Chương 227: Giương cánh bay lượn!
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
05/07/2015
"Xong rồi, ta hoàn thành rồi, lão đầu, mau tới nhìn xem, binh khí lão yêu cầu ta đã đúc tạo ra rồi!! Ha ha ha..."
Trên tuyết phong truyền đến một tiếng hò hét vui sướng, nếu người khác nghe thấy tiếng hò hét đó, còn tưởng rằng của một tên điên nào đó.
Tên điên đó, à không, chủ nhân của thanh âm đó chính là Bộ Tranh, cuối cùng hắn đã hoàn thành xong yêu cầu của Liễu Nhất Kiếm, đúc tạo ra thanh binh khí kia, thời gian tựa hồ còn sớm hơn mười ngày so với dự tính.
"Nhanh như vậy đã làm xong rồi?" Liễu Nhất Kiếm nghe thấy thanh âm mừng như điên của Bộ Tranh liền minh bạch Bộ Tranh đã hoàn thành xong thanh binh khí, nhanh hơn mười ngày so với thời gian mà lão suy tính, vốn cho rằng cái thời gian dự tính đó đã là rất nhanh rồi, nhưng không nghĩ tới vẫn còn đánh giá thấp thiên phú của tiểu tử này.
Đương nhiên, giờ nói đến cái này thì có chút hơi sớm, trước tiên phải xem phẩm chất của thanh binh khí kia như thế nào đã, có thể khiến cho mình vừa lòng không.
Liễu Nhất Kiếm vọt tới bên cạnh Bộ Tranh, chẳng nói chẳng rằng đoạt lấy thanh binh khí kia, đây là thanh binh khí của ông, ông không cần phải khách khí gì cả.
"Đây..." Liễu Nhất Kiếm quan sát chuôi binh khi này, nó vẫn là một thanh kiếm, cũng đúng thôi, bản thân Liễu Nhất Kiếm sử dụng kiếm thì há có thể tạo ra kiểu hình khác, hơn nữa, kiếm vẫn là vũ khí nhiều người dùng nhất, có một sự hấp dẫn khó cưỡng lại.
Toàn thân thanh kiếm này phản chiếu ra một loại ánh sáng óng ánh, kiếm này lấy chất liệu kim loại làm chủ nhưng người nhìn lại cảm thấy như nó được tạo bằng ngọc khí, kiểu dáng thiết kế vô cùng tuyệt vời, riêng vẻ ngoài thôi đã vượt quá sự mong đợi rồi.
Đồng thời, trận lộ bên trên cũng cực kỳ tinh xảo và hoàn mỹ, cộng với sự sắc bén và cứng cỏi của thân kiếm, phải nói là nó đã đạt đến được cảnh giới hoàn mỹ, cơ hồ là một món binh khí hoàn mỹ nhất trong giai đoạn này.
"Tốt, tốt, tốt!" Liễu Nhất Kiếm liên tục hô ba tiếng tốt. "Cho dù là ta cũng chưa chắc đạt đến trình độ này, còn ngươi thì mới học chưa đến tám tháng, ngươi có thể xuất sư được rồi!!"
Liễu Nhất Kiếm vừa mừng như điên vừa thầm cảm thán trong lòng, Bộ Tranh học không đến tám tháng mà đã giỏi hơn mình với chục năm học tập, bất quá, Bộ Tranh vốn là có thiên phú này, bản thân mình còn ham nữa là đằng khác, nếu như mình có được thiên phú như thế thì thành tựu cũng sẽ không lẹt đẹt như hiện tại.
Kỳ thật Liễu Nhất Kiếm hiểu rất rõ, thiên phú của mình nằm ở võ đạo chứ không phải ở đúc kiếm thuật, nhưng ông chỉ yêu thích đúc kiếm thuật, vì niềm yêu thích mà ông có thể buông bỏ võ đạo, ngay cả điều này ông còn hiểu thông suốt thì khỏi cần nói đến những điều khác, bởi vậy, chứng kiến Bộ Tranh có thể xuất sư trong thời gian ngắn như vậy thì ông cũng chỉ cảm thấy vui sướng mà thôi.
Bộ Tranh là do ông đào tạo, coi như Bộ Tranh không thừa nhận ông là sư phụ cũng không sao cả, hắn không thể chối bỏ một điều rằng
xuất phát điểm của hắn là từ ông, chung quy có thể đeo cái danh lão sư này lên, điều này thôi cũng đủ để cho ông tự hào kiêu ngạo.
"Nói như thế là ta có thể trở về rồi đúng không?"
"Ừm, có thể. Nơi ngươi đến chỉ là thế lực bất nhập lưu, bằng thực lực của ngươi bây giờ, một bàn tay cũng có thể diệt bọn hắn, cho dù là ngươi đi Thần Kiếm vương triều thì cũng có thể xưng bá một phương, không đánh lại cũng có thể thoải mái thoát thân." Liễu Nhất Kiếm hơi gật đầu nói.
Ông đã sớm biết Bộ Tranh muốn đi nơi nào cho nên ông không lo lắng đến vấn đề an toàn của Bộ Tranh, thế lực giống như con kiến, dù ngoài ý muốn thế nào cũng không thể uy hiếp đến Bộ Tranh.
Hiện tại Bộ Tranh đã sắp tới lục mạch, hơn mười ngày này, hắn lại đột phá một trọng thiên, đạt tới ngũ mạch bát trọng thiên, chiếu theo loại tốc độ này, qua thêm hai ba năm nữa là hắn có thể đuổi kịp ông.
Bất quá, coi như là đuổi kịp ông thì vẫn còn đang ở trong thế lực cấp huyền, con đường của hắn hẳn là sẽ xa hơn.
"Hắc hắc, đến lúc đó ta đi ngang đi dọc đều được." Bộ Tranh nghĩ đến tình cảnh trở về hoàng tráng mà không khỏi có chút hưng phấn.
"Được rồi, ngươi đi tổng đàn lấy huyền không thuyền, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngươi cầm lệnh bài thân phận của ngươi đi là được, ta còn phải đi tìm người hỗ trợ luyện chế binh khí này, nó nhất định sẽ trở thành linh khí." Liễu Nhất Kiếm nói.
"Biết rồi, ta đi đây." Kỳ thật Bộ Tranh căn bản không nghe thấy câu nói kế tiếp của Liễu Nhất Kiếm, trước đó đã chạy đi rồi, chờ Liễu Nhất Kiếm nói thì biết khi nào mới xong, cho nên hắn mặc kệ ông lảm nhảm mà rời đi.
Bởi vậy, hắn căn bản không biết Liễu Nhất Kiếm chuẩn bị cầm thanh binh khí đi tìm người luyện chế, nếu biết, hắn sẽ nói, vậy lão đi mạnh giỏi, ta đi trước.
Vô nghĩa, vào lúc này, Bộ Tranh nào có rảnh rỗi giúp Liễu Nhất Kiếm luyện khí, hắn chỉ muốn nhanh chóng quay về Thất Tinh quốc, tính ra thời gian cũng đã hơn hai năm, không biết Tú Anh có còn nằm trong tay Lăng Vân hay không, có lẽ hẳn đã sớm được cứu ra, Thanh Vân kiếm phái cũng không phải dễ chọc.
Chắc hẳn bọn hắn đều cho rằng ta đã chết trong rừng rậm yêu thú, hơn hai năm không có tin tức gì, giờ đây nếu ta xuất hiện không biết có làm người ta chấn động hay không đây?
Hắc hắc...
"Cái gì?! Không cho ta lên huyền không thuyền?" Trong khi Bộ Tranh còn đang lâng lâng trên mây thì lại có người khiến hắn trở thực tế.
Khi đến núi tuyết đặt tổng đàn, Bộ Tranh trực tiếp "đạp mây" bước đến đài cao neo đậu huyền không thuyền, bên trên có không ít huyền không thuyền đang đỗ, đây đều là chuẩn bị cho người của tổng đàn xuất hiện, đương nhiều đều là dành cho người có thân phận.
Vốn Bộ Tranh không có tư cách điều động huyền không thuyền nhưng Liễu Nhất Kiếm có, hiện tại Liễu Nhất Kiếm đã sắp xếp đâu vào đấy, không ngờ lại không được, rốt cuộc là vì sao chứ?
Nếu như là lúc trước, Bộ Tranh nhất định hoài nghi địa vị của Liễu Nhất Kiếm ở đây không có tư cách nói chuyện, nhưng hiện tại hắn đã biết thân phận của Liễu Nhất Kiếm không đơn giản, lời nói của lão tuyệt đối có quyền uy, nếu chuyện tình mà lão đã an bài xong xuôi xảy ra vấn đề thì chỉ có hai khả năng.
Một là có người có lời nói trọng lượng hơn lão lên tiếng ngăn trở, một khả năng khác chính là đệ tử ở đây không rõ sự tình.
"Sư thúc, ta biết sức thúc công đã phân phó, nhưng giáo chủ lệnh cho chúng ta chờ ở đây, nếu như ngài có chuyện khẩn cấp gì đó thì thử đi hỏi giáo chủ xem sao." Đệ tử kia cung kính nói với Bộ Tranh, võ công của đệ tử trông coi nơi này không phải quá mạnh, địa vị rất thấp, đối với người sư thúc Bộ Tranh này là tôn trọng tuyệt đối.
"Nguyên lai là như vậy, quên đi, ta suy nghĩ biện pháp khác." Bộ Tranh khoát tay nói, nếu giáo chủ đã lên tiếng, vậy cũng không còn cách nào, nói không chừng đã xảy ra chuyện gì đó, xem ra việc mượn thuyền không có hy vọng gì nữa rồi, phải nghĩ biện pháp khác.
Vào lúc này, Bộ Tranh căn bản không có ý định đi hỏi giáo chủ mượn một con thuyền, kỳ thật dù là chuyện gì đi nữa, mượn một chiếc huyền không thuyền hẳn không phải vấn đề lớn. Thật ra, chuyện này không phải trùng hợp, chính là nhằm vào Bộ Tranh, chẳng qua hắn không biết mà thôi.
Điều này cũng khó trách, Bộ Tranh lại chưa từng đắc tội người nào ở đây, hắn chỉ quen biết mỗi Liễu Nhất Kiếm, người có thể mời giáo chủ làm khó hắn thì quả thật hắn không nghĩ ra ai cả.
"Cái gì, hắn đi rồi? Tại sao hắn không tới tìm ta, không có huyền không thuyền, hắn trở về thế nào?" Một cô gái xinh đẹp ngẩn ngơ, dậm chân một cái, tựa hồ không ngờ đến việc này.
Trở về như thế nào? Có thể bay trở về, về phần bay như thế nào thì có rất nhiều biện pháp, kỳ thật huyền không thuyền cũng không phải lựa chọn duy nhất.
Bộ Tranh có thể sử dụng rất nhiều thứ, chỉ riêng khinh công của hắn thôi thì hắn cũng có thể nhanh chóng về nhà, chẳng qua như vậy cần đến rất nhiều thể lực, tuy rằng có thể kết hợp tu luyện khinh công nhưng như vậy sẽ lãng phí nhiều thời gian không đáng.
Mà phương pháp tốt nhất trước mắt hắn có thể chọn chính là luyện chế một trận khí phụ trợ phi hành, bản thân loại trận khí này không thể phi hành, nhưng lại có công năng gia tốc bay lượn trên không, đơn giản mà nói chính là phiên bản nâng cấp của hoạt tường dực ( cánh lượn không).
Với lại, Bộ Tranh cũng đã chuẩn bị sẵn tài liệu, thời gian hơn bảy tháng ở đấy, đôi khi hắn nhân lúc luyện tập đúc kiếm thuật trộm chế tạo nguyên mẫu của trận khí này.
Có đôi khi, nguyên mẫu của trận khí cũng cần đến đúc kiếm thuật chế tạo, cũng không đơn giản chỉ là trận binh, trận khí như vậy thường thường có phẩm chất tốt hơn một chút, đồng thời vẻ ngoài cũng trở nên tinh xảo hơn.
Nguyên mẫu trận khí Bộ Tranh lén chế tạo là một đôi cánh kim loại màu bạc, nhưng nó không phải làm bằng bạc, đôi cánh mà hắn tạo ra cực kỳ giống một đôi cánh chim, lông chim phủ bên trên được dát mỏng và nhẹ, cho nên, dù đây là một đôi cánh kim loại nhưng trọng lượng lại rất nhẹ.
Bản thân tài liệu cũng là loại kim loại nhẹ, vì chính là muốn trọng lượng nhẹ như hồng mao, bởi vì dùng để phi hành trên không cho nên càng nhẹ thì tốc độ càng nhanh, Bộ Tranh đã giảm trọng lượng tới mức thấp nhất rồi, không thể làm nhẹ hơn nữa, bằng không sẽ phải hy sinh độ cứng rắn mà vốn không được cho phép.
Nhìn vào thiết kế của Bộ Tranh thì đôi ngân cánh có thể khu động trận pháp bên trong để tăng tốc, công lực càng mạnh thì tốc độ cũng càng nhanh, coi như không có năng lực ngự không thì vẫn có thể bay như thường.
Khi ấy, mục đích Bộ Tranh làm ra thứ này chính là dùng để chạy trốn vào một ngày nào đó, tuy rằng Liễu Nhất Kiếm nói sẽ cho mình rời đi nhưng tốt nhất vẫn nên chuẩn bị sẵn, dù cho bất kể chuyện gì thì dựa vào khả năng của mình là tốt nhất.
Bộ Tranh trực tiếp quay về phòng đúc kiếm luyện chế một chút, mà kỳ quái chính là, lúc hắn trở lại, dường như Liễu Nhất Kiếm đã rời đi rồi, không biết đi đâu nữa, nếu ông ta ở đây nhất định sẽ hỏi han tình huống như thế nào sau đó ông liền sẽ đi tìm gặp giáo chủ nói.
Như vậy, Bộ Tranh sẽ biết được rằng nguyên lai là Đông Phương Như Mộng giở trò quấy rối sau lưng, hơn nữa còn sẽ biết được thân phận của Đông Phương Như Mộng.
Chỉ có điều là hắn không gặp được, dẫn đến chuyện không cần đi tìm người nào cả, kết quả này Đông Phương Như Mông hoàn toàn không đoán được, nàng đã rất nhiều lần đoán sai suy nghĩ của Bộ Tranh, việc này khiến nàng rất khó chịu.
Thời gian Bộ Tranh luyện chế cánh bạc rất nhanh, chỉ mất hai canh giờ liền hoàn thành xong, đương nhiên, đây chủ yếu là bởi vì hắn vốn đã chuẩn bị đầy đủ, chẳng qua thiếu công đoạn luyện khí cuối cùng mà thôi.
Sau khi cánh bạc trải qua luyện chế thì càng thêm tinh xảo hơn trước, màu bạc của kim chúc kia cộng với đường vân trận pháp thần bí bên trên trở nên hết sức mỹ lệ dưới ánh mặt trời.
Bộ Tranh đeo cánh bạc trên lưng, ừm, là trên lưng, Bộ Tranh vẫn chưa thể đạt tới trình độ có thể dung hợp cánh bạc vào trong cơ thể mình, muốn gánh cánh bạc vào cơ thể cũng chỉ có cách đeo trên lưng giống ba lô.
Vốn Bộ Tranh đã thu cánh bạc lại, không phải thu vào càn không giới, mà nó giống như cánh chim, thu vào bên trong trận khí sau lưng, sau khi cánh bạc này được thu vào thì nhìn giống như một cái hộp hình vuông.
Bộ dáng của Bộ Tranh quả thật giống như lưng đoe một cái hộp nhỏ.
Tiếp theo, chạy như điên trên đường, tăng tốc tăng tốc, nhảy về phía không trung, nhảy tiếp...
Dưới ánh mặt trời, trên biển mây, Bộ Tranh mở đôi cánh bạc ra, giương cánh bay lượn, bay về phương xa.
Trên tuyết phong truyền đến một tiếng hò hét vui sướng, nếu người khác nghe thấy tiếng hò hét đó, còn tưởng rằng của một tên điên nào đó.
Tên điên đó, à không, chủ nhân của thanh âm đó chính là Bộ Tranh, cuối cùng hắn đã hoàn thành xong yêu cầu của Liễu Nhất Kiếm, đúc tạo ra thanh binh khí kia, thời gian tựa hồ còn sớm hơn mười ngày so với dự tính.
"Nhanh như vậy đã làm xong rồi?" Liễu Nhất Kiếm nghe thấy thanh âm mừng như điên của Bộ Tranh liền minh bạch Bộ Tranh đã hoàn thành xong thanh binh khí, nhanh hơn mười ngày so với thời gian mà lão suy tính, vốn cho rằng cái thời gian dự tính đó đã là rất nhanh rồi, nhưng không nghĩ tới vẫn còn đánh giá thấp thiên phú của tiểu tử này.
Đương nhiên, giờ nói đến cái này thì có chút hơi sớm, trước tiên phải xem phẩm chất của thanh binh khí kia như thế nào đã, có thể khiến cho mình vừa lòng không.
Liễu Nhất Kiếm vọt tới bên cạnh Bộ Tranh, chẳng nói chẳng rằng đoạt lấy thanh binh khí kia, đây là thanh binh khí của ông, ông không cần phải khách khí gì cả.
"Đây..." Liễu Nhất Kiếm quan sát chuôi binh khi này, nó vẫn là một thanh kiếm, cũng đúng thôi, bản thân Liễu Nhất Kiếm sử dụng kiếm thì há có thể tạo ra kiểu hình khác, hơn nữa, kiếm vẫn là vũ khí nhiều người dùng nhất, có một sự hấp dẫn khó cưỡng lại.
Toàn thân thanh kiếm này phản chiếu ra một loại ánh sáng óng ánh, kiếm này lấy chất liệu kim loại làm chủ nhưng người nhìn lại cảm thấy như nó được tạo bằng ngọc khí, kiểu dáng thiết kế vô cùng tuyệt vời, riêng vẻ ngoài thôi đã vượt quá sự mong đợi rồi.
Đồng thời, trận lộ bên trên cũng cực kỳ tinh xảo và hoàn mỹ, cộng với sự sắc bén và cứng cỏi của thân kiếm, phải nói là nó đã đạt đến được cảnh giới hoàn mỹ, cơ hồ là một món binh khí hoàn mỹ nhất trong giai đoạn này.
"Tốt, tốt, tốt!" Liễu Nhất Kiếm liên tục hô ba tiếng tốt. "Cho dù là ta cũng chưa chắc đạt đến trình độ này, còn ngươi thì mới học chưa đến tám tháng, ngươi có thể xuất sư được rồi!!"
Liễu Nhất Kiếm vừa mừng như điên vừa thầm cảm thán trong lòng, Bộ Tranh học không đến tám tháng mà đã giỏi hơn mình với chục năm học tập, bất quá, Bộ Tranh vốn là có thiên phú này, bản thân mình còn ham nữa là đằng khác, nếu như mình có được thiên phú như thế thì thành tựu cũng sẽ không lẹt đẹt như hiện tại.
Kỳ thật Liễu Nhất Kiếm hiểu rất rõ, thiên phú của mình nằm ở võ đạo chứ không phải ở đúc kiếm thuật, nhưng ông chỉ yêu thích đúc kiếm thuật, vì niềm yêu thích mà ông có thể buông bỏ võ đạo, ngay cả điều này ông còn hiểu thông suốt thì khỏi cần nói đến những điều khác, bởi vậy, chứng kiến Bộ Tranh có thể xuất sư trong thời gian ngắn như vậy thì ông cũng chỉ cảm thấy vui sướng mà thôi.
Bộ Tranh là do ông đào tạo, coi như Bộ Tranh không thừa nhận ông là sư phụ cũng không sao cả, hắn không thể chối bỏ một điều rằng
xuất phát điểm của hắn là từ ông, chung quy có thể đeo cái danh lão sư này lên, điều này thôi cũng đủ để cho ông tự hào kiêu ngạo.
"Nói như thế là ta có thể trở về rồi đúng không?"
"Ừm, có thể. Nơi ngươi đến chỉ là thế lực bất nhập lưu, bằng thực lực của ngươi bây giờ, một bàn tay cũng có thể diệt bọn hắn, cho dù là ngươi đi Thần Kiếm vương triều thì cũng có thể xưng bá một phương, không đánh lại cũng có thể thoải mái thoát thân." Liễu Nhất Kiếm hơi gật đầu nói.
Ông đã sớm biết Bộ Tranh muốn đi nơi nào cho nên ông không lo lắng đến vấn đề an toàn của Bộ Tranh, thế lực giống như con kiến, dù ngoài ý muốn thế nào cũng không thể uy hiếp đến Bộ Tranh.
Hiện tại Bộ Tranh đã sắp tới lục mạch, hơn mười ngày này, hắn lại đột phá một trọng thiên, đạt tới ngũ mạch bát trọng thiên, chiếu theo loại tốc độ này, qua thêm hai ba năm nữa là hắn có thể đuổi kịp ông.
Bất quá, coi như là đuổi kịp ông thì vẫn còn đang ở trong thế lực cấp huyền, con đường của hắn hẳn là sẽ xa hơn.
"Hắc hắc, đến lúc đó ta đi ngang đi dọc đều được." Bộ Tranh nghĩ đến tình cảnh trở về hoàng tráng mà không khỏi có chút hưng phấn.
"Được rồi, ngươi đi tổng đàn lấy huyền không thuyền, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, ngươi cầm lệnh bài thân phận của ngươi đi là được, ta còn phải đi tìm người hỗ trợ luyện chế binh khí này, nó nhất định sẽ trở thành linh khí." Liễu Nhất Kiếm nói.
"Biết rồi, ta đi đây." Kỳ thật Bộ Tranh căn bản không nghe thấy câu nói kế tiếp của Liễu Nhất Kiếm, trước đó đã chạy đi rồi, chờ Liễu Nhất Kiếm nói thì biết khi nào mới xong, cho nên hắn mặc kệ ông lảm nhảm mà rời đi.
Bởi vậy, hắn căn bản không biết Liễu Nhất Kiếm chuẩn bị cầm thanh binh khí đi tìm người luyện chế, nếu biết, hắn sẽ nói, vậy lão đi mạnh giỏi, ta đi trước.
Vô nghĩa, vào lúc này, Bộ Tranh nào có rảnh rỗi giúp Liễu Nhất Kiếm luyện khí, hắn chỉ muốn nhanh chóng quay về Thất Tinh quốc, tính ra thời gian cũng đã hơn hai năm, không biết Tú Anh có còn nằm trong tay Lăng Vân hay không, có lẽ hẳn đã sớm được cứu ra, Thanh Vân kiếm phái cũng không phải dễ chọc.
Chắc hẳn bọn hắn đều cho rằng ta đã chết trong rừng rậm yêu thú, hơn hai năm không có tin tức gì, giờ đây nếu ta xuất hiện không biết có làm người ta chấn động hay không đây?
Hắc hắc...
"Cái gì?! Không cho ta lên huyền không thuyền?" Trong khi Bộ Tranh còn đang lâng lâng trên mây thì lại có người khiến hắn trở thực tế.
Khi đến núi tuyết đặt tổng đàn, Bộ Tranh trực tiếp "đạp mây" bước đến đài cao neo đậu huyền không thuyền, bên trên có không ít huyền không thuyền đang đỗ, đây đều là chuẩn bị cho người của tổng đàn xuất hiện, đương nhiều đều là dành cho người có thân phận.
Vốn Bộ Tranh không có tư cách điều động huyền không thuyền nhưng Liễu Nhất Kiếm có, hiện tại Liễu Nhất Kiếm đã sắp xếp đâu vào đấy, không ngờ lại không được, rốt cuộc là vì sao chứ?
Nếu như là lúc trước, Bộ Tranh nhất định hoài nghi địa vị của Liễu Nhất Kiếm ở đây không có tư cách nói chuyện, nhưng hiện tại hắn đã biết thân phận của Liễu Nhất Kiếm không đơn giản, lời nói của lão tuyệt đối có quyền uy, nếu chuyện tình mà lão đã an bài xong xuôi xảy ra vấn đề thì chỉ có hai khả năng.
Một là có người có lời nói trọng lượng hơn lão lên tiếng ngăn trở, một khả năng khác chính là đệ tử ở đây không rõ sự tình.
"Sư thúc, ta biết sức thúc công đã phân phó, nhưng giáo chủ lệnh cho chúng ta chờ ở đây, nếu như ngài có chuyện khẩn cấp gì đó thì thử đi hỏi giáo chủ xem sao." Đệ tử kia cung kính nói với Bộ Tranh, võ công của đệ tử trông coi nơi này không phải quá mạnh, địa vị rất thấp, đối với người sư thúc Bộ Tranh này là tôn trọng tuyệt đối.
"Nguyên lai là như vậy, quên đi, ta suy nghĩ biện pháp khác." Bộ Tranh khoát tay nói, nếu giáo chủ đã lên tiếng, vậy cũng không còn cách nào, nói không chừng đã xảy ra chuyện gì đó, xem ra việc mượn thuyền không có hy vọng gì nữa rồi, phải nghĩ biện pháp khác.
Vào lúc này, Bộ Tranh căn bản không có ý định đi hỏi giáo chủ mượn một con thuyền, kỳ thật dù là chuyện gì đi nữa, mượn một chiếc huyền không thuyền hẳn không phải vấn đề lớn. Thật ra, chuyện này không phải trùng hợp, chính là nhằm vào Bộ Tranh, chẳng qua hắn không biết mà thôi.
Điều này cũng khó trách, Bộ Tranh lại chưa từng đắc tội người nào ở đây, hắn chỉ quen biết mỗi Liễu Nhất Kiếm, người có thể mời giáo chủ làm khó hắn thì quả thật hắn không nghĩ ra ai cả.
"Cái gì, hắn đi rồi? Tại sao hắn không tới tìm ta, không có huyền không thuyền, hắn trở về thế nào?" Một cô gái xinh đẹp ngẩn ngơ, dậm chân một cái, tựa hồ không ngờ đến việc này.
Trở về như thế nào? Có thể bay trở về, về phần bay như thế nào thì có rất nhiều biện pháp, kỳ thật huyền không thuyền cũng không phải lựa chọn duy nhất.
Bộ Tranh có thể sử dụng rất nhiều thứ, chỉ riêng khinh công của hắn thôi thì hắn cũng có thể nhanh chóng về nhà, chẳng qua như vậy cần đến rất nhiều thể lực, tuy rằng có thể kết hợp tu luyện khinh công nhưng như vậy sẽ lãng phí nhiều thời gian không đáng.
Mà phương pháp tốt nhất trước mắt hắn có thể chọn chính là luyện chế một trận khí phụ trợ phi hành, bản thân loại trận khí này không thể phi hành, nhưng lại có công năng gia tốc bay lượn trên không, đơn giản mà nói chính là phiên bản nâng cấp của hoạt tường dực ( cánh lượn không).
Với lại, Bộ Tranh cũng đã chuẩn bị sẵn tài liệu, thời gian hơn bảy tháng ở đấy, đôi khi hắn nhân lúc luyện tập đúc kiếm thuật trộm chế tạo nguyên mẫu của trận khí này.
Có đôi khi, nguyên mẫu của trận khí cũng cần đến đúc kiếm thuật chế tạo, cũng không đơn giản chỉ là trận binh, trận khí như vậy thường thường có phẩm chất tốt hơn một chút, đồng thời vẻ ngoài cũng trở nên tinh xảo hơn.
Nguyên mẫu trận khí Bộ Tranh lén chế tạo là một đôi cánh kim loại màu bạc, nhưng nó không phải làm bằng bạc, đôi cánh mà hắn tạo ra cực kỳ giống một đôi cánh chim, lông chim phủ bên trên được dát mỏng và nhẹ, cho nên, dù đây là một đôi cánh kim loại nhưng trọng lượng lại rất nhẹ.
Bản thân tài liệu cũng là loại kim loại nhẹ, vì chính là muốn trọng lượng nhẹ như hồng mao, bởi vì dùng để phi hành trên không cho nên càng nhẹ thì tốc độ càng nhanh, Bộ Tranh đã giảm trọng lượng tới mức thấp nhất rồi, không thể làm nhẹ hơn nữa, bằng không sẽ phải hy sinh độ cứng rắn mà vốn không được cho phép.
Nhìn vào thiết kế của Bộ Tranh thì đôi ngân cánh có thể khu động trận pháp bên trong để tăng tốc, công lực càng mạnh thì tốc độ cũng càng nhanh, coi như không có năng lực ngự không thì vẫn có thể bay như thường.
Khi ấy, mục đích Bộ Tranh làm ra thứ này chính là dùng để chạy trốn vào một ngày nào đó, tuy rằng Liễu Nhất Kiếm nói sẽ cho mình rời đi nhưng tốt nhất vẫn nên chuẩn bị sẵn, dù cho bất kể chuyện gì thì dựa vào khả năng của mình là tốt nhất.
Bộ Tranh trực tiếp quay về phòng đúc kiếm luyện chế một chút, mà kỳ quái chính là, lúc hắn trở lại, dường như Liễu Nhất Kiếm đã rời đi rồi, không biết đi đâu nữa, nếu ông ta ở đây nhất định sẽ hỏi han tình huống như thế nào sau đó ông liền sẽ đi tìm gặp giáo chủ nói.
Như vậy, Bộ Tranh sẽ biết được rằng nguyên lai là Đông Phương Như Mộng giở trò quấy rối sau lưng, hơn nữa còn sẽ biết được thân phận của Đông Phương Như Mộng.
Chỉ có điều là hắn không gặp được, dẫn đến chuyện không cần đi tìm người nào cả, kết quả này Đông Phương Như Mông hoàn toàn không đoán được, nàng đã rất nhiều lần đoán sai suy nghĩ của Bộ Tranh, việc này khiến nàng rất khó chịu.
Thời gian Bộ Tranh luyện chế cánh bạc rất nhanh, chỉ mất hai canh giờ liền hoàn thành xong, đương nhiên, đây chủ yếu là bởi vì hắn vốn đã chuẩn bị đầy đủ, chẳng qua thiếu công đoạn luyện khí cuối cùng mà thôi.
Sau khi cánh bạc trải qua luyện chế thì càng thêm tinh xảo hơn trước, màu bạc của kim chúc kia cộng với đường vân trận pháp thần bí bên trên trở nên hết sức mỹ lệ dưới ánh mặt trời.
Bộ Tranh đeo cánh bạc trên lưng, ừm, là trên lưng, Bộ Tranh vẫn chưa thể đạt tới trình độ có thể dung hợp cánh bạc vào trong cơ thể mình, muốn gánh cánh bạc vào cơ thể cũng chỉ có cách đeo trên lưng giống ba lô.
Vốn Bộ Tranh đã thu cánh bạc lại, không phải thu vào càn không giới, mà nó giống như cánh chim, thu vào bên trong trận khí sau lưng, sau khi cánh bạc này được thu vào thì nhìn giống như một cái hộp hình vuông.
Bộ dáng của Bộ Tranh quả thật giống như lưng đoe một cái hộp nhỏ.
Tiếp theo, chạy như điên trên đường, tăng tốc tăng tốc, nhảy về phía không trung, nhảy tiếp...
Dưới ánh mặt trời, trên biển mây, Bộ Tranh mở đôi cánh bạc ra, giương cánh bay lượn, bay về phương xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.