Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 132

Iris Lạc

23/12/2013

Bởi vì trong nháy mắt hỏi ra lời, nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra, Trương Vân Nguyệt thấp hơn Triệu Khải Hâm, người ở chỗ tối nếu muốn giết chính là Trương Vân Nguyệt còn Triệu Khải Hâm cũng không biết, mặc dù mũi tên là hướng về phía sau lưng Trương Vân Nguyệt đi, nhưng lại khiến Triệu Khải Hâm có thời gian phản ứng.

Đây cũng là một loại khảo nghiệm, chỉ cần trong lòng Triệu Khải Hâm có Trương Vân Nguyệt, hắn căn bản cũng không sẽ có thời gian lo lắng trên mũi tên phía trên độc có hay không có, hắn sẽ không cần để ý chỉ giúp đỡ Trương Vân Nguyệt ngăn trở mũi tên.

Dù sao mũi tên này bắn đến là sau lưng Trương Vân Nguyệt, nếu không phải dậm chân, coi như trên mũi tên không có độc, nàng cũng đừng nghĩ sống!

Trương Vân Nguyệt mặc dù không có thấy mũi tên lại thấy được hành động của Triệu Khải Hâm, đang cùng nàng thay đổi vị trí, Triệu Khải Hâm nhanh chóng xoay người lại ứng đối mũi tên rồi.

Trương Vân Nguyệt vẫn không nhúc nhích, nàng không biết chỗ tối hay không còn có người khác ở muốn giết nàng, nàng càng không thể khiến tất cả cố gắng của Triệu Khải Hâm thành không, nàng có một loại cảm giác, nếu như nàng an tĩnh đợi, Triệu Khải Hâm sẽ không có chuyện gì, nhưng chỉ cần nàng có một chút hành động không nên có, rất có thể sẽ làm hại Triệu Khải Hâm, cũng cùng nhau gặp gỡ nguy hiểm!

Loại cảm giác này cực kỳ cường liệt, mãnh liệt đến nàng nghĩ tiến lên đi ngăn trở này mũi tên kia tất cả đều cho che mất!

Trương Vân Nguyệt lẳng lặng dài, hai tay của Triệu Khải Hâm liên tiếp hoạt động, trong tay của hắn cầm một thanh trường kiếm, vốn đang lúc mọi người xem trường kiếm trong tay Triệu Khải Hâm tuyệt đối dùng làm trang sức, trên chuôi kiếm có trang sức bảo thạch xa hoa, mà trên thân kiếm khắc rất nhiều hoa văn rỗng, khiến trường kiếm kia thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Nhưng mà lại để cho mọi người không có nghĩ tới, trường kiếm trong tay Triệu Khải Hâm mặc dù là thiết kế trạm rỗng, nhưng người thiết kế tuyệt đối cũng là Đại Sư đúc kiếm! Trải qua mấy năm tính toán, xác định cho dù trạm rỗng như thế cũng sẽ không ảnh hưởng đến độ cứng cỏi của trường kiếm, hơn nữa ở nơi này, trường kiếm trong tài liệu cũng chỉ có Hoàng thất mới có thể tìm được Thiên ngoại vân thạch.

Như thế, thanh trường kiếm này mặc dù thoạt nhìn vô cùng không được việc, nhưng sử dụng tuyệt đối so với trường kiếm bình thường sắc bén lại bền bỉ hơn rất nhiều. Hơn nữa bởi vì trên trường kiếm khắc rỗng khiến người bị trường kiếm thương tổn, máu tươi chảy ra so với thương tổn của trường kiếm bingf thường nhanh hơn!

Trương Vân Nguyệt khẩn trương đứng ở sau lưng Triệu Khải Hâm, đột nhiên nghe được ‘ leng keng ’ hai tiếng. Thanh âm đó rơi xuống trong nháy mắt, Trương Vân Nguyệt giống như mới cảm thấy chung quanh có tiếng người, mọi người giống như mới vừa bị đình chỉ động tác. Dĩ nhiên thật ra thì cũng chỉ là Trương Vân Nguyệt bị ảo giác, nàng quá khẩn trương, khẩn trương đến cho là thời gian cũng ngưng.

"Hoàng thượng, ngài như thế nào?" Trương Vân Nguyệt sau khi xác định mình đã an toàn, mới có hành động cũng sẽ không ảnh hưởng đến Triệu Khải Hâm, nhanh chóng từ phía sau vòng đi tới trước mặt của Triệu Khải Hâm hỏi.

"Không sao, nàng làm sao vậy? Đứa bé cùng nàng cũng an toàn chứ? Vừa rồi ở trong đại điện gặp phải chuyện gì?" Triệu Khải Hâm tuyệt không cảm giác mình có phần vấn đề gì, hắn lo lắng hơn chính là an toàn của Trương Vân Nguyệt.

Về phần khi người ở chỗ tối mới vừa bắn tên thì đã bị ám vệ giải quyết hết, hiện tại chung quanh đã không có những người khác, bất quá tình huống trong đại điện hắn còn không phải rất rõ ràng.

"Trong đại điện tới một nhóm người, bọn họ. . . . . ." Trương Vân Nguyệt nhớ lại, đột nhiên phát hiện, hành động của những người đó rất quái dị, những người đó đột nhiên hiện ra, nhưng lại không có tổn thương những thê thất các đại thần kia, ngược lại khí thế vội vàng tất cả đều hướng đến mình! Điểm này lúc ấy bởi vì khẩn trương cộng thêm trường hợp hơi hỗn loạn làm nàng không có chú ý tới, bây giờ hồi tưởng lại, tình cảnh này thật sự là rất quái dị.

Trương Vân Nguyệt đem chuyện đã xảy ra trong đại điện tố cáo cho Triệu Khải Hâm, hơn nữa cũng đem việc mới vừa nghĩ tới nói cho Triệu Khải Hâm biết. Triệu Khải Hâm nghe xong trầm mặc chốc lát, nếu như nói mới vừa hắn vẫn chỉ là hoài nghi, như vậy hắn bây giờ đã khẳng định có thể, lần này thích khách tuyệt đối là nữ nhân hậu cung tìm đến rồi!

Có thể có năng lực lớn như vậy hình như chỉ có hoàng hậu thôi! Nhưng thật sự là hoàng hậu làm? Hoàng hậu ở trong hậu cung mặc dù năng lực rất lớn, nhưng mà ở tại tiền triều cũng đã không có bao nhiêu lực ảnh hưởng rồi, Hoa gia ngã, vốn là những gia tộc nhỏ phụ thuộc Hoa gia ngược lại cũng ngã.



Triệu Khải Hâm vừa nghĩ tới vừa quyết định làm cho người ta đi điều tra chuyện hoàng hậu thật tốt, lần này ám sát mặc dù không có tạo thành tổn thương đối với hắn, lại tạo ảnh hưởng nghiêm trọng với cả tôn nghiêm của hoàng thất, hắn không muốn làm cho người cảm thấy hoàng cung này ai cũng có thể tiến vào!

Sau khi Triệu Khải Hâm đưa Trương Vân Nguyệt trở về, thì phải đi tra chuyện của hoàng hậu chuyện, một mình Trương Vân Nguyệt ngồi ở trong phòng, nghĩ tới chuyện ở trên đại điện hôm nay.

"Nương nương, ngài nếu cho là hoàng hậu cùng Hiền phi, Quý Phi họ đều muốn đối phó ngài, vậy ngài chuẩn bị làm sao đây?" Lý Ma Ma nhìn Trương Vân Nguyệt hỏi, bà bây giờ đối với nữ chủ nhân trước mặt này coi như là hoàn toàn trung thành, bà không ngờ hoàng thượng lại vì bảo vệ nàng mà không chú ý nguy hiểm của bản thân, coi như khi đó hoàng thượng cảm giác mình sẽ không có nguy hiểm, nhưng bà tin tưởng đổi một người như thế, vô luận là người nào, hoàng thượng cũng sẽ không làm như thế.

Hắn sẽ không vì an toàn của người đó mà thay đổi phương hướng rồi mới đi đối phó với mùi tên từ phía sau bay đến.

"Lý Ma Ma, ngươi không phải cảm thấy tình huống hiện tại này đối với ta rất bất lợi sao? Ba người họ hình như có ý lien thủ với nhau." Trương Vân Nguyệt cau mày.

"Vậy. . . . . ." Lý Ma Ma trầm mặc, điểm này bà cũng đã nhìn ra, hoàng hậu ba người hiện tại một lòng muốn diệt trừ Trương Vân Nguyệt, hoàn toàn là bởi vì trong tay Trương Vân Nguyệt có hai đứa bé.

"Lý Ma Ma nói nếu để cho Quý Phi nương nương mang thai, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?" Trương Vân Nguyệt cau mày nghĩ tới, rốt cuộc là nhường Hiền phi mang thai hãy để cho Quý Phi mang thai.

"Vậy. . . . . ." Lý Ma Ma càng thêm trầm mặc, muốn cho người mang thai không phải là muốn cho hoàng thượng đi tới chỗ đó. . . . . . Hoàng thượng sẽ đi sao? Hơn nữa trước mắt chủ tử nàng nguyện ý cho hoàng thượng đi sao?

Trương Vân Nguyệt không có được câu trả lời không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ma Ma. Lại thấy gương mặt Lý Ma Ma khổ sở nhìn mình. "Thế nào?"

"Chủ tử, ngài thật muốn cho hoàng thượng đi đến những chỗ nữ nhân kia?" Lý Ma Ma rốt cuộc vẫn phải hỏi ra.

Trương Vân Nguyệt ngẩn người mới phản ứng được, muốn cho Quý Phi họ mang thai, nhất định phải cho hoàng thượng đi qua ngủ với nàng ta, nhưng vừa nghĩ tới Triệu Khải Hâm đụng nữ nhân kác ngoài mình, trên mặt Trương Vân Nguyệt không lý do lộ ra vẻ vặn vẹo, vô cùng khó có thể tiếp nhận.

Nếu như nói trước kia chính nàng còn không có phát hiện mình có tình cảm với Triệu Khải Hâm, như vậy nàng cũng cho phép Triệu Khải Hâm đi cùng ai ở chung một chỗ cũng không sao, nhưng hiện tại nàng vô cùng không thể tiếp nhận người đàn ông của mình cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ.

"Ma ma, ngươi đi xin hoàng thượng , ta có chuyện cùng hoàng thượng thương lượng." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút nghĩ đến một phương pháp khá vô cùng, nhưng hiện tại nàng còn không có nói cùng Triệu Khải Hâm, chuyện này nhất định Triệu Khải Hâm phải đồng ý mới có tác dụng.

Lý Ma Ma chần chờ đáp, xoay người tự mình đi xin hoàng thượng.

Bà không biết Trương Vân Nguyệt rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng bà cảm thấy mình phải nói cho hoàng thượng.

Triệu Khải Hâm sau khi nghe được Trương Vân Nguyệt chuẩn bị cho nữ nhân hậu cung mang thai, trong nháy mắt suy nghĩ trong lòng đang lúc sôi trào kia hừng hực thiêu đốt lửa giận. Nhưng mà khi nghe được phản ứng của Trương Vân Nguyệt muốn mình đi cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ là mất hứng cùng vẻ mặt tức giận, tâm tình của Triệu Khải Hâm tốt hơn nhiều, sau lại nghe đến Trương Vân Nguyệt đang chuẩn bị để cho mình đi thì lửa giận càng thêm nóng bỏng rồi.

Nhưng mà hắn lại cảm thấy Trương Vân Nguyệt cũng sẽ không để cho mình đi cùng nữ nhân hậu cung như vậy như vậy mới đúng, vì vậy đè nén lửa giận đi Vĩnh Ninh cung.



"Hoàng thượng ngài đã tới!" Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm như thế này mà mau tới đây, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Nàng chuẩn bị cho trẫm đi chạm vào nữ nhân khác?" Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt nụ cười sáng lạn, lửa giận liền không phát ra được, nhưng trong giọng nói vẫn không khỏi dẫn tới oán hận. Điều này làm cho người khác nghe được chỉ cảm thấy tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, dung giọng của người oán phụ nói chuyện, hắn tuyệt đối không phải là chủ tử của bọn họ! Tuyệt đối không phải là Hoàng thượng Anh Minh Thần Võ này!

"Hoàng thượng ngài nói gì sai đâu rồi, thiếp mới không cần ngài đi bị nữ nhân khác đụng rồi, thiếp muốn nghĩ đến một phương pháp, ngài nghe một chút xem có dung được hay không." Trương Vân Nguyệt ghé vào bên tai Triệu Khải Hâm nói thầm.

"A, nàng xác định nàng luyện được loại thuốc hữu dụng đó?" Triệu Khải Hâm nhíu mày nhìn Trương Vân Nguyệt, hắn thế nào không biết Trương Vân Nguyệt ở phương diện chế thuốc còn có thiên phú tốt như vậy?

"Đương nhiên hữu dụng rồi, mặc dù không có thử qua." Trương Vân Nguyệt có chút ngượng ngùng nói.

"Vậy nàng đem thuốc cho ta, ta cho người đi thí nghiệm một phen, thật có hiệu quả rồi, ta lại dùng." Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt cười nói. Khi đó nháy mắt một chút.

"Tốt, cho ngài." Trương Vân Nguyệt xoay người cầm lấy một cái hộp nhỏ, phía trên để hai bình sứ, một viết thuốc giải.

"Thuốc giải là để ngài ăn."

Triệu Khải Hâm gật đầu, trực tiếp ngay trước mặt Trương Vân Nguyệt phân phó ám vệ cầm thuốc kia thí nghiệm đi.

"Tiểu Nguyệt có phải hay không có thể nói cho ta biết, nàng rốt cuộc còn luyện chế thuốc gì?" Triệu Khải Hâm thật tò mò, Trương Vân Nguyệt cho mình cái Bí Dược kia, thuốc giải cũng đều không có ai bẩm báo qua, nàng làm thế nào giấu giếm được mọi người?

"Hoàng thượng ngài có phải hay không quên rồi, ban đầu khi ở biệt viện, thiếp tiếp xúc rất nhiều thảo dược? Thiếp trừ bên ngoài chăm sóc hoàng thượng ra, chính là dùng những thảo dược kia, theo ý nghĩ của thiếp luyện chế các loại thuốc đặc biệt thuốc. Hiệu quả mặc dù không có ở trên thân người dùng qua, nhưng mà thiếp lại cảm thấy thiếp luyện chế đồ vẫn rất có hữu dụng." Trương Vân Nguyệt nói thật.

Nói gì không có ở trên thân người dùng qua, đây là chuyện không thể nào, Kết Hoa giúp nàng tìm người thí nghiệm dược hiệu, bởi vì Kết Hoa là cung nữ than cận bên cạnh nàng, đi ra ngoài so nàng dễ dàng hơn nhiều.

Triệu Khải Hâm nhíu mày từ chối cho ý kiến, Trương Vân Nguyệt nói không có ở trên thân người thí nghiệm qua, nàng làm sao biết rõ ràng thuốc phát tác hiệu quả là như thế nào? Chậc chậc điều này rõ ràng cũng đã ở trên thân người dùng qua.

"Ưmh, hoàng thượng ~" run, âm thanh ỏn ẻn như vậy khẳng định không phải là của ta phát ra! "Ngài đồng ý a ~ nhất định sẽ dùng hả? ~ ngài sẽ phối hợp ta a ~"

"Khụ khụ, thật dễ nói chuyện!" Triệu Khải Hâm bị Trương Vân Nguyệt đột nhiên không biết điều biểu hiện nghẹn đến, hắn vốn không thích nữ nhân dùng cái loại ngữ điệu này nói chuyện, Trương Vân Nguyệt trong ngày thường giọng nói cũng đều rất bình thường, nay Mãnh Bất Đinh đến như vậy hạ xuống, thật đúng là, dọa người hết sức.

Không biết nếu như Trương Vân Nguyệt biết nàng bây giờ ở trong lòng Triệu Khải Hâm đánh giá sẽ là cái vẻ mặt gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook