Chương 26: Ngày rằm tháng bảy
Đặng Thu Thảo
19/06/2021
Hôm ấy Tả Quân cùng Lý Nghiêm trở
về hoàng cung, ai ai cũng đều phải ngước lại nhìn len lén xong phải cúi
mặt xuống vì run sợ. Tả Quân đeo mặt nạ che đi con mắt trái huyền thoại, khuôn mặt lạnh băng ngồi trên lưng ngựa phi vào cung điện.
Những người biết đó là Tả Quân thì phải run rẩy mà không dám ngước nhìn, gặp vua cũng vội vã quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu. Những kẻ những biết Tả Quân là ai thì cười nói vô tư, lại đùn đẩy nhau ra mà ngắm nhìn. Hắn thấy thật chướng mắt mà lườm cho một cái, đôi môi khẽ nhếch lên khinh bỉ, hắn ta ngoái lại nhìn Lý Nghiêm mà khuôn mặt không hề biến sắc. Lý Nghiêm như hiểu ý liền sai Hy Đình lôi những kẻ ấy ra cho đánh phạt vài trượng. Từ ấy, họ mới chợt nhớ ra một điều...hóa ra, người đã ở ẩn lâu năm trong huyền thoại ấy nay đã xuất hiện mà trở về bên vua. Hóa ra đó lại là vị quốc sư ẩn mình ấy nay đã xuất hiện rồi... Qua đó cho thấy, vị trí của thừa tướng cũng lung lay.
- Mau vào xem hoàng...
- Ngươi cần gì phải rối lên như thế chứ ?
Tự nhiên Hy Đình nhớ ra thứ gì đó...bấy giờ hắn mới biết ấy là Tả Quân, người mà rất lâu về trước đã từng thần bí cứu hắn khỏi tay côn đồ, đã từng dạy hắn võ thuật và đưa hắn làm tay sai, làm cánh tay phải cho vị vua bây giờ. Lâu lắm rồi, cũng đã gần mười lăm năm rồi... Hắn mới chỉ nghe danh chứ hắn chưa từng thấy mặt Tả Quân bao giờ. Một người đàn ông thần thần bí bí, lúc nào cũng trùm kín mặt, nay cuối cùng cũng đã lộ diện trước mắt hắn. Hắn như vỡ òa khi nhìn thấy ân nhân của mình, chỉ tiếc rằng... Tả Quân đại nhân không thèm nhìn hắn lấy một cái. Có lẽ ngài ấy đã quên đi thằng nhóc khi xưa ấy mất rồi. Hắn đượm buồn, nhìn xa xăm, hắn liếc nhìn người đàn ông hùng dũng ấy mà không dám hé ra dù chỉ một lời.
- Tả Quân, ngươi nên nhớ ta là vua... Vậy nên phải nghe lệnh trẫm.
- Rồi rồi. Ngài thật chẳng biết nói đùa.
Tả Quân cùng hoàng thượng đi vào trong viện của hoàng hậu. Hắn ta liếc nhìn xung quanh rồi mỉm cười khó hiểu. Tả Quân cho người đi lấy cây đàn tranh của hắn, rồi lập một tế đàn phía dưới tượng phật. Hắn nghiêm nghị gảy lấy một bài nghe thật du dương. Xong hắn ta nói thầm thì cái gì đó, lúc sau đại phu mới bắt được mạch ổn định. Khi thấy hắn ta đã đứng dậy sau một canh giờ ngồi gảy đàn rồi lẩm nhẩm cái gì đó, hắn khó hiểu gặng hỏi :
- Gì thế ? Có tà ma gì à ?
- Ngài thật tình...tà ma gì ở đây ! Một lúc nữa hoàng hậu nương nương sẽ tỉnh dậy. Ngài muốn biết nguyên do vì sao hoàng hậu lại như thế không ?
Tả Quân vừa nói vừa đi ra ngoài ngắm quang cảnh khác lạ này, khi xưa nó đâu tươi đẹp đến thế đâu ? Khi xưa nơi đây toàn là tiếng quát tháo rồi trách phạt, không những thế còn có tiếng từng cây trượng to dài tra tấn từng kẻ bị vu oan là tội đồ. Một không gian vắng lặng và yên bình nơi đây đã khiến cho Tả Quân hoài niệm. Quãng thời gian của hắn ta và Lý Nghiêm khi xưa thật sự rất tàn khốc, không như bây giờ, yên bình biết bao nhiêu...
- Ngươi nói xem...
- Hoàng hậu nương nương có mệnh cát phượng, lại một nửa không phải là người ở đây. Cứ đến ngày rằm tháng bảy là sẽ hồn bay về nơi vốn thuộc về hoàng hậu, sau đó sẽ trở về. Nhưng ngài phải nên nhớ, nếu như hoàng hậu kiếp đã tận, hoặc bị dồn vào đường cùng thì hoàng hậu sẽ mãi mãi không trở về nơi đây được nữa...
- Là sao ? Tại sao lại như thế chứ ? Hoàng hậu sao lại không phải người ở đây ?
- Ngài chớ có rối. Thần chỉ có thể nói cho ngài nghe như vậy, nếu thần nói thêm thì thiên mệnh sẽ thay đổi, cũng có thể hoàng hậu sẽ không thể trở về gặp ngài ngay từ giờ khắc này. Thần chỉ khuyên nhủ ngài một câu : " có không giữ, mất lại khó tìm ".
Lý Nghiêm nghe tới đây mà không thể tin vào tai của mình nữa. Vậy có nghĩa là hằng năm cứ vào ngày này hoàng hậu sẽ không thể bên hắn. Một ngày nào đó hắn sẽ mất đi nàng. Đôi mắt hắn trùng xuống, hình bóng An Kiều sao mà nhạt nhòa. Cớ sao ông trời lại cướp mất một nửa của hắn. Nhưng dù sao...ông vẫn để lại cho hắn một nửa. Cứ thế, hắn ngồi bên nàng mà đầy rẫy muộn phiền.
Tả Quân trở về thư phòng, nơi mà hắn ta đã từng làm việc ở đây suốt mấy năm trời. Thật hoài niệm biết bao ! Nơi đây vẫn thật ngăn nắp, cuốn nào đều ở chỗ cũ, không xê dịch đi một thứ gì. Ở chốn này như thể luôn luôn đuốc quét dọn tươm tất mà chỗ nào cũng thật sạch sẽ. Hắn ngắm nhìn xung quanh rồi tự nhủ : " Ta đã xa ngươi quá lâu rồi ! Ta đang tự hỏi, có nên trở về hay không ? "
Khi ấy, một hình bóng quen thuộc đi lại phía Tả Quân, không nhanh không chậm hắn vẫn xem bức tranh của hắn được treo trên tường ngay ngắn. Hắn biết kẻ nào đang ở trong đây với hắn. Người đó tự dưng quỳ xuống đất, gập đầu một cái thật mạnh, giọng kiên định xen lẫn đầy cảm xúc, nói :
- Tả Quân tướng quân, cuối cùng đệ tử cũng được gặp người rồi.
- Ngươi biết ta ?
- Đệ tử biết rõ, là người khi xưa đã cứu Hy Đình, đặt tên mới cho Hy Đình, lại dạy Hy Đình công phu cùng nuôi Hy Đình lớn. Ơn đức của người đối với Hy Đình chất cao như núi, khó lòng mà trả nổi. Nhưng Hy Đình hứa sẽ dâng hiến cả tính mạng này cho người, bảo vệ người chu toàn...
- Ngươi nghĩ ta cần một tên nhóc như ngươi bảo vệ à ? Nhiệm vụ của ngươi là phải bảo vệ hoàng thượng và đất nước này chứ không phải ta.
- …
- Thôi được rồi, mau đứng lên. Ra kia rót trà cho ta.
- Tuân lệnh !
Sử Hy Đình mừng rỡ vì Tả Quân còn nhận ra hắn, mải móng chạy đi pha trà cho Tả Quân.
Về phía Lý Nghiêm thì cũng đã hơn nửa tuần hương, cuối cùng An Kiều cũng đã tỉnh lại. Đôi chân mày khẽ nheo lại, đôi môi động dậy trông thật dễ thương. Lý Nghiêm thấy nàng đã tỉnh mà vui mừng, đang mải bóc nho liền sấn sổ chạy lại nắm chặt tay nàng, hỏi tới hỏi lui :
- Nàng đã đi đâu chơi thế ? Sao không đem trẫm theo ?
Hắn phụng phịu, nũng nịu với nàng. Nàng vừa tỉnh giấc liền với tay đặt lên trán mà ngẫm nghĩ, đột nhiên nàng mỉm cười thật nhẹ rồi trả lời hắn :
- Ta đã tới một nơi rất xa, nơi có người thân ta ở đấy !
Những người biết đó là Tả Quân thì phải run rẩy mà không dám ngước nhìn, gặp vua cũng vội vã quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu. Những kẻ những biết Tả Quân là ai thì cười nói vô tư, lại đùn đẩy nhau ra mà ngắm nhìn. Hắn thấy thật chướng mắt mà lườm cho một cái, đôi môi khẽ nhếch lên khinh bỉ, hắn ta ngoái lại nhìn Lý Nghiêm mà khuôn mặt không hề biến sắc. Lý Nghiêm như hiểu ý liền sai Hy Đình lôi những kẻ ấy ra cho đánh phạt vài trượng. Từ ấy, họ mới chợt nhớ ra một điều...hóa ra, người đã ở ẩn lâu năm trong huyền thoại ấy nay đã xuất hiện mà trở về bên vua. Hóa ra đó lại là vị quốc sư ẩn mình ấy nay đã xuất hiện rồi... Qua đó cho thấy, vị trí của thừa tướng cũng lung lay.
- Mau vào xem hoàng...
- Ngươi cần gì phải rối lên như thế chứ ?
Tự nhiên Hy Đình nhớ ra thứ gì đó...bấy giờ hắn mới biết ấy là Tả Quân, người mà rất lâu về trước đã từng thần bí cứu hắn khỏi tay côn đồ, đã từng dạy hắn võ thuật và đưa hắn làm tay sai, làm cánh tay phải cho vị vua bây giờ. Lâu lắm rồi, cũng đã gần mười lăm năm rồi... Hắn mới chỉ nghe danh chứ hắn chưa từng thấy mặt Tả Quân bao giờ. Một người đàn ông thần thần bí bí, lúc nào cũng trùm kín mặt, nay cuối cùng cũng đã lộ diện trước mắt hắn. Hắn như vỡ òa khi nhìn thấy ân nhân của mình, chỉ tiếc rằng... Tả Quân đại nhân không thèm nhìn hắn lấy một cái. Có lẽ ngài ấy đã quên đi thằng nhóc khi xưa ấy mất rồi. Hắn đượm buồn, nhìn xa xăm, hắn liếc nhìn người đàn ông hùng dũng ấy mà không dám hé ra dù chỉ một lời.
- Tả Quân, ngươi nên nhớ ta là vua... Vậy nên phải nghe lệnh trẫm.
- Rồi rồi. Ngài thật chẳng biết nói đùa.
Tả Quân cùng hoàng thượng đi vào trong viện của hoàng hậu. Hắn ta liếc nhìn xung quanh rồi mỉm cười khó hiểu. Tả Quân cho người đi lấy cây đàn tranh của hắn, rồi lập một tế đàn phía dưới tượng phật. Hắn nghiêm nghị gảy lấy một bài nghe thật du dương. Xong hắn ta nói thầm thì cái gì đó, lúc sau đại phu mới bắt được mạch ổn định. Khi thấy hắn ta đã đứng dậy sau một canh giờ ngồi gảy đàn rồi lẩm nhẩm cái gì đó, hắn khó hiểu gặng hỏi :
- Gì thế ? Có tà ma gì à ?
- Ngài thật tình...tà ma gì ở đây ! Một lúc nữa hoàng hậu nương nương sẽ tỉnh dậy. Ngài muốn biết nguyên do vì sao hoàng hậu lại như thế không ?
Tả Quân vừa nói vừa đi ra ngoài ngắm quang cảnh khác lạ này, khi xưa nó đâu tươi đẹp đến thế đâu ? Khi xưa nơi đây toàn là tiếng quát tháo rồi trách phạt, không những thế còn có tiếng từng cây trượng to dài tra tấn từng kẻ bị vu oan là tội đồ. Một không gian vắng lặng và yên bình nơi đây đã khiến cho Tả Quân hoài niệm. Quãng thời gian của hắn ta và Lý Nghiêm khi xưa thật sự rất tàn khốc, không như bây giờ, yên bình biết bao nhiêu...
- Ngươi nói xem...
- Hoàng hậu nương nương có mệnh cát phượng, lại một nửa không phải là người ở đây. Cứ đến ngày rằm tháng bảy là sẽ hồn bay về nơi vốn thuộc về hoàng hậu, sau đó sẽ trở về. Nhưng ngài phải nên nhớ, nếu như hoàng hậu kiếp đã tận, hoặc bị dồn vào đường cùng thì hoàng hậu sẽ mãi mãi không trở về nơi đây được nữa...
- Là sao ? Tại sao lại như thế chứ ? Hoàng hậu sao lại không phải người ở đây ?
- Ngài chớ có rối. Thần chỉ có thể nói cho ngài nghe như vậy, nếu thần nói thêm thì thiên mệnh sẽ thay đổi, cũng có thể hoàng hậu sẽ không thể trở về gặp ngài ngay từ giờ khắc này. Thần chỉ khuyên nhủ ngài một câu : " có không giữ, mất lại khó tìm ".
Lý Nghiêm nghe tới đây mà không thể tin vào tai của mình nữa. Vậy có nghĩa là hằng năm cứ vào ngày này hoàng hậu sẽ không thể bên hắn. Một ngày nào đó hắn sẽ mất đi nàng. Đôi mắt hắn trùng xuống, hình bóng An Kiều sao mà nhạt nhòa. Cớ sao ông trời lại cướp mất một nửa của hắn. Nhưng dù sao...ông vẫn để lại cho hắn một nửa. Cứ thế, hắn ngồi bên nàng mà đầy rẫy muộn phiền.
Tả Quân trở về thư phòng, nơi mà hắn ta đã từng làm việc ở đây suốt mấy năm trời. Thật hoài niệm biết bao ! Nơi đây vẫn thật ngăn nắp, cuốn nào đều ở chỗ cũ, không xê dịch đi một thứ gì. Ở chốn này như thể luôn luôn đuốc quét dọn tươm tất mà chỗ nào cũng thật sạch sẽ. Hắn ngắm nhìn xung quanh rồi tự nhủ : " Ta đã xa ngươi quá lâu rồi ! Ta đang tự hỏi, có nên trở về hay không ? "
Khi ấy, một hình bóng quen thuộc đi lại phía Tả Quân, không nhanh không chậm hắn vẫn xem bức tranh của hắn được treo trên tường ngay ngắn. Hắn biết kẻ nào đang ở trong đây với hắn. Người đó tự dưng quỳ xuống đất, gập đầu một cái thật mạnh, giọng kiên định xen lẫn đầy cảm xúc, nói :
- Tả Quân tướng quân, cuối cùng đệ tử cũng được gặp người rồi.
- Ngươi biết ta ?
- Đệ tử biết rõ, là người khi xưa đã cứu Hy Đình, đặt tên mới cho Hy Đình, lại dạy Hy Đình công phu cùng nuôi Hy Đình lớn. Ơn đức của người đối với Hy Đình chất cao như núi, khó lòng mà trả nổi. Nhưng Hy Đình hứa sẽ dâng hiến cả tính mạng này cho người, bảo vệ người chu toàn...
- Ngươi nghĩ ta cần một tên nhóc như ngươi bảo vệ à ? Nhiệm vụ của ngươi là phải bảo vệ hoàng thượng và đất nước này chứ không phải ta.
- …
- Thôi được rồi, mau đứng lên. Ra kia rót trà cho ta.
- Tuân lệnh !
Sử Hy Đình mừng rỡ vì Tả Quân còn nhận ra hắn, mải móng chạy đi pha trà cho Tả Quân.
Về phía Lý Nghiêm thì cũng đã hơn nửa tuần hương, cuối cùng An Kiều cũng đã tỉnh lại. Đôi chân mày khẽ nheo lại, đôi môi động dậy trông thật dễ thương. Lý Nghiêm thấy nàng đã tỉnh mà vui mừng, đang mải bóc nho liền sấn sổ chạy lại nắm chặt tay nàng, hỏi tới hỏi lui :
- Nàng đã đi đâu chơi thế ? Sao không đem trẫm theo ?
Hắn phụng phịu, nũng nịu với nàng. Nàng vừa tỉnh giấc liền với tay đặt lên trán mà ngẫm nghĩ, đột nhiên nàng mỉm cười thật nhẹ rồi trả lời hắn :
- Ta đã tới một nơi rất xa, nơi có người thân ta ở đấy !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.