Chương 26: Đổi (3)
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
13/03/2014
"Không cho phép ngươi nói cho người khác biết những gì mình đã thấy." Sau khi
xác định trong Túi Càn Khôn không còn bất kỳ vật gì, Thương sư tỷ đưa
cái túi cho Bộ Tranh, hơn nữa lúc trả lại còn lén nói nhỏ một câu "Cảnh
cáo".
"Đệ biết rồi." Bộ Tranh gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, những thứ này có gì phải giữ bí mật chứ. Nhưng thế nào cũng được, nếu như người ta đã muốn giữ bí mật vậy thì giữ bí mật.
Thật ra, những vật cất giữ bên trong của Thương sư tỷ cũng chẳng phải là bí mật riêng tư không thể cho người khác nhìn thấy gì cả. Tuy có thể coi như là một loại bí mật riêng tư, nhưng chỉ là một vài thứ đồ chơi mà nàng ta yêu thích. Nàng ta có sở thích thu thập một ít búp bê vải, kiểu dáng thể loại gì cũng có.
Bởi vì thân phận hiện nay của mình, nàng ta sẽ cảm thấy khá ngượng ngùng nếu bị người khác phát hiện ra sở thích này. Như thế là chuyện thường tình của con người, đâu có gì to tát, có thể nói chỉ là một chuyện nhỏ nhít.
Nhưng chỉ vì vẻ xấu hổ của nàng ta, cộng thêm việc người khác tò mò suy đoán lung tung, vậy là chuyện này đã biến thành khác hẳn. Có người đã từng nói, thế giới này vốn chẳng có việc gì, nhưng cứ bàn ra tán vào thành ra có chuyện.
"Vậy không biết Thương sư tỷ muốn bao nhiêu điểm cống hiến?" Đánh giá sơ qua một chút, Bộ Tranh lập tức nhận ra cái Túi Càn Khôn này rất giá trị. Kể cả là mình có xì hết điểm cống hiến đang có ra, cũng không nhất định đã đủ để đổi ngang giá trị.
"Ngươi dùng bao nhiêu điểm cống hiến để đổi lấy cái Túi Càn Khôn này, vậy cứ đổi bấy nhiêu." Thương sư tỷ thản nhiên nói. Không phải không biết mức chênh lệch giá trị giữa hai thứ, nhưng một chút chênh lệch đó vẫn không đáng để nàng ta phải cò kè mặc cả. Mặt khác, có thể nói những thứ mà nàng ta muốn đổi cũng không phải là quá nhiều, bởi đã có đủ hết rồi.
"Tốt lắm, chỉ cần không cao hơn giá gốc, đệ sẽ đổi ngay." Bộ Tranh gật đầu đồng ý.
"Có phải ngươi muốn nói, nếu như không phải giá gốc, ngươi sẽ không đổi hay không?" Người của Cống Hiến Đường đứng bên cạnh hết sức tò mò hỏi.
"Vậy phải xem tình hình thế nào, nếu vượt quá ba nghìn ta sẽ không chấp nhận." Bộ Tranh trả lời, cũng coi như nói thẳng ra cái giá gốc của bản thân.
"Ba nghìn điểm cống hiến? Con lạy hồn, cái Túi Càn Khôn này, kể cả là có tăng số điểm đó lên gấp đôi cũng chưa chắc đã có thể mua được, ngươi đúng là đồ quê mùa không biết gì." Nhân viên Cống Hiến Đường thiếu chút là lăn quay ra, hơn nữa còn thầm bi phẫn trong lòng, chẳng biết làm sao mà tiểu tử này không những kiếm được món hời, mà lại còn được thể khoe mẽ.
"Đắt như vậy a!" Bộ Tranh kinh ngạc thốt lên. Hiển nhiên là gã cũng không biết mức giá thị trường này. Đồng thời, gã cũng chưa từng nghĩ tới là giá sẽ cao như vậy.
"Bây giờ chắc ngươi đã hiểu, mình nên lựa chọn như thế nào rồi chứ." Vị nhân viên Cống Hiến Đường có phần đố kỵ nói.
"Ta biết mà, vượt quá ba nghìn, ta sẽ không đổi." Bộ Tranh nói luôn. Đáp án này hiển nhiên là chẳng khác gì mấy so với lúc trước. Điều này thực sự làm cho người khác suýt nữa thì trợn mắt.
"Có phải ngươi vẫn còn không hiểu hay không?" Nhân viên Cống Hiến Đường có phần hoài nghi nhìn Bộ Tranh, còn Thương sư tỷ dường như cũng có điểm nghi hoặc.
"Ta hiểu chứ, ta đâu phải là đồ đần. Việc đơn giản thế này tại sao mà không hiểu." Bộ Tranh lắc đầu, trả lời ngay tắp lự.
"Đúng thế, việc đơn giản như vậy, không có khả năng không hiểu. Nhưng mà, chỉ cần là một người bình thường thì sẽ lựa chọn đồng ý đổi, tại sao ngươi ngươi lại không đổi?" Câu trả lời của Bộ Tranh thật sự làm cho người ta khó hiểu. Việc này chỉ cần liếc qua là đã thấy chỗ tốt, vì sao lại không đồng ý.
Bộ Tranh bắt đầu giải thích: "Người bình thường có đổi hay không thì ta không biết. Ta chỉ cần biết là riêng cái Túi Càn Khôn này là đã đủ cho mình dùng rồi, tốn thêm điểm cống hiến sẽ là lãng phí. Bây giờ ta tiêu nhiều như vậy, đã là tương đối phá của rồi."
". . ."
Mọi người cứng họng, cùng ngẫm lại những gì Bộ Tranh đã nói. Mặc dù cái loại Túi Càn Khôn này càng lớn thì càng tốt, nhưng phải xem nhu cầu của người cần dùng. Nếu như không có nhu cầu về không gian lớn như vậy, có thể nói như vậy đích xác là rất lãng phí.
Giống như Bộ Tranh vậy, gã chỉ cần sử dụng cái túi kia, là đã đáp ứng được nhu cầu rồi. Gã chẳng mạo hiểm đi tìm bảo vật, cũng chẳng phải vận chuyển một lượng lớn hàng hóa, đương nhiên nhu cầu sẽ không lớn như vậy, tiêu nhiều hơn một điểm cũng là lãng phí.
Mà gã cũng không phải là nói nhăng nói cuội. Nếu không vượt quá một nghìn điểm cống hiến, gã có thể chấp nhận. Một nghìn điểm cống hiến a, chính là tương đương với một trăm lượng bạc, đã đủ cho gã mua một hai mẫu đất, trở thành tiểu địa chủ rồi.
Nếu như không dùng điểm cống hiến để mà tính toán, con số gã đưa ra sẽ nhỏ hơn.
"Yên tâm đi, đối với ta có thể nói đây chỉ là đồ bỏ. Trong mắt ta, hai nghìn điểm cống hiến của ngươi có giá trị lớn hơn rất nhiều so với nó." Thương sư tỷ lên tiếng, điều này đích xác là sự thật.
Nếu như không có cái Túi Càn Khôn này, có lẽ nàng ta sẽ dùng một vật có giá trị tương đương, hoặc là trực tiếp dùng số bạc gấp đôi để trao đổi. Nếu giá trị quá thấp, có lẽ nàng ta sẽ lưỡng lự không muốn lấy ra trao đổi, bởi sẽ có cảm giác mình đã chiếm tiện nghi của người tiểu sư đệ này.
Dù sao đi nữa, đối với một đệ tử giàu sụ như nàng ta, có thể nói như thế này chẳng đáng là cái gì.
"Đa tạ sư tỷ, vậy sư tỷ hãy nói cho đệ biết đồ mình muốn đổi." Bộ Tranh vừa sửa sang lại cái Túi Càn Khôn, vừa nói. Theo tình hình cho thấy, thứ này đã thuộc về ca.
"Được, là. . ." Thương sư tỷ cũng rất dứt khoát, nói luôn ra đồ vật mà mình muốn đổi, số điểm cống hiến cần thiết dường như còn không nhiều như Bộ Tranh đã dự kiến.
Rất nhanh, song phương đã hoàn thành vụ giao dịch này. Sau đó, Thương sư tỷ bỏ đi ngay, trước khi đi vẫn còn nói với Bộ Tranh một câu "Cảm ơn, gặp lại!", khiến cho cả một đám người cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Bộ Tranh cũng đáp trở lại một câu hẹn gặp lại. Sau đó gã lập tức chúi đầu vào nghiên cứu cái Túi Càn Khôn mình vừa mới thu được. Đồ tốt a! Nói như vậy, ca có thể hái thuốc trong rừng cả tháng rồi mới quay về tập trung vào luyện đan, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Bộ Tranh không định ở lại Cống Hiến Đường quá lâu. Mục đích chính của gã là muốn đổi lấy vật này, còn dư lại bao nhiêu sẽ đổi ra tiền, những thứ khác dường như gã không có hứng thú.
"Tiểu sư đệ, xin dừng bước." Ngay khi Bộ Tranh chuẩn bị trở về, có mấy người sư huynh ngăn gã lại, gương mặt đang tươi cười hiện rõ nét bỉ ổi.
"? ?" Bộ Tranh nhìn mấy vị sư huynh trước mặt, đều là người không quen biết, mà biểu hiện cười bỉ ổi của bọn họ thực sự đã làm cho gã cảm thấy vừa có phần hoảng sợ, vừa có phần đề phòng.
"Tiểu sư đệ a, vừa mới rồi ngươi nhìn thấy gì ở bên trong vậy, có phải là những cái kia. . . Hắc hắc. . ." Một vị sư huynh nói một cách khá là bỉ ổi, sau từ 'cái kia' là một nụ cười "Hiểu ý".
"Những cái kia là cái gì?" Đương nhiên đối với những việc như thế này, có thể nói Bộ Tranh không hiểu rõ lắm. Nửa năm vừa qua, gã hầu như không tiếp xúc với người khác, bản chất vẫn thế, vẫn là một tiểu tử vùng nông thôn chất phác.
"Chính là vài thứ. . ." Có một người phác lên không khí một hình vẽ, sau đó những người khác đều mỉm cười. . .
"Các huynh, cái đó. . ." Bộ Tranh ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu nói, "Cái đó đệ không thể nói! Thương sư tỷ không cho nói!"
Quái lạ, tại sao bọn họ lại biết bên trong là thứ gì. . .
Rất hiển nhiên, Bộ Tranh đã hiểu lầm một chút. Cái hình vẽ đó thực ra là rất mơ hồ, hơn nữa đồ vật mà gã nhìn thấy đích xác là có hình dạng tương tự như vậy, cho nên. . .
Sự hiểu lầm này bắt đầu đi quá trớn!
"Oa, thật vậy sao, tiểu tử, ngươi thật sự trúng mánh rồi."
Lập tức, mọi người bàn tán xôn xao. Thấy phản ứng của Bộ Tranh, bọn chúng khẳng định suy đoán của mình là đúng, càng hâm mộ Bộ Tranh mèo mù vớ cá rán có thể được nhìn thấy, thật sự khiến cho người khác phải đố kỵ.
"Cái gì?"
Bộ Tranh vẫn cứ ngây người ra "Cả ngố" như trước, hoàn toàn không hiểu nổi thế này có gì hay mà phải hâm mộ chứ.
"Đệ biết rồi." Bộ Tranh gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, những thứ này có gì phải giữ bí mật chứ. Nhưng thế nào cũng được, nếu như người ta đã muốn giữ bí mật vậy thì giữ bí mật.
Thật ra, những vật cất giữ bên trong của Thương sư tỷ cũng chẳng phải là bí mật riêng tư không thể cho người khác nhìn thấy gì cả. Tuy có thể coi như là một loại bí mật riêng tư, nhưng chỉ là một vài thứ đồ chơi mà nàng ta yêu thích. Nàng ta có sở thích thu thập một ít búp bê vải, kiểu dáng thể loại gì cũng có.
Bởi vì thân phận hiện nay của mình, nàng ta sẽ cảm thấy khá ngượng ngùng nếu bị người khác phát hiện ra sở thích này. Như thế là chuyện thường tình của con người, đâu có gì to tát, có thể nói chỉ là một chuyện nhỏ nhít.
Nhưng chỉ vì vẻ xấu hổ của nàng ta, cộng thêm việc người khác tò mò suy đoán lung tung, vậy là chuyện này đã biến thành khác hẳn. Có người đã từng nói, thế giới này vốn chẳng có việc gì, nhưng cứ bàn ra tán vào thành ra có chuyện.
"Vậy không biết Thương sư tỷ muốn bao nhiêu điểm cống hiến?" Đánh giá sơ qua một chút, Bộ Tranh lập tức nhận ra cái Túi Càn Khôn này rất giá trị. Kể cả là mình có xì hết điểm cống hiến đang có ra, cũng không nhất định đã đủ để đổi ngang giá trị.
"Ngươi dùng bao nhiêu điểm cống hiến để đổi lấy cái Túi Càn Khôn này, vậy cứ đổi bấy nhiêu." Thương sư tỷ thản nhiên nói. Không phải không biết mức chênh lệch giá trị giữa hai thứ, nhưng một chút chênh lệch đó vẫn không đáng để nàng ta phải cò kè mặc cả. Mặt khác, có thể nói những thứ mà nàng ta muốn đổi cũng không phải là quá nhiều, bởi đã có đủ hết rồi.
"Tốt lắm, chỉ cần không cao hơn giá gốc, đệ sẽ đổi ngay." Bộ Tranh gật đầu đồng ý.
"Có phải ngươi muốn nói, nếu như không phải giá gốc, ngươi sẽ không đổi hay không?" Người của Cống Hiến Đường đứng bên cạnh hết sức tò mò hỏi.
"Vậy phải xem tình hình thế nào, nếu vượt quá ba nghìn ta sẽ không chấp nhận." Bộ Tranh trả lời, cũng coi như nói thẳng ra cái giá gốc của bản thân.
"Ba nghìn điểm cống hiến? Con lạy hồn, cái Túi Càn Khôn này, kể cả là có tăng số điểm đó lên gấp đôi cũng chưa chắc đã có thể mua được, ngươi đúng là đồ quê mùa không biết gì." Nhân viên Cống Hiến Đường thiếu chút là lăn quay ra, hơn nữa còn thầm bi phẫn trong lòng, chẳng biết làm sao mà tiểu tử này không những kiếm được món hời, mà lại còn được thể khoe mẽ.
"Đắt như vậy a!" Bộ Tranh kinh ngạc thốt lên. Hiển nhiên là gã cũng không biết mức giá thị trường này. Đồng thời, gã cũng chưa từng nghĩ tới là giá sẽ cao như vậy.
"Bây giờ chắc ngươi đã hiểu, mình nên lựa chọn như thế nào rồi chứ." Vị nhân viên Cống Hiến Đường có phần đố kỵ nói.
"Ta biết mà, vượt quá ba nghìn, ta sẽ không đổi." Bộ Tranh nói luôn. Đáp án này hiển nhiên là chẳng khác gì mấy so với lúc trước. Điều này thực sự làm cho người khác suýt nữa thì trợn mắt.
"Có phải ngươi vẫn còn không hiểu hay không?" Nhân viên Cống Hiến Đường có phần hoài nghi nhìn Bộ Tranh, còn Thương sư tỷ dường như cũng có điểm nghi hoặc.
"Ta hiểu chứ, ta đâu phải là đồ đần. Việc đơn giản thế này tại sao mà không hiểu." Bộ Tranh lắc đầu, trả lời ngay tắp lự.
"Đúng thế, việc đơn giản như vậy, không có khả năng không hiểu. Nhưng mà, chỉ cần là một người bình thường thì sẽ lựa chọn đồng ý đổi, tại sao ngươi ngươi lại không đổi?" Câu trả lời của Bộ Tranh thật sự làm cho người ta khó hiểu. Việc này chỉ cần liếc qua là đã thấy chỗ tốt, vì sao lại không đồng ý.
Bộ Tranh bắt đầu giải thích: "Người bình thường có đổi hay không thì ta không biết. Ta chỉ cần biết là riêng cái Túi Càn Khôn này là đã đủ cho mình dùng rồi, tốn thêm điểm cống hiến sẽ là lãng phí. Bây giờ ta tiêu nhiều như vậy, đã là tương đối phá của rồi."
". . ."
Mọi người cứng họng, cùng ngẫm lại những gì Bộ Tranh đã nói. Mặc dù cái loại Túi Càn Khôn này càng lớn thì càng tốt, nhưng phải xem nhu cầu của người cần dùng. Nếu như không có nhu cầu về không gian lớn như vậy, có thể nói như vậy đích xác là rất lãng phí.
Giống như Bộ Tranh vậy, gã chỉ cần sử dụng cái túi kia, là đã đáp ứng được nhu cầu rồi. Gã chẳng mạo hiểm đi tìm bảo vật, cũng chẳng phải vận chuyển một lượng lớn hàng hóa, đương nhiên nhu cầu sẽ không lớn như vậy, tiêu nhiều hơn một điểm cũng là lãng phí.
Mà gã cũng không phải là nói nhăng nói cuội. Nếu không vượt quá một nghìn điểm cống hiến, gã có thể chấp nhận. Một nghìn điểm cống hiến a, chính là tương đương với một trăm lượng bạc, đã đủ cho gã mua một hai mẫu đất, trở thành tiểu địa chủ rồi.
Nếu như không dùng điểm cống hiến để mà tính toán, con số gã đưa ra sẽ nhỏ hơn.
"Yên tâm đi, đối với ta có thể nói đây chỉ là đồ bỏ. Trong mắt ta, hai nghìn điểm cống hiến của ngươi có giá trị lớn hơn rất nhiều so với nó." Thương sư tỷ lên tiếng, điều này đích xác là sự thật.
Nếu như không có cái Túi Càn Khôn này, có lẽ nàng ta sẽ dùng một vật có giá trị tương đương, hoặc là trực tiếp dùng số bạc gấp đôi để trao đổi. Nếu giá trị quá thấp, có lẽ nàng ta sẽ lưỡng lự không muốn lấy ra trao đổi, bởi sẽ có cảm giác mình đã chiếm tiện nghi của người tiểu sư đệ này.
Dù sao đi nữa, đối với một đệ tử giàu sụ như nàng ta, có thể nói như thế này chẳng đáng là cái gì.
"Đa tạ sư tỷ, vậy sư tỷ hãy nói cho đệ biết đồ mình muốn đổi." Bộ Tranh vừa sửa sang lại cái Túi Càn Khôn, vừa nói. Theo tình hình cho thấy, thứ này đã thuộc về ca.
"Được, là. . ." Thương sư tỷ cũng rất dứt khoát, nói luôn ra đồ vật mà mình muốn đổi, số điểm cống hiến cần thiết dường như còn không nhiều như Bộ Tranh đã dự kiến.
Rất nhanh, song phương đã hoàn thành vụ giao dịch này. Sau đó, Thương sư tỷ bỏ đi ngay, trước khi đi vẫn còn nói với Bộ Tranh một câu "Cảm ơn, gặp lại!", khiến cho cả một đám người cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Bộ Tranh cũng đáp trở lại một câu hẹn gặp lại. Sau đó gã lập tức chúi đầu vào nghiên cứu cái Túi Càn Khôn mình vừa mới thu được. Đồ tốt a! Nói như vậy, ca có thể hái thuốc trong rừng cả tháng rồi mới quay về tập trung vào luyện đan, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Bộ Tranh không định ở lại Cống Hiến Đường quá lâu. Mục đích chính của gã là muốn đổi lấy vật này, còn dư lại bao nhiêu sẽ đổi ra tiền, những thứ khác dường như gã không có hứng thú.
"Tiểu sư đệ, xin dừng bước." Ngay khi Bộ Tranh chuẩn bị trở về, có mấy người sư huynh ngăn gã lại, gương mặt đang tươi cười hiện rõ nét bỉ ổi.
"? ?" Bộ Tranh nhìn mấy vị sư huynh trước mặt, đều là người không quen biết, mà biểu hiện cười bỉ ổi của bọn họ thực sự đã làm cho gã cảm thấy vừa có phần hoảng sợ, vừa có phần đề phòng.
"Tiểu sư đệ a, vừa mới rồi ngươi nhìn thấy gì ở bên trong vậy, có phải là những cái kia. . . Hắc hắc. . ." Một vị sư huynh nói một cách khá là bỉ ổi, sau từ 'cái kia' là một nụ cười "Hiểu ý".
"Những cái kia là cái gì?" Đương nhiên đối với những việc như thế này, có thể nói Bộ Tranh không hiểu rõ lắm. Nửa năm vừa qua, gã hầu như không tiếp xúc với người khác, bản chất vẫn thế, vẫn là một tiểu tử vùng nông thôn chất phác.
"Chính là vài thứ. . ." Có một người phác lên không khí một hình vẽ, sau đó những người khác đều mỉm cười. . .
"Các huynh, cái đó. . ." Bộ Tranh ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu nói, "Cái đó đệ không thể nói! Thương sư tỷ không cho nói!"
Quái lạ, tại sao bọn họ lại biết bên trong là thứ gì. . .
Rất hiển nhiên, Bộ Tranh đã hiểu lầm một chút. Cái hình vẽ đó thực ra là rất mơ hồ, hơn nữa đồ vật mà gã nhìn thấy đích xác là có hình dạng tương tự như vậy, cho nên. . .
Sự hiểu lầm này bắt đầu đi quá trớn!
"Oa, thật vậy sao, tiểu tử, ngươi thật sự trúng mánh rồi."
Lập tức, mọi người bàn tán xôn xao. Thấy phản ứng của Bộ Tranh, bọn chúng khẳng định suy đoán của mình là đúng, càng hâm mộ Bộ Tranh mèo mù vớ cá rán có thể được nhìn thấy, thật sự khiến cho người khác phải đố kỵ.
"Cái gì?"
Bộ Tranh vẫn cứ ngây người ra "Cả ngố" như trước, hoàn toàn không hiểu nổi thế này có gì hay mà phải hâm mộ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.