Chương 98: Hoàng thượng, đợi ta!
Đặng Thu Thảo
19/05/2022
- Chơi trò con bò gì mà vui thế?
Mặt hắn hằm hằm nhìn thẳng vào Đổng Triết, hắn ta như tự phát giác ra mùi nguy hiểm mà cúi đầu xin phép ra ngoài. Lý Nghiêm chỉ lườm nguýt mà chẳng buồn mở miệng khiến Đổng Triết toát mồ hôi hột. Hắn ta chẳng cần nhìn hoàng thượng cũng đủ biết một điều rằng Lý Nghiêm bây giờ đang rất tức giận. Còn giận dữ về vấn đề gì thì hoàng thượng không có nói cho hắn biết nên hắn cũng chẳng hề ngộ ra mình đã phạm phải trọng tội gì.
Lần đầu tiên hắn thấy hoàng thượng tức tối đến mức độ này. Đối với Đổng Triết hắn, hoàng thượng dù có khó tính cỡ nào, nóng tính ra sao cũng chưa từng nổi giận lôi đình với hắn cả. Bởi lẽ, hắn chưa một lần khiến cho hoàng thượng phải thất vọng. Còn tại giờ khắc này, hắn cũng chưa biết mình đã làm gì mà lại khiến cho hoàng thượng phải lườm nguýt hắn như kẻ thù thế kia cả. Mặt hoàng thượng đen như đít nồi, khói đen trên đầu bốc lên nghi ngút, sát khí tỏa ra mạnh mẽ đến nghẹt thở. Mồ hôi chảy lấm tấm trên gương mặt anh tuấn ấy. Có chút khó thở lại có chút nghẹn cứng lại trong cổ họng không thốt lên lời.
Hoàng hậu thấy tình hình bất ổn liền ra hiệu cho Đổng Triết lui ra ngoài. Chưa kịp để Đổng Triết rời đi, hoàng thượng đã chẳng nói chẳng rằng mà chỉ lẳng lặng xoay lưng rời đi.
Lại cái bóng hình cô độc ấy.
Lại cái biểu cảm bi thương từ tận sâu trong đáy lòng.
Nàng không hiểu nàng đã làm gì khiến hắn lại trưng cái bộ mặt lâm li bi đát ấy ra ngoài nữa cả. Vốn dĩ chỉ là cười đùa bình thường, một câu khen ngợi bất chợt thốt ra chứ cũng chẳng hề có tình ý. Ấy vậy tại sao hoàng thượng lại nổi giận?
Đổng Triết khom lưng, cúi người rồi cũng lặng lẽ rời khỏi biệt viện mà chẳng dám nán lại lâu hơn. Hắn là một con người thật thà lại ít nói. Vốn chẳng hiểu nhiều về mấy tình cảnh như này nên cũng không biết phải làm như nào cho hợp lẽ. Lát sau hắn gặp Hy Đình vừa từ thư phòng của hoàng thượng về, hắn ta nhận định hoàng thượng ghen rồi.
- Tại sao?
- Còn sao nữa cha nội. Hoàng hậu chưa bao giờ khen hoàng thượng được câu nào tử tế như khen ngươi hôm nay đâu.
- Khen khi nào?
- Ngố vừa! Hoàng hậu chả nói ngươi cười lên dễ thương còn gì.
- Không phải thế!
Hy Đình nghiêng nghiêng đầu khó hiểu. Đổng Triết hay nói vắn tắt quá, tiết kiệm nước bọt đến nỗi chẳng đủ từ ngữ. Sao hắn hiểu cho nổi ngôn ngữ của kẻ lười như hắn ta chứ?
- Sao không phải?
- Chỉ nói " dễ thương lắm ".
" Hắn ta là đang phủ nhận lại ý nói của ta? Nó có khác gì nhau đâu chứ? Được rồi, không chấp! Vì vốn dĩ hắn ta là đầu đất mà..."
…
Hôm nay trời cao xanh, tươi đẹp như thế! Ấy vậy mà trong lúc đang bàn chuyện triều chính, có một mùi khen khét thoang thoảng bay trong không khí. Làm cho người ta lầm tưởng như sắp có mưa giông bão lớn đổ bộ kinh thành. Những đại thần vẫn tích cực, hăng say bẩm báo chính sự. Hoàng thượng thì chẳng buồn nói gì, mặt mày vẫn cứ như đưa đám. Hắn nghiêng đầu, một tay chống cằm còn tay kia liên tục gõ gõ vào thành ngai vàng. Khuôn mặt khó chịu thấy rõ, đôi chân mày liên tục cau có lại khó tính. Đôi mắt hắn sâu hoắm nhìn chằm chằm vào phía trước không chớp mắt. Hồn phách thậm chí còn chẳng biết bay về phương nào khi mà các đại thần liên tục gọi mà chẳng thấy hoàn hồn gì cả.
Xì xào bàn tán xôn xao cả lên. Vậy mà hoàng thượng vẫn ung dung ngồi đó trông hệt như pho tượng.
- Hoàng thượng nay sao thế nhỉ? Ông có biết không, Văn đại nhân?
- Ta biết làm sao được, hoàng thượng xưa nay tính khí đều lên xuống thất thường. Sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa mưa phùn thì sao ta biết chứ.
- Từ nãy tới giờ liệu hoàng thượng có nghe thấy chúng ta bẩm báo gì không nhỉ?
- Còn hỏi à? Nhìn dung nhan ngài ấy đang đen xì thế kia là biết nghe tai nọ lọt qua tai kia rồi. Có khi còn chẳng rót được vào đầu ấy chứ mà đòi chui ra.
- Cũng đúng ha. Haizz... Nhìn hoàng thượng đáng sợ chết đi được ý.
- Chẹp! Thôi ông im đi! Hoàng thượng mà nghe thấy là ăn cám cả lũ đấy.
Sau khi kết thúc, hắn chậm rãi như kẻ tha lương, không hồn đi về thư phòng ngồi phịch xuống ghế. Hai tay hắn đan vào nhau rồi để ở trán che đi đôi mắt đang không ngừng nảy lửa hừng hực liếc nhìn về phía cửa lớn.
" Hoàng hậu... Thế mà lại chẳng hề tới! "
Hắn xoa xoa hai vầng thái dương của mình rồi cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình lúc lên lúc xuống của mình. Khi thì hắn tức giận vì nàng dám cười đùa với nam nhân khác mà không phải hắn. Lúc thì hắn thất vọng vì nàng chẳng hề nhận ra điều gì mà tới đây an ủi tâm tình bất ổn này của hoàng thượng. Tự dưng hắn ước, ước gì nàng tới đây đưa cho hắn chén canh bổ rồi hỏi han hắn đủ điều. Hy vọng bao nhiêu thì nhận lại càng nhiều thất vọng và tổn thương sâu sắc hơn mà thôi...
…
- Hứa phi, ngươi nói xem, hoàng thượng nay là lại uống nhầm thuốc gì?
- Nhìn là biết rồi...
- Chẳng lẽ lại làm giấm à?
- Vâng.
- Tại sao? Bổn cung đâu có làm gì đâu.
Hứa Di Nhiên nay tới chỗ hoàng hậu chơi. Vừa hay thấy hoàng hậu đang rất không vui thì liền tò mò mà sà vào hỏi han. Nàng kể lại hết những gì đã xảy ra khi sáng, Hứa phi liền ngộ ra ngay. Hứa phi nhấp ngụm trà, xong với lấy trái nho ngang nhiên ngồi lột vỏ. Vừa bóc vỏ vừa hỏi ngược lại nàng rất vô tư:
- Tại người cười và khen Đổng Triết trước mặt hoàng thượng đấy.
- Ơ, thế chẳng lẽ ta lại phải khóc sao? Chẳng lẽ thấy người ta dễ thương lại bảo " xấu chết đi được "? Vô lý, ghen gì mà vô lý thế?
- Người ta yêu thì người ta mới ghen tuông chứ. Người nghĩ thử xem, khi trước người chẳng phải cũng cảm thấy bực tức khi người chưa biết hoàng thượng giả vờ sủng Vân phi còn gì. Chỉ là hiểu lầm mà người còn tức đến phát điên lên nữa là.
Hoàng hậu thoáng đỏ mặt vội vàng quay đi. Nàng giật lấy trái nho đã bóc vỏ xong xuôi trên tay Hứa phi liền đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. Hứa phi phì cười, hoàng hậu trước nay toàn tỏ ra mình rất chững chạc, nay lại hành động dễ thương như này sao?
" Trông cưng chết đi được! "
Hoàng hậu vội vã chối:
- Ta nào có ghen, cũng chẳng tức giận luôn. Ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy bổn cung giận vì điều vớ vẩn đó chứ?
- Vâng, vâng. Thế hai người đã làm lành chưa? Hôm qua ở hậu hoa viên, ta thấy hoàng thượng cưng chiều người lắm. Chắc hẳn đã nối lại tình xưa rồi ý nhỉ?
- Nối quái gì? Xưa nay có gì đâu mà nối?
- Ơ, hai người đã lập phu thê lâu rồi còn gì? Hơn nữa còn có hai vị hoàng tử, sao người lại nói " xưa nay không có gì "? Đừng có nói là người còn chưa thèm bày tỏ lòng mình với hoàng thượng đó nhé? Nhìn mặt người, ta thấy nghi lắm!
Hoàng hậu thở dài, tim lại rộn ràng đập nhanh đến khó tả. Nàng cười nhạt nhòa vì lòng nàng chưa dám. Hứa quý phi đập tay xuống bàn tức mình đứng bật dậy mà nổi trận lôi đình, quát tháo mà không biết ai mới là trên, kẻ nào ở dưới. Nàng ta tức giận, nói lớn:
- Sao người cứ dối lòng mình như thế? Giờ cũng đã biết bộ mặt thật của Vân phi, người mà không thổ lộ nhanh là có khi mất người như chơi. Người thử nghĩ xem, nàng ta mưu mô xảo quyệt, lại chuyên dùng kế bẩn. Chưa kể, tuy ta không muốn thừa nhận nhưng nàng ta cũng khá là đẹp đó, mái tóc vàng kim ấy lại hiếm như thế. Nam nhân tính vốn tò mò, nàng ta cũng có nét, lại biết chiều lòng nam nhân. Chẹp, chẹp! Thế này thì hỏng. Người mà còn không bày tỏ, đến cái lúc hoàng thượng phải lòng nàng ta rồi, khi ấy người hối hận cũng chẳng kịp đâu ạ.
- Kiểu chán cơm thèm phở ý hử?
- Chán cơm thèm phở là cái gì? Ta nói thật đấy, hoàng thượng yêu người như thế, vậy mà... Ta đau lòng quá mà!
Nàng ta nói xong rồi hùng hồn bỏ về biệt viện. Nàng cứ ngồi ngẩn ngơ nghĩ mãi, nghĩ về một tương lai xa xăm vời vợi. Vạt nắng chiều tà hồng hồng vương trên gương mặt buồn thiu ấy của An Kiều. Nàng khoanh tay nằm lên bàn, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn phương xa. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, mái nhà và tràn xuống cả mặt nàng. Những làn gió hiu hiu thổi mang theo hương thơm dìu dìu của hoa quế vàng đượm, nho nhỏ ở gần mái hiên biệt viện.
Một khoảng thời gian sau, ráng chiều cũng nhạt dần rồi không còn nữa. Ánh sáng chỉ còn phảng phất ở đằng tây. Những đám mây xám đục là là bay đến khiến cho bầu trời mịt màu lam thẫm. Sương đêm chập chờn rơi rồi tụ tập trên đám ngọn cỏ, ẩn hiện trong bóng đêm mờ ảo đang sắp sửa buông xuống.
Gió thoang thoảng phả vào mặt nàng làm nàng cảm thấy sảng khoái hẳn lên. Nàng đứng bật dậy, gương mặt mỉm cười tươi rói như đã quyết định ra vấn đề trước mắt. Nàng cho người làm một bữa cơm thịnh soạn, đầy đủ chất dinh dưỡng rồi tự nàng sẽ đích thân đến thư phòng của hoàng thượng mời tới biệt viện dùng bữa.
Nàng vừa đi vừa lẩm nhẩm liên hồi như thể muốn tập luyện để lấy thêm dũng khí. Hôm nay, sau khi nghe Hứa Di Nhiên nói như thế nàng mới tỉnh ngộ. Đêm nay, nhất định nàng sẽ nói cho hoàng thượng biết được tình cảm cho mình dành cho ngài ấy dạt dào tới mức độ nào. Nàng quyết định rồi, hôm nay nàng nhất định sẽ nói ra. Nhất định sẽ không trốn tránh thêm nữa.
" Hoàng thượng, đợi ta! "
Mặt hắn hằm hằm nhìn thẳng vào Đổng Triết, hắn ta như tự phát giác ra mùi nguy hiểm mà cúi đầu xin phép ra ngoài. Lý Nghiêm chỉ lườm nguýt mà chẳng buồn mở miệng khiến Đổng Triết toát mồ hôi hột. Hắn ta chẳng cần nhìn hoàng thượng cũng đủ biết một điều rằng Lý Nghiêm bây giờ đang rất tức giận. Còn giận dữ về vấn đề gì thì hoàng thượng không có nói cho hắn biết nên hắn cũng chẳng hề ngộ ra mình đã phạm phải trọng tội gì.
Lần đầu tiên hắn thấy hoàng thượng tức tối đến mức độ này. Đối với Đổng Triết hắn, hoàng thượng dù có khó tính cỡ nào, nóng tính ra sao cũng chưa từng nổi giận lôi đình với hắn cả. Bởi lẽ, hắn chưa một lần khiến cho hoàng thượng phải thất vọng. Còn tại giờ khắc này, hắn cũng chưa biết mình đã làm gì mà lại khiến cho hoàng thượng phải lườm nguýt hắn như kẻ thù thế kia cả. Mặt hoàng thượng đen như đít nồi, khói đen trên đầu bốc lên nghi ngút, sát khí tỏa ra mạnh mẽ đến nghẹt thở. Mồ hôi chảy lấm tấm trên gương mặt anh tuấn ấy. Có chút khó thở lại có chút nghẹn cứng lại trong cổ họng không thốt lên lời.
Hoàng hậu thấy tình hình bất ổn liền ra hiệu cho Đổng Triết lui ra ngoài. Chưa kịp để Đổng Triết rời đi, hoàng thượng đã chẳng nói chẳng rằng mà chỉ lẳng lặng xoay lưng rời đi.
Lại cái bóng hình cô độc ấy.
Lại cái biểu cảm bi thương từ tận sâu trong đáy lòng.
Nàng không hiểu nàng đã làm gì khiến hắn lại trưng cái bộ mặt lâm li bi đát ấy ra ngoài nữa cả. Vốn dĩ chỉ là cười đùa bình thường, một câu khen ngợi bất chợt thốt ra chứ cũng chẳng hề có tình ý. Ấy vậy tại sao hoàng thượng lại nổi giận?
Đổng Triết khom lưng, cúi người rồi cũng lặng lẽ rời khỏi biệt viện mà chẳng dám nán lại lâu hơn. Hắn là một con người thật thà lại ít nói. Vốn chẳng hiểu nhiều về mấy tình cảnh như này nên cũng không biết phải làm như nào cho hợp lẽ. Lát sau hắn gặp Hy Đình vừa từ thư phòng của hoàng thượng về, hắn ta nhận định hoàng thượng ghen rồi.
- Tại sao?
- Còn sao nữa cha nội. Hoàng hậu chưa bao giờ khen hoàng thượng được câu nào tử tế như khen ngươi hôm nay đâu.
- Khen khi nào?
- Ngố vừa! Hoàng hậu chả nói ngươi cười lên dễ thương còn gì.
- Không phải thế!
Hy Đình nghiêng nghiêng đầu khó hiểu. Đổng Triết hay nói vắn tắt quá, tiết kiệm nước bọt đến nỗi chẳng đủ từ ngữ. Sao hắn hiểu cho nổi ngôn ngữ của kẻ lười như hắn ta chứ?
- Sao không phải?
- Chỉ nói " dễ thương lắm ".
" Hắn ta là đang phủ nhận lại ý nói của ta? Nó có khác gì nhau đâu chứ? Được rồi, không chấp! Vì vốn dĩ hắn ta là đầu đất mà..."
…
Hôm nay trời cao xanh, tươi đẹp như thế! Ấy vậy mà trong lúc đang bàn chuyện triều chính, có một mùi khen khét thoang thoảng bay trong không khí. Làm cho người ta lầm tưởng như sắp có mưa giông bão lớn đổ bộ kinh thành. Những đại thần vẫn tích cực, hăng say bẩm báo chính sự. Hoàng thượng thì chẳng buồn nói gì, mặt mày vẫn cứ như đưa đám. Hắn nghiêng đầu, một tay chống cằm còn tay kia liên tục gõ gõ vào thành ngai vàng. Khuôn mặt khó chịu thấy rõ, đôi chân mày liên tục cau có lại khó tính. Đôi mắt hắn sâu hoắm nhìn chằm chằm vào phía trước không chớp mắt. Hồn phách thậm chí còn chẳng biết bay về phương nào khi mà các đại thần liên tục gọi mà chẳng thấy hoàn hồn gì cả.
Xì xào bàn tán xôn xao cả lên. Vậy mà hoàng thượng vẫn ung dung ngồi đó trông hệt như pho tượng.
- Hoàng thượng nay sao thế nhỉ? Ông có biết không, Văn đại nhân?
- Ta biết làm sao được, hoàng thượng xưa nay tính khí đều lên xuống thất thường. Sáng nắng, chiều mưa, giữa trưa mưa phùn thì sao ta biết chứ.
- Từ nãy tới giờ liệu hoàng thượng có nghe thấy chúng ta bẩm báo gì không nhỉ?
- Còn hỏi à? Nhìn dung nhan ngài ấy đang đen xì thế kia là biết nghe tai nọ lọt qua tai kia rồi. Có khi còn chẳng rót được vào đầu ấy chứ mà đòi chui ra.
- Cũng đúng ha. Haizz... Nhìn hoàng thượng đáng sợ chết đi được ý.
- Chẹp! Thôi ông im đi! Hoàng thượng mà nghe thấy là ăn cám cả lũ đấy.
Sau khi kết thúc, hắn chậm rãi như kẻ tha lương, không hồn đi về thư phòng ngồi phịch xuống ghế. Hai tay hắn đan vào nhau rồi để ở trán che đi đôi mắt đang không ngừng nảy lửa hừng hực liếc nhìn về phía cửa lớn.
" Hoàng hậu... Thế mà lại chẳng hề tới! "
Hắn xoa xoa hai vầng thái dương của mình rồi cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình lúc lên lúc xuống của mình. Khi thì hắn tức giận vì nàng dám cười đùa với nam nhân khác mà không phải hắn. Lúc thì hắn thất vọng vì nàng chẳng hề nhận ra điều gì mà tới đây an ủi tâm tình bất ổn này của hoàng thượng. Tự dưng hắn ước, ước gì nàng tới đây đưa cho hắn chén canh bổ rồi hỏi han hắn đủ điều. Hy vọng bao nhiêu thì nhận lại càng nhiều thất vọng và tổn thương sâu sắc hơn mà thôi...
…
- Hứa phi, ngươi nói xem, hoàng thượng nay là lại uống nhầm thuốc gì?
- Nhìn là biết rồi...
- Chẳng lẽ lại làm giấm à?
- Vâng.
- Tại sao? Bổn cung đâu có làm gì đâu.
Hứa Di Nhiên nay tới chỗ hoàng hậu chơi. Vừa hay thấy hoàng hậu đang rất không vui thì liền tò mò mà sà vào hỏi han. Nàng kể lại hết những gì đã xảy ra khi sáng, Hứa phi liền ngộ ra ngay. Hứa phi nhấp ngụm trà, xong với lấy trái nho ngang nhiên ngồi lột vỏ. Vừa bóc vỏ vừa hỏi ngược lại nàng rất vô tư:
- Tại người cười và khen Đổng Triết trước mặt hoàng thượng đấy.
- Ơ, thế chẳng lẽ ta lại phải khóc sao? Chẳng lẽ thấy người ta dễ thương lại bảo " xấu chết đi được "? Vô lý, ghen gì mà vô lý thế?
- Người ta yêu thì người ta mới ghen tuông chứ. Người nghĩ thử xem, khi trước người chẳng phải cũng cảm thấy bực tức khi người chưa biết hoàng thượng giả vờ sủng Vân phi còn gì. Chỉ là hiểu lầm mà người còn tức đến phát điên lên nữa là.
Hoàng hậu thoáng đỏ mặt vội vàng quay đi. Nàng giật lấy trái nho đã bóc vỏ xong xuôi trên tay Hứa phi liền đưa lên miệng nhai ngấu nghiến. Hứa phi phì cười, hoàng hậu trước nay toàn tỏ ra mình rất chững chạc, nay lại hành động dễ thương như này sao?
" Trông cưng chết đi được! "
Hoàng hậu vội vã chối:
- Ta nào có ghen, cũng chẳng tức giận luôn. Ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy bổn cung giận vì điều vớ vẩn đó chứ?
- Vâng, vâng. Thế hai người đã làm lành chưa? Hôm qua ở hậu hoa viên, ta thấy hoàng thượng cưng chiều người lắm. Chắc hẳn đã nối lại tình xưa rồi ý nhỉ?
- Nối quái gì? Xưa nay có gì đâu mà nối?
- Ơ, hai người đã lập phu thê lâu rồi còn gì? Hơn nữa còn có hai vị hoàng tử, sao người lại nói " xưa nay không có gì "? Đừng có nói là người còn chưa thèm bày tỏ lòng mình với hoàng thượng đó nhé? Nhìn mặt người, ta thấy nghi lắm!
Hoàng hậu thở dài, tim lại rộn ràng đập nhanh đến khó tả. Nàng cười nhạt nhòa vì lòng nàng chưa dám. Hứa quý phi đập tay xuống bàn tức mình đứng bật dậy mà nổi trận lôi đình, quát tháo mà không biết ai mới là trên, kẻ nào ở dưới. Nàng ta tức giận, nói lớn:
- Sao người cứ dối lòng mình như thế? Giờ cũng đã biết bộ mặt thật của Vân phi, người mà không thổ lộ nhanh là có khi mất người như chơi. Người thử nghĩ xem, nàng ta mưu mô xảo quyệt, lại chuyên dùng kế bẩn. Chưa kể, tuy ta không muốn thừa nhận nhưng nàng ta cũng khá là đẹp đó, mái tóc vàng kim ấy lại hiếm như thế. Nam nhân tính vốn tò mò, nàng ta cũng có nét, lại biết chiều lòng nam nhân. Chẹp, chẹp! Thế này thì hỏng. Người mà còn không bày tỏ, đến cái lúc hoàng thượng phải lòng nàng ta rồi, khi ấy người hối hận cũng chẳng kịp đâu ạ.
- Kiểu chán cơm thèm phở ý hử?
- Chán cơm thèm phở là cái gì? Ta nói thật đấy, hoàng thượng yêu người như thế, vậy mà... Ta đau lòng quá mà!
Nàng ta nói xong rồi hùng hồn bỏ về biệt viện. Nàng cứ ngồi ngẩn ngơ nghĩ mãi, nghĩ về một tương lai xa xăm vời vợi. Vạt nắng chiều tà hồng hồng vương trên gương mặt buồn thiu ấy của An Kiều. Nàng khoanh tay nằm lên bàn, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời cao xanh vời vợi, từng áng mây trắng mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn phương xa. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, mái nhà và tràn xuống cả mặt nàng. Những làn gió hiu hiu thổi mang theo hương thơm dìu dìu của hoa quế vàng đượm, nho nhỏ ở gần mái hiên biệt viện.
Một khoảng thời gian sau, ráng chiều cũng nhạt dần rồi không còn nữa. Ánh sáng chỉ còn phảng phất ở đằng tây. Những đám mây xám đục là là bay đến khiến cho bầu trời mịt màu lam thẫm. Sương đêm chập chờn rơi rồi tụ tập trên đám ngọn cỏ, ẩn hiện trong bóng đêm mờ ảo đang sắp sửa buông xuống.
Gió thoang thoảng phả vào mặt nàng làm nàng cảm thấy sảng khoái hẳn lên. Nàng đứng bật dậy, gương mặt mỉm cười tươi rói như đã quyết định ra vấn đề trước mắt. Nàng cho người làm một bữa cơm thịnh soạn, đầy đủ chất dinh dưỡng rồi tự nàng sẽ đích thân đến thư phòng của hoàng thượng mời tới biệt viện dùng bữa.
Nàng vừa đi vừa lẩm nhẩm liên hồi như thể muốn tập luyện để lấy thêm dũng khí. Hôm nay, sau khi nghe Hứa Di Nhiên nói như thế nàng mới tỉnh ngộ. Đêm nay, nhất định nàng sẽ nói cho hoàng thượng biết được tình cảm cho mình dành cho ngài ấy dạt dào tới mức độ nào. Nàng quyết định rồi, hôm nay nàng nhất định sẽ nói ra. Nhất định sẽ không trốn tránh thêm nữa.
" Hoàng thượng, đợi ta! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.