Chương 18: Trạch mười tám
Túy Thư Nam Phi
15/03/2021
Du Dữu bổ sung trong lòng thêm một việc nữa – nạp tiền cho game. Nhưng cậu khôn nên không nói ra miệng. Một học sinh nghèo cần trợ cấp, để tiết kiệm tiền ăn còn phải cố lấy học sinh xuất sắc, làm gì có chuyện thừa tiền nạp game!
Nói ra sợ lên tiêu đề báo, nói điển hình của thanh niên trẻ nghèo nhưng không chí tiến thủ!
Mà sau khi Du Dữu nói ra, vẻ mặt Thương Am có chút vỡ. Hắn nhíu mày, tay cũng thả Du Dữu ra.
Sau khi buông cằm cậu ra thì thấy cằm thịt của cậu đàn hồi tròn trở lại.
Rõ ràng nhìn xa xa thì thấy có vẻ nhỏ và nhọn, sao sờ lên lại vừa mềm vừa tròn. Cằm của người lớn sẽ mềm như vậy hả?
Thương Am hoài nghi nhân sinh mà đi, dường như không muốn bị nhìn thấy dao động trong mắt, tự nhốt mình vào thư phòng. Lúc đóng cửa, số 99.9 trên đầu hạ xuống 98. Nhìn như chủ nhân bị đả kích đến tim cũng rơi xuống.
Nghe thấy trong lòng Du Dữu bổ sung thêm nạp game, hệ thống 100 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Kí chủ, từ trước đến nay cậu là người kỹ năng diễn xuất kém nhất, tâm thoải mái nhất, không có tiền đồ nhất, ngu nhất ——- thế mà lại là kí chủ sống sót lâu nhất trong nhiệm vụ này!
Du Dữu nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời của hệ thống.
Nhưng hệ thống là AI, AI sao có răng được.
Cho nên cậu thấy chắc chắn là mình nghe nhầm. 100, cậu đừng tức. Thực ra tôi có thể càng…
Càng cái gì càng cái gì?! Càng không tiền đồ?!
… Sống lâu hơn một chút nha. Du Dữu thản nhiên trả lời, nghe cực kì vững vàng, cực kì tin tưởng.
Hệ thống 100 nghi ngờ một chút. Lại cảm thấy Du Dữu nhìn thì ngốc nhưng thực sự là người sắp phá kỷ lục về mức độ tin tưởng và hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ có chỉ số nguy hiểm cấp năm sao. Chẳng nhẽ cậu ta thông minh nhưng giả ngu? Dù sao 451 đều sập rồi mà cậu ta còn không mất một sợi lông. Chắc kí chủ của nó thực sự có tuyệt chiêu gì?
Kí chủ, cậu có biện pháp?
Tất nhiên có. Tôi tính hết rồi. Dựa vào giá thị trường và giá của game thì tiền tiêu vặt tôi kiếm mỗi tháng đủ để tôi mua đồ ăn thức uống trạch trong nhà! Đến tám mươi tuổi cũng không chết đói được!
…
Hệ thống 100 offline.
Nó biết vì sao 451 thất bại rồi, chắc là tức chết.
Mà điều giận nhất không phải do kí chủ này ngốc thế nào. Mà là ngốc như thế nhưng giá trị hắc hóa của mục tiêu vẫn giảm. Dựa theo kiểm tra thì từ lúc vào thư phòng giá trị hắc hóa đã giảm từ 98 xuống 90, sau đó Thương Am nhắm mắt dựa vào ý chí ép buộc tăng lại 98.
Nếu không phải biết rõ mục tiêu này đáng sợ đến mức nào, cũng biết plug-in của 451 giấu kỹ; chứ không hệ thống nghi ngờ là hắn đang chết vẫn sĩ diện.
Thời gian vẫn sớm mà lại thấy Thương Am ở trong thư phòng không ra, Du Dữu quyết định bắt đầu nấu cơm.
Cánh gà chia thành hai phần: một ngào đường một làm cay. Món ăn nóng thì làm trứng gà xào hành tây. Tảo biển Nhật thì làm rau trộn. Chờ cậu bận rộn xong ba món ăn thì cơm cũng đã chín.
Lần này nguyên liệu nấu ăn với gia vị đều nhiều. Du Dữu xới đầy một bát cơm, lót một chút cơm ở bát khác rồi úp ngược bát cơm đầy lên, hoàn thành một bát cơm có vòm tròn siêu đẹp, cuối cùng cậu còn rắc mấy hạt vừng đen đã rang lên. Hoàn hảo!
Thương Am ở trong thư phòng, cách một cánh cửa chỉ nghe thấy Du Dữu ngâm nga bài gì đó, dường như rất vui vẻ. Hắn vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm, ca từ cũng nghe rõ rồi, chỉ là hai chữ không ngừng lặp đi lặp lại: Thật đói.
Đến lúc Thương Am rửa tay xong ngồi vào bàn thì Du Dữu không còn hát nhưng giai điệu vẫn lưu lại vòng vòng trong não Thương Am.
“Chú, về sau chú muốn ăn gì thì báo cháu sớm để cháu làm.”
“Hạch đào.” (Hay còn gọi là hạt óc chó)
Thế mà lại được trả lời, Du Dữu kinh hỉ. Cậu còn nghĩ sẽ được câu trả lời đậm chất Thương Am như là ‘ừ’ hoặc ‘tùy ý’.
“Thế mai ăn món rau cải xôi xào hạch đào đi!”
Du Dữu quyết định lấy điện thoại ra ghi vào note. Kết quả lúc nhập vào thì điện thoại tự động nhảy ra “Cách ăn hạch đào để bổ não?”
Thế thì cũng thôi đi, lại còn để hệ thống AI 100 nhìn thấy, tiện thể thổ tào một câu. Tôi thấy cậu ăn hạch đào cũng vô dụng, cậu không chỉ cần bổ não đâu.
Du Dữu rất tức giận, tức giận đến mức không cẩn thận cắn vỡ xương gà. Ba giây sau cậu hết giận, tò mò hỏi lại. Vì não tôi rất dễ dùng ấy hả?
Không. Hệ thống 100 dùng âm thanh lạnh lùng như người máy của thế kỷ trước. Vì bệnh của cậu không ở phần não, mà do thiếu IQ.
Du Dữu còn định phản bác lại thì bỗng nghe thấy tiếng ‘coong’ như là có gì rơi. Cậu cúi đầu nhìn thì thấy chìa khóa xe Thương Am để lên bàn bị rơi, đúng lúc ở dưới chân cậu nên cậu cúi xuống nhặt để lại.
Bị gián đoạn như thế nên hệ thống cũng không nói nữa. Du Dữu cũng không để ý, tắt điện thoại rồi tiếp tục ăn.
Ăn đến cái thứ ba cậu mới dường như nghĩ đến điều gì, mắt mở to cứng người.
Hệ thống! Hệ thống! 100!
Cái gì, gọi hồn đấy à.
Kịch bản xảy ra sớm!
Đấy là chuyện xảy ra từ mấy tiếng trước, kí chủ giờ mới phát hiện ra à.
Không!!!
Du Dữu gọi liên tục trong đầu, cậu muốn nói không phải chuyện này.
Đến lúc nhìn thấy chìa khóa xe cậu mới ý thức được, kịch bản xảy ra sớm. Và nếu như đúng là kịch bản bị loạn thì sẽ không phải chỉ là một hai đoạn gì đó! Có nghĩa rằng các đoạn kịch bản khác cũng xảy ra sớm hơn!
Bao gồm cả vụ tai nạn suýt chút lấy mất mạng của Thương Am.
Bây giờ kịch bản loạn hết rồi, cậu không dự đoán được thời gian xảy ra tai nạn! Thế này thì sao ngăn được kịch bản đó?!
Rít một tiếng, cánh gà trên đũa của cậu rơi xuống bàn.
“Quy tắc năm giây!!”
Du Dữu lấy tốc độ nhanh như chớp gắp cánh gà lên, chạy xả nước vào sau đó thả lại vào bát. Cậu thở phào, dùng thìa múc nước tương rưới lên cánh gà.
Thương Am: …
Nếu như không chú ý nhìn thì sẽ không phát hiện ra Thương Am dừng lại, suýt nữa thì gắp sai thức ăn.
Nửa bữa cơm còn lại, Du Dữu đầy bụng tâm sự mà ăn. Ăn được mấy miếng thì nhìn Thương Am một lúc, muốn nói lại thôi.
Đến lúc ăn xong thì Thương Am cũng suýt không chịu nổi. Hắn để đũa xuống, trầm mặc nhìn Du Dữu, chờ cậu nói chuyện.
Du Dữu lau miệng “Chú…”
“Chuyện gì?”
“Ngài có lắp camera giám sát hành trình không?” Cậu nhớ kỹ vẫn có đồ có chức năng này.
Thương Am gật đầu “Đã có một cái rồi.”
“Một cái quay đằng trước không đủ, đằng sau cũng lắp một cái đi? Còn có bên cạnh nữa!”
Thương Am mỉm cười, đáy mắt có chút hứng thú; hai bàn tay hắn giao nhau, để lên bàn “Bảo an ở bãi đỗ xe rất tốt, không có trộm xe.”
“Còn có người giả vờ bị tông ấy? Cháu nghe nói mấy người ăn vạ rất thích xuống tay với người như chú!” Du Dữu tốn sức lấy cớ “Người ăn vạ coi như có thể gọi cảnh sát nhưng cũng mất thời gian mà!”
“Ừ, đúng.”
Du Dữu thấy hắn không phản đối, cười nói “Cho nên lắp thêm vài cái đi chú. Muốn loại mà đồng bộ video với dữ liệu đám mây á.”
Thương Am gật đầu, giọng điệu dịu dàng như dỗ trẻ em “Được.”
Nếu như bốn phía của xe đều được theo dõi 24/24 và được lưu lại… Chắc là sẽ không bị người khác đụng tay chân vào, cũng sẽ không xảy ra tai nạn. Cậu nhớ kỹ nguyên tác rất cẩu huyết nhưng cũng không chú trọng việc phá án tìm ra chân tướng. Đối người người động tay chân vào xe, cuối cùng mình vẫn là người chịu, mà nguyên tác cũng không viết người đó ra tay thế nào.
Nhưng kể cả Thương Am đồng ý cậu vẫn thấy không yên tâm.
Ai biết được kịch bản có thể động kinh ngày mai đã xảy ra luôn rồi? Chẳng may cài đặt giám sát nhưng vẫn không cản được?
“Chú, cháu còn một chuyện nữa…”
Du Dữu cảm thấy hôm nay mình cực kì lắm chuyện, giống như vừa đăng đường nhập thất thì đắc ý vậy… Phi, ví von kiểu gì thế này.
“Nói đi.”
Cũng may Thương Am hôm nay rất kiên nhẫn.
“Mấy ngày nay cháu có thể ăn sáng cùng với chú không?”
“Muốn ở nhà ăn sáng? Thời gian của tôi…”
Buổi sáng nếu đi muộn nửa tiếng thì thường kẹt xe nhiều hơn đi sớm.
“Không. Cháu biết chú có thời gian biểu. Cháu muốn cùng ngài một chỗ vào buổi sáng, cùng đi ăn ở ngoài sau đó ngài đi làm còn cháu tự đi về. Được không ạ?”
Vụ tai nạn xe kia xảy ra ở trên đường đi làm buổi sáng. Ở một đoạn xuống dốc khá cao.
“Du Dữu.” Thương Am không đồng ý ngay mà nhìn mắt cậu, mang theo cảm giác áp bách; khiến cho người ta có ảo giác bị bại lộ tất cả những đồ muốn giấu “Cậu muốn là đi ra ngoài, là cùng tôi ăn sáng hay muốn gì khác?”
“Cháu…”
“Cậu đang sợ?”
“Không!” Du Dữu gấp, bỗng vỗ trán mình ‘bộp’ một cái rất vang “Ầy, sao cháu ngốc vậy chứ.”
Cậu nhớ đến thái độ của Thương Am, tuy mình có thể vào ở nhưng yêu cầu cùng nhau ra ngoài buổi sáng thì khác gì muốn chìa khóa nhà của ảnh? Quan hệ của bọn họ vẫn chưa gần đến mức đó, không nên không hiểu chuyện như thế.
Hơn nữa cậu đã sơ hở trăm ngàn chỗ rồi, bây giờ lại nhăn nhó cái gì chứ, sao lại sợ bị phát hiện mục đích thật sự?
Quá ngu!
Du Dữu che mặt “Chú, cháu sai rồi. Cháu nói thật luôn. Cháu sợ chú lái xe không an toàn, trong lòng không yên tâm.”
Thương Am sửng sốt, giọng nói ngạc nhiên “… Lái xe?”
Du Dữu hạ mắt, không dám nhìn hắn mà lấy hơi nói một lèo “Đúng… Không dám giấu chú. Có người lén lén lút lút ở gần xe chú. Cháu sợ có người động tay động chân. Có thể là tháng sau cũng có thể ngay ngày mai. Chú, cháu xin chú mỗi ngày đều kiểm tra phanh xe, lái xe cẩn thận. Được không chú?”
Cậu thấy mình não bị nhũn mới có thể quanh co như thế. Mấy đoạn dự báo trước trong phim cậu xem còn ít sao? Lần nào cũng ở trong màn hình nói mãi không xong làm cậu vò đầu bứt tai vì nhân vật không chịu nói thẳng? Sao đến lượt mình lại bị choáng rồi?
Kể cả Thương Am không tin, coi cậu bị bệnh, có chứng vọng tưởng, nghi ngờ cậu cùng người xấu là đồng bọn thì sao? Có quan trọng không?!
Cậu ghét mình sắp chết luôn, nói xong những lời này thì bắt đầu thu dọn bát đũa, gương mặt thì hơi hồng hồng, có chút xấu hổ.
Lúc cậu đứng dậy muốn thu dọn chén đũa thì cổ tay bị nắm.
“Tôi sẽ cẩn thận.”
Cậu nhìn Thương Am, thấy mặt hắn rất nghiêm túc.
Sau đó ánh mắt lướt lên trên.
[Giá trị hắc hóa: 90]
Ha.
Anh ấy tin tui.
Ảnh tin lời tui nói, tui không cần tiếp tục tự ghét bỏ mình.
Du Dữu vui vẻ nghĩ nhưng nhiệt độ trên mặt cũng không hạ bớt mà trở nên ấm áp giống nhiệt độ trên cổ tay.
Hệ thống 100: Thế này cũng được??? Thực sự là có quỷ…
Khà khà, khà khà khà, khà khà khà khà khà…
Cậu đừng cười thế tôi hoảng. Giọng hệ thống 100 bỗng nặng nề. Thực sự kỳ lạ, tôi phải kiểm tra số liệu của Thương Am một lần nữa. Hắn ta quá kỳ lạ, làm gì có người bình thường nào sẽ tin chuyện hoang đường thế này…
Ừ, tôi không cười… Đạt Lạp Băng Ba Ban Đắc Bối Địch Bặc Đa Bi Lỗ Ông[1]~ cậu bắt đầu hát trong đầu.
? Hệ thống 100 cũng bó tay. Thật kỳ lạ, cậu đừng xem thường. Trong năm vị kí chủ ban đầu có một người cố tình cùng hắn ta đi rồi bị tai nạn, hi sinh bản thân cứu được tay phải của hắn ta. Sau đó hắn vẫn nghi ngờ, cho người điều tra kí chủ đó rồi chơi đùa… Giá trị hắc hóa cao như thế, người đa nghi nặng như vậy sao có thể tin lý do linh tinh vậy? Còn giảm giá trị hắc hóa?
Hả? Cái gì? Thương Am… Du Dữu dừng hát, giật mình. Ảnh bị công lược năm lần, chẳng nhẽ xảy ra năm lần tai nạn xe?
Chẳng lẽ không? Đây là cơ hội tốt nhất làm tình cảm ấm lên, chỉ có loại đầu đất như cậu mới bỏ qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Người ngốc có ngốc phúc, người tốt sẽ gặp lành.
[1] Một câu trong bài hát Đạt Lạp Băng Ba. Tui để link ai nghe thì nhấn nhé =))) nghe vui á.
https://www.youtube.com/watch?v=-IkfhaWrZy4
Nói ra sợ lên tiêu đề báo, nói điển hình của thanh niên trẻ nghèo nhưng không chí tiến thủ!
Mà sau khi Du Dữu nói ra, vẻ mặt Thương Am có chút vỡ. Hắn nhíu mày, tay cũng thả Du Dữu ra.
Sau khi buông cằm cậu ra thì thấy cằm thịt của cậu đàn hồi tròn trở lại.
Rõ ràng nhìn xa xa thì thấy có vẻ nhỏ và nhọn, sao sờ lên lại vừa mềm vừa tròn. Cằm của người lớn sẽ mềm như vậy hả?
Thương Am hoài nghi nhân sinh mà đi, dường như không muốn bị nhìn thấy dao động trong mắt, tự nhốt mình vào thư phòng. Lúc đóng cửa, số 99.9 trên đầu hạ xuống 98. Nhìn như chủ nhân bị đả kích đến tim cũng rơi xuống.
Nghe thấy trong lòng Du Dữu bổ sung thêm nạp game, hệ thống 100 chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Kí chủ, từ trước đến nay cậu là người kỹ năng diễn xuất kém nhất, tâm thoải mái nhất, không có tiền đồ nhất, ngu nhất ——- thế mà lại là kí chủ sống sót lâu nhất trong nhiệm vụ này!
Du Dữu nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời của hệ thống.
Nhưng hệ thống là AI, AI sao có răng được.
Cho nên cậu thấy chắc chắn là mình nghe nhầm. 100, cậu đừng tức. Thực ra tôi có thể càng…
Càng cái gì càng cái gì?! Càng không tiền đồ?!
… Sống lâu hơn một chút nha. Du Dữu thản nhiên trả lời, nghe cực kì vững vàng, cực kì tin tưởng.
Hệ thống 100 nghi ngờ một chút. Lại cảm thấy Du Dữu nhìn thì ngốc nhưng thực sự là người sắp phá kỷ lục về mức độ tin tưởng và hảo cảm của mục tiêu nhiệm vụ có chỉ số nguy hiểm cấp năm sao. Chẳng nhẽ cậu ta thông minh nhưng giả ngu? Dù sao 451 đều sập rồi mà cậu ta còn không mất một sợi lông. Chắc kí chủ của nó thực sự có tuyệt chiêu gì?
Kí chủ, cậu có biện pháp?
Tất nhiên có. Tôi tính hết rồi. Dựa vào giá thị trường và giá của game thì tiền tiêu vặt tôi kiếm mỗi tháng đủ để tôi mua đồ ăn thức uống trạch trong nhà! Đến tám mươi tuổi cũng không chết đói được!
…
Hệ thống 100 offline.
Nó biết vì sao 451 thất bại rồi, chắc là tức chết.
Mà điều giận nhất không phải do kí chủ này ngốc thế nào. Mà là ngốc như thế nhưng giá trị hắc hóa của mục tiêu vẫn giảm. Dựa theo kiểm tra thì từ lúc vào thư phòng giá trị hắc hóa đã giảm từ 98 xuống 90, sau đó Thương Am nhắm mắt dựa vào ý chí ép buộc tăng lại 98.
Nếu không phải biết rõ mục tiêu này đáng sợ đến mức nào, cũng biết plug-in của 451 giấu kỹ; chứ không hệ thống nghi ngờ là hắn đang chết vẫn sĩ diện.
Thời gian vẫn sớm mà lại thấy Thương Am ở trong thư phòng không ra, Du Dữu quyết định bắt đầu nấu cơm.
Cánh gà chia thành hai phần: một ngào đường một làm cay. Món ăn nóng thì làm trứng gà xào hành tây. Tảo biển Nhật thì làm rau trộn. Chờ cậu bận rộn xong ba món ăn thì cơm cũng đã chín.
Lần này nguyên liệu nấu ăn với gia vị đều nhiều. Du Dữu xới đầy một bát cơm, lót một chút cơm ở bát khác rồi úp ngược bát cơm đầy lên, hoàn thành một bát cơm có vòm tròn siêu đẹp, cuối cùng cậu còn rắc mấy hạt vừng đen đã rang lên. Hoàn hảo!
Thương Am ở trong thư phòng, cách một cánh cửa chỉ nghe thấy Du Dữu ngâm nga bài gì đó, dường như rất vui vẻ. Hắn vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm, ca từ cũng nghe rõ rồi, chỉ là hai chữ không ngừng lặp đi lặp lại: Thật đói.
Đến lúc Thương Am rửa tay xong ngồi vào bàn thì Du Dữu không còn hát nhưng giai điệu vẫn lưu lại vòng vòng trong não Thương Am.
“Chú, về sau chú muốn ăn gì thì báo cháu sớm để cháu làm.”
“Hạch đào.” (Hay còn gọi là hạt óc chó)
Thế mà lại được trả lời, Du Dữu kinh hỉ. Cậu còn nghĩ sẽ được câu trả lời đậm chất Thương Am như là ‘ừ’ hoặc ‘tùy ý’.
“Thế mai ăn món rau cải xôi xào hạch đào đi!”
Du Dữu quyết định lấy điện thoại ra ghi vào note. Kết quả lúc nhập vào thì điện thoại tự động nhảy ra “Cách ăn hạch đào để bổ não?”
Thế thì cũng thôi đi, lại còn để hệ thống AI 100 nhìn thấy, tiện thể thổ tào một câu. Tôi thấy cậu ăn hạch đào cũng vô dụng, cậu không chỉ cần bổ não đâu.
Du Dữu rất tức giận, tức giận đến mức không cẩn thận cắn vỡ xương gà. Ba giây sau cậu hết giận, tò mò hỏi lại. Vì não tôi rất dễ dùng ấy hả?
Không. Hệ thống 100 dùng âm thanh lạnh lùng như người máy của thế kỷ trước. Vì bệnh của cậu không ở phần não, mà do thiếu IQ.
Du Dữu còn định phản bác lại thì bỗng nghe thấy tiếng ‘coong’ như là có gì rơi. Cậu cúi đầu nhìn thì thấy chìa khóa xe Thương Am để lên bàn bị rơi, đúng lúc ở dưới chân cậu nên cậu cúi xuống nhặt để lại.
Bị gián đoạn như thế nên hệ thống cũng không nói nữa. Du Dữu cũng không để ý, tắt điện thoại rồi tiếp tục ăn.
Ăn đến cái thứ ba cậu mới dường như nghĩ đến điều gì, mắt mở to cứng người.
Hệ thống! Hệ thống! 100!
Cái gì, gọi hồn đấy à.
Kịch bản xảy ra sớm!
Đấy là chuyện xảy ra từ mấy tiếng trước, kí chủ giờ mới phát hiện ra à.
Không!!!
Du Dữu gọi liên tục trong đầu, cậu muốn nói không phải chuyện này.
Đến lúc nhìn thấy chìa khóa xe cậu mới ý thức được, kịch bản xảy ra sớm. Và nếu như đúng là kịch bản bị loạn thì sẽ không phải chỉ là một hai đoạn gì đó! Có nghĩa rằng các đoạn kịch bản khác cũng xảy ra sớm hơn!
Bao gồm cả vụ tai nạn suýt chút lấy mất mạng của Thương Am.
Bây giờ kịch bản loạn hết rồi, cậu không dự đoán được thời gian xảy ra tai nạn! Thế này thì sao ngăn được kịch bản đó?!
Rít một tiếng, cánh gà trên đũa của cậu rơi xuống bàn.
“Quy tắc năm giây!!”
Du Dữu lấy tốc độ nhanh như chớp gắp cánh gà lên, chạy xả nước vào sau đó thả lại vào bát. Cậu thở phào, dùng thìa múc nước tương rưới lên cánh gà.
Thương Am: …
Nếu như không chú ý nhìn thì sẽ không phát hiện ra Thương Am dừng lại, suýt nữa thì gắp sai thức ăn.
Nửa bữa cơm còn lại, Du Dữu đầy bụng tâm sự mà ăn. Ăn được mấy miếng thì nhìn Thương Am một lúc, muốn nói lại thôi.
Đến lúc ăn xong thì Thương Am cũng suýt không chịu nổi. Hắn để đũa xuống, trầm mặc nhìn Du Dữu, chờ cậu nói chuyện.
Du Dữu lau miệng “Chú…”
“Chuyện gì?”
“Ngài có lắp camera giám sát hành trình không?” Cậu nhớ kỹ vẫn có đồ có chức năng này.
Thương Am gật đầu “Đã có một cái rồi.”
“Một cái quay đằng trước không đủ, đằng sau cũng lắp một cái đi? Còn có bên cạnh nữa!”
Thương Am mỉm cười, đáy mắt có chút hứng thú; hai bàn tay hắn giao nhau, để lên bàn “Bảo an ở bãi đỗ xe rất tốt, không có trộm xe.”
“Còn có người giả vờ bị tông ấy? Cháu nghe nói mấy người ăn vạ rất thích xuống tay với người như chú!” Du Dữu tốn sức lấy cớ “Người ăn vạ coi như có thể gọi cảnh sát nhưng cũng mất thời gian mà!”
“Ừ, đúng.”
Du Dữu thấy hắn không phản đối, cười nói “Cho nên lắp thêm vài cái đi chú. Muốn loại mà đồng bộ video với dữ liệu đám mây á.”
Thương Am gật đầu, giọng điệu dịu dàng như dỗ trẻ em “Được.”
Nếu như bốn phía của xe đều được theo dõi 24/24 và được lưu lại… Chắc là sẽ không bị người khác đụng tay chân vào, cũng sẽ không xảy ra tai nạn. Cậu nhớ kỹ nguyên tác rất cẩu huyết nhưng cũng không chú trọng việc phá án tìm ra chân tướng. Đối người người động tay chân vào xe, cuối cùng mình vẫn là người chịu, mà nguyên tác cũng không viết người đó ra tay thế nào.
Nhưng kể cả Thương Am đồng ý cậu vẫn thấy không yên tâm.
Ai biết được kịch bản có thể động kinh ngày mai đã xảy ra luôn rồi? Chẳng may cài đặt giám sát nhưng vẫn không cản được?
“Chú, cháu còn một chuyện nữa…”
Du Dữu cảm thấy hôm nay mình cực kì lắm chuyện, giống như vừa đăng đường nhập thất thì đắc ý vậy… Phi, ví von kiểu gì thế này.
“Nói đi.”
Cũng may Thương Am hôm nay rất kiên nhẫn.
“Mấy ngày nay cháu có thể ăn sáng cùng với chú không?”
“Muốn ở nhà ăn sáng? Thời gian của tôi…”
Buổi sáng nếu đi muộn nửa tiếng thì thường kẹt xe nhiều hơn đi sớm.
“Không. Cháu biết chú có thời gian biểu. Cháu muốn cùng ngài một chỗ vào buổi sáng, cùng đi ăn ở ngoài sau đó ngài đi làm còn cháu tự đi về. Được không ạ?”
Vụ tai nạn xe kia xảy ra ở trên đường đi làm buổi sáng. Ở một đoạn xuống dốc khá cao.
“Du Dữu.” Thương Am không đồng ý ngay mà nhìn mắt cậu, mang theo cảm giác áp bách; khiến cho người ta có ảo giác bị bại lộ tất cả những đồ muốn giấu “Cậu muốn là đi ra ngoài, là cùng tôi ăn sáng hay muốn gì khác?”
“Cháu…”
“Cậu đang sợ?”
“Không!” Du Dữu gấp, bỗng vỗ trán mình ‘bộp’ một cái rất vang “Ầy, sao cháu ngốc vậy chứ.”
Cậu nhớ đến thái độ của Thương Am, tuy mình có thể vào ở nhưng yêu cầu cùng nhau ra ngoài buổi sáng thì khác gì muốn chìa khóa nhà của ảnh? Quan hệ của bọn họ vẫn chưa gần đến mức đó, không nên không hiểu chuyện như thế.
Hơn nữa cậu đã sơ hở trăm ngàn chỗ rồi, bây giờ lại nhăn nhó cái gì chứ, sao lại sợ bị phát hiện mục đích thật sự?
Quá ngu!
Du Dữu che mặt “Chú, cháu sai rồi. Cháu nói thật luôn. Cháu sợ chú lái xe không an toàn, trong lòng không yên tâm.”
Thương Am sửng sốt, giọng nói ngạc nhiên “… Lái xe?”
Du Dữu hạ mắt, không dám nhìn hắn mà lấy hơi nói một lèo “Đúng… Không dám giấu chú. Có người lén lén lút lút ở gần xe chú. Cháu sợ có người động tay động chân. Có thể là tháng sau cũng có thể ngay ngày mai. Chú, cháu xin chú mỗi ngày đều kiểm tra phanh xe, lái xe cẩn thận. Được không chú?”
Cậu thấy mình não bị nhũn mới có thể quanh co như thế. Mấy đoạn dự báo trước trong phim cậu xem còn ít sao? Lần nào cũng ở trong màn hình nói mãi không xong làm cậu vò đầu bứt tai vì nhân vật không chịu nói thẳng? Sao đến lượt mình lại bị choáng rồi?
Kể cả Thương Am không tin, coi cậu bị bệnh, có chứng vọng tưởng, nghi ngờ cậu cùng người xấu là đồng bọn thì sao? Có quan trọng không?!
Cậu ghét mình sắp chết luôn, nói xong những lời này thì bắt đầu thu dọn bát đũa, gương mặt thì hơi hồng hồng, có chút xấu hổ.
Lúc cậu đứng dậy muốn thu dọn chén đũa thì cổ tay bị nắm.
“Tôi sẽ cẩn thận.”
Cậu nhìn Thương Am, thấy mặt hắn rất nghiêm túc.
Sau đó ánh mắt lướt lên trên.
[Giá trị hắc hóa: 90]
Ha.
Anh ấy tin tui.
Ảnh tin lời tui nói, tui không cần tiếp tục tự ghét bỏ mình.
Du Dữu vui vẻ nghĩ nhưng nhiệt độ trên mặt cũng không hạ bớt mà trở nên ấm áp giống nhiệt độ trên cổ tay.
Hệ thống 100: Thế này cũng được??? Thực sự là có quỷ…
Khà khà, khà khà khà, khà khà khà khà khà…
Cậu đừng cười thế tôi hoảng. Giọng hệ thống 100 bỗng nặng nề. Thực sự kỳ lạ, tôi phải kiểm tra số liệu của Thương Am một lần nữa. Hắn ta quá kỳ lạ, làm gì có người bình thường nào sẽ tin chuyện hoang đường thế này…
Ừ, tôi không cười… Đạt Lạp Băng Ba Ban Đắc Bối Địch Bặc Đa Bi Lỗ Ông[1]~ cậu bắt đầu hát trong đầu.
? Hệ thống 100 cũng bó tay. Thật kỳ lạ, cậu đừng xem thường. Trong năm vị kí chủ ban đầu có một người cố tình cùng hắn ta đi rồi bị tai nạn, hi sinh bản thân cứu được tay phải của hắn ta. Sau đó hắn vẫn nghi ngờ, cho người điều tra kí chủ đó rồi chơi đùa… Giá trị hắc hóa cao như thế, người đa nghi nặng như vậy sao có thể tin lý do linh tinh vậy? Còn giảm giá trị hắc hóa?
Hả? Cái gì? Thương Am… Du Dữu dừng hát, giật mình. Ảnh bị công lược năm lần, chẳng nhẽ xảy ra năm lần tai nạn xe?
Chẳng lẽ không? Đây là cơ hội tốt nhất làm tình cảm ấm lên, chỉ có loại đầu đất như cậu mới bỏ qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Người ngốc có ngốc phúc, người tốt sẽ gặp lành.
[1] Một câu trong bài hát Đạt Lạp Băng Ba. Tui để link ai nghe thì nhấn nhé =))) nghe vui á.
https://www.youtube.com/watch?v=-IkfhaWrZy4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.