Chương 52: Ngôi sao may mắn trời ban
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
04/04/2014
Đối với ba người, có thể nói đây là điều có lợi, bởi vì ít ra người khác sẽ có thể tìm thấy mình dễ dàng hơn một chút. Hy vọng hai nhóm Triệu Chí
Ngân và Thu Nguyệt đã thuận lợi thoát khỏi địa cung, hy vọng bọn họ có
thể nhìn thấy cái lỗ hổng này, hy vọng bọn họ kịp tới cứu viện trước khi mình còn chưa chết.
Hy vọng bao giờ cũng tốt đẹp, nhưng bọn họ cũng thừa biết khả năng này là rất thấp. Đầu tiên là thời gian không đủ, thêm vào đó, hiện giờ cái "Trần nhà" đang sụp đổ xuống cũng tạo thành mối nguy hiểm thường trực với bọn họ. Không may bị rơi trúng người, không chết thì cũng tàn tật.
Tốt nhất là rơi trúng con rắn kia! !
Ba người đồng loạt nhìn lên phía trên đầu Thiết Đầu Xà, cầu mong cho một khối đá tảng giáng xuống. Tuy nhiên, đó lại là điều không tưởng, bởi phía trên làm gì có khối đá tảng nào.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ba người chợt ngây người ra. Bọn họ không nhìn thấy khối đá tảng nào cả, mà là một người đang rơi từ trên trời xuống. Cùng lúc đó, gã còn gào lên chói tai. . .
"Thổ địa công công, tha mạng a. . ."
"Con chỉ lấy có một viên bảo thạch mà thôi a. . ."
"Đừng trừng phạt con a. . ."
". . ."
Một thiếu niên khéo léo đạp chân vào những tảng đá đang rơi để lấy đà bay vọt lên, động tác linh hoạt như một con khỉ, nhưng vô cùng hữu hiệu. Cuối cùng, gã an toàn hạ chân xuống đất.
Tiếp theo, gã thiếu niên quỳ xuống lạy lục cầu xin thổ địa công công tha thứ. Nhưng chưa bái lạy được mấy cái, gã đã nhảy dựng lên --
"A, cứu mạng a, quái thú a!"
". . ."
Sau khi phát hiện ra Thiết Đầu Xà, hiển nhiên gã thiếu niên lại càng hoảng sợ hơn. . .
Trong khi đó, khi ba người kia đều đã nhận ra gã thiếu niên đó, cho dù không nhìn thấy người thì bọn họ cũng chẳng lạ gì tiếng nói của gã, nhất là những tiếng kêu sợ hãi gã vừa mới thốt ra kia.
"Tiểu sư đệ, tai sao ngươi lại đến chỗ này?"
Sở Hùng yếu ớt hỏi. Khi nhìn thấy Bộ Tranh, bọn họ lại nhen nhóm lên hy vọng. Đến lúc này, ngay cả Tần Sương cũng cảm thấy Bộ Tranh đã bắt đầu trở nên đáng yêu, nhưng tất nhiên là nàng vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Không phải là không thể, mà bởi nàng thừa biết mình không cần phải lên tiếng, Sở Hùng sẽ nói thay tất cả.
"Đệ. . ." Bộ Tranh còn chưa kịp kể lại đầu đuôi, Sở Hùng đã đột ngột cắt ngang lời gã, bởi vì những chuyện đó đều là thứ yếu. Sở Hùng hỏi câu đó chỉ bởi hắn lỡ miệng vì quá kinh ngạc mà thôi. Nhưng ngạc nhiên thì mặc ngạc nhiên, bây giờ đâu phải lúc để ba hoa chích chòe.
"Mau nghĩ biện pháp đưa chúng ta ra ngoài!"
"Hả, đệ biết rồi, mọi người đang làm cái gì vậy, quái thú này là đối tượng rèn luyện của ba người hay sao? Những người khác đâu rồi?" Bộ Tranh bước tới bên cạnh Sở Hùng, "Thương thế của huynh rất nghiêm trọng, đã dùng thuốc chưa? Đệ có mang theo thuốc trị thương, huynh có cần không?"
"Đưa cho ta!" Sở Hùng không thừa hơi nói nhảm, "Đó là một con yêu thú lục cấp. Bị thế này đã là may mắn lắm rồi, đó là nhờ công lớn của Tần Sương sư muội. Tuy nhiên, nó vẫn còn chưa chết, sẽ nhanh chóng có thể tiếp tục tấn công chúng ta, cho nên, chúng ta phải chạy trốn nhanh lên một chút."
"Tại sao phải trốn?" Sau khi cho Sở Hùng ăn một viên thuốc trị thương, Bộ Tranh cũng cho Tề Điền cách đó không xa ăn một viên. Thuốc trị thương này chẳng phải là loại cao cấp gì cả, hoàn toàn đều do chính tay gã chế ra. Bởi vì tài liệu thấp kém nên không thể giúp cho hai người Sở Hùng có khả năng lập tức khôi phục thương thế.
Tuy rằng không thể khôi phục thương thế một cách hữu hiệu, nhưng vẫn có thể giúp cho Sở Hùng đứng dậy được. Qua đó đã chứng tỏ, hiệu quả của thứ thuốc không tệ lắm.
Tiếp theo, Sở Hùng nhanh chóng lấy từ trong Càn Khôn Giới của mình ra một viên Kim Đan rồi cho vào miệng. Đó chính là thuốc trị thương tốt nhất hắn hiện có, không những có thể tạm thời giúp cho thương thế không nặng thêm, mà còn có thể sử dụng nội lực được ngay. Đương nhiên, giá tiền của nó không hề rẻ một chút nào.
"Nếu như bây giờ không chạy trốn, sợ rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội thoát thân. Đến lúc khôi phục được sức lực, khẳng định con yêu xà này sẽ nuốt sống chúng ta." Tề Điền trả lời. Nhưng sau khi khôi phục thương thế, Tề Điền cũng không lấy ra loại thuốc nào khác, bởi vì y không có loại tốt hơn.
Gã bảo luôn Bộ Tranh đưa cho viên thứ hai. . .
"Tần Sương sư tỷ ở chỗ nào?" Bộ Tranh còn muốn đưa nốt thuốc cho Tần Sương. Tuy không biết tình trạng của nàng thế nào, nhưng gã vẫn thừa hiểu Tần Sương nhất định không thể động đậy, nếu không thì đã chẳng đến lượt gã phải đưa thuốc trị thương.
"Ta ở chỗ này!" Tần Sương lên tiếng, trong lòng tương đối mâu thuẫn. Không những bị người ta nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình, mà còn phải nhờ người đó cứu giúp, trong khi đó, đối phương lại chỉ là một tên đệ tử tạp dịch nho nhỏ.
Nhưng đến lúc này, ngay cả mạng nàng cũng đã mang ra đánh cược, thì làm sao còn có thể đặt nặng vấn đề này trong lòng, đương nhiên là quên tuốt cái ý nghĩ vớ vẩn đó đi.
Khi nhìn thấy Tần Sương, Bộ Tranh lại càng thêm hoảng sợ. Không thể tưởng tượng được một Tiên Tử cao cao tại thượng vậy mà lại thê thảm như vậy. Không chỉ quần áo rách nát, mà toàn thân còn bê bết những vệt máu. Nhưng những vệt máu đó lại có vẻ rất kỳ quái, giống y như là chảy từ trong người nàng ra vậy.
"Tần Sương sư tỷ, có phải tỷ đã bị thương hay không?" Sau khi nhét thuốc trị thương vào trong miệng Tần Sương, Bộ Tranh vẫn còn cố hỏi một câu.
"Nói nhảm, đương nhiên là ta bị thương." Tần Sương tức giận trả lời một câu, sau đó nhắm mắt, vận khí chữa thương.
Thực ra Tần Sương cũng chẳng trông chờ thuốc trị thương này có tác dụng quá lớn đối với thân thể của mình, bởi dẫu sao tình trạng bị thương của nàng cũng rất là khác thường. Nhưng không ngờ, thuốc trị thương của Bộ Tranh lại có thể giúp cho thân thể nàng hồi phục được một chút sức lực, lại có thể giúp cho nàng khôi phục được một chút Nguyên Khí.
Sau khi sử dụng chiêu Thiên Địa Vô Toàn, thông thường thứ khó khôi phục nhất chính là Nguyên Khí, có đôi khi cả một tháng sau cũng không có một chút Nguyên Khí nào. Không ngờ lúc này trong cơ thể nàng lại sinh ra một tia, mặc dù chỉ là một tia duy nhất nhưng cũng là điều nằm ngoài sức tưởng tượng rồi.
"Trên nóc động, nếu như có một chút thể lực, có lẽ chúng ta có thể thoát ra ngoài. . ." Lúc này, Sở Hùng đang nhìn lên phía trên, tìm kiếm biện pháp chạy trốn. Nhưng không may, hắn đã phát hiện ra, với hoàn cảnh thế này thì rất khó chạy thoát được, chính xác là rất khó chạy thoát được trong một thời gian ngắn.
Nếu như không thể nhanh chóng chạy thoát thân, cũng có nghĩa là không thể thoát khỏi số mệnh trở thành đồ ăn của Thiết Đầu Xà.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Sau khi biết rõ tình huống, Tề Điền cảm thấy tương đối đau đầu.
"Xông lên giết chết con rắn kia được không?"
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chịu khó động não nhiều vào. Với năng lực hiện giờ của mình, chúng ta căn bản không có khả năng tiếp cận nó. Đừng thấy nó đến giờ vẫn ở nguyên một chỗ mà lầm tưởng, chỉ cần qua đó, nhất định sẽ bị nó dùng thân siết chết." Sở Hùng tức giận to tiếng với Tề Điền. Tuy nhiên, hắn lại thấy Tề Điền đang liên tục xua tay như muốn nói, người vừa mới hỏi không phải là mình.
Hắn quay sang nhìn, hóa ra là Bộ Tranh. Vậy thì chẳng trách, gã là người hoàn toàn chưa từng trải mà.
"Dù sao bây giờ cũng có gì làm ngoài chờ đợi đâu, hay là đệ đi quấy rối con rắn kia, không cho nó khôi phục lại sức lực." Bộ Tranh bước tới, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận con rắn.
"Ngươi tìm cách khiến cho nó không khôi phục được sức lực là tốt nhất. . ." Sở Hùng thầm nghĩ. Biện pháp của Bộ Tranh chưa hẳn là hay lắm, nhưng ít ra có thể kéo dài thời gian, giúp cho ba người họ có thể tìm được biện pháp khả thi.
Vào lúc này, Tần Sương đã lâm vào trầm tư. Với hoàn cảnh hiện giờ, nếu muốn đi ra ngoài, bọn họ chỉ có thể phi thân lên trên qua cái lỗ hổng kia. Nếu như là tình huống bình thường, có thể nói đó là việc dễ dàng, nhưng bây giờ thì khó mà thực hiện.
"Oanh! !"
Tần Sương bị một tiếng nổ đinh tai cắt đứt mạch suy nghĩ. Nàng ngơ ngác nhìn về phía bên kia, phát hiện ra Bộ Tranh đang cầm một nắm Thiên Lôi đan, chuẩn bị ném về phía con Thiết Đầu Xà "Đáng thương" kia. Không cần phải hỏi cũng biết, tiếng nổ vừa rồi chính là do Thiên Lôi đan phát ra.
Nàng không ngờ tới, Bộ Tranh quả thật là có biện pháp kéo dài thời gian. Hơn nữa, biện pháp này thậm chí có thể giết chết con rắn kia dễ như bỡn.
Hy vọng bao giờ cũng tốt đẹp, nhưng bọn họ cũng thừa biết khả năng này là rất thấp. Đầu tiên là thời gian không đủ, thêm vào đó, hiện giờ cái "Trần nhà" đang sụp đổ xuống cũng tạo thành mối nguy hiểm thường trực với bọn họ. Không may bị rơi trúng người, không chết thì cũng tàn tật.
Tốt nhất là rơi trúng con rắn kia! !
Ba người đồng loạt nhìn lên phía trên đầu Thiết Đầu Xà, cầu mong cho một khối đá tảng giáng xuống. Tuy nhiên, đó lại là điều không tưởng, bởi phía trên làm gì có khối đá tảng nào.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ba người chợt ngây người ra. Bọn họ không nhìn thấy khối đá tảng nào cả, mà là một người đang rơi từ trên trời xuống. Cùng lúc đó, gã còn gào lên chói tai. . .
"Thổ địa công công, tha mạng a. . ."
"Con chỉ lấy có một viên bảo thạch mà thôi a. . ."
"Đừng trừng phạt con a. . ."
". . ."
Một thiếu niên khéo léo đạp chân vào những tảng đá đang rơi để lấy đà bay vọt lên, động tác linh hoạt như một con khỉ, nhưng vô cùng hữu hiệu. Cuối cùng, gã an toàn hạ chân xuống đất.
Tiếp theo, gã thiếu niên quỳ xuống lạy lục cầu xin thổ địa công công tha thứ. Nhưng chưa bái lạy được mấy cái, gã đã nhảy dựng lên --
"A, cứu mạng a, quái thú a!"
". . ."
Sau khi phát hiện ra Thiết Đầu Xà, hiển nhiên gã thiếu niên lại càng hoảng sợ hơn. . .
Trong khi đó, khi ba người kia đều đã nhận ra gã thiếu niên đó, cho dù không nhìn thấy người thì bọn họ cũng chẳng lạ gì tiếng nói của gã, nhất là những tiếng kêu sợ hãi gã vừa mới thốt ra kia.
"Tiểu sư đệ, tai sao ngươi lại đến chỗ này?"
Sở Hùng yếu ớt hỏi. Khi nhìn thấy Bộ Tranh, bọn họ lại nhen nhóm lên hy vọng. Đến lúc này, ngay cả Tần Sương cũng cảm thấy Bộ Tranh đã bắt đầu trở nên đáng yêu, nhưng tất nhiên là nàng vẫn không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Không phải là không thể, mà bởi nàng thừa biết mình không cần phải lên tiếng, Sở Hùng sẽ nói thay tất cả.
"Đệ. . ." Bộ Tranh còn chưa kịp kể lại đầu đuôi, Sở Hùng đã đột ngột cắt ngang lời gã, bởi vì những chuyện đó đều là thứ yếu. Sở Hùng hỏi câu đó chỉ bởi hắn lỡ miệng vì quá kinh ngạc mà thôi. Nhưng ngạc nhiên thì mặc ngạc nhiên, bây giờ đâu phải lúc để ba hoa chích chòe.
"Mau nghĩ biện pháp đưa chúng ta ra ngoài!"
"Hả, đệ biết rồi, mọi người đang làm cái gì vậy, quái thú này là đối tượng rèn luyện của ba người hay sao? Những người khác đâu rồi?" Bộ Tranh bước tới bên cạnh Sở Hùng, "Thương thế của huynh rất nghiêm trọng, đã dùng thuốc chưa? Đệ có mang theo thuốc trị thương, huynh có cần không?"
"Đưa cho ta!" Sở Hùng không thừa hơi nói nhảm, "Đó là một con yêu thú lục cấp. Bị thế này đã là may mắn lắm rồi, đó là nhờ công lớn của Tần Sương sư muội. Tuy nhiên, nó vẫn còn chưa chết, sẽ nhanh chóng có thể tiếp tục tấn công chúng ta, cho nên, chúng ta phải chạy trốn nhanh lên một chút."
"Tại sao phải trốn?" Sau khi cho Sở Hùng ăn một viên thuốc trị thương, Bộ Tranh cũng cho Tề Điền cách đó không xa ăn một viên. Thuốc trị thương này chẳng phải là loại cao cấp gì cả, hoàn toàn đều do chính tay gã chế ra. Bởi vì tài liệu thấp kém nên không thể giúp cho hai người Sở Hùng có khả năng lập tức khôi phục thương thế.
Tuy rằng không thể khôi phục thương thế một cách hữu hiệu, nhưng vẫn có thể giúp cho Sở Hùng đứng dậy được. Qua đó đã chứng tỏ, hiệu quả của thứ thuốc không tệ lắm.
Tiếp theo, Sở Hùng nhanh chóng lấy từ trong Càn Khôn Giới của mình ra một viên Kim Đan rồi cho vào miệng. Đó chính là thuốc trị thương tốt nhất hắn hiện có, không những có thể tạm thời giúp cho thương thế không nặng thêm, mà còn có thể sử dụng nội lực được ngay. Đương nhiên, giá tiền của nó không hề rẻ một chút nào.
"Nếu như bây giờ không chạy trốn, sợ rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội thoát thân. Đến lúc khôi phục được sức lực, khẳng định con yêu xà này sẽ nuốt sống chúng ta." Tề Điền trả lời. Nhưng sau khi khôi phục thương thế, Tề Điền cũng không lấy ra loại thuốc nào khác, bởi vì y không có loại tốt hơn.
Gã bảo luôn Bộ Tranh đưa cho viên thứ hai. . .
"Tần Sương sư tỷ ở chỗ nào?" Bộ Tranh còn muốn đưa nốt thuốc cho Tần Sương. Tuy không biết tình trạng của nàng thế nào, nhưng gã vẫn thừa hiểu Tần Sương nhất định không thể động đậy, nếu không thì đã chẳng đến lượt gã phải đưa thuốc trị thương.
"Ta ở chỗ này!" Tần Sương lên tiếng, trong lòng tương đối mâu thuẫn. Không những bị người ta nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình, mà còn phải nhờ người đó cứu giúp, trong khi đó, đối phương lại chỉ là một tên đệ tử tạp dịch nho nhỏ.
Nhưng đến lúc này, ngay cả mạng nàng cũng đã mang ra đánh cược, thì làm sao còn có thể đặt nặng vấn đề này trong lòng, đương nhiên là quên tuốt cái ý nghĩ vớ vẩn đó đi.
Khi nhìn thấy Tần Sương, Bộ Tranh lại càng thêm hoảng sợ. Không thể tưởng tượng được một Tiên Tử cao cao tại thượng vậy mà lại thê thảm như vậy. Không chỉ quần áo rách nát, mà toàn thân còn bê bết những vệt máu. Nhưng những vệt máu đó lại có vẻ rất kỳ quái, giống y như là chảy từ trong người nàng ra vậy.
"Tần Sương sư tỷ, có phải tỷ đã bị thương hay không?" Sau khi nhét thuốc trị thương vào trong miệng Tần Sương, Bộ Tranh vẫn còn cố hỏi một câu.
"Nói nhảm, đương nhiên là ta bị thương." Tần Sương tức giận trả lời một câu, sau đó nhắm mắt, vận khí chữa thương.
Thực ra Tần Sương cũng chẳng trông chờ thuốc trị thương này có tác dụng quá lớn đối với thân thể của mình, bởi dẫu sao tình trạng bị thương của nàng cũng rất là khác thường. Nhưng không ngờ, thuốc trị thương của Bộ Tranh lại có thể giúp cho thân thể nàng hồi phục được một chút sức lực, lại có thể giúp cho nàng khôi phục được một chút Nguyên Khí.
Sau khi sử dụng chiêu Thiên Địa Vô Toàn, thông thường thứ khó khôi phục nhất chính là Nguyên Khí, có đôi khi cả một tháng sau cũng không có một chút Nguyên Khí nào. Không ngờ lúc này trong cơ thể nàng lại sinh ra một tia, mặc dù chỉ là một tia duy nhất nhưng cũng là điều nằm ngoài sức tưởng tượng rồi.
"Trên nóc động, nếu như có một chút thể lực, có lẽ chúng ta có thể thoát ra ngoài. . ." Lúc này, Sở Hùng đang nhìn lên phía trên, tìm kiếm biện pháp chạy trốn. Nhưng không may, hắn đã phát hiện ra, với hoàn cảnh thế này thì rất khó chạy thoát được, chính xác là rất khó chạy thoát được trong một thời gian ngắn.
Nếu như không thể nhanh chóng chạy thoát thân, cũng có nghĩa là không thể thoát khỏi số mệnh trở thành đồ ăn của Thiết Đầu Xà.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Sau khi biết rõ tình huống, Tề Điền cảm thấy tương đối đau đầu.
"Xông lên giết chết con rắn kia được không?"
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chịu khó động não nhiều vào. Với năng lực hiện giờ của mình, chúng ta căn bản không có khả năng tiếp cận nó. Đừng thấy nó đến giờ vẫn ở nguyên một chỗ mà lầm tưởng, chỉ cần qua đó, nhất định sẽ bị nó dùng thân siết chết." Sở Hùng tức giận to tiếng với Tề Điền. Tuy nhiên, hắn lại thấy Tề Điền đang liên tục xua tay như muốn nói, người vừa mới hỏi không phải là mình.
Hắn quay sang nhìn, hóa ra là Bộ Tranh. Vậy thì chẳng trách, gã là người hoàn toàn chưa từng trải mà.
"Dù sao bây giờ cũng có gì làm ngoài chờ đợi đâu, hay là đệ đi quấy rối con rắn kia, không cho nó khôi phục lại sức lực." Bộ Tranh bước tới, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận con rắn.
"Ngươi tìm cách khiến cho nó không khôi phục được sức lực là tốt nhất. . ." Sở Hùng thầm nghĩ. Biện pháp của Bộ Tranh chưa hẳn là hay lắm, nhưng ít ra có thể kéo dài thời gian, giúp cho ba người họ có thể tìm được biện pháp khả thi.
Vào lúc này, Tần Sương đã lâm vào trầm tư. Với hoàn cảnh hiện giờ, nếu muốn đi ra ngoài, bọn họ chỉ có thể phi thân lên trên qua cái lỗ hổng kia. Nếu như là tình huống bình thường, có thể nói đó là việc dễ dàng, nhưng bây giờ thì khó mà thực hiện.
"Oanh! !"
Tần Sương bị một tiếng nổ đinh tai cắt đứt mạch suy nghĩ. Nàng ngơ ngác nhìn về phía bên kia, phát hiện ra Bộ Tranh đang cầm một nắm Thiên Lôi đan, chuẩn bị ném về phía con Thiết Đầu Xà "Đáng thương" kia. Không cần phải hỏi cũng biết, tiếng nổ vừa rồi chính là do Thiên Lôi đan phát ra.
Nàng không ngờ tới, Bộ Tranh quả thật là có biện pháp kéo dài thời gian. Hơn nữa, biện pháp này thậm chí có thể giết chết con rắn kia dễ như bỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.