Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc
Chương 40
Iris Lạc
10/12/2013
"Nương nương có vấn đề gì cứ hỏi đi." Tả Tướng phu nhân vừa nghe lời nữ nhi mình nói, cũng biết nhất định là có chuyện gì xảy ra.
"Mẫu thân, thời gian gần đây trên triều đình có phải xảy ra chuyện gì hay không, mẫu thân hãy về hỏi phụ thân, nhất là chuyện quân sự." Hoàng hậu chỉ nói một câu, cũng không có nói quá nhiều, nàng biết mẫu thân mình không hiểu chuyện triều đình cho lắm, hỏi nhiều mẫu thân nàng cũng không hiểu, chỉ cần bà mang một câu nói về nhà, để cho phụ thân ở nhà biết là được.
Tả Tướng phu nhân nghe xong lời hoàng hậu nói thì gật đầu một cái, bà biết nữ nhi của bà có ý bảo bà chuyển lời.
"Mẫu thân, gần đây sức khỏe của ngài và cha thế nào?"
"Nương nương yên tâm, sức khỏe của cha người và ta đều rất tốt, còn đệ đệ người nữa, hiện tại nó rất cố gắng học hành, cha người nói rồi, gần đây học vấn của nó tiến bộ rất nhiều." Tả Tướng phu nhân nói tới đây trên mặt liền lộ ra nụ cười rất vui vẻ.
Đệ đệ của hoàng hậu là đứa con lúc già mà tả tướng phu nhân có, nhi tử này đến khiến bà rất có mặt mũi trong các quý phụ.
Nghĩ lại thì lúc bà mang thai cũng đạ sắp bốn mươi tuổi rồi, khi đó đã là lúc tuổi già sắc suy, các quý phụ cùng lứa với bà đã nhiều năm không được phu quân của mình cưng chiều rồi.
Nhưng bà lại còn có thể mang thai, điều này đại biểu cái gì không cần phải nói cũng biết. Những quý phụ kia nhìn thấy bà đều hâm mộ ghen ghét.
"Mẹ người không thể cưng chiều đệ đệ quá mức." Hoàng hậu nghe mẫu thân mình nhắc đến đệ đệ, trong lòng cũng thật vui mừng. Lúc đệ đệ sinh ra nàng đã sắp đến tuổi lấy chồng, nhưng bởi vì khi đó mẫu thân lớn tuổi nên sinh nó ra thì cơ thể bị suy yếu một thời gian dài, trong lúc mẫu thân điều dưỡng cơ thể thì nàng không chỉ xử lý chuyện trong phủ, mà còn phải chăm sóc đệ đệ.
Chăm sóc cũng được nửa năm, sau đó mặc dù không tiếp tục chăm sóc đệ đệ nữa, nhưng đệ đệ này lại rất là dính nàng, lúc nàng vào cung thì đệ đệ này chỉ năm tuổi, lúc ấy đã khóc thiếu chút nữa ngất lịm.
"Thời gian qua thực mau, hiện tại đệ đệ cũng đã mười ba tuổi rồi, qua hai năm nữa là có thể tham gia khoa khảo rồi." Hoàng hậu nói lời trong lòng, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
"Nữ nhi, à, mẫu thân hỏi con một vấn đề." Tả Tướng phu nhân nói rồi nhìn các cung nữ ma ma.
Trương ma ma rất biết điều dẫn các cung nữ rời khỏi đại điện, "Sao vậy mẫu thân?" Hoàng hậu nghi ngờ nhìn mẫu thân nàng.
"À, nữ nhi, mẫu thân nói ra thì con có thể mất hứng, nhưng. . . ."
"Mẫu thân, con là nữ nhi ngày, ngài đừng ấp a ấp úng như vậy, trong lòng nữ nhi thật khó chịu." Hoàng hậu nhìn mẹ ruột luôn thương yêu cưng chiều mình nhưng giờ lại thận trọng với mình, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Bảo bối ngoan, mẫu thân không có ý đó. Vậy mẫu thân nói ra, con đừng khổ sở, mẫu thân thấy con thế, trong lòng thật đau, sớm biết ban đầu nói gì cũng không đồng ý vợi phụ thân con gả con đến đây. . . ." Tả Tướng phu nhân nói tới đây đột nhiên dừng lại, bà nhớ tới ở hoàng cung có vài lời không thể nói.
"Chuyện là như thế này, sức khỏe của đại hoàng tử thật sự là không tốt, con cứ dựa vào đại hoàng tử chỉ sợ không được, sức khỏe của đại hoàng tử như thế làm một vương gia nhàn tản thì không sao, nhưng. . . . Khẳng định không được, con chuẩn bị khi nào sinh thêm một đứa?" mặc dù Tả Tướng phu nhân yêu thương đại ngoại tôn của bà, nhưng nữ nhi muốn ngồi vững vị trí này mà không có một hoàng tử khỏe mạnh thì nhất định là không được.
Huống chi nếu Đại hoàng tử muốn an ổn làm Vương Gia nhàn tản, không có một đệ đệ khỏe mạnh che chở, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng. Dù sao hắn là trưởng tử mà!
Những hoàng tử các phi tử khác sinh chắc chắn lén xem hắn là một cái gai, dù sức khỏe hắn kém hơn, thì thân phận lại đè ép những hoàng tử kia một bậc, tương lai vô luận ai đi lên vị trí kia cũng sẽ không cho phép một người như vậy tồn tại!
Nhưng nếu như là đệ đệ cùng mẫu thân thì khác. Dù sao nói thế nào cũng là ca ca ruột, thân phận cũng không khác biệt, đều là trưởng tử, về phần thân phận của trưởng tử, thì cũng không thể ảnh hưởng cái gì.
"Mẫu thân, không phải con muốn sinh con là có thể sinh." Hoàng hậu nghe được lời mẫu thân mình nói, trong mắt thoáng qua ánh sáng khổ sở, nàng cũng muốn một đứa bé, nhưng hoàng thượng không đến chỗ nàng ngủ thì làm sao nàng có đứa bé được?
"Này, hay là con ẵm một đứa về nuôi?" Tả Tướng phu nhân nghe hoàng hậu nói như vậy thì cho là hoàng hậu không thể sinh, dù sao ban đầu sinh Đại hoàng tử đã bị tính toán, nếu không sao sức khỏe của Đại hoàng tử có thể kém như vậy?
"Mẫu thân, thời gian gần đây trên triều đình có phải xảy ra chuyện gì hay không, mẫu thân hãy về hỏi phụ thân, nhất là chuyện quân sự." Hoàng hậu chỉ nói một câu, cũng không có nói quá nhiều, nàng biết mẫu thân mình không hiểu chuyện triều đình cho lắm, hỏi nhiều mẫu thân nàng cũng không hiểu, chỉ cần bà mang một câu nói về nhà, để cho phụ thân ở nhà biết là được.
Tả Tướng phu nhân nghe xong lời hoàng hậu nói thì gật đầu một cái, bà biết nữ nhi của bà có ý bảo bà chuyển lời.
"Mẫu thân, gần đây sức khỏe của ngài và cha thế nào?"
"Nương nương yên tâm, sức khỏe của cha người và ta đều rất tốt, còn đệ đệ người nữa, hiện tại nó rất cố gắng học hành, cha người nói rồi, gần đây học vấn của nó tiến bộ rất nhiều." Tả Tướng phu nhân nói tới đây trên mặt liền lộ ra nụ cười rất vui vẻ.
Đệ đệ của hoàng hậu là đứa con lúc già mà tả tướng phu nhân có, nhi tử này đến khiến bà rất có mặt mũi trong các quý phụ.
Nghĩ lại thì lúc bà mang thai cũng đạ sắp bốn mươi tuổi rồi, khi đó đã là lúc tuổi già sắc suy, các quý phụ cùng lứa với bà đã nhiều năm không được phu quân của mình cưng chiều rồi.
Nhưng bà lại còn có thể mang thai, điều này đại biểu cái gì không cần phải nói cũng biết. Những quý phụ kia nhìn thấy bà đều hâm mộ ghen ghét.
"Mẹ người không thể cưng chiều đệ đệ quá mức." Hoàng hậu nghe mẫu thân mình nhắc đến đệ đệ, trong lòng cũng thật vui mừng. Lúc đệ đệ sinh ra nàng đã sắp đến tuổi lấy chồng, nhưng bởi vì khi đó mẫu thân lớn tuổi nên sinh nó ra thì cơ thể bị suy yếu một thời gian dài, trong lúc mẫu thân điều dưỡng cơ thể thì nàng không chỉ xử lý chuyện trong phủ, mà còn phải chăm sóc đệ đệ.
Chăm sóc cũng được nửa năm, sau đó mặc dù không tiếp tục chăm sóc đệ đệ nữa, nhưng đệ đệ này lại rất là dính nàng, lúc nàng vào cung thì đệ đệ này chỉ năm tuổi, lúc ấy đã khóc thiếu chút nữa ngất lịm.
"Thời gian qua thực mau, hiện tại đệ đệ cũng đã mười ba tuổi rồi, qua hai năm nữa là có thể tham gia khoa khảo rồi." Hoàng hậu nói lời trong lòng, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
"Nữ nhi, à, mẫu thân hỏi con một vấn đề." Tả Tướng phu nhân nói rồi nhìn các cung nữ ma ma.
Trương ma ma rất biết điều dẫn các cung nữ rời khỏi đại điện, "Sao vậy mẫu thân?" Hoàng hậu nghi ngờ nhìn mẫu thân nàng.
"À, nữ nhi, mẫu thân nói ra thì con có thể mất hứng, nhưng. . . ."
"Mẫu thân, con là nữ nhi ngày, ngài đừng ấp a ấp úng như vậy, trong lòng nữ nhi thật khó chịu." Hoàng hậu nhìn mẹ ruột luôn thương yêu cưng chiều mình nhưng giờ lại thận trọng với mình, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Bảo bối ngoan, mẫu thân không có ý đó. Vậy mẫu thân nói ra, con đừng khổ sở, mẫu thân thấy con thế, trong lòng thật đau, sớm biết ban đầu nói gì cũng không đồng ý vợi phụ thân con gả con đến đây. . . ." Tả Tướng phu nhân nói tới đây đột nhiên dừng lại, bà nhớ tới ở hoàng cung có vài lời không thể nói.
"Chuyện là như thế này, sức khỏe của đại hoàng tử thật sự là không tốt, con cứ dựa vào đại hoàng tử chỉ sợ không được, sức khỏe của đại hoàng tử như thế làm một vương gia nhàn tản thì không sao, nhưng. . . . Khẳng định không được, con chuẩn bị khi nào sinh thêm một đứa?" mặc dù Tả Tướng phu nhân yêu thương đại ngoại tôn của bà, nhưng nữ nhi muốn ngồi vững vị trí này mà không có một hoàng tử khỏe mạnh thì nhất định là không được.
Huống chi nếu Đại hoàng tử muốn an ổn làm Vương Gia nhàn tản, không có một đệ đệ khỏe mạnh che chở, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng. Dù sao hắn là trưởng tử mà!
Những hoàng tử các phi tử khác sinh chắc chắn lén xem hắn là một cái gai, dù sức khỏe hắn kém hơn, thì thân phận lại đè ép những hoàng tử kia một bậc, tương lai vô luận ai đi lên vị trí kia cũng sẽ không cho phép một người như vậy tồn tại!
Nhưng nếu như là đệ đệ cùng mẫu thân thì khác. Dù sao nói thế nào cũng là ca ca ruột, thân phận cũng không khác biệt, đều là trưởng tử, về phần thân phận của trưởng tử, thì cũng không thể ảnh hưởng cái gì.
"Mẫu thân, không phải con muốn sinh con là có thể sinh." Hoàng hậu nghe được lời mẫu thân mình nói, trong mắt thoáng qua ánh sáng khổ sở, nàng cũng muốn một đứa bé, nhưng hoàng thượng không đến chỗ nàng ngủ thì làm sao nàng có đứa bé được?
"Này, hay là con ẵm một đứa về nuôi?" Tả Tướng phu nhân nghe hoàng hậu nói như vậy thì cho là hoàng hậu không thể sinh, dù sao ban đầu sinh Đại hoàng tử đã bị tính toán, nếu không sao sức khỏe của Đại hoàng tử có thể kém như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.