Chương 77: Đừng mơ mộng nữa!
Đặng Thu Thảo
19/05/2022
Nàng trông thấy khung cảnh ấy cũng chỉ biết mỉm cười nhạt nhẽo. Tâm mới lay động chưa được bao lâu, nay đã bị một cú bạt tai giáng xuống thật mạnh. Tim như bị ai nắm thóp lấy chúng mà bóp thật mạnh khiến nàng khó thở đến nhăn mặt lại. Ánh mắt nàng dao động đi vài giây, rồi nàng trầm ngâm cầm chén rượu uống lấy một hơi cho tỉnh táo đầu óc. Thiết nghĩ, dù sao cũng chưa từng thừa nhận với hoàng thượng rằng nàng yêu ngài ấy. Vậy...chẳng phải thời cơ rời đi đang tới rất gần nàng rồi hay sao? Cớ sao phải buồn phiền vì một thứ vốn dĩ không thuộc về bản thân mình?
- Nàng đừng uống nữa... Tửu lượng đã không cao, uống rượu không tốt cho người mới hạ sinh như nàng đâu.
- Haha, ngài không cần quá lo lắng. Sức khỏe của ta, ta biết rõ. Ngài không cần bận tâm đâu...
Nàng tiếp tục vươn tay lấy hũ rượu nhỏ cạnh bàn mà rót ra chén. Nàng nâng ly rượu lên, lắc lư xoay vòng theo chén rượu. Khuôn mặt bi ai, thương cảm nhìn gương mặt mình đang phản chiếu trong chén rượu trắng tinh khiết. Làn rượu sóng sánh xóa tan đi gương mặt u sầu ấy của nàng. An Kiều tự cười chế diễu bản thân rồi lại dốc chén uống cạn.
Hoàng thượng thấy An Kiều có vẻ bất thường liền vội vã vươn người nhoài ra bên bàn hoàng hậu, một tay chống bàn, một tay giựt lấy chén rỗng trong tay tiểu Kiều mà nhăn mặt nói:
- Ngoan, nghe trẫm...
- Haizz... Ngài thật biết cách làm cụt hứng của người khác. Nay là ngày vui, đừng để những vị khách ở kia bị ảnh hưởng.
- Nàng sao vậy?
- Sao đâu chứ? Chỉ là lâu lắm rồi chưa uống rượu nên có hơi...
Nàng đang rất bình tĩnh trả lời lại câu hỏi của hoàng thượng thì đột nhiên có người chúc mừng nên nàng chẳng buồn nói thêm nữa. Hoàng thượng cũng mau chóng lại nhập tiệc nhưng không hề xảy ra chuyện gì. Cùng lúc đó, nàng lại trông thấy nữ chính của cuốn tiểu thuyết ấy lại đắm đuối nhìn hoàng thượng. Nàng liền quay mặt đi nơi khác như muốn né tránh.
Vân An công chúa quả thực rất đẹp. Nước da trắng nõn nà, dáng người nhỏ nhỏ. Tuy không quyến rũ như bao người nhưng lại trông cực kỳ cuốn hút. Mái tóc màu vàng óng ánh, lại dài mượt như dải lụa quý hiếm. Một màu tóc nổi bật mà chỉ dòng dõi quý tộc của Lạp Tư quốc mới có khiến cho bao người nhìn vào đều phải cảm thán khen ngợi hết lời. Đôi mắt to tròn, sinh động. Sống mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng. Gương mặt ấy ai nhìn mà chẳng phải mê? Đến nàng còn muốn ăn trọn cơ thể ngọc ngà ấy của Vân An công chúa. Đúng là con cưng của vị vua của một nước sánh ngang với Vân Nam quốc có khác. Thật không biết dùng từ nào để có thể miêu tả được vẻ đẹp vừa dịu dàng lại đoan trang ấy...
- Lát về thư phòng đợi trẫm...
- Để làm gì?
- Trẫm có vài điều muốn bàn bạc với nàng.
- Để sau rồi nói đi, nay ta mệt. Muốn nghỉ ngơi...
- Nàng không sao chứ? Say rồi sao?
- Say sao? Ta say làm sao cho được, haha... Ngài yên tâm!
Lúc sau nàng để ý thấy một người rất quen thuộc, ngồi phía sau Vân An công chúa. Tức khắc nàng không muốn nói thêm nữa mà chỉ đầy rẫy sự tò mò đang không ngừng trỗi dậy trong lòng. Nàng gạt tay một cái để hắn tự hiểu đừng có lại gần nàng thêm nữa. Nàng đứng dậy, lặng lẽ rời đi. Hoàng thượng có chút hụt hẫng, muốn đứng dậy đuổi theo nhưng bị những vị khách cứ nâng ly chúc mừng. Bây giờ mà rời đi thì lại là điều vô lễ nên hắn đành phải ngồi lại dự tiệc.
An Kiều tâm tư khó hiểu, người ngồi sau Vân An Khang quả thực rất quen mắt mà nàng nghĩ mãi không biết người nào. An Kiều đứng ngẩn ngơ một chỗ mà nghĩ ngợi, ngắm nhìn trăng lên cao vút, tròn trịa như cái đĩa to lớn trong màn trời đêm. Những vì sao sáng lấp lánh, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống lại càng tô thêm vẻ đẹp lãnh đạm ấy của nàng. Gió hiu hiu thổi qua cơ thể mát rượi. An Kiều tiện tay với lấy bông hoa quế nhỏ nhỏ xinh xinh yêu thích mà hưởng thụ hương thơm. Như quên đi những muộn phiền, đầu óc dần trở nên trống rỗng không muốn nghĩ ngợi gì nữa...
- Nương nương, thật vinh dự cho Vân An có thể gặp được người ở đây. Liệu có làm mất đi nhã hứng của người hay không ạ?
- Tưởng người nào tới góp vui, hóa ra là Vân An công chúa. Sao thế? Sao tự dưng ngươi lại ra đây?
- Chỉ là Vân An thấy người có hơi buồn nên muốn ghé xem tình hình như nào mà thôi. Vân An sợ người mặc ít sẽ cảm lạnh nên có đem theo áo choàng cho người khoác tạm. Nếu người không chê thì cứ dùng đi ạ. Người hôm nay cũng đã vất vả nhiều rồi...
- Cảm ơn Vân An công chúa đã lo lắng. Bổn cung cũng không để ngươi phải bận tâm thêm, ngươi vẫn nên quay lại bữa tiệc thì hơn. Hôm nay ta mệt rồi, ta đi nghỉ ngơi trước.
- Vậy chào người ạ...
Đúng như trong những gì nàng biết, Vân An công chúa là một người rất hiền lành và tốt tính. Có lẽ nàng đã có thể yên tâm giao hoàng thượng cho Vân An Khang rồi, dẫu sao cũng về với nhau. Vậy thì ta đây sẽ giúp các người một tay vậy...
Lòng đau tới mấy cũng có thể kìm lại được. Thà rằng buông tay sớm còn hơn đến lúc lún sâu vào, thoát không nổi...
Đêm hôm ấy nàng cứ trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Nàng khoác áo choàng mỏng lên người rồi đi dạo quanh hậu hoa viên, biết đâu tâm tình lại tốt lên chút ít.
Mang theo bao suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Vừa muốn bỏ đi, vừa muốn mãi mãi bên cạnh. Cũng chẳng biết vì sao, từ lúc nào lại đi đến trước thư phòng của hoàng thượng mất rồi. Có lẽ tiệc cũng vừa kịp tàn, trong lúc đang mải nghĩ ngợi vẩn vơ, nàng lại bắt gặp một hình tượng. Một khung cảnh mà ngay lúc này nàng lại không muốn nhìn thấy nhất, không muốn chứng kiến nhất. Đó là cảnh tượng Vân An công chúa đang ôm trầm lấy hoàng thượng không rời.
Tim nàng bỗng chốc đập nhanh hơn bình thường. Đôi mắt kinh ngạc nhìn hai người họ đang ôm nhau thắm thiết trước thư phòng của hoàng thượng. Chân nàng mềm nhũn, bàng hoàng cực độ. An Kiều vội vã quay mặt đi, chân bước vội vã tránh xa khỏi chốn này.
Lẽ nào hoàng thượng muốn bàn bạc là muốn nạp thêm phi tần và người đó là Vân An công chúa?
Lẽ nào hôm nay ngài ấy muốn gặp ta chỉ vì muốn ta chứng kiến cảnh tượng nồng thắm ấy của hai người?
Nàng vốn thừa biết vốn dĩ họ đã thuộc về nhau, nhưng đúng ra là phải qua vài ba lần gặp nữa mới về bên nhau cơ mà?
Nàng vốn biết hai nước Vân Nam và Lạp Tư từ lâu đã có giao tình bền vững. Nếu họ về bên nhau cũng được lợi cho cả hai bên. Vừa để gắn kết hai nước thêm phần vững chắc, vừa được coi đó là một hôn nhân về mặt chính trị. Mặt khác, họ lại yêu nhau...
Nhưng sao...nhưng sao tim ta lại đau đớn tức mức độ này? Nhìn thấy họ bên nhau như thế, lý ra mình phải vui vẻ mới phải. Tại sao tim lại quặn thắt như vậy? Chẳng phải mục đích ban đầu là vượt qua số phận, cố gắng giữ gìn tính mạng rồi nhân cơ hội rời khỏi chốn này hay sao? Ngoài kia bao la, rộng lớn, ta thường khao khát được chu du khắp thiên hạ, không muốn cứ mãi là một con cá cảnh vẫy vùng trong cái hồ như hoàng cung. Ấy vậy mà giờ đây lại đi đau lòng đó ư?
Chỉ cần cứ nghĩ tới những khoảnh khắc hoàng thượng ở bên nàng là nước mắt nàng bất giác tuôn trào giàn giụa không ngừng. Nàng mím chặt môi lại đến bật máu mà cũng không hề hay biết. Nàng chạy vội trong màn đêm tĩnh mịch, chẳng may ngã nhào xuống đất. Tay và chân đều đầy rẫy thương tích, máu chảy ra không ngừng cũng chẳng hay. Mọi sự đau đớn về thể xác lúc này đã không thể sánh bằng từng cơn đau giằng xé trong con tim này được nữa.
" Có lẽ...ta lại quá tham lam rồi! Từ bỏ đi! Đừng mơ mộng nữa, An Kiều ơi! "
- Nàng đừng uống nữa... Tửu lượng đã không cao, uống rượu không tốt cho người mới hạ sinh như nàng đâu.
- Haha, ngài không cần quá lo lắng. Sức khỏe của ta, ta biết rõ. Ngài không cần bận tâm đâu...
Nàng tiếp tục vươn tay lấy hũ rượu nhỏ cạnh bàn mà rót ra chén. Nàng nâng ly rượu lên, lắc lư xoay vòng theo chén rượu. Khuôn mặt bi ai, thương cảm nhìn gương mặt mình đang phản chiếu trong chén rượu trắng tinh khiết. Làn rượu sóng sánh xóa tan đi gương mặt u sầu ấy của nàng. An Kiều tự cười chế diễu bản thân rồi lại dốc chén uống cạn.
Hoàng thượng thấy An Kiều có vẻ bất thường liền vội vã vươn người nhoài ra bên bàn hoàng hậu, một tay chống bàn, một tay giựt lấy chén rỗng trong tay tiểu Kiều mà nhăn mặt nói:
- Ngoan, nghe trẫm...
- Haizz... Ngài thật biết cách làm cụt hứng của người khác. Nay là ngày vui, đừng để những vị khách ở kia bị ảnh hưởng.
- Nàng sao vậy?
- Sao đâu chứ? Chỉ là lâu lắm rồi chưa uống rượu nên có hơi...
Nàng đang rất bình tĩnh trả lời lại câu hỏi của hoàng thượng thì đột nhiên có người chúc mừng nên nàng chẳng buồn nói thêm nữa. Hoàng thượng cũng mau chóng lại nhập tiệc nhưng không hề xảy ra chuyện gì. Cùng lúc đó, nàng lại trông thấy nữ chính của cuốn tiểu thuyết ấy lại đắm đuối nhìn hoàng thượng. Nàng liền quay mặt đi nơi khác như muốn né tránh.
Vân An công chúa quả thực rất đẹp. Nước da trắng nõn nà, dáng người nhỏ nhỏ. Tuy không quyến rũ như bao người nhưng lại trông cực kỳ cuốn hút. Mái tóc màu vàng óng ánh, lại dài mượt như dải lụa quý hiếm. Một màu tóc nổi bật mà chỉ dòng dõi quý tộc của Lạp Tư quốc mới có khiến cho bao người nhìn vào đều phải cảm thán khen ngợi hết lời. Đôi mắt to tròn, sinh động. Sống mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng. Gương mặt ấy ai nhìn mà chẳng phải mê? Đến nàng còn muốn ăn trọn cơ thể ngọc ngà ấy của Vân An công chúa. Đúng là con cưng của vị vua của một nước sánh ngang với Vân Nam quốc có khác. Thật không biết dùng từ nào để có thể miêu tả được vẻ đẹp vừa dịu dàng lại đoan trang ấy...
- Lát về thư phòng đợi trẫm...
- Để làm gì?
- Trẫm có vài điều muốn bàn bạc với nàng.
- Để sau rồi nói đi, nay ta mệt. Muốn nghỉ ngơi...
- Nàng không sao chứ? Say rồi sao?
- Say sao? Ta say làm sao cho được, haha... Ngài yên tâm!
Lúc sau nàng để ý thấy một người rất quen thuộc, ngồi phía sau Vân An công chúa. Tức khắc nàng không muốn nói thêm nữa mà chỉ đầy rẫy sự tò mò đang không ngừng trỗi dậy trong lòng. Nàng gạt tay một cái để hắn tự hiểu đừng có lại gần nàng thêm nữa. Nàng đứng dậy, lặng lẽ rời đi. Hoàng thượng có chút hụt hẫng, muốn đứng dậy đuổi theo nhưng bị những vị khách cứ nâng ly chúc mừng. Bây giờ mà rời đi thì lại là điều vô lễ nên hắn đành phải ngồi lại dự tiệc.
An Kiều tâm tư khó hiểu, người ngồi sau Vân An Khang quả thực rất quen mắt mà nàng nghĩ mãi không biết người nào. An Kiều đứng ngẩn ngơ một chỗ mà nghĩ ngợi, ngắm nhìn trăng lên cao vút, tròn trịa như cái đĩa to lớn trong màn trời đêm. Những vì sao sáng lấp lánh, ánh trăng sáng ngời chiếu xuống lại càng tô thêm vẻ đẹp lãnh đạm ấy của nàng. Gió hiu hiu thổi qua cơ thể mát rượi. An Kiều tiện tay với lấy bông hoa quế nhỏ nhỏ xinh xinh yêu thích mà hưởng thụ hương thơm. Như quên đi những muộn phiền, đầu óc dần trở nên trống rỗng không muốn nghĩ ngợi gì nữa...
- Nương nương, thật vinh dự cho Vân An có thể gặp được người ở đây. Liệu có làm mất đi nhã hứng của người hay không ạ?
- Tưởng người nào tới góp vui, hóa ra là Vân An công chúa. Sao thế? Sao tự dưng ngươi lại ra đây?
- Chỉ là Vân An thấy người có hơi buồn nên muốn ghé xem tình hình như nào mà thôi. Vân An sợ người mặc ít sẽ cảm lạnh nên có đem theo áo choàng cho người khoác tạm. Nếu người không chê thì cứ dùng đi ạ. Người hôm nay cũng đã vất vả nhiều rồi...
- Cảm ơn Vân An công chúa đã lo lắng. Bổn cung cũng không để ngươi phải bận tâm thêm, ngươi vẫn nên quay lại bữa tiệc thì hơn. Hôm nay ta mệt rồi, ta đi nghỉ ngơi trước.
- Vậy chào người ạ...
Đúng như trong những gì nàng biết, Vân An công chúa là một người rất hiền lành và tốt tính. Có lẽ nàng đã có thể yên tâm giao hoàng thượng cho Vân An Khang rồi, dẫu sao cũng về với nhau. Vậy thì ta đây sẽ giúp các người một tay vậy...
Lòng đau tới mấy cũng có thể kìm lại được. Thà rằng buông tay sớm còn hơn đến lúc lún sâu vào, thoát không nổi...
Đêm hôm ấy nàng cứ trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Nàng khoác áo choàng mỏng lên người rồi đi dạo quanh hậu hoa viên, biết đâu tâm tình lại tốt lên chút ít.
Mang theo bao suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Vừa muốn bỏ đi, vừa muốn mãi mãi bên cạnh. Cũng chẳng biết vì sao, từ lúc nào lại đi đến trước thư phòng của hoàng thượng mất rồi. Có lẽ tiệc cũng vừa kịp tàn, trong lúc đang mải nghĩ ngợi vẩn vơ, nàng lại bắt gặp một hình tượng. Một khung cảnh mà ngay lúc này nàng lại không muốn nhìn thấy nhất, không muốn chứng kiến nhất. Đó là cảnh tượng Vân An công chúa đang ôm trầm lấy hoàng thượng không rời.
Tim nàng bỗng chốc đập nhanh hơn bình thường. Đôi mắt kinh ngạc nhìn hai người họ đang ôm nhau thắm thiết trước thư phòng của hoàng thượng. Chân nàng mềm nhũn, bàng hoàng cực độ. An Kiều vội vã quay mặt đi, chân bước vội vã tránh xa khỏi chốn này.
Lẽ nào hoàng thượng muốn bàn bạc là muốn nạp thêm phi tần và người đó là Vân An công chúa?
Lẽ nào hôm nay ngài ấy muốn gặp ta chỉ vì muốn ta chứng kiến cảnh tượng nồng thắm ấy của hai người?
Nàng vốn thừa biết vốn dĩ họ đã thuộc về nhau, nhưng đúng ra là phải qua vài ba lần gặp nữa mới về bên nhau cơ mà?
Nàng vốn biết hai nước Vân Nam và Lạp Tư từ lâu đã có giao tình bền vững. Nếu họ về bên nhau cũng được lợi cho cả hai bên. Vừa để gắn kết hai nước thêm phần vững chắc, vừa được coi đó là một hôn nhân về mặt chính trị. Mặt khác, họ lại yêu nhau...
Nhưng sao...nhưng sao tim ta lại đau đớn tức mức độ này? Nhìn thấy họ bên nhau như thế, lý ra mình phải vui vẻ mới phải. Tại sao tim lại quặn thắt như vậy? Chẳng phải mục đích ban đầu là vượt qua số phận, cố gắng giữ gìn tính mạng rồi nhân cơ hội rời khỏi chốn này hay sao? Ngoài kia bao la, rộng lớn, ta thường khao khát được chu du khắp thiên hạ, không muốn cứ mãi là một con cá cảnh vẫy vùng trong cái hồ như hoàng cung. Ấy vậy mà giờ đây lại đi đau lòng đó ư?
Chỉ cần cứ nghĩ tới những khoảnh khắc hoàng thượng ở bên nàng là nước mắt nàng bất giác tuôn trào giàn giụa không ngừng. Nàng mím chặt môi lại đến bật máu mà cũng không hề hay biết. Nàng chạy vội trong màn đêm tĩnh mịch, chẳng may ngã nhào xuống đất. Tay và chân đều đầy rẫy thương tích, máu chảy ra không ngừng cũng chẳng hay. Mọi sự đau đớn về thể xác lúc này đã không thể sánh bằng từng cơn đau giằng xé trong con tim này được nữa.
" Có lẽ...ta lại quá tham lam rồi! Từ bỏ đi! Đừng mơ mộng nữa, An Kiều ơi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.