Độc Chiếm 2

Chương 36: Trở về từ trước.

Phồn Nhã

09/08/2016

Từ chỗ xuất phát có thể thấy loáng thoáng công viên nước, tôi cho rằng cũng không phải là quá xa, nhưng bác lái xe lại lái rất lâu mới đến.

Xuống xe tôi mới nhận thức được, thực ra nguyên do là cáp treo này đặc biệt cao đặc biệt dài.

Rất khác vịnh của chúng tôi, trên bờ biển này lần lượt người, đứng xếp hàng trước một trò chơi hạng mục lớn.

Tôi thấy nhiều người như vậy đã bắt đầu nhức đầu, Điểm Điểm lại chỉ vào xe cáp treo kêu to: “Con muốn ngồi cái này!”

Tôi nhìn cáp treo cao thật cao, chỉ cảm thấy muốn ngất xỉu.

“Anh đưa Điểm Điểm đi đi.......” Tôi nửa đường bỏ cuộc.

Diệp Phi nói: “Yên tâm, rất an toàn.”

Điểm Điểm hưng phấn ở bên cạnh kêu to: “Đi mà đi mà!”

Tôi buộc lòng phải thỏa hiệp.

Nhân viên làm việc đã sắp xếp cho ba chúng ngồi vào một dãy chỗ ngồi, Điểm Điểm ngồi ở giữa, chợt khẩn trương lên, vẫn kiểm tra dây an toàn của bản thân đã buộc lại hay chưa.

Tôi cười nhạo bé: “Không phải là con sợ đó chứ?”

Điểm Điểm mạnh miệng, làm bộ như không sao cả: “Chẳng qua con chỉ nhìn nghiên cứu một chút thôi.”

Tiếng chuông vang lên, xe cáp treo trong nháy mắt gia tốc, ta lập tức nhắm mắt lại, không nhìn thấy sẽ không sợ.

Ở trên cao nhào vài vòng, xe cáp treo chậm lại, đi lên phía trên chậm dần chậm dần, không phải là kết thúc rồi chứ.

Tôi mở mắt ra, thình lình phát hiện ra buồng xe đã ở nơi cao nhất, xung quanh trống trãi chỉ có một mảng màu xanh thiên thanh, trong phút chốc ngay sau đó, buồng xe giống như mất kiểm soát như bình thường lao thẳng xuống dưới, tim của tôi bỗng treo lên, giống như muốn rớt ra khỏi lồng ngực tôi.



Lúc này con có ai rụt rè, toàn bộ người trong xe kêu to cả lên.

Cổ họng đã kêu to, gần như đã rơi vuông góc mà vẫn chưa kết thúc.

Lúc vừa mới đổi giọng, quẹo thật nhanh chui vào một mảng thủy Mạc.

Trời ơi, còn bao nhiêu kích thích nữa đây!

Chỉ là, cảm giác này cũng không tệ lắm, vẫn đè lên làm tôi thở không thông cảm thấy không biết đã sớm bị vứt đến nơi nào rồi, ngay cả lông mày nhíu chặt lại cũng không tự giác mà giản ra, đã bao nhiêu năm rồi không có cười lớn như vậy.

Thì ra là, tôi vẫn chưa mất đi khả năng cười to.

Từ trên xe cáp treo đi xuống, chân tôi nhũn ra, Điểm Điểm vẫn hào hứng không thôi, nhào nháo muốn đi thêm lần nữa.

Tôi liên tục xua tay, vẫn là Diệp Phi đưa bé thuyền hải tặc.

Tôi ở rào chắn, vẫy tay với Điểm Điểm, bé cười rất đáng yêu, mỗi ngày đều có thể như vậy thì rất tốt!

Nhưng đáng tiếc chính là, chúng tôi chỉ mới chơi được vài trò chơi, mặt trời đã bắt đầu nhạt dần.

Tôi nói với Diệp Phi: “Bọn em phải về rồi.”

Điểm Điểm biết lần này không thể xin ở thêm, cũng không kiên trì nữa, nhưng mà vẫn không chịu buông tay Diệp Phi ra, nháo nhào muốn Diệp Phi cùng đi ăn cơm với chúng tôi.

Tôi kéo tay Điểm Điểm qua, nói với bé: “Chú Diệp Phi rất bận rộn, chú ấy còn phải tiếp khách hàng nữa......”

Diệp Phi còn muốn phủ nhận, tôi nửa đùa nửa thật nói với anh ta: “Tôi cho rằng anh đã trưởng thành rồi, tại sao chỉ muốn lo chơi? Bây giờ cũng không giống như trước.....”

Ý của tôi Diệp Phi hẳn cũng đã hiểu, anh ta nghĩ một chút rồi đồng ý nói: “Được rồi.”

Lại ngồi xổm xuống đối diện với Điểm Điểm nói: “Điểm Điểm, lần sau lại đưa con đi chơi nhé.”



Điểm Điểm đưa ngón tay út móc tay với anh ta, Diệp Phi cười làm giao hẹn với bé.

Thật ra thì nào có lần sau?

Lúc trên đường về Diệp Phi vẫn ôm chặt Điểm Điểm đưa ra đến cổng, Điểm Điểm chu đáo nói một chuỗi lời cám ơn, chọc cho Diệp Phi không nỡ đi nữa.

Cho đến lúc tôi nói lời tạm biệt với Diệp Phi, Diệp Phi mới lùi lại vẫy tay chào tạm biệt Điểm Điểm, Điểm Điểm vẫn còn đứng ở cổng cùng với anh ta diễn vai sinh ly tử biệt, thật là một đôi dở hơi.

Rốt cuộc tôi ra lệnh cho Điểm Điểm đi vào, bé mới lưu luyến không rời mà giam khuôn mặt tươi cười của Diệp Phi ở ngoài cổng.

Bọn họ ở cùng nhau vui vẻ như vậy, tôi nên vui mới phải, nhưng mà, không biết tại sao, Diệp Phi lại nhiệt tình quá đáng, thậm chí khiến tôi có chút lo lắng......

Tôi cho rằng Vương Lượng đã sớm nên trở về, không ngờ lầu trên lầu dưới không hề có bóng dáng của cậu ta, chiếc ghế ngược ánh mặt trời trên bãi biển ở phía sau, cũng không thấy.

Tôi lấy điện thoại ra để liên lạc với anh ta, lúc này mới nhìn thấy điện thoại di động đã tắt máy.

Sạc điện thoại mở máy, thì ra đã có mười mấy số chưa nhận, phía sau còn có vài số của Tôn Hạo Chí.

Tôi ngấm ngầm cảm thấy không ổn, cũng không muốn giải thích với Tôn Hạo Chí, chỉ gọi nói cho Vương Lượng biết chúng tôi đã trở về rồi, hỏi cậu ta đang ở đâu.

Bên kia điện thoại Vương Lượng như trút được gánh nặng cám ơn trời đất một phen, nói rằng cậu ta cho rằng chúng tôi ở gặp điều bất trắc, đang ở bên ngoài tìm chúng tôi.

Tôi nói xin lỗi với cậu ta, Vương Lượng vội nói không sao, nói chúng tôi ở nhà chờ, cậu ta lập tức trở về!

Hôm nay Điểm Điểm mệt đến không còn sức lực, ăn cơm xong không cần tôi thúc giục, tự mình đi tắm rồi lên giường ngủ.

Tôi giúp bé đóng cửa sổ, đắp kín chăn, hôn một cái lên trán bé, trên mặt bé là nụ cười ngọt ngào, đang mơ thấy cái gì?

Làm cho trẻ con hạnh phúc, thì đến ngay cả trong mơ cũng tràn đầy vui sướng......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook