Độc Chiếm Mỹ Nhân Sư Tôn Bệnh Kiều
Chương 9: Một ngày làm sư tôn, khụ khụ . . . . . Cả đời làm cha
Đường Chu
15/12/2021
Giải Cửu Trạch ngồi trên chủ tọa ở Dao Quang điện uống xong một ngụm trà cuối cùng, hắn buông ly, đế ly cùng mặt bàn chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Ai?" Trì Ninh thân thể tức khắc căng thẳng, phóng Linh Tê về phía khách nhân không mời mà tới.
Dáng người cao lớn từ trong bóng đêm tới gần, Trì Ninh cảm giác được linh lực quen thuộc của đối phương, thả lỏng lại: "Sư huynh, ngươi tới đây khi nào vậy?"
"Trước khi ngươi bước vào cửa," Giải Cửu Trạch mặt mày tuấn lãng hơi hơi nhăn, "Ta đã ở Dao Quang điện của ngươi uống hết một chung trà nhỏ rồi."
"Sao không đốt đèn."
Trì Ninh hỏi ra câu này, mới phát giác mình ngớ ngẩn. Giải Cửu Trạch tu vi cao thâm, ban đêm thị lực cũng không có ảnh hưởng gì, như giẫm trên đất bằng, không có gì đáng ngại.
Không giống như mình.....
Trì Ninh sau khi trọng sinh, liền phát hiện linh lực trong cơ thể ngưng trệ.
Sau khi dò hỏi Giải Cửu Trạch, Trì Ninh mới biết được, nguyên lai đời này, trước thời điểm trọng sinh không lâu hắn thăng cấp thất bại, một mình bế quan phát hiện linh lực hệ thủy trong cơ thể bị phản phệ.
Trì Ninh tu vi đại giảm, ngày thường nhìn không ra, nhưng một khi thuyên chuyển linh lực quá nhanh, cơ thể ốm yếu không thể chống đỡ được.
Giải Cửu Trạch niệm quyết một cái, làm đèn đuốc trong Dao Quang điện dần dần sáng lên.
"Ngươi a....." Sau khi bắt mạch cho sư đệ, Giải Cửu Trạch không vui lắc đầu, "Linh căn ngươi đã hư tổn như vậy, còn không biết quý trọng, còn làm cho linh lực trong đan điền thiếu chút nữa khô kiệt."
Một cổ linh lực chuyển vào trong thân thể Trì Ninh, theo kinh mạch du tẩu khuếch tán, phảng phất như đang có một dòng nước rót vào lòng sông khô cạn.
"Sẽ không nữa, sư huynh." Trì Ninh khó chịu trốn tránh.
Linh lực thuyên chuyển hiệu quả, quyết định bởi độ phù hợp về trình độ linh căn của hai vị tu sĩ.
Hắn cùng Giải Cửu trạch cấp độ tu luyện có chênh lệch quá lớn, Giải Cửu Trạch cho hắn nhiều linh lực hơn, cũng như muối bỏ biển, trị ngọn không trị gốc.
Giải Cửu Trạch nhịn không được nói: "Lần này lại là vì đồ đệ quái gở kia của ngươi?"
Như thế nào có thể nói Cố Lăng Tiêu quái gở nha? Trì Ninh bĩu môi, rất là bênh vực người mình: "Hắn ở trước mặt ta rất ngoan nha....."
"Không đáng giá."
Giải Cửu Trạch thay Trì Ninh thấy không đáng giá.
Ở trong mắt Giải Cửu Trạch, tiểu sư đệ của hắn thanh cao tiêu sái, thiên phú tuyệt luân.
Mười sáu tuổi, đoạt giải nhất hội võ Dương Hi, bạch y thiếu niên tay cầm Đạp Hồng kiếm, đuôi mắt hơi nhếch lên đảo qua, không ai sánh bằng.
Một người kiêu ngạo như vậy, vì để lưu lại Cố Lăng Tiêu bên người, ở trước bài vị sư gia sư tổ quỳ một ngày một đêm.
.....
Ngày đó mưa to trút xuống, Giải Cửu Trạch xuyên thấu khung cửa cổ xưa nhìn bóng dáng Trì Ninh đang quỳ.
Tính tình thẳng thắn, một lời đã quyết.
"Trì vân thanh, ngươi không hối hận?" Giải Cửu Trạch hỏi tiểu sư đệ.
"Không hối hận."
Trì Ninh hướng linh vị dập đầu, trong mắt đều là tơ máu: "Thốc Ngọc Phong, đệ tử thân truyền Thanh Phong chân nhân, Trì Ninh, nguyện đem tính mạng của mình ra bảo đảm."
Giải Cửu Trạch nghe nói ngày đó, là Trì Ninh đích thân mang đứa trẻ họ Cố kia trở về Dao Quang điện.
.....
"Sư huynh." Trì Ninh năm ngón tay quơ quơ trước mặt Giải Cửu Trạch, ý muốn hắn hoàn hồn.
Ánh mắt Giải Cửu dừng trên những sợi tóc trắng như tuyết của Trì Ninh: "Làm sao vậy?"
"Ta muốn hỏi ngươi mượn chút linh thạch," Sau khi hấp thu linh khí, Trì Ninh tinh thần tốt một chút. Hắn xuống giường, từ dưới giường lấy ra một cái rương màu đen, "Không lấy không ngươi đâu, ta dùng dạ minh châu đổi nha."
"Cách" một tiếng, cái rương mở ra, bên trong là những viên dạ minh châu lớn lớn bé bé phát ra ánh sáng nhu hòa.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng.....
Giải Cửu Trạch đỡ trán, những hạt châu này trong điện hắn đã nhiều đến không có chỗ đặt chân rồi. Từ nhỏ đến lớn, Trì Ninh một khi thiếu linh thạch, liền sẽ lấy dạ minh châu đổi với hắn.
"Ừ, ừ ừ." Giải Cửu Trạch như một người cha tốt tính, "Ngươi muốn nhiều linh thạch như vậy để làm gì?"
"Tinh Ly sơn không phải muốn mở sao, chúng đệ tử phải bằng bản lĩnh đi lấy pháp khí cho mình. Cố Lăng Tiêu công pháp chưa đủ mạnh, nếu hắn lấy không được pháp khí thượng đẳng, ta nghĩ, có thể dùng linh để vào trong Đồng Lô, rèn cho hắn một thanh linh kiếm."
"Ngươi thật sủng ái Cố Lăng Tiêu." Giải Cửu Trạch hừ lạnh.
Trì Ninh: "Một ngày vi sư, khụ..... cả đời là phụ thân."
"Vậy ngươi biến trở về nguyên hình để ta nhìn xem."
Giải Cửu Trạch muốn dùng linh thạch dụ Trì Ninh biến thân cho hắn xem.
Hắn đã rất lâu chưa được thấy qua dáng vẻ kia..... Tiểu Bạch tước lông xù xù.
"Ai?" Trì Ninh thân thể tức khắc căng thẳng, phóng Linh Tê về phía khách nhân không mời mà tới.
Dáng người cao lớn từ trong bóng đêm tới gần, Trì Ninh cảm giác được linh lực quen thuộc của đối phương, thả lỏng lại: "Sư huynh, ngươi tới đây khi nào vậy?"
"Trước khi ngươi bước vào cửa," Giải Cửu Trạch mặt mày tuấn lãng hơi hơi nhăn, "Ta đã ở Dao Quang điện của ngươi uống hết một chung trà nhỏ rồi."
"Sao không đốt đèn."
Trì Ninh hỏi ra câu này, mới phát giác mình ngớ ngẩn. Giải Cửu Trạch tu vi cao thâm, ban đêm thị lực cũng không có ảnh hưởng gì, như giẫm trên đất bằng, không có gì đáng ngại.
Không giống như mình.....
Trì Ninh sau khi trọng sinh, liền phát hiện linh lực trong cơ thể ngưng trệ.
Sau khi dò hỏi Giải Cửu Trạch, Trì Ninh mới biết được, nguyên lai đời này, trước thời điểm trọng sinh không lâu hắn thăng cấp thất bại, một mình bế quan phát hiện linh lực hệ thủy trong cơ thể bị phản phệ.
Trì Ninh tu vi đại giảm, ngày thường nhìn không ra, nhưng một khi thuyên chuyển linh lực quá nhanh, cơ thể ốm yếu không thể chống đỡ được.
Giải Cửu Trạch niệm quyết một cái, làm đèn đuốc trong Dao Quang điện dần dần sáng lên.
"Ngươi a....." Sau khi bắt mạch cho sư đệ, Giải Cửu Trạch không vui lắc đầu, "Linh căn ngươi đã hư tổn như vậy, còn không biết quý trọng, còn làm cho linh lực trong đan điền thiếu chút nữa khô kiệt."
Một cổ linh lực chuyển vào trong thân thể Trì Ninh, theo kinh mạch du tẩu khuếch tán, phảng phất như đang có một dòng nước rót vào lòng sông khô cạn.
"Sẽ không nữa, sư huynh." Trì Ninh khó chịu trốn tránh.
Linh lực thuyên chuyển hiệu quả, quyết định bởi độ phù hợp về trình độ linh căn của hai vị tu sĩ.
Hắn cùng Giải Cửu trạch cấp độ tu luyện có chênh lệch quá lớn, Giải Cửu Trạch cho hắn nhiều linh lực hơn, cũng như muối bỏ biển, trị ngọn không trị gốc.
Giải Cửu Trạch nhịn không được nói: "Lần này lại là vì đồ đệ quái gở kia của ngươi?"
Như thế nào có thể nói Cố Lăng Tiêu quái gở nha? Trì Ninh bĩu môi, rất là bênh vực người mình: "Hắn ở trước mặt ta rất ngoan nha....."
"Không đáng giá."
Giải Cửu Trạch thay Trì Ninh thấy không đáng giá.
Ở trong mắt Giải Cửu Trạch, tiểu sư đệ của hắn thanh cao tiêu sái, thiên phú tuyệt luân.
Mười sáu tuổi, đoạt giải nhất hội võ Dương Hi, bạch y thiếu niên tay cầm Đạp Hồng kiếm, đuôi mắt hơi nhếch lên đảo qua, không ai sánh bằng.
Một người kiêu ngạo như vậy, vì để lưu lại Cố Lăng Tiêu bên người, ở trước bài vị sư gia sư tổ quỳ một ngày một đêm.
.....
Ngày đó mưa to trút xuống, Giải Cửu Trạch xuyên thấu khung cửa cổ xưa nhìn bóng dáng Trì Ninh đang quỳ.
Tính tình thẳng thắn, một lời đã quyết.
"Trì vân thanh, ngươi không hối hận?" Giải Cửu Trạch hỏi tiểu sư đệ.
"Không hối hận."
Trì Ninh hướng linh vị dập đầu, trong mắt đều là tơ máu: "Thốc Ngọc Phong, đệ tử thân truyền Thanh Phong chân nhân, Trì Ninh, nguyện đem tính mạng của mình ra bảo đảm."
Giải Cửu Trạch nghe nói ngày đó, là Trì Ninh đích thân mang đứa trẻ họ Cố kia trở về Dao Quang điện.
.....
"Sư huynh." Trì Ninh năm ngón tay quơ quơ trước mặt Giải Cửu Trạch, ý muốn hắn hoàn hồn.
Ánh mắt Giải Cửu dừng trên những sợi tóc trắng như tuyết của Trì Ninh: "Làm sao vậy?"
"Ta muốn hỏi ngươi mượn chút linh thạch," Sau khi hấp thu linh khí, Trì Ninh tinh thần tốt một chút. Hắn xuống giường, từ dưới giường lấy ra một cái rương màu đen, "Không lấy không ngươi đâu, ta dùng dạ minh châu đổi nha."
"Cách" một tiếng, cái rương mở ra, bên trong là những viên dạ minh châu lớn lớn bé bé phát ra ánh sáng nhu hòa.
Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng.....
Giải Cửu Trạch đỡ trán, những hạt châu này trong điện hắn đã nhiều đến không có chỗ đặt chân rồi. Từ nhỏ đến lớn, Trì Ninh một khi thiếu linh thạch, liền sẽ lấy dạ minh châu đổi với hắn.
"Ừ, ừ ừ." Giải Cửu Trạch như một người cha tốt tính, "Ngươi muốn nhiều linh thạch như vậy để làm gì?"
"Tinh Ly sơn không phải muốn mở sao, chúng đệ tử phải bằng bản lĩnh đi lấy pháp khí cho mình. Cố Lăng Tiêu công pháp chưa đủ mạnh, nếu hắn lấy không được pháp khí thượng đẳng, ta nghĩ, có thể dùng linh để vào trong Đồng Lô, rèn cho hắn một thanh linh kiếm."
"Ngươi thật sủng ái Cố Lăng Tiêu." Giải Cửu Trạch hừ lạnh.
Trì Ninh: "Một ngày vi sư, khụ..... cả đời là phụ thân."
"Vậy ngươi biến trở về nguyên hình để ta nhìn xem."
Giải Cửu Trạch muốn dùng linh thạch dụ Trì Ninh biến thân cho hắn xem.
Hắn đã rất lâu chưa được thấy qua dáng vẻ kia..... Tiểu Bạch tước lông xù xù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.