Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 1026: Sát kiếp giáng xuống

Thạch Trư

17/06/2014

Huyền Thiên Thần giới loan phượng trình tường, từng vị Vu Tổ, Thần Vương tọa trấn hư không, đạo vận thần văn mở ra tầng tầng không gian sau đầu, bày ra thần quốc lục địa hàng tỉ thần ma, cung kính chờ Thiên Hậu đến.

Sau một lúc lâu lại có Đại Nhật Đế Quân, Ly Hận Thiên Chủ, Vĩnh Hằng Đế Quân hàng lâm đến, thần vận khắp trời lập tức sôi trào, đại đạo vang lên. Ly Hận Thiên Chủ gật đầu ra hiệu cho các vị Thần Vương Đế Quân ngồi xuống, cười ha ha nói: “Ước hẹn ba tháng đã đến, là thời điểm thanh toán với Ngọc Hư Đế Quân!”

Vĩnh Hằng Đế Quân cười nói: “Nay nương nương đã trở thành một trong hai vị Đại Đế thống lĩnh tất cả nữ tử trong thiên hạ, địa vị phi phàm, có thể nói là vị Nữ Thiên đế đầu tiên từ xưa tới nay! Mà Ngọc Hư Đế Quân lại đòi nghịch thiên mà đi, là lúc nên thanh toán rồi!”

Đại Nhật Đế Quân mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn lấy lại Vô Lượng Thần Đàn.”

Ly Hận Thiên Chủ và Vĩnh Hằng Đế Quân đều có vẻ vui sướng khi người gặp họa. Đại Nhật Đế Quân vốn có thể sánh ngang với hai người bọn họ, nhưng ở trên Nguyên Thủy cổ lộ, chứng đạo chi bảo y mượn từ Hậu Thổ thế gia, Vô Lượng Thần Đàn lại bị Diệp Húc cướp đi, khiến thực lực y yếu hơn bọn họ rất nhiều. Hơn nữa y từng phản bội Thiên Hậu, lại càng không được Thiên Hậu chào đón mấy.

“Khởi giá!”

Thiên Hậu nương nương giáng lâm, đầu đội Đế Quan, tay cầm Đại Quyền, ngồi trên Đế Tọa, bảo liễn khẽ động, các vị Thần Vương Đế Quân theo hầu, từ từ đi tới Chu Thiên Thần giới.

Thân hình bà ta di động, cửu thiên đại đạo cũng di động theo. Khắp trời lộ ra những ánh sáng kỳ dị, thiên địa đại thế đều di động.

Ba tháng này, bà ta không chỉ luyện cửu thiên đại thế gia thân, tu vi còn tinh tiến thêm, không ngừng tiến gần tới cảnh giới Thiên Quân, trở thành Thiên Quân ở trong tầm tay.

“Trẫm có thểcùng Ngọc Hư Đế Quân, Đạo Đức Thiên Quân, Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng các bậc cường giả cấp Thiên Quân sinh sống trong cùng một thời đại, đúng là may mắn trong bất hạnh.”

Ánh mắt Thiên Hậu chuyển động, bà ta đi lên ngai vàng Nữ đế đã sửa miệng, không tự xưng bản cung nữa mà xưng là trẫm. Bà ta cười nói với đám người Ly Hận Thiên Chủ: “Nếu không có những đối thủ này, chỉ sợ trẫm sẽ giống như Thương Thiên Đế Tôn, tuy rằng đi lên đế vị nhưng cả đời lại tầm thường vô vị. Chẳng qua, nay đối thủ Ngọc Hư này cuối cũng cũng rời trẫm mà đi…”

Đám người Ly Hận Thiên Chủ rùng mình, lại có phần hổ thẹn. Trận chiến đoạt đế đã hạ màn, trong trận chiến đó cao thủ xuất hiện lớp lớp. Đáng tiếc cho các cường giả thế hệ trước bọn họ lại chẳng ai có thể leo lên cảnh giới cao hơn, ngược lại hào quang của bọn họ bị Thiên Hậu, Đế Tuệ và Diệp Húc che lấp.

Đột nhiên, hư không Chu Thiên Thần giới chớp lên, đạo đức kim quang chiếu rọi khắp nơi. Một tiếng chuông vang lên, hơn mười vị Thần Vương cùng vô số Vu Tổ vây quanh Đạo Đức Thiên Quân Đế Tuệ giáng đến, đầy trời dị thái, long phượng bay lên, cũng có Cửu Thiên đại thế đi theo.

Thiên Hậu là Nữ đế mà Đế Tuệ là Nam đế, thống lĩnh tất vu sĩ nam tính, cũng được Cửu Thiên đại thế gia trì.

“Ngọc Hư Đế Quân ước định ba tháng, sao nay hắn chưa đến?” Dưới Cây Thế Giới, Đế Tuệ và Thiên Hậu đứng đối diện, hỏi.

Thiên Hậu mỉm cười như nắm chắc trong lòng bàn tay, nói: “Chờ một lát, đợi hai vị sư huynh khác đến.”

Sắc mặt Đế Tuệ trầm xuống, không vui nói: “Nương nương, bà vẫn thông báo Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng, đưa kẻ thù đến can thiệp nội chính Cửu Thiên ta!”

“Đạo Đức Thiên Quân, cho dù trẫm không thông báo Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn thì hai vị sư huynh cũng biết được chuyện này.”

Thiên Hậu không để ý lời lên án của Đế Tuệ, cười nói: “Để hai vị sư huynh bí mật đứng đâu đó thì không bằng mời bọn họ tới xem chiến, còn có thể đề phòng ám toán đánh lén, chẳng phải tốt hơn sao? Huống chi…”

Bà ta mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Huống chi Ngọc Hư đã đắc tội với Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng rồi! Hắn đến Phật giới cướp mảnh vỡ Luân Hồi, lại tế luyện Đại La Thiên, đã đắc tội lại không thể đắc tội thêm với hai vị sư huynh. Hai vị sư huynh há có thể không tới?”

Đế Tuệ đang định nói thì thấy Phật quang tỏa ra đầy trời, hư không trào ra kim liên. Từng vị đại Phật đường xa đến, Phật âm vang lên. Đại Thế Tôn dẫn Chư Thiên Phật tổ Phật đà Bồ tát tới, cả trăm vạn chúng thần phật đứng đó biến thành Phật quốc.



Đại Thế Tôn ngẩng đầu nhìn Cây Thế Giới bao phủ Cửu Thiên kia rồi chào Đế Tuệ và Thiên Hậu, cười ha ha nói: “Bái kiến hai vị sư huynh sư tỷ.”

“Không dám!”

Thiên Hậu và Đế Tuệ không dám chậm trễ, vội đáp lễ: “Bái kiến sư huynh.”

Hư không đột nhiên thối rữa, từng mảng hư không bị ma tính ăn mòn hóa thành ma thổ. Trong ma thổ sinh ra hàng tỉ bông thi hoa lộng lẫy. Ma Thần Hoàng dẫn các vị ma thần trong Thiên Phần đến, cũng có trăm vạn vị ma thần tạo nên ma quốc, ma tính thâm trầm.

“Hôm nay là thời điểm thanh toán nợ cũ với Ngọc Hư Đế Quân.”

Sắc mặt Ma Thần Hoàng vô cùng âm trầm, ma tính đặc hơn cả lúc trước. Hư không quanh ma quốc bị ma tính phát ra từ người y xâm nhiễm, thậm chí từ trong hư không sinh ra các vị ma thần hung ác dữ tợn.

Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Đế Tuệ đều rùng mình: “Tu vi thực lực Ma Thần Hoàng lại có thể tăng lên trong thời gian ngắn, thật không thể khinh thường!”

Bốn vị cường giả cấp Thiên Quân giáng lâm, đều tự dẫn theo đám Thần Vương, Đế Quân dưới trướng. Phật quang, ma khí, công đức, tơ ngọc gột rửa không ngớt, tráng lệ vô cùng, phân cách Chu Thiên Thần giới thành bốn thế giới. Chỉ có gốc Cây Thế Giới kia sừng sững đứng đó bao phủ Cửu Thiên, mà trên một bông hoa treo trên cây chính là Ngọc Hư Cung, cửa cung vẫn đóng chặt.

“Các vị, Ngọc Hư ước chiến mà giờ vẫn chưa tới sao?” Ma Thần Hoàng giận quá mà cười, ngẩng đầu nhìn Cây Thế Giới, lạnh lùng nói.

Lại vào lúc này, Chư Thiên đột nhiên chấn động, một luồng dao động mênh mông kéo đến. Bông hoa to lớn kia mở ra, bên trong Hoa Thế Giới, Ngọc Hư Cung hiện ra.

Những luồng hơi thở hùng mạnh trào ra từ trong Ngọc Hư Cung. Đoan Tĩnh, Thái Hư, Kiền Cung, Quang Thọ Vương, Tinh Nguyệt Bồ Đề, Sát Đế, Tru Tiên, Bản Sư các vị Đế Quân bước ra Ngọc Hư Cung, chia làm hai bên đứng hầu. Lại có Đại Đức, Vô Tướng, Man Tổ, Vô Sinh, Tạo Hóa, La Thiên Thần Tôn, Thanh Hiên Phủ chủ… các vị Chư Thiên Thần Vương đi ra, cũng tự đứng hầu một bên.

Còn có nhiều Vu Tổ như Bắc Đế, Hắc Thiên, Ma Hoàng, Yêu chủ… tinh kỳ tung bay hóa thành từng tầng đại trận bảo vệ Ngọc Hư Cung.

Đám người Thái Hư khom người hành lễ: “Mời hai vị nương nương khởi giá.”

Thanh quang trào ra, Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu ngồi xuống tòa, cười nói với đám người Đế Tuệ, Đại Thế Tôn: “Đạo Đức Thiên Quân, Thế Tôn, các vị sư huynh, lão gia nhà ta chưa đến, mong các vị sư huynh đợi một lát. Huống chi lão gia nhà ta ước chiến các vị ở ngoài Cửu Thiên, chứ không phải là ở đây.”

Đại Thế Tôn không nói gì, ừm một tiếng. Thiên Hậu nương nương mỉm cười. Ma Thần Hoàng cười lạnh liên tục, đối với từ sư huynh mà Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu nói rất là bất mãn. Bọn họ chính là cường giả cấp bậc Thiên Quân, Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu tuy tu vi tiến bộ thần tốc nhưng cũng vừa mới thành Thần Vương, cách bọn họ một khoảng cách cực lớn.

“Trẫm có thể đợi hắn.”

Đế Tuệ đáp lễ, hỏi: “Không biết hai vị nương nương có biết bao giờ Ngọc Hư tới?”

Tô Kiều Kiều áy náy nói: “Đạo Đức Thiên Quân chớ trách, lão gia chưa nhắc tới chuyện này.”

“Ngọc Hư ước chiến mà chính hắn lại chưa tới, đúng là thất lễ!”

Vĩnh Hằng Đế Quân được Thiên Hậu ra hiệu, bước lên một bước rồi cười vang nói: “Hôm nay chính là lúc chấm dứt ân oán trước đây, nếu Ngọc Hư chưa tới thì chấm dứt ân oán giữa chúng ta trước. Các vị nghĩ sao?”



Từ Vân Phật tổ tiến lên, niệm một tiếng Phật hiệu, nói: “Lời đó có lý! Ngọc Hư làm nhiều điều ác, không biết thiên địa chính thống, không chỉ tự mình làm ác còn dung túng môn hạ làm ác! Hôm nay ngã phật từ bi tới độ hóa già trẻ Ngọc Hư!”

Khôn Cung Thần Quân phẫn nộ quát: “Kiền Cung Thần Quân tên gia nô ba họ kia, ngươi phản bội Thần Hoàng đầu nhập Đế Tử Thương, nay lại đầu nhập Ngọc Hư, tội ác tày trời, còn không ra nhận lấy cái chết!”

“Chặt Cây Thế Giới, diệt cả nhà Ngọc Hư!” Có vị Thần Vương hô to.

Đế Tuệ nghe vậy buồn bực trong lòng. Thiên Dao Cơ ở một bên khẽ nói: “Bệ hạ, đám người Thiên Hậu Đại Thế Tôn đây là quyết tâm nhổ tận gốc Ngọc Hư nhất mạch, chia cắt tài sản của Ngọc Hư! Ngọc Hư môn hạ có được vô số bảo vật, há lại không khiến người động tâm? Chỉ sợ Thiên Hậu nương nương đã báo cho Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn biết Cây Thế Giới kia là bản thể của Ngọc Hư, chỉ cần chém bản thể của hắn là có thể khiến thực lực hắn tổn hao nhiều…”

Đế Tuệ thở dài, cũng biết Thiên Hậu nương nương chắc chắn sẽ làm chuyện này, y nói với đám người Đại Thế Tôn: “Vài vị sư huynh, hôm nay mà xuống tay với Ngọc Hư môn hạ chỉ sợ mất đi thân phận các vị.”

“Đạo Đức Thiên Quân yên tâm, trẫm sẽ không nhúng tay.”

Thiên Hậu nương nương cười nói: “Có thù báo thù, có oán báo oán! Nếu môn hạ ta có thù oán với môn hạ Ngọc Hư, vậy để hôm nay chấm dứt hết ân oán đi!”

Ma Thần Hoàng cười lạnh: “Đạo Đức Thiên Quân, nay Nguyên Thủy Thiên Ma tác loạn, Thiên giới Âm Ám Diện tùy thời có thể xâm nhập, chúng ta lại nội bộ bất ổn, muốn bình ngoại tất phải ổn nội trước! Nay nên tẩy trừ đi tất cả nhân tố không ổn định, tạo ra một trời đất trong sáng, chỉ như vậy chúng ta mới có thể hợp tác, cùng đối kháng Nguyên Thủy Thiên Ma!”

“Đạo Đức Thiên Quân, sau sát kiếp chính là thái bình thịnh thế!”

Đại Thế Tôn cười ha ha nói: “Ngã phật tuy có lòng từ bi, nhưng sát kiếp hôm nay phủ đến, ngay cả Phật cũng không cách nào tránh khỏi, chỉ có thể giáng phẫn nộ, đốt tà ma ngoại đạo!”

“Giết!”

Ma Thần Hoàng vung tay lên, trăm vạn ma thần trong ma quốc đồng thanh hét lớn, tinh kỳ bay lượn khắp trời hóa thành những tòa đại rận lao tới Cây Thế Giới Ngọc Hư Cung.

Đại Thế Tôn khẽ gật đầu, Từ Vân Phật tổ và các vị Phật tổ, Phật đà, Bồ tát cùng tụng to Phật hiệu, Phật quang đầy trời bắt đầu khởi động, vô số hư ảnh thần phật xuất hiện bao vây lấy Ngọc Hư Cung Cây Thế Giới, cùng hét to: “Giết!”

Dưới trướng Thiên Hậu nương nương, ba vị Đế Quân khẽ cười một tiếng, đều quay đầu lại nói: “Trận sát kiếp này sẽ đổi lấy thái bình muôn đời! Các vị, đánh vào Ngọc Hư Cung, chém Cây Thế Giới, diệt cả nhà Ngọc Hư!”

“Những kẻ này sợ là khó có thể từ bỏ ý đồ.” Tô Kiều Kiều khẽ nhíu mày, nói với Phượng Yên Nhu.

“Lão gia sớm đã chuẩn bị, chia bảo vật cho chúng ta chính là vì giờ phút này.”

Phượng Yên Nhu đằng đằng sát khí, quát to: “Ngọc Hư môn hạ nghe lệnh, bảo vệ Cây Thế Giới không nhường một tấc đất!”

“Các vị nương nương đã có lệnh! Các vị sư huynh, sư đệ…”

Thái Hư Đế Quân cưỡi Thanh Hủy Thần Vương, tay nâng Cú Mang thần thụ từ từ nói: “Nếu sát kiếp kéo tới, chúng ta cũng chẳng thể tự lo cho thân mình, chỉ có xông vào sát kiếp, hai tay dính máu, hoàn thành trận sát kiếp này.”

Đoan Tĩnh Đế Quân tay cầm Đãng Ma bia cười nói: “Kính xin hai vị nương nương tọa trấn, nhìn chúng thần hoàn thành trận sát kiếp này.”

“Giết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook