Chương 30: Nụ hôn dài 3 phút
Ải Cân Hài
10/05/2021
............
"Xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ?"
Ôn Dư Nhiễm bị âm thanh dò hỏi kéo lại, lấy lại một chút bình tĩnh.
"Có." Ôn Dư Nhiễm lên tiếng, sau đó đưa phiếu đặt bàn trên điện thoại ra.
Sau khi được xác nhận, người phục vụ dẫn Ôn Dư Nhiễm cùng Ninh An đến vị trí của các nàng.
Hai người ngồi xuống.
Tiểu cô nương nghiêng đầu ngồi ở phía đối diện, tay trái nâng gương mặt, bím tóc nghiêng qua một bên đáp trên vai, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Dư Nhiễm, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Hoa hồng do Ôn Dư Nhiễm tặng đã được đặt trên ghế xe, không có mang vào. Nhưng có một chiếc bình hoa mảnh mai được đặt ở bên cạnh bàn ăn, bên trong bình hoa được cắm những nhánh hoa hồng kiều diễm ướt át.
Nhà hàng này mới mở chưa đầy hai tháng nhưng vẫn có tiếng trong thành phố, nghe nói bầu không khí ở đây cũng không tồi.
Rất nhanh chóng, Ôn Dư Nhiễm cảm nhận được bầu không khí tình nhân trong nhà hàng.
Tấm lụa mềm mại rủ xuống mờ ảo, không gian như được tách ra thành nửa ẩn nửa hiện. Âm thanh du dương của đàn piano truyền đến bên tai, màu sắc của ánh đèn nửa sáng nửa tối, không khí cực kỳ ái muội. Bên bàn có một giá cắm nến, ngọn nến nảy lửa lên, một tầng ánh sáng nhu hoà phủ lên sườn mặt của tiểu cô nương, màu sắc hoa hồng trong bình giống như màu môi của tiểu cô nương.
Bầu không khí rất ái muội làm cho lòng người căng thẳng.
Lúc này nhân viên phục vụ vén tấm lụa bước vào, bắt đầu giới thiệu.
"Thật xin lỗi đã quấy rầy quý khách. Đây là thực đơn, tôi sẽ giới thiệu với quý khách một chút. Hôm nay nhà hàng của chúng tôi có sự kiện đặc biệt, chỉ cần....."
Giọng nói này đột nhiên cắt đứt mọi liên tưởng, bầu không khí ái muội trước đó cũng lập tức biến mất.
"Cảm ơn, để chúng tôi tự xem đi."
Ôn Dư Nhiễm ngắt lời nhân viên phục vụ, nàng không quan tâm đến những số tiền nhỏ nhoi này, tự nhiên cũng không quan tâm đến những sự kiện đặc biệt.
Nhân viên phục vụ cũng không nói nữa, chỉ yên lặng đứng chờ hai người gọi món.
Có hai bảng thực đơn, Ôn Dư Nhiễm và Ninh An mỗi người lấy một cái.
Ôn Dư Nhiễm nhìn tên các món ăn trong thực đơn, nhìn mặt chữ căn bản không thể phân tích ra được nguyên liệu nấu ăn, nên cảm thấy gọi món gì cũng đều không sao cả, dù sao đến nơi này cũng không phải vì để ăn ngon.
Vì thế Ôn Dư Nhiễm để thực đơn sang một bên, đem quyền quyết định cho tiểu cô nương lựa chọn:
"Em có gì muốn gọi không?"
Sau một hồi yên lặng.
"Cái này... có thể chứ?" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của tiểu cô nương truyền đến, càng lúc càng gần.
Có một ngón tay trắng nõn đặt trong tầm mắt của Ôn Dư Nhiễm.
Chỉ thấy tiểu cô nương đứng dậy khỏi vị trí của mình, dùng ngón tay chỉ lên một dòng trên thực đơn của Ôn Dư Nhiễm, nhỏ giọng nói.
Vì để có thể chỉ vào thực đơn của Ôn Dư Nhiễm, tiểu cô nương chống khuỷu tay còn lại dựa vào mặt bàn, gần như dính chặt vào mặt bàn, bím tóc đen nhánh rũ xuống dưới, cổ tay áo kéo lên một chút, làm lộ ra cổ tay trắng như sứ, trắng đến chói mắt.
Khoảng cách khuôn mặt rất gần Ôn Dư Nhiễm.
Rất gần.
Ôn Dư Nhiễm hơi ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy lông mi cùng với chóp mũi nhỏ nhắn của tiểu cô nương.
Tim đập lỡ một nhịp.
Lúc này, Ôn Dư Nhiễm nhìn mấy chữ trên thực đơn đều rất mơ hồ, bất cứ cái gì cũng không tiếp thu được, tự nhiên cũng không có tâm tư xem dòng chữ mà tiểu cô nương đang chỉ là gì.
"Em có thể gọi bất cứ thứ gì mình muốn." Ôn Dư Nhiễm rũ mắt xuống, nói với giọng nói ngây ngốc.
"Thật sự có thể chứ?" Tiểu cô nương nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi một câu.
"Đương nhiên, không cần suy nghĩ......"
Giây tiếp theo.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy cằm của mình bị một bàn tay lạnh lẽo siết chặt, sau đó được đôi môi mềm mại của tiểu cô nương bao phủ lên.
Lần này, tiểu cô nương không cho Ôn Dư Nhiễm thời gian phản ứng, cô lập tức dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của Ôn Dư Nhiễm ra, tàn sát bừa bãi lướt qua, hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào gốc lưỡi.
Ôn Dư Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim đập bên tai.
Chờ đến lúc nàng có phản ứng, thì đã mất quyền chủ động.
Thế nào lại như vậy......
Nụ hôn này đến bất ngờ không thể hiểu được, nhưng Ôn Dư Nhiễm căn bản không có thời gian để suy nghĩ nụ hôn này bắt đầu như thế nào, trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm-----đó chính là muốn hoà vào nhau thành một.
Ôn Dư Nhiễm cố nén nhịp tim, để làm bản thân bình tĩnh trở lại, điều chỉnh hô hấp, cố gắng giành lại thế chủ động.
Tiểu cô nương hôn cũng không có quá nhiều kỹ xảo, hôn đến lộn xộn, nhưng lại mang theo mười phần tính xâm lược, Ôn Dư Nhiễm vô thức bị tiết tấu mang đi, hai đầu lưỡi dây dưa ở bên nhau.
Tư thế bị giam của hàm dưới quá mức khó xử, Ôn Dư Nhiễm đưa ngón tay lên, muốn bẻ tay tiểu cô nương.
Nhưng không nghĩ đến tiểu cô nương buông lỏng hàm dưới ra, trực tiếp khóa các ngón tay của nàng lại, dùng một lực đạo rất lớn, nàng không thể nào thoát ra được, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Thật vất vả đầu óc mới tỉnh táo một chút, bây giờ lại trở nên hỗn độn, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn và đầu óc choáng váng.
Ôn Dư Nhiễm không biết nụ hôn kéo dài trong bao lâu, chờ đến thời điểm nàng gần như tắt thở, cuối cùng tiểu cô nương cũng buông lỏng nàng ra.
Sau khi rời môi, Ôn Dư Nhiễm mở to miệng hít vài hơi, rồi dùng hết toàn lực để điều chỉnh bản thân lại, cuối cùng cũng giảm tần suất hô hấp xuống mức bình thường.
Ngẩng đầu lên liền thấy tiểu cô nương vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, hô hấp không loạn, mặt không đỏ, giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe giảng bài.
Quá tà môn.
Thật sự quá tà môn.
Ôn Dư Nhiễm nghĩ thầm trong lòng, lúng túng chỉnh cổ áo lại, trở về dáng ngồi ưu nhã
"Chúc mừng cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ hôn môi nhau kéo dài trong 3 phút, có thể tận hưởng gói cấp A dành cho cặp đôi với mức giảm giá 30%. Xin hỏi có yêu cầu gì nữa không?"
Giọng của nhân viên phục vụ đột nhiên vang lên bên tai, lúc này Ôn Dư Nhiễm mới nhận ra rằng nhân viên phục vụ vẫn còn đứng ở bên cạnh.
Nhân viên phục vụ ở đây có tố chất cực kỳ tốt, sau khi nhìn hai người con gái hôn môi, cũng không có biểu hiện gì không ổn.
"Em gọi nhiêu đó đủ rồi, Ôn tổng còn muốn gọi gì thêm nữa không?" Tiểu cô nương nhỏ nhẹ nói, giọng nói vẫn như bình thường, hơi thở cũng không có chút nào lộn xộn, dấu hiệu sau khi hôn môi cũng không có.
Ôn Dư Nhiễm vén tóc, che đi vành tai đang phiếm hồn, banh mặt nói: " Bao nhiêu đó được rồi."
Vì vậy, nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn đi ra ngoài.
..........
Không khí lại rơi vào giằng co.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Ôn Dư Nhiễm nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không có việc gì, nhìn chằm chằm phía sau tiểu cô nương.
"Ôn tổng, em chỉ là muốn gọi phần ăn đó, chị cũng đã đồng ý."
Tiểu cô nương đã mở miệng, giọng điệu rất nghiêm túc, giống như là đang thật sự giải thích nguyên nhân.
Ôn Dư Nhiễm tuỳ ý "ừm"một tiếng, không nói chuyện.
Nàng cảm thấy buổi hẹn hò này thật thất bại.
Chưa nhìn thấy được đôi mắt lưng tròng nước mắt và gương mặt đỏ bừng của tiểu cô nương, còn nàng bị làm cho xấu hổ đến như vậy, hoàn toàn lệch khỏi khung cảnh mong đợi.
Loại cảm giác này thật không thoải mái.
Đồ ăn được mang lên.
Bò bít tết hình trái tim, một bình nước trái cây lớn với hai ống hút, một món súp kem được trang trí bằng cánh hoa hồng... tất cả đều được bày lên một chiếc bàn nhỏ.
Trong thời điểm ăn cơm, Ôn Dư Nhiễm trong lòng không vui, cũng không lên tiếng nói chuyện, tiểu cô nương cũng có vẻ im lặng, ăn thật sự rất ít.
Đối với bình nước trái cây có hai ống hút kia, ngày thường Ôn Dư Nhiễm có thói quen uống nước trái cây, cho nên cũng không có đụng vào.
Bầu không khí lạnh đi và cứng đờ.
Sau khi ăn xong, hóa đơn cũng đã được thanh toán xong, Ôn Dư Nhiễm liền xách túi bước ra ngoài, cũng không hề quay đầu lại.
Đi được vài bước.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy đầu ngón út có chút lạnh ----- chính là ngón út của tiểu cô nương nhẹ nhàng móc lên.
Ôn Dư Nhiễm khẽ nhíu mày, cứng đờ trong chốc lát, cũng không có bỏ ra.
Hai giây sau, đầu ngón áp út cũng có chút lạnh.
Rồi sau đó là đầu ngón giữa, đầu ngón trỏ.......
Tiểu cô nương cứ như vậy, từng chút một chạm vào thăm dò, cuối cùng đã nắm lấy hết tay phải của nàng.
Thần kinh của Ôn Dư Nhiễm căng chặt, mọi cảm giác đều bị phóng đại. Xúc cảm trên tay phải rất nhỏ, mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ.
Cảm giác...... cũng không quá tệ.
Nghĩ như vậy, Ôn Dư Nhiễm cong lên khóe miệng lên một chút.
Có vẻ như không còn khó chịu như vậy nữa.
...............
Editor: chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương tiếp theo. ^^
"Xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ?"
Ôn Dư Nhiễm bị âm thanh dò hỏi kéo lại, lấy lại một chút bình tĩnh.
"Có." Ôn Dư Nhiễm lên tiếng, sau đó đưa phiếu đặt bàn trên điện thoại ra.
Sau khi được xác nhận, người phục vụ dẫn Ôn Dư Nhiễm cùng Ninh An đến vị trí của các nàng.
Hai người ngồi xuống.
Tiểu cô nương nghiêng đầu ngồi ở phía đối diện, tay trái nâng gương mặt, bím tóc nghiêng qua một bên đáp trên vai, ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Dư Nhiễm, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Hoa hồng do Ôn Dư Nhiễm tặng đã được đặt trên ghế xe, không có mang vào. Nhưng có một chiếc bình hoa mảnh mai được đặt ở bên cạnh bàn ăn, bên trong bình hoa được cắm những nhánh hoa hồng kiều diễm ướt át.
Nhà hàng này mới mở chưa đầy hai tháng nhưng vẫn có tiếng trong thành phố, nghe nói bầu không khí ở đây cũng không tồi.
Rất nhanh chóng, Ôn Dư Nhiễm cảm nhận được bầu không khí tình nhân trong nhà hàng.
Tấm lụa mềm mại rủ xuống mờ ảo, không gian như được tách ra thành nửa ẩn nửa hiện. Âm thanh du dương của đàn piano truyền đến bên tai, màu sắc của ánh đèn nửa sáng nửa tối, không khí cực kỳ ái muội. Bên bàn có một giá cắm nến, ngọn nến nảy lửa lên, một tầng ánh sáng nhu hoà phủ lên sườn mặt của tiểu cô nương, màu sắc hoa hồng trong bình giống như màu môi của tiểu cô nương.
Bầu không khí rất ái muội làm cho lòng người căng thẳng.
Lúc này nhân viên phục vụ vén tấm lụa bước vào, bắt đầu giới thiệu.
"Thật xin lỗi đã quấy rầy quý khách. Đây là thực đơn, tôi sẽ giới thiệu với quý khách một chút. Hôm nay nhà hàng của chúng tôi có sự kiện đặc biệt, chỉ cần....."
Giọng nói này đột nhiên cắt đứt mọi liên tưởng, bầu không khí ái muội trước đó cũng lập tức biến mất.
"Cảm ơn, để chúng tôi tự xem đi."
Ôn Dư Nhiễm ngắt lời nhân viên phục vụ, nàng không quan tâm đến những số tiền nhỏ nhoi này, tự nhiên cũng không quan tâm đến những sự kiện đặc biệt.
Nhân viên phục vụ cũng không nói nữa, chỉ yên lặng đứng chờ hai người gọi món.
Có hai bảng thực đơn, Ôn Dư Nhiễm và Ninh An mỗi người lấy một cái.
Ôn Dư Nhiễm nhìn tên các món ăn trong thực đơn, nhìn mặt chữ căn bản không thể phân tích ra được nguyên liệu nấu ăn, nên cảm thấy gọi món gì cũng đều không sao cả, dù sao đến nơi này cũng không phải vì để ăn ngon.
Vì thế Ôn Dư Nhiễm để thực đơn sang một bên, đem quyền quyết định cho tiểu cô nương lựa chọn:
"Em có gì muốn gọi không?"
Sau một hồi yên lặng.
"Cái này... có thể chứ?" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của tiểu cô nương truyền đến, càng lúc càng gần.
Có một ngón tay trắng nõn đặt trong tầm mắt của Ôn Dư Nhiễm.
Chỉ thấy tiểu cô nương đứng dậy khỏi vị trí của mình, dùng ngón tay chỉ lên một dòng trên thực đơn của Ôn Dư Nhiễm, nhỏ giọng nói.
Vì để có thể chỉ vào thực đơn của Ôn Dư Nhiễm, tiểu cô nương chống khuỷu tay còn lại dựa vào mặt bàn, gần như dính chặt vào mặt bàn, bím tóc đen nhánh rũ xuống dưới, cổ tay áo kéo lên một chút, làm lộ ra cổ tay trắng như sứ, trắng đến chói mắt.
Khoảng cách khuôn mặt rất gần Ôn Dư Nhiễm.
Rất gần.
Ôn Dư Nhiễm hơi ngẩng đầu lên, là có thể nhìn thấy lông mi cùng với chóp mũi nhỏ nhắn của tiểu cô nương.
Tim đập lỡ một nhịp.
Lúc này, Ôn Dư Nhiễm nhìn mấy chữ trên thực đơn đều rất mơ hồ, bất cứ cái gì cũng không tiếp thu được, tự nhiên cũng không có tâm tư xem dòng chữ mà tiểu cô nương đang chỉ là gì.
"Em có thể gọi bất cứ thứ gì mình muốn." Ôn Dư Nhiễm rũ mắt xuống, nói với giọng nói ngây ngốc.
"Thật sự có thể chứ?" Tiểu cô nương nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi một câu.
"Đương nhiên, không cần suy nghĩ......"
Giây tiếp theo.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy cằm của mình bị một bàn tay lạnh lẽo siết chặt, sau đó được đôi môi mềm mại của tiểu cô nương bao phủ lên.
Lần này, tiểu cô nương không cho Ôn Dư Nhiễm thời gian phản ứng, cô lập tức dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của Ôn Dư Nhiễm ra, tàn sát bừa bãi lướt qua, hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào gốc lưỡi.
Ôn Dư Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim đập bên tai.
Chờ đến lúc nàng có phản ứng, thì đã mất quyền chủ động.
Thế nào lại như vậy......
Nụ hôn này đến bất ngờ không thể hiểu được, nhưng Ôn Dư Nhiễm căn bản không có thời gian để suy nghĩ nụ hôn này bắt đầu như thế nào, trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm-----đó chính là muốn hoà vào nhau thành một.
Ôn Dư Nhiễm cố nén nhịp tim, để làm bản thân bình tĩnh trở lại, điều chỉnh hô hấp, cố gắng giành lại thế chủ động.
Tiểu cô nương hôn cũng không có quá nhiều kỹ xảo, hôn đến lộn xộn, nhưng lại mang theo mười phần tính xâm lược, Ôn Dư Nhiễm vô thức bị tiết tấu mang đi, hai đầu lưỡi dây dưa ở bên nhau.
Tư thế bị giam của hàm dưới quá mức khó xử, Ôn Dư Nhiễm đưa ngón tay lên, muốn bẻ tay tiểu cô nương.
Nhưng không nghĩ đến tiểu cô nương buông lỏng hàm dưới ra, trực tiếp khóa các ngón tay của nàng lại, dùng một lực đạo rất lớn, nàng không thể nào thoát ra được, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Thật vất vả đầu óc mới tỉnh táo một chút, bây giờ lại trở nên hỗn độn, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn và đầu óc choáng váng.
Ôn Dư Nhiễm không biết nụ hôn kéo dài trong bao lâu, chờ đến thời điểm nàng gần như tắt thở, cuối cùng tiểu cô nương cũng buông lỏng nàng ra.
Sau khi rời môi, Ôn Dư Nhiễm mở to miệng hít vài hơi, rồi dùng hết toàn lực để điều chỉnh bản thân lại, cuối cùng cũng giảm tần suất hô hấp xuống mức bình thường.
Ngẩng đầu lên liền thấy tiểu cô nương vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đối diện, hô hấp không loạn, mặt không đỏ, giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe giảng bài.
Quá tà môn.
Thật sự quá tà môn.
Ôn Dư Nhiễm nghĩ thầm trong lòng, lúng túng chỉnh cổ áo lại, trở về dáng ngồi ưu nhã
"Chúc mừng cả hai đã hoàn thành nhiệm vụ hôn môi nhau kéo dài trong 3 phút, có thể tận hưởng gói cấp A dành cho cặp đôi với mức giảm giá 30%. Xin hỏi có yêu cầu gì nữa không?"
Giọng của nhân viên phục vụ đột nhiên vang lên bên tai, lúc này Ôn Dư Nhiễm mới nhận ra rằng nhân viên phục vụ vẫn còn đứng ở bên cạnh.
Nhân viên phục vụ ở đây có tố chất cực kỳ tốt, sau khi nhìn hai người con gái hôn môi, cũng không có biểu hiện gì không ổn.
"Em gọi nhiêu đó đủ rồi, Ôn tổng còn muốn gọi gì thêm nữa không?" Tiểu cô nương nhỏ nhẹ nói, giọng nói vẫn như bình thường, hơi thở cũng không có chút nào lộn xộn, dấu hiệu sau khi hôn môi cũng không có.
Ôn Dư Nhiễm vén tóc, che đi vành tai đang phiếm hồn, banh mặt nói: " Bao nhiêu đó được rồi."
Vì vậy, nhân viên phục vụ cầm lấy thực đơn đi ra ngoài.
..........
Không khí lại rơi vào giằng co.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Ôn Dư Nhiễm nhìn sang chỗ khác, giả vờ như không có việc gì, nhìn chằm chằm phía sau tiểu cô nương.
"Ôn tổng, em chỉ là muốn gọi phần ăn đó, chị cũng đã đồng ý."
Tiểu cô nương đã mở miệng, giọng điệu rất nghiêm túc, giống như là đang thật sự giải thích nguyên nhân.
Ôn Dư Nhiễm tuỳ ý "ừm"một tiếng, không nói chuyện.
Nàng cảm thấy buổi hẹn hò này thật thất bại.
Chưa nhìn thấy được đôi mắt lưng tròng nước mắt và gương mặt đỏ bừng của tiểu cô nương, còn nàng bị làm cho xấu hổ đến như vậy, hoàn toàn lệch khỏi khung cảnh mong đợi.
Loại cảm giác này thật không thoải mái.
Đồ ăn được mang lên.
Bò bít tết hình trái tim, một bình nước trái cây lớn với hai ống hút, một món súp kem được trang trí bằng cánh hoa hồng... tất cả đều được bày lên một chiếc bàn nhỏ.
Trong thời điểm ăn cơm, Ôn Dư Nhiễm trong lòng không vui, cũng không lên tiếng nói chuyện, tiểu cô nương cũng có vẻ im lặng, ăn thật sự rất ít.
Đối với bình nước trái cây có hai ống hút kia, ngày thường Ôn Dư Nhiễm có thói quen uống nước trái cây, cho nên cũng không có đụng vào.
Bầu không khí lạnh đi và cứng đờ.
Sau khi ăn xong, hóa đơn cũng đã được thanh toán xong, Ôn Dư Nhiễm liền xách túi bước ra ngoài, cũng không hề quay đầu lại.
Đi được vài bước.
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy đầu ngón út có chút lạnh ----- chính là ngón út của tiểu cô nương nhẹ nhàng móc lên.
Ôn Dư Nhiễm khẽ nhíu mày, cứng đờ trong chốc lát, cũng không có bỏ ra.
Hai giây sau, đầu ngón áp út cũng có chút lạnh.
Rồi sau đó là đầu ngón giữa, đầu ngón trỏ.......
Tiểu cô nương cứ như vậy, từng chút một chạm vào thăm dò, cuối cùng đã nắm lấy hết tay phải của nàng.
Thần kinh của Ôn Dư Nhiễm căng chặt, mọi cảm giác đều bị phóng đại. Xúc cảm trên tay phải rất nhỏ, mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ.
Cảm giác...... cũng không quá tệ.
Nghĩ như vậy, Ôn Dư Nhiễm cong lên khóe miệng lên một chút.
Có vẻ như không còn khó chịu như vậy nữa.
...............
Editor: chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương tiếp theo. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.