Chương 367: Tiên thiên thần toán
Thạch Trư
13/05/2013
Từ xưa tới nay, vu sĩ chém giết đại vu tuy rằng không ít, nhưng đều là ỷ vào vu bảo, rất ít người có thể dựa vào tu vi của mình mà chém giết được đại vu.
Cho dù là Diệp Húc, cũng là ỷ vào thân thể mạnh mẽ, lại lấy Di la thiên địa tháp và cửu đỉnh trấn áp thân thể, lúc này mới đánh bại được Ngụy Hiên.
Tam dương cảnh Dương Thần kỳ và Tam thần cảnh Hóa Thần kỳ, chỉ cách nhau có một đường nhỏ, tuy nhiên tu vi và thực lực lại kém xa tới vạn dặm. Vu sĩ Tam Dương cảnh chỉ là vu sĩ, mà vu sĩ Tam thần cảnh đã là đại vu rồi. Chỉ cần theo tên là thấy được chênh lệch.
Yến Trác Nhiên tu luyện tới Dương Thần cửu phẩm, nguyên thần thuần dương, nửa bước hóa thần cảnh giới. Nguyên thần của hắn ra tay, đã có một hai phần uy lực của cường giả tam thần cảnh rồi.
Tuy rằng chỉ có một hai phần uy lực, nhưng không phải là nhỏ chút nào. Hỏa Viên một trảo đi qua, đâm phá không khí, truyền tới những tiếng huýt gió chói tai. Cả tòa Thính Vũ Hiên bấp bênh trong sóng to gió lớn, lắc lư không ngừng. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị một kích này của hắn phá vỡ!
Hiên Viên Quang sắc mặt lạnh lùng, Yến Trác Nhiên đánh một kích này, chỉ sợ không đơn giản là khiển trách “Diệp Tần” như vậy, chỉ sợ ngay cả mình cũng tính toán công kích rồi.
“Yến Trác Nhiên hiển nhiên tính đánh bại ta, khiến ta đại xấu hổ một phen!”
Hắn tuy rằng thật thà chất phác nhưng tuyệt không có nghĩa là ngu ngốc. Hắn lập tức nghĩ tới Diệp Húc đã ép Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong hai đại cao thủ quỳ xuống mặt đất. Nếu Yến Trác Nhiên có thể thoải mái đánh bại “Chủ tớ ba người” bọn họ, thì uy danh hiển hách thế nào?
Hành động này của Yến Trác Nhiên chẳng những có thể kết hảo với Âm Dương tông và Hỗn Nguyên đạo tông, khiến Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong cả đời cảm kích mình. Hắn càng tuyên dương thanh danh của mình, khiến tên tuổi của hắn lan tràn, ưu đãi rất nhiều.
“Người này đích xác lợi hại, cho dù ta toàn lực ứng phó chỉ sợ cũng không tiếp được mấy chiêu. Chỉ có thể vận dụng kiện nguyên thần chi bảo mà cha đưa kia thôi…”
Hiên Viên Quang đang muốn tế ra vu bản bản thân, đột nhiên thấy Diệp Húc hoành thân đứng chắn trước người hắn, thanh âm trầm thấp già nua, trầm giọng nói: “Thiếu gia, một tiểu bối còn không đáng để thiếu gia tự mình động thủ! Người này giao cho ta đi!”
Hiên Viên Quang trong lòng cảm động vạn phần: “Tống lão huynh thật sự nghĩa khí, sau khi xong chuyện nơi này, nhất định phải kết bái với hắn.”
Yến Trác Nhiên hừ lạnh nói: “Hiên Viên Quang, hay ngươi không dám ra tay, chỉ dám cho người hầu chắn trước tìm chết sao?”
“Chịu chết?”
Diệp Húc cười ha ha, thanh âm già nua vô cùng, điềm nhiên nói: “Tiểu bối, ngươi quá cuồng vọng!”
Bàn tay to của hắn đột nhiên đánh mạnh ra, thanh thế lớn tới cực đoan. Bàn tay to của hắn còn chưa hạ xuống, chưởng phong đã rít gào mà qua,. Chỉ nghe thấy hồ nước hơn mười dặm trong Thính Vũ Hiên, đột nhiên lõm xuống vài trăm mét!
Ba!
Bàn tay to của hắn và Hỏa Viên đại trảo gặp nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ. Đầu Hỏa Viên kia kêu lên một tiếng, năm ngón tay gãy, Yến Trác Nhiên sắc mặt kịch biến, rút lui về sau trăm mét, sắc mặt đỏ lên.
Diệp Húc một kích này khiến cho nguyên thần của hắn bị hao tổn, trong lòng không khỏi nghiêm túc: “Chẳng lẽ lão bộc này là Tam thần cảnh Hóa thần kỳ đại vu?”
Diệp Húc trong lòng cũng cả kinh, hắn phát ra một chưởng này là toàn lực, tuy rằng không dùng bất kỳ vu bảo này, cũng không có nguyên thần thêm vào. Nhưng Yến Trác Nhiên đồng thời cũng không vận dụng vu bảo, không ngờ chỉ bị thương rất nhỏ.
Việc này thuyết minh, thực lực của Yến Trác Nhiên, cho dù không bằng hắn, cũng kém không xa.
Nếu vu bảo trên người Yến Trác Nhiên không bằng hắn, Diệp Húc chém giết hắn tự nhiên không nói chơi. Nếu Yến Trác Nhiên có được vu bảo có thể dẹp ngang bảo vật của Diệp Húc, thắng bại là rất khó nói!
“Yến Trác Nhiên không kém, Lăng Thiếu Phong cũng không đi xa, còn có Đại phạm âm lôi tự La Thánh, Khổng gia Khổng Thiếu Du, đều là cường giả nhất đẳng! vu sĩ chính đạo Đại Hán, nhân tài xuất hiện lớp lớp, ta tuyệt đối không thể vì chiến thắng được Ngụy Hiên mà khinh thường anh hùng thiên hạ…” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
“Tiểu bối, ngươi có thể tiếp được ta một chưởng này mà không chết, tu vi cũng không kém.” Diệp Húc làm ra vẻ, cười ha hả nói.
Yến Trác Nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, chỉ thấy kim quang lồng thể, hắn căn bản không thấy rõ được bộ dạng của người bên trong.
“Hóa ra tiền bối là đại vu tam thần cảnh Hóa Thần kỳ. Các hạ tuổi lớn như vậy rồi, mà Yến mỗ lúc này mới được trăm tuổi. Tiếp sau không lâu, Yến mỗ sẽ đuổi theo được tu vi của ngươi. Nhưng thật ra cũng phải nhìn xem, ngươi có thể tiếp ta một chưởng mà không chết hay không?”
Giọng điệu của hắn vẫn kiêu ngạo như cũ, làm như không nhìn thấy Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong, ngang nhiên đi vào trong Thính Vũ Hiên ngồi xuống.
Diệp Húc cười ha hả nói: “Tiểu bối, ngươi có tin, lão phu hiện tại một chưởng chụp chết ngươi không?”
Yến Trác Nhiên sắc mặt kịch biến, đứng dậy, lạnh giọng nói: “Các hạ, ta niệm ngươi là tiền bối của Yến mỗ, cho nên mới bỏ qua, hay ngươi thực sự nghĩ Yến mỗ sợ ngươi?”
Thùng thùng!
Tần Khả Khanh kích thích huyền cầm, tiếng đàn như ca, làm cho sát khí của hai người biến thành hư không, cười nói: “Chư vị đã vào Thính Vũ Hiên, đó là khách quý của Khả Khanh, sao có thể để cho hai vị liều chết một trận được? Hai vị mời ngồi.”
Yến Trác Nhiên căm hận ngồi xuống, tuy rằng miệng hắn nói mạnh, nhưng cũng không dám giao thủ tiếp với Diệp Húc.
Cường giả tam thần cảnh, dù sao cũng là đại vu, siêu phàm thoát tục. Hắn gặp phải Diệp Húc còn không có vận dụng nguyên thần, nếu là hắn tế khởi nguyên thần, cho dù mình có thi triển hết tất cả thế võ trong người, chỉ sợ cũng phải thua một trận này thôi.
Diệp Húc nghe thấy tiếng đàn của Tần Khả Khanh, trong lòng cũng rùng mình: “Tần Khả Khanh, so với Úc Khánh Sơn còn mạnh hơn, không ngờ có thể bất động thanh sắc mà lau đi sát khí của ta. Người phụ nữ này là một nhân vật lợi hại, so với Yến Trác Nhiên không kém chút nào, nói không chừng còn mạnh hơn một chút!”
Hắn âm thầm xốc lại tinh thần, hiện giờ vu bảo của hắn, cửu đỉnh trấn áp nguyên thần Ngụy Hiên, Di la thiên địa tháp trấn áp nguyên thần thứ hai Vệ Trăn. Thậm chí ngay cả nguyên thần của hắn, cũng bị vận dụng.
Hiện giờ hắn chỉ có khả năng sử dụng bảo vật còn lại là thần sát thứ nhất, cái đạo não màu trắng kia thôi.
Tuy nhiên nếu tế ra thần sát thứ nhất, không thể nghi ngờ là tuyên bố hắn chính là Diệp Húc rồi. Tới lúc đó đối mặt với nhiều cường giả đại Hán vây công, cho dù là hắn, cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Nhớ ngày đó, ở hải vực Kiềm Hải, kim tinh đồng tử lọt vào đám người Viên Thiên Công vây đánh. Thậm chí thân hình còn bị Viên Thiên Công đập nát, thần hồn trọng thương, huống chi là hắn?
“Tống huynh, Khả Khanh có yêu cầu quá đáng, mời tiền bối có thể thả Hoàng huynh Tô huynh một lần.”
Tần Khả Khanh mặt không đành lòng, dịu dàng cười nói: “Tiền bối đã trừng phạt bọn họ, bọn họ cũng biết sai rồi.”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, thu hồi chân nguyên đại thủ ấn trấn áp hai người, cười nói: “Tiên tử đã nói, Tống mỗ tự nhiên tòng mệnh.”
Tô Mạch Phong hồn bay phách lạc, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt mờ mịt, đột nhiên quát to một tiếng, che mặt mà đi.
Hắn bị Diệp Húc làm nhục một lần, không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại.
Hoàng Khai Phục vỗ vỗ tro bụi ở đầu gối, dường như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh vậy. Hắn bước vào Thính Vũ Hiên, tìm hàng ghế ngồi xuống.
“Người này tâm trí ẩn nhẫn, nhìn như thô lỗ, nhưng nội tâm kiên định, giống như bàn thạch vậy, là một nhân vật” Diệp Húc ánh mắt nhìn lên người Hoàng Khai Phục, có chút tán thưởng hắn.
Lăng Thiếu Phong chậm rãi đi vào Thính Vũ Hiên, cũng ngồi xuống, cười nói: “Hôm nay không có nhìn thấy Hiên Viên huynh ra tay, thực sự là chuyện đáng tiếc. Tuy nhiên có thể nhìn thấy Tần tiên tử, thật sự là một chuyện khiến cho người ta phải vui vẻ.”
Mấy người khác cũng tiến vào Thính Vũ Hiên, Khổng Thiếu Du mỉm cười nói: “Đáng tiếc ta vô duyên không thể thấy được dung nhan của Tần tiên tử, làm cho người ta có chút than tiếc. Khổng mỗ thậm chí có chút ghen tị với Úc Khánh Sơn Úc huynh đệ. Úc huynh đệ tuy rằng bị Diệp lão ma hại chết, nhưng có giai nhân như Tần tiên tử vì hắn che lụa trắng, giữa đạo ba năm. Trong vòng ba năm không một người nào trong thiên hạ có thể nhìn thấy khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
Hắn ăn nói rất tốt, nói chuyện êm tai động lòng người, làm cho người ta không thể không tán thưởng tài ăn nói của hắn, không hổ xuất thân thế gia.
Tần Khả Khanh thở dài, buồn bã nói: “Khổng huynh cứ nói đùa, Khả Khanh là vị vong nhân, sao có thể lộ mặt được? Nghe nói Diệp Thiếu Bảo kia quyết chiến với lão ma đầu Ngụy Hiên, bị thương nặng, tính toán đi qua cảnh nội của đại Hán, đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương. Khả Khanh lúc này mới đi không ngừng nghỉ tới nơi này, tính toán lấy đầu lão ma, tế điện vong phu.”
Mọi người kính nể hẳn lên, La Thanh cười nói: “Diệp Thiếu Bảo lão ma đầu kia, quả thực là to gan lớn mật. Hắn nếu một mình im lặng đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương thì cũng thôi. Không ngờ còn đi khắp nơi tuyên truyền, náo tới thiên hạ đều biết! Người này, ta phải giết.”
Tần Khả Khanh nhấp nháy mắt, chân thành đứng dậy, hướng mọi người chào một cái, khí phun như lan, hạ giọng nói: “Tiểu nữ tử một thân nhu nhược, chỉ sợ không phải là đối thủ của ma đầu. Mong rằng chư vị có thể tương trợ. Khả Khanh nghe thấy vong phu gặp phải bất trắc, mấy lần khóc ngất, ngã xuống đất không dậy nổi…”
Nàng thở dài, buồn bã nói: “Vong phu chết ở trong tay Diệp lão ma, thi cốt không còn, Khả Khanh từng thề, nếu ai có thể lấy được đầu của lão ma kia xuống. Khả Khanh lấy thân báo đáp, bất kể là thê hay thiếp, có danh phận hay không, bất kể là tà hay chính, hoặc là yêu ma, Khả Khanh đều không chùn bước!”
Nghe nói như thế, mọi người tim đập thình thịch.
Vừa rồi bọn họ tuy rằng nói hay lắm, nhưng nếu thực sự Diệp Húc tới đây, ma uy cái thế như trong truyền thuyết vậy. Nói không chừng bọn họ chưa chắc đã dám động thủ. Nhưng có những lời này của Tần Khả Khanh, đủ cho bọn họ liều mạng rồi!
Cái đầu của Diệp Húc, ý nghĩa là của cải và địa vị không thể tưởng tượng nổi.
Trên người hắn, chẳng những có của cải và vu bảo cực kỳ khổng lồ. Hơn nữa thiếu chủ của Chu Thiên tinh cung, còn treo giải thưởng 100 linh mạch bậc bốn cho người lấy đầu hắn. Tiểu Quang Minh thánh địa, Thiên Đạo Tông và Nguyên Thủy thánh tông càng treo giải thưởng thêm kinh người.
Không chỉ có như thế, cầm đầu hắn mang đi Thiên yêu cung, liền có thể trở thành con rể yêu chủ, thiên yêu cung phò mã.
Hiện tại, Tần Khả Khanh cũng nguyện ý lấy thân báo đáp, thậm chí không cần bất luận danh phận gì, quả thực so với con rể của yêu chủ còn muốn mê người hơn.
Thử nghĩ xem, một nhân vật như tiên tử thế này, trở thành tiểu thiếp, thậm chí trở thành tình nhân, kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp). Trong mắt người khác, nàng vẫn là tiên tử được người người ngưỡng mộ, nhưng trong bóng tối nàng lại là của một mình mình độc chiếm, nghĩ đùa bỡn thế nào thì đùa bỡn, muốn cho nàng làm động tác, tư thế nào đi nữa cũng được. Cảm giác thành tựu siêu việt cỡ nào chứ.
“Thiên tử không cần phải lãng phí chính mình như vậy…”
Khổng Thiếu Du thở dài, cười nói: “Khổng mỗ gia học uyên nguyên, từng kế thừa một môn viễn cổ thuật pháp, tên là Tiên Thiên Thần Toán, có thể tính người tính vật, có thể suy ra được vị trí đại khái của Diệp lão ma. Không biết chư vị trên người có vật bên người của lão ma đầu kia, bất kể quần áo hay vu bảo đều có thể được. Tiểu đệ mượn cái này tính ra vị trí của ma đầu, sau đó chúng ta quy mô đuổi theo giết sát, trừ hại cho thiên hạ!”
Diệp Húc trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.
Tần Khả Khanh đôi mắt sáng lên, lấy ra mấy khối vu bảo tàn phiến cười nói: “Tiểu Quang Minh thánh địa tiền bối đã từng đánh nát cửu đỉnh của hắn. Khả Khanh cất chứa mấy mảnh vỡ này, bên trong cửu đỉnh này, ẩn chứa tinh khí của ma đầu kia.”
Khổng Thiếu Du mừng rỡ, cười nói: “Có đồ vật này rất tốt!”
Hắn tế khởi vu bảo, cũng là một quyển thiên thư, rầm rộ triển khai. Trong đó vô số văn tự cuộn tròn du động bên trong bức họa, rậm rạp vô cùng, một cỗ thư hương khí phả vào mặt mọi người.
Không Thiếu Du cầm lấy một khối cửu đỉnh tàn phiến, rút một lũ tinh khí bên trong đó ra, nhốt vào trong cuốn thiên thư này. Lập tức thúc dục thiên thư, suy tính phương vị Diệp Húc.
Tống Cao Đức không khỏi cảm thấy khẩn trương, Diệp Húc trong lòng cũng hồi hộp “Náo lớn rồi! chẳng lẽ, ta thật sự phải đại khai sát giới, huyết tẩy Lạc Vương thành…”
Cho dù là Diệp Húc, cũng là ỷ vào thân thể mạnh mẽ, lại lấy Di la thiên địa tháp và cửu đỉnh trấn áp thân thể, lúc này mới đánh bại được Ngụy Hiên.
Tam dương cảnh Dương Thần kỳ và Tam thần cảnh Hóa Thần kỳ, chỉ cách nhau có một đường nhỏ, tuy nhiên tu vi và thực lực lại kém xa tới vạn dặm. Vu sĩ Tam Dương cảnh chỉ là vu sĩ, mà vu sĩ Tam thần cảnh đã là đại vu rồi. Chỉ cần theo tên là thấy được chênh lệch.
Yến Trác Nhiên tu luyện tới Dương Thần cửu phẩm, nguyên thần thuần dương, nửa bước hóa thần cảnh giới. Nguyên thần của hắn ra tay, đã có một hai phần uy lực của cường giả tam thần cảnh rồi.
Tuy rằng chỉ có một hai phần uy lực, nhưng không phải là nhỏ chút nào. Hỏa Viên một trảo đi qua, đâm phá không khí, truyền tới những tiếng huýt gió chói tai. Cả tòa Thính Vũ Hiên bấp bênh trong sóng to gió lớn, lắc lư không ngừng. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị một kích này của hắn phá vỡ!
Hiên Viên Quang sắc mặt lạnh lùng, Yến Trác Nhiên đánh một kích này, chỉ sợ không đơn giản là khiển trách “Diệp Tần” như vậy, chỉ sợ ngay cả mình cũng tính toán công kích rồi.
“Yến Trác Nhiên hiển nhiên tính đánh bại ta, khiến ta đại xấu hổ một phen!”
Hắn tuy rằng thật thà chất phác nhưng tuyệt không có nghĩa là ngu ngốc. Hắn lập tức nghĩ tới Diệp Húc đã ép Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong hai đại cao thủ quỳ xuống mặt đất. Nếu Yến Trác Nhiên có thể thoải mái đánh bại “Chủ tớ ba người” bọn họ, thì uy danh hiển hách thế nào?
Hành động này của Yến Trác Nhiên chẳng những có thể kết hảo với Âm Dương tông và Hỗn Nguyên đạo tông, khiến Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong cả đời cảm kích mình. Hắn càng tuyên dương thanh danh của mình, khiến tên tuổi của hắn lan tràn, ưu đãi rất nhiều.
“Người này đích xác lợi hại, cho dù ta toàn lực ứng phó chỉ sợ cũng không tiếp được mấy chiêu. Chỉ có thể vận dụng kiện nguyên thần chi bảo mà cha đưa kia thôi…”
Hiên Viên Quang đang muốn tế ra vu bản bản thân, đột nhiên thấy Diệp Húc hoành thân đứng chắn trước người hắn, thanh âm trầm thấp già nua, trầm giọng nói: “Thiếu gia, một tiểu bối còn không đáng để thiếu gia tự mình động thủ! Người này giao cho ta đi!”
Hiên Viên Quang trong lòng cảm động vạn phần: “Tống lão huynh thật sự nghĩa khí, sau khi xong chuyện nơi này, nhất định phải kết bái với hắn.”
Yến Trác Nhiên hừ lạnh nói: “Hiên Viên Quang, hay ngươi không dám ra tay, chỉ dám cho người hầu chắn trước tìm chết sao?”
“Chịu chết?”
Diệp Húc cười ha ha, thanh âm già nua vô cùng, điềm nhiên nói: “Tiểu bối, ngươi quá cuồng vọng!”
Bàn tay to của hắn đột nhiên đánh mạnh ra, thanh thế lớn tới cực đoan. Bàn tay to của hắn còn chưa hạ xuống, chưởng phong đã rít gào mà qua,. Chỉ nghe thấy hồ nước hơn mười dặm trong Thính Vũ Hiên, đột nhiên lõm xuống vài trăm mét!
Ba!
Bàn tay to của hắn và Hỏa Viên đại trảo gặp nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ. Đầu Hỏa Viên kia kêu lên một tiếng, năm ngón tay gãy, Yến Trác Nhiên sắc mặt kịch biến, rút lui về sau trăm mét, sắc mặt đỏ lên.
Diệp Húc một kích này khiến cho nguyên thần của hắn bị hao tổn, trong lòng không khỏi nghiêm túc: “Chẳng lẽ lão bộc này là Tam thần cảnh Hóa thần kỳ đại vu?”
Diệp Húc trong lòng cũng cả kinh, hắn phát ra một chưởng này là toàn lực, tuy rằng không dùng bất kỳ vu bảo này, cũng không có nguyên thần thêm vào. Nhưng Yến Trác Nhiên đồng thời cũng không vận dụng vu bảo, không ngờ chỉ bị thương rất nhỏ.
Việc này thuyết minh, thực lực của Yến Trác Nhiên, cho dù không bằng hắn, cũng kém không xa.
Nếu vu bảo trên người Yến Trác Nhiên không bằng hắn, Diệp Húc chém giết hắn tự nhiên không nói chơi. Nếu Yến Trác Nhiên có được vu bảo có thể dẹp ngang bảo vật của Diệp Húc, thắng bại là rất khó nói!
“Yến Trác Nhiên không kém, Lăng Thiếu Phong cũng không đi xa, còn có Đại phạm âm lôi tự La Thánh, Khổng gia Khổng Thiếu Du, đều là cường giả nhất đẳng! vu sĩ chính đạo Đại Hán, nhân tài xuất hiện lớp lớp, ta tuyệt đối không thể vì chiến thắng được Ngụy Hiên mà khinh thường anh hùng thiên hạ…” Hắn thầm nghĩ trong lòng.
“Tiểu bối, ngươi có thể tiếp được ta một chưởng này mà không chết, tu vi cũng không kém.” Diệp Húc làm ra vẻ, cười ha hả nói.
Yến Trác Nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, chỉ thấy kim quang lồng thể, hắn căn bản không thấy rõ được bộ dạng của người bên trong.
“Hóa ra tiền bối là đại vu tam thần cảnh Hóa Thần kỳ. Các hạ tuổi lớn như vậy rồi, mà Yến mỗ lúc này mới được trăm tuổi. Tiếp sau không lâu, Yến mỗ sẽ đuổi theo được tu vi của ngươi. Nhưng thật ra cũng phải nhìn xem, ngươi có thể tiếp ta một chưởng mà không chết hay không?”
Giọng điệu của hắn vẫn kiêu ngạo như cũ, làm như không nhìn thấy Hoàng Khai Phục và Tô Mạch Phong, ngang nhiên đi vào trong Thính Vũ Hiên ngồi xuống.
Diệp Húc cười ha hả nói: “Tiểu bối, ngươi có tin, lão phu hiện tại một chưởng chụp chết ngươi không?”
Yến Trác Nhiên sắc mặt kịch biến, đứng dậy, lạnh giọng nói: “Các hạ, ta niệm ngươi là tiền bối của Yến mỗ, cho nên mới bỏ qua, hay ngươi thực sự nghĩ Yến mỗ sợ ngươi?”
Thùng thùng!
Tần Khả Khanh kích thích huyền cầm, tiếng đàn như ca, làm cho sát khí của hai người biến thành hư không, cười nói: “Chư vị đã vào Thính Vũ Hiên, đó là khách quý của Khả Khanh, sao có thể để cho hai vị liều chết một trận được? Hai vị mời ngồi.”
Yến Trác Nhiên căm hận ngồi xuống, tuy rằng miệng hắn nói mạnh, nhưng cũng không dám giao thủ tiếp với Diệp Húc.
Cường giả tam thần cảnh, dù sao cũng là đại vu, siêu phàm thoát tục. Hắn gặp phải Diệp Húc còn không có vận dụng nguyên thần, nếu là hắn tế khởi nguyên thần, cho dù mình có thi triển hết tất cả thế võ trong người, chỉ sợ cũng phải thua một trận này thôi.
Diệp Húc nghe thấy tiếng đàn của Tần Khả Khanh, trong lòng cũng rùng mình: “Tần Khả Khanh, so với Úc Khánh Sơn còn mạnh hơn, không ngờ có thể bất động thanh sắc mà lau đi sát khí của ta. Người phụ nữ này là một nhân vật lợi hại, so với Yến Trác Nhiên không kém chút nào, nói không chừng còn mạnh hơn một chút!”
Hắn âm thầm xốc lại tinh thần, hiện giờ vu bảo của hắn, cửu đỉnh trấn áp nguyên thần Ngụy Hiên, Di la thiên địa tháp trấn áp nguyên thần thứ hai Vệ Trăn. Thậm chí ngay cả nguyên thần của hắn, cũng bị vận dụng.
Hiện giờ hắn chỉ có khả năng sử dụng bảo vật còn lại là thần sát thứ nhất, cái đạo não màu trắng kia thôi.
Tuy nhiên nếu tế ra thần sát thứ nhất, không thể nghi ngờ là tuyên bố hắn chính là Diệp Húc rồi. Tới lúc đó đối mặt với nhiều cường giả đại Hán vây công, cho dù là hắn, cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Nhớ ngày đó, ở hải vực Kiềm Hải, kim tinh đồng tử lọt vào đám người Viên Thiên Công vây đánh. Thậm chí thân hình còn bị Viên Thiên Công đập nát, thần hồn trọng thương, huống chi là hắn?
“Tống huynh, Khả Khanh có yêu cầu quá đáng, mời tiền bối có thể thả Hoàng huynh Tô huynh một lần.”
Tần Khả Khanh mặt không đành lòng, dịu dàng cười nói: “Tiền bối đã trừng phạt bọn họ, bọn họ cũng biết sai rồi.”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, thu hồi chân nguyên đại thủ ấn trấn áp hai người, cười nói: “Tiên tử đã nói, Tống mỗ tự nhiên tòng mệnh.”
Tô Mạch Phong hồn bay phách lạc, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt mờ mịt, đột nhiên quát to một tiếng, che mặt mà đi.
Hắn bị Diệp Húc làm nhục một lần, không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại.
Hoàng Khai Phục vỗ vỗ tro bụi ở đầu gối, dường như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh vậy. Hắn bước vào Thính Vũ Hiên, tìm hàng ghế ngồi xuống.
“Người này tâm trí ẩn nhẫn, nhìn như thô lỗ, nhưng nội tâm kiên định, giống như bàn thạch vậy, là một nhân vật” Diệp Húc ánh mắt nhìn lên người Hoàng Khai Phục, có chút tán thưởng hắn.
Lăng Thiếu Phong chậm rãi đi vào Thính Vũ Hiên, cũng ngồi xuống, cười nói: “Hôm nay không có nhìn thấy Hiên Viên huynh ra tay, thực sự là chuyện đáng tiếc. Tuy nhiên có thể nhìn thấy Tần tiên tử, thật sự là một chuyện khiến cho người ta phải vui vẻ.”
Mấy người khác cũng tiến vào Thính Vũ Hiên, Khổng Thiếu Du mỉm cười nói: “Đáng tiếc ta vô duyên không thể thấy được dung nhan của Tần tiên tử, làm cho người ta có chút than tiếc. Khổng mỗ thậm chí có chút ghen tị với Úc Khánh Sơn Úc huynh đệ. Úc huynh đệ tuy rằng bị Diệp lão ma hại chết, nhưng có giai nhân như Tần tiên tử vì hắn che lụa trắng, giữa đạo ba năm. Trong vòng ba năm không một người nào trong thiên hạ có thể nhìn thấy khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
Hắn ăn nói rất tốt, nói chuyện êm tai động lòng người, làm cho người ta không thể không tán thưởng tài ăn nói của hắn, không hổ xuất thân thế gia.
Tần Khả Khanh thở dài, buồn bã nói: “Khổng huynh cứ nói đùa, Khả Khanh là vị vong nhân, sao có thể lộ mặt được? Nghe nói Diệp Thiếu Bảo kia quyết chiến với lão ma đầu Ngụy Hiên, bị thương nặng, tính toán đi qua cảnh nội của đại Hán, đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương. Khả Khanh lúc này mới đi không ngừng nghỉ tới nơi này, tính toán lấy đầu lão ma, tế điện vong phu.”
Mọi người kính nể hẳn lên, La Thanh cười nói: “Diệp Thiếu Bảo lão ma đầu kia, quả thực là to gan lớn mật. Hắn nếu một mình im lặng đi tới di chỉ kinh đô cuối thời Thương thì cũng thôi. Không ngờ còn đi khắp nơi tuyên truyền, náo tới thiên hạ đều biết! Người này, ta phải giết.”
Tần Khả Khanh nhấp nháy mắt, chân thành đứng dậy, hướng mọi người chào một cái, khí phun như lan, hạ giọng nói: “Tiểu nữ tử một thân nhu nhược, chỉ sợ không phải là đối thủ của ma đầu. Mong rằng chư vị có thể tương trợ. Khả Khanh nghe thấy vong phu gặp phải bất trắc, mấy lần khóc ngất, ngã xuống đất không dậy nổi…”
Nàng thở dài, buồn bã nói: “Vong phu chết ở trong tay Diệp lão ma, thi cốt không còn, Khả Khanh từng thề, nếu ai có thể lấy được đầu của lão ma kia xuống. Khả Khanh lấy thân báo đáp, bất kể là thê hay thiếp, có danh phận hay không, bất kể là tà hay chính, hoặc là yêu ma, Khả Khanh đều không chùn bước!”
Nghe nói như thế, mọi người tim đập thình thịch.
Vừa rồi bọn họ tuy rằng nói hay lắm, nhưng nếu thực sự Diệp Húc tới đây, ma uy cái thế như trong truyền thuyết vậy. Nói không chừng bọn họ chưa chắc đã dám động thủ. Nhưng có những lời này của Tần Khả Khanh, đủ cho bọn họ liều mạng rồi!
Cái đầu của Diệp Húc, ý nghĩa là của cải và địa vị không thể tưởng tượng nổi.
Trên người hắn, chẳng những có của cải và vu bảo cực kỳ khổng lồ. Hơn nữa thiếu chủ của Chu Thiên tinh cung, còn treo giải thưởng 100 linh mạch bậc bốn cho người lấy đầu hắn. Tiểu Quang Minh thánh địa, Thiên Đạo Tông và Nguyên Thủy thánh tông càng treo giải thưởng thêm kinh người.
Không chỉ có như thế, cầm đầu hắn mang đi Thiên yêu cung, liền có thể trở thành con rể yêu chủ, thiên yêu cung phò mã.
Hiện tại, Tần Khả Khanh cũng nguyện ý lấy thân báo đáp, thậm chí không cần bất luận danh phận gì, quả thực so với con rể của yêu chủ còn muốn mê người hơn.
Thử nghĩ xem, một nhân vật như tiên tử thế này, trở thành tiểu thiếp, thậm chí trở thành tình nhân, kim ốc tàng kiều (nhà vàng giấu người đẹp). Trong mắt người khác, nàng vẫn là tiên tử được người người ngưỡng mộ, nhưng trong bóng tối nàng lại là của một mình mình độc chiếm, nghĩ đùa bỡn thế nào thì đùa bỡn, muốn cho nàng làm động tác, tư thế nào đi nữa cũng được. Cảm giác thành tựu siêu việt cỡ nào chứ.
“Thiên tử không cần phải lãng phí chính mình như vậy…”
Khổng Thiếu Du thở dài, cười nói: “Khổng mỗ gia học uyên nguyên, từng kế thừa một môn viễn cổ thuật pháp, tên là Tiên Thiên Thần Toán, có thể tính người tính vật, có thể suy ra được vị trí đại khái của Diệp lão ma. Không biết chư vị trên người có vật bên người của lão ma đầu kia, bất kể quần áo hay vu bảo đều có thể được. Tiểu đệ mượn cái này tính ra vị trí của ma đầu, sau đó chúng ta quy mô đuổi theo giết sát, trừ hại cho thiên hạ!”
Diệp Húc trong lòng lập tức cảm thấy không ổn.
Tần Khả Khanh đôi mắt sáng lên, lấy ra mấy khối vu bảo tàn phiến cười nói: “Tiểu Quang Minh thánh địa tiền bối đã từng đánh nát cửu đỉnh của hắn. Khả Khanh cất chứa mấy mảnh vỡ này, bên trong cửu đỉnh này, ẩn chứa tinh khí của ma đầu kia.”
Khổng Thiếu Du mừng rỡ, cười nói: “Có đồ vật này rất tốt!”
Hắn tế khởi vu bảo, cũng là một quyển thiên thư, rầm rộ triển khai. Trong đó vô số văn tự cuộn tròn du động bên trong bức họa, rậm rạp vô cùng, một cỗ thư hương khí phả vào mặt mọi người.
Không Thiếu Du cầm lấy một khối cửu đỉnh tàn phiến, rút một lũ tinh khí bên trong đó ra, nhốt vào trong cuốn thiên thư này. Lập tức thúc dục thiên thư, suy tính phương vị Diệp Húc.
Tống Cao Đức không khỏi cảm thấy khẩn trương, Diệp Húc trong lòng cũng hồi hộp “Náo lớn rồi! chẳng lẽ, ta thật sự phải đại khai sát giới, huyết tẩy Lạc Vương thành…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.