Chương 61: Quá khứ bị ghẻ lạnh (I)
Đặng Thu Thảo
19/05/2022
Hôm ấy nàng qua cơn sốt, cả người uể oải đi tản bộ quanh quanh hậu hoa viên cùng với Lục quý phi và Hứa quý phi. Mùa đông rét mướt, có mấy loài hoa nào chịu nổi cái lạnh buốt ở Vân Nam quốc đâu. Duy chỉ trong hậu hoa viên, nơi mà hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho nàng toàn những loài hoa quý hiếm. Mùa đông nơi đây không còn ảm đạm với sự xuất hiện của hoa trà, với những cánh hoa đỏ thắm bao quanh nhụy hoa màu vàng như má hồng tân nương, chúng là biểu tượng của sự tinh khiết và dung dị. Nàng ngắm nhìn từng bông hoa đang vượt qua trận mưa tuyết, nở rộ trên từng cành cây xanh. Ở đây duy chỉ có cây trà mới còn có vài chiếc lá và từng bông hoa đỏ rực. Nó khiến cho nàng cảm thấy thật ấm áp tựa như mùa xuân đang dần dần đổ bộ vậy.
…
- Thái hậu, sao người dạo này đột nhiên thay đổi thái độ với hoàng hậu nương nương vậy ạ?
Thái hậu nâng tách trà, nhấp lấy một ngụm. Đôi mắt bà suy tư lặng nhìn cơn mưa tuyết dày đặc, rồi bà cất giọng:
- Ai gia không cần một kẻ ngu ngốc đứng kế bên hoàng thượng, cũng không cần một quân cờ dại dột chỉ biết nghe lời mà làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thất. Ấy thế mà ngươi nghĩ xem, tiểu Kiều cũng khá thông minh đó chứ.
- Vâng, theo thần được biết thì hôm bữa hoàng hậu nương nương còn khước từ thừa tướng, khiến lão ta nổi giận lôi đình. Phải chăng khi xưa hoàng hậu chỉ là giả ngây ngô hay không?
- Giả ngây ngô hay không, ai gia không cần biết. Với cả thừa tướng lúc nào cũng muốn lật đổ Nghiêm nhi, điều này ai gia biết rõ. Giờ quân cờ như tiểu Kiều đột nhiên không nghe theo lệnh thừa tướng nữa, để xem lão ta sẽ làm gì để xoay chuyển tình thế?
Tần công công suy nghĩ gì đó, lúc sau lão đập tay cái bốp, nói:
- À, thưa thái hậu, cây trâm thuở đầu người ban cho hoàng hậu hôm bữa theo lệnh thái hậu lén lút đem về. Thần phát hiện ra trong đó không hề có độc như người đã tẩm vào cây trâm, cứ như thể đã bị đánh tráo từ trước rồi vậy ạ.
- Quả là thông minh. Không biết sự thông minh này sẽ giúp cho quân ta hay lại hại đây? Sợ nhất là nuôi ong tay áo...
Thái hậu phì cười thành tiếng. Khuôn mặt bà gian tà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không ngừng tỏ rõ vẻ thích thú. Thật không ngờ cây trâm ngọc quý giá ấy được tẩm thuốc tinh vi, lại có ngày bị chính người bị hại phát hiện. Cẩn thận tới nỗi đánh tráo một cái y hệt để qua mắt thái hậu. Vậy qua xưa nay bà tưởng chừng như đã gài bẫy được An Kiều, không ngờ một ngày lại bị nàng ta quay cắn ngược trở lại. Miệng thái hậu cười lạnh, đôi mắt không hề biến sắc nhìn vào hư không. Một tay nâng tách trà lên uống rồi đặt xuống bàn nghe tiếng cạch tao nhã. Tay kia gõ gõ xuống thành ghế tạo thành từng nhịp điệu.
Vẫn mong sao An Kiều không phải phe địch, nếu không là phe mình thì hãy là phe trung lập. Giá nếu những hành động thông minh ấy chỉ để che mắt thái hậu ta, rồi có ngày quay lại cắn thái hậu một nhát chí mạng thì kể ra cũng khá phiền toái. Nghiêm nhi có vẻ cũng đã rơi vào lưới tình, muốn dứt ra cũng là một điều khó khăn. Bà nhất định phải lôi kéo hoàng hậu về phe mình cho bằng được, dẫu sao thì An Kiều cũng là nữ nhi của thừa tướng nên cũng giúp đỡ được ít nhiều.
- Tiểu Kiều đang mang thai, ai gia không muốn đứa trẻ sẽ gặp chuyện gì không may. Tần công công, ngươi hãy tiếp tục quan sát hoàng hậu thật thận trọng. Nếu có gì sai sót, ngươi sẽ là kẻ chết đầu tiên.
- Vâng...
Tần công công thấy tách trà của thái hậu đã cạn liền rót tiếp thêm một tách ấm nóng. Thái hậu cười hiền:
- À phải rồi, hôm bữa các bô lão có tặng ai gia ít trà gừng, lát ngươi hãy mang đem cho tiểu Kiều pha uống cho ấm bụng. Trời lạnh này, nhớ dặn tiểu Kiều luôn giữ ấm cho cơ thể kẻo lại ốm.
- Vâng...
Tần công công luôn luôn ngạc nhiên trước hành động lạ lùng của thái hậu. Khi thì nổi nóng, tức giận lập mưu mô, quỷ kế hãm hại hoàng hậu. Nay lại quan tâm vô đối thì ai mà chẳng thấy lạ. Hơn nữa thái hậu trả lời nghe cũng chưa thuyết phục cho lắm. Bên cạnh hầu hạ thái hậu bao lâu nay mà vẫn chưa thể hiểu hết được cái tính thay đổi thất thường chả thái hậu. Tần công công ta thật vô năng quá mà...
- À thưa thái hậu, thần luôn có một thắc mắc mãi không tìm thấy câu trả lời. Hoàng thượng không phải cốt nhục của người mà sao người quan tâm tới ngài ấy đến quên mình như vậy ạ?
Thấy Tần công công cũng tò mò quá độ, mà người này thái hậu từ lâu cũng đã không coi là người ngoài nữa nên cũng không có gì đáng giấu. Tần công công theo thái hậu đến nay cũng được mười năm. Đôi việc trước khi ấy, hắn ta không biết cũng không có gì là lạ.
- Nếu ngươi đã muốn biết thì cũng không có gì phải giấu.
Nói rồi thái hậu kể về quá khứ bị người đời ghẻ lạnh của bao người trong cung.
Khi xưa hoàng hậu trước vì ghen tị với Âu quý phi - mẫu phi Lý Dung Cẩn - ganh ghét chỉ vì nàng ta được nhận sự sủng ái của hoàng thượng mà năm lần bảy lượt hãm hại. Hồi đấy Tịch quý phi - thái hậu hiện tại - mới nhập cung làm ái phi của hoàng thượng vì có chút nhan sắc, chỉ tiếc là không thể sinh con nên cũng mau chóng bị hoàng thượng ghét bỏ.
Khi Âu quý phi mang thai, hoàng hậu cùng những phi tần khác cùng nhau hợp lực đẩy nàng ta vào đường cùng, lúc nào cũng gây chuyện làm nhục, hắt nước lạnh vào người khiến nàng ta bị trận sốt liên miên vài ngày mới khỏi. Sau khi sinh Lý Dung Cẩn ra cũng không được yên thân, bị hãm hại đẩy vào lãnh cung sống nốt quãng đời còn lại. Lý Dung Cẩn thì cơ thể suy nhược từ nhỏ nên một bước cũng không thể ra khỏi biệt viện. Bị chia cắt với Âu quý phi, thiếu tình thương của mẫu phi nên lúc nào cũng lo sợ. Trên hết còn bị hoàng hậu liên tục muốn sát hại mà ngày đêm kinh hoàng đến mức bị tự kỷ.
Hồi mới vào cung, thế lực Tịch quý phi cũng không lớn lại vô sinh nên luôn bị hoàng hậu chèn ép. Khi ấy duy chỉ có Dương quý phi và Âu quý phi luôn luôn đứng ra bảo vệ mà bị liên lụy không ít. Thậm chí còn bị đẩy xuống hồ cá, suýt thì mất mạng.
Rồi tới một ngày Dương quý phi mang thai, sinh ra Lý Nghiêm. Vì đức tính hiền lành, tốt bụng nên rất được hoàng thượng cưng chiều. Nhưng gì thì cũng không thể đấu lại thế lực lớn mạnh hậu thuẫn cho hoàng hậu lúc bấy giờ. Hoàng hậu gian xảo lên kế hoạch làm nhục Dương quý phi, lại một lần nữa thành công đẩy Dương quý phi xuống bần cùng của xã hội. Dẫu sao Dương quý phi cũng chỉ là kẻ hát tuồng ở lầu xanh, xinh đẹp tuyệt mỹ lại hiền lành đến mức ngu muội. Khi thanh danh bị một lần nữa kéo xuống vực sâu, Dương quý phi quyết định giã từ cõi trần, rời bỏ tam hoàng tử mà thắt cổ tự vẫn...
…
- Thái hậu, sao người dạo này đột nhiên thay đổi thái độ với hoàng hậu nương nương vậy ạ?
Thái hậu nâng tách trà, nhấp lấy một ngụm. Đôi mắt bà suy tư lặng nhìn cơn mưa tuyết dày đặc, rồi bà cất giọng:
- Ai gia không cần một kẻ ngu ngốc đứng kế bên hoàng thượng, cũng không cần một quân cờ dại dột chỉ biết nghe lời mà làm tổn hại đến thanh danh của hoàng thất. Ấy thế mà ngươi nghĩ xem, tiểu Kiều cũng khá thông minh đó chứ.
- Vâng, theo thần được biết thì hôm bữa hoàng hậu nương nương còn khước từ thừa tướng, khiến lão ta nổi giận lôi đình. Phải chăng khi xưa hoàng hậu chỉ là giả ngây ngô hay không?
- Giả ngây ngô hay không, ai gia không cần biết. Với cả thừa tướng lúc nào cũng muốn lật đổ Nghiêm nhi, điều này ai gia biết rõ. Giờ quân cờ như tiểu Kiều đột nhiên không nghe theo lệnh thừa tướng nữa, để xem lão ta sẽ làm gì để xoay chuyển tình thế?
Tần công công suy nghĩ gì đó, lúc sau lão đập tay cái bốp, nói:
- À, thưa thái hậu, cây trâm thuở đầu người ban cho hoàng hậu hôm bữa theo lệnh thái hậu lén lút đem về. Thần phát hiện ra trong đó không hề có độc như người đã tẩm vào cây trâm, cứ như thể đã bị đánh tráo từ trước rồi vậy ạ.
- Quả là thông minh. Không biết sự thông minh này sẽ giúp cho quân ta hay lại hại đây? Sợ nhất là nuôi ong tay áo...
Thái hậu phì cười thành tiếng. Khuôn mặt bà gian tà nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không ngừng tỏ rõ vẻ thích thú. Thật không ngờ cây trâm ngọc quý giá ấy được tẩm thuốc tinh vi, lại có ngày bị chính người bị hại phát hiện. Cẩn thận tới nỗi đánh tráo một cái y hệt để qua mắt thái hậu. Vậy qua xưa nay bà tưởng chừng như đã gài bẫy được An Kiều, không ngờ một ngày lại bị nàng ta quay cắn ngược trở lại. Miệng thái hậu cười lạnh, đôi mắt không hề biến sắc nhìn vào hư không. Một tay nâng tách trà lên uống rồi đặt xuống bàn nghe tiếng cạch tao nhã. Tay kia gõ gõ xuống thành ghế tạo thành từng nhịp điệu.
Vẫn mong sao An Kiều không phải phe địch, nếu không là phe mình thì hãy là phe trung lập. Giá nếu những hành động thông minh ấy chỉ để che mắt thái hậu ta, rồi có ngày quay lại cắn thái hậu một nhát chí mạng thì kể ra cũng khá phiền toái. Nghiêm nhi có vẻ cũng đã rơi vào lưới tình, muốn dứt ra cũng là một điều khó khăn. Bà nhất định phải lôi kéo hoàng hậu về phe mình cho bằng được, dẫu sao thì An Kiều cũng là nữ nhi của thừa tướng nên cũng giúp đỡ được ít nhiều.
- Tiểu Kiều đang mang thai, ai gia không muốn đứa trẻ sẽ gặp chuyện gì không may. Tần công công, ngươi hãy tiếp tục quan sát hoàng hậu thật thận trọng. Nếu có gì sai sót, ngươi sẽ là kẻ chết đầu tiên.
- Vâng...
Tần công công thấy tách trà của thái hậu đã cạn liền rót tiếp thêm một tách ấm nóng. Thái hậu cười hiền:
- À phải rồi, hôm bữa các bô lão có tặng ai gia ít trà gừng, lát ngươi hãy mang đem cho tiểu Kiều pha uống cho ấm bụng. Trời lạnh này, nhớ dặn tiểu Kiều luôn giữ ấm cho cơ thể kẻo lại ốm.
- Vâng...
Tần công công luôn luôn ngạc nhiên trước hành động lạ lùng của thái hậu. Khi thì nổi nóng, tức giận lập mưu mô, quỷ kế hãm hại hoàng hậu. Nay lại quan tâm vô đối thì ai mà chẳng thấy lạ. Hơn nữa thái hậu trả lời nghe cũng chưa thuyết phục cho lắm. Bên cạnh hầu hạ thái hậu bao lâu nay mà vẫn chưa thể hiểu hết được cái tính thay đổi thất thường chả thái hậu. Tần công công ta thật vô năng quá mà...
- À thưa thái hậu, thần luôn có một thắc mắc mãi không tìm thấy câu trả lời. Hoàng thượng không phải cốt nhục của người mà sao người quan tâm tới ngài ấy đến quên mình như vậy ạ?
Thấy Tần công công cũng tò mò quá độ, mà người này thái hậu từ lâu cũng đã không coi là người ngoài nữa nên cũng không có gì đáng giấu. Tần công công theo thái hậu đến nay cũng được mười năm. Đôi việc trước khi ấy, hắn ta không biết cũng không có gì là lạ.
- Nếu ngươi đã muốn biết thì cũng không có gì phải giấu.
Nói rồi thái hậu kể về quá khứ bị người đời ghẻ lạnh của bao người trong cung.
Khi xưa hoàng hậu trước vì ghen tị với Âu quý phi - mẫu phi Lý Dung Cẩn - ganh ghét chỉ vì nàng ta được nhận sự sủng ái của hoàng thượng mà năm lần bảy lượt hãm hại. Hồi đấy Tịch quý phi - thái hậu hiện tại - mới nhập cung làm ái phi của hoàng thượng vì có chút nhan sắc, chỉ tiếc là không thể sinh con nên cũng mau chóng bị hoàng thượng ghét bỏ.
Khi Âu quý phi mang thai, hoàng hậu cùng những phi tần khác cùng nhau hợp lực đẩy nàng ta vào đường cùng, lúc nào cũng gây chuyện làm nhục, hắt nước lạnh vào người khiến nàng ta bị trận sốt liên miên vài ngày mới khỏi. Sau khi sinh Lý Dung Cẩn ra cũng không được yên thân, bị hãm hại đẩy vào lãnh cung sống nốt quãng đời còn lại. Lý Dung Cẩn thì cơ thể suy nhược từ nhỏ nên một bước cũng không thể ra khỏi biệt viện. Bị chia cắt với Âu quý phi, thiếu tình thương của mẫu phi nên lúc nào cũng lo sợ. Trên hết còn bị hoàng hậu liên tục muốn sát hại mà ngày đêm kinh hoàng đến mức bị tự kỷ.
Hồi mới vào cung, thế lực Tịch quý phi cũng không lớn lại vô sinh nên luôn bị hoàng hậu chèn ép. Khi ấy duy chỉ có Dương quý phi và Âu quý phi luôn luôn đứng ra bảo vệ mà bị liên lụy không ít. Thậm chí còn bị đẩy xuống hồ cá, suýt thì mất mạng.
Rồi tới một ngày Dương quý phi mang thai, sinh ra Lý Nghiêm. Vì đức tính hiền lành, tốt bụng nên rất được hoàng thượng cưng chiều. Nhưng gì thì cũng không thể đấu lại thế lực lớn mạnh hậu thuẫn cho hoàng hậu lúc bấy giờ. Hoàng hậu gian xảo lên kế hoạch làm nhục Dương quý phi, lại một lần nữa thành công đẩy Dương quý phi xuống bần cùng của xã hội. Dẫu sao Dương quý phi cũng chỉ là kẻ hát tuồng ở lầu xanh, xinh đẹp tuyệt mỹ lại hiền lành đến mức ngu muội. Khi thanh danh bị một lần nữa kéo xuống vực sâu, Dương quý phi quyết định giã từ cõi trần, rời bỏ tam hoàng tử mà thắt cổ tự vẫn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.