Chương 7: Lễ cưới của một kẻ bần tiện
Nhoxanh
09/12/2022
Hôm nay Tư Mỹ làm ca chiều, nên buổi sáng ở nhà đi chợ nấu cơm, thấy Kiều Lệ đi đâu từ sớm mới về liền bắt lại tra hỏi:
- Em đi đâu sáng giờ vậy? Đường xá trên này phức tạp đừng có chạy lung tung. Chị xin được việc mới cho em rồi, chiều nay chị dắt đi xem chỗ làm.
Tư Mỹ kéo Kiều Lệ ngồi xuống nền gạch, kê một cái bàn gỗ nhỏ, dọn thức ăn rồi xới cho cô một bát cơm đầy.
- Ăn nhiều vào.
Có lẽ, trên đời này chỉ còn xót lại một mình Lâm Tư Mỹ là đối tốt với Kiều Lệ, cô cảm thấy áy náy vì ban đầu đã có phần lợi dụng chị ấy. Ngày mai là diễn ra lễ cưới rồi, dẫu không biết nó có suôn sẻ hay không, nhưng sau này cô không còn ở đây nữa, cũng không thể giấu diếm mãi được.
Kiều Lệ thở dài, lấy giấy đăng ký kết hôn đặt lên bàn đẩy về phía Tư Mỹ, nhỏ giọng:
- Chị à… Ngày mai em gả đi rồi.
Miếng thịt trên miệng Tư Mỹ rơi "bộp" xuống bát, cô trừng mắt nhìn Kiều Lệ định mắng một câu nhưng nhìn thấy tờ giấy màu đỏ chói mắt ở trên bàn, liền vội vàng buông đũa cầm lên xem.
Giang Tuấn - Trương Kiều Lệ.
Hai gương mặt, hai cái tên được đặt cạnh nhau không một chút tương xứng.
Tư Mỹ hoa mắt chóng mặt, một lúc lâu mới mở được miệng, lắp bắp hỏi:
- Chuyện… chuyện này… là sao đây?
Kiều Lệ cúi đầu, kể vắn tắt chuyện mình cứu được giám đốc bệnh viện Hồng Hà, sau đó ông ta muốn trả ơn cho Tư Mỹ nghe. Cô không thể nói thật cho chị ấy biết được, cũng không có ý định kể với bất cứ ai.
Tư Mỹ chăm chú nghe xong, hai tay ôm đầu không tin được, cô kéo tay Kiều Lệ, gặng hỏi:
- Nói chị nghe… Em đã làm gì vậy? Có phải em gây chuyện gì không? Chị đã nói phải tránh xa họ rồi mà. Chúng ta và họ là hai thế giới, là không thể với tới, họ coi thường chúng ta, họ không đối đãi với chúng ta như những người cùng tầng lớp với họ đâu. Tiểu Lệ… Đây không phải tình yêu đúng không? Nói cho chị nghe đi…
Vị hôn thê của đại thiếu gia Giang Tuấn là Diệp Y Sương, làm sao bây giờ lại trở thành Kiều Lệ? Cứu người trả ơn gì đó, không phải là cố tình đó chứ?
Kiều Lệ biết chuyện này khó mà tin được, hơn nữa lần đầu tiên gặp Giang Tuấn, biểu hiện của cô lại rõ ràng như vậy. Chỉ là cô không muốn giải thích tường tận, chỉ nói qua loa đây là ý của Diệp Vạn Thu.
Tư Mỹ ngồi một bên thở hồng hộc, gả cho nhà giàu tất nhiên sẽ không lo cơm ăn áo mặc, nhưng có hạnh phúc hay không làm sao biết được. Vả lại Kiều Lệ còn quá nhỏ để làm vợ, làm dâu. Cô vò đầu một hồi rồi bất đắc dĩ đứng lên lấy ví tiền, kéo đứa em gái khờ khạo của mình ra khỏi nhà.
- Mình đi đâu vậy chị?
- Mua cho em một ít quần áo, dù gì cũng gả đi, mặc đồ cũ họ sẽ chê mình rách nát không xứng với họ.
Kiều Lệ ngồi sau chiếc xe đạp điện của Tư Mỹ, hai mắt đỏ hoe, không nói được lời nào.
Hai người dừng trước một cửa hàng thời trang nhỏ, Tư Mỹ chọn cho Kiều Lệ rất nhiều quần áo nhưng cô nhất quyết lắc đầu không nhận. Chú Lâm ở quê đau ốm liên miên, làm sao có thể tiêu những đồng tiền mà chị chắt chiu dành dụm được cơ chứ.
Tư Mỹ cằn nhằn mãi, cuối cùng Kiều Lệ đành chọn một chiếc áo len màu hồng nhạt có độ dày vừa phải, giá cũng không đắt. Kiều Lệ ướm thử áo trước gương, nở nụ cười gượng gạo với Tư Mỹ.
- Đây là lần đầu tiên trong đời em được mua áo mới.
Ngón tay Tư Mỹ cọ xát vào nhau, cô nhìn Kiều Lệ ở trong gương, đột nhiên khoé mắt cay cay, rồi cả hai ôm lấy nhau khẽ nức nở. Gả đi rồi, có yên bình mà sống hay không… còn chưa biết được.
********
Sáng hôm sau người nhà họ Giang tới đón Kiều Lệ đến nơi tổ chức hôn lễ, lúc cô bước lên xe của bọn họ, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo nhàu cũ của mình. Cô không quan tâm họ có cho mình mặc váy cưới hay không, đối với cô… sao cũng được.
Kiều Lệ được đưa tới cửa sau của khách sạn Kim Ngưng, một khách sạn 5 sao của nhà họ Giang, cũng là nơi tổ chức tiệc cưới. Nhân viên trang điểm làm tóc, đánh phấn qua loa cho Kiều Lệ rồi đưa cô đi thay váy cưới, một chiếc váy cưới nhìn qua đã biết là loại rẻ tiền.
Quả nhiên, họ không xem Kiều Lệ là con dâu tương lai, đều này cũng dễ hiểu, bởi với thân phận của cô nếu không nhờ tới quan hệ của Diệp Vạn Thu với nhà họ Giang, thì có mấy kiếp nữa cô cũng đừng mong đặt một ngón chân tới trước cổng nhà của họ.
Tấm gương dài trong phòng thay đồ phản chiếu hình ảnh của cô dâu mới, nhưng không hề lộng lẫy kiêu sa để tương xứng với một nơi sang trọng như thế này.
Kiều Lệ nâng môi cười, không vui, cũng chẳng buồn, trong lòng trống rỗng không chứa một cảm xúc đặc biệt nào. Cô đi theo người phụ trách ra trung tâm, đúng lúc gặp được Diệp Vạn Thu. Ông ta đứng bên góc tường nhìn cô, đáy mắt dâng lên một tầng chua xót.
- Cho phép chú dắt cháu vào trong nhé?
Kiều Lệ không từ chối cũng không gật đầu, dù gì ông ta và cô bây giờ còn có mối quan hệ "ân nhân", nhờ ông ta hôm nay cô mới được đứng ở đây, không nên để Giang Thừa nghi ngờ.
Đúng tám giờ sáng, cánh cửa mở ra, lễ đường ở ngay trước mắt, nhưng khán phòng chỉ lưa thưa chừng vài chục khách mời và một sân khấu nhỏ. Không nhạc, không hoa, không có bóng bay, càng không có tiếng vỗ tay chúc mừng.
Nhìn quanh một lượt ở hàng ghế đầu, còn không có mẹ của chú rể, nhà họ Diệp chỉ có Diệp Vạn Thu và con trai Diệp Nam Thành. Ở trong góc xa kia, chị Tư Mỹ mặc đồng phục nhân viên, tay bưng khay thức ăn, lén lau nước mắt.
Kiều Lệ hít sâu một hơi, khoác tay Diệp Vạn Thu tiến về sân khấu, bốn bề tĩnh lặng, đìu hiu như đang ở trong một buổi tang lễ.
Giang Tuấn đứng ở giữa sân khấu, bộ vest màu đen đắt tiền tô điểm thêm nét thanh cao của con người anh, trên mặt không tìm được nửa ý cười, đến nhìn còn không thèm nhìn cô một cái.
Diệp Vạn Thu trao tay Kiều Lệ cho Giang Tuấn, anh không cầm, cô cũng xuôi tay xuống thân.
Người dẫn chương trình nói ngắn gọn vài câu rồi đến phần đôi bên trao nhẫn, mọi thứ đơn giản đến mức không ai nghĩ rằng ở đây đang diễn ra một lễ cưới.
Giang Tuấn nhận lấy hộp nhẫn, chờ người con gái đối diện đưa tay cho mình. Kiều Lệ nhìn anh ta, bao nhiêu ghét bỏ tích tụ trên gương mặt ấy đều thể hiện ra cho người khác thấy, cô hơi híp mắt, nói nhỏ:
- Nếu không thích thì đừng đeo, tôi cũng không cần.
Cô vừa dứt lời, Giang Tuấn liền nhướng mày cười khẩy, anh kề môi sát vào tai cô, rót từng lời dè bỉu thật rõ ràng:
- Sao vậy, tức giận vì mình không được tổ chức một lễ cưới xa hoa, không được khoác lên người một một bộ váy lộng lẫy sao? Chậc chậc… Tủi thân gì chứ, cô đâu phải là Lọ Lem, những thứ này là tương xứng với cô nhất rồi còn gì.
Anh giơ chiếc nhẫn cưới đính kim cương đẹp mắt lên cao, bắt lấy bàn tay của Kiều Lệ, tiếp tục coi thường:
- Giá của chiếc nhẫn này có thể trả được ba năm tiền trọ cho cái ổ chuột rách nát mà cô đang ở đó, không muốn sao? Cô dâu chú rể tranh cãi mãi không chịu trao nhẫn cưới, thái độ của Giang Tuấn biểu thị rõ ràng là đang trêu đùa cho Kiều Lệ xấu mặt. Ấy vậy mà cô lại hết sức điềm tĩnh, so với những con người có mặt ở đây, còn ai chịu đựng giỏi bằng cô.
Kiều Lệ tiến lên một bước, vươn tay kéo mạnh cà vạt của Giang Tuấn một cái, anh không kịp chuẩn bị, bất ngờ chới với khom sát xuống mặt cô, hai bờ môi cách nhau chỉ tính bằng milimet. Anh trợn mắt kinh ngạc, còn cô cười như thể mình là người rất vị tha.
- Đừng vội chê tôi là kẻ bần tiện, vì đôi chân lấm bùn này… sắp dẫm nát trái tim của anh đấy.
- Em đi đâu sáng giờ vậy? Đường xá trên này phức tạp đừng có chạy lung tung. Chị xin được việc mới cho em rồi, chiều nay chị dắt đi xem chỗ làm.
Tư Mỹ kéo Kiều Lệ ngồi xuống nền gạch, kê một cái bàn gỗ nhỏ, dọn thức ăn rồi xới cho cô một bát cơm đầy.
- Ăn nhiều vào.
Có lẽ, trên đời này chỉ còn xót lại một mình Lâm Tư Mỹ là đối tốt với Kiều Lệ, cô cảm thấy áy náy vì ban đầu đã có phần lợi dụng chị ấy. Ngày mai là diễn ra lễ cưới rồi, dẫu không biết nó có suôn sẻ hay không, nhưng sau này cô không còn ở đây nữa, cũng không thể giấu diếm mãi được.
Kiều Lệ thở dài, lấy giấy đăng ký kết hôn đặt lên bàn đẩy về phía Tư Mỹ, nhỏ giọng:
- Chị à… Ngày mai em gả đi rồi.
Miếng thịt trên miệng Tư Mỹ rơi "bộp" xuống bát, cô trừng mắt nhìn Kiều Lệ định mắng một câu nhưng nhìn thấy tờ giấy màu đỏ chói mắt ở trên bàn, liền vội vàng buông đũa cầm lên xem.
Giang Tuấn - Trương Kiều Lệ.
Hai gương mặt, hai cái tên được đặt cạnh nhau không một chút tương xứng.
Tư Mỹ hoa mắt chóng mặt, một lúc lâu mới mở được miệng, lắp bắp hỏi:
- Chuyện… chuyện này… là sao đây?
Kiều Lệ cúi đầu, kể vắn tắt chuyện mình cứu được giám đốc bệnh viện Hồng Hà, sau đó ông ta muốn trả ơn cho Tư Mỹ nghe. Cô không thể nói thật cho chị ấy biết được, cũng không có ý định kể với bất cứ ai.
Tư Mỹ chăm chú nghe xong, hai tay ôm đầu không tin được, cô kéo tay Kiều Lệ, gặng hỏi:
- Nói chị nghe… Em đã làm gì vậy? Có phải em gây chuyện gì không? Chị đã nói phải tránh xa họ rồi mà. Chúng ta và họ là hai thế giới, là không thể với tới, họ coi thường chúng ta, họ không đối đãi với chúng ta như những người cùng tầng lớp với họ đâu. Tiểu Lệ… Đây không phải tình yêu đúng không? Nói cho chị nghe đi…
Vị hôn thê của đại thiếu gia Giang Tuấn là Diệp Y Sương, làm sao bây giờ lại trở thành Kiều Lệ? Cứu người trả ơn gì đó, không phải là cố tình đó chứ?
Kiều Lệ biết chuyện này khó mà tin được, hơn nữa lần đầu tiên gặp Giang Tuấn, biểu hiện của cô lại rõ ràng như vậy. Chỉ là cô không muốn giải thích tường tận, chỉ nói qua loa đây là ý của Diệp Vạn Thu.
Tư Mỹ ngồi một bên thở hồng hộc, gả cho nhà giàu tất nhiên sẽ không lo cơm ăn áo mặc, nhưng có hạnh phúc hay không làm sao biết được. Vả lại Kiều Lệ còn quá nhỏ để làm vợ, làm dâu. Cô vò đầu một hồi rồi bất đắc dĩ đứng lên lấy ví tiền, kéo đứa em gái khờ khạo của mình ra khỏi nhà.
- Mình đi đâu vậy chị?
- Mua cho em một ít quần áo, dù gì cũng gả đi, mặc đồ cũ họ sẽ chê mình rách nát không xứng với họ.
Kiều Lệ ngồi sau chiếc xe đạp điện của Tư Mỹ, hai mắt đỏ hoe, không nói được lời nào.
Hai người dừng trước một cửa hàng thời trang nhỏ, Tư Mỹ chọn cho Kiều Lệ rất nhiều quần áo nhưng cô nhất quyết lắc đầu không nhận. Chú Lâm ở quê đau ốm liên miên, làm sao có thể tiêu những đồng tiền mà chị chắt chiu dành dụm được cơ chứ.
Tư Mỹ cằn nhằn mãi, cuối cùng Kiều Lệ đành chọn một chiếc áo len màu hồng nhạt có độ dày vừa phải, giá cũng không đắt. Kiều Lệ ướm thử áo trước gương, nở nụ cười gượng gạo với Tư Mỹ.
- Đây là lần đầu tiên trong đời em được mua áo mới.
Ngón tay Tư Mỹ cọ xát vào nhau, cô nhìn Kiều Lệ ở trong gương, đột nhiên khoé mắt cay cay, rồi cả hai ôm lấy nhau khẽ nức nở. Gả đi rồi, có yên bình mà sống hay không… còn chưa biết được.
********
Sáng hôm sau người nhà họ Giang tới đón Kiều Lệ đến nơi tổ chức hôn lễ, lúc cô bước lên xe của bọn họ, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo nhàu cũ của mình. Cô không quan tâm họ có cho mình mặc váy cưới hay không, đối với cô… sao cũng được.
Kiều Lệ được đưa tới cửa sau của khách sạn Kim Ngưng, một khách sạn 5 sao của nhà họ Giang, cũng là nơi tổ chức tiệc cưới. Nhân viên trang điểm làm tóc, đánh phấn qua loa cho Kiều Lệ rồi đưa cô đi thay váy cưới, một chiếc váy cưới nhìn qua đã biết là loại rẻ tiền.
Quả nhiên, họ không xem Kiều Lệ là con dâu tương lai, đều này cũng dễ hiểu, bởi với thân phận của cô nếu không nhờ tới quan hệ của Diệp Vạn Thu với nhà họ Giang, thì có mấy kiếp nữa cô cũng đừng mong đặt một ngón chân tới trước cổng nhà của họ.
Tấm gương dài trong phòng thay đồ phản chiếu hình ảnh của cô dâu mới, nhưng không hề lộng lẫy kiêu sa để tương xứng với một nơi sang trọng như thế này.
Kiều Lệ nâng môi cười, không vui, cũng chẳng buồn, trong lòng trống rỗng không chứa một cảm xúc đặc biệt nào. Cô đi theo người phụ trách ra trung tâm, đúng lúc gặp được Diệp Vạn Thu. Ông ta đứng bên góc tường nhìn cô, đáy mắt dâng lên một tầng chua xót.
- Cho phép chú dắt cháu vào trong nhé?
Kiều Lệ không từ chối cũng không gật đầu, dù gì ông ta và cô bây giờ còn có mối quan hệ "ân nhân", nhờ ông ta hôm nay cô mới được đứng ở đây, không nên để Giang Thừa nghi ngờ.
Đúng tám giờ sáng, cánh cửa mở ra, lễ đường ở ngay trước mắt, nhưng khán phòng chỉ lưa thưa chừng vài chục khách mời và một sân khấu nhỏ. Không nhạc, không hoa, không có bóng bay, càng không có tiếng vỗ tay chúc mừng.
Nhìn quanh một lượt ở hàng ghế đầu, còn không có mẹ của chú rể, nhà họ Diệp chỉ có Diệp Vạn Thu và con trai Diệp Nam Thành. Ở trong góc xa kia, chị Tư Mỹ mặc đồng phục nhân viên, tay bưng khay thức ăn, lén lau nước mắt.
Kiều Lệ hít sâu một hơi, khoác tay Diệp Vạn Thu tiến về sân khấu, bốn bề tĩnh lặng, đìu hiu như đang ở trong một buổi tang lễ.
Giang Tuấn đứng ở giữa sân khấu, bộ vest màu đen đắt tiền tô điểm thêm nét thanh cao của con người anh, trên mặt không tìm được nửa ý cười, đến nhìn còn không thèm nhìn cô một cái.
Diệp Vạn Thu trao tay Kiều Lệ cho Giang Tuấn, anh không cầm, cô cũng xuôi tay xuống thân.
Người dẫn chương trình nói ngắn gọn vài câu rồi đến phần đôi bên trao nhẫn, mọi thứ đơn giản đến mức không ai nghĩ rằng ở đây đang diễn ra một lễ cưới.
Giang Tuấn nhận lấy hộp nhẫn, chờ người con gái đối diện đưa tay cho mình. Kiều Lệ nhìn anh ta, bao nhiêu ghét bỏ tích tụ trên gương mặt ấy đều thể hiện ra cho người khác thấy, cô hơi híp mắt, nói nhỏ:
- Nếu không thích thì đừng đeo, tôi cũng không cần.
Cô vừa dứt lời, Giang Tuấn liền nhướng mày cười khẩy, anh kề môi sát vào tai cô, rót từng lời dè bỉu thật rõ ràng:
- Sao vậy, tức giận vì mình không được tổ chức một lễ cưới xa hoa, không được khoác lên người một một bộ váy lộng lẫy sao? Chậc chậc… Tủi thân gì chứ, cô đâu phải là Lọ Lem, những thứ này là tương xứng với cô nhất rồi còn gì.
Anh giơ chiếc nhẫn cưới đính kim cương đẹp mắt lên cao, bắt lấy bàn tay của Kiều Lệ, tiếp tục coi thường:
- Giá của chiếc nhẫn này có thể trả được ba năm tiền trọ cho cái ổ chuột rách nát mà cô đang ở đó, không muốn sao? Cô dâu chú rể tranh cãi mãi không chịu trao nhẫn cưới, thái độ của Giang Tuấn biểu thị rõ ràng là đang trêu đùa cho Kiều Lệ xấu mặt. Ấy vậy mà cô lại hết sức điềm tĩnh, so với những con người có mặt ở đây, còn ai chịu đựng giỏi bằng cô.
Kiều Lệ tiến lên một bước, vươn tay kéo mạnh cà vạt của Giang Tuấn một cái, anh không kịp chuẩn bị, bất ngờ chới với khom sát xuống mặt cô, hai bờ môi cách nhau chỉ tính bằng milimet. Anh trợn mắt kinh ngạc, còn cô cười như thể mình là người rất vị tha.
- Đừng vội chê tôi là kẻ bần tiện, vì đôi chân lấm bùn này… sắp dẫm nát trái tim của anh đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.