Chương 174: Lần đầu tiên quan chiến!
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
30/05/2015
“Tình nhi, Thiên Thiên, các ngươi đều ở đây à!” Bộ Vân Y nói.
“Vân Y, sao ngươi vẫn mang theo tên đáng ghét này…” Phương Tình thấy Bộ Tranh, chỉ vào hắn nói với Bộ Vân Y, không một chút che dấu sự chán ghét của mình đối với Bộ Tranh.
“Ta đáng ghét vậy sao, vậy ta qua bên kia.” Bộ Tranh nói thẳng, trực tiếp đi sang một bên nhưng lại bị Bộ Vân Y kéo lại.
“Hai người các ngươi đúng là oan gia, không phải chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi sao, có cái gì mà nóng nảy như vậy, tất cả mọi người đều là bằng hữu.” Bộ Vân Y tức giận nói, nàng muốn giúp hai người giải trừ hiểu lầm.
“Ai là bằng hữu với hắn, hắn có tư cách sao?.” Phương Tình liếc Bộ Tranh một cái, bộ dạng khinh bỉ.
“Đúng vậy, cô không phải là bằng hữu của ta, cô cũng không có tư cách trở thành bằng hữu của ta.” Bộ Tranh gật đầu nói.
“Hai người các ngươi, thật là hết cách, Bộ Tranh, giới thiệu cho ngươi một chút, Thiên Thiên, Diêu Thiên Thiên” Bộ Vân Y bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết hai người có chuyện gì xảy ra, cứ ở chung một chỗ là ầm ĩ cả lên.
Có lẽ đây là cái số. Bộ Vân Y cũng không quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, chẳng qua là giới thiệu cho Bộ Tranh thiếu nữ xa lạ Diêu Thiên Thiên kia. Diêu Thiên Thiên là người Diêu gia, là tiểu thư duy nhất nhà họ Diêu, ừ, trong số tiểu bối thì nàng là cô gái duy nhất.
Cũng vì nàng là cô gái duy nhất, người Diêu gia tựa hồ đặc biệt yêu thương nàng.
Cũng không biết tại sao, Bộ Vân Y cùng hai người các nàng quan hệ rất tốt, làm cho các nàng trở thành tổ hợp bằng hữu duy nhất trong ba nhà.
Võ công của Bộ Vân Y mặc dù rất bình thường, nhưng tính cách rất tốt, có sức ngưng tụ, có thể dễ dàng đạt được cảm tình của người khác. Dĩ nhiên, chính nàng cũng dễ dàng bỏ ra cảm tình với người khác, có lẽ cùng vì dễ dàng giao ra nên mới có thể dễ dàng nhận được.
“ Xin chào, ta gọi là Bộ Tranh! Là đường đệ tiện nghi của nàng.” Bộ Tranh chắp tay, thuận tiện tự giới thiệu bản thân.
“Đường đệ tiện nghi?” Diêu Thiên Thiên có chút nghi ngờ nhìn Bộ Tranh.
“Phụ thân của hắn là con nuôi của đại gia gia. Cũng bởi vì vậy, hắn bị chi thứ của đại gia gia khi dễ vô cùng thảm, ba năm trước đây cũng không được mang đến đây, cho nên các ngươi cũng không biết.” Bộ Vân Y nói.
“Hóa ra là vậy, cho nên ngươi tự mình tìm đến à?” Diêu Thiên Thiên nhìn Bộ Tranh hỏi.
“Không phải, ta chỉ là đúng dịp tới nơi này, đúng dịp mà thôi, rất nhanh sẽ đi” Bộ Tranh lắc đầu, có phần không muốn giải thích chuyện này, nhưng nể mặt nàng là bằng hữu của Bộ Vân Y, lại nói thêm một lần.
“Ngươi đừng nghe hắn nói, hắn nhất định sẽ nói, hắn đến đây là muốn đi Thần Kiếm Vương Triều, Thần Kiếm Vương Triều là thế lực cấp huyền thất phẩm, hắn lại là người như vậy, sao lại có gì dính líu được.” Phương Tình khinh thường nói. Nàng không tin lời này của Bộ Tranh.
“ Có tin hay không là tùy cô, ta chính là có một người sư tỷ ở Thần Kiếm Vương Triều.” Bộ Tranh khoát khoát tay nói.
“Tin ngươi mới là lạ!” Phương Tình làm mặt quỷ với Bộ Tranh.
“…”
Diêu Thiên Thiên nhìn hai người không nói gì. Chẳng qua là hơi có chút suy tư, mà Bộ Vân Y chẳng qua là lắc đầu, thở dài một hơi.
Mà tình huống hai người như thế, trong mắt người khác, không đơn thuần là đấu võ mồm đơn giản vậy, có người thấy họ là đang liếc mắt đưa tình.
Phương Tình tuy nóng nảy, gặp ai cũng sẽ châm chọc nhưng cảm giác tựa hồ cũng không phải như thế, hơn nữa cũng không làm mặt quỷ đối với người khác. Nàng làm động tác ấy với Bộ Tranh, thật ra là do một phần thừa nhận Bộ Tranh.
Điểm này làm những người đứng xem suy nghĩ, đó là nàng cùng với Bộ Tranh có quan hệ không bình thường, so với tình huống của mình còn khá hơn, thậm chí bọn họ còn hâm mộ Bộ Tranh.
Những người không biết Bộ Tranh, đêu thắc mắc Bộ Tranh là ai, sao lại có quan hệ ‘mật thiết’ như vậy với Phương Tình.
“Khốn kiếp!”
Bộ Vân Phi nhìn Bộ Tranh, trong lòng rất khó chịu, hắn cảm thấy Bộ Tranh là đang đào góc tường của hắn, nếu đổi lại là người khác, có lẽ trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng là Bộ Tranh mà nói, hắn liền cảm thấy khó chịu.
Bởi vì Bộ Tranh là người hắn xem thường, mặc dù hiện tại cần Bộ Tranh trợ giúp, nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn xem thường Bộ Tranh, từ đầu đã vậy rồi, hắn thậm chí không muốn thừa nhận quen biết Bộ Tranh.
Mà hiện tại, tên Bộ Tranh mà hắn xem thường lại cùng cô nương mà hắn ngưỡng mộ “đùa giỡn”, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Chỉ bất quá, vào lúc này, hắn lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, càng không thể làm được chuyện gì khác, trước mắt hắn đang có chuyện trọng yếu hơn là chuẩn bị chiến đấu, muốn đạt được danh ngạch tiếp theo, kém cỏi nhất cũng muốn đảm bảo có một danh ngạch.
Cũng bởi vì như vậy, hắn hiện tại cầu nguyện, hy vọng đối thủ của mình có thể yếu một chút, yếu một chút…
“Trận tiếp theo, Bộ Vân Phi đối chiến Phương Tri Thu.”
Phương Tri Thu?
Hoàn hảo hoàn hảo, không phải là Phương Tri Tín, nếu là Phương Tri Tín, vậy thì hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào, mà Phương Tri Thu mặc dù là một đối thủ tương đối mạnh, nhưng ít ra còn có phần thắng.
“U, Vân Phi ca lên sàn, dùng sức đánh, dùng sức tấn công, đem đối thủ quật ngã. " Bộ Tranh hưng phấn nhìn luyện võ tràng, mà hắn không nghĩ tới lần đầu mình xem quyết đấu lại là của Bộ Vân Phi.
“Im, ai quật ngã ai còn chưa biết đâu, Tri Thu nhất định sẽ đem Bộ Vân Phi đánh bại.” Phương Tình bên cạnh thình lình nói.
“…”
Nàng là người Phương gia, tự nhiên cổ động cho Phương gia, Bộ Tranh nói muốn quật ngã người Phương gia nhà nàng, nàng phản bác là không có gì đáng trách, Bộ Tranh không còn gì để cãi.
Cho nên Bộ Tranh thấp giọng nói: “Vân Phi ca, tốt nhất là đá đũng quần hắn, móc hai mắt hắn…”
“…”
Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi nhỏ giọng nói chuyện như vậy thì chúng ta không nghe được sao?
Còn nữa, chiêu thức của ngươi sao lại hạ tiện như vậy?
Bộ Vân Y hiện tại chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, bởi vì Bộ Tranh biểu hiện thật sự quá mất mặt, không phải quá bức xúc, nhưng chiêu thức của ngươi thật sự quá hạ tiện, chỉ có những tên lưu manh côn đồ mới có thể dùng, hơn nữa còn là loại bất học vô thuật.
Mà Phương Tình cũng là cảm thấy không còn gì để nói, nàng đã cảm thấy không còn ngôn từ nào để diễn tả sự khinh bỉ Bộ Tranh, bởi không có từ nào có thể xứng với cái nhân phẩm của hắn.
Diêu Thiên Thiên chỉ là nhìn Bộ Tranh, hai mắt lộ vẻ kì quái, người này đúng là thú vị, nói chuyện đặc biệt như vậy.
Trên thực tế, các nàng cũng không biết, sở dĩ Bộ Tranh nói như vậy cũng là bởi vì hắn không hiểu nên dùng từ gì để miêu tả chiêu thức, hắn căn bản không biết tên chiêu thức.
Nếu như đem chiêu thức đổi lại thành tên, vậy thì hoàn toàn khác, ví dụ như đá đũng quần hắn có thể gọi là bàn long thối chiêu thứ mười một “ hắc long xuất kích” để thay thế, mà móc hai mắt hắn thì có thể dùng “song long điểm tình” để miêu tả, nói như vậy, hiệu quả liền không giống lúc trước,mọi người cũng không cảm thấy chiêu thức của hắn hạ tiện, mặc dù là cùng một chiêu thức, nhưng chỉ cần đổi lại cách gọi liền không giống với lúc trước.
Có đôi khi, hạ tiện hay không hạ tiện chỉ là do cách nói, cùng với những chuyện khác không liên quan.
Trong sân, Bộ Vân Phi cùng Phương Tri Thu sau khi chào hỏi, liền nhanh chóng bắt đầu tỉ đấu, Bộ Vân Phi dùng một thanh phong kiếm dài ba xích, hàn quang bén nhọn, nhìn qua đã thấy bất phàm, đồng thời, trên thân kiếm tựa hồ khắc một chút trận pháp, vừa nhìn liền biết là một thanh trận binh.
Đối với chuyện Bộ Vân Phi dùng trận binh, không ai để ý, bởi đây là một cái phối trí rất bình thường,Phương Tri Thu cũng đồng dạng dùng trận binh, bất quá không phải là kiếm mà là một cây tề mi côn.
Kiếm xuất như lôi điện hiện lên làm cho mọi người hoa cả mắt, ánh mắt không theo kịp tốc độ kia.
Côn xuất, như rồng ra biển, uy mãnh vô cùng, làm cho người ta có cảm giác áp bách không thở được…
Mặc dù tốc độ kiếm rất nhanh, nhưng không có biện pháp né tránh áp bách của côn, tia hàn quang chớp động kia cũng phải dừng lại trước cây gậy.
Bộ Vân Phi thu kiếm trở lại, cúi người một cái, sau đó dùng tốc độ người thường không thấy được, xông qua Phương Tri Thu, hiện ra phía trên sau lưng Phương Tri Thu, dùng một chiêu hồi toàn trảm kích, tấn công vào sau lưng Phương Tri Thu.
Phương Tri Thu cảm giác được Bộ Vân Phi công kích, cũng không quay đầu, lại xông lên phía trước, hiểm hiểm tránh được công kích của Bộ Vân Phi, đây chính là lựa chọn chính xác nhất, nếu như lựa chọn phòng ngự về phía sau, tiếp theo chính là một mực đề phòng kiếm của Bộ Vân Phi, phải trả giá thảm hơn nhiều.
Mà xông về phía trước, không chỉ tránh được công kích của Bộ Vân Phi, còn có thể làm ra phản kích!
Chỉ thấy Phương Tri Thu chuyển về phía trước một cái, sau đó lấy côn làm thương, dùng một chiêu "toàn chuyển hồi mã thương", mặc dù chỉ là gậy, nhưng nếu như bị đâm trúng thì kết quả cũng giống như bị thương đâm, cũng sẽ xuyên qua thân thế, hơn nữa côn của Phương Tri Thu cộng thêm nội lực của hắn cùng với lực công kích của bản thân tề mi côn.
Lúc này, Bộ Vân Phi đem mũi kiếm chĩa xuống, sau đó đem thân kiếm bắn ra trúng đầu Tề Mi Côn, đây cũng không phải muốn mược tính dẻo dai của kiếm tới công kích mà là phát động trận pháp, một cỗ cường lực đàn hồi làm cho thanh kiếm có lực công kích vô cùng mạnh.
Nhất thời, tề mi côn bị bắn ra sau, run rẩy mãnh liệt, điều này làm cho Phương Tri Thu đang nắm chặt thiếu chút nữa buông tay, nhưng còn không đến mức thật sự làm hắn buông tay, nếu không hắn liền thua.
Tiếp theo, tê mi cồn trong tay Phương Tri Thu quay một cái, một chiêu hoành tảo thiên quân tấn công Bộ Vân Phi. Bộ Vân Phi cũng không né tránh mà dùng thân kiếm chặn lại. Lúc này, tề mi côn nửa bước khó đi, rất nhanh bị bắn ra.
Từ nơi này, tất cả mọi người đều hiểu được, tề mi côn này về phẩm chất trận binh yếu hơn kiếm trong tay của Bộ Vân Phi.
Cái này cũng là rất bình thường, Phương Tri Thu cũng không phải chủ lực của Phương gia, tự nhiên không có đồ tốt nhất, mà Bộ Vân Phi lại tuyệt đối là chủ lực của Bộ gia, lão thái gia cho hắn trận binh tuyệt đối là trân phẩm.
Nếu chỉ so sánh về thực lực, có lẽ Phương Tri Thu còn hơn một chút, nhưng bây giờ còn có trận binh, Phương Tri Thu sẽ thua kém rất nhiều. Vừa bắt đầu hiện tượng này không phải rất rõ ràng, nhưng rất nhanh sẽ xuất hiện chênh lệch.
Bộ Vân Phi mượn ưu thế trận binh, cuối cùng đánh bại Phương Tri Thu, điều này làm cho Phương gia rất căm tức, nhưng cũng không thể tùy tiện nổi giận, hiện tại vốn chính là bọn họ đang khi dễ Bộ gia, khi dễ Bộ gia không có người.
Nếu như chỉ riêng thực lực tự thân cá nhân, Bộ gia không có người nào có cơ hội chiến thắng !!
“Vân Y, sao ngươi vẫn mang theo tên đáng ghét này…” Phương Tình thấy Bộ Tranh, chỉ vào hắn nói với Bộ Vân Y, không một chút che dấu sự chán ghét của mình đối với Bộ Tranh.
“Ta đáng ghét vậy sao, vậy ta qua bên kia.” Bộ Tranh nói thẳng, trực tiếp đi sang một bên nhưng lại bị Bộ Vân Y kéo lại.
“Hai người các ngươi đúng là oan gia, không phải chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi sao, có cái gì mà nóng nảy như vậy, tất cả mọi người đều là bằng hữu.” Bộ Vân Y tức giận nói, nàng muốn giúp hai người giải trừ hiểu lầm.
“Ai là bằng hữu với hắn, hắn có tư cách sao?.” Phương Tình liếc Bộ Tranh một cái, bộ dạng khinh bỉ.
“Đúng vậy, cô không phải là bằng hữu của ta, cô cũng không có tư cách trở thành bằng hữu của ta.” Bộ Tranh gật đầu nói.
“Hai người các ngươi, thật là hết cách, Bộ Tranh, giới thiệu cho ngươi một chút, Thiên Thiên, Diêu Thiên Thiên” Bộ Vân Y bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết hai người có chuyện gì xảy ra, cứ ở chung một chỗ là ầm ĩ cả lên.
Có lẽ đây là cái số. Bộ Vân Y cũng không quản xem bọn họ làm cái khỉ gió gì, chẳng qua là giới thiệu cho Bộ Tranh thiếu nữ xa lạ Diêu Thiên Thiên kia. Diêu Thiên Thiên là người Diêu gia, là tiểu thư duy nhất nhà họ Diêu, ừ, trong số tiểu bối thì nàng là cô gái duy nhất.
Cũng vì nàng là cô gái duy nhất, người Diêu gia tựa hồ đặc biệt yêu thương nàng.
Cũng không biết tại sao, Bộ Vân Y cùng hai người các nàng quan hệ rất tốt, làm cho các nàng trở thành tổ hợp bằng hữu duy nhất trong ba nhà.
Võ công của Bộ Vân Y mặc dù rất bình thường, nhưng tính cách rất tốt, có sức ngưng tụ, có thể dễ dàng đạt được cảm tình của người khác. Dĩ nhiên, chính nàng cũng dễ dàng bỏ ra cảm tình với người khác, có lẽ cùng vì dễ dàng giao ra nên mới có thể dễ dàng nhận được.
“ Xin chào, ta gọi là Bộ Tranh! Là đường đệ tiện nghi của nàng.” Bộ Tranh chắp tay, thuận tiện tự giới thiệu bản thân.
“Đường đệ tiện nghi?” Diêu Thiên Thiên có chút nghi ngờ nhìn Bộ Tranh.
“Phụ thân của hắn là con nuôi của đại gia gia. Cũng bởi vì vậy, hắn bị chi thứ của đại gia gia khi dễ vô cùng thảm, ba năm trước đây cũng không được mang đến đây, cho nên các ngươi cũng không biết.” Bộ Vân Y nói.
“Hóa ra là vậy, cho nên ngươi tự mình tìm đến à?” Diêu Thiên Thiên nhìn Bộ Tranh hỏi.
“Không phải, ta chỉ là đúng dịp tới nơi này, đúng dịp mà thôi, rất nhanh sẽ đi” Bộ Tranh lắc đầu, có phần không muốn giải thích chuyện này, nhưng nể mặt nàng là bằng hữu của Bộ Vân Y, lại nói thêm một lần.
“Ngươi đừng nghe hắn nói, hắn nhất định sẽ nói, hắn đến đây là muốn đi Thần Kiếm Vương Triều, Thần Kiếm Vương Triều là thế lực cấp huyền thất phẩm, hắn lại là người như vậy, sao lại có gì dính líu được.” Phương Tình khinh thường nói. Nàng không tin lời này của Bộ Tranh.
“ Có tin hay không là tùy cô, ta chính là có một người sư tỷ ở Thần Kiếm Vương Triều.” Bộ Tranh khoát khoát tay nói.
“Tin ngươi mới là lạ!” Phương Tình làm mặt quỷ với Bộ Tranh.
“…”
Diêu Thiên Thiên nhìn hai người không nói gì. Chẳng qua là hơi có chút suy tư, mà Bộ Vân Y chẳng qua là lắc đầu, thở dài một hơi.
Mà tình huống hai người như thế, trong mắt người khác, không đơn thuần là đấu võ mồm đơn giản vậy, có người thấy họ là đang liếc mắt đưa tình.
Phương Tình tuy nóng nảy, gặp ai cũng sẽ châm chọc nhưng cảm giác tựa hồ cũng không phải như thế, hơn nữa cũng không làm mặt quỷ đối với người khác. Nàng làm động tác ấy với Bộ Tranh, thật ra là do một phần thừa nhận Bộ Tranh.
Điểm này làm những người đứng xem suy nghĩ, đó là nàng cùng với Bộ Tranh có quan hệ không bình thường, so với tình huống của mình còn khá hơn, thậm chí bọn họ còn hâm mộ Bộ Tranh.
Những người không biết Bộ Tranh, đêu thắc mắc Bộ Tranh là ai, sao lại có quan hệ ‘mật thiết’ như vậy với Phương Tình.
“Khốn kiếp!”
Bộ Vân Phi nhìn Bộ Tranh, trong lòng rất khó chịu, hắn cảm thấy Bộ Tranh là đang đào góc tường của hắn, nếu đổi lại là người khác, có lẽ trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng là Bộ Tranh mà nói, hắn liền cảm thấy khó chịu.
Bởi vì Bộ Tranh là người hắn xem thường, mặc dù hiện tại cần Bộ Tranh trợ giúp, nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn xem thường Bộ Tranh, từ đầu đã vậy rồi, hắn thậm chí không muốn thừa nhận quen biết Bộ Tranh.
Mà hiện tại, tên Bộ Tranh mà hắn xem thường lại cùng cô nương mà hắn ngưỡng mộ “đùa giỡn”, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Chỉ bất quá, vào lúc này, hắn lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, càng không thể làm được chuyện gì khác, trước mắt hắn đang có chuyện trọng yếu hơn là chuẩn bị chiến đấu, muốn đạt được danh ngạch tiếp theo, kém cỏi nhất cũng muốn đảm bảo có một danh ngạch.
Cũng bởi vì như vậy, hắn hiện tại cầu nguyện, hy vọng đối thủ của mình có thể yếu một chút, yếu một chút…
“Trận tiếp theo, Bộ Vân Phi đối chiến Phương Tri Thu.”
Phương Tri Thu?
Hoàn hảo hoàn hảo, không phải là Phương Tri Tín, nếu là Phương Tri Tín, vậy thì hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào, mà Phương Tri Thu mặc dù là một đối thủ tương đối mạnh, nhưng ít ra còn có phần thắng.
“U, Vân Phi ca lên sàn, dùng sức đánh, dùng sức tấn công, đem đối thủ quật ngã. " Bộ Tranh hưng phấn nhìn luyện võ tràng, mà hắn không nghĩ tới lần đầu mình xem quyết đấu lại là của Bộ Vân Phi.
“Im, ai quật ngã ai còn chưa biết đâu, Tri Thu nhất định sẽ đem Bộ Vân Phi đánh bại.” Phương Tình bên cạnh thình lình nói.
“…”
Nàng là người Phương gia, tự nhiên cổ động cho Phương gia, Bộ Tranh nói muốn quật ngã người Phương gia nhà nàng, nàng phản bác là không có gì đáng trách, Bộ Tranh không còn gì để cãi.
Cho nên Bộ Tranh thấp giọng nói: “Vân Phi ca, tốt nhất là đá đũng quần hắn, móc hai mắt hắn…”
“…”
Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi nhỏ giọng nói chuyện như vậy thì chúng ta không nghe được sao?
Còn nữa, chiêu thức của ngươi sao lại hạ tiện như vậy?
Bộ Vân Y hiện tại chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, bởi vì Bộ Tranh biểu hiện thật sự quá mất mặt, không phải quá bức xúc, nhưng chiêu thức của ngươi thật sự quá hạ tiện, chỉ có những tên lưu manh côn đồ mới có thể dùng, hơn nữa còn là loại bất học vô thuật.
Mà Phương Tình cũng là cảm thấy không còn gì để nói, nàng đã cảm thấy không còn ngôn từ nào để diễn tả sự khinh bỉ Bộ Tranh, bởi không có từ nào có thể xứng với cái nhân phẩm của hắn.
Diêu Thiên Thiên chỉ là nhìn Bộ Tranh, hai mắt lộ vẻ kì quái, người này đúng là thú vị, nói chuyện đặc biệt như vậy.
Trên thực tế, các nàng cũng không biết, sở dĩ Bộ Tranh nói như vậy cũng là bởi vì hắn không hiểu nên dùng từ gì để miêu tả chiêu thức, hắn căn bản không biết tên chiêu thức.
Nếu như đem chiêu thức đổi lại thành tên, vậy thì hoàn toàn khác, ví dụ như đá đũng quần hắn có thể gọi là bàn long thối chiêu thứ mười một “ hắc long xuất kích” để thay thế, mà móc hai mắt hắn thì có thể dùng “song long điểm tình” để miêu tả, nói như vậy, hiệu quả liền không giống lúc trước,mọi người cũng không cảm thấy chiêu thức của hắn hạ tiện, mặc dù là cùng một chiêu thức, nhưng chỉ cần đổi lại cách gọi liền không giống với lúc trước.
Có đôi khi, hạ tiện hay không hạ tiện chỉ là do cách nói, cùng với những chuyện khác không liên quan.
Trong sân, Bộ Vân Phi cùng Phương Tri Thu sau khi chào hỏi, liền nhanh chóng bắt đầu tỉ đấu, Bộ Vân Phi dùng một thanh phong kiếm dài ba xích, hàn quang bén nhọn, nhìn qua đã thấy bất phàm, đồng thời, trên thân kiếm tựa hồ khắc một chút trận pháp, vừa nhìn liền biết là một thanh trận binh.
Đối với chuyện Bộ Vân Phi dùng trận binh, không ai để ý, bởi đây là một cái phối trí rất bình thường,Phương Tri Thu cũng đồng dạng dùng trận binh, bất quá không phải là kiếm mà là một cây tề mi côn.
Kiếm xuất như lôi điện hiện lên làm cho mọi người hoa cả mắt, ánh mắt không theo kịp tốc độ kia.
Côn xuất, như rồng ra biển, uy mãnh vô cùng, làm cho người ta có cảm giác áp bách không thở được…
Mặc dù tốc độ kiếm rất nhanh, nhưng không có biện pháp né tránh áp bách của côn, tia hàn quang chớp động kia cũng phải dừng lại trước cây gậy.
Bộ Vân Phi thu kiếm trở lại, cúi người một cái, sau đó dùng tốc độ người thường không thấy được, xông qua Phương Tri Thu, hiện ra phía trên sau lưng Phương Tri Thu, dùng một chiêu hồi toàn trảm kích, tấn công vào sau lưng Phương Tri Thu.
Phương Tri Thu cảm giác được Bộ Vân Phi công kích, cũng không quay đầu, lại xông lên phía trước, hiểm hiểm tránh được công kích của Bộ Vân Phi, đây chính là lựa chọn chính xác nhất, nếu như lựa chọn phòng ngự về phía sau, tiếp theo chính là một mực đề phòng kiếm của Bộ Vân Phi, phải trả giá thảm hơn nhiều.
Mà xông về phía trước, không chỉ tránh được công kích của Bộ Vân Phi, còn có thể làm ra phản kích!
Chỉ thấy Phương Tri Thu chuyển về phía trước một cái, sau đó lấy côn làm thương, dùng một chiêu "toàn chuyển hồi mã thương", mặc dù chỉ là gậy, nhưng nếu như bị đâm trúng thì kết quả cũng giống như bị thương đâm, cũng sẽ xuyên qua thân thế, hơn nữa côn của Phương Tri Thu cộng thêm nội lực của hắn cùng với lực công kích của bản thân tề mi côn.
Lúc này, Bộ Vân Phi đem mũi kiếm chĩa xuống, sau đó đem thân kiếm bắn ra trúng đầu Tề Mi Côn, đây cũng không phải muốn mược tính dẻo dai của kiếm tới công kích mà là phát động trận pháp, một cỗ cường lực đàn hồi làm cho thanh kiếm có lực công kích vô cùng mạnh.
Nhất thời, tề mi côn bị bắn ra sau, run rẩy mãnh liệt, điều này làm cho Phương Tri Thu đang nắm chặt thiếu chút nữa buông tay, nhưng còn không đến mức thật sự làm hắn buông tay, nếu không hắn liền thua.
Tiếp theo, tê mi cồn trong tay Phương Tri Thu quay một cái, một chiêu hoành tảo thiên quân tấn công Bộ Vân Phi. Bộ Vân Phi cũng không né tránh mà dùng thân kiếm chặn lại. Lúc này, tề mi côn nửa bước khó đi, rất nhanh bị bắn ra.
Từ nơi này, tất cả mọi người đều hiểu được, tề mi côn này về phẩm chất trận binh yếu hơn kiếm trong tay của Bộ Vân Phi.
Cái này cũng là rất bình thường, Phương Tri Thu cũng không phải chủ lực của Phương gia, tự nhiên không có đồ tốt nhất, mà Bộ Vân Phi lại tuyệt đối là chủ lực của Bộ gia, lão thái gia cho hắn trận binh tuyệt đối là trân phẩm.
Nếu chỉ so sánh về thực lực, có lẽ Phương Tri Thu còn hơn một chút, nhưng bây giờ còn có trận binh, Phương Tri Thu sẽ thua kém rất nhiều. Vừa bắt đầu hiện tượng này không phải rất rõ ràng, nhưng rất nhanh sẽ xuất hiện chênh lệch.
Bộ Vân Phi mượn ưu thế trận binh, cuối cùng đánh bại Phương Tri Thu, điều này làm cho Phương gia rất căm tức, nhưng cũng không thể tùy tiện nổi giận, hiện tại vốn chính là bọn họ đang khi dễ Bộ gia, khi dễ Bộ gia không có người.
Nếu như chỉ riêng thực lực tự thân cá nhân, Bộ gia không có người nào có cơ hội chiến thắng !!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.