Chương 253: Sư Tỷ, giáo chủ đâu?
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
27/07/2015
Ngày hôm sau, Đông Phương Như Mộng cũng không có tới tuyết phong, mà Bộ Tranh cũng rất vui vẻ vì được nhàn rỗi, tập trung tiêu hóa những gì mà Đông Phương Như Mộng đã chỉ dạy, từ từ dung nhập vào vũ kỹ của mình.
Sau đó Bộ Tranh đột nhiên phát hiện, dùng kiếm pháp đánh ra côn pháp sẽ có uy lực khác nhau, đồng thời cũng làm cho người khác khó đề phòng rồi từ đó có thể chiến thắng bất ngờ.
Sau đó hắn dung nhập vào thương pháp, dung nhập vào kích pháp…
Cuối cùng kiếm pháp này có điểm không đâu vào đâu, rất kỳ quái, làm cho người khác khó suy xét, không biết hiệu quả như thế nào, đương nhiên kiếm pháp bình thường hắn cũng không quên, đồng thời cũng đưa những vũ kỹ này nhập vào trong đó, nhưng vẫn bảo trì chiêu thức của kiếm pháp, vẫn phát huy được đặc điểm của kiếm.
Về phần kiếm pháp này, nói chung là rất đặc biệt, hắn sử dụng kiếm nhưng lại dùng chiêu thức của binh khí khác nên đối với kiếm pháp có chút ảnh hưởng, nhưng kỳ thực đây coi như là một điểm đặc biệt, với lại hắn lười đổi binh khí.
Cũng không phải phiền phức ở việc đổi binh khí vì nó đều được để ở trong càn khôn giới, hoán đổi cho nhau không hề phiền toái tí nào, chẳng qua muốn đổi binh khí thì nhất định phải chuẩn bị binh khí phù hợp, vậy là phải tốn tiền a.
Không sai, Bộ Tranh chính là vì sợ tốn tiền cho nên dứt khoát sử dụng kiếm để thi triển, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn một chút.
Những ngày này Bộ Tranh ngoại trừ nghiên cứu kiến thức mới ra thì cũng củng cố lại những kỹ năng cũ của mình như luyện chế chân nguyên đan, chú tạo trận khí, à là tiếp tục đúc đôi cánh mới rồi thuận tiện luyện khí một chút.
Bên cạnh đó, hắn còn xuống thành thị buôn bán các thứ, đến tiêu cục gửi thư tín, nhận tài liệu chân khí đan do Tư Đồ Kiều đưa tới, số lượng này đủ cho hắn luyện chế trong vòng mấy tháng.
Qua thêm hai ngày, hình như hôm nay là thời gian thi đấu vòng loại tiếp theo của những nhân tài đã vượt qua vòng dự tuyển, tiến hành đợt đào thải lần thứ hai, lần này thua một lần là loại luôn, sẽ không có cơ hội thứ hai.
Nói một cách khác, hiện tại chỉ có một con đường, luôn luôn tiến về phía trước, người leo lên đến đỉnh phong chính là quán quân, không leo lên được thì sẽ bị loại.
Hiện tại thì Bộ Tranh đang ở trong giai đoạn cuối cùng của việc chế tạo một chiếc cánh mới, sau khi thành hình là có thể trực tiếp luyện chế trận khí. Chiếc cánh này so với chiếc cánh bạc thì càng thêm tinh tế, lông chim đã nhỏ hơn rất nhiều, chia ra làm mấy tầng, hoàn toàn khác với chiếc cánh bạc chỉ có mỗi một tầng,
Nhưng mà chất liệu thì không hề khác nhau, các khác ở đây chính là tay nghề đã tiến bộ vượt bậc, điều này càng thể hiện ra sự tiến bộ về mặt đúc kiếm thuật của Bộ Tranh, bên cạnh đó, công đoạn có vẻ nhiều và phức tạp hơn, nhưng thời gian hắn làm lại ngắn hơn, điều này cũng góp phần minh họa cho sự tiến bộ của hắn.
Rất nhanh, hắn đã đúc thành một mảng lông chim kim loại cuối cùng, sau đó hắn bắt đầu luyện khí, việc này làm hắn quên luôn mất thời gian, đến lúc chiều mới thật sự hoàn thành việc luyện chế.
Tuy rằng Bộ Tranh phải sửa thêm nhiều thứ, nhưng vì là lần thứ hai nên sửa xong rất nhanh.
Bộ Tranh đeo chiếc cánh lên người, hiện tại hắn còn chưa có biện pháp dung nhập vào trong thân thể, hắn chưa có được năng lực như thế cũng như không có cái kỹ thuật này, bất quá không cần phải vác trên lưng như trước kia nữa mà là trực tiếp trên người mình. (A Vi: không biết thằng cha tác giả có bị nhầm lẫn gì không, không để trên lưng không lẽ đeo trước bụng.)
Tuy rằng không thể dung nhập, nhưng trận khí có thể đeo ở trên người, thông qua một vài trận pháp đặc biệt có thể làm cho người và trận khí liền cùng một chỗ, khiến cho trận khí trở thành một bộ phận của chính mình.
Cũng vì chức năng này, có một số trận khí có thể thay thế một số bộ phận thân thể, thường là tay hoặc chân gì đấy, nhất là đối với những người tàn phế, nếu có một số tài liệu làm thành một lớp da rồi ngụy trang khiến nó không khác gì bộ phận con người.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù gì cũng chỉ là ngoại vật cũng không thể thay thế được nguyên bản, nên việc tái sinh bộ phận tàn phế sẽ là lựa chọn của đại bộ phận võ giả.
Tái sinh đối với y thuật thần kỳ cũng không phải là chuyện khó khăn lắm, nhưng khó ở chỗ cần một số tài liệu quý hiếm để hoàn thành tái sinh, chỉ cần dược liệu và thần y thôi, không gì là không thể!!! (=.=! xin thua)
Bởi vậy, võ giả cũng không phải là người nào đều cũng có thể tái sinh bộ phận thân thể của chính mình, thực sự mà nói là rất khó khăn.
Lúc đeo vũ dực* lên, Bộ Tranh đột nhiên muốn bay thử một chút, hắn nhìn hướng tổng đàn, sau đó lập tức xoay người phóng đi, bắt đầu bay lượn.
*: mình thấy vũ dực là hay hơn cả nên mình để nguyên văn.
"Vù vù..."
Bộ Tranh lập tức cảm giác được tiếng gió bay ngang tai, đối với tốc độ thì hơn xa chiếc cánh trước, điều khiển cũng dễ dàng hơn.
Bây giờ thì hắn cũng không còn để ý đối với việc Đông Phương Như Mộng lấy đi chiếc ngân dực trước kia nữa, nói chung là so với chiếc vũ dực này chiếc kia chẳng là gì.
Đối với đồ tự chế, trước nay Bộ Tranh rất là hào phóng.
Đang thí nghiệm một lúc, đột nhiên Bộ Tranh phát hiện ra một con yêu thú lớp chim đang bay rất nhanh, đồng thời trên lưng nó còn có người.
Không sai, nói chính xác là đang chở một người như sắp chết, thấy vậy Bộ Tranh liền lập tức tới gần.
"Tiểu huynh đệ, nơi này có phải là tổng đàn của Đỉnh Thiên thần giáo?"
Người nọ suy yếu hỏi, trên mặt tựa hồ không có một chút huyết sắc.
"Đúng vậy, ngươi là ai?" Bộ tranh nhìn người kia hỏi, nhưng cũng không có đề phòng, người ta hư nhược thế kia, đề phòng làm gì, bảo trì một chút khoảng cách an toàn là được rồi.
“Ta tên là Y Khả Tín, đến từ thế lực cấp địa Cổ Thư Phái, tiểu huynh đệ, ta có việc gấp cần gặp giáo chủ của các người, ngươi có thể truyền lời giúp ta được không?”
Người nọ nhìn Bộ Tranh nói.
"Thế lực cấp địa? Y Khả Tín?”
Bộ Tranh nhìn lại, rồi thấy khí tức trên người hắn có chút suy yếu, nên nghĩ hẳn không có vấn đề gì.
Không phải chỉ có một người sao?
Hơn nữa, nếu như là thế lực cấp địa thì cần gì dùng âm mưu quỷ kế gì nữa chứ.
“Ngươi đi theo ta…”
Bộ Tranh dẫn theo một người một chim bay về phía tổng đàn
Vốn Y Khả Tín cho là tọa kỵ của mình rất nhanh sẽ đuổi kịp Bộ Tranh nhưng hắn phát hiện điều đó không dễ như thế, tốc độ của Bộ Tranh rất nhanh, nhanh đến độ dù là một con yêu thú gần đạt bát cấp vẫn không thể theo kịp tốc độ của Bộ Tranh.
Mặc dù nói thất cấp yêu thú, chỉ có lục mạch cảnh giới, gần đạt bát cấp yêu thú cũng chỉ là lục mạch cửu trọng thiên, nếu nói về võ lực hắn còn có thể tiếp nhận nhưng về phi hành mà cũng thua thì Y Khả Tín cũng chịu rồi.
Rất nhanh đã tới tổng đàn.
"Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi chuyển lời cho người..."
Lúc Bộ Tranh đến thì không thấy tên đệ tử nào để nhờ chuyển lời hộ, nên hắn phải đích thân đi vào.
Nhìn trạng thái của Y Khả Tín một chút, không biết hắn có thể kiên trì được không, nên Bộ Tranh chịu khó vào chuyển lời chút.
Bộ Tranh bay thẳng hướng về luyện võ trường, nói chung nhờ năng lực phi hành của vũ dực nên rất nhanh.
Mà Bộ Tranh cũng không nghĩ tới hắn vừa đi không bao lâu thì người đệ tử canh cửa liền xuất hiện, người này vừa ra ngoài một chút rồi trở về thì đã thấy có người cưỡi một con yêu thú đứng đợi.
Vì vậy hắn liền cẩn thận hỏi thăm tình huống.
"Giáo chủ... Giáo chủ..."
Bộ Tranh vừa bay đến trên bầu trời của luyện võ trường liền nhìn về vị trí xa hoa nhất, đoán định đây chắc chắn là chỗ của giáo chủ cùng các vị trưởng lão rồi, nên hắn kêu lên.
Bộ Tranh không biết giáo chủ là ai, nhưng hắn nhìn thấy người quen là Đông Phương Như Mộng, nàng và các trưởng lão đều ở cùng một chỗ, tựa hồ địa vị rất không bình thường.
“Bộ Tranh ngươi tới đây làm gì? Tràng luận võ của ngươi kết thúc rồi mà”.
Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh liền kêu lên, cũng không hiểu sao hắn lại tới đây.
Bộ Tranh dĩ nhiên không tới, tất nhiên đối thủ của hắn không chiến mà thắng, lúc trước tên kia còn định chịu thua, bởi hắn đã thấy qua thực lực của Bộ Tranh, hắn tự nhận không bằng, nói chung thực lực không thể so sánh được.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Bộ Tranh dĩ nhiên không có tới, bởi vậy hắn may mắn thắng lợi.
Mà căn cứ quy tắc thì mặc kệ Bộ Tranh vắng mặt vì nguyên nhân gì thì hắn đều mất tư cách, trận luận bàn này không có quan hệ gì với hắn.
Tất cả mọi người đều có chút nuối tiếc, bởi thực lực của Bộ Tranh hoàn toàn có thể cạnh tranh quán quân.
Đông Phương Như Mộng lại càng hối hận, thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử kia thật hay không lại quên mất việc hôm nay vậy, biết thế ngày hôm qua nên nhắc nhở hắn.
"À, cái kia a, đừng lo, ta vốn có không có ý định tham gia."
Bộ Tranh nhìn mọi người ngẩn ra, sau đó chẳng chút quan tâm nói.
Bọn họ còn tưởng rằng Bộ Tranh quên, hoặc có chuyện gì đã xảy ra, nhưng không nghĩ đến tên này là không thèm chuẩn bị tham gia mà trực tiếp vắng mặt.
"Vì sao?"
“Có gì đâu, ta thắng cũng chả được gì, lãng phí thời gian, còn không bằng tu luyện một chút.”
Bộ Tranh trực tiếp trả lời.
"..."
Đối với lý do này của Bộ Tranh mọi người cũng không còn gì để nói, việc Bộ Tranh không đến không ngờ lại là nguyên nhân này.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ thì cũng đúng, vì tham gia trận này cũng không có ý nghĩa gì đối với Bộ Tranh, hắn đánh cũng đánh nhiều rồi, cần xem cũng xem nhiều rồi, nói chung thật sự chả thành vấn đề gì sất.
“Đừng nói cái này nữa, sư tỷ, giáo chủ đâu?”
Bộ Tranh trực tiếp hỏi Đông Phương Như Mộng.
"..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc.
Mà các trưởng lão bên cạnh đều lộ ra biểu tình kỳ quái nhìn Bộ Tranh rồi lại nhìn về phía Đông Phương Như Mộng, chẳng lẽ hắn không biết sao?
Cái này đúng là “Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa đâu” =)))
Đó là nếu như Bộ Tranh có sư phụ!
Sau đó Bộ Tranh đột nhiên phát hiện, dùng kiếm pháp đánh ra côn pháp sẽ có uy lực khác nhau, đồng thời cũng làm cho người khác khó đề phòng rồi từ đó có thể chiến thắng bất ngờ.
Sau đó hắn dung nhập vào thương pháp, dung nhập vào kích pháp…
Cuối cùng kiếm pháp này có điểm không đâu vào đâu, rất kỳ quái, làm cho người khác khó suy xét, không biết hiệu quả như thế nào, đương nhiên kiếm pháp bình thường hắn cũng không quên, đồng thời cũng đưa những vũ kỹ này nhập vào trong đó, nhưng vẫn bảo trì chiêu thức của kiếm pháp, vẫn phát huy được đặc điểm của kiếm.
Về phần kiếm pháp này, nói chung là rất đặc biệt, hắn sử dụng kiếm nhưng lại dùng chiêu thức của binh khí khác nên đối với kiếm pháp có chút ảnh hưởng, nhưng kỳ thực đây coi như là một điểm đặc biệt, với lại hắn lười đổi binh khí.
Cũng không phải phiền phức ở việc đổi binh khí vì nó đều được để ở trong càn khôn giới, hoán đổi cho nhau không hề phiền toái tí nào, chẳng qua muốn đổi binh khí thì nhất định phải chuẩn bị binh khí phù hợp, vậy là phải tốn tiền a.
Không sai, Bộ Tranh chính là vì sợ tốn tiền cho nên dứt khoát sử dụng kiếm để thi triển, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn một chút.
Những ngày này Bộ Tranh ngoại trừ nghiên cứu kiến thức mới ra thì cũng củng cố lại những kỹ năng cũ của mình như luyện chế chân nguyên đan, chú tạo trận khí, à là tiếp tục đúc đôi cánh mới rồi thuận tiện luyện khí một chút.
Bên cạnh đó, hắn còn xuống thành thị buôn bán các thứ, đến tiêu cục gửi thư tín, nhận tài liệu chân khí đan do Tư Đồ Kiều đưa tới, số lượng này đủ cho hắn luyện chế trong vòng mấy tháng.
Qua thêm hai ngày, hình như hôm nay là thời gian thi đấu vòng loại tiếp theo của những nhân tài đã vượt qua vòng dự tuyển, tiến hành đợt đào thải lần thứ hai, lần này thua một lần là loại luôn, sẽ không có cơ hội thứ hai.
Nói một cách khác, hiện tại chỉ có một con đường, luôn luôn tiến về phía trước, người leo lên đến đỉnh phong chính là quán quân, không leo lên được thì sẽ bị loại.
Hiện tại thì Bộ Tranh đang ở trong giai đoạn cuối cùng của việc chế tạo một chiếc cánh mới, sau khi thành hình là có thể trực tiếp luyện chế trận khí. Chiếc cánh này so với chiếc cánh bạc thì càng thêm tinh tế, lông chim đã nhỏ hơn rất nhiều, chia ra làm mấy tầng, hoàn toàn khác với chiếc cánh bạc chỉ có mỗi một tầng,
Nhưng mà chất liệu thì không hề khác nhau, các khác ở đây chính là tay nghề đã tiến bộ vượt bậc, điều này càng thể hiện ra sự tiến bộ về mặt đúc kiếm thuật của Bộ Tranh, bên cạnh đó, công đoạn có vẻ nhiều và phức tạp hơn, nhưng thời gian hắn làm lại ngắn hơn, điều này cũng góp phần minh họa cho sự tiến bộ của hắn.
Rất nhanh, hắn đã đúc thành một mảng lông chim kim loại cuối cùng, sau đó hắn bắt đầu luyện khí, việc này làm hắn quên luôn mất thời gian, đến lúc chiều mới thật sự hoàn thành việc luyện chế.
Tuy rằng Bộ Tranh phải sửa thêm nhiều thứ, nhưng vì là lần thứ hai nên sửa xong rất nhanh.
Bộ Tranh đeo chiếc cánh lên người, hiện tại hắn còn chưa có biện pháp dung nhập vào trong thân thể, hắn chưa có được năng lực như thế cũng như không có cái kỹ thuật này, bất quá không cần phải vác trên lưng như trước kia nữa mà là trực tiếp trên người mình. (A Vi: không biết thằng cha tác giả có bị nhầm lẫn gì không, không để trên lưng không lẽ đeo trước bụng.)
Tuy rằng không thể dung nhập, nhưng trận khí có thể đeo ở trên người, thông qua một vài trận pháp đặc biệt có thể làm cho người và trận khí liền cùng một chỗ, khiến cho trận khí trở thành một bộ phận của chính mình.
Cũng vì chức năng này, có một số trận khí có thể thay thế một số bộ phận thân thể, thường là tay hoặc chân gì đấy, nhất là đối với những người tàn phế, nếu có một số tài liệu làm thành một lớp da rồi ngụy trang khiến nó không khác gì bộ phận con người.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù gì cũng chỉ là ngoại vật cũng không thể thay thế được nguyên bản, nên việc tái sinh bộ phận tàn phế sẽ là lựa chọn của đại bộ phận võ giả.
Tái sinh đối với y thuật thần kỳ cũng không phải là chuyện khó khăn lắm, nhưng khó ở chỗ cần một số tài liệu quý hiếm để hoàn thành tái sinh, chỉ cần dược liệu và thần y thôi, không gì là không thể!!! (=.=! xin thua)
Bởi vậy, võ giả cũng không phải là người nào đều cũng có thể tái sinh bộ phận thân thể của chính mình, thực sự mà nói là rất khó khăn.
Lúc đeo vũ dực* lên, Bộ Tranh đột nhiên muốn bay thử một chút, hắn nhìn hướng tổng đàn, sau đó lập tức xoay người phóng đi, bắt đầu bay lượn.
*: mình thấy vũ dực là hay hơn cả nên mình để nguyên văn.
"Vù vù..."
Bộ Tranh lập tức cảm giác được tiếng gió bay ngang tai, đối với tốc độ thì hơn xa chiếc cánh trước, điều khiển cũng dễ dàng hơn.
Bây giờ thì hắn cũng không còn để ý đối với việc Đông Phương Như Mộng lấy đi chiếc ngân dực trước kia nữa, nói chung là so với chiếc vũ dực này chiếc kia chẳng là gì.
Đối với đồ tự chế, trước nay Bộ Tranh rất là hào phóng.
Đang thí nghiệm một lúc, đột nhiên Bộ Tranh phát hiện ra một con yêu thú lớp chim đang bay rất nhanh, đồng thời trên lưng nó còn có người.
Không sai, nói chính xác là đang chở một người như sắp chết, thấy vậy Bộ Tranh liền lập tức tới gần.
"Tiểu huynh đệ, nơi này có phải là tổng đàn của Đỉnh Thiên thần giáo?"
Người nọ suy yếu hỏi, trên mặt tựa hồ không có một chút huyết sắc.
"Đúng vậy, ngươi là ai?" Bộ tranh nhìn người kia hỏi, nhưng cũng không có đề phòng, người ta hư nhược thế kia, đề phòng làm gì, bảo trì một chút khoảng cách an toàn là được rồi.
“Ta tên là Y Khả Tín, đến từ thế lực cấp địa Cổ Thư Phái, tiểu huynh đệ, ta có việc gấp cần gặp giáo chủ của các người, ngươi có thể truyền lời giúp ta được không?”
Người nọ nhìn Bộ Tranh nói.
"Thế lực cấp địa? Y Khả Tín?”
Bộ Tranh nhìn lại, rồi thấy khí tức trên người hắn có chút suy yếu, nên nghĩ hẳn không có vấn đề gì.
Không phải chỉ có một người sao?
Hơn nữa, nếu như là thế lực cấp địa thì cần gì dùng âm mưu quỷ kế gì nữa chứ.
“Ngươi đi theo ta…”
Bộ Tranh dẫn theo một người một chim bay về phía tổng đàn
Vốn Y Khả Tín cho là tọa kỵ của mình rất nhanh sẽ đuổi kịp Bộ Tranh nhưng hắn phát hiện điều đó không dễ như thế, tốc độ của Bộ Tranh rất nhanh, nhanh đến độ dù là một con yêu thú gần đạt bát cấp vẫn không thể theo kịp tốc độ của Bộ Tranh.
Mặc dù nói thất cấp yêu thú, chỉ có lục mạch cảnh giới, gần đạt bát cấp yêu thú cũng chỉ là lục mạch cửu trọng thiên, nếu nói về võ lực hắn còn có thể tiếp nhận nhưng về phi hành mà cũng thua thì Y Khả Tín cũng chịu rồi.
Rất nhanh đã tới tổng đàn.
"Ngươi ở chỗ này chờ, ta đi chuyển lời cho người..."
Lúc Bộ Tranh đến thì không thấy tên đệ tử nào để nhờ chuyển lời hộ, nên hắn phải đích thân đi vào.
Nhìn trạng thái của Y Khả Tín một chút, không biết hắn có thể kiên trì được không, nên Bộ Tranh chịu khó vào chuyển lời chút.
Bộ Tranh bay thẳng hướng về luyện võ trường, nói chung nhờ năng lực phi hành của vũ dực nên rất nhanh.
Mà Bộ Tranh cũng không nghĩ tới hắn vừa đi không bao lâu thì người đệ tử canh cửa liền xuất hiện, người này vừa ra ngoài một chút rồi trở về thì đã thấy có người cưỡi một con yêu thú đứng đợi.
Vì vậy hắn liền cẩn thận hỏi thăm tình huống.
"Giáo chủ... Giáo chủ..."
Bộ Tranh vừa bay đến trên bầu trời của luyện võ trường liền nhìn về vị trí xa hoa nhất, đoán định đây chắc chắn là chỗ của giáo chủ cùng các vị trưởng lão rồi, nên hắn kêu lên.
Bộ Tranh không biết giáo chủ là ai, nhưng hắn nhìn thấy người quen là Đông Phương Như Mộng, nàng và các trưởng lão đều ở cùng một chỗ, tựa hồ địa vị rất không bình thường.
“Bộ Tranh ngươi tới đây làm gì? Tràng luận võ của ngươi kết thúc rồi mà”.
Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh liền kêu lên, cũng không hiểu sao hắn lại tới đây.
Bộ Tranh dĩ nhiên không tới, tất nhiên đối thủ của hắn không chiến mà thắng, lúc trước tên kia còn định chịu thua, bởi hắn đã thấy qua thực lực của Bộ Tranh, hắn tự nhận không bằng, nói chung thực lực không thể so sánh được.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Bộ Tranh dĩ nhiên không có tới, bởi vậy hắn may mắn thắng lợi.
Mà căn cứ quy tắc thì mặc kệ Bộ Tranh vắng mặt vì nguyên nhân gì thì hắn đều mất tư cách, trận luận bàn này không có quan hệ gì với hắn.
Tất cả mọi người đều có chút nuối tiếc, bởi thực lực của Bộ Tranh hoàn toàn có thể cạnh tranh quán quân.
Đông Phương Như Mộng lại càng hối hận, thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử kia thật hay không lại quên mất việc hôm nay vậy, biết thế ngày hôm qua nên nhắc nhở hắn.
"À, cái kia a, đừng lo, ta vốn có không có ý định tham gia."
Bộ Tranh nhìn mọi người ngẩn ra, sau đó chẳng chút quan tâm nói.
Bọn họ còn tưởng rằng Bộ Tranh quên, hoặc có chuyện gì đã xảy ra, nhưng không nghĩ đến tên này là không thèm chuẩn bị tham gia mà trực tiếp vắng mặt.
"Vì sao?"
“Có gì đâu, ta thắng cũng chả được gì, lãng phí thời gian, còn không bằng tu luyện một chút.”
Bộ Tranh trực tiếp trả lời.
"..."
Đối với lý do này của Bộ Tranh mọi người cũng không còn gì để nói, việc Bộ Tranh không đến không ngờ lại là nguyên nhân này.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ thì cũng đúng, vì tham gia trận này cũng không có ý nghĩa gì đối với Bộ Tranh, hắn đánh cũng đánh nhiều rồi, cần xem cũng xem nhiều rồi, nói chung thật sự chả thành vấn đề gì sất.
“Đừng nói cái này nữa, sư tỷ, giáo chủ đâu?”
Bộ Tranh trực tiếp hỏi Đông Phương Như Mộng.
"..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc.
Mà các trưởng lão bên cạnh đều lộ ra biểu tình kỳ quái nhìn Bộ Tranh rồi lại nhìn về phía Đông Phương Như Mộng, chẳng lẽ hắn không biết sao?
Cái này đúng là “Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa đâu” =)))
Đó là nếu như Bộ Tranh có sư phụ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.