Chương 91: Nữ vương của anh!
Nhoxanh
09/12/2022
Bài hát trong tai nghe cứ lặp đi lặp lại, Kiều Lệ cũng không thấy chán mà thả hồn trôi theo. Tình cảm nam nữ dẫu có trăm ngàn định nghĩa, thì ở ngưỡng cuối cùng vẫn chỉ gói gọn trong một chữ "yêu", mà yêu anh, muốn ở bên anh là điều mà Kiều Lệ chưa từng ngờ tới.
Cô kéo tay Giang Tuấn xuống, trầm mặc nhìn ngoài kính xe, bầu trời vẫn tĩnh mịch như cũ. Pháo hoa đã tàn rồi, lòng cô… cũng chẳng còn lạnh nữa.
- Chúng ta về khách sạn nhé?
Ngón tay anh miết nhẹ cánh môi của cô, ánh mắt ôn hòa rũ sâu, vừa ấm áp vừa mơ hồ, giống như còn đang tưởng mọi thứ chỉ là một cơn mộng mị.
Kiều Lệ nghiêng người ngồi dậy, ôm lấy cánh tay anh, nghĩ nghĩ một lát.
- Về chỗ trọ của em đi, dì Lý vẫn còn chờ cửa.
Sau màn bắn pháo hoa đón chào năm mới đường phố đã vắng vẻ trở lại, xa xa chỉ có lưa thưa vài tốp thanh niên trẻ cùng nhau đùa nghịch. Chiếc Mercedes-Maybach màu đen rẽ hết mấy con hẻm rồi chạy đến hết đường mới dừng lại, Giang Tuấn nắm tay Kiều Lệ xuống xe, ngước nhìn căn nhà hai tầng đã trôi sơn đến không nhận diện được màu sắc.
Chả trách anh đã lục tung cả Vân Chu cũng không tìm thấy được cô, nơi này chỉ đơn giản là một hộ dân bình thường mà anh lại không phải là thánh thượng có quyền khám xét nhà người khác. Nếu không phải Lâm Tư Mỹ nói hôm nay cô sẽ ra mộ anh hai để cúng giỗ, thì chẳng biết anh phải tìm đến bao giờ nữa.
- Em sống ở đây, thời gian qua đều là dì Lý chăm sóc cho em.
Kiều Lệ kéo tay Giang Tuấn vào trong, dì Lý đang ngồi cắn hạt dưa xem chương trình đêm giao thừa ngó ra nhìn thử.
- Sao về trễ thế? Anh chàng đẹp trai này là ai đây?
- Chào dì, cháu là chồng của Kiều Lệ. Cảm ơn dì đã chăm sóc cho mẹ con cô ấy trong thời gian qua.
Giang Tuấn lễ phép cúi đầu, lời nói và biểu cảm mang đầy thành ý, nhưng dì Lý thuộc tuýp người thận trọng nên cứ hỏi đi hỏi lại, để đảm bảo Kiều Lệ không bị sở khanh dụ dỗ mới cho hai vợ chồng lên lầu.
Cầu thang bằng gỗ khá hẹp nên người đi trước người đi sau, hai cái bóng in trên bức tường gạch như một hình ảnh xưa cũ, Giang Tuấn đứng lại ngắm nhìn rồi ngước lên nhìn Kiều Lệ ở đằng trước, không kiềm chế được niềm hưng phấn trong lòng, gọi cô một tiếng:
- Kiều Lệ!
Đuôi tóc dài chấm lưng bị hất nhẹ về sau, Kiều Lệ đứng trên đoạn cầu thang quay đầu nhìn xuống.
- Sao thế?
- Anh yêu em…
Giang Tuấn đứng giữa những bậc thang, màu nâu đỏ dưới chân hắt lên trông anh càng thêm gầy, vẻ điềm đạm ấy làm tròng mắt Kiều Lệ dâng lên một tầng xót xa khó tả. Cô chẳng đáp, nhưng anh vẫn kiên nhẫn ở yên vị trí mong đợi hồi âm. Thật tiếc cho anh, lần này vẫn như bao lần cô không cho anh toại nguyện.
- Anh đứng xa quá em không nghe rõ, vào đây… nói lại em nghe.
Cô cười, lúm đồng tiền tinh nghịch nở rộ hai bên má. Giang Tuấn cho tay vào túi quần, nhún vai vờ như bất đắc dĩ nhưng lớp băng dày trong ngực trái đã sớm tiêu tan, cả đời này của anh cũng chỉ cần nhìn thấy được nụ cười không chứa nổi nửa phần thành thật đó.
Căn phòng nhỏ mà Kiều Lệ ở chỉ đơn giản có một chiếc giường, bên cửa sổ kê một cái bàn, ở trên đầy hộp nhựa đựng những hạt cườm đủ hình thù màu sắc. Anh chợt nhớ tới lần cô xoè bàn tay chứa những viên nhựa tròn trước mặt anh, dạy dỗ anh bài học không được coi thường người khác, dáng vẻ của cô lúc ấy chính là "hào kiệt" cái thiện và ác dung hòa làm một, cô đùa bỡn anh, cô cũng thật lòng với anh. Giờ nghĩ lại, dường như anh đã động lòng với cô từ trước đó nữa…
- Giường ở đây nhỏ, đại thiếu gia chịu khó một chút nhé!
Giang Tuấn quay đầu, đụng phải ánh mắt trêu đùa của Kiều Lệ, anh thả những hạt cườm kia xuống, bước tới giường, thẳng lưng nhìn cô, híp mắt hỏi:
- Em gọi anh là gì?
- Đại thiếu gia.
Môi cô cong, mắt cũng cong cong, giọng nhẹ tênh không để sót lại tiếng ngân nào. Giang Tuấn chợt nhìn thấy Trương Kiều Lệ của lần đầu tiên gặp mặt, cô liếc mắt, cô cười đều khiến anh tâm phiền ý loạn, nhắm mắt mở mắt cũng chỉ nghĩ đến cô.
Anh khom người, nâng cằm nhỏ của cô trong tay, khổ tâm nhiều ngày qua đã cạn, chỉ còn lại trong ánh mắt đầy vẻ si mê.
- Anh không phải là đại thiếu gia, anh là lính hầu của em… Nữ vương của anh!
Mi mắt của Kiều Lệ khẽ chớp, môi anh đến gần phủ lấy môi cô, lời dịu ngọt đong đưa trong ngực trái, hơi thở của anh sưởi ấm tâm hồn cằn cỗi ở trong cô.
Nếu em là nữ vương của anh, thì anh chính là chàng lính hầu… được cưng sủng nhất!
Giang Tuấn từ tốn ngồi xuống, môi vẫn liền môi, nụ hôn day dưa tràn đầy mê luyến, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng đã hơi no tròn của cô, luồn tay vào trong áp từng kẽ tay lên da nhẹ nhàng thăm nom cục cưng bé nhỏ. Anh hôn, anh sờ bao nhiêu cũng thấy chưa đủ, hai tháng qua anh tưởng như phải tận hai thế kỷ rồi.
Kiều Lệ bị nhấn chìm trong ngọt ngào và cả sự chiếm hữu, cô để mặc cho anh tự tung tự tác như bù đắp cho khoảng thời gian khó khăn kia. Nhưng khi từng ngón tay Giang Tuấn miết vào da bụng, cảm giác khô ráp sần sùi mang đến làm cô khựng lại đẩy anh ra. Đem bàn tay to lớn ra ngắm nghía thật kỹ, những vết thương chồng nối lên nhau có cũ có mới vô cùng khó coi. Cô ngẩng đầu, nhẹ hỏi:
- Tại sao lại bị như vậy?
Giang Tuấn sợ làm cô giận nên định tìm đại một lý do để lấp liếm, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị cô nhạy bén vạch trần trước.
- Anh hút thuốc?
Tia mắt cô ánh lên biểu cảm không hài lòng, Giang Tuấn kéo tay cô ôm siết vào ngực mình, nhẹ giọng dỗ dành:
- Sau này anh không động vào nữa. Nhưng em cũng đừng rời xa anh nữa, có được không?
Giang Tuấn tựa cằm lên vai gầy nhỏ, vòng tay bao trọn lấy cô, tiếng thở dài phát ra không đến nỗi thê lương nhưng lo lắng vẫn chưa thể giảm. Kiều Lệ nghiêng đầu nhìn yết hầu của anh, nhẹ nhàng hôn lên một cái, vươn tay vuốt mái tóc đã hơi dài, dịu dàng an ủi:
- Đừng cứ mãi âu lo như thế, em sẽ không đi đâu nữa, anh có đuổi cũng không đi.
Giang Tuấn phì cười, ngồi thẳng lưng véo cánh mũi nhỏ, chợt anh dừng lại mê đắm nhìn cô, giọng trầm hạ cực thấp.
- Kiều Lệ, anh yêu em… chỉ yêu một mình em.
Cô kéo tay Giang Tuấn xuống, trầm mặc nhìn ngoài kính xe, bầu trời vẫn tĩnh mịch như cũ. Pháo hoa đã tàn rồi, lòng cô… cũng chẳng còn lạnh nữa.
- Chúng ta về khách sạn nhé?
Ngón tay anh miết nhẹ cánh môi của cô, ánh mắt ôn hòa rũ sâu, vừa ấm áp vừa mơ hồ, giống như còn đang tưởng mọi thứ chỉ là một cơn mộng mị.
Kiều Lệ nghiêng người ngồi dậy, ôm lấy cánh tay anh, nghĩ nghĩ một lát.
- Về chỗ trọ của em đi, dì Lý vẫn còn chờ cửa.
Sau màn bắn pháo hoa đón chào năm mới đường phố đã vắng vẻ trở lại, xa xa chỉ có lưa thưa vài tốp thanh niên trẻ cùng nhau đùa nghịch. Chiếc Mercedes-Maybach màu đen rẽ hết mấy con hẻm rồi chạy đến hết đường mới dừng lại, Giang Tuấn nắm tay Kiều Lệ xuống xe, ngước nhìn căn nhà hai tầng đã trôi sơn đến không nhận diện được màu sắc.
Chả trách anh đã lục tung cả Vân Chu cũng không tìm thấy được cô, nơi này chỉ đơn giản là một hộ dân bình thường mà anh lại không phải là thánh thượng có quyền khám xét nhà người khác. Nếu không phải Lâm Tư Mỹ nói hôm nay cô sẽ ra mộ anh hai để cúng giỗ, thì chẳng biết anh phải tìm đến bao giờ nữa.
- Em sống ở đây, thời gian qua đều là dì Lý chăm sóc cho em.
Kiều Lệ kéo tay Giang Tuấn vào trong, dì Lý đang ngồi cắn hạt dưa xem chương trình đêm giao thừa ngó ra nhìn thử.
- Sao về trễ thế? Anh chàng đẹp trai này là ai đây?
- Chào dì, cháu là chồng của Kiều Lệ. Cảm ơn dì đã chăm sóc cho mẹ con cô ấy trong thời gian qua.
Giang Tuấn lễ phép cúi đầu, lời nói và biểu cảm mang đầy thành ý, nhưng dì Lý thuộc tuýp người thận trọng nên cứ hỏi đi hỏi lại, để đảm bảo Kiều Lệ không bị sở khanh dụ dỗ mới cho hai vợ chồng lên lầu.
Cầu thang bằng gỗ khá hẹp nên người đi trước người đi sau, hai cái bóng in trên bức tường gạch như một hình ảnh xưa cũ, Giang Tuấn đứng lại ngắm nhìn rồi ngước lên nhìn Kiều Lệ ở đằng trước, không kiềm chế được niềm hưng phấn trong lòng, gọi cô một tiếng:
- Kiều Lệ!
Đuôi tóc dài chấm lưng bị hất nhẹ về sau, Kiều Lệ đứng trên đoạn cầu thang quay đầu nhìn xuống.
- Sao thế?
- Anh yêu em…
Giang Tuấn đứng giữa những bậc thang, màu nâu đỏ dưới chân hắt lên trông anh càng thêm gầy, vẻ điềm đạm ấy làm tròng mắt Kiều Lệ dâng lên một tầng xót xa khó tả. Cô chẳng đáp, nhưng anh vẫn kiên nhẫn ở yên vị trí mong đợi hồi âm. Thật tiếc cho anh, lần này vẫn như bao lần cô không cho anh toại nguyện.
- Anh đứng xa quá em không nghe rõ, vào đây… nói lại em nghe.
Cô cười, lúm đồng tiền tinh nghịch nở rộ hai bên má. Giang Tuấn cho tay vào túi quần, nhún vai vờ như bất đắc dĩ nhưng lớp băng dày trong ngực trái đã sớm tiêu tan, cả đời này của anh cũng chỉ cần nhìn thấy được nụ cười không chứa nổi nửa phần thành thật đó.
Căn phòng nhỏ mà Kiều Lệ ở chỉ đơn giản có một chiếc giường, bên cửa sổ kê một cái bàn, ở trên đầy hộp nhựa đựng những hạt cườm đủ hình thù màu sắc. Anh chợt nhớ tới lần cô xoè bàn tay chứa những viên nhựa tròn trước mặt anh, dạy dỗ anh bài học không được coi thường người khác, dáng vẻ của cô lúc ấy chính là "hào kiệt" cái thiện và ác dung hòa làm một, cô đùa bỡn anh, cô cũng thật lòng với anh. Giờ nghĩ lại, dường như anh đã động lòng với cô từ trước đó nữa…
- Giường ở đây nhỏ, đại thiếu gia chịu khó một chút nhé!
Giang Tuấn quay đầu, đụng phải ánh mắt trêu đùa của Kiều Lệ, anh thả những hạt cườm kia xuống, bước tới giường, thẳng lưng nhìn cô, híp mắt hỏi:
- Em gọi anh là gì?
- Đại thiếu gia.
Môi cô cong, mắt cũng cong cong, giọng nhẹ tênh không để sót lại tiếng ngân nào. Giang Tuấn chợt nhìn thấy Trương Kiều Lệ của lần đầu tiên gặp mặt, cô liếc mắt, cô cười đều khiến anh tâm phiền ý loạn, nhắm mắt mở mắt cũng chỉ nghĩ đến cô.
Anh khom người, nâng cằm nhỏ của cô trong tay, khổ tâm nhiều ngày qua đã cạn, chỉ còn lại trong ánh mắt đầy vẻ si mê.
- Anh không phải là đại thiếu gia, anh là lính hầu của em… Nữ vương của anh!
Mi mắt của Kiều Lệ khẽ chớp, môi anh đến gần phủ lấy môi cô, lời dịu ngọt đong đưa trong ngực trái, hơi thở của anh sưởi ấm tâm hồn cằn cỗi ở trong cô.
Nếu em là nữ vương của anh, thì anh chính là chàng lính hầu… được cưng sủng nhất!
Giang Tuấn từ tốn ngồi xuống, môi vẫn liền môi, nụ hôn day dưa tràn đầy mê luyến, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng đã hơi no tròn của cô, luồn tay vào trong áp từng kẽ tay lên da nhẹ nhàng thăm nom cục cưng bé nhỏ. Anh hôn, anh sờ bao nhiêu cũng thấy chưa đủ, hai tháng qua anh tưởng như phải tận hai thế kỷ rồi.
Kiều Lệ bị nhấn chìm trong ngọt ngào và cả sự chiếm hữu, cô để mặc cho anh tự tung tự tác như bù đắp cho khoảng thời gian khó khăn kia. Nhưng khi từng ngón tay Giang Tuấn miết vào da bụng, cảm giác khô ráp sần sùi mang đến làm cô khựng lại đẩy anh ra. Đem bàn tay to lớn ra ngắm nghía thật kỹ, những vết thương chồng nối lên nhau có cũ có mới vô cùng khó coi. Cô ngẩng đầu, nhẹ hỏi:
- Tại sao lại bị như vậy?
Giang Tuấn sợ làm cô giận nên định tìm đại một lý do để lấp liếm, nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị cô nhạy bén vạch trần trước.
- Anh hút thuốc?
Tia mắt cô ánh lên biểu cảm không hài lòng, Giang Tuấn kéo tay cô ôm siết vào ngực mình, nhẹ giọng dỗ dành:
- Sau này anh không động vào nữa. Nhưng em cũng đừng rời xa anh nữa, có được không?
Giang Tuấn tựa cằm lên vai gầy nhỏ, vòng tay bao trọn lấy cô, tiếng thở dài phát ra không đến nỗi thê lương nhưng lo lắng vẫn chưa thể giảm. Kiều Lệ nghiêng đầu nhìn yết hầu của anh, nhẹ nhàng hôn lên một cái, vươn tay vuốt mái tóc đã hơi dài, dịu dàng an ủi:
- Đừng cứ mãi âu lo như thế, em sẽ không đi đâu nữa, anh có đuổi cũng không đi.
Giang Tuấn phì cười, ngồi thẳng lưng véo cánh mũi nhỏ, chợt anh dừng lại mê đắm nhìn cô, giọng trầm hạ cực thấp.
- Kiều Lệ, anh yêu em… chỉ yêu một mình em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.