Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 699: Vu Hoàng đại kiếp nạn

Thạch Trư

30/09/2013

Tòa Vạn Kiếp Thiên lâu này thật sự không phải là bản thể cấm bảo, mà là do vị Thánh chủ Vạn Kiếp môn tế lên Vạn Kiếp Thiên lâu, thúc giục cấm bảo uy, từ cách hàng triệu dẫm đánh tới nơi đây!

Uy năng món cấm bảo này không phải là nhỏ, mỗi một tầng lầu là một loại lôi đình, lôi quang trút xuống hóa thành trận vân, quả thực tương đương với Vu Hoàng độ kiếp.

Đế Tuệ làm như không thấy mà tiếp tục chuyên chú hấp thu tiên linh khí để củng cố cảnh giới Vu Hoàng. Hắn mới trở thành Vu Hoàng, cảnh giới còn bất ổn, chỉ có hấp thu đám tiên linh khí đó mới củng cố được cảnh giới tu vi, trở thành kẻ có thể thay trời đổi đất hô mưa gọi gió được.

Nếu không hấp thu đám tiên linh khí đó, hắn chỉ có được coi là một Vu Hoàng cấp thấp nhất, hùng mạnh như Thánh chủ nhưng cũng có hạn, có thể xác của Vu Hoàng nhưng không có pháp lực mạnh mẽ vô biên của Vu Hoàng.

Vu Hoàng được thiên đạo tán thành sẽ có tiên linh khí đánh xuống từ Thiên giới. Chỉ có tiên linh khí mới có thể nhanh chóng điền đầy tu vi trống không khi trở thành Vu Hoàng kia.

Nếu không dùng linh khí khác đến thêm vào tu vi, e là phải mất cả trăm năm mới tu được tu vi của Vu Hoàng.

“Chỉ là đám Thánh chủ của cái thế giới hạ đẳng mà cũng dám khiêu khích chủ công, đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà!” Một gã cường giả Thiên giới có cấp bậc Thánh chủ đột nhiên đứng dậy, tế lên cấm bảo bán thành phẩm mà gã tự luyện chế ra đánh tới Vạn Kiếp Thiên lâu. Thân hình gã rung lên dữ dội, gã hét lên một tiếng, lảo đảo lui ra sau, nhưng cũng thành công đánh nát được trận vân của Vạn Kiếp Thiên lâu.

“Quy Thiên Thư, Tịch Thiên Tình, hai người các ngươi lập tức men theo dấu vết cấm bảo để lại, tìm cho ra thánh địa nào dám to gan làm loạn rồi giết thánh chủ bọn chúng, thay chủ công lập uy!”

Gã cường giả Thiên giới có tu vi cao nhất lạnh lùng nói: “Hiện giờ chủ công đã trở thành Vu Hoàng, thế giới Vu Hoang này đã không còn ai là đối thủ của chủ công nữa, chúng ta cũng không cần phải che che giấu giấu như trước nữa! Giết! Giết cho ta! Khiến cho đám man di Vu Hoang này biết cái gì mới là chính thống!”

Quy Thiên Thư và một vị cường giả Thiên giới khác lĩnh mệnh, sát khí tỏa ra, cười ha ha nói: “Đám man di của thế giới hạ đẳng này luôn tự đánh giá mình quá cao, tự xưng Thánh chủ ngạo mạn khinh người. Giờ nên đại khai sát giới, chinh phục hết đám man di đó, làm cho bọn chúng biết cao thủ chân chính là như thế nào!”

Hai người này đang định đi tìm rồi đánh chết môn chủ Vạn Kiếp môn, đột nhiên lại có một món cấm bảo hoành không bay tới. Lần này đánh tới không phải là Vạn Kiếp Thiên lâu mà là một món cấm bảo kỳ lạ trông như kim linh, mới vừa đến trên không trung Nam Hải Dương Châu liền hóa thành một chiếc chuông lớn, coong một tiếng vang lên, khiến cho thân thể một ít cường giả Thiên giới cấp bậc Nhân Hoàng sơ kỳ, Nhân Hoàng trung kỳ nổ tung ầm ầm, máu thịt văng tung tóe.

Về phần những yêu ma Thiên giới có tu vi hơi thấp thì chết vô cùng thê thảm, thậm chí cả đại lục Nam Hải Dương Châu đều biến mất một mảng lớn chỉ trong chớp mắt, bị chấn cho hóa thành hỗn độn hư vô!

“Đám man di đó đúng là được đằng chân lân đằng đầu, chết cũng không hết tội!”

Tên cường giả Thiên giới có tu vi sánh ngang với Tinh Đế, Ứng Tông Đạo kia giận tím mặt, đánh nát trận vân của chiếc chuông lớn kia, giận dữ nói: “Xem ra, đám man di này thật quá cuồng vọng, không ra tay thì chúng không biết thế nào là trời cao đất rộng!”

Đám cao thủ khác cũng giận tím mặt, tên nào tên nấy đều đằng đằng sát khí. Sở dĩ lúc trước bọn họ co đầu rụt cổ ở trong Nam Hải Dương Châu này chủ yếu là để bảo vệ Đế Tuệ, cũng là lo lắng bị đám thánh địa ở thế giới Vu Hoang này cá chết lưới rách. Mà hiện giờ Đế Tuệ đã xuất thế, lại trở thành Vu Hoàng, khiến cho sự tự tin của bọn họ tăng lên vô số lần.

Bọn họ đến từ Thiên giới, ỷ vào thân phân cao quý cùng huyết thống hơn xa vu sĩ đại vu của thế giới Vu Hoang này nên trong lòng vốn khinh thường các thánh chủ, thánh địa ở nơi đây. Lúc này ăn một cú đau như vậy, sao có thể nhịn được?

Dù là Đế Tuệ khi nhìn thấy cảnh này cũng phải nhíu mày, trong lòng rất là không vui. Chỉ là hiện giờ hắn cần thời gian để hấp thu tiên linh khí, củng cố cảnh giới, hơn nữa đám cường giả dưới trướng hắn có thể ứng phó được nên mới không phát tác.

“Giết! Chỉ cần thánh địa nào dám to gan động thủ thì giết sạch, tàn sát tất cả, chó gà cũng không tha!”

“Đúng vậy! Nên cho đám man di mọi rợ của cái thế giới hạ đặng này một bài học đau đớn khó có thể quên!”

Đám người Quy Thiên Thư đột nhiên im bặt. Trời đất bỗng trở nên tối lại, một cảm giác làm cho người ta hít thở không thông phát ra, lục địa Nam Dương Hải Châu lặng ngắt như tờ.



Bọn họ gian nan ngẩng đầu lên, chỉ thấy hư không yên lặng vỡ nát, một gốc cây hoa quế chen ra khỏi hư không, ngay sau đó lại có một gốc Phù Tang thần thụ, một tòa lô bồng, một quyển lạc thư.

Liền sau đó lại càng thêm nhiều cấm bảo trào ra khỏi hư không, nào là lầu tháp, cung điện, thuyền, phường, bia, núi, viên châu, đỉnh, lò, sách, tranh, bàn, cầm, tiêu, cầu trụ… đủ mọi thể loại. Thậm chí còn có thân thể Vu Hoàng bị luyện chế thành cấm bảo. Tất cả đều được cao thủ cấp thánh chủ thôi phát, đồng loạt xuất hiện ở trên không trung Nam Hải Dương Châu.

Bùm!

Một gã cường giả Thiên giới sợ quá, đổ ngửa ra sau ngất đi. Thậm chí có mấy người sợ tới mức đứng đơ ra đó.

“Trời – sụp – rồi!” Một cao thủ Thiên giới lẩm bẩm với sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Trời quả đúng là sụp xuống thật.

Nhiều cấm bảo được các cao thủ cấp Thánh chủ thúc giục như vậy với uy năng mênh mông, hư không căn bản không thể chứa đựng được sức mạnh khổng lồ như vậy, sụp xuống.

Trời cao cứ mất đi như thế.

Cũng thật trùng hợp, Tinh Đế mời tham dự đại hội Tinh Cung, nơi đây tụ tập hơn hai ngàn vị Thánh chủ. Hơn hai ngàn Thánh chủ cùng tế lên hơn hai ngàn món cấm bảo, đồng loạt ra tay đánh tới Nam Hải Dương Châu. Cảnh tượng này thật đồ sộ!

Lúc này Đế Tuệ cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trận vân do hơn hai ngàn món cấm bảo hình thành kia, không khỏi thất thần. Cảnh tượng hoành tráng như thế, dù là ở Thiên giới cũng không hề gặp được!

Dù Đế Tuệ tự thấy mình rất cao, tự nhận mình có tư chất của Thiên Đế, nhưng đối mặt với thế công khổng lồ thế này, sắc mặt y cũng phải tái nhợt hẳn đi. Đám quần hùng Thiên giới vừa rồi còn hô hào phải đi cho đám man di của thế giới Vu Hoang này một bài học nhớ đời, lúc này đã hoàn toàn không còn chủ ý gì.

Bọn họ không thể ngờ rằng thế giới Vu Hoang dù chỉ là một thế giới cấp thấp, nhưng nơi đây là nơi bắt đầu của mấy vị Thiên Đế trong lịch sử. Nguyên Thủy Thiên Vương, Hạo Thiên Đại Đế, Thanh Đế, Hiên Viên Thiên đế đều đi ra từ nơi đây, để lại truyền thừa của mình.

Bên trong Vu Hoang, rất nhiều thánh địa có lịch sử sâu xa, từng xuất hiện ra vô số đại nhân vật, xưng hùng xưng bá trên Thiên giới, cũng đều tự cho mình mới là chính thống.

Bên trong ba nghìn thế giới ở hạ giới, chỉ có thế giới Vu Hoang là có nội tình thâm hậu nhất, cấm bảo rất nhiều, chính là thế giới có thực lực mạnh nhất. Tuy đã hai ba vạn năm nơi này không hề xuất hiện một vị Vu Hoàng nào, nhưng nội tình vẫn còn, không thể coi thường.

Nhiều cấm bảo như vậy chỉ tập trung công kích một mình Đế Tuệ, không có đánh tới nơi khác trên Nam Hải Dương Châu. Hơi thở cấm bảo nội liễm, tập trung, nhưng lại càng tăng thêm sự khủng bố.

“Bảo vệ chủ công!”

Gã cao thủ Thiên giới chỉ kém Ứng Tông Đạo và Tinh Đế kia vội hô to rồi đột nhiên bay lên, tế lên cấm bảo bán thành phẩm mà mình cực khổ luyện chế ra, quên mình mà đánh tới đám cấm bảo kia.

Oành!

Cấm bảo phân thân của hắn nổ tung cả người lên, thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng, chân linh bất diệt và Nhân Hoàng cấm pháp phân thân đều hóa thành khói bụi, tan thành mây khói.

Lại thêm nhiều cường giả Thiên giới bay lên quần công đám cấm bảo kia, từng người rồi từng người tan xương nát thịt, nhưng lại chẳng thể ngăn cản được tốc độ đánh xuống của đám cấm bảo đó.



Hơn hai ngàn vị Thánh chủ này thân ở Chu Thiên Tinh Cung, toàn lực tế lên cấm bảo đánh ra một kích, tập trung ở hư không nơi đây, chúng đã mạnh tới mức không gì không ai có thể chống lại.

Hơn hai ngàn món cấm bảo cùng áp xuống, khiến tiên linh khí tản ra mọi nơi, chỉ thẳng Đế Tuệ!

Trên trán Đế Tuệ toát ra mồ hôi lạnh rậm rạp, nếu y đã hấp thu hết tiên linh khí, tu vi thực lực sẽ tương đương với cự đầu đã thành Vu Hoàng mấy trăm năm, nhưng lúc này y mới trở thành Vu Hoàng, có cảnh giới Vu Hoàng thân thể Vu Hoàng nhưng lại không có pháp lực của Vu Hoàng, chắc chắn không thể bình yên mà tiếp được một kích mạnh đến như thế.

“Thiên mệnh huyền điểu, giáng xuống…” Một con huyền điểu to lớn không gì sánh nổi đột nhiên đánh vỡ hư không, xuất hiện ở giữa Đế Tuệ và công kích của đám cấm bảo kia. Con huyền điểu này đúng là sinh linh được ngưng tụ ra từ ý chí bất diệt của Đại Thương, tu vi nó có thể sánh với Vu Hoàng, hiển nhiên là được Đế Tuệ gọi nên lập tức chạy tới.

Nó vừa xuất hiện thì bị uy năng của hơn hai nghìn món cấm bảo đánh trúng, ầm ầm một tiếng nổ tung, trực tiếp bị hơn hai ngàn món cấm bảo kia nghiền nát.

Nó chính là ý chí bất tử, bất tử bất diệt, trừ khi có được pháp lực cực lớn có thể diệt đi ý chí của một hoàng triều thì mới tiêu diệt được nó, đám cấm bảo kia tuy mạnh nhưng vẫn chưa làm thương đến căn bản của nó.

Nhưng nó vừa ngưng tụ ra thân thể thì lập tức bị đánh vỡ, cứ như thế liên tục bị đánh vỡ hơn mười lần, uy năng của đám cấm bảo kia cuối cùng xuyên qua nó giáng đến đỉnh đầu Đế Tuệ.

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

Ý chí bất diệt của con chim ngốc này không hiểu rõ vì sao mình vừa xuất hiện thì lọt vào công kích khủng bố như thế, vẫn còn đang buồn bực.

“Thế giới Vu Hoang không hổ là thế giới có nội tình hùng hậu hơn cả Hằng Cổ Ma Vực ta. Năm đó bản hoàng vượt qua Vu Hoàng nhân kiếp, uy năng cũng không có kinh khủng như vậy.”

Ma Hoàng nhìn chằm chằm Đế Tuệ, có phần vui sướng khi kẻ khác gặp họa, gã nói: “Ngay cả huyền điểu có thể sánh với Vu Hoàng kia cũng bị đánh nát vài chục lần, nếu có người có thể chống lại nhân kiếp đánh tới như thế, thành tựu của hắn trong tương lai nhất định sẽ lớn đến kinh người. Ô tiểu tử này, sao sắc mặt ngươi có vẻ khó coi thế này, sao thế?”

Ma Hoàng khá tò mò, đánh giá Diệp Húc từ trên cao xuống, chỉ thấy sắc mặt Diệp Húc có phần tái nhợt, miệng thì lẩm bẩm lầm bầm, không biết là đang mắng ai.

“Bà nó chứ, lần này ăn thiệt lớn rồi…”

Diệp Húc nhìn thấy cảnh tượng khủng bố của Vu Hoàng nhân kiếp nên đã vô cùng khiếp sợ. Hắn đồng ý giúp Ứng Tông Đạo ngăn cản hỗ trợ khi Ứng Tông Đạo độ kiếp, lúc này mới biết mình thật lỗ mãng.

“Ta vốn tưởng tu thành Nhân Hoàng là có thể giúp được Ứng sư huynh ngăn cản một phần, nhưng giờ xem ra, cho dù ta có tu luyện tới cảnh giới Nhân Hoàng, rơi vào đám công kích này thì cũng sẽ biến thành một đống thịt bùn mất…”

Hơn hai ngàn món cấm bảo kia liên tục đánh giết huyền điểu hơn mười lần nên uy năng giảm xuống, Đế Tuệ không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

“Chính là đám dân bản địa đã đòi đánh giết trẫm? Không có khả năng!”

Y đột nhiên đánh ra mấy ngàn chưởng liên tục, mỗi một chưởng đều là một thức Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, viên mãn ảo diệu, còn thành thạo hơn Diệp Húc không biết bao nhiêu lần. Mỗi một đạo ấn pháp đều chất chứa uy năng của Vu Hoàng, đánh nát trận vân của từng món cấm bảo một.

Sắc mặt Đế Tuệ tái nhợt lại, y thoáng thở dốc thì đột nhiên thấy một tòa Tinh Cung xuất hiện, áp chế xuống. Từng lúc đó từng ngôi mộ cũng xuất hiện, bia mộ san sát vây quanh Đế Tuệ.

Tinh Đế và Ứng Tông Đạo cuối cùng cũng đồng thời ra tay với Đế Tuệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Bộ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook