Chương 78
Túy Thư Nam Phi
15/03/2021
Xe dã ngoại là một vật tốt.
Điểm tốt nhất của nó là có thể kéo rèm lại, lại còn có thể trốn ở bên trong không ra.
Du Dữu núp vào một góc kín ở tầng trên, lấy vài vật dụng cưng cứng và đệm dựa lớn quây thành một cái động nhỏ, rồi chui vào đóng nắp lại.
Cảm giác an toàn level max!
Thương Am xuống xe mua đồ ăn vặt ở ven đường xong quay về, liếc tìm một vòng trong xe không thấy cậu, cuối cùng dừng ở trước đống vuông vuông nhỏ nhỏ này, thuần thục nâng tay gõ gõ.
Du Dữu ở bên trong lên tiếng: “Ai đó?”
Thương Am: “Bánh Tacos.”
Bên trong phát ra tiếng sột soạt, rồi một bàn tay nhỏ, trắng nõn nà thò ra từ trong khe hở, quơ quào bốn phía.
Thương Am đặt đồ ăn vào trong tay cậu, thở dài: “Ra ăn đi.”
“Không muốn ~”
Thương Am nắm lấy cái tay kia, ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu hôn lên cổ tay, rồi dọc theo đường cong của cánh tay, hôn đến tận khuỷu tay.
Tay Du Dữu run lên, suýt nữa làm rơi cả bánh Tacos, “hic hic” giằng lại.
“Anh đừng có giở trò lưu manh nữa, có giỏi thì xe chấn* luôn đi!”
Xe chấn: chắc là ai cũng biết rồi, nhưng mà vẫn cứ chú thích nhỏ nhỏ là nó là ấy ấy trong xe ó cả nhà.
Thương Am thẩm nhủ, cũng không phải hắn không dám.
Chỉ là trước đó phải đậu xe ở chỗ nào đó tương đối ít người thì tiện hơn, làm ở trước tiệm bánh Tacos có vẻ không hay lắm.
Nửa tiếng sau.
Du Dữu bò từ trong ổ nhỏ ra, thấy Thương Am đã trải xong ga giường, thật sự định xe chấn chút chút thì hết hồn.
“Không.”
Vèo một cái, lại chui vào.
“Giờ em không muốn làm, chỉ muốn về nhà.” Du Dữu thà chết chứ không chịu khuất phục, kiên định nói: “Trước khi về nhà, em muốn thủ thân như ngọc!”
100 ở bên cạnh lạnh nhạt nói móc ” Cụm từ ‘thủ thân như ngọc’ không thể dùng như vậy được. Cậu làm như vậy thì chỉ có thể gọi là từ chối sinh hoạt chồng chồng, tự sướng một mình.”
Thương Am: “Tự sướng một mình?”
Du Dữu: “… Em bị oan! Em không có!”
100 tiếp tục phá đám: “Cậu ấy có, công cụ gây án giấu ở trong cái ổ nhỏ ấy. Còn thừa dịp anh không có ở đây lén gọi phục vụ bên ngoài qua cửa sổ.”
Thương Am: “Gọi phục vụ bên ngoài?”
Du Dữu: “Ấy ấy ấy! Ý là gọi thức ăn ngoài á! Không có phục vụ đâu! Không có phục vụ! 100 tôi cắn chết cậu bây giờ!”
Ha ha.
100 tỉnh táo cười thầm.
Cắn tôi? Tôi sợ chắc?
Lúc này 451 gửi tin nhắn cho 100.
Giục nó, hỏi nó khi nào về, khi nào thì có thể lấy lại được năng lượng.
100 nói sắp rồi, sắp rồi.
【Yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa Du Dữu sẽ ngứa mắt tôi, cảm thấy tôi phiền vô cùng nói cực nhiều, sau đó nhanh chóng trả lại năng lượng để tôi mau cút đi.】
Dù sao thì ngày nào cậu chưa trả, ngày đó bọn nọ vẫn chưa thể đi!
Thế là, một người nhất thống, cứ mãi giằng co như vậy, đến tận nửa tháng sau, chiếc xe dã ngoại cuối cùng cũng về nước, cuối cùng cũng về đến nhà.
Du Dữu nhảy từ trên xe xuống, vèo vèo chạy vào trong nhà.
“Uốn éo như múa eo!!!”
451 đang láo nháo với Thiết Khắc, nghe thấy tiếng động bèn đi ra ngoài, còn chưa kịp niềm nở một câu ‘Hai người về rồi à’ đã nghe ‘rầm’ một tiếng.
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại.
Hai ngày sau, cuối cùng Du Dữu cũng gọi hai hệ thống đến, trả lại năng lượng cậu mượn trước đó.
“Vậy tại sao cậu lại phải kéo dài đến tận bây giờ?” 100 cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, rồi nhịn không được hỏi cậu.
“Ôi…” Du Dữu thở dài, buồn bã ỉu xìu, sầu não uất ức: “Còn không phải vì được sống thoải mái với chú một khoảng thời gian đã rồi mới khôi phục lại thân phận người bình thường/thân thể người trần à.”
“Cậu ngốc à?” Hệ thống 100 sợ ngây người: “Thế giới đã thăng cấp từ lâu rồi, bây giờ các cậu muốn thoải mái như thế nào thì cứ thoải mái như thế ấy, không liên quan tí nào đến việc cậu có giữ năng lượng của chúng tôi hay không! Chỉ cần đừng làm gì quá mức là được!”
“Thật hả?!” Du Dữu kinh ngạc đến mức đập bàn cái rầm: “Sao lại có thể như vậy! Há!”
Hệ thống 100: “…”
Hệ thống 451: “…”
Tất cả đã kết thúc. Hai hệ thống cũng nhận được thông báo của chủ hệ thống, vì đã thành công ngăn lại chuyện thế giới này bị hủy diệt nên bên kia cũng miễn trừng phạt chuyện 451 thất trách, cũng không đả động gì đến hành vi thiên vị của 100 nữa. Đồng thời cũng cho hai hệ thống được nghỉ phép, để hai đứa nó được nghỉ ngơi giảm stress, sẵn tiện tiếp tục học hỏi phải làm thế nào để có thể trở thành một hệ thống tốt.
Lúc gần đi, 451 còn đồng ý với Du Dữu, nếu có thời gian thì nhất định sẽ thường xuyên về thăm nhà.
Du Dữu vui mừng, rưng rưng gật đầu: “Nếu 100 ỷ cậu ngốc mà bắt nạt cậu thì nhớ phải về nhà ngoại kể cho tôi biết, tôi bảo Thương Am đánh chít nó!”
Hệ thống 451: “Ừa!!!”
Hệ thống 100: “???”
Ngày thứ hai, Du Dữu đang “chạy tình tiết” bum ba la bum với Thương Am thì trong phòng đột nhiên xuất hiện một quầng sáng, dọa Tiểu Du Dữu sợ đến mức cúi đầu.
“He he he he! Có nhớ tôi không! Tôi lại trở về rồi. ”
“451??? Cậu quên đồ à? Sao lại trở về rồi?”
Du Dữu đi qua, Thương Am theo sau, lấy khăn tắm che đào của Du Dữu lại.
451 ngoác mồm cười ha hả: “Chủ hệ thống nói chúng tôi có thể tự chọn lựa vị diện để nghỉ phép! Cho nên tôi chọn luôn nơi này! Ngạc nhiên không nàoooo!”
Du Dữu: “Ỏo…”
Năm giây sau, cửa phòng lần nữa bị đóng sập lại, 451 bị nhốt ở bên ngoài.
“Chú! Bình tĩnh! Tỉnh táo!” Du Dữu ra sức khuyên nhủ: “Giết người là phạm pháp!”
“Nó không phải người.”
“Chú! Chúng ta làm lại lần nữa! Lần nữa! Chú muốn chơi gì em chiều chú hết!”
“… Thật à?” Thương Am cười cười: “Chính em nói đấy nhé.”
“…?!”
Hệ thống 100 mười phút sau mới rề rà đáp xuống phòng khách.
“Tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta đến không đúng lúc đâu… 451? Cậu làm gì đó……”
Hệ thống 451 đang xoắn xuýt trước mặt Thiết Khắc, cụm sáng nho nhỏ nhảy tới nhảy lui: “Thiết Khắc ơi! Thiết Khắc ới! Nhớ tao không? Tao nhớ mày lắm đó!”
Hệ thống 100: “…”
Đi cùng với 100 không chỉ có mỗi 451 ngốc nghếch chỉ biết xả hơi chơi tới bến mà còn có một lá thư mời đến từ không gian của chủ hệ thống.
Xét thấy Du Dữu chỉ là một lính mới thật trăm phần trăm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà chỉ cần một lần duy nhất đã giải quyết xong thế giới có độ nguy hiểm cao nhất, dù không thể giúp cho hệ thống thu hồi vị diện, nhưng cũng tránh khỏi tình huống vị diện hủy diệt, thay vào đó là thuận lợi thăng cấp. Bên phía hệ thống chủ đã nhận định Du Dữu là một thiên tài xuyên việt, đặc biệt dùng những phần thưởng phong phú mời cậu tiếp tục đảm nhận chức vụ kí chủ, mang lại nhiều thành công rực rỡ hơn cho hệ thống.
Du Dữu từ chối ngay: “Không đi, đi ra ngoài đã phiền lắm rồi, linh hồn rời khỏi cơ thể chắc kèo sẽ là cực hạn.”
100 dùng giọng điệu lạnh lùng nhắc lại nguyên văn bài thuyết phục của chủ hệ thống: “Trở thành kí chủ sẽ có cơ hội tiếp xúc với bất cứ nhân vật nào cậu ta thích nè…Gì cơ, điều này trước khi tôi khen thưởng đã nói rồi, nhưng người ta no có care, chủ hệ thống ơi ngài đến cùng có xem hẳn hoi báo cáo nhiệm vụ của tôi không thế? Đây là báo cáo nhiệm vụ của thế giới có độ nguy hiểm cao nhất đó, không phải là bài tập hè của học sinh trung học đâu!”
Du Dữu trực tiếp lờ đi mấy câu đằng sau của nó: “Mỗi ngày tôi đây đều được tiếp xúc nói chuyện với nhân vật tôi thích rồi, căn bản chẳng cần nhờ vào loại năng lượng ảo này nữa, nếu như không làm được, vậy khẳng định là tu luyện chưa đủ!”
Thương Am ở bên cạnh nghe thế cười cười, xoa xoa đầu Du Dữu.
Du Dữu cúi đầu, vuốt ve tiểu ca ca idol trên màn hình giả lập, cười mê si: “Đúng không? Onii-chan ~ “
Vẻ tươi cuời trên mặt Thương Am dần cứng lại.
Hệ thống 100 cũng chợt trở nên im lặng, sau đó bổ sung thêm: ” Chủ hệ thống đặc biệt cho phép ký chủ mang người thân cùng xuyên việt, nhiệm vụ thế giới tự chọn, tặng kèm gói quà lớn dành cho cao thủ sơ cấp, gồm một tỷ điểm tích lũy và một số ngón tay vàng…Thảo, không phải hôm qua ngài còn nói điểm tích lũy tồn kho thâm hụt nhanh quá, tiền lương của hệ thống cũng sắp không phát đủ à?! Chuyện này là có ý gì đấy?! Sao cứ đụng đến bọn họ lại hào phóng vậy hả, tiêu chuẩn kép cũng vừa thôi chứ, tôi muốn từ chức!!”
Thương Am nhìn Du Dữu đang đập nhà sản xuất dập đầu, mặt lộ vẻ phức tạp: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Hở? Chú? Sao thế?” Du Dữu hồi thần lại, lại lỡ mất một thế giới: “Sao lại phải về phòng ngủ? Em vừa ngủ trưa rồi mà… Ứm?!”
“Đừng nhìn, sẽ bị cá mập cắn đứt dây cáp đấy.” 100 yên lặng chặt đứt liên lạc, đồng thời phóng ra sóng điện che tầm mắt của 451.
Tác giả có lời muốn nói: tung bông ~ đến đây cơ bản là đã xong chính văn rồi đó!
Có thiên thần nhỏ nào đó hỏi có phiên ngoại không?
Có! Nhất định phải có! Làm phát hai ba chục chương phiên ngoại luôn!
Ha ha ha, đùa thôi nói đùa thôi…Quan trọng là cái gan.
Nghiêm túc đây: Những ai muốn đọc phiên ngoại xin vui lòng để lại lời nhắn!
Điểm tốt nhất của nó là có thể kéo rèm lại, lại còn có thể trốn ở bên trong không ra.
Du Dữu núp vào một góc kín ở tầng trên, lấy vài vật dụng cưng cứng và đệm dựa lớn quây thành một cái động nhỏ, rồi chui vào đóng nắp lại.
Cảm giác an toàn level max!
Thương Am xuống xe mua đồ ăn vặt ở ven đường xong quay về, liếc tìm một vòng trong xe không thấy cậu, cuối cùng dừng ở trước đống vuông vuông nhỏ nhỏ này, thuần thục nâng tay gõ gõ.
Du Dữu ở bên trong lên tiếng: “Ai đó?”
Thương Am: “Bánh Tacos.”
Bên trong phát ra tiếng sột soạt, rồi một bàn tay nhỏ, trắng nõn nà thò ra từ trong khe hở, quơ quào bốn phía.
Thương Am đặt đồ ăn vào trong tay cậu, thở dài: “Ra ăn đi.”
“Không muốn ~”
Thương Am nắm lấy cái tay kia, ngồi xuống cạnh giường, cúi đầu hôn lên cổ tay, rồi dọc theo đường cong của cánh tay, hôn đến tận khuỷu tay.
Tay Du Dữu run lên, suýt nữa làm rơi cả bánh Tacos, “hic hic” giằng lại.
“Anh đừng có giở trò lưu manh nữa, có giỏi thì xe chấn* luôn đi!”
Xe chấn: chắc là ai cũng biết rồi, nhưng mà vẫn cứ chú thích nhỏ nhỏ là nó là ấy ấy trong xe ó cả nhà.
Thương Am thẩm nhủ, cũng không phải hắn không dám.
Chỉ là trước đó phải đậu xe ở chỗ nào đó tương đối ít người thì tiện hơn, làm ở trước tiệm bánh Tacos có vẻ không hay lắm.
Nửa tiếng sau.
Du Dữu bò từ trong ổ nhỏ ra, thấy Thương Am đã trải xong ga giường, thật sự định xe chấn chút chút thì hết hồn.
“Không.”
Vèo một cái, lại chui vào.
“Giờ em không muốn làm, chỉ muốn về nhà.” Du Dữu thà chết chứ không chịu khuất phục, kiên định nói: “Trước khi về nhà, em muốn thủ thân như ngọc!”
100 ở bên cạnh lạnh nhạt nói móc ” Cụm từ ‘thủ thân như ngọc’ không thể dùng như vậy được. Cậu làm như vậy thì chỉ có thể gọi là từ chối sinh hoạt chồng chồng, tự sướng một mình.”
Thương Am: “Tự sướng một mình?”
Du Dữu: “… Em bị oan! Em không có!”
100 tiếp tục phá đám: “Cậu ấy có, công cụ gây án giấu ở trong cái ổ nhỏ ấy. Còn thừa dịp anh không có ở đây lén gọi phục vụ bên ngoài qua cửa sổ.”
Thương Am: “Gọi phục vụ bên ngoài?”
Du Dữu: “Ấy ấy ấy! Ý là gọi thức ăn ngoài á! Không có phục vụ đâu! Không có phục vụ! 100 tôi cắn chết cậu bây giờ!”
Ha ha.
100 tỉnh táo cười thầm.
Cắn tôi? Tôi sợ chắc?
Lúc này 451 gửi tin nhắn cho 100.
Giục nó, hỏi nó khi nào về, khi nào thì có thể lấy lại được năng lượng.
100 nói sắp rồi, sắp rồi.
【Yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa Du Dữu sẽ ngứa mắt tôi, cảm thấy tôi phiền vô cùng nói cực nhiều, sau đó nhanh chóng trả lại năng lượng để tôi mau cút đi.】
Dù sao thì ngày nào cậu chưa trả, ngày đó bọn nọ vẫn chưa thể đi!
Thế là, một người nhất thống, cứ mãi giằng co như vậy, đến tận nửa tháng sau, chiếc xe dã ngoại cuối cùng cũng về nước, cuối cùng cũng về đến nhà.
Du Dữu nhảy từ trên xe xuống, vèo vèo chạy vào trong nhà.
“Uốn éo như múa eo!!!”
451 đang láo nháo với Thiết Khắc, nghe thấy tiếng động bèn đi ra ngoài, còn chưa kịp niềm nở một câu ‘Hai người về rồi à’ đã nghe ‘rầm’ một tiếng.
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại.
Hai ngày sau, cuối cùng Du Dữu cũng gọi hai hệ thống đến, trả lại năng lượng cậu mượn trước đó.
“Vậy tại sao cậu lại phải kéo dài đến tận bây giờ?” 100 cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, rồi nhịn không được hỏi cậu.
“Ôi…” Du Dữu thở dài, buồn bã ỉu xìu, sầu não uất ức: “Còn không phải vì được sống thoải mái với chú một khoảng thời gian đã rồi mới khôi phục lại thân phận người bình thường/thân thể người trần à.”
“Cậu ngốc à?” Hệ thống 100 sợ ngây người: “Thế giới đã thăng cấp từ lâu rồi, bây giờ các cậu muốn thoải mái như thế nào thì cứ thoải mái như thế ấy, không liên quan tí nào đến việc cậu có giữ năng lượng của chúng tôi hay không! Chỉ cần đừng làm gì quá mức là được!”
“Thật hả?!” Du Dữu kinh ngạc đến mức đập bàn cái rầm: “Sao lại có thể như vậy! Há!”
Hệ thống 100: “…”
Hệ thống 451: “…”
Tất cả đã kết thúc. Hai hệ thống cũng nhận được thông báo của chủ hệ thống, vì đã thành công ngăn lại chuyện thế giới này bị hủy diệt nên bên kia cũng miễn trừng phạt chuyện 451 thất trách, cũng không đả động gì đến hành vi thiên vị của 100 nữa. Đồng thời cũng cho hai hệ thống được nghỉ phép, để hai đứa nó được nghỉ ngơi giảm stress, sẵn tiện tiếp tục học hỏi phải làm thế nào để có thể trở thành một hệ thống tốt.
Lúc gần đi, 451 còn đồng ý với Du Dữu, nếu có thời gian thì nhất định sẽ thường xuyên về thăm nhà.
Du Dữu vui mừng, rưng rưng gật đầu: “Nếu 100 ỷ cậu ngốc mà bắt nạt cậu thì nhớ phải về nhà ngoại kể cho tôi biết, tôi bảo Thương Am đánh chít nó!”
Hệ thống 451: “Ừa!!!”
Hệ thống 100: “???”
Ngày thứ hai, Du Dữu đang “chạy tình tiết” bum ba la bum với Thương Am thì trong phòng đột nhiên xuất hiện một quầng sáng, dọa Tiểu Du Dữu sợ đến mức cúi đầu.
“He he he he! Có nhớ tôi không! Tôi lại trở về rồi. ”
“451??? Cậu quên đồ à? Sao lại trở về rồi?”
Du Dữu đi qua, Thương Am theo sau, lấy khăn tắm che đào của Du Dữu lại.
451 ngoác mồm cười ha hả: “Chủ hệ thống nói chúng tôi có thể tự chọn lựa vị diện để nghỉ phép! Cho nên tôi chọn luôn nơi này! Ngạc nhiên không nàoooo!”
Du Dữu: “Ỏo…”
Năm giây sau, cửa phòng lần nữa bị đóng sập lại, 451 bị nhốt ở bên ngoài.
“Chú! Bình tĩnh! Tỉnh táo!” Du Dữu ra sức khuyên nhủ: “Giết người là phạm pháp!”
“Nó không phải người.”
“Chú! Chúng ta làm lại lần nữa! Lần nữa! Chú muốn chơi gì em chiều chú hết!”
“… Thật à?” Thương Am cười cười: “Chính em nói đấy nhé.”
“…?!”
Hệ thống 100 mười phút sau mới rề rà đáp xuống phòng khách.
“Tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta đến không đúng lúc đâu… 451? Cậu làm gì đó……”
Hệ thống 451 đang xoắn xuýt trước mặt Thiết Khắc, cụm sáng nho nhỏ nhảy tới nhảy lui: “Thiết Khắc ơi! Thiết Khắc ới! Nhớ tao không? Tao nhớ mày lắm đó!”
Hệ thống 100: “…”
Đi cùng với 100 không chỉ có mỗi 451 ngốc nghếch chỉ biết xả hơi chơi tới bến mà còn có một lá thư mời đến từ không gian của chủ hệ thống.
Xét thấy Du Dữu chỉ là một lính mới thật trăm phần trăm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn mà chỉ cần một lần duy nhất đã giải quyết xong thế giới có độ nguy hiểm cao nhất, dù không thể giúp cho hệ thống thu hồi vị diện, nhưng cũng tránh khỏi tình huống vị diện hủy diệt, thay vào đó là thuận lợi thăng cấp. Bên phía hệ thống chủ đã nhận định Du Dữu là một thiên tài xuyên việt, đặc biệt dùng những phần thưởng phong phú mời cậu tiếp tục đảm nhận chức vụ kí chủ, mang lại nhiều thành công rực rỡ hơn cho hệ thống.
Du Dữu từ chối ngay: “Không đi, đi ra ngoài đã phiền lắm rồi, linh hồn rời khỏi cơ thể chắc kèo sẽ là cực hạn.”
100 dùng giọng điệu lạnh lùng nhắc lại nguyên văn bài thuyết phục của chủ hệ thống: “Trở thành kí chủ sẽ có cơ hội tiếp xúc với bất cứ nhân vật nào cậu ta thích nè…Gì cơ, điều này trước khi tôi khen thưởng đã nói rồi, nhưng người ta no có care, chủ hệ thống ơi ngài đến cùng có xem hẳn hoi báo cáo nhiệm vụ của tôi không thế? Đây là báo cáo nhiệm vụ của thế giới có độ nguy hiểm cao nhất đó, không phải là bài tập hè của học sinh trung học đâu!”
Du Dữu trực tiếp lờ đi mấy câu đằng sau của nó: “Mỗi ngày tôi đây đều được tiếp xúc nói chuyện với nhân vật tôi thích rồi, căn bản chẳng cần nhờ vào loại năng lượng ảo này nữa, nếu như không làm được, vậy khẳng định là tu luyện chưa đủ!”
Thương Am ở bên cạnh nghe thế cười cười, xoa xoa đầu Du Dữu.
Du Dữu cúi đầu, vuốt ve tiểu ca ca idol trên màn hình giả lập, cười mê si: “Đúng không? Onii-chan ~ “
Vẻ tươi cuời trên mặt Thương Am dần cứng lại.
Hệ thống 100 cũng chợt trở nên im lặng, sau đó bổ sung thêm: ” Chủ hệ thống đặc biệt cho phép ký chủ mang người thân cùng xuyên việt, nhiệm vụ thế giới tự chọn, tặng kèm gói quà lớn dành cho cao thủ sơ cấp, gồm một tỷ điểm tích lũy và một số ngón tay vàng…Thảo, không phải hôm qua ngài còn nói điểm tích lũy tồn kho thâm hụt nhanh quá, tiền lương của hệ thống cũng sắp không phát đủ à?! Chuyện này là có ý gì đấy?! Sao cứ đụng đến bọn họ lại hào phóng vậy hả, tiêu chuẩn kép cũng vừa thôi chứ, tôi muốn từ chức!!”
Thương Am nhìn Du Dữu đang đập nhà sản xuất dập đầu, mặt lộ vẻ phức tạp: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Hở? Chú? Sao thế?” Du Dữu hồi thần lại, lại lỡ mất một thế giới: “Sao lại phải về phòng ngủ? Em vừa ngủ trưa rồi mà… Ứm?!”
“Đừng nhìn, sẽ bị cá mập cắn đứt dây cáp đấy.” 100 yên lặng chặt đứt liên lạc, đồng thời phóng ra sóng điện che tầm mắt của 451.
Tác giả có lời muốn nói: tung bông ~ đến đây cơ bản là đã xong chính văn rồi đó!
Có thiên thần nhỏ nào đó hỏi có phiên ngoại không?
Có! Nhất định phải có! Làm phát hai ba chục chương phiên ngoại luôn!
Ha ha ha, đùa thôi nói đùa thôi…Quan trọng là cái gan.
Nghiêm túc đây: Những ai muốn đọc phiên ngoại xin vui lòng để lại lời nhắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.