Chương 87: Thanh mai trúc mã
Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
31/03/2015
"Thì ra chỉ là vấn đề thể diện! Vậy thì không có vấn đề gì, tạp dịch thì tạp dịch, chẳng đáng coi là chuyện mất mặt gì cả." Bộ Tranh thản nhiên như
không, "Nhưng mà, có tiền công đấy?"
"Tiền công đương nhiên là có, hơn nữa còn có phụ cấp. Nếu làm xuất sắc, thậm chí có cả ban thưởng." Từ Phúc gật đầu đáp.
"Vậy thì ổn rồi, ta thật không hiểu ngài ngạc nhiên vì cái gì." Bộ Tranh nghe thấy có tiền công, có phụ cấp, còn có cả ban thưởng, mặt mày lập tức hớn hở như bắt được vàng.
"Ai, ngươi không biết đâu, mỗi lần đi tham gia Thất tinh luận võ, có mấy đệ tử tạp dịch còn có thể quay về, trong số đó lại còn có mấy người lành lặn đâu." Từ Phúc thở dài một hơi, nói.
"Bao nhiêu?"
"Trong số mười người, bảy không trở về, hai tàn phế!"
"Còn người cuối cùng thì sao?" Bộ Tranh thắc mắc.
"Người cuối cùng nằm liệt giường dưỡng thương, tối thiểu là ba tháng. . ."
". . ."
"Không phải chứ, chuyện quái quỷ gì thế này, chẳng lẽ bắt đệ tử tạp dịch xông lên đánh nhau hay sao?" Bộ Tranh lập tức la làng. Nói vậy chẳng phải đã chứng tỏ, vận khí tốt thì chỉ bị thương nặng, không tốt lắm thì tàn phế, còn xấu thì mất toi mạng hay sao.
Chẳng lẽ đây là đại hội thi giữ mạng của đệ tử tạp dịch?
"Giờ ngươi đã biết rõ, vì sao ta lại nói việc lớn hỏng rồi chứ. Ngươi không may bị chọn trúng, vậy thì ta chỉ có thể nói, chúc ngươi may mắn!" Từ Phúc lắc đầu, thở dài một hơi. A Phúc là đệ tử giỏi hiếm có khó tìm a, vậy mà cứ thế mất đi.
"Tại sao lại như vậy?" Tú Anh khẩn trương dò hỏi.
"Việc này ẩn chứa nguyên nhân rất phức tạp. . ." Từ Phúc hết sức nghiêm túc nói.
"Vậy hãy chọn cách nói ngắn gọn thôi." Bộ Tranh xen ngang.
"Nếu giải thích cho ngắn gọn thì thế này, người các phái không phải thân thiết như bề ngoài, cộng thêm tâm lý cay cú thắng thua lúc đấu võ, đệ tử tạp dịch sẽ trở thành đối tượng được chọn lựa đầu tiên để đệ tử các phái trút giận." Từ Phúc giải thích.
Nếu là những đệ tử tinh anh thì nhiều khả năng đánh không lại, cũng không thể đánh, vậy thì chỉ còn cách bắt nạt đám đệ tử tạp dịch yếu ớt. Sau đó thì, nếu ngươi đánh một đệ tử tạp dịch của ta bị thương, ta sẽ đánh tàn phế đệ tử tạp dịch của ngươi; Nếu ngươi đánh tàn phế đệ tử tạp dịch của ta, ta sẽ giết chết đệ tử tạp dịch của ngươi.
Có lẽ ban đầu chỉ là mâu thuẫn nhỏ, nhưng đến cuối cùng lại trở thành chém giết lẫn nhau. Thế giới võ giả là như vậy đấy! !
". . . , vì sao ta lại bị chọn trúng?" Bộ Tranh nhăn nhó nhíu mày, cực kỳ khó chịu thắc mắc.
"Vậy thì chỉ có thể nói là ngươi không may. Chúng ta dùng cách rút thăm công khai, chọn ra hai mươi người trong số hàng ngũ đệ tử tạp dịch đông đảo. Ngươi thế quái nào lại bị rút trúng mới tài!" Từ Phúc trả lời.
"Ngài có mặt ở đó, tại sao lại không giúp Bộ Tranh thoái thác." Tú Anh vội vã hỏi.
"Bởi ta không có biện pháp thoái thác, không một ai có thể được làm điều đó, bởi nếu làm như vậy thì tiếp theo sẽ phải chọn lại bằng cách nào." Từ Phúc lắc đầu, thở dài một hơi.
"Tú Anh, đến nước này thì chỉ còn một biện pháp, ta chạy trốn!" Bộ Tranh nói như đinh đóng cột.
"Không có tác dụng đâu, một khi đệ tử tạp dịch đã bị chọn trúng, môn phái nhất định sẽ theo dõi, không cho ngươi cơ hội chạy trốn. Hơn nữa, nếu ngươi chạy trốn rồi, có thể sẽ liên lụy tới người nhà của ngươi."
"Vậy thì không được, cô dì chú bác của ta đối xử với ta rất tốt." Bộ Tranh lắc đầu.
". . ." Tú Anh thầm nghĩ, câu này của ngươi chỉ là nói nói kháy thôi. Ngươi rõ ràng là có ý định chạy trốn, đến lúc đó nhân cơ hội còn có thể hãm hại những vị cô dì chú bác kia của ngươi một phen. Nhưng mà, hiện giờ cô dì chú bác của ngươi đâu còn là người mà Thanh Vân Kiếm Phái có thể trêu chọc vào được.
"Cho nên mới nói, tốt nhất là ngươi cứ ở nguyên một chỗ, ta sẽ chuẩn bị cho người một ít thuốc trị thương. Ngươi chỉ cần bám sát người mà mình phải phục dịch, không nên tự ý tách ra, cẩn thận một chút sẽ không có chuyện gì." Từ Phúc vỗ vai Bộ Tranh bồm bộp, trong lòng không kìm được ái ngại.
". . ."
"Các ngươi tâm sự riêng với nhau cho thỏa, có lẽ sau này không còn cơ hội. . ." Từ Phúc lắc đầu, sau đó bỏ đi.
"Bộ Tranh, ngươi định làm gì?" Tú Anh hỏi.
"Từ từ rồi tính, đã là phúc thì không phải là họa, là họa ta lập tức trốn. Nếu tình thế chuyển biến xấu ta sẽ bỏ chạy, mấy ngày tới phải luyện khinh công cho tốt. . ." Bộ Tranh trầm ngâm nói.
"Ừ. . ." Tú Anh chỉ biết tán thành, chẳng tìm ra biện pháp nào khác. Với năng lực của mình, nàng ta không thể giúp gì được.
Đêm ngày mùng một, trăng non như câu liêm, một cậu bé rất đáng yêu và một cô bé còn đáng yêu hơn nữa nằm trên giường trúc ở giữa sân nhà, vừa hóng mát vừa đếm những ngôi sao giăng kín bầu trời.
"Sao băng kìa. . ." Cậu bé hô lớn.
"Mau cầu nguyện!" Cô bé lập tức nhắm mắt lại, sau đó lẩm nhẩm một lời nguyện cầu.
". . ." Còn cậu bé thì chỉ ngơ ngác nhìn, "Hình như không phải sao băng, là một cái thuyền biết bay. . ."
"Thuyền biết bay? Mẹ ta đã từng nói, đó là Huyền Không Thuyền, sau này nhất định ta sẽ lên đó ngồi một lần xem sao!" Cô bé mở to mắt ngắm nghía chiếc Huyền Không Thuyền rất dễ bị lầm tưởng là một ngôi sao băng trên bầu trời.
"Nếu ngươi muốn lên đó ngồi, khi trưởng thành, ta sẽ kiếm tiền mua cho ngươi một chiếc lớn nhất!" Cậu bé nhìn lên trời nói. Nó không hiểu lớn nhất là to bằng chừng nào, bảo như vậy là chỉ muốn nói sẽ mua thứ tốt nhất cho cô bé mà thôi.
"Thật vậy không?" Đôi mắt cô bé lấp lánh cả một bầu trời sao.
"Thật!" Cậu bé gật đầu.
"Vậy đến khi lớn lên ta sẽ gả cho ngươi!" Cô bé dịu dàng hứa.
"Gả cho ta là thế nào? Tặng cho ta?" Cậu bé khó hiểu thắc mắc.
"Không biết, chỉ biết là mẹ ta nói, chỉ có gả cho ngươi thì mới có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi. . ." Cô bé trả lời vô cùng ngây thơ.
"Vậy gả cho ta đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ. . ."
". . ."
Hai đứa nhỏ vô tư nói chuyện dưới bầu trời sao. Trong thiên hạ có bao nhiêu đôi thanh mai trúc mã giống như vậy, nhưng không biết sau này lớn lên còn có thể tiếp tục ở cùng một chỗ với nhau được hay không. Đương nhiên, ở cùng một chỗ không hẳn chỉ có nghĩa là sau khi kết nghĩa vợ chồng thì không còn giữ lại được tình bạn hồn nhiên như thời thơ ấu nữa.
Bên trên một cái Huyền Không Thuyền, giờ cũng có người đang nhớ tới thanh mai trúc mã của chính mình, chẳng qua cách nghĩ của gã không còn đơn thuần như thuở vẫn còn ấu thơ nữa. Người này chính là Bộ Tranh.
Lúc này Bộ Tranh đang yên vị trên boong một chiếc Huyền Không Thuyền, trong đầu cân nhắc những điều liên quan đến Tú Anh. Đương nhiên, không phải gã đang thương nhớ Tú Anh. Đừng nói là mới vừa chia tay Tú Anh, cho dù là vài năm không gặp, gã chưa chắc đã có lần nhớ đến.
Thanh mai trúc mã có thể chỉ là bạn bè, hơn nữa còn được chia thành rất nhiều loại. Có rất nhiều người sẽ luôn nhung nhớ đối phương, có người hoàn toàn không biết nhớ nhung là cái gì. Còn có rất nhiều người bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện, chỉ đến khi có việc gì mới hiện thân. Thậm chí có cả loại người luôn giấu mình phía sau lặng lẽ làm tất cả mọi việc, không bao giờ xuất hiện.
Không hiểu Bộ Tranh thuộc về loại người nào, nhưng gã vẫn có thể vì Tú Anh mà từ bỏ ý định chạy trốn, can đảm dấn thân vào hiểm nguy có thể mất mạng để tham gia Thất tinh luận võ.
Lúc trước, Bộ Tranh đã có ý nghĩ chạy trốn, mặc kệ tất cả. Nhưng vấn đề là thông qua Từ Phúc, Bộ Tranh đã biết được, nếu như mình bỏ trốn, không ít thì nhiều sẽ liên lụy đến Tú Anh. Bởi vậy, gã lập tức quyết định hi sinh cá nhân đổi lấy lợi ích cho tập thể.
Nhớ lại lúc ấy, khi nói lời từ biệt cùng với Tú Anh. . .
"Tú Anh, ngươi thấy không, ta đối xử với ngươi quá cao thượng. Vì ngươi, ta mới phải mạo hiểm như vậy. Cho nên, ngươi nhất định phải ghi nhớ báo đáp ta đấy." Bộ Tranh vỗ vai Tú Anh.
Vào thời điểm này, lẽ ra Tú Anh phải cảm động mới phải, nhưng chả hiểu sao thái độ nàng ta lại không giống như vậy, trái lại còn hầm hầm nổi giận: "Thối lắm! ! Ngươi vì ta sao? Hoàn toàn chỉ vì nghe nói đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhận được một ngàn lượng bạc, hai mắt ngươi đã đỏ rực lên. Dù là núi đao biển lửa ngươi cũng dám nhảy vào, muốn ngăn cũng ngăn chẳng nổi!"
"Tiền công đương nhiên là có, hơn nữa còn có phụ cấp. Nếu làm xuất sắc, thậm chí có cả ban thưởng." Từ Phúc gật đầu đáp.
"Vậy thì ổn rồi, ta thật không hiểu ngài ngạc nhiên vì cái gì." Bộ Tranh nghe thấy có tiền công, có phụ cấp, còn có cả ban thưởng, mặt mày lập tức hớn hở như bắt được vàng.
"Ai, ngươi không biết đâu, mỗi lần đi tham gia Thất tinh luận võ, có mấy đệ tử tạp dịch còn có thể quay về, trong số đó lại còn có mấy người lành lặn đâu." Từ Phúc thở dài một hơi, nói.
"Bao nhiêu?"
"Trong số mười người, bảy không trở về, hai tàn phế!"
"Còn người cuối cùng thì sao?" Bộ Tranh thắc mắc.
"Người cuối cùng nằm liệt giường dưỡng thương, tối thiểu là ba tháng. . ."
". . ."
"Không phải chứ, chuyện quái quỷ gì thế này, chẳng lẽ bắt đệ tử tạp dịch xông lên đánh nhau hay sao?" Bộ Tranh lập tức la làng. Nói vậy chẳng phải đã chứng tỏ, vận khí tốt thì chỉ bị thương nặng, không tốt lắm thì tàn phế, còn xấu thì mất toi mạng hay sao.
Chẳng lẽ đây là đại hội thi giữ mạng của đệ tử tạp dịch?
"Giờ ngươi đã biết rõ, vì sao ta lại nói việc lớn hỏng rồi chứ. Ngươi không may bị chọn trúng, vậy thì ta chỉ có thể nói, chúc ngươi may mắn!" Từ Phúc lắc đầu, thở dài một hơi. A Phúc là đệ tử giỏi hiếm có khó tìm a, vậy mà cứ thế mất đi.
"Tại sao lại như vậy?" Tú Anh khẩn trương dò hỏi.
"Việc này ẩn chứa nguyên nhân rất phức tạp. . ." Từ Phúc hết sức nghiêm túc nói.
"Vậy hãy chọn cách nói ngắn gọn thôi." Bộ Tranh xen ngang.
"Nếu giải thích cho ngắn gọn thì thế này, người các phái không phải thân thiết như bề ngoài, cộng thêm tâm lý cay cú thắng thua lúc đấu võ, đệ tử tạp dịch sẽ trở thành đối tượng được chọn lựa đầu tiên để đệ tử các phái trút giận." Từ Phúc giải thích.
Nếu là những đệ tử tinh anh thì nhiều khả năng đánh không lại, cũng không thể đánh, vậy thì chỉ còn cách bắt nạt đám đệ tử tạp dịch yếu ớt. Sau đó thì, nếu ngươi đánh một đệ tử tạp dịch của ta bị thương, ta sẽ đánh tàn phế đệ tử tạp dịch của ngươi; Nếu ngươi đánh tàn phế đệ tử tạp dịch của ta, ta sẽ giết chết đệ tử tạp dịch của ngươi.
Có lẽ ban đầu chỉ là mâu thuẫn nhỏ, nhưng đến cuối cùng lại trở thành chém giết lẫn nhau. Thế giới võ giả là như vậy đấy! !
". . . , vì sao ta lại bị chọn trúng?" Bộ Tranh nhăn nhó nhíu mày, cực kỳ khó chịu thắc mắc.
"Vậy thì chỉ có thể nói là ngươi không may. Chúng ta dùng cách rút thăm công khai, chọn ra hai mươi người trong số hàng ngũ đệ tử tạp dịch đông đảo. Ngươi thế quái nào lại bị rút trúng mới tài!" Từ Phúc trả lời.
"Ngài có mặt ở đó, tại sao lại không giúp Bộ Tranh thoái thác." Tú Anh vội vã hỏi.
"Bởi ta không có biện pháp thoái thác, không một ai có thể được làm điều đó, bởi nếu làm như vậy thì tiếp theo sẽ phải chọn lại bằng cách nào." Từ Phúc lắc đầu, thở dài một hơi.
"Tú Anh, đến nước này thì chỉ còn một biện pháp, ta chạy trốn!" Bộ Tranh nói như đinh đóng cột.
"Không có tác dụng đâu, một khi đệ tử tạp dịch đã bị chọn trúng, môn phái nhất định sẽ theo dõi, không cho ngươi cơ hội chạy trốn. Hơn nữa, nếu ngươi chạy trốn rồi, có thể sẽ liên lụy tới người nhà của ngươi."
"Vậy thì không được, cô dì chú bác của ta đối xử với ta rất tốt." Bộ Tranh lắc đầu.
". . ." Tú Anh thầm nghĩ, câu này của ngươi chỉ là nói nói kháy thôi. Ngươi rõ ràng là có ý định chạy trốn, đến lúc đó nhân cơ hội còn có thể hãm hại những vị cô dì chú bác kia của ngươi một phen. Nhưng mà, hiện giờ cô dì chú bác của ngươi đâu còn là người mà Thanh Vân Kiếm Phái có thể trêu chọc vào được.
"Cho nên mới nói, tốt nhất là ngươi cứ ở nguyên một chỗ, ta sẽ chuẩn bị cho người một ít thuốc trị thương. Ngươi chỉ cần bám sát người mà mình phải phục dịch, không nên tự ý tách ra, cẩn thận một chút sẽ không có chuyện gì." Từ Phúc vỗ vai Bộ Tranh bồm bộp, trong lòng không kìm được ái ngại.
". . ."
"Các ngươi tâm sự riêng với nhau cho thỏa, có lẽ sau này không còn cơ hội. . ." Từ Phúc lắc đầu, sau đó bỏ đi.
"Bộ Tranh, ngươi định làm gì?" Tú Anh hỏi.
"Từ từ rồi tính, đã là phúc thì không phải là họa, là họa ta lập tức trốn. Nếu tình thế chuyển biến xấu ta sẽ bỏ chạy, mấy ngày tới phải luyện khinh công cho tốt. . ." Bộ Tranh trầm ngâm nói.
"Ừ. . ." Tú Anh chỉ biết tán thành, chẳng tìm ra biện pháp nào khác. Với năng lực của mình, nàng ta không thể giúp gì được.
Đêm ngày mùng một, trăng non như câu liêm, một cậu bé rất đáng yêu và một cô bé còn đáng yêu hơn nữa nằm trên giường trúc ở giữa sân nhà, vừa hóng mát vừa đếm những ngôi sao giăng kín bầu trời.
"Sao băng kìa. . ." Cậu bé hô lớn.
"Mau cầu nguyện!" Cô bé lập tức nhắm mắt lại, sau đó lẩm nhẩm một lời nguyện cầu.
". . ." Còn cậu bé thì chỉ ngơ ngác nhìn, "Hình như không phải sao băng, là một cái thuyền biết bay. . ."
"Thuyền biết bay? Mẹ ta đã từng nói, đó là Huyền Không Thuyền, sau này nhất định ta sẽ lên đó ngồi một lần xem sao!" Cô bé mở to mắt ngắm nghía chiếc Huyền Không Thuyền rất dễ bị lầm tưởng là một ngôi sao băng trên bầu trời.
"Nếu ngươi muốn lên đó ngồi, khi trưởng thành, ta sẽ kiếm tiền mua cho ngươi một chiếc lớn nhất!" Cậu bé nhìn lên trời nói. Nó không hiểu lớn nhất là to bằng chừng nào, bảo như vậy là chỉ muốn nói sẽ mua thứ tốt nhất cho cô bé mà thôi.
"Thật vậy không?" Đôi mắt cô bé lấp lánh cả một bầu trời sao.
"Thật!" Cậu bé gật đầu.
"Vậy đến khi lớn lên ta sẽ gả cho ngươi!" Cô bé dịu dàng hứa.
"Gả cho ta là thế nào? Tặng cho ta?" Cậu bé khó hiểu thắc mắc.
"Không biết, chỉ biết là mẹ ta nói, chỉ có gả cho ngươi thì mới có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi. . ." Cô bé trả lời vô cùng ngây thơ.
"Vậy gả cho ta đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ. . ."
". . ."
Hai đứa nhỏ vô tư nói chuyện dưới bầu trời sao. Trong thiên hạ có bao nhiêu đôi thanh mai trúc mã giống như vậy, nhưng không biết sau này lớn lên còn có thể tiếp tục ở cùng một chỗ với nhau được hay không. Đương nhiên, ở cùng một chỗ không hẳn chỉ có nghĩa là sau khi kết nghĩa vợ chồng thì không còn giữ lại được tình bạn hồn nhiên như thời thơ ấu nữa.
Bên trên một cái Huyền Không Thuyền, giờ cũng có người đang nhớ tới thanh mai trúc mã của chính mình, chẳng qua cách nghĩ của gã không còn đơn thuần như thuở vẫn còn ấu thơ nữa. Người này chính là Bộ Tranh.
Lúc này Bộ Tranh đang yên vị trên boong một chiếc Huyền Không Thuyền, trong đầu cân nhắc những điều liên quan đến Tú Anh. Đương nhiên, không phải gã đang thương nhớ Tú Anh. Đừng nói là mới vừa chia tay Tú Anh, cho dù là vài năm không gặp, gã chưa chắc đã có lần nhớ đến.
Thanh mai trúc mã có thể chỉ là bạn bè, hơn nữa còn được chia thành rất nhiều loại. Có rất nhiều người sẽ luôn nhung nhớ đối phương, có người hoàn toàn không biết nhớ nhung là cái gì. Còn có rất nhiều người bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện, chỉ đến khi có việc gì mới hiện thân. Thậm chí có cả loại người luôn giấu mình phía sau lặng lẽ làm tất cả mọi việc, không bao giờ xuất hiện.
Không hiểu Bộ Tranh thuộc về loại người nào, nhưng gã vẫn có thể vì Tú Anh mà từ bỏ ý định chạy trốn, can đảm dấn thân vào hiểm nguy có thể mất mạng để tham gia Thất tinh luận võ.
Lúc trước, Bộ Tranh đã có ý nghĩ chạy trốn, mặc kệ tất cả. Nhưng vấn đề là thông qua Từ Phúc, Bộ Tranh đã biết được, nếu như mình bỏ trốn, không ít thì nhiều sẽ liên lụy đến Tú Anh. Bởi vậy, gã lập tức quyết định hi sinh cá nhân đổi lấy lợi ích cho tập thể.
Nhớ lại lúc ấy, khi nói lời từ biệt cùng với Tú Anh. . .
"Tú Anh, ngươi thấy không, ta đối xử với ngươi quá cao thượng. Vì ngươi, ta mới phải mạo hiểm như vậy. Cho nên, ngươi nhất định phải ghi nhớ báo đáp ta đấy." Bộ Tranh vỗ vai Tú Anh.
Vào thời điểm này, lẽ ra Tú Anh phải cảm động mới phải, nhưng chả hiểu sao thái độ nàng ta lại không giống như vậy, trái lại còn hầm hầm nổi giận: "Thối lắm! ! Ngươi vì ta sao? Hoàn toàn chỉ vì nghe nói đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhận được một ngàn lượng bạc, hai mắt ngươi đã đỏ rực lên. Dù là núi đao biển lửa ngươi cũng dám nhảy vào, muốn ngăn cũng ngăn chẳng nổi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.