phủ trong thành. Tu vi của hắn lớn mạnh, thực lực những con Bạch Cốt yêu nhân đó cũng tăng vọt, thực lực mỗi một con không ngờ không hề kém vu sĩ Tam Dương cảnh Thân Dương kỳ, một búa nện xuống, chỉ thấy chùy xương như núi, kéo theo tiếng lôi âm ầm ầm lăn qua không trung.
Kiện vu bảo này, chính là Thái Thượng trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông Vệ Trăn luyện ra, lúc này hiển lộ uy phong, được hắn thôi phát vô cùng nhuần nhuyễn, tái hiện phong thái của Vệ Trăn năm đó!
Đám người Lý Trường Phong ai cũng lộ vẻ sầu thảm, ra sức chống cự, lại không ngừng có người chết thảm, bị mấy cái chùy xương kia đánh nát, xương thịt đều dung nhập vào trong Bạch Cốt yêu thành.
"Vô lượng! Vô lượng khán! Bất diệt yêu thân!"
Mỗi khi bọn chúng đánh nát một con Bạch Cốt yêu nhân, bên trong yêu thành lập tức sẽ truyền đến một tiếng hô lớn, lại có một con khác đứng lên, hung hãn không sợ chết mà đánh tới bọn chúng.
Diệp Húc đứng ở trên bờ tường yêu thành, nhìn xuống phía dưới, những con Bạch Cốt yêu nhân đó lực lớn vô cùng, giết mãi không hết, nhưng đám người Lý Trường Phong dù tu vi có vô cùng vô tận thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ma diệt ở trong tòa yêu thành này hết.
Hắn tế Di La Thiên Địa Tháp lên, mỗi khi có kẻ chết, ngọc lâu hoặc bảo tháp phân giải, từ bên trong Di La Thiên Địa Tháp liền thò ra một bàn tay to, nắm lấy tất cả của cải mà những người này cất giữ cả đời, thu vào trong thiên địa tháp.
Lần này đến tham gia đại hội đấu giá nên những người này mang theo không ít linh mạch, nay đều thuộc về Diệp Húc.
"Của cải bọn người này mang theo thật không ít, nếu có thể tiêu diệt chúng trước khi đại hội đấu giá bắt đầu thì không biết ta có thể mua thêm được bao nhiêu bảo vật. Thật đáng tiếc, đại hội đấu giá đã kết thúc rồi..."
Ở bên trong Hải Ngoại Tiên Các, rất nhiều vu sĩ vây xem trận chiến này sợ mất hồn mất vía, sắc mặt tái nhợt nhìn tất cả đang diễn ra trước mắt.
Hình ảnh này, thật quá thảm thiết!
Thật quá đẫm máu!
Ước chừng có hơn ba mươi anh tài trẻ tuổi, các cao thủ mà các đại thánh địa các đại thế lực cực khổ mới bồi dưỡng ra cứ thế bị diệt trong Bạch Cốt yêu thành, thậm chí ngay cả thi cốt đều trở thành chất dinh dưỡng cho tòa yêu thành này!
"Ta nhận ra tòa yêu thành này rồi..."
Một lão giả đột nhiên trắng bệch sắc mặt lại, run run nói: "Đây là một kiện vu bảo mà Lão ma đầu Hoàng Tuyền Ma Tông Vệ Trăn Vệ lão ma luyện chế, ở hai trăm năm trước, lão ma đầu kia từng tế tòa thành này lên tấn công Lạc Hải yêu quốc, đem yêu quốc này san thành đất bằng..."
Mọi người nghiêm nghị trong lòng, Lạc Hải nằm ở trong đại dương Thương Mang rộng lớn, mấy trăm năm trước là một vùng yêu quốc, yêu tộc nhiều không đếm xuể, rất là thịnh vượng, trong đó có không ít Đại vu yêu tộc đã tu luyện tới Tam Thần cảnh, so với Kiềm Hải hiện nay còn thịnh vượng hơn nhiều!
Sau này yêu quốc hưng thịnh nhất nơi đó đột nhiên biến mất, vô số yêu tộc đều không thấy bóng dáng đâu, nó đã trở thành một cọc công án chưa quyết, không ngờ chính là bị Thái Thượng trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông dốc sức tiêu diệt!
"Đáng thương, đám người Lý Trường Phong chỉ nghĩ Diệp Thiếu Bảo tu vi không cao, nhưng lại không nhớ ra hắn ta chính là Phong chủ Quan Tinh Phong Hoàng Tuyền Ma Tông, kế thừa của cải của các đời Thái Thượng trưởng lão Ma Tông. Nay bọn họ bị nhốt trong yêu thành, chỉ sợ dữ nhiều lành ít..."
Một lão giả vuốt râu thở dài nói: "Qua trận chiến này, Diệp Thiếu Bảo Quan Tinh Phong sẽ hoàn toàn danh dương thiên hạ, có thể nổi danh ngang Đông Hoàng Mục Đông Hoàng gia, Thái tử Sơ Đại Tần, Thái tử Hỉ Đại Đường cùng với đệ tử Tam Thần cảnh của các đại thánh địa! Thậm chí hắn có hy vọng leo lên vị trí tông chủ đời tiếp theo của Hoàng Tuyền Ma Tông, có thể quyết hơn thua cùng Vinh Lâm, Đặng Nguyên Giác, Hầu Nhân Vực ba người kia!"
Lại có một người lắc đầu nói: "Hắn ta còn kém xa Đại vu Tam Thần cảnh! Đại vu Tam Thần cảnh, một thân thần thông kinh thiên động địa, cho dù vu bảo của hắn có mạnh đến mấy cũng không thể địch nổi một vị Đại vu Tam Thần cảnh, chênh lệch quá xa."
Đám người khác yên lặng gật đầu, vu sĩ khi bước vào Tam Thần cảnh chính là Đại vu, thực lực biến hóa như thay da đổi thịt, loại biến hóa này, có thể nói là thay đổi hoàn toàn!
Vu sĩ bước vào Tam Thần cảnh, nguyên thần hóa thành thực chất, lực lượng mạnh, pháp lực mạnh, có thể đánh xuyên hư không, trên có thể phá vỡ tầng tầng sát khí bao phủ trời cao, tiến vào ngao du trong vũ trụ hư không, dưới có thể thông Cửu U, xuống Hoàng Tuyền!
Vu sĩ tu luyện tới bước này rồi sẽ không còn là người nữa, mà chính là Đại vu, chính là truyền thuyết, chính là thần thoại!
...
Bỗng nhiên trong không trung truyền đến một tiếng rồng ngâm cao vút, một làn hơi thở vô cùng nguy hiểm đột nhiên giáng xuống, một cái bảo ấn hình rồng to như một ngọn núi lớn từ trên trời hạ xuống, ép tới hướng Diệp Húc!
Tiếng rồng ngâm không dứt, cái bảo ấn này đột nhiên dung nhập vào hư không, hóa thành một con Thương Long, chỉ còn lại nửa thân hình, một vuốt liền chộp tới Diệp Húc đang đứng trên yêu thành.
Chân long thò móng vuốt ra, dường như cả bầu trời này chỉ còn cái vuốt đó, nhất thời thiên địa nguyên khí đều đọng lại, ngay cả không gian đều bị giam cầm, loại uy năng mạnh mẽ này vượt xa bất cứ món vu bảo Thuần Dương nào!
"Nguyên thần chi bảo, Trấn Long bảo ấn!" Có người không nhịn được hô lên.
"Vị lấy được Trấn Long bảo ấn kia cuối cùng cũng ra tay rồi!"
"Nếu ta có nguyên thần chi bảo, ta cũng sẽ ra tay, đầu của Diệp Thiếu Bảo còn đáng giá hơn cả nguyên thần chi bảo!"
Bùm! Bùm! Bùm!
Vuốt rồng tới đâu, không gian nơi đó đều bị cào ra những vết rách ghê người, những vết rách tối đen đó giống như mạng nhện, bao phủ lấy Diệp Húc!
Người lấy được Trấn Long bảo ấn kia rốt cuộc đã ngang nhiên ra tay, định dùng cái bảo ấn này đến giết chết Diệp Húc!
Hắn ta nổi danh cùng với Tiểu Thiên Vương Lý Huyền Tố, rất thích phô trương, mỗi lần xuất hiện nhất định phải dẫn bốn gã nô bộc Nguyên Thai kỳ để tăng thanh thế lên cho bản thân.
Trình Bảo Thụy quả thật đúng như lời hắn ta nói, chưa hề bại bao giờ, ở trong Đại Đường thanh danh hiển hách, thất bại duy nhất trong cuộc đời hắn ta chính là giao thủ với Lý Huyền Tố, hai người không phân thắng bại, những kẻ khác gặp phải hắn, chỉ có kết cục bị thua bỏ mạng.
Nhưng mà, một vị cường giả trẻ tuổi đường đường như vậy lại bị một cột buồm của Diệp Húc đánh cho nát bét, thậm chí ngay cả một chiêu đều không tiếp nổi, làm cho mọi người khiếp sợ.
Vù!
Diệp Húc há mồm khẽ hút, chỉ thấy những mảnh nhỏ của vu bảo Thuần Dương của Trình Bảo Thụy cùng với tất cả những thứ cất giữ trong ngọc lâu của bốn gã lão bộc kia bay hết lên, rơi vào trong miệng hắn, trong nháy mắt liền bị Chư Thiên Thập Đạo luyện hóa sạch sẽ!
"Không phải các ngươi nói muốn khiêu chiến với ta sao?"
Diệp Húc nhìn xung quanh một vòng, cột buồm phía sau đung đưa, cánh buồm phồng lên, giống như một con thuyền giương buồm xuất phát, chính là chỉ có cột buồm mà không có thuyền, mỉm cười nói: "Ta liền đứng ở chỗ này, hơn nữa còn phong ấn bảy thành tu vi, ai dám đi lên chịu chết?"
Mọi người im lặng, Trình Bảo Thụy chính là nhân tài trẻ tuổi nổi tiếng trong cảnh nội Đại Đường, ở trong Thiên Sách phủ đứng trong mười người giỏi nhất, ngay cả người nãy cũng không thể sống qua một chiêu trong tay Diệp Húc, không có mấy người có thể nắm chắc có thể thắng được Diệp Húc.
Sau một lúc lâu, Nhạc Bất Phàm đứng ở trên lâu thuyền, ầm ầm đánh tới Diệp Húc, nguyên thai Thuần Dương trên đỉnh đầu hắn lắc lư, cười lạnh nói: "Diệp Thiếu Bảo, người khác sợ ngươi, ta không sợ! Vu Đạo tông ta..."
Y còn chưa nói xong câu đó, cột buồm phía sau Diệp Húc bay lên, được hắn nắm trong tay, chỉ thấy cây cột buồm sừng sững dựng đứng, đâm thẳng trời cao.
Bùm!
Hắn vung cột buồm lên, đánh xuống thật mạnh, trời xanh tựa hồ cũng bị một kích này ép sập, đem mảng thiên địa này đánh cho lắc lư không ngớt!
Một kích này phát ra tiếng nổ như thiên thần đánh thiên trống, dao động tâm người.
Nhạc Bất Phàm tức giận quát lớn, nguyên thai Thuần Dương đột nhiên dung nhập thân thể, chỉ thấy cơ bắp hắn dữ tợn, thân hình liên tục tăng vọt lên, dáng người cao tới ba trượng, giống như một tôn ma thần, uy phong lẫm lẫm!
"Vạn pháp quy tông, gia trì thân ta! Trường! Trường! Trường!"
Quanh thân Nhạc Bất Phàm trào ra vô số đạo vu pháp, ào ào chui vào trong cơ thể khiến thân thể hắn tiếp tục tăng thêm, nháy mắt liền cao tới hơn mười trượng, trên đỉnh đầu mọc ra một cặp sừng trâu, hình dạng như đầu trâu, đôi mắt như chuông đồng, toàn thân như sắt đen, vô cùng cứng rắn.
Vù!
Hắn mở cái miệng to như chậu máu ra, một miếng liền nuốt lâu thuyền vào trong bụng, thò bàn tay ra chộp tới cột buồm của Diệp Húc, cười ha ha nói: "Diệp Thiếu Bảo, ta lại muốn xem ba thành tu vi của ngươi có thể chống lại được Vạn Pháp Quy Tông của ta không, nguyên thai Thuần Dương Cổ Ma chi thân!"
"Như ngươi mong muốn! Nguyên thần hiển hóa!"
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, sau lưng hiện ra cửu đại nguyên thần, chín gốc ngọc thụ vù vù bay lên, dung nhập vào bên trong cột thuyền, chỉ thấy cột thuyền ép xuống, cánh buồm rung lên, hạ xuống hướng Nhạc Bất Phàm!
"Nguyên thai Thuần Dương Cổ Ma thân của ta lực lớn vô cùng, có thể dời đi trăm ngọn núi lớn, nay lại có thêm lâu thuyền gia trì, cho dù ngươi có cửu đại nguyên thần đồng thời thêm cả cột buồm, cũng không thể đối kháng với ta được!"
Nhạc Bất Phàm liên tục quát lớn, hai tay nâng lên nghênh hướng cột buồm, cười to nói: "Hôm nay ta sẽ lấy đi món vu bảo này, sau đó rút xương của ngươi ra, ghép lại thành một chữ 'thảm' thật lớn!"
Chỉ nghe tiếng bùm bùm vang lên không dứt, hai tay hắn ta vừa mới chạm vào cột buồm liền nứt ra từng khúc một, căn bản không thể ngăn cản cột buồm được chút nào.
Cây cột buồm run run áp chế, chỉ thấy Nhạc Bất Phàm bị luồng lực này bám lấy thân thể, bắt đầu vỡ ra từng khúc, kéo xuống phía dưới, cho đến tận lòng bàn chân!
Đến khi hai chân dập nát rồi, tên cự hán này đã không còn sót lại thứ gì cả, toàn thân đều bị sức mạnh của Diệp Húc chấn cho không còn tồn tại nữa!
Cũng đúng lúc này, chỉ thấy một chiếc bảo đứng giữa không trung, bỗng bành trướng ra, to lên như núi, lặng lẽ đánh tới giữa lưng Diệp Húc, chính là Thiên Nhân tông Lý Trường Phong thấy Diệp Húc ra tay đối phó Nhạc Bất Phàm, nhân cơ hội đánh lén.
Cùng lúc đó, lại có hơn mười tên anh tài trẻ tuổi cũng đồng loạt ra tay, tế lên vu bảo đánh tới Diệp Húc, những vu bảo đó, mỗi một món cũng không hề kém Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp của Lý Huyền Tố, uy lực cực kỳ lớn, Thuần Dương khí tràn ngập, nồng đậm kinh người, luồng dao động mãnh liệt, tuyệt đối có thể đem cường giả Tam Thần cảnh trở xuống nghiền thành thịt nát!"
"Các ngươi cũng xứng được gọi là anh tài trẻ tuổi sao? Quả thực không bằng heo chó! Vu bảo của các ngươi đi theo các ngươi đều cảm thấy nhục nhã, vẫn là cho ta tất cả đi!"
Diệp Húc đột nhiên quay đầu, há mồm dùng sức hút một cái, chỉ thấy mười kiện vu bảo Thuần Dương bị hắn một hơi hút hết vào trong bụng, còn có vài món vu bảo Thuần Dương khác đánh lên lưng hắn, oành oành vỡ nát, cũng bị hắn hút vào trong bụng, khiến cho Thuần Dương khí đầy trời đều biến mất!
Nhiều vu bảo Thuần Dương đánh đến như thế mà hắn lại chẳng hề bị thương một chút nào!
"Giết những người như các ngươi chỉ làm ta tăng thêm công đức! Bạch Cốt yêu thành, luyện hóa tất cả!"
Một tòa Bạch Cốt yêu thành từ cơ thể Diệp Húc phá khiếu mà ra, vù một tiếng phủ xuống không trung, hình thể càng lúc càng lớn, bao phủ lấy phạm vi trăm dặm. Nay tu vi Diệp Húc tuy chỉ có thể dùng được ba bốn thành, nhưng so với khi ở Lạc Già sơn thì hùng hậu gấp mấy chục lần, Bạch Cốt yêu thành được hắn thúc dục, uy lực so với trước đây lại càng thêm lớn.
Vô lượng! Vô lượng! Vô lượng thọ pháp!"
Bên trong thành từng con Bạch Cốt yêu nhân đứng dậy, cùng hô to, vung chùy xương lên, công tới đám người bị bao phủ trong thành. Tu vi của hắn lớn mạnh, thực lực những con Bạch Cốt yêu nhân đó cũng tăng vọt, thực lực mỗi một con không ngờ không hề kém vu sĩ Tam Dương cảnh Thân Dương kỳ, một búa nện xuống, chỉ thấy chùy xương như núi, kéo theo tiếng lôi âm ầm ầm lăn qua không trung.
Kiện vu bảo này, chính là Thái Thượng trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông Vệ Trăn luyện ra, lúc này hiển lộ uy phong, được hắn thôi phát vô cùng nhuần nhuyễn, tái hiện phong thái của Vệ Trăn năm đó!
Đám người Lý Trường Phong ai cũng lộ vẻ sầu thảm, ra sức chống cự, lại không ngừng có người chết thảm, bị mấy cái chùy xương kia đánh nát, xương thịt đều dung nhập vào trong Bạch Cốt yêu thành.
"Vô lượng! Vô lượng khán! Bất diệt yêu thân!"
Mỗi khi bọn chúng đánh nát một con Bạch Cốt yêu nhân, bên trong yêu thành lập tức sẽ truyền đến một tiếng hô lớn, lại có một con khác đứng lên, hung hãn không sợ chết mà đánh tới bọn chúng.
Diệp Húc đứng ở trên bờ tường yêu thành, nhìn xuống phía dưới, những con Bạch Cốt yêu nhân đó lực lớn vô cùng, giết mãi không hết, nhưng đám người Lý Trường Phong dù tu vi có vô cùng vô tận thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ma diệt ở trong tòa yêu thành này hết.
Hắn tế Di La Thiên Địa Tháp lên, mỗi khi có kẻ chết, ngọc lâu hoặc bảo tháp phân giải, từ bên trong Di La Thiên Địa Tháp liền thò ra một bàn tay to, nắm lấy tất cả của cải mà những người này cất giữ cả đời, thu vào trong thiên địa tháp.
Lần này đến tham gia đại hội đấu giá nên những người này mang theo không ít linh mạch, nay đều thuộc về Diệp Húc.
"Của cải bọn người này mang theo thật không ít, nếu có thể tiêu diệt chúng trước khi đại hội đấu giá bắt đầu thì không biết ta có thể mua thêm được bao nhiêu bảo vật. Thật đáng tiếc, đại hội đấu giá đã kết thúc rồi..."
Ở bên trong Hải Ngoại Tiên Các, rất nhiều vu sĩ vây xem trận chiến này sợ mất hồn mất vía, sắc mặt tái nhợt nhìn tất cả đang diễn ra trước mắt.
Hình ảnh này, thật quá thảm thiết!
Thật quá đẫm máu!
Ước chừng có hơn ba mươi anh tài trẻ tuổi, các cao thủ mà các đại thánh địa các đại thế lực cực khổ mới bồi dưỡng ra cứ thế bị diệt trong Bạch Cốt yêu thành, thậm chí ngay cả thi cốt đều trở thành chất dinh dưỡng cho tòa yêu thành này!
"Ta nhận ra tòa yêu thành này rồi..."
Một lão giả đột nhiên trắng bệch sắc mặt lại, run run nói: "Đây là một kiện vu bảo mà Lão ma đầu Hoàng Tuyền Ma Tông Vệ Trăn Vệ lão ma luyện chế, ở hai trăm năm trước, lão ma đầu kia từng tế tòa thành này lên tấn công Lạc Hải yêu quốc, đem yêu quốc này san thành đất bằng..."
Mọi người nghiêm nghị trong lòng, Lạc Hải nằm ở trong đại dương Thương Mang rộng lớn, mấy trăm năm trước là một vùng yêu quốc, yêu tộc nhiều không đếm xuể, rất là thịnh vượng, trong đó có không ít Đại vu yêu tộc đã tu luyện tới Tam Thần cảnh, so với Kiềm Hải hiện nay còn thịnh vượng hơn nhiều!
Sau này yêu quốc hưng thịnh nhất nơi đó đột nhiên biến mất, vô số yêu tộc đều không thấy bóng dáng đâu, nó đã trở thành một cọc công án chưa quyết, không ngờ chính là bị Thái Thượng trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông dốc sức tiêu diệt!
"Đáng thương, đám người Lý Trường Phong chỉ nghĩ Diệp Thiếu Bảo tu vi không cao, nhưng lại không nhớ ra hắn ta chính là Phong chủ Quan Tinh Phong Hoàng Tuyền Ma Tông, kế thừa của cải của các đời Thái Thượng trưởng lão Ma Tông. Nay bọn họ bị nhốt trong yêu thành, chỉ sợ dữ nhiều lành ít..."
Một lão giả vuốt râu thở dài nói: "Qua trận chiến này, Diệp Thiếu Bảo Quan Tinh Phong sẽ hoàn toàn danh dương thiên hạ, có thể nổi danh ngang Đông Hoàng Mục Đông Hoàng gia, Thái tử Sơ Đại Tần, Thái tử Hỉ Đại Đường cùng với đệ tử Tam Thần cảnh của các đại thánh địa! Thậm chí hắn có hy vọng leo lên vị trí tông chủ đời tiếp theo của Hoàng Tuyền Ma Tông, có thể quyết hơn thua cùng Vinh Lâm, Đặng Nguyên Giác, Hầu Nhân Vực ba người kia!"
Lại có một người lắc đầu nói: "Hắn ta còn kém xa Đại vu Tam Thần cảnh! Đại vu Tam Thần cảnh, một thân thần thông kinh thiên động địa, cho dù vu bảo của hắn có mạnh đến mấy cũng không thể địch nổi một vị Đại vu Tam Thần cảnh, chênh lệch quá xa."
Đám người khác yên lặng gật đầu, vu sĩ khi bước vào Tam Thần cảnh chính là Đại vu, thực lực biến hóa như thay da đổi thịt, loại biến hóa này, có thể nói là thay đổi hoàn toàn!
Vu sĩ bước vào Tam Thần cảnh, nguyên thần hóa thành thực chất, lực lượng mạnh, pháp lực mạnh, có thể đánh xuyên hư không, trên có thể phá vỡ tầng tầng sát khí bao phủ trời cao, tiến vào ngao du trong vũ trụ hư không, dưới có thể thông Cửu U, xuống Hoàng Tuyền!
Vu sĩ tu luyện tới bước này rồi sẽ không còn là người nữa, mà chính là Đại vu, chính là truyền thuyết, chính là thần thoại!
...
Bỗng nhiên trong không trung truyền đến một tiếng rồng ngâm cao vút, một làn hơi thở vô cùng nguy hiểm đột nhiên giáng xuống, một cái bảo ấn hình rồng to như một ngọn núi lớn từ trên trời hạ xuống, ép tới hướng Diệp Húc!
Tiếng rồng ngâm không dứt, cái bảo ấn này đột nhiên dung nhập vào hư không, hóa thành một con Thương Long, chỉ còn lại nửa thân hình, một vuốt liền chộp tới Diệp Húc đang đứng trên yêu thành.
Chân long thò móng vuốt ra, dường như cả bầu trời này chỉ còn cái vuốt đó, nhất thời thiên địa nguyên khí đều đọng lại, ngay cả không gian đều bị giam cầm, loại uy năng mạnh mẽ này vượt xa bất cứ món vu bảo Thuần Dương nào!
"Nguyên thần chi bảo, Trấn Long bảo ấn!" Có người không nhịn được hô lên.
"Vị lấy được Trấn Long bảo ấn kia cuối cùng cũng ra tay rồi!"
"Nếu ta có nguyên thần chi bảo, ta cũng sẽ ra tay, đầu của Diệp Thiếu Bảo còn đáng giá hơn cả nguyên thần chi bảo!"
Bùm! Bùm! Bùm!
Vuốt rồng tới đâu, không gian nơi đó đều bị cào ra những vết rách ghê người, những vết rách tối đen đó giống như mạng nhện, bao phủ lấy Diệp Húc!
Người lấy được Trấn Long bảo ấn kia rốt cuộc đã ngang nhiên ra tay, định dùng cái bảo ấn này đến giết chết Diệp Húc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.