Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc
Chương 149
Iris Lạc
16/01/2014
Mọi người còn chưa phản ứng kịp với hành động của tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm, Thái hậu là người đầu tiên phản ứng, Thái hậu nhìn hai Tôn tử khỏe mạnh trước mắt trong lòng dâng lên một hồi cao hứng, đối với chuyện Triệu Khải Hâm không đụng tới nữ nhân khác ngoài Trương Vân Nguyệt bà cũng không truy cứu.
Dù sao Trương Vân Nguyệt cũng làm tròn nghĩa vụ sinh đẻ của một người con dâu, Thái hậu cũng không muốn cưỡng cầu, có quá nhiều hài tử có lúc cũng không phải là chuyện tốt, nhất là huynh đệ dị mẫu (cùng cha khác mẹ), nhìn An vương liền biết, Thái hậu cũng không muốn Tôn tử của bà trải qua những chuyện mà con trai bà đã từng phải trải qua.
"Tốt tốt, Tôn tử ngoan." Nụ cười trên mặt Thái hậu rất rõ ràng, để cho những đại thần muốn bà trở lại để áp chế Hoàng thượng cũng phải im lặng.
Nếu như lúc này bọn họ còn không hiểu ý, thì thật uổng công bọn họ trên triều lăn lộn, hiện tại dáng vẻ Thái hậu đã rất rõ ràng, nàng đối với hai Tôn Tử rất hài lòng, hoàng thượng đã có người thừa kế , như vậy cũng không cần vội vàng sanh con .
Hơn nữa Trương Vân Nguyệt không có họ ngoại chống lưng, như vậy dù có sủng ái một mình nàng thì cũng không cần lo lắng nhà ngoại lấy thế mà kiêu ngạo, so với tất cả nữ nhân thế gia khắp nơi trong hậu cung đều tốt hơn nhiều.
Hiện tại mấy người của thế gia muốn thăng tiến, chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình, mà không phải là dựa vào sự sủng ái của Triệu Khải Hâm như trước.
Nghĩ như vậy, những gia chủ thế gia kia cũng thông suốt, hiện tại tất cả mọi người đều cùng một dạng, đứng ở cùng hàng bắt đầu thượng triều, quan vị cao hay thấp đã thể hiện rõ tài năng của bọn họ. Nói như vậy thật ra cũng rất tốt không phải sao?
Hàn Ngọc Cầm thân là Quý phi địa vị ngay sau Trương Vân Nguyệt, vốn hắn không muốn thả nàng ta ra, nhưng để trấn an người của Hàn gia, Triệu Khải Hâm không thể không thả Hàn Ngọc Cầm ra, đồng thời vì sự an toàn của Trương Vân Nguyệt, hắn đem cung nữ bên cạnh Trương Vân Nguyệt đều đổi thành ám vệ.
Chỉ có như vậy mới có thể phòng bị Hàn Ngọc Cầm có thể làm ra chuyện gì đó.
Bất quá để cho Triệu Khải Hâm thế nào cũng không có nghĩ đến chính là, Hàn Ngọc Cầm thật sự làm như vậy, hơn nữa còn động thủ trước mặt nhiều người như vậy!
Giờ phút này Triệu Khải Hâm đột nhiên hiểu, Hàn Ngọc Cầm thật sự có thể bỏ mặc Hàn gia! Suy nghĩ của nàng tựa hồ đã bị cổ độc khống chế hoàn toàn! Vốn là hắn muốn để Lục Ca dùng cổ độc khống chế Hàn Ngọc Cầm, để cho nàng động thủ một lần nữa trong lễ mừng thọ.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Tất cả mọi người có mặt ở đây không nghĩ tới trên người Hàn Ngọc Cầm còn mang theo chủy thủ, hơn nữa nàng lại muốn ám sát Thái hậu!
Đúng vậy ám sát Thái hậu! Nàng không hề hướng Trương Vân Nguyệt công kích, mà là hướng Thái hậu công kích.
Thấy một màn như vậy các đại thần hoàn toàn kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không có cách nào hiểu được hành động của Hàn Ngọc Cầm, không hiểu tại sao.
"Ngọc Quý phi có phải điên rồi hay không?" Có người cùng Hàn gia quan hệ rất tốt, trong lòng rất là lo lắng việc làm của Hàn Ngọc Cầm sẽ làm liên lụy Hàn gia.
"Ha ha, xem ra Hàn gia lần này cần không hơn gì Tôn gia." Có người nhìn động tác của Hàn Ngọc Cầm, trong lòng thật cao hứng, ít đi một gia tộc đối với những thế gia này mà nói tuyệt đối là chuyện tốt, bày tỏ người tranh đoạt tư nguyên với bọn họ sẽ ít đi rồi.
"Hộ giá!" Triệu Khải Hâm phản ứng rất nhanh, mà hộ vệ bên cạnh Thái hậu phản ứng cũng rất nhanh, ám vệ ở chỗ tối cũng nhảy ra ngoài.
Chẳng qua là này Hàn Ngọc Cầm hình như uống thuốc gì đó, cả người từ một cô gái trói gà không chặt, biến thành một võ lâm cao thủ.
Những ám vệ và thị vệ kia lại bị nàng đạp bay ngược ra ngoài, một màn này kinh hãi không ít người.
Trương Vân Nguyệt nhanh chóng vọt tới bên người Thái hậu, cũng may khoảng cách giữa nàng cùng Thái hậu rất gần.
"Bảo Bảo mang theo đệ đệ lui về phía sau!" Trương Vân Nguyệt nhìn thấy hài tử đứng trước mặt Thái hậu, trong lòng lo lắng không yên.
"Mẫu hậu không cần lo lắng, Bảo Bảo sẽ bảo vệ mình ." Vừa nói Triệu Thiên sâm vừa đẩy đệ đệ của mình về phía sau một cái, cũng may phía sau Bảo Bảo chính là Thái hậu, Triệu Thiên An bị đẩy cũng không có ngã xuống chỉ là tựa vào đùi của Thái hậu.
Thái hậu cúi đầu nhìn hai Tôn tử của bà, Triệu Thiên An tuổi còn nhỏ căn bản không hiểu tình huống lúc này là như thế nào, còn tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm lại vô cùng kiên định đứng ở trước mặt của bà.
Lúc này Triệu Thiên Sâm xác định đệ đệ đã an toàn, lấy ra súng lục đã đặt sẵn trên người ra.
Kể từ khi vật này nằm trong tay cậu, cậu vẫn luôn nghiêm túc tập luyện cách sử dụng nó, lúc mới đầu quả thực là cậu không dùng quen, lực đàn hồi của nó quá mạnh, mỗi một lần bắn xong luôn không khống chế được cảm giác của cánh tay.
Nhưng lâu dần cũng thành thói quen, mặc dù cánh tay vẫn còn hơi khó chịu, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của cậu.
"Phanh!" Một tiếng, đầu súng lục bốc lên một làn khói trắng, thân thể Hàn Ngọc Cầm vốn đang điên cuồng bỗng dưng cứng đờ, động tác của hai chân đột nhiên dừng lại.
Triệu Thiên Sâm cho rằng làm như vậy ít nhất có thể kìm hãm hành động của Hàn Ngọc Cầm? Nhưng kết quả lại là để cho mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Hàn Ngọc Cầm dường như không cảm nhận được một chút đau đớn nào, hai chân chẳng qua là bị công kích nên dừng lại một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục di chuyển. Hơn nữa hình như Hàn Ngọc Cầm đã có mục tiêu mới, hai tròng mắt của nàng vốn nhìn chằm chằm Thái hậu, nhưng bây giờ hai tròng mắt đảo một vòng, nhìn chằm chằm Bảo Bảo.
Trương Vân Nguyệt vừa nhìn thấy tình huống này, cả người cũng căng thẳng đứng lên, không để ý mấy chuyện khác, trực tiếp xông lên chắn trước mặt Bảo Bảo, đồng thời cầm lấy súng lục trong tay Bảo Bảo.
"Bảo vệ Nhị hoàng tử!" Trương Vân Nguyệt tỉnh táo ra lệnh.
Triệu Khải Hâm lại nhíu mày một cái, bước nhanh mấy bước đi đến bên cạnh Trương Vân Nguyệt.
"Không cần lo lắng, trẫm sẽ không để cho Bảo Bảo gặp chuyện không may ."
Trương Vân Nguyệt ngẩn người lúc này mới nhớ tới Triệu Khải Hâm vẫn đứng ở bên cạnh, "Nhưng mới vừa rồi. . . . . ."
"Bảo Bảo cũng không còn nhỏ, chuyện gì phải trải qua cuối cùng vẫn phải trải qua, như vậy mới có thể nhanh chóng trưởng thành, hiện tại chỉ có một mình Hàn Ngọc Cầm, chung quanh đây có nhiều người bảo vệ như vậy, ngược lại nhi tử càng thêm an toàn." Triệu Khải Hâm nghiêm túc nói.
Trương Vân Nguyệt nghe Triệu Khải Hâm nói như vậy mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn lại, đúng vậy, hộ vệ nói ít cũng đến vài trăm người, nhiều người như vậy làm sao có thể không đối phó được một Hàn Ngọc Cầm đây?
Dù cho mỗi người cho nàng một đao, mấy trăm người cũng đủ đem nàng chém thành thịt vụn .
Các đại thần cũng phát hiện ra điểm này, họ đồng ý với cách làm của Triệu Khải Hâm, nhưng cũng vô cùng khiếp sợ, Nhị hoàng tử hình như mới có tám tuổi nha? ! Bình thường sáu tuổi vỡ lòng, tám tuổi bắt đầu học tập cỡi ngựa bắn cung, nhưng bây giờ Nhị hoàng tử mới có tám tuổi nha!
Súng lục kia các đại thần cũng từng gặp qua, nhưng không nghĩ rằng đứa trẻ tám tuổi cũng có thể dùng vật này, các đại thần bây giờ hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Không vì cái gì khác, chỉ muốn con mình bình an vô sự, bọn họ quyết định sau khi trở về nhà mua một khẩu súng lục cho nhi tử nhà mình phòng thân.
Quả nhiên thời gian chưa đến năm phút đồng hồ, với sự cố gắng của Bảo Bảo, cùng với sự giúp đỡ của những hộ vệ bên cạnh, rốt cuộc Hàn Ngọc Cầm cũng được giải quyết, lúc này Lục Ca cũng chạy đến, hắn ngay sau khi xuất hiện lập tức đi đến bên người Hàn Ngọc Cầm, nghiêm túc kiểm tra một phen, sắc mặt liền trầm xuống.
Mọi người ở đây có kinh ngạc có trấn định nhìn Lục Ca, bất quá cũng chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn.
"Hoàng thượng, có người cho Ngọc Quý phi uống cổ độc, hơn nữa vừa rồi còn khống chế Ngọc Quý phi nên nàng mới làm ra những chuyện như vậy." Thần sắc trên mặt Lục Ca rất ngưng trọng.
Mọi người vừa nghe lời nói của Lục Ca sắc mặt đều biến đổi, cổ độc? Có rất nhiều người nghe cũng chưa từng nghe qua, chỉ nghe bảo có thẻ khống chế người nên mới khiếp sợ, cho nên có có thể khống chế người gì đó.
Ngọc Quý phi cùng lắm cũng chỉ là một cô gái bình thường, bị không chế nên mới biến thành một cao thủ, hơn nữa còn không có cảm giác đau, một người như vậy, nếu chỉ có một người thì tốt, nhưng nếu có trăm ngàn người như vậy, thì. . . . . .
Mỗi người ở đây không nhịn được đều rùng mình một cái
"Tra! Trẫm cũng muốn xem một chút người nào có lá gan lớn như vậy lại muốn ám sát Thái hậu!" Sắc mặt Triệu Khải Hâm vô cùng khó coi, coi như hắn muốn ở đại thọ của Thái hậu xử lý Hàn Ngọc Cầm, nhưng cũng chỉ muốn Lục Ca khống chế nàng xuất thủ với hắn mà thôi.
Mà không phải để cho nàng động thủ với Thái hậu, Thái hậu là mẹ của hắn, là một trong những người mà hắn quan tâm nhất. Hắn không thể nào lấy an nguy của mẫu thân ra nói giỡn, cho dù có mười phần tôn trọng thì hắn cũng sẽ không bao giờ lấy sự bình an của Thái hậu ra để đạt được mục đích của mình!
Hàn Ngọc Cầm đột nhiên làm loạn khiến cho các vị đại thần đều im lặng, bất quá khi nghe Lục Ca nói Hàn Ngọc Cầm bị cổ độc khống chế, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhỏm, Chuyện của Tôn gia mới qua chưa bao lâu, những gia tộc trung lập có quan hệ tốt với Hàn gia cũng không muốn ra mặt.
Ngược lại những gia tộc có quan hệ không tốt với Hàn gia trong lòng thở dài một tiếng, chuyện lần này thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn không có tổn hại gì đến Hàn gia.
Trước mặt nhiều người như vậy Triệu Khải Hâm để cho Lục Ca nói ra chuyện Hàn Ngọc Cầm bị người khác khống chế, chính là muốn nói cho người trong thiên hạ biết, chuyện lần này không liên quan gì đến Hàn gia .
Mà trước kia chuyện Hàn Ngọc Cầm tính kế Trương Vân Nguyệt, đã trừng phạt mấy người nhà của Hàn gia làm chuyện đó, chuyện này coi như là đã qua. Hàn gia dù sao cũng là công thần, Triệu Khải Hâm cũng không muốn làm một hoàng đế có mới nới cũ.
Trương Vân Nguyệt đối với những chuyện này cũng không chú ý, hiện tại điều nàng lo lắng nhất vẫn là hai nhi tử của nàng, thấy hai đứa bé bình an vô sự, Bảo Bảo không có bị hù, khuôn mặt tiểu An tò mò nhìn, cũng không có bị hù sợ, lúc này mới yên tâm lại.
Bên trong cung Thái Cực.
"Nói một chút xem đã xảy ra chuyện gì? Trẫm không phải là để cho ngươi khống chế Hàn Ngọc Cầm sao?" Triệu Khải Hâm nhìn Lục Ca quỳ trên mặt đất, hắn cũng tin tưởng Lục Ca sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, nhưng hiện tại hắn muốn Lục Ca tra giúp hắn xem rốt cuộc là kẻ nào ra tay.
"Hoàng thượng, thần nghĩ, có thể Lục Yêu chưa chết." Lục Ca có chút không xác định nói, trong lòng mặc dù rất không nguyện ý tin tưởng, dù sao lúc đàu sau khi Lục Yêu chết, thi thể nàng ta là do hắn kiểm tra, đúng là đã chết.
Nhưng tình huống bây giờ, giải thích duy nhất chính là Lục Yêu chưa chết. Dù sao cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng ta sớm một chút liền khống chế Hàn Ngọc Cầm, mà chỉ có Lục Yêu mới có thể không kinh động đến hắn cướp Hàn Ngọc Cầm đi rồi hạ cổ độc.
Như vậy ngoại trừ khả năng Lục Yêu chưa chết thì không còn khả năng nào khác.
"Có tra được hiện tại nàng ta đang ở chỗ nào không?" Thần sắc trên mặt Triệu Khải Hâm rất lạnh, đồng thời trong lòng cũng rất là khẩn trương, chỉ sợ Lục Yêu đột nhiên xuất hiện hại hai đứa bé cùng Trương Vân Nguyệt còn có Thái hậu.
Dù sao Trương Vân Nguyệt cũng làm tròn nghĩa vụ sinh đẻ của một người con dâu, Thái hậu cũng không muốn cưỡng cầu, có quá nhiều hài tử có lúc cũng không phải là chuyện tốt, nhất là huynh đệ dị mẫu (cùng cha khác mẹ), nhìn An vương liền biết, Thái hậu cũng không muốn Tôn tử của bà trải qua những chuyện mà con trai bà đã từng phải trải qua.
"Tốt tốt, Tôn tử ngoan." Nụ cười trên mặt Thái hậu rất rõ ràng, để cho những đại thần muốn bà trở lại để áp chế Hoàng thượng cũng phải im lặng.
Nếu như lúc này bọn họ còn không hiểu ý, thì thật uổng công bọn họ trên triều lăn lộn, hiện tại dáng vẻ Thái hậu đã rất rõ ràng, nàng đối với hai Tôn Tử rất hài lòng, hoàng thượng đã có người thừa kế , như vậy cũng không cần vội vàng sanh con .
Hơn nữa Trương Vân Nguyệt không có họ ngoại chống lưng, như vậy dù có sủng ái một mình nàng thì cũng không cần lo lắng nhà ngoại lấy thế mà kiêu ngạo, so với tất cả nữ nhân thế gia khắp nơi trong hậu cung đều tốt hơn nhiều.
Hiện tại mấy người của thế gia muốn thăng tiến, chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình, mà không phải là dựa vào sự sủng ái của Triệu Khải Hâm như trước.
Nghĩ như vậy, những gia chủ thế gia kia cũng thông suốt, hiện tại tất cả mọi người đều cùng một dạng, đứng ở cùng hàng bắt đầu thượng triều, quan vị cao hay thấp đã thể hiện rõ tài năng của bọn họ. Nói như vậy thật ra cũng rất tốt không phải sao?
Hàn Ngọc Cầm thân là Quý phi địa vị ngay sau Trương Vân Nguyệt, vốn hắn không muốn thả nàng ta ra, nhưng để trấn an người của Hàn gia, Triệu Khải Hâm không thể không thả Hàn Ngọc Cầm ra, đồng thời vì sự an toàn của Trương Vân Nguyệt, hắn đem cung nữ bên cạnh Trương Vân Nguyệt đều đổi thành ám vệ.
Chỉ có như vậy mới có thể phòng bị Hàn Ngọc Cầm có thể làm ra chuyện gì đó.
Bất quá để cho Triệu Khải Hâm thế nào cũng không có nghĩ đến chính là, Hàn Ngọc Cầm thật sự làm như vậy, hơn nữa còn động thủ trước mặt nhiều người như vậy!
Giờ phút này Triệu Khải Hâm đột nhiên hiểu, Hàn Ngọc Cầm thật sự có thể bỏ mặc Hàn gia! Suy nghĩ của nàng tựa hồ đã bị cổ độc khống chế hoàn toàn! Vốn là hắn muốn để Lục Ca dùng cổ độc khống chế Hàn Ngọc Cầm, để cho nàng động thủ một lần nữa trong lễ mừng thọ.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Tất cả mọi người có mặt ở đây không nghĩ tới trên người Hàn Ngọc Cầm còn mang theo chủy thủ, hơn nữa nàng lại muốn ám sát Thái hậu!
Đúng vậy ám sát Thái hậu! Nàng không hề hướng Trương Vân Nguyệt công kích, mà là hướng Thái hậu công kích.
Thấy một màn như vậy các đại thần hoàn toàn kinh hãi, bọn họ hoàn toàn không có cách nào hiểu được hành động của Hàn Ngọc Cầm, không hiểu tại sao.
"Ngọc Quý phi có phải điên rồi hay không?" Có người cùng Hàn gia quan hệ rất tốt, trong lòng rất là lo lắng việc làm của Hàn Ngọc Cầm sẽ làm liên lụy Hàn gia.
"Ha ha, xem ra Hàn gia lần này cần không hơn gì Tôn gia." Có người nhìn động tác của Hàn Ngọc Cầm, trong lòng thật cao hứng, ít đi một gia tộc đối với những thế gia này mà nói tuyệt đối là chuyện tốt, bày tỏ người tranh đoạt tư nguyên với bọn họ sẽ ít đi rồi.
"Hộ giá!" Triệu Khải Hâm phản ứng rất nhanh, mà hộ vệ bên cạnh Thái hậu phản ứng cũng rất nhanh, ám vệ ở chỗ tối cũng nhảy ra ngoài.
Chẳng qua là này Hàn Ngọc Cầm hình như uống thuốc gì đó, cả người từ một cô gái trói gà không chặt, biến thành một võ lâm cao thủ.
Những ám vệ và thị vệ kia lại bị nàng đạp bay ngược ra ngoài, một màn này kinh hãi không ít người.
Trương Vân Nguyệt nhanh chóng vọt tới bên người Thái hậu, cũng may khoảng cách giữa nàng cùng Thái hậu rất gần.
"Bảo Bảo mang theo đệ đệ lui về phía sau!" Trương Vân Nguyệt nhìn thấy hài tử đứng trước mặt Thái hậu, trong lòng lo lắng không yên.
"Mẫu hậu không cần lo lắng, Bảo Bảo sẽ bảo vệ mình ." Vừa nói Triệu Thiên sâm vừa đẩy đệ đệ của mình về phía sau một cái, cũng may phía sau Bảo Bảo chính là Thái hậu, Triệu Thiên An bị đẩy cũng không có ngã xuống chỉ là tựa vào đùi của Thái hậu.
Thái hậu cúi đầu nhìn hai Tôn tử của bà, Triệu Thiên An tuổi còn nhỏ căn bản không hiểu tình huống lúc này là như thế nào, còn tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm lại vô cùng kiên định đứng ở trước mặt của bà.
Lúc này Triệu Thiên Sâm xác định đệ đệ đã an toàn, lấy ra súng lục đã đặt sẵn trên người ra.
Kể từ khi vật này nằm trong tay cậu, cậu vẫn luôn nghiêm túc tập luyện cách sử dụng nó, lúc mới đầu quả thực là cậu không dùng quen, lực đàn hồi của nó quá mạnh, mỗi một lần bắn xong luôn không khống chế được cảm giác của cánh tay.
Nhưng lâu dần cũng thành thói quen, mặc dù cánh tay vẫn còn hơi khó chịu, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của cậu.
"Phanh!" Một tiếng, đầu súng lục bốc lên một làn khói trắng, thân thể Hàn Ngọc Cầm vốn đang điên cuồng bỗng dưng cứng đờ, động tác của hai chân đột nhiên dừng lại.
Triệu Thiên Sâm cho rằng làm như vậy ít nhất có thể kìm hãm hành động của Hàn Ngọc Cầm? Nhưng kết quả lại là để cho mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Hàn Ngọc Cầm dường như không cảm nhận được một chút đau đớn nào, hai chân chẳng qua là bị công kích nên dừng lại một chút, nhưng sau đó lại tiếp tục di chuyển. Hơn nữa hình như Hàn Ngọc Cầm đã có mục tiêu mới, hai tròng mắt của nàng vốn nhìn chằm chằm Thái hậu, nhưng bây giờ hai tròng mắt đảo một vòng, nhìn chằm chằm Bảo Bảo.
Trương Vân Nguyệt vừa nhìn thấy tình huống này, cả người cũng căng thẳng đứng lên, không để ý mấy chuyện khác, trực tiếp xông lên chắn trước mặt Bảo Bảo, đồng thời cầm lấy súng lục trong tay Bảo Bảo.
"Bảo vệ Nhị hoàng tử!" Trương Vân Nguyệt tỉnh táo ra lệnh.
Triệu Khải Hâm lại nhíu mày một cái, bước nhanh mấy bước đi đến bên cạnh Trương Vân Nguyệt.
"Không cần lo lắng, trẫm sẽ không để cho Bảo Bảo gặp chuyện không may ."
Trương Vân Nguyệt ngẩn người lúc này mới nhớ tới Triệu Khải Hâm vẫn đứng ở bên cạnh, "Nhưng mới vừa rồi. . . . . ."
"Bảo Bảo cũng không còn nhỏ, chuyện gì phải trải qua cuối cùng vẫn phải trải qua, như vậy mới có thể nhanh chóng trưởng thành, hiện tại chỉ có một mình Hàn Ngọc Cầm, chung quanh đây có nhiều người bảo vệ như vậy, ngược lại nhi tử càng thêm an toàn." Triệu Khải Hâm nghiêm túc nói.
Trương Vân Nguyệt nghe Triệu Khải Hâm nói như vậy mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn lại, đúng vậy, hộ vệ nói ít cũng đến vài trăm người, nhiều người như vậy làm sao có thể không đối phó được một Hàn Ngọc Cầm đây?
Dù cho mỗi người cho nàng một đao, mấy trăm người cũng đủ đem nàng chém thành thịt vụn .
Các đại thần cũng phát hiện ra điểm này, họ đồng ý với cách làm của Triệu Khải Hâm, nhưng cũng vô cùng khiếp sợ, Nhị hoàng tử hình như mới có tám tuổi nha? ! Bình thường sáu tuổi vỡ lòng, tám tuổi bắt đầu học tập cỡi ngựa bắn cung, nhưng bây giờ Nhị hoàng tử mới có tám tuổi nha!
Súng lục kia các đại thần cũng từng gặp qua, nhưng không nghĩ rằng đứa trẻ tám tuổi cũng có thể dùng vật này, các đại thần bây giờ hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Không vì cái gì khác, chỉ muốn con mình bình an vô sự, bọn họ quyết định sau khi trở về nhà mua một khẩu súng lục cho nhi tử nhà mình phòng thân.
Quả nhiên thời gian chưa đến năm phút đồng hồ, với sự cố gắng của Bảo Bảo, cùng với sự giúp đỡ của những hộ vệ bên cạnh, rốt cuộc Hàn Ngọc Cầm cũng được giải quyết, lúc này Lục Ca cũng chạy đến, hắn ngay sau khi xuất hiện lập tức đi đến bên người Hàn Ngọc Cầm, nghiêm túc kiểm tra một phen, sắc mặt liền trầm xuống.
Mọi người ở đây có kinh ngạc có trấn định nhìn Lục Ca, bất quá cũng chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn.
"Hoàng thượng, có người cho Ngọc Quý phi uống cổ độc, hơn nữa vừa rồi còn khống chế Ngọc Quý phi nên nàng mới làm ra những chuyện như vậy." Thần sắc trên mặt Lục Ca rất ngưng trọng.
Mọi người vừa nghe lời nói của Lục Ca sắc mặt đều biến đổi, cổ độc? Có rất nhiều người nghe cũng chưa từng nghe qua, chỉ nghe bảo có thẻ khống chế người nên mới khiếp sợ, cho nên có có thể khống chế người gì đó.
Ngọc Quý phi cùng lắm cũng chỉ là một cô gái bình thường, bị không chế nên mới biến thành một cao thủ, hơn nữa còn không có cảm giác đau, một người như vậy, nếu chỉ có một người thì tốt, nhưng nếu có trăm ngàn người như vậy, thì. . . . . .
Mỗi người ở đây không nhịn được đều rùng mình một cái
"Tra! Trẫm cũng muốn xem một chút người nào có lá gan lớn như vậy lại muốn ám sát Thái hậu!" Sắc mặt Triệu Khải Hâm vô cùng khó coi, coi như hắn muốn ở đại thọ của Thái hậu xử lý Hàn Ngọc Cầm, nhưng cũng chỉ muốn Lục Ca khống chế nàng xuất thủ với hắn mà thôi.
Mà không phải để cho nàng động thủ với Thái hậu, Thái hậu là mẹ của hắn, là một trong những người mà hắn quan tâm nhất. Hắn không thể nào lấy an nguy của mẫu thân ra nói giỡn, cho dù có mười phần tôn trọng thì hắn cũng sẽ không bao giờ lấy sự bình an của Thái hậu ra để đạt được mục đích của mình!
Hàn Ngọc Cầm đột nhiên làm loạn khiến cho các vị đại thần đều im lặng, bất quá khi nghe Lục Ca nói Hàn Ngọc Cầm bị cổ độc khống chế, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhỏm, Chuyện của Tôn gia mới qua chưa bao lâu, những gia tộc trung lập có quan hệ tốt với Hàn gia cũng không muốn ra mặt.
Ngược lại những gia tộc có quan hệ không tốt với Hàn gia trong lòng thở dài một tiếng, chuyện lần này thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn không có tổn hại gì đến Hàn gia.
Trước mặt nhiều người như vậy Triệu Khải Hâm để cho Lục Ca nói ra chuyện Hàn Ngọc Cầm bị người khác khống chế, chính là muốn nói cho người trong thiên hạ biết, chuyện lần này không liên quan gì đến Hàn gia .
Mà trước kia chuyện Hàn Ngọc Cầm tính kế Trương Vân Nguyệt, đã trừng phạt mấy người nhà của Hàn gia làm chuyện đó, chuyện này coi như là đã qua. Hàn gia dù sao cũng là công thần, Triệu Khải Hâm cũng không muốn làm một hoàng đế có mới nới cũ.
Trương Vân Nguyệt đối với những chuyện này cũng không chú ý, hiện tại điều nàng lo lắng nhất vẫn là hai nhi tử của nàng, thấy hai đứa bé bình an vô sự, Bảo Bảo không có bị hù, khuôn mặt tiểu An tò mò nhìn, cũng không có bị hù sợ, lúc này mới yên tâm lại.
Bên trong cung Thái Cực.
"Nói một chút xem đã xảy ra chuyện gì? Trẫm không phải là để cho ngươi khống chế Hàn Ngọc Cầm sao?" Triệu Khải Hâm nhìn Lục Ca quỳ trên mặt đất, hắn cũng tin tưởng Lục Ca sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, nhưng hiện tại hắn muốn Lục Ca tra giúp hắn xem rốt cuộc là kẻ nào ra tay.
"Hoàng thượng, thần nghĩ, có thể Lục Yêu chưa chết." Lục Ca có chút không xác định nói, trong lòng mặc dù rất không nguyện ý tin tưởng, dù sao lúc đàu sau khi Lục Yêu chết, thi thể nàng ta là do hắn kiểm tra, đúng là đã chết.
Nhưng tình huống bây giờ, giải thích duy nhất chính là Lục Yêu chưa chết. Dù sao cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng ta sớm một chút liền khống chế Hàn Ngọc Cầm, mà chỉ có Lục Yêu mới có thể không kinh động đến hắn cướp Hàn Ngọc Cầm đi rồi hạ cổ độc.
Như vậy ngoại trừ khả năng Lục Yêu chưa chết thì không còn khả năng nào khác.
"Có tra được hiện tại nàng ta đang ở chỗ nào không?" Thần sắc trên mặt Triệu Khải Hâm rất lạnh, đồng thời trong lòng cũng rất là khẩn trương, chỉ sợ Lục Yêu đột nhiên xuất hiện hại hai đứa bé cùng Trương Vân Nguyệt còn có Thái hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.