Chương 67: Tô son trát phấn
Đặng Thu Thảo
19/05/2022
Ánh mắt hoàng thượng đầy rẫy sự tự tin mãnh liệt, mũi phổng lên lại có chút đỏ hồng tự mãn. Nàng lắc đầu ngán ngẩm rồi đứng dậy, liếc mắt nhìn hoàng thượng một cái rồi vừa đi ra phía cửa viện vừa nói nhỏ. Khuôn mặt tỏ rõ vẻ vô vị, vô cảm đến khác lạ thế nhưng đôi môi vẫn nhẻm miệng cười đùa:
- Ngài không tính đi sao? Thái hậu đợi lâu quá là sẽ rất tức giận đấy!
- Hả? À ừ, đi chứ. Nào, để trẫm dìu nàng...
Hắn lon ton chạy theo rồi xòe tay ra trước mắt nàng, nàng liền đặt bàn tay thon gọn của mình, mặc cho hoàng thượng dìu mình đi về viện thái hậu. Chả là hôm nay thái hậu mở tiệc trà nhỏ ở trong khuôn viên hậu viện của thái hậu nhằm mục đích muốn những phi tần trong hậu cung cùng nói chuyện tán gẫu. Và dĩ nhiên hôm nay hoàng thượng cư nhiên cũng phải tới dự, ngồi cùng với các bô lão và những phi tần. Nàng đang tự hỏi không biết có khiến cho hắn cảm thấy chán nản hay không. Dù sao thì cũng là chỗ đó cũng toàn những người lớn tuổi và nữ nhân, một người như hoàng thượng bắt buộc phải tới kể ra cũng không hợp lý cho lắm.
Khi nàng cùng hoàng thượng tới nơi, tất cả đều đã tới dự đông đủ chỉ đang ngồi đợi hoàng thượng và hoàng hậu. Tất cả đều đứng dậy, màn chào hỏi lễ nghi cũng vừa hoàn tất thì hoàng thượng dìu nàng ngồi xuống ghế. Hoàng hậu nhìn thái hậu, nói:
- Là do sự chậm trễ của thần thiếp nên mới làm mọi người phải đợi lâu, mong thái hậu lượng thứ.
- Có gì đâu chứ. Kiều nhi đang mang thai, chậm trễ là chuyện thường gặp. Hơn nữa mọi người cũng vừa tới không lâu, không có gì đáng trách nên Kiều nhi không cần quá lo lắng.
Thái hậu cười hiền, những bô lão xung quanh cũng biết ý mà xua xua tay tỏ ra không có gì. Sau đó thái hại ra lệnh cho nô tì đứng bên rót trà, bưng hoa quả và bánh ngọt lên bày tiệc trà nhỏ. Mọi người cười nói rôm rả, nào là việc phu thê, con cái ; nào là chuyện trên trời dưới biển cũng đều nói không hết chuyện. Hoàng thượng ngán ngẩm, chẳng biết làm gì chỉ biết ngồi gật đầu tỏ ý tán thành khi có người nói tới mình. Xong hắn lại thản nhiên ngồi bóc nho cho hoàng hậu rõ vẻ quan tâm vô bờ bến.
Những bô lão góp mặt ở đây thấy vậy đều rất hài lòng trước hành động yêu chiều của hoàng thượng đối với An Kiều. Chỉ là họ vẫn không hiểu, chốn hậu cung nơi đây những phi tần ngồi kia chứng kiến cảnh tượng đó lại không hề có ý ghen ghét hay muốn chiếm đoạt mà làm loạn. Ai nấy đều có vẻ không bận tâm tới sự vô tâm của hoàng thượng dành cho mình lắm. Hình như họ cũng chẳng hề có ý định muốn xen vào chuyện sủng ái của hoàng thượng đối với hoàng hậu, dường như họ nghĩ rằng đó là sự hiển nhiên và không cần thiết phải đấu tranh làm gì. Quả là một nơi yên bình!
Khi buổi tiệc trà kết thúc, thái hậu chuẩn bị luôn bữa trưa thịnh soạn. Cả một buổi như bị giam cầm trong chốn nhàm chán ấy khiến cho Lý Nghiêm có chút ngứa ngáy tay chân đến bức bối, khó chịu. Mặc dù đã luôn muốn tìm sơ hở để thoát khỏi đây nhưng bất thành, những bô lão ấy cứ nhốn nháo cả lên. Họ sà vào hoàng thượng hỏi han đủ điều, thậm chí còn hỏi về cái thai trong bụng An Kiều, rồi thích nam tử hay nữ tử,... Khuôn mặt hoàng thượng đen như đít nồi, mồ hôi hột nhỏ thành giọt giữa mùa đông lạnh lẽo. Hắn vẫn cố giữ nụ cười thân thiện nhất có thể mà trả lời những vị bô lão đáng kính ấy. Dày vò đến gần chiều tối, những vị bô lão mới tha cho hoàng thượng. Hắn như mở cờ trong bụng, vẫy vùng phất phới. Khi tiệc đã tàn, những bô lão cùng phi tần đã trở về biệt viện nghỉ ngơi thì hoàng thượng mới nhăn mặt, nắm tay hoàng hậu mà bỏ về viện. Hắn khó chịu thở dài cái phù, rồi nói:
- Khiếp, như tra tấn.
- Ngài nói thế đâu có được. Dù cấp bậc không bằng ngài nhưng các bô lão ấy lại là cao nhân tứ phương, ngài bắt buộc phải nể trọng. Dù sao thì cũng đâu thiệt hại gì đâu.
- Trẫm không phải không nể trọng họ. Mà là bị hỏi han từ sáng cho tới chiều muộn, thử hỏi nàng có thấy bức bách trong người hay không?
- Cũng chỉ là những lời quan tâm, chẳng có gì khiến cho ta phải cảm thấy khó chịu cả. Ngài khó tính quá rồi!
- Được, trẫm sẽ cho nàng nếm mùi.
Nàng tưởng ý hắn như nào, ai ngờ từ khi nói xong câu ấy, hoàng thượng không hề rời khỏi nàng nửa bước. Đi đâu cũng đi theo, làm gì cũng nhìn chằm chằm như muốn lòi con ngươi ra khỏi hốc mắt. Khi nàng đang ngồi rảnh rỗi nên bỏ tấm vải lụa ra thêu vài ba hình hài ngộ nghĩnh, dễ thương để làm khăn tay cho trẻ nhỏ. Hắn khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu hỏi nàng:
- Nàng đang làm cái gì vậy?
- Thêu.
- Thêu cái hình quái quỷ gì kia?
- Ngài biết sao được mà hỏi lắm thế.
- Không biết mới hỏi chứ. Vậy nàng thêu cái đó để làm gì vậy? Trong viện nàng thiếu khăn tay à?
Nàng thở dài, tay vẫn thêu như bình thường. Nàng đang thêu mấy hình Doraemon của thế kỉ XXI thì hoàng thượng biết thế quái nào được? Cũng đẹp phết đó chứ! Nàng quay sang nhìn hoàng thượng, nói trêu chọc:
- Thêu để cho ngài dùng chứ gì nữa.
" Mắt ngài ấy tự dưng sáng rực, lấp lánh như con cún đang đói mà gặp thức ăn. Rồi ngài ấy nghĩ nàng đang nói thật hay gì mà trông kì lạ thế? "
- Vậy trẫm cũng thêu cho nàng một cái.
Nói rồi Lý Nghiêm cũng với lấy một tẩm vải lụa, phác thảo một chữ gì đó rồi cắm cúi xỏ chỉ vào lỗ kim. Hắn căng đôi mắt sáng quắc của mình ra, cặm cụi không biết bao lâu mới xỏ xong chỉ. Hắn dùng hẳn chỉ đỏ rực, thêu lóng nga lóng ngóng khiến cho nàng bật cười thành tiếng. Hắn chẳng cần dạy gì nhiều, cứ thi thoảng ngó sang nhìn nàng là hắn cũng học được khơ khớ. Kể ra cũng học hỏi nhanh đó chứ đùa. Nàng nhìn hắn cúi gằm mặt xuống để thêu, khuôn mặt chăm chú đến mức nực cười. Hình bóng hoàng thượng uy nghiêm bao năm gây dựng của Vân Nam quốc lại một lần nữa bị đạp đổ không chút thương tiếc. Ai mà nhìn vào thì liệu có còn kiêng dè hắn như kẻ bạo chúa nữa hay không?
- Ngài cũng hợp thêu thùa đó chứ! Sao ngài không mở một tiệm dạy thêu ở kinh thành đi, biết đâu ngân khố lại tăng một cách chóng mặt đấy.
- Trẫm biết trẫm giỏi, cái gì trẫm chẳng làm được. Nàng đừng khen trẫm thế, trẫm thích lắm! Nhưng mà để một ông vua đi dạy thêu có mà người đời người ta cười vào mặt cho đấy. Nàng cứ nói đùa!
- Ngài đừng có tự mãn, " cái gì cũng làm được " là không phải rồi.
- Sao lại không phải? Nàng nói xem, nàng nói không hợp lý là trẫm phạt đấy nhé.
- Ngài đâu mang thai và sinh hài tử được đâu mà nói thánh tướng thế. Hay có khi ngài lại làm được thật ý, ngài muốn thử không?
Nàng cười cười mờ ám khiến cho Lý Nghiêm có chút giật nảy mình. Hiếm khi thấy nàng hứng khởi như vậy nên cũng thấy lạ lạ. Hắn hiểu nàng thì hiểu đó, nhưng đâu phải cái gì hắn cũng biết. Nhìn nàng như thế hắn lại thấy sợ sợ trong lòng không nguôi. Nàng nói tiếp:
- Ngài muốn thử không?
- Nàng...đừng có đùa. Nam nhân sao mang thai được chứ!
- Ngài rối cái gì? Rồi tính thêu cái gì kia?
- Thêu chữ " Nghiêm ".
Nàng khó hiểu, nghĩ mãi mới ra hóa ra đó là húy danh của hoàng thượng. Nàng mà nhận cái khăn tay này liệu có bị xử trảm hay không?
Trời cũng đã tối hẳn, nàng cùng hoàng thượng dùng bữa tối. Làm ái hậu kể ra cũng thích thật. Khi mang thai, những công việc quản lý sổ sách hay những chuyện trong hậu cung đều được thái hậu làm hộ. Nàng nhàm xác đến thế là cùng. Không cần tới thỉnh an thái hậu vào mỗi sáng, cũng không cần quản lý chuyện hậu cung. Một ngày nàng chỉ quanh quẩn vài ba việc như ăn uống, nghỉ ngơi rồi đi dạo. Chẳng cần làm cái quái gì hết, muốn làm thì thái hậu và hoàng thượng cũng lập tức ngăn cản ngay tức thì.
Tối hôm ấy sau khi ngồi nghỉ ngơi một lúc, hoàng thượng cười toe toét, cất giọng nói thanh cao lên đề nghị với nàng. Khuôn mặt mừng rỡ như hoa nở sáng sớm, ánh mắt long lanh như những vì sao tinh túy và nụ cười hết mức thuần khiết, nói:
- Nàng có muốn đi xem hội với trẫm không? Đêm nay có thả đèn trời đấy!
- Thì sao?
- Nàng đi đi, ở trong viện mãi cũng chán mà...
Hắn năn nỉ ỉ ôi, giương đôi mắt đáng thương lên nhìn nàng, khẽ chạm nhẹ vào trái tim nhỏ bé của nàng mà loạn nhịp. Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng cười nham hiểm. Nghĩ lại hồi trước hắn có nói vài câu rất hay, rất cuốn hút. Nay xem xem hắn có dám thực hiện nó hay không.
- Ngài mặc đồ nữ nhân và tô son trát phấn nhé! Dù sao cũng đâu thể để bình thường như này mà đi cho được, sẽ bị người đời phát hiện ra mất còn gì.
Sao mặt nàng nhìn nguy hiểm quá vậy? Ý đồ của nàng là gì? Một nam nhân chính trực như hắn mà lại phải mặc đồ nữ nhân, tô son trát phấn đó ư? Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Rồi nàng ấy rốt cuộc coi hắn ra cái quái gì vậy? Là trò cười cho thiên hạ hay sao?
[ Nếu tính đến sáng mai mà chương này được 30 like, 10 cmt thì mình bão 2 chương của "nàng" thượng luôn nha ]
- Ngài không tính đi sao? Thái hậu đợi lâu quá là sẽ rất tức giận đấy!
- Hả? À ừ, đi chứ. Nào, để trẫm dìu nàng...
Hắn lon ton chạy theo rồi xòe tay ra trước mắt nàng, nàng liền đặt bàn tay thon gọn của mình, mặc cho hoàng thượng dìu mình đi về viện thái hậu. Chả là hôm nay thái hậu mở tiệc trà nhỏ ở trong khuôn viên hậu viện của thái hậu nhằm mục đích muốn những phi tần trong hậu cung cùng nói chuyện tán gẫu. Và dĩ nhiên hôm nay hoàng thượng cư nhiên cũng phải tới dự, ngồi cùng với các bô lão và những phi tần. Nàng đang tự hỏi không biết có khiến cho hắn cảm thấy chán nản hay không. Dù sao thì cũng là chỗ đó cũng toàn những người lớn tuổi và nữ nhân, một người như hoàng thượng bắt buộc phải tới kể ra cũng không hợp lý cho lắm.
Khi nàng cùng hoàng thượng tới nơi, tất cả đều đã tới dự đông đủ chỉ đang ngồi đợi hoàng thượng và hoàng hậu. Tất cả đều đứng dậy, màn chào hỏi lễ nghi cũng vừa hoàn tất thì hoàng thượng dìu nàng ngồi xuống ghế. Hoàng hậu nhìn thái hậu, nói:
- Là do sự chậm trễ của thần thiếp nên mới làm mọi người phải đợi lâu, mong thái hậu lượng thứ.
- Có gì đâu chứ. Kiều nhi đang mang thai, chậm trễ là chuyện thường gặp. Hơn nữa mọi người cũng vừa tới không lâu, không có gì đáng trách nên Kiều nhi không cần quá lo lắng.
Thái hậu cười hiền, những bô lão xung quanh cũng biết ý mà xua xua tay tỏ ra không có gì. Sau đó thái hại ra lệnh cho nô tì đứng bên rót trà, bưng hoa quả và bánh ngọt lên bày tiệc trà nhỏ. Mọi người cười nói rôm rả, nào là việc phu thê, con cái ; nào là chuyện trên trời dưới biển cũng đều nói không hết chuyện. Hoàng thượng ngán ngẩm, chẳng biết làm gì chỉ biết ngồi gật đầu tỏ ý tán thành khi có người nói tới mình. Xong hắn lại thản nhiên ngồi bóc nho cho hoàng hậu rõ vẻ quan tâm vô bờ bến.
Những bô lão góp mặt ở đây thấy vậy đều rất hài lòng trước hành động yêu chiều của hoàng thượng đối với An Kiều. Chỉ là họ vẫn không hiểu, chốn hậu cung nơi đây những phi tần ngồi kia chứng kiến cảnh tượng đó lại không hề có ý ghen ghét hay muốn chiếm đoạt mà làm loạn. Ai nấy đều có vẻ không bận tâm tới sự vô tâm của hoàng thượng dành cho mình lắm. Hình như họ cũng chẳng hề có ý định muốn xen vào chuyện sủng ái của hoàng thượng đối với hoàng hậu, dường như họ nghĩ rằng đó là sự hiển nhiên và không cần thiết phải đấu tranh làm gì. Quả là một nơi yên bình!
Khi buổi tiệc trà kết thúc, thái hậu chuẩn bị luôn bữa trưa thịnh soạn. Cả một buổi như bị giam cầm trong chốn nhàm chán ấy khiến cho Lý Nghiêm có chút ngứa ngáy tay chân đến bức bối, khó chịu. Mặc dù đã luôn muốn tìm sơ hở để thoát khỏi đây nhưng bất thành, những bô lão ấy cứ nhốn nháo cả lên. Họ sà vào hoàng thượng hỏi han đủ điều, thậm chí còn hỏi về cái thai trong bụng An Kiều, rồi thích nam tử hay nữ tử,... Khuôn mặt hoàng thượng đen như đít nồi, mồ hôi hột nhỏ thành giọt giữa mùa đông lạnh lẽo. Hắn vẫn cố giữ nụ cười thân thiện nhất có thể mà trả lời những vị bô lão đáng kính ấy. Dày vò đến gần chiều tối, những vị bô lão mới tha cho hoàng thượng. Hắn như mở cờ trong bụng, vẫy vùng phất phới. Khi tiệc đã tàn, những bô lão cùng phi tần đã trở về biệt viện nghỉ ngơi thì hoàng thượng mới nhăn mặt, nắm tay hoàng hậu mà bỏ về viện. Hắn khó chịu thở dài cái phù, rồi nói:
- Khiếp, như tra tấn.
- Ngài nói thế đâu có được. Dù cấp bậc không bằng ngài nhưng các bô lão ấy lại là cao nhân tứ phương, ngài bắt buộc phải nể trọng. Dù sao thì cũng đâu thiệt hại gì đâu.
- Trẫm không phải không nể trọng họ. Mà là bị hỏi han từ sáng cho tới chiều muộn, thử hỏi nàng có thấy bức bách trong người hay không?
- Cũng chỉ là những lời quan tâm, chẳng có gì khiến cho ta phải cảm thấy khó chịu cả. Ngài khó tính quá rồi!
- Được, trẫm sẽ cho nàng nếm mùi.
Nàng tưởng ý hắn như nào, ai ngờ từ khi nói xong câu ấy, hoàng thượng không hề rời khỏi nàng nửa bước. Đi đâu cũng đi theo, làm gì cũng nhìn chằm chằm như muốn lòi con ngươi ra khỏi hốc mắt. Khi nàng đang ngồi rảnh rỗi nên bỏ tấm vải lụa ra thêu vài ba hình hài ngộ nghĩnh, dễ thương để làm khăn tay cho trẻ nhỏ. Hắn khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu hỏi nàng:
- Nàng đang làm cái gì vậy?
- Thêu.
- Thêu cái hình quái quỷ gì kia?
- Ngài biết sao được mà hỏi lắm thế.
- Không biết mới hỏi chứ. Vậy nàng thêu cái đó để làm gì vậy? Trong viện nàng thiếu khăn tay à?
Nàng thở dài, tay vẫn thêu như bình thường. Nàng đang thêu mấy hình Doraemon của thế kỉ XXI thì hoàng thượng biết thế quái nào được? Cũng đẹp phết đó chứ! Nàng quay sang nhìn hoàng thượng, nói trêu chọc:
- Thêu để cho ngài dùng chứ gì nữa.
" Mắt ngài ấy tự dưng sáng rực, lấp lánh như con cún đang đói mà gặp thức ăn. Rồi ngài ấy nghĩ nàng đang nói thật hay gì mà trông kì lạ thế? "
- Vậy trẫm cũng thêu cho nàng một cái.
Nói rồi Lý Nghiêm cũng với lấy một tẩm vải lụa, phác thảo một chữ gì đó rồi cắm cúi xỏ chỉ vào lỗ kim. Hắn căng đôi mắt sáng quắc của mình ra, cặm cụi không biết bao lâu mới xỏ xong chỉ. Hắn dùng hẳn chỉ đỏ rực, thêu lóng nga lóng ngóng khiến cho nàng bật cười thành tiếng. Hắn chẳng cần dạy gì nhiều, cứ thi thoảng ngó sang nhìn nàng là hắn cũng học được khơ khớ. Kể ra cũng học hỏi nhanh đó chứ đùa. Nàng nhìn hắn cúi gằm mặt xuống để thêu, khuôn mặt chăm chú đến mức nực cười. Hình bóng hoàng thượng uy nghiêm bao năm gây dựng của Vân Nam quốc lại một lần nữa bị đạp đổ không chút thương tiếc. Ai mà nhìn vào thì liệu có còn kiêng dè hắn như kẻ bạo chúa nữa hay không?
- Ngài cũng hợp thêu thùa đó chứ! Sao ngài không mở một tiệm dạy thêu ở kinh thành đi, biết đâu ngân khố lại tăng một cách chóng mặt đấy.
- Trẫm biết trẫm giỏi, cái gì trẫm chẳng làm được. Nàng đừng khen trẫm thế, trẫm thích lắm! Nhưng mà để một ông vua đi dạy thêu có mà người đời người ta cười vào mặt cho đấy. Nàng cứ nói đùa!
- Ngài đừng có tự mãn, " cái gì cũng làm được " là không phải rồi.
- Sao lại không phải? Nàng nói xem, nàng nói không hợp lý là trẫm phạt đấy nhé.
- Ngài đâu mang thai và sinh hài tử được đâu mà nói thánh tướng thế. Hay có khi ngài lại làm được thật ý, ngài muốn thử không?
Nàng cười cười mờ ám khiến cho Lý Nghiêm có chút giật nảy mình. Hiếm khi thấy nàng hứng khởi như vậy nên cũng thấy lạ lạ. Hắn hiểu nàng thì hiểu đó, nhưng đâu phải cái gì hắn cũng biết. Nhìn nàng như thế hắn lại thấy sợ sợ trong lòng không nguôi. Nàng nói tiếp:
- Ngài muốn thử không?
- Nàng...đừng có đùa. Nam nhân sao mang thai được chứ!
- Ngài rối cái gì? Rồi tính thêu cái gì kia?
- Thêu chữ " Nghiêm ".
Nàng khó hiểu, nghĩ mãi mới ra hóa ra đó là húy danh của hoàng thượng. Nàng mà nhận cái khăn tay này liệu có bị xử trảm hay không?
Trời cũng đã tối hẳn, nàng cùng hoàng thượng dùng bữa tối. Làm ái hậu kể ra cũng thích thật. Khi mang thai, những công việc quản lý sổ sách hay những chuyện trong hậu cung đều được thái hậu làm hộ. Nàng nhàm xác đến thế là cùng. Không cần tới thỉnh an thái hậu vào mỗi sáng, cũng không cần quản lý chuyện hậu cung. Một ngày nàng chỉ quanh quẩn vài ba việc như ăn uống, nghỉ ngơi rồi đi dạo. Chẳng cần làm cái quái gì hết, muốn làm thì thái hậu và hoàng thượng cũng lập tức ngăn cản ngay tức thì.
Tối hôm ấy sau khi ngồi nghỉ ngơi một lúc, hoàng thượng cười toe toét, cất giọng nói thanh cao lên đề nghị với nàng. Khuôn mặt mừng rỡ như hoa nở sáng sớm, ánh mắt long lanh như những vì sao tinh túy và nụ cười hết mức thuần khiết, nói:
- Nàng có muốn đi xem hội với trẫm không? Đêm nay có thả đèn trời đấy!
- Thì sao?
- Nàng đi đi, ở trong viện mãi cũng chán mà...
Hắn năn nỉ ỉ ôi, giương đôi mắt đáng thương lên nhìn nàng, khẽ chạm nhẹ vào trái tim nhỏ bé của nàng mà loạn nhịp. Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng cười nham hiểm. Nghĩ lại hồi trước hắn có nói vài câu rất hay, rất cuốn hút. Nay xem xem hắn có dám thực hiện nó hay không.
- Ngài mặc đồ nữ nhân và tô son trát phấn nhé! Dù sao cũng đâu thể để bình thường như này mà đi cho được, sẽ bị người đời phát hiện ra mất còn gì.
Sao mặt nàng nhìn nguy hiểm quá vậy? Ý đồ của nàng là gì? Một nam nhân chính trực như hắn mà lại phải mặc đồ nữ nhân, tô son trát phấn đó ư? Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Rồi nàng ấy rốt cuộc coi hắn ra cái quái gì vậy? Là trò cười cho thiên hạ hay sao?
[ Nếu tính đến sáng mai mà chương này được 30 like, 10 cmt thì mình bão 2 chương của "nàng" thượng luôn nha ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.