Chương 14: Trạch mười bốn
Túy Thư Nam Phi
15/03/2021
Phòng livestream này rất nghiêm túc.
Dù sao thiết lập của chủ phòng này là lý trí lãnh cảm học bá, đã từng livestream nhiều lần. Những lần đó đều nói về nội dung quan trọng trong xã hội, chọc thẳng chỗ đau khiến cho khán giả của phòng này đều không dễ lừa, sẽ không bị đáng yêu làm quên mất việc ban đầu.
Hiện giờ bọn họ kêu gào nửa ngày, mong ngóng nhìn thấy vỏ thuốc lại chỉ thấy Du Dữu chơi xương làm trò vampire, khiến livestream yên tĩnh ba giây.
Ba giây sau cuối cùng cũng có người bị mang lệch trọng điểm, hỏi rằng: [Cái xương kia là chỗ nào vậy? Có thể chơi như vầy nữa hả?]
Bên dưới có người trả lời: [Là xương chéo của gà, hình dạng nó có hình chữ U như vậy. Hồi nhỏ tôi từng chơi rồi, nhưng lớn rồi vẫn chơi thì hơi mất mặt.]
Bên dưới có người kịp phản ứng, bắt đầu mắng.
[Mấy đứa trẻ con sao lại thảo luận cái đó ở đây?]
[Làm ra trò cười như vậy có thấy mất mặt không! Cứ như là nội tâm chúng ta đen tối vậy, móa!]
[Bên trên ghê ha, thừa nhận mình suy bụng ta ra bụng người rất khó à?]
Du Dữu lấy giấy ăn bọc xương cuối cùng thoáng nhìn thì thấy chủ phòng livestream vẫn nhìn mình chằm chằm. Để chứng minh mình không trẻ con đã ném xương vào thùng rác.
“Có vẻ vừa rồi là hiểu nhầm.” Cũng may người đó phản ứng nhanh, tiếp tục cười hỏi “Thế bạn Du Dữu, trên mạng có nhiều người mắng bạn, nói bạn có HIV-AIDS, vì sao chưa bao giờ thấy bạn đính chính lại việc này?”
“Đính chính lại?” Du Dữu nhớ lại một chút, nhìn ký ức của nguyên chủ nhận thấy không phải không đính chính lại. Mà ngay từ đầu những bạn cùng phòng, bạn học đều xem cậu như ôn dịch cần tránh né. Nguyên chủ đau lòng quá độ nên vẫn không có dũng khí đính chính.
Nhưng chắc chắn cậu sẽ không nói như thế mà đổi đề tài.
“Tại sao phải đính chính, là sợ bị tui truyền HIV hả?”
Du Dữu gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ “Nếu vì cái đó thì đúng là tui không dám tùy tiện đính chính, tui… ngại.”
Bạn học nam đang cầm điện thoại nghe không hiểu, hỏi lại “Đúng thế, bạn Du Dữu. Bệnh này đáng sợ như thế tất nhiên sợ bị truyền nhiễm rồi. Nhưng sao bạn không dám?”
Du Dữu nháy mắt mấy cái, làm vẻ mặt tất nhiên
“Tui có nhiễm bệnh không, có khỏe mạnh không thực chất không liên quan đến người lạ. Nhưng bạn lại để tui đứng ra làm sáng tỏ tui không bị HIV, các phương diện đều rất an toàn…”
“… Cái này giống như nói với mọi người rằng tui rất khỏe mạnh. Việc hôn tui, cùng tui í a í a đều là việc an toàn, đừng sợ ấy hả?”
“Ha ha, bạn học Du Dữu đây thật vui tính. Bạn nói cứ như là tuyên ngôn hoan nghênh đến hẹn hò với bạn ấy.”
“Thì chính là như thế mà! Tui còn tưởng chứng minh khỏe mạnh kiểu này chỉ có người yêu tương lai của tui mới nhìn thôi! Ai ngờ rằng nhiều người muốn xem thế? Tui bị hù chết luôn quá!”
“Bạn…” Người đặt câu hỏi càng đơ, cứ như là mất đi khả năng tùy cơ ứng biến.
Cũng đúng, từng câu của Du Dữu đều khó lòng phản bác. HIV-AIDS cũng chỉ có vài đường truyền nhiễm. Đối với một gay không đi hiến máu thì không lên giường với người đó thì sẽ an toàn rồi. Cậu ta đang giơ điện thoại livestream, nói sai một câu liền thành bị nghi ngờ muốn chơi gay với Du Dữu. Thật là đáng sợ.
“Cậu không tin thì tui làm một lần vậy, haiz.”
Trước ống kính, Du Dữu bỏ mũ đầu bếp xuống để trước ngực như là động tác ngả mũ. Cậu cười tươi, lộ ra răng trước ánh mặt trời “Chào mọi người. Tôi tên Du Dữu, giới tính nam, 19 tuổi. Xu hướng tình dục là nam, độc thân, chưa có người yêu dưới bất kì hình thức nào. Thân thể khỏe mạnh, không có HIV-AIDS hoặc bất kì bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng nào. Không tham gia vòng, không lên giường linh tinh. Cảm ơn mọi người.”
Người đang cầm điện thoại vốn từ nghèo nàn, bởi vì sau khi Du Dữu nói thế thực sự giống tham gia chương trình hẹn hò.
Càng giận hơn là trong số người xem không biết trà trộn yêu ma quỷ quái gì. Mà lại nhìn thấy một đống comment đồng loại cái gì mà tui nè, tui thích, tui được nè. Đống còn lại thì comment hỏi chấm với ha ha ha.
Du Dữu thấy cậu ta sửng sốt nên giúp đỡ nói vài câu gây cười để đỡ trống khoảng lặng này.
“Tui độc thân thật nhưng không định yêu đâu, đừng hiểu nhầm nha!”
“Bạn học Du Dữu, bạn nghĩ nhiều rồi, khán giả xem live của tôi không muốn theo đuổi cậu” Người đó hít sâu một hơi, bị lời nói của cậu khiến tức giận “Tôi đến phỏng vấn bạn chứ không làm mai mối!”
“Không không không, bạn hiểu nhầm!” Du Dữu vội vàng xua tay, sắc mặt khẩn trương “Tui không định tìm bạn trai! Ầy, sao bạn lại giận rồi? Tui chỉ là thân thể khỏe mạnh nhưng cũng không muốn yêu thôi mà…”
Càng tô càng đen.
Người phỏng vấn nghĩ nhiều sắc mặt biến đổi liên tục. Không biết là tức giận hay là ức quá, mặt lúc trắng lúc đỏ. Giống như cậu ta đang loạn, chiều gió dưới comment cũng loạn.
Người ác ý muốn thấy Du Dữu xấu mặt nhưng không đạt được mục đích, cứ như một đấm vào bông nên chỉ có thể thẹn quá hóa giận trong đống đạn mạc. Mà những người công kích mù quáng thì thực tế chỉ là người dễ tin lời đồn lại cảm thấy khó xử hoặc xấu hổ, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
Lợi hại hơn nữa là bắt đầu phổ cập khoa học về HIV-AIDS, nói rằng bệnh này không giống tưởng tượng của mọi người, kỳ thị là sai.
[Chẳng ai kì thị cả. Mọi người chỉ muốn biết chân tướng mà thôi. Hơn nữa cậu ta cũng chẳng mang ra được kết quả xét nghiệm của bệnh viện…]
[Đúng đó đúng đó, nói cứ như có người sợ bị nhiễm thật ấy. Có ai muốn theo đuổi cậu ta đâu.]
[Phía trước võ đoán thế, sao cậu biết không ai muốn theo đuổi cậu ấy?]
[Vì sao mọi người lại tự nhiên tiếp nhận phương thức tư duy của Du Dữu vậy?! Chỉ có mình tôi thấy sai sai chỗ nào hả?!]
Có lẽ là có bậc thang rồi, hoặc là không bị đánh mặt, mất mặt nữa nên trong đống đạn mạc mọi người cũng không cực đoan nữa. Một nhóm người lớn nắm cơ hội theo thang đi xuống. Mọi người cứ thế tự nhiên nói tiếp theo lời Du Dữu, cứ như từ đầu họ cũng chỉ là những người bình thường chưa bao giờ có ác ý với cậu. Chủ đề cứ vậy mà dần dần chệch đi.
[Sao cậu ta lại không muốn yêu? Là vì lời đồn quá đáng gần đây hả?]
[Chờ chút, chủ phòng là đi phỏng vấn chất vấn hả? Kết quả đảo khách thành chủ bắt đầu vòng phấn[1]?]
[1] Vòng phấn là ngôn ngữ mạng, chỉ việc thông qua các cách để mở rộng xã giao trên internet, có thể tạo fan hâm mộ.
[Đây có lẽ nào là thần kinh thô như cột điện trong truyền thuyết hả?! Tôi thế mà còn ngây thơ sợ rằng cậu ta sẽ bị nói cho bật khóc…]
Có lẽ cảm thấy tẩy trắng thế nào cũng hơi xấu hổ nên đạn mạc cũng giảm bớt không còn dày đặc như vừa nãy nữa.
Nhưng người nào đó vẫn không cam lòng, cậu ta khó lắm mới có cơ hội như thế này, mãi mới có nhiệt độ như thế. Sao có thể nhận thua dễ dàng được.
Thế là cậu ta hỏi tiếp “Nghe nói hai hôm trước cậu được một người đàn ông đi xe sang đến đón đi khách sạn. Du Dữu, quan hệ của cậu với người đó là thế nào? Theo một tin ngầm khác thì tiền học phí, sinh hoạt phí của cậu đều được người đó cho.”
Vấn đề này đầy tính ám chỉ. Tuy nói là câu hỏi nhưng lại như nói cậu là vịt được một người đàn ông bao dưỡng.
Bấy giờ Du Dữu cũng sửng sốt, ngữ khí thay đổi “Ý cậu là gì?”
Trong nguyên tác không có vấn đề này. Trong kịch bản thì Du Dữu đối mặt hai phỏng vấn này bị bối rối, tâm trạng sập nên từ chối trả lời.
Có lẽ do đó mà trong nguyên tác mới không xuất hiện lá bài tẩy này.
Nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Vấn đề này chắc chắn không phải là tung tin đồn nhảm đơn thuần mà có người đã nhìn thấy Thương Am.
Mấy vấn đề trước thì không sao do cậu đã có kịch bản nên nghiền ngẫm từ hai hôm trước xem sáng nay sẽ phải ứng đối như thế nào. Nhưng vấn đề này lại là ngoài dự kiến.
Dính đến người kia, vẻ mặt Du Dữu bỗng nghiêm túc hẳn lên, tức giận ngay.
“Hiểu nhầm tôi thì được, tôi không sợ người khác chú ý. Nhưng mong mấy người đừng làm liên lụy người vô tội.”
Người kia hỏi lâu như thế chính là đang chờ cảm xúc cậu đi lên như thế, lập tức đè lại hưng phấn hỏi lại “Người vô tội? Cậu nói như thế là cho rằng người cùng vào cùng ra với cậu, cho cậu tiền là vô đạo đức?”
“Không, tôi nói vô tội không phải ám chỉ anh ấy không có đạo đức, không có hành vi đứng đắn. Mà là mấy người dùng ánh mắt nhìn nhân vật công chúng với một người bình thường, quấy rầy cuộc sống riêng tư của người khác. Anh ấy không phải người của công chúng, không phải ngôi sao. Anh ấy chỉ là có nhan sắc có tiền mà lại bị xâm phạm tư nhân như thế. Anh ấy vô tội” Du Dữu nghiêm túc phản bác, giọng điệu nghiêm khắc chưa từng có, cực kì bảo vệ cha.
“Tôi không cha không mẹ, không tiền không thế. Người khác nghị luận tôi thế nào, xâm phạm riêng tư của tôi ra sao, tôi cũng không có cách nào cả. Tôi không muốn là kẻ địch với tất cả mọi người, tôi biết có người cố ý tung tin. Đúng, tôi không trả nổi phí thuê luật sư để bắt bất cứ người nào phụ trách. Nhưng nếu liên lụy đến người khác thì xin lỗi! Tự gánh hậu quả đi!”
Ngôn từ này khiến cậu có thêm khí thế hung mãnh, trong giây phút kinh hãi nhiều người bao gồm cả người phỏng vấn. Chẳng ai ngờ được một người dễ bắt nạt, giống thỏ trắng bị mọi người khinh bỉ lại có thể dựng lên phần góc nhọn này.
Đến cả những người trong đạn mạc mắng cậu thánh mẫu, không quen bộ dạng cười nói của cậu, nói bảo bán thảm cái gì, vô dụng thôi; mắng cậu ngốc bạch ngọt không có chí khí, không sống nổi,… cũng câm lặng.
Hóa ra không phải cậu không có phần cứng rắn, không phải lúc nào cũng ngốc bạch ngọt, chỉ là thực sự không để ý đánh giá bên ngoài.
Chỉ là những câu nói phỏng vấn vừa rồi chưa đâm trúng nghịch lân của cậu mà thôi.
Đạn mạc càng yên tĩnh hơn, trong yên tĩnh lộ ra chút khó tả.
[Kỳ lại, sao tui lại thấy vui vui?]
[Tui hơi chuyển từ anti thành fan rồi đấy, đàn ông chân chính phải… mẹ nó, tui hỏng rồi?]
[Thỏ con nóng nảy, tui được nè, tui nè.]
[??? Huynh đệ bên trên sao lại phì tư*?]
*Sao lại phì tư (怎么肥四) là ngôn ngữ mạng, đồng âm với câu “chuyện gì xảy ra”.
Vì không vui nên mặt Du Dữu hơi đỏ, khóe môi mím chặt, sắc mặt vui vẻ cũng biến mất.
Đây mới là dáng vẻ chân thật của cậu.
Một bên khác, Thương Am ngồi trước màn hình xem livestream ánh mắt bỗng tối sầm, không nhịn được nhớ đến hôm cậu đau đầu.
Rõ ràng đã khó chịu đến không nói thành lời, không nghe được tiếng, thân thể lung lay sắp đổ nhưng vẫn cắn chặt răng, chịu đựng không kêu rên tiếng nào.
Ngón tay thon dài mang theo góc cạnh nâng lên, chậm rãi chạm vào hình trên điện thoại. Phía dưới ngón tay là màn hình sáng lóa cũng là cậu nhóc đang mím chặt môi.
Bờ môi trở nên tái nhợt, đơn bạc, đường cong quật cường lại lộ ra chút nhạt nhẽo vô vị. Không còn giống lúc mới uống xong sữa bò nóng, bờ môi hồng nhuận mềm mại lại đầy đặn hơn bất cứ thứ gì, càng khiến người ta muốn chạm vào.
Thương Am nhìn hình, nở nụ cười trầm trầm, đáy mắt là ánh sáng kỳ dị, giống như phát hiện đồ vật thú vị nào đó.
Hắn được nhóc con lừa gạt bảo vệ.
Nên thưởng cái gì mới được đây?
Dù sao thiết lập của chủ phòng này là lý trí lãnh cảm học bá, đã từng livestream nhiều lần. Những lần đó đều nói về nội dung quan trọng trong xã hội, chọc thẳng chỗ đau khiến cho khán giả của phòng này đều không dễ lừa, sẽ không bị đáng yêu làm quên mất việc ban đầu.
Hiện giờ bọn họ kêu gào nửa ngày, mong ngóng nhìn thấy vỏ thuốc lại chỉ thấy Du Dữu chơi xương làm trò vampire, khiến livestream yên tĩnh ba giây.
Ba giây sau cuối cùng cũng có người bị mang lệch trọng điểm, hỏi rằng: [Cái xương kia là chỗ nào vậy? Có thể chơi như vầy nữa hả?]
Bên dưới có người trả lời: [Là xương chéo của gà, hình dạng nó có hình chữ U như vậy. Hồi nhỏ tôi từng chơi rồi, nhưng lớn rồi vẫn chơi thì hơi mất mặt.]
Bên dưới có người kịp phản ứng, bắt đầu mắng.
[Mấy đứa trẻ con sao lại thảo luận cái đó ở đây?]
[Làm ra trò cười như vậy có thấy mất mặt không! Cứ như là nội tâm chúng ta đen tối vậy, móa!]
[Bên trên ghê ha, thừa nhận mình suy bụng ta ra bụng người rất khó à?]
Du Dữu lấy giấy ăn bọc xương cuối cùng thoáng nhìn thì thấy chủ phòng livestream vẫn nhìn mình chằm chằm. Để chứng minh mình không trẻ con đã ném xương vào thùng rác.
“Có vẻ vừa rồi là hiểu nhầm.” Cũng may người đó phản ứng nhanh, tiếp tục cười hỏi “Thế bạn Du Dữu, trên mạng có nhiều người mắng bạn, nói bạn có HIV-AIDS, vì sao chưa bao giờ thấy bạn đính chính lại việc này?”
“Đính chính lại?” Du Dữu nhớ lại một chút, nhìn ký ức của nguyên chủ nhận thấy không phải không đính chính lại. Mà ngay từ đầu những bạn cùng phòng, bạn học đều xem cậu như ôn dịch cần tránh né. Nguyên chủ đau lòng quá độ nên vẫn không có dũng khí đính chính.
Nhưng chắc chắn cậu sẽ không nói như thế mà đổi đề tài.
“Tại sao phải đính chính, là sợ bị tui truyền HIV hả?”
Du Dữu gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ “Nếu vì cái đó thì đúng là tui không dám tùy tiện đính chính, tui… ngại.”
Bạn học nam đang cầm điện thoại nghe không hiểu, hỏi lại “Đúng thế, bạn Du Dữu. Bệnh này đáng sợ như thế tất nhiên sợ bị truyền nhiễm rồi. Nhưng sao bạn không dám?”
Du Dữu nháy mắt mấy cái, làm vẻ mặt tất nhiên
“Tui có nhiễm bệnh không, có khỏe mạnh không thực chất không liên quan đến người lạ. Nhưng bạn lại để tui đứng ra làm sáng tỏ tui không bị HIV, các phương diện đều rất an toàn…”
“… Cái này giống như nói với mọi người rằng tui rất khỏe mạnh. Việc hôn tui, cùng tui í a í a đều là việc an toàn, đừng sợ ấy hả?”
“Ha ha, bạn học Du Dữu đây thật vui tính. Bạn nói cứ như là tuyên ngôn hoan nghênh đến hẹn hò với bạn ấy.”
“Thì chính là như thế mà! Tui còn tưởng chứng minh khỏe mạnh kiểu này chỉ có người yêu tương lai của tui mới nhìn thôi! Ai ngờ rằng nhiều người muốn xem thế? Tui bị hù chết luôn quá!”
“Bạn…” Người đặt câu hỏi càng đơ, cứ như là mất đi khả năng tùy cơ ứng biến.
Cũng đúng, từng câu của Du Dữu đều khó lòng phản bác. HIV-AIDS cũng chỉ có vài đường truyền nhiễm. Đối với một gay không đi hiến máu thì không lên giường với người đó thì sẽ an toàn rồi. Cậu ta đang giơ điện thoại livestream, nói sai một câu liền thành bị nghi ngờ muốn chơi gay với Du Dữu. Thật là đáng sợ.
“Cậu không tin thì tui làm một lần vậy, haiz.”
Trước ống kính, Du Dữu bỏ mũ đầu bếp xuống để trước ngực như là động tác ngả mũ. Cậu cười tươi, lộ ra răng trước ánh mặt trời “Chào mọi người. Tôi tên Du Dữu, giới tính nam, 19 tuổi. Xu hướng tình dục là nam, độc thân, chưa có người yêu dưới bất kì hình thức nào. Thân thể khỏe mạnh, không có HIV-AIDS hoặc bất kì bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng nào. Không tham gia vòng, không lên giường linh tinh. Cảm ơn mọi người.”
Người đang cầm điện thoại vốn từ nghèo nàn, bởi vì sau khi Du Dữu nói thế thực sự giống tham gia chương trình hẹn hò.
Càng giận hơn là trong số người xem không biết trà trộn yêu ma quỷ quái gì. Mà lại nhìn thấy một đống comment đồng loại cái gì mà tui nè, tui thích, tui được nè. Đống còn lại thì comment hỏi chấm với ha ha ha.
Du Dữu thấy cậu ta sửng sốt nên giúp đỡ nói vài câu gây cười để đỡ trống khoảng lặng này.
“Tui độc thân thật nhưng không định yêu đâu, đừng hiểu nhầm nha!”
“Bạn học Du Dữu, bạn nghĩ nhiều rồi, khán giả xem live của tôi không muốn theo đuổi cậu” Người đó hít sâu một hơi, bị lời nói của cậu khiến tức giận “Tôi đến phỏng vấn bạn chứ không làm mai mối!”
“Không không không, bạn hiểu nhầm!” Du Dữu vội vàng xua tay, sắc mặt khẩn trương “Tui không định tìm bạn trai! Ầy, sao bạn lại giận rồi? Tui chỉ là thân thể khỏe mạnh nhưng cũng không muốn yêu thôi mà…”
Càng tô càng đen.
Người phỏng vấn nghĩ nhiều sắc mặt biến đổi liên tục. Không biết là tức giận hay là ức quá, mặt lúc trắng lúc đỏ. Giống như cậu ta đang loạn, chiều gió dưới comment cũng loạn.
Người ác ý muốn thấy Du Dữu xấu mặt nhưng không đạt được mục đích, cứ như một đấm vào bông nên chỉ có thể thẹn quá hóa giận trong đống đạn mạc. Mà những người công kích mù quáng thì thực tế chỉ là người dễ tin lời đồn lại cảm thấy khó xử hoặc xấu hổ, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.
Lợi hại hơn nữa là bắt đầu phổ cập khoa học về HIV-AIDS, nói rằng bệnh này không giống tưởng tượng của mọi người, kỳ thị là sai.
[Chẳng ai kì thị cả. Mọi người chỉ muốn biết chân tướng mà thôi. Hơn nữa cậu ta cũng chẳng mang ra được kết quả xét nghiệm của bệnh viện…]
[Đúng đó đúng đó, nói cứ như có người sợ bị nhiễm thật ấy. Có ai muốn theo đuổi cậu ta đâu.]
[Phía trước võ đoán thế, sao cậu biết không ai muốn theo đuổi cậu ấy?]
[Vì sao mọi người lại tự nhiên tiếp nhận phương thức tư duy của Du Dữu vậy?! Chỉ có mình tôi thấy sai sai chỗ nào hả?!]
Có lẽ là có bậc thang rồi, hoặc là không bị đánh mặt, mất mặt nữa nên trong đống đạn mạc mọi người cũng không cực đoan nữa. Một nhóm người lớn nắm cơ hội theo thang đi xuống. Mọi người cứ thế tự nhiên nói tiếp theo lời Du Dữu, cứ như từ đầu họ cũng chỉ là những người bình thường chưa bao giờ có ác ý với cậu. Chủ đề cứ vậy mà dần dần chệch đi.
[Sao cậu ta lại không muốn yêu? Là vì lời đồn quá đáng gần đây hả?]
[Chờ chút, chủ phòng là đi phỏng vấn chất vấn hả? Kết quả đảo khách thành chủ bắt đầu vòng phấn[1]?]
[1] Vòng phấn là ngôn ngữ mạng, chỉ việc thông qua các cách để mở rộng xã giao trên internet, có thể tạo fan hâm mộ.
[Đây có lẽ nào là thần kinh thô như cột điện trong truyền thuyết hả?! Tôi thế mà còn ngây thơ sợ rằng cậu ta sẽ bị nói cho bật khóc…]
Có lẽ cảm thấy tẩy trắng thế nào cũng hơi xấu hổ nên đạn mạc cũng giảm bớt không còn dày đặc như vừa nãy nữa.
Nhưng người nào đó vẫn không cam lòng, cậu ta khó lắm mới có cơ hội như thế này, mãi mới có nhiệt độ như thế. Sao có thể nhận thua dễ dàng được.
Thế là cậu ta hỏi tiếp “Nghe nói hai hôm trước cậu được một người đàn ông đi xe sang đến đón đi khách sạn. Du Dữu, quan hệ của cậu với người đó là thế nào? Theo một tin ngầm khác thì tiền học phí, sinh hoạt phí của cậu đều được người đó cho.”
Vấn đề này đầy tính ám chỉ. Tuy nói là câu hỏi nhưng lại như nói cậu là vịt được một người đàn ông bao dưỡng.
Bấy giờ Du Dữu cũng sửng sốt, ngữ khí thay đổi “Ý cậu là gì?”
Trong nguyên tác không có vấn đề này. Trong kịch bản thì Du Dữu đối mặt hai phỏng vấn này bị bối rối, tâm trạng sập nên từ chối trả lời.
Có lẽ do đó mà trong nguyên tác mới không xuất hiện lá bài tẩy này.
Nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Vấn đề này chắc chắn không phải là tung tin đồn nhảm đơn thuần mà có người đã nhìn thấy Thương Am.
Mấy vấn đề trước thì không sao do cậu đã có kịch bản nên nghiền ngẫm từ hai hôm trước xem sáng nay sẽ phải ứng đối như thế nào. Nhưng vấn đề này lại là ngoài dự kiến.
Dính đến người kia, vẻ mặt Du Dữu bỗng nghiêm túc hẳn lên, tức giận ngay.
“Hiểu nhầm tôi thì được, tôi không sợ người khác chú ý. Nhưng mong mấy người đừng làm liên lụy người vô tội.”
Người kia hỏi lâu như thế chính là đang chờ cảm xúc cậu đi lên như thế, lập tức đè lại hưng phấn hỏi lại “Người vô tội? Cậu nói như thế là cho rằng người cùng vào cùng ra với cậu, cho cậu tiền là vô đạo đức?”
“Không, tôi nói vô tội không phải ám chỉ anh ấy không có đạo đức, không có hành vi đứng đắn. Mà là mấy người dùng ánh mắt nhìn nhân vật công chúng với một người bình thường, quấy rầy cuộc sống riêng tư của người khác. Anh ấy không phải người của công chúng, không phải ngôi sao. Anh ấy chỉ là có nhan sắc có tiền mà lại bị xâm phạm tư nhân như thế. Anh ấy vô tội” Du Dữu nghiêm túc phản bác, giọng điệu nghiêm khắc chưa từng có, cực kì bảo vệ cha.
“Tôi không cha không mẹ, không tiền không thế. Người khác nghị luận tôi thế nào, xâm phạm riêng tư của tôi ra sao, tôi cũng không có cách nào cả. Tôi không muốn là kẻ địch với tất cả mọi người, tôi biết có người cố ý tung tin. Đúng, tôi không trả nổi phí thuê luật sư để bắt bất cứ người nào phụ trách. Nhưng nếu liên lụy đến người khác thì xin lỗi! Tự gánh hậu quả đi!”
Ngôn từ này khiến cậu có thêm khí thế hung mãnh, trong giây phút kinh hãi nhiều người bao gồm cả người phỏng vấn. Chẳng ai ngờ được một người dễ bắt nạt, giống thỏ trắng bị mọi người khinh bỉ lại có thể dựng lên phần góc nhọn này.
Đến cả những người trong đạn mạc mắng cậu thánh mẫu, không quen bộ dạng cười nói của cậu, nói bảo bán thảm cái gì, vô dụng thôi; mắng cậu ngốc bạch ngọt không có chí khí, không sống nổi,… cũng câm lặng.
Hóa ra không phải cậu không có phần cứng rắn, không phải lúc nào cũng ngốc bạch ngọt, chỉ là thực sự không để ý đánh giá bên ngoài.
Chỉ là những câu nói phỏng vấn vừa rồi chưa đâm trúng nghịch lân của cậu mà thôi.
Đạn mạc càng yên tĩnh hơn, trong yên tĩnh lộ ra chút khó tả.
[Kỳ lại, sao tui lại thấy vui vui?]
[Tui hơi chuyển từ anti thành fan rồi đấy, đàn ông chân chính phải… mẹ nó, tui hỏng rồi?]
[Thỏ con nóng nảy, tui được nè, tui nè.]
[??? Huynh đệ bên trên sao lại phì tư*?]
*Sao lại phì tư (怎么肥四) là ngôn ngữ mạng, đồng âm với câu “chuyện gì xảy ra”.
Vì không vui nên mặt Du Dữu hơi đỏ, khóe môi mím chặt, sắc mặt vui vẻ cũng biến mất.
Đây mới là dáng vẻ chân thật của cậu.
Một bên khác, Thương Am ngồi trước màn hình xem livestream ánh mắt bỗng tối sầm, không nhịn được nhớ đến hôm cậu đau đầu.
Rõ ràng đã khó chịu đến không nói thành lời, không nghe được tiếng, thân thể lung lay sắp đổ nhưng vẫn cắn chặt răng, chịu đựng không kêu rên tiếng nào.
Ngón tay thon dài mang theo góc cạnh nâng lên, chậm rãi chạm vào hình trên điện thoại. Phía dưới ngón tay là màn hình sáng lóa cũng là cậu nhóc đang mím chặt môi.
Bờ môi trở nên tái nhợt, đơn bạc, đường cong quật cường lại lộ ra chút nhạt nhẽo vô vị. Không còn giống lúc mới uống xong sữa bò nóng, bờ môi hồng nhuận mềm mại lại đầy đặn hơn bất cứ thứ gì, càng khiến người ta muốn chạm vào.
Thương Am nhìn hình, nở nụ cười trầm trầm, đáy mắt là ánh sáng kỳ dị, giống như phát hiện đồ vật thú vị nào đó.
Hắn được nhóc con lừa gạt bảo vệ.
Nên thưởng cái gì mới được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.