Chương 268: Thu đi âm dương nhị khí
Thạch Trư
28/02/2013
Trung Châu Hạ gia cửu đỉnh thần bí khó lường, chính là tuyệt thế trọng bảo do Đại Hạ hoàng triều trấn áp số mệnh thần châu. Vũ Hoàng tự tay luyện chế, Đại Hạ hoàng triều dựa vào chín khẩu đại đỉnh này mà vẫn duy trì số mệnh trường thịnh không suy. Nếu không có thiên đỉnh, địa đỉnh, dương đỉnh bị người ta đánh cắp mất, sau này Đại Thang hoàng triều căn bản không thể quật khởi được.
Sau đó, Hạ gia tuy rằng đúc lại thiên địa dương tam đỉnh, cũng là tuyệt thế trọng bảo, nhưng dù sao cũng không phải do chính tay cao thủ cấp vu hoàng luyện chế, uy năng không thể bằng trước được.
Tuy nhiên ba khẩu đại đỉnh được đúc lại cũng không phải là nhỏ, từ ở Tây Hoang đại mạc, cao thủ Hạ gia chấn động ảo ảnh thiên đỉnh, trực tiếp đánh vỡ đại diễn thần chung của Minh Hà giáo chủ. Hơn nữa còn làm cho tuyệt thế hung nhân này sợ quá chạy mất, thuận lợi cướp đi thiên sơn thanh điện đồ.
Nếu là cửu đỉnh hạ gia ở đây lúc này, chỉ sợ chỉ cần một khẩu, cũng dư sức phá vỡ trụ quang đại trận.
Tuy nhiên loại đệ tử giống như Hạ Sơ Dương, căn bản không có khả năng nắm giữa trọng khí như vậy. Hắn chỉ có thể dựa theo cửu đỉnh mà chế tạo lại ra chín kiện đại đỉnh cấp trấn giáo thôi.
Chín khẩu đại đỉnh chính là chỗ dựa của hắn khi đi vào giang hồ, lấy thực lực của hắn cũng không thể nào thôi phát ra toàn bộ uy lực của cửu đỉnh, nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra ba bốn thành uy năng, càng không thể hợp nhất cửu đỉnh.
Nhưng cửu đỉnh thật sự thần diệu, nếu có thể tập hợp lực lượng của mọi người, làm cho uy năng của chín khẩu đại đỉnh thôi phát tới cực hạn, có thể trấn áp được mấy tầng đầu của trụ quang đại trận.
Mọi người không khỏi tim đập thình thịch, nếu cửu đỉnh thật sự có thể trấn áp được mấy tầng phía trước trụ quang đại trận, khiến cho tinh sa không hề lưu chuyển, đích xác có thể tiến vào trụ quang đại trận cướp đoạt bảo vật.
Về phần có thể giết Diệp Húc và Tống Cao Đức hay không, đây là vấn đề thứ yếu.
Dù sao, người có cừu oán với Diệp Húc và Tống Cao Đức bên trong đám người này cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy người Hoàng Xán Hạ Sơ Dương … mà thôi.
Mọi người đều mang tâm tư riêng, thầm nghĩ: “Hạ gia tiểu tử này muốn tập hợp lực của chúng ta, sát kẻ thù của mình, thậm chí khốn chế chúng ta thu bảo cho hắn, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?”
“Đợi khi tới trên tinh hà, chúng ta liền lập tức ra tay, đem hàng tỉ vạn tinh sa trấn áp, khiến cho tinh sa ở vòng thứ nhất trụ quang đại trận đình chỉ lưu truyền, căn bản không cần nghe theo sự điều khiển của tiểu nhi Hạ gia nữa.”
“Mấy trăm cường giả cùng nhau trấn áp, khẳng định có thể làm cho vòng thứ nhất tạm dừng di chuyển. Trụ quang đại trận là một tòa tử trận pháp, có thể có bao nhiêu uy năng chứ, còn có thể chống cự được bao nhiêu cao thủ như vậy được sao?”
…
Lộc lão cười ha hả nói: “Một khi đã như vậy, còn mời Hạ lão đệ ra tay, chúng ta tự nhiên là thiên lôi lão đệ chỉ đâu thì đánh đó.”
Hạ Sơ Dương ánh mắt chớp động, hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên hiểu được tâm tư của mọi người, trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nhủ: “Họ Diệp ta muốn tru sát, bảo vật bên trong trụ quang đại trận ta cũng muốn lấy, trụ quang đại trận tầng thứ nhất các ngươi có thể trấn áp được, nhưng các tầng tiếp theo thì không thể không mượn lực của ta!”
Hắn tế khởi ra chín khẩu đại đỉnh, mọi người nhất tề hét lớn, thúc dục chín khẩu đại đỉnh này. Chỉ thấy chín khẩu đại đỉnh càng lúc càng lớn, giống như từng tòa núi lớn di động trên không trung, quay ong ong xoay tròn chung quanh mọi người.
Chín khẩu đại đỉnh này uy năng có thể thôi phát tới mức lớn nhất, một cỗ uy thế kinh người tràn ngập, trấn áp chư thiên.
Chín vu bảo cấp trấn giáo triển khai toàn bộ uy lực, uy năng có thể nói là cực kỳ khủng bố. Huống chi chín đỉnh này của Hạ Sơ Dương là rèn đúc theo quy cách của Hạ gia Cửu đỉnh. Trong nhất thời vòng vận chuyển thứ nhất của trụ quang đại trận dần dần biến chậm lại, không còn linh động như bình thường nữa.
Diệp Húc đang ở trong đại chu thiên tinh đấu trận đồ trong nháy mắt đã lọt vào trấn áp, phạm vi bao phủ trận đồ ngày càng nhỏ, chỉ còn sáu bảy mét, trong lòng không khỏi khiếp sợ vạn phần.
Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức thấy một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Chỉ thấy chín khẩu đại đỉnh giống như chín tòa núi lớn, ông ông chuyển động, rít gào hướng tới bên trong trụ quang đại trận. Mấy trăm danh cường giả đều đứng ở bên trong vòng quay của đại đỉnh, thẳng vào trong trận.
“Không xong, tống huynh lôi kiếp còn chưa kết thúc, nếu bị mọi người thao túng cửu đỉnh đánh tới, chỉ sợ bọn họ tới vòng thứ nhất, đại chu thiên tinh đấu trận đồ sẽ hoàn toàn bị trấn áp.”
Diệp Húc ánh mắt chớp động, vội vàng thao túng trận đồ, dọc theo tinh sa đi thẳng tới phía trước.
Xuy! Xuy! Xuy!
Bàn tay to bằng chân nguyên của hắn liên tục chụp tới tinh hà, mò được khẩu dược đỉnh này liền nhét vào trong ngọc lâu của mình.
Những dược đỉnh dược lô này có rất nhiều lô đã rỗng tuếch, cũng có chút bị thời gian xóa nhòa tàn phá không thể chịu nổi.
Dược đỉnh dược lô hỏng mà thu vào rất phí thời gian, dễ bị đám người Hạ Sơ Dương đuổi theo. Diệp Húc lúc này bỏ mặc những dược đỉnh bị tàn phá, thẳng chụp tới những dược đỉnh dược lô chưa được mở ra.
Tống Cao Đức lôi kiếp vẫn chưa có chấm dứt, Diệp Húc bọc hắn bay đi tới đâu, lôi vân thẳng truy tới đó, rầm rầm rầm rầm, từng đạo lôi điện liên tục đánh xuống không ngừng.
Lôi kiếp đã tới lúc kết thúc, mà tu vi của Tống Cao Đức đã tới Hỗn Nguyên cửu phẩm đỉnh. Chân nguyên tích lũy hùng hậu vô cùng, chỉ kém một chút là bước vào đan đỉnh kỳ.
Diệp Húc ở bên cạnh hưởng thụ lôi kiếp tẩy lễ, một mặt chạy như bay về phía trước. Cửu chuyển nguyên công của hắn tiến lên nhanh chóng, hướng thẳng tới năm chuyển.
Tuy nhiên cửu chuyển nguyên công tuy rằng dũng mãnh, nhưng chống lại nhiều cao thủ như vậy, lại có cửu đỉnh trấn áp. Cho dù hắn luyện cuốn thứ hai của cửu chuyển nguyên công tới đại viên mãn, chỉ sợ cũng không thể ngăn cản được.
Đây là thực lực tuyệt đối, không thể dựa vào vu bảo hoặc thân thể là có thể ngăn cản được. Thậm chí những người này không cần ra tay, trực tiếp dùng chín đỉnh này tản mát ra uy năng liền có thể đánh chết hắn.
Hô!
Một quả hồ lô lớn bị tàn phá bay sát qua người Diệp Húc, đúng là cái Càn khôn bình ẩn chứa âm dương nhị khí bên trong. Hai đạo linh khí một đen một trắng giống như giao long, răng rắc một cái cắn mở trận đồ tinh đấu, hướng tới hai người Diệp Húc và Tống Cao Đức mà cắt.
Đại chu thiên tinh đấu trận đồ trước hai đạo linh khí này gần như không có sức phản kháng, liền bị xé mở.
Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, vội vàng tế khởi ra quy linh phục ma đại trận, hóa thành một tấm chắn che trước người. Chỉ nghe thấy một tiếng phốc xuy, cái vu bảo cấp trấn giáo này bị âm dương nhị khí mở ra, mặt vỡ cực kỳ bằng phẳng.
“Âm dương nhị khí thật lợi hại, khó trách có người nói bảo hồ lô này chuyên để cắt thân thể vu sĩ. Thậm chí ngay cả cửu chuyển nguyên công cũng không thể ngăn cản được.”
Diệp Húc không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy hồ lô kia cao bảy tám mét, mơ hồ có thể nhìn thấy hai con cá lớn một đen một trắng lưu động bên trong. Đây là âm dương ngư hình thành lên âm dương nhị khí, không thể phân cách.
Mà miệng hồ lô xuất hiện hắc bạch nhị khí, kỳ thực chỉ là một bộ phận nhỏ của hai đạo linh khí mà thôi.
Hai đạo linh khí mở ra quy linh phục ma đại trận, thì lập tức quay lại đập nát quy linh phục ma đại trận sau đó tiếp tục hướng tới Tống Cao Đức và Diệp Húc.
“Thiên cơ tán!”
Diệp Húc tế khởi cái ô lớn này, nó đón gió dài ra, hóa thành trăm mét, đem đại chu thiên tinh đấu trận đồ và hai người bọn họ hết thảy gắn vào dưới tán ô.
Chỉ nghe thấy thanh âm xuy xuy không dứt bên tai, âm dương càn không bình trong chớp mắt cắt mấy trăm ngàn lần lên trên thiên cơ tán, làm cho khí huyết của Diệp Húc chấn động, tuy nhiên thiên cơ tán thủy chung không phá.
“Hoàn hảo, âm dương nhị khí cũng không thể mở ra được thiên cơ tán, nếu không lần này thực sự chết chắc rồi.”
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đồng thời lại mơ ước vạn phần hai đạo linh khí này.
Âm dương càn khôn bình có thể nói là bảo vật quý giá nhất vòng thứ nhất của trụ quang đại trận. Chỉ cần hai đạo âm dương nhị khí, những vật quý báu khác cho thiên hạ phân tranh đi.
“Viêm dương hồ lên lên!”
Bên trong ngọc lâu của hắn, một hồ lô màu hồng cao lớn bằng người bay ra, hồ lô càng lúc càng lớn, biến thành trên dưới trăm mét. Cái miệng hồ lô chúc xuống phía dưới, hô một tiếng trùm tới, trực tiếp nuốt âm dương nhị khí càn khôn bình vào trong bụng.
“Cũng may ta cũng có một chích hồ lô, nếu không thật không có cách nào mà bắt ngươi.”
Diệp Húc cười ha ha, thu lại thiên cơ tán, chỉ thấy bên trong viêm dương hồ lô truyền tới tiếng động kịch liệt. Rầm rầm tới lui bên trong, giống như có hàng trăm đầu hoang dã cự thú đang chạy loạn bên trong, căn bản không thể trụ được.
“Hai đạo linh khí này thật lợi hại, chẳng lẽ ngay cả viêm dương hồ lô cũng không thể vây được chúng nó?”
Đột nhiên từ miệng viêm dương hồ lô toát ra hai đạo linh khí một đen một trắng, thò đầu ra nhìn, xuy xuy cắt khắp nơi.
Diệp Húc trên trán toát mồ hôi lạnh, hai đạo linh khí này dần dần dịu ngoan xuống, lùi về bên trong hồ lô. Lúc này hắn mới thở hổn hển một khẩu khí thô, vội vàng đưa ý niệm tiến vào bên trong viêm dương hồ lô. Chỉ thấy âm dương nhị khí càn khôn bình đã hoàn toàn dập nát. Hai đạo âm dương ngư âm dương nhị khí kia lúc này chiếm cứ bên trong viêm dương hồ lô, coi nơi này trở thành nhà mới của mình.
Xuy!
Hai đạo khí đen trắng này cuốn tới, làm cho ý niệm của hắn bị đánh nát, đối với việc xâm lấn của hắn rất bất mãn.
“Được được, hai đạo linh khí này chỉ cần coi hồ lô của ta là nhà mình, liền không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Sớm muộn gì ta cũng luyện chế hết thảy các ngươi.”
Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, e sợ hai đạo linh khí này tạo phản, vội vàng thu lại viêm dương hồ lô vào ngọc lâu tầng không gian thứ hai, cẩn thận cất chứa.
Rầm!~
Tinh sa ở vòng thứ nhất tinh hà trụ quang đại trận phát ra tiếng xèo xèo, rốt cuộc cũng đình chỉ chuyển động.
Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thời gian ngắn, hắn đã chạy đi năm sáu mươi dặm. Mà đám người Hạ Sơ Dương đã khống chế cửu đỉnh bay tới vòng thứ nhất của tinh hà, cửu đỉnh trấn áp, làm cho tinh hà đứng lại.
Một đám cao thủ đều rút ra chân nguyên của mình, bay ra khỏi phạm vi cửu đỉnh bao phủ, mở miệng quát lớn. Tất cả đang tế khởi vu bảo của mình, tất cả những vu bảo này đều lao lên không, dừng ở phía trên tinh hà, trấn áp tinh sa.
Mà chín khẩu đại đỉnh của Hạ Sơ Dương đã không còn những người này chống đỡ, lập tức thu nhỏ lại. Tuy rằng vẫn có phạm vi trăm mét, nhưng uy năng không lớn bằng trước.
Tuy nhiên mặc dù uy thế của cửu đỉnh giảm nhỏ nhưng vòng thứ nhất của trụ quang đại trận cũng không thể chuyển động, mang thời gian của mọi người đi được.
“Ha ha, cửu đỉnh của Hạ lão đệ quả nhiên thần diệu vô cùng. Nếu không phải chín khẩu đại đỉnh này, chúng ta cho dù có thể vượt qua phạm vi trăm dăm, cũng muốn tổn hao rất nhiều thọ nguyên!” Lộc lão mặt mày hồng hào cười nói.
Hạ Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, những người này thực lực dũng mãnh, liên kết trấn áp lại, liền có thể khắc chế được vòng thứ nhất của tinh hà. Hắn cũng không còn cách nào khác.
“Cho dù các ngươi trấn áp được vòng thứ nhất của tinh hà thì thế nào? Cho các ngươi càn rỡ trong chốc lát, vòng thứ hai của trụ quang đại trận, so với vòng thứ nhất lợi hại hơn gấp chục lần, bảo tàng cũng nhiều hơn gấp chục lần! Tới lúc đó, các ngươi còn không phải ngoan ngoãn nghe lời ta sao?” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Hoàng Xán không nói một lời, tế khởi lâu thuyền, chạy trong tinh sa, bay nhanh đuổi theo Diệp Húc.
Diệp Húc thu được âm dương nhị khí, thể xác và tinh thần đang sung sướng. Một mặt hắn thúc dục trận đồ chạy nhanh về phía trước, một mặt bay thẳng lên, đi tới đỉnh đầu Tống Cao Đức. Thiên lôi không ngừng đánh xuống, rèn luyện thần hồn thân thể hắn.
Lôi kiếp của Tống Cao Đức cũng đi tới thời điểm cuối cùng rồi. Lôi vân nổi lên một kích cuối cùng, gần như tương đương với chín thành uy lực vu bảo cấp trấn giáo.
Diệp Húc không để ở trong lòng, đỡ lại thiên lôi, để cho thiên lôi tẩy lễ thân thể hắn. Hắn chỉ cảm thấy một trận sảng khoái, nguyên công lại có tinh tiến, bức tới năm chuyển đỉnh phong. Cười nói: “Tống huynh, ngươi tới khống chế trận đồ, thu bảo vật, hiện tại tới lượt ta tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh.”
Sau đó, Hạ gia tuy rằng đúc lại thiên địa dương tam đỉnh, cũng là tuyệt thế trọng bảo, nhưng dù sao cũng không phải do chính tay cao thủ cấp vu hoàng luyện chế, uy năng không thể bằng trước được.
Tuy nhiên ba khẩu đại đỉnh được đúc lại cũng không phải là nhỏ, từ ở Tây Hoang đại mạc, cao thủ Hạ gia chấn động ảo ảnh thiên đỉnh, trực tiếp đánh vỡ đại diễn thần chung của Minh Hà giáo chủ. Hơn nữa còn làm cho tuyệt thế hung nhân này sợ quá chạy mất, thuận lợi cướp đi thiên sơn thanh điện đồ.
Nếu là cửu đỉnh hạ gia ở đây lúc này, chỉ sợ chỉ cần một khẩu, cũng dư sức phá vỡ trụ quang đại trận.
Tuy nhiên loại đệ tử giống như Hạ Sơ Dương, căn bản không có khả năng nắm giữa trọng khí như vậy. Hắn chỉ có thể dựa theo cửu đỉnh mà chế tạo lại ra chín kiện đại đỉnh cấp trấn giáo thôi.
Chín khẩu đại đỉnh chính là chỗ dựa của hắn khi đi vào giang hồ, lấy thực lực của hắn cũng không thể nào thôi phát ra toàn bộ uy lực của cửu đỉnh, nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra ba bốn thành uy năng, càng không thể hợp nhất cửu đỉnh.
Nhưng cửu đỉnh thật sự thần diệu, nếu có thể tập hợp lực lượng của mọi người, làm cho uy năng của chín khẩu đại đỉnh thôi phát tới cực hạn, có thể trấn áp được mấy tầng đầu của trụ quang đại trận.
Mọi người không khỏi tim đập thình thịch, nếu cửu đỉnh thật sự có thể trấn áp được mấy tầng phía trước trụ quang đại trận, khiến cho tinh sa không hề lưu chuyển, đích xác có thể tiến vào trụ quang đại trận cướp đoạt bảo vật.
Về phần có thể giết Diệp Húc và Tống Cao Đức hay không, đây là vấn đề thứ yếu.
Dù sao, người có cừu oán với Diệp Húc và Tống Cao Đức bên trong đám người này cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy người Hoàng Xán Hạ Sơ Dương … mà thôi.
Mọi người đều mang tâm tư riêng, thầm nghĩ: “Hạ gia tiểu tử này muốn tập hợp lực của chúng ta, sát kẻ thù của mình, thậm chí khốn chế chúng ta thu bảo cho hắn, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?”
“Đợi khi tới trên tinh hà, chúng ta liền lập tức ra tay, đem hàng tỉ vạn tinh sa trấn áp, khiến cho tinh sa ở vòng thứ nhất trụ quang đại trận đình chỉ lưu truyền, căn bản không cần nghe theo sự điều khiển của tiểu nhi Hạ gia nữa.”
“Mấy trăm cường giả cùng nhau trấn áp, khẳng định có thể làm cho vòng thứ nhất tạm dừng di chuyển. Trụ quang đại trận là một tòa tử trận pháp, có thể có bao nhiêu uy năng chứ, còn có thể chống cự được bao nhiêu cao thủ như vậy được sao?”
…
Lộc lão cười ha hả nói: “Một khi đã như vậy, còn mời Hạ lão đệ ra tay, chúng ta tự nhiên là thiên lôi lão đệ chỉ đâu thì đánh đó.”
Hạ Sơ Dương ánh mắt chớp động, hắn cũng không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên hiểu được tâm tư của mọi người, trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nhủ: “Họ Diệp ta muốn tru sát, bảo vật bên trong trụ quang đại trận ta cũng muốn lấy, trụ quang đại trận tầng thứ nhất các ngươi có thể trấn áp được, nhưng các tầng tiếp theo thì không thể không mượn lực của ta!”
Hắn tế khởi ra chín khẩu đại đỉnh, mọi người nhất tề hét lớn, thúc dục chín khẩu đại đỉnh này. Chỉ thấy chín khẩu đại đỉnh càng lúc càng lớn, giống như từng tòa núi lớn di động trên không trung, quay ong ong xoay tròn chung quanh mọi người.
Chín khẩu đại đỉnh này uy năng có thể thôi phát tới mức lớn nhất, một cỗ uy thế kinh người tràn ngập, trấn áp chư thiên.
Chín vu bảo cấp trấn giáo triển khai toàn bộ uy lực, uy năng có thể nói là cực kỳ khủng bố. Huống chi chín đỉnh này của Hạ Sơ Dương là rèn đúc theo quy cách của Hạ gia Cửu đỉnh. Trong nhất thời vòng vận chuyển thứ nhất của trụ quang đại trận dần dần biến chậm lại, không còn linh động như bình thường nữa.
Diệp Húc đang ở trong đại chu thiên tinh đấu trận đồ trong nháy mắt đã lọt vào trấn áp, phạm vi bao phủ trận đồ ngày càng nhỏ, chỉ còn sáu bảy mét, trong lòng không khỏi khiếp sợ vạn phần.
Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức thấy một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Chỉ thấy chín khẩu đại đỉnh giống như chín tòa núi lớn, ông ông chuyển động, rít gào hướng tới bên trong trụ quang đại trận. Mấy trăm danh cường giả đều đứng ở bên trong vòng quay của đại đỉnh, thẳng vào trong trận.
“Không xong, tống huynh lôi kiếp còn chưa kết thúc, nếu bị mọi người thao túng cửu đỉnh đánh tới, chỉ sợ bọn họ tới vòng thứ nhất, đại chu thiên tinh đấu trận đồ sẽ hoàn toàn bị trấn áp.”
Diệp Húc ánh mắt chớp động, vội vàng thao túng trận đồ, dọc theo tinh sa đi thẳng tới phía trước.
Xuy! Xuy! Xuy!
Bàn tay to bằng chân nguyên của hắn liên tục chụp tới tinh hà, mò được khẩu dược đỉnh này liền nhét vào trong ngọc lâu của mình.
Những dược đỉnh dược lô này có rất nhiều lô đã rỗng tuếch, cũng có chút bị thời gian xóa nhòa tàn phá không thể chịu nổi.
Dược đỉnh dược lô hỏng mà thu vào rất phí thời gian, dễ bị đám người Hạ Sơ Dương đuổi theo. Diệp Húc lúc này bỏ mặc những dược đỉnh bị tàn phá, thẳng chụp tới những dược đỉnh dược lô chưa được mở ra.
Tống Cao Đức lôi kiếp vẫn chưa có chấm dứt, Diệp Húc bọc hắn bay đi tới đâu, lôi vân thẳng truy tới đó, rầm rầm rầm rầm, từng đạo lôi điện liên tục đánh xuống không ngừng.
Lôi kiếp đã tới lúc kết thúc, mà tu vi của Tống Cao Đức đã tới Hỗn Nguyên cửu phẩm đỉnh. Chân nguyên tích lũy hùng hậu vô cùng, chỉ kém một chút là bước vào đan đỉnh kỳ.
Diệp Húc ở bên cạnh hưởng thụ lôi kiếp tẩy lễ, một mặt chạy như bay về phía trước. Cửu chuyển nguyên công của hắn tiến lên nhanh chóng, hướng thẳng tới năm chuyển.
Tuy nhiên cửu chuyển nguyên công tuy rằng dũng mãnh, nhưng chống lại nhiều cao thủ như vậy, lại có cửu đỉnh trấn áp. Cho dù hắn luyện cuốn thứ hai của cửu chuyển nguyên công tới đại viên mãn, chỉ sợ cũng không thể ngăn cản được.
Đây là thực lực tuyệt đối, không thể dựa vào vu bảo hoặc thân thể là có thể ngăn cản được. Thậm chí những người này không cần ra tay, trực tiếp dùng chín đỉnh này tản mát ra uy năng liền có thể đánh chết hắn.
Hô!
Một quả hồ lô lớn bị tàn phá bay sát qua người Diệp Húc, đúng là cái Càn khôn bình ẩn chứa âm dương nhị khí bên trong. Hai đạo linh khí một đen một trắng giống như giao long, răng rắc một cái cắn mở trận đồ tinh đấu, hướng tới hai người Diệp Húc và Tống Cao Đức mà cắt.
Đại chu thiên tinh đấu trận đồ trước hai đạo linh khí này gần như không có sức phản kháng, liền bị xé mở.
Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, vội vàng tế khởi ra quy linh phục ma đại trận, hóa thành một tấm chắn che trước người. Chỉ nghe thấy một tiếng phốc xuy, cái vu bảo cấp trấn giáo này bị âm dương nhị khí mở ra, mặt vỡ cực kỳ bằng phẳng.
“Âm dương nhị khí thật lợi hại, khó trách có người nói bảo hồ lô này chuyên để cắt thân thể vu sĩ. Thậm chí ngay cả cửu chuyển nguyên công cũng không thể ngăn cản được.”
Diệp Húc không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy hồ lô kia cao bảy tám mét, mơ hồ có thể nhìn thấy hai con cá lớn một đen một trắng lưu động bên trong. Đây là âm dương ngư hình thành lên âm dương nhị khí, không thể phân cách.
Mà miệng hồ lô xuất hiện hắc bạch nhị khí, kỳ thực chỉ là một bộ phận nhỏ của hai đạo linh khí mà thôi.
Hai đạo linh khí mở ra quy linh phục ma đại trận, thì lập tức quay lại đập nát quy linh phục ma đại trận sau đó tiếp tục hướng tới Tống Cao Đức và Diệp Húc.
“Thiên cơ tán!”
Diệp Húc tế khởi cái ô lớn này, nó đón gió dài ra, hóa thành trăm mét, đem đại chu thiên tinh đấu trận đồ và hai người bọn họ hết thảy gắn vào dưới tán ô.
Chỉ nghe thấy thanh âm xuy xuy không dứt bên tai, âm dương càn không bình trong chớp mắt cắt mấy trăm ngàn lần lên trên thiên cơ tán, làm cho khí huyết của Diệp Húc chấn động, tuy nhiên thiên cơ tán thủy chung không phá.
“Hoàn hảo, âm dương nhị khí cũng không thể mở ra được thiên cơ tán, nếu không lần này thực sự chết chắc rồi.”
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đồng thời lại mơ ước vạn phần hai đạo linh khí này.
Âm dương càn khôn bình có thể nói là bảo vật quý giá nhất vòng thứ nhất của trụ quang đại trận. Chỉ cần hai đạo âm dương nhị khí, những vật quý báu khác cho thiên hạ phân tranh đi.
“Viêm dương hồ lên lên!”
Bên trong ngọc lâu của hắn, một hồ lô màu hồng cao lớn bằng người bay ra, hồ lô càng lúc càng lớn, biến thành trên dưới trăm mét. Cái miệng hồ lô chúc xuống phía dưới, hô một tiếng trùm tới, trực tiếp nuốt âm dương nhị khí càn khôn bình vào trong bụng.
“Cũng may ta cũng có một chích hồ lô, nếu không thật không có cách nào mà bắt ngươi.”
Diệp Húc cười ha ha, thu lại thiên cơ tán, chỉ thấy bên trong viêm dương hồ lô truyền tới tiếng động kịch liệt. Rầm rầm tới lui bên trong, giống như có hàng trăm đầu hoang dã cự thú đang chạy loạn bên trong, căn bản không thể trụ được.
“Hai đạo linh khí này thật lợi hại, chẳng lẽ ngay cả viêm dương hồ lô cũng không thể vây được chúng nó?”
Đột nhiên từ miệng viêm dương hồ lô toát ra hai đạo linh khí một đen một trắng, thò đầu ra nhìn, xuy xuy cắt khắp nơi.
Diệp Húc trên trán toát mồ hôi lạnh, hai đạo linh khí này dần dần dịu ngoan xuống, lùi về bên trong hồ lô. Lúc này hắn mới thở hổn hển một khẩu khí thô, vội vàng đưa ý niệm tiến vào bên trong viêm dương hồ lô. Chỉ thấy âm dương nhị khí càn khôn bình đã hoàn toàn dập nát. Hai đạo âm dương ngư âm dương nhị khí kia lúc này chiếm cứ bên trong viêm dương hồ lô, coi nơi này trở thành nhà mới của mình.
Xuy!
Hai đạo khí đen trắng này cuốn tới, làm cho ý niệm của hắn bị đánh nát, đối với việc xâm lấn của hắn rất bất mãn.
“Được được, hai đạo linh khí này chỉ cần coi hồ lô của ta là nhà mình, liền không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Sớm muộn gì ta cũng luyện chế hết thảy các ngươi.”
Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, e sợ hai đạo linh khí này tạo phản, vội vàng thu lại viêm dương hồ lô vào ngọc lâu tầng không gian thứ hai, cẩn thận cất chứa.
Rầm!~
Tinh sa ở vòng thứ nhất tinh hà trụ quang đại trận phát ra tiếng xèo xèo, rốt cuộc cũng đình chỉ chuyển động.
Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thời gian ngắn, hắn đã chạy đi năm sáu mươi dặm. Mà đám người Hạ Sơ Dương đã khống chế cửu đỉnh bay tới vòng thứ nhất của tinh hà, cửu đỉnh trấn áp, làm cho tinh hà đứng lại.
Một đám cao thủ đều rút ra chân nguyên của mình, bay ra khỏi phạm vi cửu đỉnh bao phủ, mở miệng quát lớn. Tất cả đang tế khởi vu bảo của mình, tất cả những vu bảo này đều lao lên không, dừng ở phía trên tinh hà, trấn áp tinh sa.
Mà chín khẩu đại đỉnh của Hạ Sơ Dương đã không còn những người này chống đỡ, lập tức thu nhỏ lại. Tuy rằng vẫn có phạm vi trăm mét, nhưng uy năng không lớn bằng trước.
Tuy nhiên mặc dù uy thế của cửu đỉnh giảm nhỏ nhưng vòng thứ nhất của trụ quang đại trận cũng không thể chuyển động, mang thời gian của mọi người đi được.
“Ha ha, cửu đỉnh của Hạ lão đệ quả nhiên thần diệu vô cùng. Nếu không phải chín khẩu đại đỉnh này, chúng ta cho dù có thể vượt qua phạm vi trăm dăm, cũng muốn tổn hao rất nhiều thọ nguyên!” Lộc lão mặt mày hồng hào cười nói.
Hạ Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, những người này thực lực dũng mãnh, liên kết trấn áp lại, liền có thể khắc chế được vòng thứ nhất của tinh hà. Hắn cũng không còn cách nào khác.
“Cho dù các ngươi trấn áp được vòng thứ nhất của tinh hà thì thế nào? Cho các ngươi càn rỡ trong chốc lát, vòng thứ hai của trụ quang đại trận, so với vòng thứ nhất lợi hại hơn gấp chục lần, bảo tàng cũng nhiều hơn gấp chục lần! Tới lúc đó, các ngươi còn không phải ngoan ngoãn nghe lời ta sao?” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Hoàng Xán không nói một lời, tế khởi lâu thuyền, chạy trong tinh sa, bay nhanh đuổi theo Diệp Húc.
Diệp Húc thu được âm dương nhị khí, thể xác và tinh thần đang sung sướng. Một mặt hắn thúc dục trận đồ chạy nhanh về phía trước, một mặt bay thẳng lên, đi tới đỉnh đầu Tống Cao Đức. Thiên lôi không ngừng đánh xuống, rèn luyện thần hồn thân thể hắn.
Lôi kiếp của Tống Cao Đức cũng đi tới thời điểm cuối cùng rồi. Lôi vân nổi lên một kích cuối cùng, gần như tương đương với chín thành uy lực vu bảo cấp trấn giáo.
Diệp Húc không để ở trong lòng, đỡ lại thiên lôi, để cho thiên lôi tẩy lễ thân thể hắn. Hắn chỉ cảm thấy một trận sảng khoái, nguyên công lại có tinh tiến, bức tới năm chuyển đỉnh phong. Cười nói: “Tống huynh, ngươi tới khống chế trận đồ, thu bảo vật, hiện tại tới lượt ta tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.