Chương 229: Mã tông chủ!
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
05/07/2015
"Đợi một chút, đừng giẫm ta, người không ở chỗ chúng ta, cho dù ngươi san bằng nơi này cũng vô dụng." Thiếu chủ Lăng Vân tông nói.
"Không ở chỗ các ngươi? Các ngươi thả rồi sao?" Bộ Tranh hỏi.
"Không, bọn họ vẫn nằm trong tay chúng ta, nếu đã thả thì làm sao ngươi xuất hiện ở đây chứ?" Thiếu chủ Lăng Vân tông nói, trong giọng nói tràn ngập hận ý.
Hận ý này khiến Bộ Tranh có chút mơ hồ, chẳng lẽ bởi vì do mình giẫm hắn xuống sâu dưới đất sao? Nhưng mà vì sao lại cảm thấy dường không phải như vậy a, nếu vì chuyện này thôi thì lòng dạ của tên thiếu chủ Lăng Vân tông này quả là hẹp hòi.
Bộ Tranh cũng không biết rằng, chính vì hắn mà Lăng Vân tông từng bị giải tán một lần, phỏng chừng hắn thân là thiếu chủ còn chịu không ít thiệt thòi, thử nghĩ xem người ta có thể không hận hắn không?
" Lăng Vân tông các ngươi thật thú vị a, muốn ta xuất hiện ở đây nhưng lại không giữ người ở nơi này, vậy làm sao ta biết được người có phải nằm trong tay các ngươi hay không, ngươi không sợ rằng ta sẽ lập tức bỏ đi ngay rồi cả đời này không đến nữa hay sao?" Trong lúc Bộ Tranh nhàm chán, tiện thể giẫm cho thiếu chủ Lăng Vân tông vài cái nữa, khiến hắn chỉ lộ ra một cái đầu.
Thú vị nhất chính là Bộ Tranh cảm thấy cảnh tượng này thiếu thứ gì đó, nếu dựng một biển gỗ trước mặt gã thiếu chủ, sau đó cắm xuống mấy cây nhang...
Kháo, ngươi đây là tế bái sao?
"..." Những người khác nhìn thấy hành động của Bộ Tranh thì đều toát mồ hôi, vào lúc này ngươi lại còn thoải mái như vậy được sao, tuy rằng ngươi bắt thiếu chủ, nhưng ngươi cũng đang đứng giữa vòng vây a.
"Thật ra ngươi sẽ không đến nữa, bởi vì ngươi không còn mạng để quay về."
Vào lúc này, từ phía xa có một thanh âm hùng hậu truyền đến, xem ra công lực rất cao, tiếp theo chủ nhân của thanh âm kia xuất hiện.
"Tông chủ!"
Tiếng hô hành lễ của một đám người làm Bộ Tranh biết được người mới tới chính là tông chủ của Lăng Vân Lăng Vân Lăng Vân tông tông, chỉ có điều là nếu Bộ Tranh từ gặp tông chủ trước kia của Lăng Vân tông thì hiện giờ sẽ phát hiện, đây không phải là vị tông chủ kia.
Tựa hồ vị tông chủ này là phụ thân của Mã Linh Nhi, Mã trưởng lão kia, hiện tại hắn đã là tông chủ của Lăng Vân tông, hơn nữa dường như thực lực mạnh hơn trước kia rất nhiều, vốn hắn đã có thể gọi là cao thủ hàng đầu của Thất Tinh quốc, hiện tại phỏng chừng ở Thất Tinh quốc, hắn không có đối thủ.
Trước kia hắn còn đang loay hoay ở cảnh giới tứ mạch thất trọng thiên, còn hiện giờ thì đã là ngũ mạch nhất trọng thiên, nhưng dường như là do dùng dược vật để thăng cấp, có lẽ cả đời hắn chỉ có thể dừng ở đây, tuy nhiên với cảnh giới ngũ mạch nhất trọng thiên, cho dù là đặt trong thế lực cấp hoàng thì cũng có thể coi là một đại nhân vật, đặt tại đây thì có thể coi như là nhân tài không được trọng dụng.
Bởi vậy, ở nơi này hắn vô cùng oai phong, có lẽ như thế đã đủ cho hắn thỏa mãn rồi!
Mà hắn cũng không để Bộ Tranh vào mắt, giống như mọi người ở đây, tuy rằng cảm thấy được Bộ Tranh có khả năng gia nhập thế lực cấp hoàng, nhưng cũng chỉ là tiến vào thế lực cấp hoàng mà thôi, dù cố thế nào đi nữa cũng không thể đột phá tứ mạch.
Tứ mạch, cái cửa khẩu này, bọn họ có thể cả đời không vượt qua được, mà ngũ mạch thì khẳng định cả đời cũng không vượt qua được, ít nhất là không được đối với nơi này, mà Mã trưởng lão, không, là Mã tông chủ, chính vì hắn cảm thấy có thể cả đời mình vượt không được cho nên dứt khoát chấp nhận biện pháp đặc thù để nâng cảnh giới của mình lên ngũ mạch nhất trọng thiên, đổi lại là tu vi vĩnh viễn không thể tiếp tục tăng thêm.
Tuy thoạt nhiên cái trả giá này quá cao, nhưng kỳ thật đây cũng là một lựa chọn rất sáng suốt, bởi vì so với việc vài chục năm sau còn chưa biết có thể đạt được ngũ mạch hay không thì thà rằng chấp nhận trả giá để có được thực lực này sớm.
Hơn nữa, không phải tất cả mọi người đều muốn đứng ở đỉnh cao, có một số người thích lựa chọn đạt tới một điểm cao nhất định hơn, sau đó sống một cuộc sống tiêu sái.
Ngũ mạch nhất trọng thiên, đích xác có thể giúp cho Mã tông chủ có được một cuộc sống dễ dàng ở Thất Tinh quốc này, thậm chí có thể thống nhất Thất Tinh quốc, bởi vậy, không thể nói lựa chọn của hắn là ngu xuẩn, ngược lại phải nói đó là một sự tinh minh, nếu như hắn không gặp phải tên yêu nghiệt Bộ Tranh này.
"Phụ thân, mau tới cứu con." Tên thiếu chủ kia cầu cứu Mã trưởng lão.
"Đừng la nữa, thật sự là mất mặt." Mã tông chủ lạnh lùng nói, sau đó nhẹ nhàng vung tay chấn nổ bùn đất xung quanh tên thiếu chủ, tuy thế tên thiếu chủ vẫn bình yên vô sự.
Chiêu thức ấy quả thật rất đẹp mắt, khiến cho mọi đệ tử của Lăng Vân tông đồng thanh hô gào giáo chủ uy vũ.
"Bộ Tranh, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết biết không? Ngươi đừng tưởng rằng đáp lên Linh Bảo tông sẽ vô sự, ta cho ngươi biết, hiện tại ngươi tiêu rồi, những bằng hữu Linh Bảo tông của ngươi cũng tiêu rồi." Sau khi tên thiếu chủ kia được cứu liền lập tức kêu gào với Bộ Tranh.
Vào lúc này Bộ Tranh muốn giẫm chết tên thiếu chủ này, nhưng lời nói của tên thiếu chủ này lại khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái, nói cái gì bằng hữu Linh Bảo tông cũng tiêu rồi ấy nhỉ? Ta có bằng hữu ở Linh Bảo tông sao?
Thượng Quan? Bính ca?
Bọn họ tối đa cũng chỉ là bằng hữu quen biết, có thể liên lụy đến bọn họ sao? Với lại, bọn họ chính là người của Linh Bảo tông, Lăng Vân tông nho nhỏ này sao có thể bắt giữ bọn họ được chứ, trừ phi, bọn hắn đã nương nhờ vào một thế lực cường đại, có thể không cần e ngại Linh Bảo tông.
"Bộ Tranh, nếu ngươi muốn cứu bằng hữu của ngươi thì ngươi hãy thành thật một chút, thúc thủ chịu trói đi, chút thực lực của ngươi khi dễ phế vật thì còn được chứ ngươi không phải là đối thủ của lão phu." Mã tông chủ nhìn Bộ Tranh nói, đồng thời cũng chỉ rõ đứa con của mình là một phế vật.
Đối với hắn mà nói, đứa con trai này đích thật là một phế vật, không bằng nữ nhi của mình, càng không bằng một đứa con trai khác, nếu không thì đứa con trai này cũng sẽ không ở lại cái địa phương không có tiền đồ này.
Mà Mã tông chủ nghĩ rằng Bộ Tranh có thể thắng được con của mình chẳng qua là bởi vì của của mình là một phế vật, bị người khác giẫm nát dưới chân cũng không có gì kỳ quái.
"Được rồi, vậy ngươi dẫn ta đi gặp bằng hữu của ta." Bộ Tranh quyết định thúc thủ chịu trói, bởi vì cho dù hắn thúc thủ chịu trói thì không có người nào ở đây có thể uy hiếp được hắn.
Mà sau khi hắn chịu trói, đối phương nhất định sẽ đưa hắn đi gặp "bằng hữu" của hắn, cũng không biết là bằng hữu nào, dù sao đi nữa hắn cho rằng Tú Anh hẳn sẽ nằm trong số đó, những người khác đều có thể bỏ qua, không, là thuận tiện cứu luôn.
"Ngươi quả nhiên là một người thông minh, ta đoán đám người Lý Lương hẳn là do ngươi giết, khi đó người đã biết Lý Tú Anh đang nằm trong tay chúng ta." Mã tông chủ dùng một cái cùm trận khí khóa tay Bộ Tranh lại, sau đó cười hỏi.
giả b
"A, Lý Lương đã chết, là ai làm, phỏng chừng Lý thúc sẽ thương tâm lắm." Bộ Tranh liền giả bộ ngạc nhiên, không thể không nói, trong vài năm này, Bộ Tranh đã biết học diễn trò, chẳng qua mà biểu diễn này hơi giả một chút, người khác nhìn vào để cảm thấy được là hắn đang giả bộ.
"Ngươi đừng đóng kịch nữa, nếu như đám người Lý Lương không phải do ngươi giết thì không có khả năng mất tích cùng nhau, đến hiện tại vẫn không có một ai xuất hiện." Mã tông chủ cười lạnh nói, giống như đang châm chọc Bộ Tranh, màn diễn trò của ngươi cũng quá giả đi.
"Có khả năng là gặp phải yêu thú, nơi đó chính là rừng rậm yêu thú a." Bộ Tranh nói.
"Thế sao? Làm sao ngươi biết bọn họ mất tích ở rừng rậm yêu thú?" Mã tông chủ nhìn Bộ Tranh hỏi.
"Vô nghĩa, ta chạy đến yêu thú rừng rậm, các ngươi tự nhiên cũng sẽ đuổi tới đó." Bộ Tranh trả lời hùng hồn, chút thủ đoạn nhỏ này, ta há có thể mắc mưu chứ.
"Ngươi cho rằng ai cũng đều may mắn giống ngươi sao, chúng ta chưa từng tiến vào rừng rậm yêu thú, hơn nữa, khi đó ngươi đã chạy trốn được vài ngày, nào có ai truy đuổi nữa chứ, cho nên ngươi chính là hung thủ giết bọn hắn, không cần chống chế." Mã tông chủ cũng không biết vì cớ gì mà muốn vạch trần Bộ Tranh cho bằng được.
Kỳ thật đây đã là chuyện của mấy năm trước, với lại những đệ tử đó cũng không phải quá trọng yếu, hiện tại hắn cũng sẽ không báo thù cho bọn hắn, bởi vì, hắn cứ dây dưa mãi ở vấn đề này là một hành vi rất kỳ quái.
"Thì sao, ta đây cũng không biết, dù sao ta chưa từng gặp bọn họ, bọn họ chết như thế nào ta làm sao biết được." Bộ Tranh nhún nhún vai, bất chấp đến cùng, tuyệt không thừa nhận.
Mã tông chủ cũng không có biện pháp ép Bộ Tranh thừa nhận, dù sao là chết không đối chứng, Bộ Tranh biện giải kiểu nào cũng được, không có chứng có thì có thể làm gì được hắn.
"Đi thôi, theo ta lên!" Mã tông chủ dẫn Bộ Tranh đi tới một nơi, sau đó nói với Bộ Tranh.
"Các ngươi chuẩn bị đi nơi nào vậy?" Bộ Tranh nhìn về phía trước, hắn rất hoài nghi, bởi vì trước mặt hắn không ngờ là huyền không thuyền.
Từ khi nào Lăng Vân tông các ngươi trở nên lớn đến như vậy, đi tới một nơi trong môn phái mà còn cần đến huyền không thuyền sao?
"Hổ Nhi, ngươi ở lại đây trông coi, ta mang tiểu tử này tới bên phía đại ca của ngươi." Mã tông chủ nói với tên thiếu chủ kia.
"Dạ!" Tên thiếu chủ trả lời.
Chờ đã, Hổ Nhi? Tên thiếu chủ này tên là Mã Hổ Nhi sao? Chẳng trách cài gì cũng tàng tàng...
"Ta nói này, ngươi chuẩn bị mang ta đi đâu vậy?" Bộ Tranh tò mò hỏi.
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết, nếu như Linh Nhi thấy ngươi bị dẫn đến, nó nhất định sẽ rất vui vẻ." Mã tông chủ lạnh lùng trả lời, khi nói đến Mã Linh Nhi tựa hồ có chút tươi cười, nhưng khi nhìn Bộ Tranh lại biến thành thương cảm.
Cũng đúng thôi, trong suy nghĩ của hắn, nếu Bộ Tranh rơi vào trong tay Mã Linh Nhi, kết quả hẳn sẽ rất bi thảm, Mã Linh Nhi không biết đã ăn biết bao nhiêu khổ sở "vì"Bộ Tranh.
Đương nhiên, đây là do cô ta tự nguyện, cũng là cô tự chuốc lấy!
"Mã Linh Nhi?" Khi Bộ Tranh nghe thấy cái tên Linh Nhi này liền lập tức nghĩ đến thiếu nữa điêu ngoa kia, người khác là điêu ngoa thành tính, còn cô ta là điêu ngoa thành bản năng.
"Được rồi,, xem ra ngươi còn chưa quên nó." Mã tông chủ lạnh lùng nói.
"Dĩ nhiên là không rồi, nữ nhân hung ác giống như cô ta, ta còn chưa từng gặp qua." Bộ Tranh thành thực nói, hồi tưởng lại những nữ hài tử hắn từng gặp qua thì Hàn Tuyết Cơ cũng coi là lãnh huyết, giết người không chớp mắt, nhưng người ta cũng chỉ lãnh huyết mà thôi, không phải hung ác.
Những nữ nhân của hắn, cho dù quá điêu ngoa thì vẫn nói đạo lý, coi như cố tình gây sự cũng thế, không đột một chút lại giết người hai người đi đường vô tội.
"Vốn ta muốn cho ngươi một bạt tai nhưng vẫn nên lưu lại cho Linh Nhi, coi chừng cái mồm của ngươi đó." Mã tông chủ hừ lạnh nói.
Bộ Tranh cùng lười nói chuyện với Mã tông chủ, dù sao cũng không hỏi ra được gì, cho nên dứt khoát đả tọa tu luyện, nhân tiện khôi phục thể lực một chút, thật ra hắn chỉ mới đáp xuống mặt đất của Lăng Vân tông không được bao lâu.
Mà sau khi hắn đả tọa xong, Bộ Tranh phát hiện huyền không thuyền vẫn đang tiếp tục phi hành về một phương hướng, không hề có ý định dừng lai...
"Rốt cuộc là đi đâu đây? Chẳng lẽ không ở Thất Tinh quốc?"
"Không ở chỗ các ngươi? Các ngươi thả rồi sao?" Bộ Tranh hỏi.
"Không, bọn họ vẫn nằm trong tay chúng ta, nếu đã thả thì làm sao ngươi xuất hiện ở đây chứ?" Thiếu chủ Lăng Vân tông nói, trong giọng nói tràn ngập hận ý.
Hận ý này khiến Bộ Tranh có chút mơ hồ, chẳng lẽ bởi vì do mình giẫm hắn xuống sâu dưới đất sao? Nhưng mà vì sao lại cảm thấy dường không phải như vậy a, nếu vì chuyện này thôi thì lòng dạ của tên thiếu chủ Lăng Vân tông này quả là hẹp hòi.
Bộ Tranh cũng không biết rằng, chính vì hắn mà Lăng Vân tông từng bị giải tán một lần, phỏng chừng hắn thân là thiếu chủ còn chịu không ít thiệt thòi, thử nghĩ xem người ta có thể không hận hắn không?
" Lăng Vân tông các ngươi thật thú vị a, muốn ta xuất hiện ở đây nhưng lại không giữ người ở nơi này, vậy làm sao ta biết được người có phải nằm trong tay các ngươi hay không, ngươi không sợ rằng ta sẽ lập tức bỏ đi ngay rồi cả đời này không đến nữa hay sao?" Trong lúc Bộ Tranh nhàm chán, tiện thể giẫm cho thiếu chủ Lăng Vân tông vài cái nữa, khiến hắn chỉ lộ ra một cái đầu.
Thú vị nhất chính là Bộ Tranh cảm thấy cảnh tượng này thiếu thứ gì đó, nếu dựng một biển gỗ trước mặt gã thiếu chủ, sau đó cắm xuống mấy cây nhang...
Kháo, ngươi đây là tế bái sao?
"..." Những người khác nhìn thấy hành động của Bộ Tranh thì đều toát mồ hôi, vào lúc này ngươi lại còn thoải mái như vậy được sao, tuy rằng ngươi bắt thiếu chủ, nhưng ngươi cũng đang đứng giữa vòng vây a.
"Thật ra ngươi sẽ không đến nữa, bởi vì ngươi không còn mạng để quay về."
Vào lúc này, từ phía xa có một thanh âm hùng hậu truyền đến, xem ra công lực rất cao, tiếp theo chủ nhân của thanh âm kia xuất hiện.
"Tông chủ!"
Tiếng hô hành lễ của một đám người làm Bộ Tranh biết được người mới tới chính là tông chủ của Lăng Vân Lăng Vân Lăng Vân tông tông, chỉ có điều là nếu Bộ Tranh từ gặp tông chủ trước kia của Lăng Vân tông thì hiện giờ sẽ phát hiện, đây không phải là vị tông chủ kia.
Tựa hồ vị tông chủ này là phụ thân của Mã Linh Nhi, Mã trưởng lão kia, hiện tại hắn đã là tông chủ của Lăng Vân tông, hơn nữa dường như thực lực mạnh hơn trước kia rất nhiều, vốn hắn đã có thể gọi là cao thủ hàng đầu của Thất Tinh quốc, hiện tại phỏng chừng ở Thất Tinh quốc, hắn không có đối thủ.
Trước kia hắn còn đang loay hoay ở cảnh giới tứ mạch thất trọng thiên, còn hiện giờ thì đã là ngũ mạch nhất trọng thiên, nhưng dường như là do dùng dược vật để thăng cấp, có lẽ cả đời hắn chỉ có thể dừng ở đây, tuy nhiên với cảnh giới ngũ mạch nhất trọng thiên, cho dù là đặt trong thế lực cấp hoàng thì cũng có thể coi là một đại nhân vật, đặt tại đây thì có thể coi như là nhân tài không được trọng dụng.
Bởi vậy, ở nơi này hắn vô cùng oai phong, có lẽ như thế đã đủ cho hắn thỏa mãn rồi!
Mà hắn cũng không để Bộ Tranh vào mắt, giống như mọi người ở đây, tuy rằng cảm thấy được Bộ Tranh có khả năng gia nhập thế lực cấp hoàng, nhưng cũng chỉ là tiến vào thế lực cấp hoàng mà thôi, dù cố thế nào đi nữa cũng không thể đột phá tứ mạch.
Tứ mạch, cái cửa khẩu này, bọn họ có thể cả đời không vượt qua được, mà ngũ mạch thì khẳng định cả đời cũng không vượt qua được, ít nhất là không được đối với nơi này, mà Mã trưởng lão, không, là Mã tông chủ, chính vì hắn cảm thấy có thể cả đời mình vượt không được cho nên dứt khoát chấp nhận biện pháp đặc thù để nâng cảnh giới của mình lên ngũ mạch nhất trọng thiên, đổi lại là tu vi vĩnh viễn không thể tiếp tục tăng thêm.
Tuy thoạt nhiên cái trả giá này quá cao, nhưng kỳ thật đây cũng là một lựa chọn rất sáng suốt, bởi vì so với việc vài chục năm sau còn chưa biết có thể đạt được ngũ mạch hay không thì thà rằng chấp nhận trả giá để có được thực lực này sớm.
Hơn nữa, không phải tất cả mọi người đều muốn đứng ở đỉnh cao, có một số người thích lựa chọn đạt tới một điểm cao nhất định hơn, sau đó sống một cuộc sống tiêu sái.
Ngũ mạch nhất trọng thiên, đích xác có thể giúp cho Mã tông chủ có được một cuộc sống dễ dàng ở Thất Tinh quốc này, thậm chí có thể thống nhất Thất Tinh quốc, bởi vậy, không thể nói lựa chọn của hắn là ngu xuẩn, ngược lại phải nói đó là một sự tinh minh, nếu như hắn không gặp phải tên yêu nghiệt Bộ Tranh này.
"Phụ thân, mau tới cứu con." Tên thiếu chủ kia cầu cứu Mã trưởng lão.
"Đừng la nữa, thật sự là mất mặt." Mã tông chủ lạnh lùng nói, sau đó nhẹ nhàng vung tay chấn nổ bùn đất xung quanh tên thiếu chủ, tuy thế tên thiếu chủ vẫn bình yên vô sự.
Chiêu thức ấy quả thật rất đẹp mắt, khiến cho mọi đệ tử của Lăng Vân tông đồng thanh hô gào giáo chủ uy vũ.
"Bộ Tranh, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết biết không? Ngươi đừng tưởng rằng đáp lên Linh Bảo tông sẽ vô sự, ta cho ngươi biết, hiện tại ngươi tiêu rồi, những bằng hữu Linh Bảo tông của ngươi cũng tiêu rồi." Sau khi tên thiếu chủ kia được cứu liền lập tức kêu gào với Bộ Tranh.
Vào lúc này Bộ Tranh muốn giẫm chết tên thiếu chủ này, nhưng lời nói của tên thiếu chủ này lại khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái, nói cái gì bằng hữu Linh Bảo tông cũng tiêu rồi ấy nhỉ? Ta có bằng hữu ở Linh Bảo tông sao?
Thượng Quan? Bính ca?
Bọn họ tối đa cũng chỉ là bằng hữu quen biết, có thể liên lụy đến bọn họ sao? Với lại, bọn họ chính là người của Linh Bảo tông, Lăng Vân tông nho nhỏ này sao có thể bắt giữ bọn họ được chứ, trừ phi, bọn hắn đã nương nhờ vào một thế lực cường đại, có thể không cần e ngại Linh Bảo tông.
"Bộ Tranh, nếu ngươi muốn cứu bằng hữu của ngươi thì ngươi hãy thành thật một chút, thúc thủ chịu trói đi, chút thực lực của ngươi khi dễ phế vật thì còn được chứ ngươi không phải là đối thủ của lão phu." Mã tông chủ nhìn Bộ Tranh nói, đồng thời cũng chỉ rõ đứa con của mình là một phế vật.
Đối với hắn mà nói, đứa con trai này đích thật là một phế vật, không bằng nữ nhi của mình, càng không bằng một đứa con trai khác, nếu không thì đứa con trai này cũng sẽ không ở lại cái địa phương không có tiền đồ này.
Mà Mã tông chủ nghĩ rằng Bộ Tranh có thể thắng được con của mình chẳng qua là bởi vì của của mình là một phế vật, bị người khác giẫm nát dưới chân cũng không có gì kỳ quái.
"Được rồi, vậy ngươi dẫn ta đi gặp bằng hữu của ta." Bộ Tranh quyết định thúc thủ chịu trói, bởi vì cho dù hắn thúc thủ chịu trói thì không có người nào ở đây có thể uy hiếp được hắn.
Mà sau khi hắn chịu trói, đối phương nhất định sẽ đưa hắn đi gặp "bằng hữu" của hắn, cũng không biết là bằng hữu nào, dù sao đi nữa hắn cho rằng Tú Anh hẳn sẽ nằm trong số đó, những người khác đều có thể bỏ qua, không, là thuận tiện cứu luôn.
"Ngươi quả nhiên là một người thông minh, ta đoán đám người Lý Lương hẳn là do ngươi giết, khi đó người đã biết Lý Tú Anh đang nằm trong tay chúng ta." Mã tông chủ dùng một cái cùm trận khí khóa tay Bộ Tranh lại, sau đó cười hỏi.
giả b
"A, Lý Lương đã chết, là ai làm, phỏng chừng Lý thúc sẽ thương tâm lắm." Bộ Tranh liền giả bộ ngạc nhiên, không thể không nói, trong vài năm này, Bộ Tranh đã biết học diễn trò, chẳng qua mà biểu diễn này hơi giả một chút, người khác nhìn vào để cảm thấy được là hắn đang giả bộ.
"Ngươi đừng đóng kịch nữa, nếu như đám người Lý Lương không phải do ngươi giết thì không có khả năng mất tích cùng nhau, đến hiện tại vẫn không có một ai xuất hiện." Mã tông chủ cười lạnh nói, giống như đang châm chọc Bộ Tranh, màn diễn trò của ngươi cũng quá giả đi.
"Có khả năng là gặp phải yêu thú, nơi đó chính là rừng rậm yêu thú a." Bộ Tranh nói.
"Thế sao? Làm sao ngươi biết bọn họ mất tích ở rừng rậm yêu thú?" Mã tông chủ nhìn Bộ Tranh hỏi.
"Vô nghĩa, ta chạy đến yêu thú rừng rậm, các ngươi tự nhiên cũng sẽ đuổi tới đó." Bộ Tranh trả lời hùng hồn, chút thủ đoạn nhỏ này, ta há có thể mắc mưu chứ.
"Ngươi cho rằng ai cũng đều may mắn giống ngươi sao, chúng ta chưa từng tiến vào rừng rậm yêu thú, hơn nữa, khi đó ngươi đã chạy trốn được vài ngày, nào có ai truy đuổi nữa chứ, cho nên ngươi chính là hung thủ giết bọn hắn, không cần chống chế." Mã tông chủ cũng không biết vì cớ gì mà muốn vạch trần Bộ Tranh cho bằng được.
Kỳ thật đây đã là chuyện của mấy năm trước, với lại những đệ tử đó cũng không phải quá trọng yếu, hiện tại hắn cũng sẽ không báo thù cho bọn hắn, bởi vì, hắn cứ dây dưa mãi ở vấn đề này là một hành vi rất kỳ quái.
"Thì sao, ta đây cũng không biết, dù sao ta chưa từng gặp bọn họ, bọn họ chết như thế nào ta làm sao biết được." Bộ Tranh nhún nhún vai, bất chấp đến cùng, tuyệt không thừa nhận.
Mã tông chủ cũng không có biện pháp ép Bộ Tranh thừa nhận, dù sao là chết không đối chứng, Bộ Tranh biện giải kiểu nào cũng được, không có chứng có thì có thể làm gì được hắn.
"Đi thôi, theo ta lên!" Mã tông chủ dẫn Bộ Tranh đi tới một nơi, sau đó nói với Bộ Tranh.
"Các ngươi chuẩn bị đi nơi nào vậy?" Bộ Tranh nhìn về phía trước, hắn rất hoài nghi, bởi vì trước mặt hắn không ngờ là huyền không thuyền.
Từ khi nào Lăng Vân tông các ngươi trở nên lớn đến như vậy, đi tới một nơi trong môn phái mà còn cần đến huyền không thuyền sao?
"Hổ Nhi, ngươi ở lại đây trông coi, ta mang tiểu tử này tới bên phía đại ca của ngươi." Mã tông chủ nói với tên thiếu chủ kia.
"Dạ!" Tên thiếu chủ trả lời.
Chờ đã, Hổ Nhi? Tên thiếu chủ này tên là Mã Hổ Nhi sao? Chẳng trách cài gì cũng tàng tàng...
"Ta nói này, ngươi chuẩn bị mang ta đi đâu vậy?" Bộ Tranh tò mò hỏi.
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết, nếu như Linh Nhi thấy ngươi bị dẫn đến, nó nhất định sẽ rất vui vẻ." Mã tông chủ lạnh lùng trả lời, khi nói đến Mã Linh Nhi tựa hồ có chút tươi cười, nhưng khi nhìn Bộ Tranh lại biến thành thương cảm.
Cũng đúng thôi, trong suy nghĩ của hắn, nếu Bộ Tranh rơi vào trong tay Mã Linh Nhi, kết quả hẳn sẽ rất bi thảm, Mã Linh Nhi không biết đã ăn biết bao nhiêu khổ sở "vì"Bộ Tranh.
Đương nhiên, đây là do cô ta tự nguyện, cũng là cô tự chuốc lấy!
"Mã Linh Nhi?" Khi Bộ Tranh nghe thấy cái tên Linh Nhi này liền lập tức nghĩ đến thiếu nữa điêu ngoa kia, người khác là điêu ngoa thành tính, còn cô ta là điêu ngoa thành bản năng.
"Được rồi,, xem ra ngươi còn chưa quên nó." Mã tông chủ lạnh lùng nói.
"Dĩ nhiên là không rồi, nữ nhân hung ác giống như cô ta, ta còn chưa từng gặp qua." Bộ Tranh thành thực nói, hồi tưởng lại những nữ hài tử hắn từng gặp qua thì Hàn Tuyết Cơ cũng coi là lãnh huyết, giết người không chớp mắt, nhưng người ta cũng chỉ lãnh huyết mà thôi, không phải hung ác.
Những nữ nhân của hắn, cho dù quá điêu ngoa thì vẫn nói đạo lý, coi như cố tình gây sự cũng thế, không đột một chút lại giết người hai người đi đường vô tội.
"Vốn ta muốn cho ngươi một bạt tai nhưng vẫn nên lưu lại cho Linh Nhi, coi chừng cái mồm của ngươi đó." Mã tông chủ hừ lạnh nói.
Bộ Tranh cùng lười nói chuyện với Mã tông chủ, dù sao cũng không hỏi ra được gì, cho nên dứt khoát đả tọa tu luyện, nhân tiện khôi phục thể lực một chút, thật ra hắn chỉ mới đáp xuống mặt đất của Lăng Vân tông không được bao lâu.
Mà sau khi hắn đả tọa xong, Bộ Tranh phát hiện huyền không thuyền vẫn đang tiếp tục phi hành về một phương hướng, không hề có ý định dừng lai...
"Rốt cuộc là đi đâu đây? Chẳng lẽ không ở Thất Tinh quốc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.