Chương 59: Khăn tắm
Ải Cân Hài
10/05/2021
...........
Trái tim của Ôn Dư Nhiễm co thắt lại một chút, sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một người, tình huống này có chút kinh hãi, nàng hít một hơi thật sâu rồi nhìn chiếc váy ngủ màu trắng của tiểu cô nương, từ từ thả lỏng lại.
"Em......"
Ôn Dư Nhiễm dùng ngón tay siết chặt mép bàn ăn bên cạnh, cứng ngắc suy nghĩ lời nói, nàng vốn dĩ muốn hỏi tiểu cô nương đã đứng nhìn bao lâu rồi, nhưng không nói ra được, cuối cùng nàng chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
"Mới hơn 9 giờ." Ninh An nghiêng đầu trả lời.
Giải thích rất hoàn hảo.
Sinh viên đại học làm sao mà có thể đi ngủ lúc 9 giờ?
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ, tiểu cô nương đều đã nhìn thấy cảnh tượng nàng ăn cơm, giống như tâm tư bị vạch trần, được bày ra dưới ánh sáng.
"Tôi sẽ thu dọn bát, em đừng đứng ở chỗ này." Ôn Dư Nhiễm thay đổi ánh mắt, nói sang chuyện khác.
"Vậy thì em sẽ giúp chị." Ninh An mỉm cười ngọt ngào.
Ôn Dư Nhiễm nhìn sang chỗ khác, "Ừm" một tiếng, cũng không từ chối nữa.
Tiếp theo tiểu cô nương bước đến bên cạnh nàng, cầm bát đũa thu dọn sạch sẽ, động tác rất nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Cánh tay trắng nõn vẫn cứ đung đưa trước mắt Ôn Dư Nhiễm.
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh kia khiến Ôn Dư Nhiễm có chút thất thần, đến khi nàng có phản ứng lại, tiểu cô nương đã thu dọn mọi thứ rồi đi vào phòng bếp.
Tiếng nước xôn xao từ trong phòng bếp truyền ra.
Ôn Dư Nhiễm vừa mới cầm bát đũa lên cũng chưa kịp làm gì, nàng khó tránh khỏi có chút băng khoăn, vì thế liền đi vào phòng bếp.
"Bát đũa cứ để cho tôi rửa." Ôn Dư Nhiễm nói.
Ninh An quay đầu lại, yên lặng nhìn nàng một lúc rồi nói: "Vâng."
Sau đó Ninh An bước ra ngoài nhường chỗ.
Từ nhỏ đến giờ, Ôn Dư Nhiễm chưa bao giờ tự nấu ăn chứ đừng nói là rửa bát. Nàng thậm chí còn chưa sử dụng đến máy rửa bát tự động.
Bây giờ nàng nhìn đống bát đũa dính đầy dầu mỡ trong bồn, cảm thấy có chút bối rối.
Tiểu cô nương vẫn còn đứng ở phía sau nhìn.
"Em đi chỗ khác chơi trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ rửa xong." Ôn Dư Nhiễm cảm thấy ánh mắt phía sau lưng có chút xuyên thấu, nàng muốn đánh lạc hướng tiểu cô nương.
Ninh An không đáp lời, cũng không nhúc nhích.
Cứ như vậy nhìn nàng.
Ôn Dư Nhiễm cũng không có ý đuổi người, cúi đầu bắt đầu rửa bát, vốn dĩ đây là lần đầu tiên rửa bát, ở phía sau còn có tiểu cô nương đang nhìn, càng tăng thêm vài phần bối rối, động tác tay chân có chút luống cuống
"Xoảng!"
Ôn Dư Nhiễm đã làm vỡ một cái bát. Vốn dĩ trên thân bát đều là chất tẩy rửa nên có chút trượt tay, với lại nàng thiếu kinh nghiệm không thể cầm chắc, cho nên không cần thận làm rơi.
"Để cho em rửa đi." Ninh An ở phía sau nói.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng nhìn những mảnh vỡ vụn trên mặt đất, hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói:
"Không sao, vừa rồi tôi không cẩn thận, đợi lát nữa rửa xong thì tôi sẽ quét dọn sau."
Hai phút sau.
"Xoảng!"
Ôn Dư Nhiễm làm rơi chiếc bát thứ hai.
"Tay có chút run, đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không làm rơi nữa." Sắc mặt của Ôn Dư Nhiễm không chút thay đổi giải thích.
Năm phút sau.
"Xoảng!"
Ôn Dư Nhiễm nhìn những cái bát bị nghiền nát trên mặt đất, trong lòng rơi vào trầm tư.
"Ôn Dư Nhiễm, chị đi ra ngoài trước đi, em sẽ giải quyết." Giọng của Ninh An lại vang lên từ phía sau.
Lần này Ôn Dư Nhiễm cũng không nói gì nữa, cẩn thận tránh đi mảnh vỡ, đi ra khỏi phòng bếp, nhường vị trí cho tiểu cô nương.
Nàng nhìn tiểu cô nương ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh nhỏ cho vào sọt rác.
Bầu không khí này không thể giải thích được, ấm áp đến khó tả, với ánh đèn màu vàng chiếu vào phía sau cổ của tiểu cô nương, hai bím tóc đen nhánh nhẹ nhàng vòng qua cổ. Dường như các nàng được sinh ra là để sống chung dưới một mái nhà như thế này.
Nhìn tiểu cô nương như vậy, không giống một hồn ma chút nào.
Giống như là một làn khói có nhân khí.
Có thực thể sinh động, có sinh mệnh, đối với nàng rất tốt.
..........
"Đã xong."
"Ừm, đã làm phiền em rồi." Ôn Dư Nhiễm dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: "Tôi đi tắm đây."
Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm cũng không biết mình đang trốn tránh cái gì, nhanh chóng bước đến phòng khách cũng không quay đầu lại.
Sao lại thế này?
Khoảng một giờ trước không phải nàng vẫn kiên định về việc sẽ không trở về nhà sao?
Tại sao mới chỉ hơn một giờ về nhà, ăn cơm của tiểu cô nương, còn cảm động đến không thể giải thích được.
Quả thật hoang đường.
Tiểu cô nương là ma.
Tiểu cô nương là ma.
Tiểu cô nương là ma.
Ôn Dư Nhiễm đặt vòi hoa sen lên trán, nước ấm chảy dài trên má trượt xuống, ở trong lòng cứ lặp đi lặp lại sự thật này.
Tiểu cô nương là ma, các nàng không thể ở chung, không có khả năng chính là không có khả năng, đừng động đến tâm tư không nên động. Nàng vẫn còn người nhà, Diệp Thấm Miên còn trông cậy vào nàng sẽ cưới được một người vợ đáng tin cậy về nhà. Vừa rồi nàng chỉ là nhất thời xúc động cho nên mới trở về, không thể chứng minh được điều gì.
Ôn Dư Nhiễm từng câu bày ra lý do, từng câu nói cho bản thân nàng nghe, muốn khắc sâu những suy nghĩ này vào trong đầu, dùng hết toàn lực để củng cố ý chí không vững của mình.
Sau khi tắm xong, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy bản thân gần như bình tĩnh lại.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, dựa thói quen nàng đưa tay lên giá treo tìm kiếm, nhưng không bắt được cái gì cả.
Ôn Dư Nhiễm sửng sốt một chút.
Khăn tắm của nàng... dường như vẫn còn ở ngoài ban công...
Vừa rồi động tác quá vội vàng, khi vào phòng tắm nàng cũng không có để ý quá nhiều, cho nên đã quên lấy khăn tắm......
Ôn Dư Nhiễm dùng ngón tay cắm sâu vào trong tóc, ấn một bên đầu, trong lòng đã rối loạn thành một đoàn.
"Ninh An......" Ôn Dư Nhiễm hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng.
Giây tiếp theo.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của tiểu cô nương vang lên từ bên ngoài truyền đến phòng tắm.
Âm thanh rất gần.
Thật giống như là......... vẫn luôn đứng ở ngoài cửa.......
Điều này thật sự giống như chuyện mà tiểu cô nương sẽ làm.
Ngón tay của Ôn Dư Nhiễm khẽ run lên một chút, nàng kiềm chế sợ hãi nhàn nhạt, hướng ra bên ngoài cửa nói:
"Giúp tôi lấy khăn tắm, nó ở bên ngoài ban công."
Ninh An nhỏ giọng đáp "Vâng."
Ôn Dư Nhiễm đứng một mình dưới ngọn đèn ấm áp, trên người còn đọng lại những giọt nước, khiến nàng cảm thấy có chút rét run.
"Em đã lấy khăn tắm." Giọng nói của Ninh An vang lên từ cửa truyền vào.
Hô hấp của Ôn Dư Nhiễm thắt lại một cách khó hiểu.
Chỉ cách một cánh cửa.
"Chị mở cửa ra một chút đi, em sẽ đưa cho chị." Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói.
Giọng nói ngọt ngào mang theo một chút hàm ý, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến ám chỉ khác.
Tình huống hiện tại thật quá xấu hổ, những ký ức hỗn loạn trong sâu thẳm tâm trí lại hiện lên, hiện tại Ôn Dư Nhiễm vẫn còn đau ở thắt lưng, nàng vừa nhờ tiểu cô nương giúp đỡ cho nên cũng không thể tức giận được.
"Chị mở cửa ra một chút đi." Giọng nói của tiểu cô nương lại vang lên.
Ôn Dư Nhiẽm đè nén những suy nghĩ lộn xộn đó xuống, cầm lấm quần áo đơn giản che lại, sau đó chống đầu gối vào sau cửa, hít sâu một hơi, dùng ngón tay nắm lấy tay cửa, ấn xuống, mở ra một khe cửa nhỏ.....
Tay của Ninh An dò xét đi vào, trên ngón tay nắm theo một chiếc khăn tắm.
Những ngón tay của tiểu cô nương trắng nõn, thon thả và lành lạnh.
Khi Ôn Dư Nhiễm nhận lấy khăn tắm, nàng vô tình chạm vào đầu ngón tay của tiểu cô nương, cái chạm lãnh lẽo khiến nàng rùng mình một cái.
Nàng nhanh chóng lấy khăn tắm khoác lên người.
"Lấy tay ra đi, tôi muốn đóng cửa." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm trở nên thanh lãnh.
"Ồ." Tiểu cô nương thấp giọng lên tiếng.
Trong giọng nói mơ hồ lộ ra một tia ủy khuất.
Sau đó, bàn tay kia thật sự từng chút một rút trở về.
Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng đóng cửa lại, tim đập rất nhanh. Nàng quấn khăn tắm, tựa lưng vào cửa thở dốc mấy hơi, trong lòng còn sợ hãi.
Nửa phút trôi qua.
Ôn Dư Nhiễm gần như đã bình tĩnh lại, tháo mũ tắm xuống, mặc bộ đồ ngủ lên người, đối mặt với chiếc gương thoa lên một ít kem dưỡng da.
Nàng nhìn khuôn mặt lạnh như băng cùng với vành tai phiếm hồng trong gương, trong đầu có một giọng nói nhỏ vang lên.
——Tiểu cô nương.........thế nào lại đưa xong khăn tắm rồi rời đi........
Ôn Dư Nhiễm cũng không biết nàng đang vui mừng hay là thất vọng, nàng lắc đầu ném âm thanh kỳ lạ này ra khỏi đầu.
................
editor: chương này đủ 50 vote, ngày mai em sẽ up chương tiếp theo
Trái tim của Ôn Dư Nhiễm co thắt lại một chút, sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một người, tình huống này có chút kinh hãi, nàng hít một hơi thật sâu rồi nhìn chiếc váy ngủ màu trắng của tiểu cô nương, từ từ thả lỏng lại.
"Em......"
Ôn Dư Nhiễm dùng ngón tay siết chặt mép bàn ăn bên cạnh, cứng ngắc suy nghĩ lời nói, nàng vốn dĩ muốn hỏi tiểu cô nương đã đứng nhìn bao lâu rồi, nhưng không nói ra được, cuối cùng nàng chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
"Mới hơn 9 giờ." Ninh An nghiêng đầu trả lời.
Giải thích rất hoàn hảo.
Sinh viên đại học làm sao mà có thể đi ngủ lúc 9 giờ?
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ, tiểu cô nương đều đã nhìn thấy cảnh tượng nàng ăn cơm, giống như tâm tư bị vạch trần, được bày ra dưới ánh sáng.
"Tôi sẽ thu dọn bát, em đừng đứng ở chỗ này." Ôn Dư Nhiễm thay đổi ánh mắt, nói sang chuyện khác.
"Vậy thì em sẽ giúp chị." Ninh An mỉm cười ngọt ngào.
Ôn Dư Nhiễm nhìn sang chỗ khác, "Ừm" một tiếng, cũng không từ chối nữa.
Tiếp theo tiểu cô nương bước đến bên cạnh nàng, cầm bát đũa thu dọn sạch sẽ, động tác rất nhẹ nhàng và uyển chuyển.
Cánh tay trắng nõn vẫn cứ đung đưa trước mắt Ôn Dư Nhiễm.
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh kia khiến Ôn Dư Nhiễm có chút thất thần, đến khi nàng có phản ứng lại, tiểu cô nương đã thu dọn mọi thứ rồi đi vào phòng bếp.
Tiếng nước xôn xao từ trong phòng bếp truyền ra.
Ôn Dư Nhiễm vừa mới cầm bát đũa lên cũng chưa kịp làm gì, nàng khó tránh khỏi có chút băng khoăn, vì thế liền đi vào phòng bếp.
"Bát đũa cứ để cho tôi rửa." Ôn Dư Nhiễm nói.
Ninh An quay đầu lại, yên lặng nhìn nàng một lúc rồi nói: "Vâng."
Sau đó Ninh An bước ra ngoài nhường chỗ.
Từ nhỏ đến giờ, Ôn Dư Nhiễm chưa bao giờ tự nấu ăn chứ đừng nói là rửa bát. Nàng thậm chí còn chưa sử dụng đến máy rửa bát tự động.
Bây giờ nàng nhìn đống bát đũa dính đầy dầu mỡ trong bồn, cảm thấy có chút bối rối.
Tiểu cô nương vẫn còn đứng ở phía sau nhìn.
"Em đi chỗ khác chơi trước đi, đợi lát nữa tôi sẽ rửa xong." Ôn Dư Nhiễm cảm thấy ánh mắt phía sau lưng có chút xuyên thấu, nàng muốn đánh lạc hướng tiểu cô nương.
Ninh An không đáp lời, cũng không nhúc nhích.
Cứ như vậy nhìn nàng.
Ôn Dư Nhiễm cũng không có ý đuổi người, cúi đầu bắt đầu rửa bát, vốn dĩ đây là lần đầu tiên rửa bát, ở phía sau còn có tiểu cô nương đang nhìn, càng tăng thêm vài phần bối rối, động tác tay chân có chút luống cuống
"Xoảng!"
Ôn Dư Nhiễm đã làm vỡ một cái bát. Vốn dĩ trên thân bát đều là chất tẩy rửa nên có chút trượt tay, với lại nàng thiếu kinh nghiệm không thể cầm chắc, cho nên không cần thận làm rơi.
"Để cho em rửa đi." Ninh An ở phía sau nói.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng nhìn những mảnh vỡ vụn trên mặt đất, hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói:
"Không sao, vừa rồi tôi không cẩn thận, đợi lát nữa rửa xong thì tôi sẽ quét dọn sau."
Hai phút sau.
"Xoảng!"
Ôn Dư Nhiễm làm rơi chiếc bát thứ hai.
"Tay có chút run, đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không làm rơi nữa." Sắc mặt của Ôn Dư Nhiễm không chút thay đổi giải thích.
Năm phút sau.
"Xoảng!"
Ôn Dư Nhiễm nhìn những cái bát bị nghiền nát trên mặt đất, trong lòng rơi vào trầm tư.
"Ôn Dư Nhiễm, chị đi ra ngoài trước đi, em sẽ giải quyết." Giọng của Ninh An lại vang lên từ phía sau.
Lần này Ôn Dư Nhiễm cũng không nói gì nữa, cẩn thận tránh đi mảnh vỡ, đi ra khỏi phòng bếp, nhường vị trí cho tiểu cô nương.
Nàng nhìn tiểu cô nương ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh nhỏ cho vào sọt rác.
Bầu không khí này không thể giải thích được, ấm áp đến khó tả, với ánh đèn màu vàng chiếu vào phía sau cổ của tiểu cô nương, hai bím tóc đen nhánh nhẹ nhàng vòng qua cổ. Dường như các nàng được sinh ra là để sống chung dưới một mái nhà như thế này.
Nhìn tiểu cô nương như vậy, không giống một hồn ma chút nào.
Giống như là một làn khói có nhân khí.
Có thực thể sinh động, có sinh mệnh, đối với nàng rất tốt.
..........
"Đã xong."
"Ừm, đã làm phiền em rồi." Ôn Dư Nhiễm dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: "Tôi đi tắm đây."
Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm cũng không biết mình đang trốn tránh cái gì, nhanh chóng bước đến phòng khách cũng không quay đầu lại.
Sao lại thế này?
Khoảng một giờ trước không phải nàng vẫn kiên định về việc sẽ không trở về nhà sao?
Tại sao mới chỉ hơn một giờ về nhà, ăn cơm của tiểu cô nương, còn cảm động đến không thể giải thích được.
Quả thật hoang đường.
Tiểu cô nương là ma.
Tiểu cô nương là ma.
Tiểu cô nương là ma.
Ôn Dư Nhiễm đặt vòi hoa sen lên trán, nước ấm chảy dài trên má trượt xuống, ở trong lòng cứ lặp đi lặp lại sự thật này.
Tiểu cô nương là ma, các nàng không thể ở chung, không có khả năng chính là không có khả năng, đừng động đến tâm tư không nên động. Nàng vẫn còn người nhà, Diệp Thấm Miên còn trông cậy vào nàng sẽ cưới được một người vợ đáng tin cậy về nhà. Vừa rồi nàng chỉ là nhất thời xúc động cho nên mới trở về, không thể chứng minh được điều gì.
Ôn Dư Nhiễm từng câu bày ra lý do, từng câu nói cho bản thân nàng nghe, muốn khắc sâu những suy nghĩ này vào trong đầu, dùng hết toàn lực để củng cố ý chí không vững của mình.
Sau khi tắm xong, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy bản thân gần như bình tĩnh lại.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, dựa thói quen nàng đưa tay lên giá treo tìm kiếm, nhưng không bắt được cái gì cả.
Ôn Dư Nhiễm sửng sốt một chút.
Khăn tắm của nàng... dường như vẫn còn ở ngoài ban công...
Vừa rồi động tác quá vội vàng, khi vào phòng tắm nàng cũng không có để ý quá nhiều, cho nên đã quên lấy khăn tắm......
Ôn Dư Nhiễm dùng ngón tay cắm sâu vào trong tóc, ấn một bên đầu, trong lòng đã rối loạn thành một đoàn.
"Ninh An......" Ôn Dư Nhiễm hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng.
Giây tiếp theo.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của tiểu cô nương vang lên từ bên ngoài truyền đến phòng tắm.
Âm thanh rất gần.
Thật giống như là......... vẫn luôn đứng ở ngoài cửa.......
Điều này thật sự giống như chuyện mà tiểu cô nương sẽ làm.
Ngón tay của Ôn Dư Nhiễm khẽ run lên một chút, nàng kiềm chế sợ hãi nhàn nhạt, hướng ra bên ngoài cửa nói:
"Giúp tôi lấy khăn tắm, nó ở bên ngoài ban công."
Ninh An nhỏ giọng đáp "Vâng."
Ôn Dư Nhiễm đứng một mình dưới ngọn đèn ấm áp, trên người còn đọng lại những giọt nước, khiến nàng cảm thấy có chút rét run.
"Em đã lấy khăn tắm." Giọng nói của Ninh An vang lên từ cửa truyền vào.
Hô hấp của Ôn Dư Nhiễm thắt lại một cách khó hiểu.
Chỉ cách một cánh cửa.
"Chị mở cửa ra một chút đi, em sẽ đưa cho chị." Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói.
Giọng nói ngọt ngào mang theo một chút hàm ý, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến ám chỉ khác.
Tình huống hiện tại thật quá xấu hổ, những ký ức hỗn loạn trong sâu thẳm tâm trí lại hiện lên, hiện tại Ôn Dư Nhiễm vẫn còn đau ở thắt lưng, nàng vừa nhờ tiểu cô nương giúp đỡ cho nên cũng không thể tức giận được.
"Chị mở cửa ra một chút đi." Giọng nói của tiểu cô nương lại vang lên.
Ôn Dư Nhiẽm đè nén những suy nghĩ lộn xộn đó xuống, cầm lấm quần áo đơn giản che lại, sau đó chống đầu gối vào sau cửa, hít sâu một hơi, dùng ngón tay nắm lấy tay cửa, ấn xuống, mở ra một khe cửa nhỏ.....
Tay của Ninh An dò xét đi vào, trên ngón tay nắm theo một chiếc khăn tắm.
Những ngón tay của tiểu cô nương trắng nõn, thon thả và lành lạnh.
Khi Ôn Dư Nhiễm nhận lấy khăn tắm, nàng vô tình chạm vào đầu ngón tay của tiểu cô nương, cái chạm lãnh lẽo khiến nàng rùng mình một cái.
Nàng nhanh chóng lấy khăn tắm khoác lên người.
"Lấy tay ra đi, tôi muốn đóng cửa." Giọng nói của Ôn Dư Nhiễm trở nên thanh lãnh.
"Ồ." Tiểu cô nương thấp giọng lên tiếng.
Trong giọng nói mơ hồ lộ ra một tia ủy khuất.
Sau đó, bàn tay kia thật sự từng chút một rút trở về.
Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng đóng cửa lại, tim đập rất nhanh. Nàng quấn khăn tắm, tựa lưng vào cửa thở dốc mấy hơi, trong lòng còn sợ hãi.
Nửa phút trôi qua.
Ôn Dư Nhiễm gần như đã bình tĩnh lại, tháo mũ tắm xuống, mặc bộ đồ ngủ lên người, đối mặt với chiếc gương thoa lên một ít kem dưỡng da.
Nàng nhìn khuôn mặt lạnh như băng cùng với vành tai phiếm hồng trong gương, trong đầu có một giọng nói nhỏ vang lên.
——Tiểu cô nương.........thế nào lại đưa xong khăn tắm rồi rời đi........
Ôn Dư Nhiễm cũng không biết nàng đang vui mừng hay là thất vọng, nàng lắc đầu ném âm thanh kỳ lạ này ra khỏi đầu.
................
editor: chương này đủ 50 vote, ngày mai em sẽ up chương tiếp theo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.