Chương 73: Một chiêu kiếm pháp
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
31/03/2015
"Ồ. . ."
Chẳng bao lâu sau, ngay cả một tự cũng không đến, Bộ Tranh đã phơi nắng xong số thảo dược. Nhưng đúng vào lúc chuẩn bị đi vào dược phòng giã mấy loại thảo dược khác, gã bị thu hút bởi kiếm pháp của Tú Anh, nói chính xác hơn là bị thu hút bởi Thanh Vân Kiếm Pháp.
Gã chưa bao giờ từng xem kiếm phổ của Thanh Vân Kiếm Pháp, cũng chưa từng nhìn thấy ai thi triển trọn vẹn cả bộ Thanh Vân Kiếm Pháp. Mặc dù đã học trọn bộ, thế nhưng gã chỉ tu luyện có một mình. Đến lúc này, khi nhìn người khác luyện, gã tức khắc phát hiện ra một số điều khác lạ, thế này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Sau khi Tú Anh luyện hết cả bộ kiếm pháp, gã phát hiện trong đó dường như có điểm quái lạ. Nếu như chỉ là một chiêu, cảm giác đó hoàn toàn không xuất hiện; Từ hai chiêu trở lên, cảm giác này vẫn còn rất yếu ớt, kể cả nguyên cả bộ thì cảm giác vẫn chưa định hình. Nhưng sau gã khi xem lại toàn bộ một lượt, cảm giác này càng lúc càng rõ ràng. Điều đó thực sự đã khiến cho Bộ Tranh trong lúc bất tri bất giác đặt hết tâm tư vào cảm giác này.
Rốt cục là chỗ nào có vấn đề, vì sao lại có cảm giác bộ kiếm pháp kia kỳ lạ. . .
Bộ Tranh ngây người ra nhìn Tú Anh tiếp tục luyện trọn bộ Thanh Vân Kiếm Pháp. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong đầu gã đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh, dường như đang thi triển một chiêu kiếm pháp, một chiêu kiếm pháp mà Bộ Tranh chưa từng nhìn thấy, một chiêu kiếm pháp cao thâm mà đáng lẽ ra không thể xuất hiện ở một thế lực tương đối thấp kém như thế này.
Trong lúc ấy, thân thể Bộ Tranh tự động học theo ảo ảnh kia thi triển chiêu kiếm pháp đó. Tuy nhiên, những gì mà gã thi triển ra chỉ được tầm một thành của chiêu kiếm pháp đó. Nhưng lý do là vì gã vẫn còn đang trong quá trình lĩnh hội, vẫn còn đang tiếp tục biến chiêu kiếm pháp đó thành của mình.
Giờ phút này, Tú Anh vẫn đang chuyên tâm luyện kiếm, hoàn toàn không hề chú ý tới kiếm pháp của Bộ Tranh. Nhưng, cho dù có chú ý tới, nàng ta cũng không hẳn đã có thể phát hiện ra sự huyền bí của kiếm pháp mà Bộ Tranh đang thi triển, mà có lẽ chỉ cho rằng Bộ Tranh đang múa may loạn xạ mà thôi.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, lại có một đôi mắt khác nhìn vào Bộ Tranh, căng mắt ra mà nhìn chằm chằm vào gã, không nháy lấy một cái. Đồng thời, trong đôi mắt đó dường như đang bừng cháy lên niềm vui sướng tột bậc, một niềm vui sướng nằm ngoài sức tưởng tượng.
Chủ nhân của đôi mắt này chính là người đã đi rồi lại quay lại, Tần Sương. Nàng định quay lại đưa cho Bộ Tranh một tín vật, nhưng không ngờ tới lúc trở lại thì nhìn thấy Bộ Tranh đang ngẩn người. Khi chuẩn bị qua bên đó, nàng phát hiện ra Bộ Tranh đã động, động tác của gã hình như là kiếm pháp.
Kiếm pháp? Chẳng lẽ là. . .
Ngay tức khắc, nàng vô cùng hưng phấn quan sát động tác của Bộ Tranh, dù là một chi tiết rất nhỏ cũng không chịu buông tha, chỉ sợ bỏ sót mất cái gì.
Cuối cùng, nàng đã hiểu ra, chiêu kiếm pháp này quả nhiên chính là thứ mình đang muốn tìm kiếm, một chiêu kiếm pháp trong truyền thuyết, cũng là một chiêu kiếm pháp rất kỳ lạ. Theo truyền thuyết, người thi triển có công lực càng cao, uy lực của chiêu kiếm pháp này càng mạnh, cho dù so sánh với mặt bằng chung của một thế lực đỉnh cấp, nó cũng là một chiêu kiếm pháp hàng đầu.
Nếu so với mặt bằng Thần Kiếm vương triều của nàng, đương nhiên nó sẽ là một tuyệt học khó cầu, nhưng nếu ở Thanh Vân Kiếm Phái, nó chính là kiếm pháp của thần tiên.
Trước kia, nàng không có lấy một chút niềm tin vào những manh mối đã thu được. Từ một trong số những manh mối đó, nàng đã biết được kiếm pháp đó có khả năng nằm trong Thanh Vân Kiếm Phái, một môn phái nhỏ bé không tên tuổi, bởi vì vị Thủy Tổ của nó chính là truyền nhân của loại kiếm pháp này, đồng thời cũng là một nhân tài chói mắt, đáng tiếc là về sau do gặp phải đả kích trí mạng trên võ đạo, ông ta đã nản lòng thoái chí lui về một nơi hẻo lánh như thế này.
Vì là một nơi hẻo lánh, ông ta không dám truyền thừa lại chiêu kiếm pháp đó, bởi nếu làm như vậy sẽ chỉ mang tai họa đến cho truyền nhân của mình. Hơn nữa, vào thời điểm đó, kiếm pháp kia vẫn còn chưa thất truyền, cho nên không có ai thèm để ý tới một truyền nhân như ông ta.
Kiếm pháp bị thất truyền là việc xảy ra sau khi Thanh Vân Kiếm Phái đã thành lập được mấy trăm năm. Liệu có ai có còn nhớ tới một truyền nhân cách đây cả mấy trăm năm, truyền nhân như vậy thật sự là nhiều lắm, nếu cố tình đi tìm, có lẽ tìm cả đời cũng không hết.
Cũng chính bởi như vậy, manh mối này thực ra không hẳn là manh mối, chỉ có một vài người cầu may mới lần theo nó. Trước kia đã có một số người làm việc này, nhưng toàn bộ đều phí công vô ích mà từ bỏ, bởi vậy có thể nói, hiện giờ Tần Sương đang dốc túi đánh cược, đánh cược bằng cả cuộc đời mình.
Nếu như thắng, vậy sẽ có khả năng thăng tiến rất nhanh, nhưng nếu thua, vậy thì cả đời làm người bình thường đi thôi, đừng có nghĩ đến tranh đoạt gì nữa.
Nàng và những người khác cũng giống nhau cả, ai cũng cho rằng kiếm pháp này được giấu ở một nơi không người biết tới, thậm chí còn có thể dùng một phương pháp cực kỳ bí ẩn để giấu ở bên trong một vật nào đó. Nàng đã thử dò xét mọi ngõ ngách của nơi đây, điều tra về cuộc đời của vị Thanh Vân Thủy Tổ, tra xét tất cả những đồ vật có khả năng liên quan một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ một manh mối nào.
Đến bây giờ nàng mới hiểu ra, hóa ra Thanh Vân Thủy Tổ đã dấu chiêu kiếm pháp đó vào trong Thanh Vân Kiếm Pháp. Bộ kiếm pháp của Thanh Vân Kiếm Phái này, hầu như ai cũng biết. Tuy nhiên, mặc dù mọi người đều biết Thanh Vân Kiếm Pháp do chính vị Thủy Tổ này sáng tạo ra, nhưng những người đến tìm chiêu kiếm pháp đó đều không muốn tu luyện bộ kiếm pháp này, bởi vì đẳng cấp của nó thật sự là quá thấp.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ nghiên cứu bộ kiếm pháp một lượt, nhưng không ai có thể nhìn nhận ra được vấn đề bên trong. Không thể không thừa nhận, vị Thanh Vân Thủy Tổ thực sự là một kỳ tài ngút trời, nếu như không gặp phải lần đả kích kia, có lẽ ông ta đã có thể thuận lợi đi đến đỉnh cao võ đạo, mà không phải chỉ là một vị Thủy Tổ của một môn phái vô danh.
Ngay cả như vậy, thế mà vẫn bị Bộ Tranh phát hiện ra, do vận may hay là thiên phú? Nếu như là thiên phú, vậy có thể nói thiên phú của Bộ Tranh hình như quá cao rồi, có lẽ không thể sánh với thiên tài của thế lực cấp Địa, nhưng ít ra mạnh hơn rất nhiều so với những thiên tài ở thế lực của nàng.
Hơn nữa, thông qua cuộc đời Bộ Tranh mà xét, đó phải là vận may, bởi vì từ khi còn nhỏ đến giờ Bộ Tranh chưa bao giờ thể hiện ra mình là thiên tài võ học gì cả, thậm chí ngay cả Luyện Khí cũng phải học tầm mười năm mới xong. Người như vậy mà được gọi là thiên tài hay sao? Chắc chắn là phần lớn do vận may, không cần phải để ý tới điều này nữa.
Cho dù là thiên phú tốt cũng được, với hoàn cảnh hiện tại của Bộ Tranh, ngay cả thiên tài tuyệt thế cũng sẽ dần mai một. . .
Tần Sương đang suy nghĩ, có nên dẫn Bộ Tranh đi theo mình hay không, cấp cho gã một hoàn cảnh tốt hơn. Chẳng biết chừng, Bộ Tranh có thể trở thành kỳ tài một đời, nhưng khi ngẫm lại địa vị của mình ở Tần gia, nàng vẫn phải từ bỏ ý định đó.
Kỳ tài không chịu lớn cũng chỉ là bụi bặm trong lịch sử, Thanh Vân Thủy Tổ chính là một ví dụ điển hình cho điều này, nhưng ông ta cũng không phải là trường hợp duy nhất, có vô số người như vậy, ngày nào cũng có khả năng phát sinh.
Huống chi Tần Sương đã có lần nói chuyện phiếm với Bộ Tranh, đã thừa biết lý tưởng của gã rất đơn giản, chỉ cố gắng kiếm tiền, sau đó hồi hương xây một ngôi nhà tương đối lớn, mua ruộng đồng, cưới mấy cô vợ. . .
Cho dù có là kỳ tài võ đạo đi chăng nữa, gã vẫn có thể theo đuổi những mục tiêu khác, không nhất định phải là võ đạo. Đây là quyền tự do của gã, hơn nữa, lựa chọn như vậy chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
"Oanh. . ."
Kiếm pháp của Bộ Tranh dường như càng lúc càng thành thục, một lần lại một lần, từ lúc ban đầu không thành chiêu thức gì cả, biến thành chiêu thức nguyên vẹn. Sau cùng, đến khi gã bất tri bất giác phóng ra một chiêu, dùng ngón tay thay kiếm, hất ngón tay xẹt ngang mặt đất, mặt đất đột nhiên nổ tung thành hình một vệt kiếm.
Kế đó, Bộ Tranh nhũn người ngồi phịch xuống đất, bởi vì gã cảm nhận được, chiêu kiếm vừa rồi hầu như đã rút sạch tất cả sức lực của mình.
Hiện giờ, chiêu kiếm này vượt ra ngoài tầm khống chế của Bộ Tranh. Nếu gã miễn cưỡng sử dụng, sẽ lập tức khiến toàn thân không còn một chút sức lực nào; Nói một cách đơn giản, nội lực của gã chưa đủ, cần phải thâm hậu hơn nữa.
Chẳng bao lâu sau, ngay cả một tự cũng không đến, Bộ Tranh đã phơi nắng xong số thảo dược. Nhưng đúng vào lúc chuẩn bị đi vào dược phòng giã mấy loại thảo dược khác, gã bị thu hút bởi kiếm pháp của Tú Anh, nói chính xác hơn là bị thu hút bởi Thanh Vân Kiếm Pháp.
Gã chưa bao giờ từng xem kiếm phổ của Thanh Vân Kiếm Pháp, cũng chưa từng nhìn thấy ai thi triển trọn vẹn cả bộ Thanh Vân Kiếm Pháp. Mặc dù đã học trọn bộ, thế nhưng gã chỉ tu luyện có một mình. Đến lúc này, khi nhìn người khác luyện, gã tức khắc phát hiện ra một số điều khác lạ, thế này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Sau khi Tú Anh luyện hết cả bộ kiếm pháp, gã phát hiện trong đó dường như có điểm quái lạ. Nếu như chỉ là một chiêu, cảm giác đó hoàn toàn không xuất hiện; Từ hai chiêu trở lên, cảm giác này vẫn còn rất yếu ớt, kể cả nguyên cả bộ thì cảm giác vẫn chưa định hình. Nhưng sau gã khi xem lại toàn bộ một lượt, cảm giác này càng lúc càng rõ ràng. Điều đó thực sự đã khiến cho Bộ Tranh trong lúc bất tri bất giác đặt hết tâm tư vào cảm giác này.
Rốt cục là chỗ nào có vấn đề, vì sao lại có cảm giác bộ kiếm pháp kia kỳ lạ. . .
Bộ Tranh ngây người ra nhìn Tú Anh tiếp tục luyện trọn bộ Thanh Vân Kiếm Pháp. Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong đầu gã đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh, dường như đang thi triển một chiêu kiếm pháp, một chiêu kiếm pháp mà Bộ Tranh chưa từng nhìn thấy, một chiêu kiếm pháp cao thâm mà đáng lẽ ra không thể xuất hiện ở một thế lực tương đối thấp kém như thế này.
Trong lúc ấy, thân thể Bộ Tranh tự động học theo ảo ảnh kia thi triển chiêu kiếm pháp đó. Tuy nhiên, những gì mà gã thi triển ra chỉ được tầm một thành của chiêu kiếm pháp đó. Nhưng lý do là vì gã vẫn còn đang trong quá trình lĩnh hội, vẫn còn đang tiếp tục biến chiêu kiếm pháp đó thành của mình.
Giờ phút này, Tú Anh vẫn đang chuyên tâm luyện kiếm, hoàn toàn không hề chú ý tới kiếm pháp của Bộ Tranh. Nhưng, cho dù có chú ý tới, nàng ta cũng không hẳn đã có thể phát hiện ra sự huyền bí của kiếm pháp mà Bộ Tranh đang thi triển, mà có lẽ chỉ cho rằng Bộ Tranh đang múa may loạn xạ mà thôi.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, lại có một đôi mắt khác nhìn vào Bộ Tranh, căng mắt ra mà nhìn chằm chằm vào gã, không nháy lấy một cái. Đồng thời, trong đôi mắt đó dường như đang bừng cháy lên niềm vui sướng tột bậc, một niềm vui sướng nằm ngoài sức tưởng tượng.
Chủ nhân của đôi mắt này chính là người đã đi rồi lại quay lại, Tần Sương. Nàng định quay lại đưa cho Bộ Tranh một tín vật, nhưng không ngờ tới lúc trở lại thì nhìn thấy Bộ Tranh đang ngẩn người. Khi chuẩn bị qua bên đó, nàng phát hiện ra Bộ Tranh đã động, động tác của gã hình như là kiếm pháp.
Kiếm pháp? Chẳng lẽ là. . .
Ngay tức khắc, nàng vô cùng hưng phấn quan sát động tác của Bộ Tranh, dù là một chi tiết rất nhỏ cũng không chịu buông tha, chỉ sợ bỏ sót mất cái gì.
Cuối cùng, nàng đã hiểu ra, chiêu kiếm pháp này quả nhiên chính là thứ mình đang muốn tìm kiếm, một chiêu kiếm pháp trong truyền thuyết, cũng là một chiêu kiếm pháp rất kỳ lạ. Theo truyền thuyết, người thi triển có công lực càng cao, uy lực của chiêu kiếm pháp này càng mạnh, cho dù so sánh với mặt bằng chung của một thế lực đỉnh cấp, nó cũng là một chiêu kiếm pháp hàng đầu.
Nếu so với mặt bằng Thần Kiếm vương triều của nàng, đương nhiên nó sẽ là một tuyệt học khó cầu, nhưng nếu ở Thanh Vân Kiếm Phái, nó chính là kiếm pháp của thần tiên.
Trước kia, nàng không có lấy một chút niềm tin vào những manh mối đã thu được. Từ một trong số những manh mối đó, nàng đã biết được kiếm pháp đó có khả năng nằm trong Thanh Vân Kiếm Phái, một môn phái nhỏ bé không tên tuổi, bởi vì vị Thủy Tổ của nó chính là truyền nhân của loại kiếm pháp này, đồng thời cũng là một nhân tài chói mắt, đáng tiếc là về sau do gặp phải đả kích trí mạng trên võ đạo, ông ta đã nản lòng thoái chí lui về một nơi hẻo lánh như thế này.
Vì là một nơi hẻo lánh, ông ta không dám truyền thừa lại chiêu kiếm pháp đó, bởi nếu làm như vậy sẽ chỉ mang tai họa đến cho truyền nhân của mình. Hơn nữa, vào thời điểm đó, kiếm pháp kia vẫn còn chưa thất truyền, cho nên không có ai thèm để ý tới một truyền nhân như ông ta.
Kiếm pháp bị thất truyền là việc xảy ra sau khi Thanh Vân Kiếm Phái đã thành lập được mấy trăm năm. Liệu có ai có còn nhớ tới một truyền nhân cách đây cả mấy trăm năm, truyền nhân như vậy thật sự là nhiều lắm, nếu cố tình đi tìm, có lẽ tìm cả đời cũng không hết.
Cũng chính bởi như vậy, manh mối này thực ra không hẳn là manh mối, chỉ có một vài người cầu may mới lần theo nó. Trước kia đã có một số người làm việc này, nhưng toàn bộ đều phí công vô ích mà từ bỏ, bởi vậy có thể nói, hiện giờ Tần Sương đang dốc túi đánh cược, đánh cược bằng cả cuộc đời mình.
Nếu như thắng, vậy sẽ có khả năng thăng tiến rất nhanh, nhưng nếu thua, vậy thì cả đời làm người bình thường đi thôi, đừng có nghĩ đến tranh đoạt gì nữa.
Nàng và những người khác cũng giống nhau cả, ai cũng cho rằng kiếm pháp này được giấu ở một nơi không người biết tới, thậm chí còn có thể dùng một phương pháp cực kỳ bí ẩn để giấu ở bên trong một vật nào đó. Nàng đã thử dò xét mọi ngõ ngách của nơi đây, điều tra về cuộc đời của vị Thanh Vân Thủy Tổ, tra xét tất cả những đồ vật có khả năng liên quan một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ một manh mối nào.
Đến bây giờ nàng mới hiểu ra, hóa ra Thanh Vân Thủy Tổ đã dấu chiêu kiếm pháp đó vào trong Thanh Vân Kiếm Pháp. Bộ kiếm pháp của Thanh Vân Kiếm Phái này, hầu như ai cũng biết. Tuy nhiên, mặc dù mọi người đều biết Thanh Vân Kiếm Pháp do chính vị Thủy Tổ này sáng tạo ra, nhưng những người đến tìm chiêu kiếm pháp đó đều không muốn tu luyện bộ kiếm pháp này, bởi vì đẳng cấp của nó thật sự là quá thấp.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ nghiên cứu bộ kiếm pháp một lượt, nhưng không ai có thể nhìn nhận ra được vấn đề bên trong. Không thể không thừa nhận, vị Thanh Vân Thủy Tổ thực sự là một kỳ tài ngút trời, nếu như không gặp phải lần đả kích kia, có lẽ ông ta đã có thể thuận lợi đi đến đỉnh cao võ đạo, mà không phải chỉ là một vị Thủy Tổ của một môn phái vô danh.
Ngay cả như vậy, thế mà vẫn bị Bộ Tranh phát hiện ra, do vận may hay là thiên phú? Nếu như là thiên phú, vậy có thể nói thiên phú của Bộ Tranh hình như quá cao rồi, có lẽ không thể sánh với thiên tài của thế lực cấp Địa, nhưng ít ra mạnh hơn rất nhiều so với những thiên tài ở thế lực của nàng.
Hơn nữa, thông qua cuộc đời Bộ Tranh mà xét, đó phải là vận may, bởi vì từ khi còn nhỏ đến giờ Bộ Tranh chưa bao giờ thể hiện ra mình là thiên tài võ học gì cả, thậm chí ngay cả Luyện Khí cũng phải học tầm mười năm mới xong. Người như vậy mà được gọi là thiên tài hay sao? Chắc chắn là phần lớn do vận may, không cần phải để ý tới điều này nữa.
Cho dù là thiên phú tốt cũng được, với hoàn cảnh hiện tại của Bộ Tranh, ngay cả thiên tài tuyệt thế cũng sẽ dần mai một. . .
Tần Sương đang suy nghĩ, có nên dẫn Bộ Tranh đi theo mình hay không, cấp cho gã một hoàn cảnh tốt hơn. Chẳng biết chừng, Bộ Tranh có thể trở thành kỳ tài một đời, nhưng khi ngẫm lại địa vị của mình ở Tần gia, nàng vẫn phải từ bỏ ý định đó.
Kỳ tài không chịu lớn cũng chỉ là bụi bặm trong lịch sử, Thanh Vân Thủy Tổ chính là một ví dụ điển hình cho điều này, nhưng ông ta cũng không phải là trường hợp duy nhất, có vô số người như vậy, ngày nào cũng có khả năng phát sinh.
Huống chi Tần Sương đã có lần nói chuyện phiếm với Bộ Tranh, đã thừa biết lý tưởng của gã rất đơn giản, chỉ cố gắng kiếm tiền, sau đó hồi hương xây một ngôi nhà tương đối lớn, mua ruộng đồng, cưới mấy cô vợ. . .
Cho dù có là kỳ tài võ đạo đi chăng nữa, gã vẫn có thể theo đuổi những mục tiêu khác, không nhất định phải là võ đạo. Đây là quyền tự do của gã, hơn nữa, lựa chọn như vậy chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
"Oanh. . ."
Kiếm pháp của Bộ Tranh dường như càng lúc càng thành thục, một lần lại một lần, từ lúc ban đầu không thành chiêu thức gì cả, biến thành chiêu thức nguyên vẹn. Sau cùng, đến khi gã bất tri bất giác phóng ra một chiêu, dùng ngón tay thay kiếm, hất ngón tay xẹt ngang mặt đất, mặt đất đột nhiên nổ tung thành hình một vệt kiếm.
Kế đó, Bộ Tranh nhũn người ngồi phịch xuống đất, bởi vì gã cảm nhận được, chiêu kiếm vừa rồi hầu như đã rút sạch tất cả sức lực của mình.
Hiện giờ, chiêu kiếm này vượt ra ngoài tầm khống chế của Bộ Tranh. Nếu gã miễn cưỡng sử dụng, sẽ lập tức khiến toàn thân không còn một chút sức lực nào; Nói một cách đơn giản, nội lực của gã chưa đủ, cần phải thâm hậu hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.