Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 123

Iris Lạc

10/12/2013

Nhưng mà tại sao khi mình đến gần chỗ cửa sổ thì mùi vị này lại càng thêm nồng đậm vậy chứ? Trong lòng của Trương Vân Nguyệt tỏ ra rất nghi ngờ.

Lý Ma Ma mở cửa sổ ra Trương Vân Nguyệt đi tới bên cửa sổ, Triệu Khải Hâm thấy cửa sổ phòng sanh đột nhiên mở ra, giật mình, chẳng lẽ trong phòng sinh đã xảy ra chuyện gì sao?

"Xảy ra chuyện gì? " Triệu Khải Hâm đi tới bên giường hỏi.

"Hoàng thượng, nương nương ngửi thấy mùi thuốc an thai". Lý Ma Ma cũng không dám giấu giếm, nói thẳng.

"Chuyện này. . . . . . . " Thái y đứng chờ cùng Triệu Khải Hâm ở ngoài cửa sững sờ, làm sao cũng không thể ngờ được bọn họ chỉ vừa mới tới liền gặp phải chuyện này.

"Thuốc an thai? " Triệu Khải Hâm cũng không hiểu rõ nếu lúc này mà xuất hiện thuốc an thai thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

Trong một đám thái y thì Đặng thái y tiến lên giảng giải cho Triệu Khải Hâm.

Sau khi Triệu Khải Hâm nghe thái y giảng giải xong, sắc mặt lập tức liền tối sầm "Tra, tra thật kỹ cho trẫm, tra cho bằng được là ai động tay chân, trẫm sẽ làm cho nàng ta phải hối hận, .

Nhóm thái y theo sự nhắc nhở của Trương Vân Nguyệt mà tìm cạnh cửa sổ, trong đó có một thái y có khứu giác rất bén nhạy, những thái y khác sau khi ngửi qua cũng không ngửi thấy được mùi kia, thành ra lại có chút hoài nghi đối với lời nói của Trương Vân Nguyệt, chỉ có duy nhất thái y đó tiến lên kiểm tra qua một lượt liền nói mình cũng ngửi thấy mùi đó.

"Xem ra người dùng dược lần này rất tinh thông dược lý, lại có thể làm cho một vị thuốc thường ngày mùi vị rất nồng nặc làm nhạt đi như vậy, nếu không phải khứu giác rất bén nhạy thì gần như ngửi không ra mùi được mùi vị này". Đặng thái y sợ hãi nói, hiểu biết đối với thủ pháp của đám nương nương hậu cung này gần như đã khắc sâu hơn.

Những nương nương này thật biết cách chọn thời điểm để tính toán người khác, thủ đoạn quả thật cao thâm khó lường. Mà theo cách thức dùng thuốc này cho thấy, đám nương nương này luôn sẽ tìm tới mấy kỳ nhân cao thủ, làm cho những thái ý như bọn họ cả ngày tiếp xúc với dược liệu cũng phải than thở không dứt.

"Lệnh của trẫm làm là các ngươi tìm xem rốt cuộc chỗ để của loại dược vật kia là ở chỗ nào, chứ không phải lệnh cho các ngươi đến chỗ này mà thán phục những người kia có bao nhiêu lợi hại " Triệu Khải Hâm nhìn vẻ mặt thán phục của những thái y này, mà trong lòng không vui, đám thái y này thật sự là không hiểu chuyện chút nào, lúc này đã là lúc nào rồi mà còn có tâm tình nghĩ đến những chuyện này chứ !?

Mấy thái y vừa nghe thấy lửa giận của hoàng thượng cũng sắp muốn bọc phát ra ngoài, liền nhanh chóng thu hồi tất cả than thở trong lòng, hiện tại quan trọng nhất chính là tìm được chỗ để của loại dược liệu kia.

Kết quả mấy thái y tìm tới tìm lui cũng không tìm được những thứ đó ở ngoài cửa sổ, nhưng Trương Vân Nguyệt đã nói, sau khi cửa sổ mở ra mùi kia càng thêm nồng đậm hơn, mà ở trong phòng sinh tất cả mọi người cùng mỗi chỗ trong phòng đều không có vấn đề.

Mấy thái y rất rõ ràng loại chuyện như vậy Trương Vân Nguyệt chắc chắn sẽ không nói giỡn với bọn họ, dù sao chuyện này cũng có quan hệ đến tính mệnh của chính nàng.

Vị thái y có khứu giác linh mẫn nhất kia gọi là Vương thái y, Vương thái y tuổi đã năm mươi mấy rồi, ở trong một đám thái y không tính là lớn nhưng cũng không thể coi là nhỏ. Trong lúc này vị Vương thái y này vốn ngày thường là một thái y có địa vị không quá lớn trong lòng Triệu Khải Hâm lại biểu hiện ra được tác dụng của lão.

Những thái y khác thì không hề phát hiện thứ gì có vấn đề, nhưng Vương thái y lại nằm rạp người trên vách tường ở ngoài phòng sanh ngửi ngửi, cách làm như vậy nhìn thấy cũng thật sự là mất mặt, nhưng tại thời điểm này Triệu Khải Hâm cũng không nói cái gì với Vương thái y, những thái y khác đều cùng nhau đứng ở một bên chờ Vương thái y, bọn họ hiểu rất rõ khứu giác của bọn họ không bén nhạy bằng Vương thái y, mà mới vừa rồi quan sát qua đồ đạc trong sân cũng không có gì khả nghi cả, như thế thì chỉ còn có thể dựa vào Vương thái y thôi.

Vương thái y cứ ngửi ngửi như vậy đột nhiên đến hướng dưới cửa sổ thì dừng lại.

"Mấy vị đi lại đây xem qua xem". Vương thái y nhìn lên mấy thái y phía đối diện nói.



"Phát hiện cái gì? " Đặng thái y tiến lên nhỏ giọng hỏi.

"Không thấy được, nhưng ngửi thấy được, chỗ này mùi vị rất nồng, các người cũng có thể có khả năng nghe thấy được một chút xíu đó".

Nghe Vương thái y nói như vậy Đặng thái y tiến lên, cúi đầu hít hà, phát hiện thật sự đúng như Vương thái y nói, mùi vị mặc dù rất nhạt rất nhạt, thậm chí nếu không phải là cố ý tìm kiến, rất có thể sẽ trực tiếp bỏ qua, nhưng đúng là có mùi vị kia.

"Nói như vậy thì chỉ có thể là có người đem bột hoặc nước cố ý tạt ở chỗ này sau đó để cho mùi vị phát huy, từ khe hở cửa sổ để nó truyền tới trong phòng rồi". Sau khi mấy thái y thương lượng cảm thấy vấn đề chính là xuất hiện trên đất, nhưng bây giờ cho dù tìm được nguyên nhân cũng không có biện pháp, bởi vì thuốc này đã thấm vào trong đất rồi, Trương Vân Nguyệt chỉ có thể chuyển chỗ thôi.

"Chuyện này. . . . . . . " Miệng của Lý Ma Ma có chút há hốc, chiêu này so với những chiêu trước kia có thể nói là cao cấp hơn nhiều, người này động thủ cũng không phải là động thủ ở bên trong phòng sanh, mà là động thủ ở ngoài phòng sanh, hơn nữa lại trực tiếp đem dược vật đổ xuống đất để nó phát huy, đây thật là. . . . . . Chẳng lẽ không lo lắng mùi này sẽ bị gió thổi bay đi chỗ khác hay sao?

"Nương nương, lần này thủ đoạn của người động thủ cũng rất cao thâm". Lý Ma Ma đột nhiên cảm khái một câu, cái này cũng không phải là chỉ có năng lực là được a, mà ngay cả thời tiết cũng đã tính toán hết cả, hướng gió thổi cũng được tính toán rõ ràng, chỉ cần gió thổi qua, mùi đó cũng ngay lập tức bay vào phòng sanh.

"Đi điều tra một chút trong khoản thời gian gần đây người nào đã tạt nước ở chỗ này.". Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói.

"Dạ".

Nếu như không phải là khứu giác Trương Vân Nguyệt bén nhạy, chỉ sợ nếu đổi lại là người khác, thì thủ đoạn này, đủ cao thâm để thần không biết quỷ không hay. Bí mật này có lẽ vĩnh viển không ai tìm ra.

"Hoàng thượng, đổi qua tẩm cung đi". Trương Vân Nguyệt biết lúc này mà bố trí thêm một phòng sanh nữa là không thể nào, chuyển tới tẩm cung là an toàn nhất.

Triệu Khải Hâm gật đầu đồng ý cách làm của Trương Vân Nguyệt, lệnh cho người mang Trương Vân Nguyệt chuyển vào bên trong tẩm cung.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm". Hoàng hậu tới rất không đúng thời điểm, Trương Vân Nguyệt lại đang hướng tẩm cung đi qua, hiện tại bụng của nàng lại đang đau, nếu dừng lại để thỉnh an hoàng hậu, chỉ sợ rất bất tiện, nhưng nếu không dừng lại, tin chắc chỉ cần trong chốc lát đã liền truyền ra tin tức Trương Vân Nguyệt cậy sủng sinh kiêu.

"Ái phi mau vào đi, đứa bé cũng sắp sinh ra rồi, trẫm cũng không muốn đứa con của trẫm đột nhiên rơi trên mặt đất đâu.". Câu nói có chút đùa giỡn này của Triệu Khải Hâm coi như đã giải quyết được phiền phức của Trương Vân Nguyệt, cái này là hoàng thượng cho nàng đi chứ không phải là nàng muốn đi.

Trương Vân Nguyệt xoay người đi vào tẩm cung, Hoa Lăng Duyệt nhìn bóng lưng Trương Vân Nguyệt, chân mày nhỏ bé cau lại nhưng khó có thể nhận ra.

"Hoàng thượng tại sao Trương muội muội sanh con lại không sinh trong phòng sanh? Mà lại vào tẩm cung? Chẳng lẽ tẩm cung lại chính là phòng sanh của Trương muội muội ? ". Hoa Lăng Duyệt nghi ngờ hỏi Triệu Khải Hâm.

"Hoàng hậu có điều không biết, phòng sanh bên kia kiểm tra ra lại có chút vật bẩn, trẫm cũng chỉ có thể để cho Thuần chiêu nghi đổi chỗ khác". Triệu Khải Hâm cau mày nói, mắt thỉnh thoảng léo lên ánh sáng bén nhọn, rất rõ ràng là nói cho Hoa Lăng Duyệt biết, hắn đối với người làm ra hành động lần này căm thù đến tận xương tuỷ, nhất định sẽ điều tra kỹ càng.

Hoa Lăng Duyệt mặt khiếp sợ nhìn Triệu Khải Hâm, sau đó vẻ mặt áy náy đi tới trước mặt Triệu Khải Hâm, nhẹ nhàng cúi mình, "Lại có người muốn hại Trương muội muội sao? Đều là lỗi của thân thiếp, thân thiếp đã không quản lý tốt hậu cung, khiến hoàng thượng vất vả rồi." Tự xưng thân thiếp biểu hiện tâm trạng sợ hãi của nàng ta . Làm cho Triệu Khải Hâm không có cách nào trách phạt nàng ta cái gì được. Đối với hành động của Hoa Lăng Duyệt Triệu Khải Hâm không bày tỏ bất kì thái độ gì, hắn vốn cũng không tính chuẩn bị dùng chuyện này đi đối phó Hoa Lăng Duyệt, chuyện lần này người nào làm hắn sẽ để người đó tới gánh.

Về phần Hàn Ngọc Cầm ỷ vào nhà mình có cha trấn thủ ở biên quan, cha nàng hắn còn dùng được nhưng nếu xảy ra tình huống chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, nàng vẫn cho rằng hắn cũng không động tới nàng sao?



Hắn Triệu Khải Hâm cũng không phải là như Hoàng đế tiền triều dễ dàng bị người khác cởi trên đầu trên cổ mà vẫn không làm được gì.

"Nếu Hoàng hậu lại cảm thấy quản lý hậu cung rất là mệt mỏi, trẫm cũng không ngại để cho Quý Phi cùng Hiền phi đến giúp hoàng hậu cùng nhau quản lý sự vụ hậu cung ". Lúc Hoa Lăng Duyệt đứng dậy Triệu Khải Hâm đột nhiên nói nói.

Vẻ mặt Hoa Lăng Duyệt cứng lại, "Quý Phi đến, Hiền phi đến"

Sau đó Triệu Khải Hâm cũng không tiếp tục để ý tới đám người Hoa Lăng Duyệt nữa, chỉ đứng ở một chỗ chờ tin tức bên trong phòng sanh truyền ra.

"Hoàng thượng, nếu không ngài cứ đi về nghỉ trước. Nơi này có mấy người thân thiếp, sẽ không để gặp chuyện không may". Quý Phi tiến lên nói với Triệu Khải Hâm.

Hoa Lăng Duyệt ngẩng đầu vẻ mặt không hiểu nhìn Hàn Ngọc Cầm một cái, mà Hiền phi vốn cũng muốn bước chân tiến lên nhưng bởi vì khóe mắt lại liếc thấy vẻ mặt hoàng hậu, cảm thấy vẻ mặt này có chút không đúng, thu hồi bước chân không hành động.

"Trẫm phải làm như thế nào không cần Quý Phi như ngươi tới dạy, nếu như ngươi không nguyện ý ở chỗ này chờ thì đi về đi. Nếu còn muốn ở chỗ này chờ thì không cần nói chuyện". Triệu Khải Hâm giọng nói nhàn nhạt không vui không giận.

Hiền phi ở một bên nghe thân thể không nhịn được run lên, không ngừng cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không đi lên, Quý Phi có nhà mẹ làm hậu thuẫn cũng không bị làm sao, nàng mà tiến lên chỉ sợ sẽ bị trách phạt rất nặng. Trước lúc họ tới nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không hoàng thượng cũng sẽ không như thế, mà lúc đó hoàng hậu cũng sẽ không có vẻ mặt như vậy khi nghe Quý Phi nói ra câu nói đó.

Cả hai người Hiền phi và Quý Phi đều chưa ai từng sinh con, nên cũng không rõ việc tại sao trong lúc sanh con như vầy lại cần chuyển đến phòng sanh khác, dĩ nhiên lần trước Huệ phi sinh con họ cũng đến, nhưng cũng không biết những người sinh con cần phải cẩn thận như vậy, chỉ cho là chuyện chọn phòng sanh này thì chỉ cần tùy ý chọn một chỗ là được. Cho nên hai người cũng không phát hiện chỗ nào có vấn đề.

Sau khi Trương Vân Nguyệt đi vào tẩm cung, cũng không lập tức nằm xuống, mà lại đi dạo một vòng bên trong tẩm cung, sau khi xác định bên trong tẩm cung không hề xuất hiện những vật không nên có lúc này mới yên tâm, cũng may là lực ảnh hưởng của loại thuốc an thai mới vừa rồi cũng không quá mãnh liệt, mặc dù lúc đó nàng đã cố ý ngửi một phen, cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn.

Cách vận động đi lại này ngược lại lại đem hiệu quả của dược liệu kia tiêu tan đi.

Trương Vân Nguyệt yên tâm nằm lên giường, cảm giác được cơn đau bụng sinh đang tới, trong lòng suy nghĩ hi vọng đứa nhỏ này có thể nhanh chóng sinh ra.

Mà đứa bé lúc nãy vốn đã an tĩnh lại, cũng không biết có phải là cảm nhận được suy nghĩ của mẫu thân mình hay không, lại bắt đầu hướng ra ngoài mà bò.

Trong lòng Trương Vân Nguyệt cảm thấy hoài nghi, đứa bé trong bụng này có phải cũng xuyên qua hay không đây? Nếu không thì làm sao lại hiểu được chính mình cần bò ra bên ngoài chứ? Ý nghĩ như vậy ở trong lòng của Trương Vân Nguyệt chợt lóe lên, nhưng rất nhanh đã bị nàng đè nén xuống, trên đời này làm sao lại có thể có nhiều người xuyên qua với trọng sinh như vậy chứ, có lẽ loại cảm giác đứa nhỏ trong bụng đang bò ra bên ngoài này chỉ thuần túy là ảo giác của chính bản thân nàng mà thôi.

Một canh giờ trôi qua, Trương Vân Nguyệt gần như cho là hiện tại có lẽ mình lại bị người ta mưu hại nữa rồi, thì đứa bé mới chịu đi ra, nhưng kết quả lần này lại làm cho nàng rất thất vọng, đứa nhỏ này lại vẫn là một hoàng tử.

Nàng muốn nữ nhi kia mà, tại sao lại khó khăn như vậy chứ?

"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử".

Triệu Khải Hâm vừa nghe là một hoàng tử, lại vui mừng vô cùng, hắn cũng không lo lắng tuổi hai đứa quá gần nhau mà xuất hiện chuyện cướp đoạt ngôi vị hoàng đế gì đó, hắn tin tưởng tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nhất định có năng lực giữ lấy ngôi vị hoàng đế của mình đồng thời cũng tin tưởng đứa bé trong ngực này nhất định sẽ được dạy bảo thành cánh tay đắc lực nhất cho tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm.

Hết chương 123.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook