Chương 63: Hôn trẫm, khắc sẽ thấy!
Đặng Thu Thảo
19/05/2022
Một tuần sau kể từ khi tuyết đầu mùa rơi, đây cũng là ngày trọng đại mà Vân Nam quốc mở hội linh đình trong vòng bảy ngày. Và đây cũng là ngày mà đất nước thoát khỏi chế độ chiếm hữu nô lệ, giải phóng kĩ nữ, đặc biệt hơn cả lại là ngày mà Lý Nghiêm lên ngôi vương, thay thế cho người vua bù nhìn thuở trước. Toàn bách tính cả nước hớn hở trở về kinh thành dự hội đông như kiến vỡ tổ. Khách tham quan, du lịch các nơi đổ xô về kinh thành. Một ngày mà Vân Nam quốc không thể nào quên, bởi lẽ nó đã cứu rỗi biết bao con người nông dân nghèo khổ cùng biết bao đứa trẻ thoát khỏi cảnh mù chữ, đói khát lương thực, thực phẩm.
Tuyết đã ngừng rơi từ sáng sớm, mặt trời cuối cùng cũng có cơ hội len ra khỏi những đám mây xám xịt, chiếu từng tia nắng ấm áp xuống kinh thành. Người người mau chóng đi dọn tuyết để đường đi, trang trí lễ hội cũng sớm trước vài tuần đến nay mới hoàn thành. Cả cung đình, đường phố đỏ rực những dải ruy băng, lá cờ bay phất phới theo chiều gió. Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, những quán bán bánh ngọt, đồ lưu niệm,...cũng nhộn nhịp hẳn lên.
Khách khứa đông nghịt, chen chúc nhau khó khăn đi về phía trước. Tiếng cười nói vui vẻ của người lớn cùng tiếng nô đùa của trẻ nhỏ cứ ríu rít bên tai, ồn ào và náo nhiệt. Họ diện lên mình những bộ y phục lộng lẫy nhất, đẹp đẽ nhất để dạo hội. Bảy ngày này, họ được nghỉ ngơi không cần phải làm việc cực nhọc. Ngày đầu tiên của lễ hội, sẽ là màn diễu hành của đại diện toàn binh lính ưu tú, xuất sắc nhất Vân Nam quốc và hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi kiệu trang trọng dạo quanh. Vì là ngày trọng đại nên buổi diễu hành binh này chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu được trịnh trọng ở đó, còn những phi tần khác thì không được phép ngồi kiệu cùng hoàng thượng.
Tại viện hoàng hậu.
- Nàng xong chưa?
- Xong cái gì? Từ từ đã nào, mấy cái thứ này lằng nhằng quá.
Lý Nghiêm sốt ruột đứng ngồi không yên đợi hoàng hậu chỉnh trang lại y phục. Còn nàng thì cảm thấy việc này thật phiền phức, nàng đang được bao nô tì vây quanh, nào trang điểm, kẻ mày ; nào xỏ khuyên, trang sức lộng lẫy. Sau nửa tuần hương đợi chờ trong sự nhàm chán, cuối cùng cũng thấy hoàng hậu bước ra từ viện của nàng. Dáng người nàng thanh tao, gương mặt đẹp không tì vết, nước da trắng nõn nà được phớt thêm một chút má hồng hồng tươi tắn. Ánh mắt sắc xảo, lười nhác liếc lên nhìn biểu hiện của hoàng thượng. Đôi môi đỏ mọng, quyến rũ đến mê mẩn đầu óc. Nàng khoác trên mình một bộ y phục màu vàng đượm, nó toát lên một vẻ đẹp huyền bí mà lại ấm áp cả trái tim khiến cho tim hắn cứ đập thình thịch như thể muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực. Nàng đeo trên đầu mình những trang sức lấp lánh cùng với bông hoa hồng màu đỏ tươi rất hợp với nàng. Ánh nắng chiếu vào khiến hắn càng thêm chói mắt mà cảm thán:
- Quả là ái hậu của trẫm, đẹp đến mức có thể giết chết trái tim của cả vạn người...
- Ngài thôi đi được rồi đấy! Ta đi thôi kẻo lỡ giờ đẹp bây giờ.
Hắn mỉm cười hiếm có, nụ cười từ trước tới nay chưa ai được chiêm ngưỡng ngoại trừ An Kiều. Một nụ cười hiền hòa và ôn nhu. Hắn xòe bàn tay ra để nàng đặt lên, cẩn thận từng chút một đưa nàng lên kiệu ngồi. Ánh mắt hắn vẫn chỉ hướng về một phương duy nhất, chưa hề thay đổi dù là một khắc khiến cho người đời phải ghen tị biết bao lần.
Long bào vàng đượm trên người hoàng thượng tỏ vẻ uy nghiêm. Gương mặt trìu mến, thân thương vẫn liên tục hướng về một mình hoàng hậu. Vì là ngày trọng đại, màn diễu hành này chỉ có mình hoàng thượng và hoàng hậu được trang trọng ngồi kiệu đi trên đường lớn. Đi đến đâu, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, ánh mắt thầm ngưỡng mộ và cầu phúc an lành cho người đứng đầu Vân Nam quốc, mong ngóng chờ đợi người sớm sinh quý tử. Trong mắt tất cả bách tính ở đây, ai ai cũng đều coi hoàng thượng và hoàng hậu không khác gì những vị thần của đấng cứu thế.
Sau một màn diễu hành trang trọng nhất, uy nghiêm nhất ấy là hình ảnh hoàng thượng và hoàng hậu đứng trên bục Thanh Bình, nơi trung tâm của kinh thành để cầu chúc dân an, thái bình và thịnh vượng.
Người người tung hô vạn tuế, người người vui mừng đến mức khóc trong sự vui sướng tột độ. Hình ảnh tươi vui, êm ấm ấy kể từ khi tiên hoàng qua đời, từ khi tam hoàng tử đăng cơ mới có. Khung cảnh hài hòa, tươi sáng khiến cho Lý Nghiêm cũng có chút vui lòng. Hôm nay được đứng kế bên hoàng hậu mà lòng như mở cờ vẫy vẫy mãnh liệt. Hắn cứ cười tủm tỉm mãi khiến An Kiều có chút nhăn mặt lại, nhắc khéo:
- Nghiêm túc đi!
- Cũng sắp xong hết nghi thức rồi mà.
Hắn vô tư trả lời lại nàng. Nàng thấy vậy liền đỏ mặt quay vội đi, né tránh ánh mắt đang sáng rực lên như con cún đang đói mà thấy đồ ăn vậy. Dễ thương chết mất!
Sau khi đã hoàn thành tất cả nghi thức, hắn lại nâng niu nàng lên kiệu ngồi trở về hoàng cung. Trong khi đang ở trong kiệu, hắn ngồi dịch gần về phía nàng, tò mò hỏi:
- Sao lúc nãy nàng vội vã quay đi vậy?
- Ta quay đi hồi nào? Ngài nhớ nhầm rồi.
- Không, rõ ràng ta còn nhìn thấy tai nàng đỏ đỏ.
Sao mà hôm nay tự dưng hoàng thượng để ý tinh thế, nhìn liếc qua đã thấy tai nàng đỏ rồi. Nàng cắn môi không nói một lời nào. Hắn thấy vậy lại càng thêm bưc bối, càng muốn trêu ghẹo nàng thêm nữa mà giơ tay đặt lên cằm nàng, quay về phía mình rồi cười toe toét nói:
- Nàng thấy trẫm dễ thương chứ gì, trẫm chả biết thừa...
- Dễ thương chỗ nào chứ? Dễ ghét thì có.
Nàng lại đỏ mặt vội vàng quay đi như sợ hắn tóm được điểm yếu. Xưa nay nàng thích mấy thứ dễ thương lắm, hễ cứ thấy mấy đồ cưng cưng là sà vào. Mặt nàng đôi lúc nghiêm nghị thế thôi, chứ mà gặp mấy thứ cưng cưng là mắt ai chả sáng lên? Tuy rằng cũng chưa thể ngờ được là hắn lại là một trong những thứ đồ dễ thương mà nàng thấy thích thích.
- Nàng thấy trẫm dễ ghét lắm à?
- Đúng vậy.
Cửa kiệu đã kéo rèm, hắn cười cười gian tà, sau đó lại tiếp tục ranh mãnh quay mặt nàng về đối diện với khuôn mặt mình. Hắn lấy tay nàng đặt vào ngực trái của mình. Từng nhịp, từng nhịp đập thình thịch như muốn nổ tung. Gương mặt hắn tự nhiên cười hiền nhìn nàng, nói nhỏ:
- Tim trẫm như này thì gọi là dễ yêu đấy!
- Ngài...ngài vô sỉ...
- Ừ, trẫm vô sỉ. Thế nên nàng tìm lại cái liên sỉ giúp trẫm với nhé! Chứ từ khi trẫm gặp nàng, trẫm tìm mãi không có thấy.
- Sao ngài có thể nhờ người khác tìm giúp chứ? Ai biết đâu mà tìm?
Khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng, muốn thu tay về mà bàn tay hắn lớn quá, lại khỏe nữa nên không rụt về nổi. Ánh mắt nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà lúng túng. Cũng không biết rõ gương mặt hắn đang cười gian tà ở kia mà hỏi lại. Lúc sau hắn cúi xuống, ghé sát vào tai nàng mà thủ thỉ. Từng hơi thở nồng nàn, nóng bỏng của hắn phả vào tai nàng khiến An Kiều có chút nhột nhột mà co người lại. Hắn mỉm cười, giọng nói đều đều, khàn khàn tỏa ra mùi nam tính thoang thoảng bao quanh người nàng.
- Vậy...để trẫm chỉ cách tìm cho nhé!
- Ngài có ý gì mà trông mờ ám vậy?
Hắn cầm tay nàng từ ngực trái mình, từ từ đặt lên bờ môi hắn cười cười gian xảo, tà mị nói:
- Hôn trẫm, khắc sẽ thấy!
Tuyết đã ngừng rơi từ sáng sớm, mặt trời cuối cùng cũng có cơ hội len ra khỏi những đám mây xám xịt, chiếu từng tia nắng ấm áp xuống kinh thành. Người người mau chóng đi dọn tuyết để đường đi, trang trí lễ hội cũng sớm trước vài tuần đến nay mới hoàn thành. Cả cung đình, đường phố đỏ rực những dải ruy băng, lá cờ bay phất phới theo chiều gió. Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, những quán bán bánh ngọt, đồ lưu niệm,...cũng nhộn nhịp hẳn lên.
Khách khứa đông nghịt, chen chúc nhau khó khăn đi về phía trước. Tiếng cười nói vui vẻ của người lớn cùng tiếng nô đùa của trẻ nhỏ cứ ríu rít bên tai, ồn ào và náo nhiệt. Họ diện lên mình những bộ y phục lộng lẫy nhất, đẹp đẽ nhất để dạo hội. Bảy ngày này, họ được nghỉ ngơi không cần phải làm việc cực nhọc. Ngày đầu tiên của lễ hội, sẽ là màn diễu hành của đại diện toàn binh lính ưu tú, xuất sắc nhất Vân Nam quốc và hoàng thượng cùng hoàng hậu ngồi kiệu trang trọng dạo quanh. Vì là ngày trọng đại nên buổi diễu hành binh này chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu được trịnh trọng ở đó, còn những phi tần khác thì không được phép ngồi kiệu cùng hoàng thượng.
Tại viện hoàng hậu.
- Nàng xong chưa?
- Xong cái gì? Từ từ đã nào, mấy cái thứ này lằng nhằng quá.
Lý Nghiêm sốt ruột đứng ngồi không yên đợi hoàng hậu chỉnh trang lại y phục. Còn nàng thì cảm thấy việc này thật phiền phức, nàng đang được bao nô tì vây quanh, nào trang điểm, kẻ mày ; nào xỏ khuyên, trang sức lộng lẫy. Sau nửa tuần hương đợi chờ trong sự nhàm chán, cuối cùng cũng thấy hoàng hậu bước ra từ viện của nàng. Dáng người nàng thanh tao, gương mặt đẹp không tì vết, nước da trắng nõn nà được phớt thêm một chút má hồng hồng tươi tắn. Ánh mắt sắc xảo, lười nhác liếc lên nhìn biểu hiện của hoàng thượng. Đôi môi đỏ mọng, quyến rũ đến mê mẩn đầu óc. Nàng khoác trên mình một bộ y phục màu vàng đượm, nó toát lên một vẻ đẹp huyền bí mà lại ấm áp cả trái tim khiến cho tim hắn cứ đập thình thịch như thể muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực. Nàng đeo trên đầu mình những trang sức lấp lánh cùng với bông hoa hồng màu đỏ tươi rất hợp với nàng. Ánh nắng chiếu vào khiến hắn càng thêm chói mắt mà cảm thán:
- Quả là ái hậu của trẫm, đẹp đến mức có thể giết chết trái tim của cả vạn người...
- Ngài thôi đi được rồi đấy! Ta đi thôi kẻo lỡ giờ đẹp bây giờ.
Hắn mỉm cười hiếm có, nụ cười từ trước tới nay chưa ai được chiêm ngưỡng ngoại trừ An Kiều. Một nụ cười hiền hòa và ôn nhu. Hắn xòe bàn tay ra để nàng đặt lên, cẩn thận từng chút một đưa nàng lên kiệu ngồi. Ánh mắt hắn vẫn chỉ hướng về một phương duy nhất, chưa hề thay đổi dù là một khắc khiến cho người đời phải ghen tị biết bao lần.
Long bào vàng đượm trên người hoàng thượng tỏ vẻ uy nghiêm. Gương mặt trìu mến, thân thương vẫn liên tục hướng về một mình hoàng hậu. Vì là ngày trọng đại, màn diễu hành này chỉ có mình hoàng thượng và hoàng hậu được trang trọng ngồi kiệu đi trên đường lớn. Đi đến đâu, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, ánh mắt thầm ngưỡng mộ và cầu phúc an lành cho người đứng đầu Vân Nam quốc, mong ngóng chờ đợi người sớm sinh quý tử. Trong mắt tất cả bách tính ở đây, ai ai cũng đều coi hoàng thượng và hoàng hậu không khác gì những vị thần của đấng cứu thế.
Sau một màn diễu hành trang trọng nhất, uy nghiêm nhất ấy là hình ảnh hoàng thượng và hoàng hậu đứng trên bục Thanh Bình, nơi trung tâm của kinh thành để cầu chúc dân an, thái bình và thịnh vượng.
Người người tung hô vạn tuế, người người vui mừng đến mức khóc trong sự vui sướng tột độ. Hình ảnh tươi vui, êm ấm ấy kể từ khi tiên hoàng qua đời, từ khi tam hoàng tử đăng cơ mới có. Khung cảnh hài hòa, tươi sáng khiến cho Lý Nghiêm cũng có chút vui lòng. Hôm nay được đứng kế bên hoàng hậu mà lòng như mở cờ vẫy vẫy mãnh liệt. Hắn cứ cười tủm tỉm mãi khiến An Kiều có chút nhăn mặt lại, nhắc khéo:
- Nghiêm túc đi!
- Cũng sắp xong hết nghi thức rồi mà.
Hắn vô tư trả lời lại nàng. Nàng thấy vậy liền đỏ mặt quay vội đi, né tránh ánh mắt đang sáng rực lên như con cún đang đói mà thấy đồ ăn vậy. Dễ thương chết mất!
Sau khi đã hoàn thành tất cả nghi thức, hắn lại nâng niu nàng lên kiệu ngồi trở về hoàng cung. Trong khi đang ở trong kiệu, hắn ngồi dịch gần về phía nàng, tò mò hỏi:
- Sao lúc nãy nàng vội vã quay đi vậy?
- Ta quay đi hồi nào? Ngài nhớ nhầm rồi.
- Không, rõ ràng ta còn nhìn thấy tai nàng đỏ đỏ.
Sao mà hôm nay tự dưng hoàng thượng để ý tinh thế, nhìn liếc qua đã thấy tai nàng đỏ rồi. Nàng cắn môi không nói một lời nào. Hắn thấy vậy lại càng thêm bưc bối, càng muốn trêu ghẹo nàng thêm nữa mà giơ tay đặt lên cằm nàng, quay về phía mình rồi cười toe toét nói:
- Nàng thấy trẫm dễ thương chứ gì, trẫm chả biết thừa...
- Dễ thương chỗ nào chứ? Dễ ghét thì có.
Nàng lại đỏ mặt vội vàng quay đi như sợ hắn tóm được điểm yếu. Xưa nay nàng thích mấy thứ dễ thương lắm, hễ cứ thấy mấy đồ cưng cưng là sà vào. Mặt nàng đôi lúc nghiêm nghị thế thôi, chứ mà gặp mấy thứ cưng cưng là mắt ai chả sáng lên? Tuy rằng cũng chưa thể ngờ được là hắn lại là một trong những thứ đồ dễ thương mà nàng thấy thích thích.
- Nàng thấy trẫm dễ ghét lắm à?
- Đúng vậy.
Cửa kiệu đã kéo rèm, hắn cười cười gian tà, sau đó lại tiếp tục ranh mãnh quay mặt nàng về đối diện với khuôn mặt mình. Hắn lấy tay nàng đặt vào ngực trái của mình. Từng nhịp, từng nhịp đập thình thịch như muốn nổ tung. Gương mặt hắn tự nhiên cười hiền nhìn nàng, nói nhỏ:
- Tim trẫm như này thì gọi là dễ yêu đấy!
- Ngài...ngài vô sỉ...
- Ừ, trẫm vô sỉ. Thế nên nàng tìm lại cái liên sỉ giúp trẫm với nhé! Chứ từ khi trẫm gặp nàng, trẫm tìm mãi không có thấy.
- Sao ngài có thể nhờ người khác tìm giúp chứ? Ai biết đâu mà tìm?
Khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng, muốn thu tay về mà bàn tay hắn lớn quá, lại khỏe nữa nên không rụt về nổi. Ánh mắt nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà lúng túng. Cũng không biết rõ gương mặt hắn đang cười gian tà ở kia mà hỏi lại. Lúc sau hắn cúi xuống, ghé sát vào tai nàng mà thủ thỉ. Từng hơi thở nồng nàn, nóng bỏng của hắn phả vào tai nàng khiến An Kiều có chút nhột nhột mà co người lại. Hắn mỉm cười, giọng nói đều đều, khàn khàn tỏa ra mùi nam tính thoang thoảng bao quanh người nàng.
- Vậy...để trẫm chỉ cách tìm cho nhé!
- Ngài có ý gì mà trông mờ ám vậy?
Hắn cầm tay nàng từ ngực trái mình, từ từ đặt lên bờ môi hắn cười cười gian xảo, tà mị nói:
- Hôn trẫm, khắc sẽ thấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.