Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 60

Iris Lạc

10/12/2013

"Nương nương, tra được rồi." Trương ma ma từ bên ngoài nhanh chóng đi vào, nhìn sắc mặt của bà ta cũng biết nội dung tra được chỉ sợ không đơn giản.

"Nha đầu kia như thế nào?" Huệ phi nhìn thấy sắc mặt của Trương ma ma thì trong lòng có dự cảm xấu.

"Tây Lâm bị bắt rồi hả? Ngay cả những người mà ban đầu chúng ta cài vào Dao Hoa cung cũng bị điều tra ra rồi." Trương ma ma vừa nói với Huệ phi, trong lòng lại vừa thấp thỏm, bà ta lo lắng rằng Tây Lâm sẽ đem hết những chuyện mà Huệ phi đã ra lệnh cho nàng ta làm khai ra, nói như vậy, coi như hoàng thượng có thể vì nhà mẹ đẻ của Huệ phi mà bỏ qua cho nàng ta, cũng không nhất định sẽ buông tha cho cung nữ bên cạnh nàng ta?

Huệ phi nghe lời nói Trương ma ma xong, bỗng chốc từ trên ghế đứng lên, mắt mở thật to nhìn Trương ma ma.

"Nàng ta lại dám phản bội ta?" Thậm chí Huệ phi cũng không hề nghĩ ngợi gì đã nhận định Tây Lâm phản bội mình. Nếu như không phải là Tây Lâm phản bội nàng ta, chỉ sợ bây giờ bên trong hoàng cung cũng sẽ không an tĩnh như vậy?

Tất nhiên là Tây Lâm đã đem tất cả mọi chuyện nói cho Hoàng đế biết, hiện tại Hoàng đế không thể động tới nàng ta, cho nên dùng loại phương pháp này để tới cảnh cáo nàng ta, không để cho nàng làm những hành động như vậy nữa, nếu không thì những cung nữ cùng ma ma bên cạnh mình cũng không thể bảo đảm được?

"Nương nương, làm thế nào bây giờ? Không có những người được cài vào đó, chúng ta. . . . . ." Trương ma ma chưa nói xong, Huệ phi cũng đã biết lời này là có ý gì, người được Huệ phi cài vào Dao Hoa cung chỉ có một, bây giờ bị hoàng thượng nhổ đi, về sau chỉ sợ nếu muốn làm gì đối với Dao Hoa cung thì cũng là chuyện rất khó khăn.

"Hừ? Thôi, ta tạm thời cứ bất động đi, chúng ta không động thủ được ở bên trong Dao Hoa cung chẳng lẽ lại không động thủ được ở bên ngoài sao? Huống chi ngay cả nếu ta không động tới nàng ta, những người khác cũng không nhất định sẽ như vậy." Huệ phi nhàn nhạt nói xong, xoay người vào nội thất.

Bên trong Dao Hoa cung, Trương Vân Nguyệt mệt mỏi tỉnh lại, mơ hồ cảm thấy cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, đầu óc đờ đẩn.

Qua gần năm phút đồng hồ nàng mới phản ứng được, nàng nhớ lại là mình đang sinh đứa bé, bây giờ đang ở trong phòng sinh.

"Đứa bé đâu?" Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn qua bên cạnh, lại thấy đứa bé không có ở bên người. Trong lòng hốt hoảng, đột nhiên nhớ lại khi nàng đang sinh đứa bé Thái hậu đã tới thăm nàng, bây giờ đã là ngày thứ hai rồi.

"Chủ nhân, nhị hoàng tử hiện tại đang được bà vú chăm sóc."

"Bảo bà vú đem nhị hoàng tử ôm vào." Trương Vân Nguyệt nói với Cúc Hoa.

Bà vú đem đứa bé đưa cho Trương Vân Nguyệt xong tự mình lui sang một bên, tùy lúc hầu hạ.

"Hoàng thượng nói muốn đặt tên gì cho nhị hoàng tử chưa?" Trương Vân Nguyệt ôm hài tử nhỏ nhắn đỏ hồng trong ngực, muốn dùng tên để trêu chọc nhi tử, đột nhiên nghĩ đến nàng còn chưa biết tên của nó.

"Dạ chưa, hoàng thượng hình như còn chưa nghĩ ra tên cho nhị hoàng tử." Cúc Hoa nheo mắt suy nghĩ thể hiện rõ vẫn chưa từng nghe qua chuyện hoàng thượng truyền đến tin tức đặt tên cho nhị hoàng tử.

Trương Vân Nguyệt vẫn ôm con trai trong ngực, suy nghĩ một chút, đặt tên thì nàng không có cái quyền lợi đó rồi, nhưng nhủ danh thì một người mẹ như nàng vẫn còn có thể chứ?

"Về sau nhủ danh của nhị hoàng tử liền gọi là bảo bảo." Trương Vân Nguyệt ngẩng đầu đôi mắt lấp lánh nhìn Cúc Hoa.

Cúc Hoa vừa nghe xong lời nói của chủ nhân nhà mình, theo bản năng há mồm tính phản bác, lại còn nói cái nhủ danh bảo bảo này lại có thể là một cái nhủ danh nghiêm chỉnh sao? Sau khi nhị hoàng tử lớn lên có thể sẽ cảm thấy cái nhủ danh này không hay chút nào hay không?

Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của chủ nhân nhà mình, Cúc Hoa không đành lòng nói ra những lời này, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn chủ nhân nhà mình.

"Chủ nhân, cái nhủ danh này sao lại giống như Dao Hoa cung chúng ta đang rất tự hào về đứa bé vậy? Cái này để cho người khác biết chỉ sợ sẽ nói những lời không hay."

"Bảo bảo không được sao? Con ta là bảo vật trong lòng ta, vậy thì có vấn đề gì?"

Cúc Hoa bất đắc dĩ, ". . . . . . Chủ nhân, ta phải khiêm tốn, thì?"

Cúc Hoa cảm thấy lâu lâu dùng những lời mà chính chủ nhân mình nói ra để giáo huấn hạ nhân để trị lại chủ nhân nhà mình cũng rất có hiệu quả.

Trương Vân Nguyệt ngẩn người, bĩu môi, trong lòng rất không tán thành lời nói của Cúc Hoa, nhưng nhìn thấy bộ dạng khẩn trương không thôi của Cúc Hoa cũng đành phải đồng ý với lời nói của nàng ta..., trong lòng thì cảm thấy cho dù không gọi là bảo bảo hay tỏ ra khiêm tốn đi nửa thì hai mẹ con cũng không có cách nào tránh được những chuyện ganh ghét kia.

Dù sao đứa con trai này của mình cũng là con trai thứ hai của hoàng thượng? Hơn nữa còn là một nhi tử khỏe mạnh?

"Bảo Bảo, cười với mẹ một cái, con là bảo vật trong lòng mẹ, là bảo bối của mẹ, mẹ sẽ gọi con là Bảo Bảo, con nói có đúng hay không a, Bảo Bảo?" Trương Vân Nguyệt cúi đầu cười híp mắt nói vơi nhi tử, mặt tràn đầy sự dịu dàng ngay cả thịt cũng bị nàng làm cho tan ra.

Trêu chọc một hội, trẻ nít còn nhỏ nên thể lực có hạn, chỉ chốc lát liền đói bụng."Oa oa ~" tiếng khóc đột nhiên vang lên.

Trương Vân Nguyệt còn chưa nói cái gì, bà vú liền tiến lên một bước, thậm chí ngay cả thông báo một tiếng với Trương Vân Nguyệt cũng không có, trực tiếp giành lấy đứa bé từ trong lòng Trương Vân Nguyệt.

Trương Vân Nguyệt không ngờ sẽ gặp phải tình huống như thế, bà vú này rõ ràng cũng không đặt nàng trong mắt, bà ta lại còn dám giành nhi tử từ trong tay của nàng?

Trương Vân Nguyệt cúi đầu không nói gì, nhưng không có ai để ý thấy trong mắt của nàng lóe lên ánh sáng lạnh. Đợi đến khi đứa bé ăn no không khóc nữa, Trương Vân Nguyệt phất tay nói: "Tốt lắm, ngươi có thể đi xuống."

"Tiệp dư chủ nhân, nô tỳ là hoàng hậu nương nương an bài, dù ngài không thích nô tỳ thế nào đi nữa cũng không thể sai nô tỳ rời đi, nô tỳ còn phải chăm sóc cho nhị hoàng tử." Bà vú nói rất kiêu căng.

". . . . . ." Trương Vân Nguyệt trầm mặc nhìn bà vú, nàng cảm thấy rất kỳ lạ tại sao hoàng hậu lại có thể an bài một người không rõ thân phận như vậy đến Dao Hoa cung của mình ?

"Tiệp dư chủ nhân, ngài đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ nhát gan. Nếu như bị hù sợ, sẽ từ sữa mà truyền qua người của nhị hoàng tử." Bà vú cười nói, chẳng tỏ ra có chút sợ hãi nào.

"Ngươi là nghĩ rằng ta không dám làm gì ngươi sao?" Trương Vân Nguyệt thật bình tĩnh hỏi bà vú.

"Chủ tử sao lại nói như vậy, ta làm sao dám nghĩ như vậy, nô tỳ chỉ nói sự thật mà thôi. Trong lòng nô tỳ nếu có vấn đề gì thì quả thật sẽ ảnh hưởng đến nhị hoàng tử." Bà vú nhìn ánh mặt bình tĩnh của Trương Vân Nguyệt, đột nhiên liền quy củ lại, giống như người liều lĩnh mới vừa rồi không phải là bà ta vậy.

Cúc Hoa có chút nghi ngờ nhìn bà vú, hành động mới vừa rồi của bà vú nàng thấy rất rõ, nàng cảm thấy bà vú này rất kỳ lạ.

"Tiệp dư chủ nhân, lúc này cũng không sớm nữa, nô tỳ ôm nhị hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi." Bà vú nói xong, liền trực tiếp động thủ ôm đứa bé đi. Lần này Trương Vân Nguyệt sớm có phòng bị liền nghiêng người quá tránh tay của bà vú.

"Người đâu ?" Trương Vân Nguyệt cất giọng kêu.

Xuân Hoa Hạ Hoa đang ở ngoài cửa coi chừng nghe thấy tiếng Trương Vân Nguyệt kêu nhanh chóng mở cửa vào phòng sanh.

"Chủ nhân, thế nào?"

"Đưa nô tài Dĩ Hạ Phạm Thượng này bắt lại cho ta?" Trương Vân Nguyệt chỉ vào bà vú đứng ở một bên cạnh lạnh lùng nói. Ngay khi Trương Vân Nguyệt phân phó Cúc Hoa liền ngay lập tức tiến lên phía trước một bước bảo vệ Trương Vân Nguyệt, hiển nhiên là lo lắng bà vú này kích động đả thương đứa bé trong ngực Trương Vân Nguyệt.

"Vâng" Xuân Hoa Hạ Hoa không biết bà vú làm cái gì, nhưng nhìn chủ tử cùng hành động Cúc Hoa liền biết việc làm của bà vú này tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

"Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng?" Tiếng la bén nhọn của Bà vú phá vỡ bầu trời Dao Hoa cung.

"Oa oa oa ~" Bảo Bảo bị dọa đến mức khóc lên, Trương Vân Nguyệt khẩn trương ôm Bảo Bảo vào trong ngực, cẩn thận xoa xoa tay, cô gắng khiến đứa bé áp vào ngay trái tim mình. Nàng không nhớ rõ là mình nghe qua ở đâu, họ nói là khi đứa bé đang bị hoảng sợ chỉ cần áp vào trong lòng nghe được nhịp tim của mẫu thân hoặc phụ thân sẽ rất dễ dàng có thể xoa dịu sự kinh hoảng.

"Đem miệng của bà ta chặn lại? Lôi ra ngoài?" Trương Vân Nguyệt mặt lạnh hạ thấp giọng gầm lên.

Đám người Cúc Hoa cũng không ngờ bà vú này lại đột nhiên phát ra tiếng la bén nhọn như vậy, nhất thời trong lúc rối loạn, cũng không biết Cúc Hoa lấy từ đâu ra một miếng vải thật dài, trực tiếp nhét vào trong miệng bà vú.

Thế nhưng lúc này Xuân Hoa cùng Hạ Hoa hai người lại phát hiện họ căn bản không có biện pháp nào đem người kéo ra ngoài? Bởi vì thân thể bà vú này rất to lớn, sức mạnh của bà ta cũng không phải là hai cung nữ chưa từng làm việc nặng có thể so sánh được?

Trương Vân Nguyệt vừa che chở, vừa an ủi đứa bé, vừa chú ý tình cảnh bên kia của Xuân Hoa cùng Hạ Hoa. Ban đầu không phát hiện có cái gì khác thường, nhưng đang lúc hổn loạn này, Trương Vân Nguyệt phát hiện bà vú này giống như đang trêu chọc chơi đùa với hai cung nữ?

Bà ta cố tình gây tiếng động ?

Trương Vân Nguyệt rất nhanh nhận ra được tính toán của bà ta.

"Ba vị ma ma đâu? ?" Giọng nói tức giận của Trương Vân Nguyệt truyền ra ngoài phòng sanh, bây giờ không phải phải lúc cần phải kiêng kỵ nửa, bà vú này rõ ràng là vì muốn dọa cho con của mình sợ hãi, tiếp tục kì kèo mè nheo còn không bằng nhanh chóng bắt bà vú này lại, đến lúc đó tìm thái y tới trị liệu cho con trai của mình con hay hơn.

Tiếng nói của Trương Vân Nguyệt vừa ngừng, chỉ thấy bà vú này lại bổng nhiên ra sức vùng vẫy, tránh thoát sự kiềm chế của Xuân Hoa cùng Hạ Hoa, hướng giường lớn mà đánh tới, nhìn mục tiêu hẳn là Trương Vân Nguyệt nằm ở trên giường ?

Lại nói hôm qua Trương Vân Nguyệt mới sinh đứa bé xong, mặc dù có ăn một chút, nhưng hiện tại cũng đã buổi trưa rồi, một buổi tối thêm một buổi sáng, hiện tại nàng cũng đã rất đói không có nhiều hơi sức?

Bà vú này hướng mình nhào tới, Trương Vân Nguyệt có lòng muốn tránh qua, nhưng thân thể lại bủn rủn vô cùng.

Cúc Hoa phát hiện nếu như mình đứng cản phía trước, rất có thể sẽ bị bà vú đẩy ngã ra sau làm thương tổn chủ nhân của mình. Trừng mắt nhất quyết khom lưng dậm chân một cái dùng hết sức lực xông về phía trước ?

"Đụng chạm?" Âm thanh hai thân thể đụng vào nhau thật ra thì vốn dĩ cũng không thế nào quá lớn, nhưng những người ở trong phòng sinh lại nghe giống như có một tiếng sấm đang vang vọng.

"Trời ơi?" Lưu ma ma vừa đi vào liền thấy Cúc Hoa cùng bà vú đều ngã trên mặt đất, lên tiếng kinh hô."Ma ma mau tới giúp một tay?" Xuân Hoa Hạ Hoa hai người vừa nhìn thấy Lưu ma ma đi vào giống như nhìn thấy cứu tinh, động tác thật nhanh chóng tiến lên ngăn chận bà vú còn muốn bò dậy.

Trong lòng Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất khó hiểu rốt cuộc bà vú này tại sao lại hành động như vậy? Cho dù người nhà của bà ta bị người khác khống chế bắt buộc phải tới đối phó mình, cũng không nên chọn loại phương pháp này?

Dù sao phương pháp này rất dễ dàng bị người ta ngăn chặn, hơn nữa cho dù ván đã đóng thuyền thì chính bà ta cũng sẽ không toàn mạng à? Tại sao dáng vẻ bà vú này lại giống như hoàn toàn không quan tâm bất cứ chuyện gì, hành động giống như muốn liều mạng như vậy?

"Mau tìm người vào giúp một tay?" Âm thanh từ phòng sinh vang ra bên ngoài thật sự rất lớn, khi Lưu ma ma kêu người giúp một tay thì rất nhanh đã có người đi vào cùng nhau đem bà vú ngã trên đất mang ra ngoài.

"Chuyện này, ruốt cuộc chuyện này là thế nào?" Ngay khi Ngọc ma ma vừa đi vào bên trong phòng sinh thấy tình cảnh hỗn loạn cũng rất kinh ngạc. Cùng Lưu ma ma bốn người cùng nhau đẩy bà vú ra ngoài.

Sau khi bên trong phòng sanh yên tĩnh lại, Trương Vân Nguyệt vừa an ủi nhi tử đang khóc thút thít, vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm nay.

Mặc dù bà vú là do hoàng hậu đưa tới, nhưng nếu Triệu Khải Hâm đã để cho bà ta vào đây chứng tỏ người này nhất định đã được điều tra qua. Nhất định Triệu Khải Hâm phải xác định là không có vấn đề gì mới có thể đưa đến chổ của mình, nói như vậy hành động hôm nay của bà vú này có chút quái dị.

"Tiệp dư chủ nhân, nô tỳ đã gọi Đặng thái y đến, để thái y chẩn bệnh cho nhị hoàng tử." Ở ngoài cửa Lưu ma ma nhỏ giọng nói.

"Cúc Hoa, đỡ ta dậy." Trương Vân Nguyệt nói với Cúc Hoa.

"Chủ nhân, ngài không cần phải dậy. Mới vừa sinh sản xong, lại còn chưa có ăn cái gì, mới vừa rồi lại bị người kia dọa một trận, ngài. . . . . ."



"Đừng lo, ta không sao, bảo bảo bị giật mình, người làm mẹ như ta đây làm sao mà yên tâm đem nó giao cho người khác?" Trương Vân Nguyệt cắt đứt lời nói Cúc Hoa, rất lo lắng cho đứa bé trong ngực.

Đứa bé từ nãy tới giờ vẫn cứ khóc suốt, khóc đến nổi mặt cũng đỏ cả lên rồi, hiện tại nàng chỉ hận tại sao kiếp trước mình không học nhi khoa, như vậy ít nhất mình có thể biết được đứa bé bị cái gì.

Cúc Hoa nhìn vẻ mặt của Trương Vân Nguyệt, tái nhợt phờ phạc, đôi mắt còn gần như muốn rơi lệ, trong lòng liền hiểu hành động mới vừa rồi của bà vú thật sự đã dọa cho chủ nhân nhà mình sợ hãi vô cùng.

Bất đắc dĩ đỡ Trương Vân Nguyệt dậy, chuẩn bị cẩn thận hầu hạ Trương Vân Nguyệt thay đổi y phục.

"Bây giờ là lúc nào rồi mà còn quan tâm những thứ này, mở ngăn kéo lấy cho ta một cái áo choàng mặt đi ra ngoài, tạm thời khoác lên người cũng có thể che chắn tốt rồi." Trương Vân Nguyệt không kiên nhẫn nói, về phần tóc tai cái gì đó, nhi tử cũng đã khóc thành ra như vậy rồi, ai còn đi trông nom cái này nữa chứ.

Nếu như không phải là nếu chỉ mặc áo sơ mi đi ra ngoài, đến lúc đó sẽ liên lụy tới Đặng thái y, nàng muốn cứ như vậy mà đi ra ngoài.

Cúc Hoa thấy chủ nhân nhà mình thật sự đã không nhịn được nữa rồi, cũng bất đắc dĩ, huống chi nhị hoàng tử bị như vậy, nàng ta cũng đau lòng.

Trương Vân Nguyệt nhanh chóng phủ thêm áo choàng rồi ra khỏi phòng sinh, cũng may do đứa bé đã bị hù sợ, Lưu ma ma cũng không dám để Đặng thái y chờ trong đại sảnh, mà trực tiếp dẫn người vào trong phòng bên cạnh phòng sinh.

Đặng thái y còn chưa vào tới nơi đã nghe tiếng khóc kia cũng biết đứa bé gặp chuyện, nhưng mà hắn cũng không phải là người am hiểu tường tận về phương diện nhi khoa, cái này. . . . . . Đặng thái y bất đắc dĩ, lúc người của Dao Hoa cung đi tìm Thái Y Viện cũng không nói rõ là nhị hoàng tử gặp chuyện, hắn cho là Trương Tiệp Dư gặp chuyện không may bởi vậy mới tới đây.

Kết quả tới mới biết lại là nhị hoàng tử gặp chuyện không may.

Nhưng nhị hoàng tử chỉ mới vừa ra đời được hai ngày, tại sao lại bị sợ hãi như vậy?

"Đặng thái y mau tới xem Bảo Bảo, nó bị giật mình, hiện tại đã khóc đến nỗi không thở được." Trương Vân Nguyệt dùng tốc độ rất nhanh đi ra ngoài, vừa thấy Đặng thái y Trương Vân Nguyệt liền nói tóm gọn chuyện đã xảy ra.

Đặng thái y thấy Tiệp dư đi ra, trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Thường ngày nếu chẩn bệnh cho chủ tử hậu cung đều là ở bên trong đại sảnh, bây giờ lại vào phòng bên ở phía trong, thật sự chưa bao giờ có chuyện như vậy, mặc dù bây giờ không phải là chẩn bệnh cho Trương Tiệp Dư, nhưng. . . . . .

Lúc này Trương Vân Nguyệt cũng không có tâm trạng để ý mà dành thời gian cho Đặng thái y đi suy nghĩ lung tung, ôm đứa bé vội vã đi tới bên cạnh Đặng thái y.

Đặng thái y nhìn thấy đứa bé trong ngực Vân Nguyệt, liền chẳng còn nhớ được lễ phép hay không lễ pháp, trong mắt chỉ còn thấy đứa bé khóc đến nổi khuộn mặt trướng lên thôi.

"Bị hù dọa." Đặng thái y không cần bắt mạch liền nói.

"Này, Đặng thái y có thể làm cho đứa bé ngừng khóc không? Nếu cứ tiếp tục khóc như vậy. . . . . ." Nhìn đứa bé trong ngực Trương Vân Nguyệt cố nén nước mắt.

"Để thần dùng ngân châm thử một chút." Đặng thái y nhìn đứa bé bị Trương Tiệp Dư ôm vào trong ngực, trong lòng trách cứ nàng chăm sóc đứa bé sao mà lại khiến đứa bé sợ đến như vậy?

Trương Vân Nguyệt gật đầu, giao đứa bé cho Đặng thái y, kết quả khiến Đặng thái y thiếu chút nữa rối loạn tay chân bởi vì lúc đứa bé vừa rời lồng ngực Trương Vân Nguyệt, tiếng khóc kia liền lập tức biến mất, cũng không phải là ngưng khóc thút thít, mà là khóc thét lên làm cho cả thở cũng không thở nổi?

Trương Vân Nguyệt bị sợ đến trái tim thiếu chút nữa ngưng đập, nhanh chóng ôm đứa bé vào trong ngực, không ngừng an ủi, để đứa bé dựa vào trái tim của mình. Cứ như vậy qua nửa phút sau đứa bé mới chậm rãi khóc nhỏ tiếng đi.

"Trương Tiệp Dư ngài cứ ôm nhị hoàng tử là được rồi." Một màn này làm Đặng thái y hiểu được chỉ sợ đứa nhỏ này chỉ có nằm trong ngực của mẫu thân mới có thể cảm thấy cảm giác an toàn.

Trương Vân Nguyệt rưng rưng gật đầu, lúc này nàng thật sưl rất hận người đã âm mưu tính toán ra chuyện này, vốn dĩ nàng ở trong hậu cung chỉ muốn sinh ra đứa bé xua đi sự tịch mịch trong thâm cung, chưa từng nghĩ tới chuyện đi tính toán với nữ nhân trong hậu cung, coi như trong khoản thời gian gần đây họ liên tiếp tính toán ám hại nàng, nàng cũng không muốn hãm hại tính mệnh của người khác.

Hôm nay nàng mới phát hiện ý nghĩ như vậy có thể thực hiện được sao? Tuy mình đã lùi một bước thế nhưng lại làm cho các nàng càng không cố kỵ gì mà đi tính toán con của mình. Hôm nay con của mình cũng chỉ là một đứa bé mới được có hai ngày tuổi, như vậy mà họ cũng không tha cho, như vậy thì cuộc sống sau này họ sẽ còn có bao nhiêu tính toán nửa chứ?

Bởi vì được Đặng thái y châm cứu rất kịp thời, cuối cùng đã làm Bảo Bảo ngưng khóc thút thít, nhưng cũng chỉ ngưng khóc thút thít mà thôi. Kinh sợ vẫn không có qua đi.

Nhìn con trai trong ngực Trương Vân Nguyệt tự nói ngừng khóc là tốt rồi, ở niên đại này nếu đứa bé mà khóc quá nhiều sẽ rất có hại, nhiều lúc có thể không cứu được.

Đặng thái y nhìn nhị hoàng tử đã dừng lại khóc thầm, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm được chỉ là. . . . . .

"Nương nương mặc dù nhị hoàng tử đã ngừng khóc, nhưng là khuôn mặt hoảng sợ vẫn còn, vi thần thấy ngài ôm nhị hoàng tử, nhị hoàng tử cảm thấy an tâm rất nhiều, từ đoạn này trở đi có thể sẽ phải phiền ngài ôm nhị hoàng tử rồi." Đặng thái y thở dài nói.

"Đặng thái y, ta nghe trong dân gian có lưu truyền phương pháp dùng trứng gà có thể an thần làm giảm bớt sự sợ hãi không biết có thể dùng được hay không?" Trương Vân Nguyệt nhìn đứa bé trong ngực ngẩm nghĩ rồi nói, phương thức làm giảm sự sợ hãi này lúc ở hiện đại không phải rất hữu hiệu sao?

Đặng thái y nghe Trương Vân Nguyệt nói như vậy liền hiểu ý nàng nói là cách thức trong dân gian đem trứng gà nấu chín móc lòng đỏ trứng ra, sau đó dùng một chiếc nhẫn bạc hoặc là một thứ rắn khác đặt ở bên trong lòng trắng trứng rồi lăn lên người làm cho đứa bé bớt sợ hãi.

"Chuyện này đối với thân thể vô hại, Tiệp dư có thể thử xem, về phần hiệu quả như thế nào, vi thần không thể bảo đảm." Đặng thái y bảo thủ nói.

Trương Vân Nguyệt nghe thái y nói không có ảnh hưởng bất lợi đối với thân thể liền xoay người sai Ngọc ma ma đi chuẩn bị trứng gà cùng thỏi bạc, nhẫn bạc gì đó. . . . . . 囧, trong hoàng cung cái gì cũng có chỉ là nhẫn bạc thì. . . . . . ( lấy ở đâu ra chứ )

Rất nhanh trứng gà cùng thỏi bạc đều được đưa tới, bên trong phòng Trương Vân Nguyệt cẩn thận dùng trứng gà lăn qua trên người đứa bé.

Một lát sau, tách trứng gà ra liền thấy thỏi bạc biến thành màu đen, mọi người trầm mặc một lúc, Trương Vận Nguyệt liền sai người đi chuẩn bị thêm một cái trứng gà cùng nén bạc mới khác, cũng may trứng gà được chuẩn bị trước rất nhiều, nén bạc cũng không phải khó tìm.

Sau khi Đặng thái y châm cứu cho Bảo Bảo xong liền trở về Thái Y Viện, đổi một thái y am hiểu về nhi khoa tới đây.

Triệu Khải Hâm hạ triều trở về cung Thái Cực, còn chưa ngồi xuống thì nghe thái giám phía ngoài nói bên Dao Hoa cung đã xảy ra chuyện.

"Chuyện gì xảy ra?" Triệu Khải Hâm cau mày nhìn thái giám đang quỳ trước mặt.

Đáng lẽ bên cung Thái Cực này phải nghe được tiếng động bên Dao Hoa cung, nhưng mà ở tiền điện của cung Thái Cực, cũng chính là thư phòng của Triệu Khải Hâm, lại không thể nghe được tiếng động ở bên đó, dĩ nhiên lời nói lờ mờ ở ngoài cửa cũng có thể nghe được một chút.

Nhưng mà nếu ở bên trong thư phòng thì lại nghe không được, dù sao Hoàng đế vẫn phải xử lý triều chánh, cho dù sủng ái Tần phi thế nào đi nữa cũng không thể để các Tần phi ảnh hưởng đến chổ này.

"Bên Dao Hoa cung truyền đến tin tức, sau khi Trương Tiệp Dư tỉnh lại muốn gặp nhị hoàng tử. Mà bà vú sau khi ôm nhị hoàng tử vào phòng sinh, sau đó không biết tại sao bà vú lại đột nhiên cả gan gây khó dễ, muốn ám hại nhị hoàng tử cùng Trương Tiệp Dư, hiện bà vú đã bị bắt giữ, nhưng nhị hoàng tử đã bị kinh sợ, Đặng thái y đã qua bên đó, đồng thời Đặng thái y cũng đã trở lại Thái Y Viện sau đó đổi Lưu thái y đi qua Dao Hoa cung."

Bẩm báo tin tức không phải là thái giám, mà là ám vệ ẩn nấp trong Dao Hoa cung.

"Bà vú? Trẫm nhớ bà vú là người của trẫm mà?" Triệu Khải Hâm vẻ mặt âm trầm nhìn ám vệ quỳ trên mặt đất.

"Dạ phải" ám vệ đầu cũng không dám ngẩng lên trả lời.

"Đi thăm dò? Trẫm cũng muốn biết là ai lại có khả năng đến như vậy, ngay cả người của trẫm cũng có thể thu mua." Triệu Khải Hâm lạnh lùng nói, xoay người từ cung Thái Cực hướng Dao Hoa cung đi tới.

Bên trong Phượng Minh cung hoàng hậu đột nhiên nghe Tú Tâm tới bẩm báo nói mời sáng sớm mà bên Dao Hoa cung đã mời thái y mà ngẩn người.

"Đi xem là chuyện gì xảy ra." Hoàng hậu cau mày nói.

"Vâng"

Tú Tâm đi ra rất nhanh lại trở về, "Nương nương, nô tỳ dò thăm được, nói là bà vú đột nhiên nổi điên, dọa cho nhị hoàng tử hoảng sợ."

"Cái gì? Bà vú đột nhiên nổi điên? ?" Hoàng hậu vừa nghe Tú Tâm nói, trực tiếp từ trên ghế đứng thẳng lên.

Bà vú này trên danh nghĩ là người của nàng? Người từ nơi này của nàng đưa qua, kết quả chưa tới hai ngày thế nhưng lại xảy ra chuyện? ?

"Mau, theo Bổn cung đi Dao Hoa cung?" Hoàng hậu muốn nhanh chóng đi tới Dao Hoa cung.

"Nương nương ngài chậm một chút, chuyện của bà vú này rất kỳ lạ, chúng ta không phải là nên phái người cẩn thận đi điều tra một chút sao?" Trương ma ma hỏi hoàng hậu.

"Tra, đương nhiên là phải tra, Bổn cung cũng không có thói quen để cho người ta bối xấu danh tiếng của mình?" Hoàng hậu ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, nhanh chóng rời đi.

Khi hoàng hậu đi tới Dao Hoa cung, là lúc Đặng thái y đang châm cứu cho Bảo Bảo. Cho đến khi Đặng thái y đã rời đi rồi Trương Vân Nguyệt dùng trứng gà cùng nén bạc giúp Bảo Bảo kiềm chế bớt sợ hãi mà hoàng hậu vẫn không đi vào trong, chỉ ở bên ngoài .

"Nương nương, sao chúng ta còn không đi vào?" Đứng ở một bên Trương ma ma nghi ngờ hỏi hoàng hậu. Về phần Đặng thái y hoàng hậu cũng không có ngăn hắn lại mà để cho hắn trở về đổi người khác tới.

"Tiếng khóc của đứa nhỏ này, thật có lực. Ngươi nói có phải không ?" Hoàng hậu cảm khái nói một câu.

Trương ma ma cùng Cẩm Tú ngẫn người nhìn hoàng hậu, hoàn toàn không biết hoàng hậu nói như vậy là có ý gì. Trong hoàn cảnh như vậy tại sao đột nhiên lại cảm khái nói một câu như vậy chứ?

"Tốt lắm, hiện tại hình như Trương muội muội cũng đã làm cho đứa bé bớt sợ hãi rồi, chúng ta có thể tiến vào. Mới vừa rồi ta chưa tiến vào là vì lo lắng đứa bé mới bị kinh sợ, chúng ta cùng không phải là thái y, lúc Trương muội muội mang thai thì Đặng thái y thường xuyên chăm sóc nàng ta, đoán rằng đứa bé trong bụng của nàng cũng có thể cảm nhận được Đặng thái y, cũng không cần lo lắng đứa bé sẽ cảm thấy sợ nhưng chúng ta thì lại không giống như vậy. Đứa bé sợ nhất là người lạ ." Hoàng hậu lo lắng nói.

Chỉ là ý tứ trong lời nói này của hoàng hậu nghe có chút quái dị?

Tuy trong lòng đám người Cẩm Tú có suy nghĩ, nhưng trên mặt cũng không dám tùy ý nói loạn, đây là Dao Hoa cung, cách cung Thái Cực rất gần, ai biết ở bên kia bức tường này có ai đang theo dõi bên này hay không?

"Hoàng hậu nương nương đến?" Thái giám hô lên một tiếng, đừng nói đứa bé, ngay cả người trong điện cũng bị giật mình?

"Oa oa oa ~" Bảo Bảo lần nữa bị sợ khóc lớn tiếng.

"Ngươi không có ánh mắt hay sao? Không thấy nhị hoàng tử đang hoảng sợ hay sao? Ngươi lại vẫn lớn tiếng như vậy?" Không đợi hoàng hậu trách cứ, Ngọc ma ma một trong ba vị ma ma được Triệu Khải Hâm phân phối xuống chăm sóc Trương Vân Nguyệt, hiện nay thì lưu lại để chăm sóc nhị hoàng tử, đã trước hết quát lớn.

"Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, nô tài không biết chuyện nhị hoàng tử bị hoảng sợ, chủ nhân tha mạng?" Thái giám kia vừa bị Ngọc ma ma quát, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ không ngừng.

"Câm miệng? Ma ma, trói hắn giao cho hoàng thượng xử trí." Trương Vân Nguyệt lạnh lùng ra lệnh, giờ khắc này, đột nhiên trên người của Trương Vân Nguyệt dâng lên một cỗ khí thế, ngay cả thái giám quỳ trên mặt đất cũng không dám mở miệng.

Hoàng hậu nhíu mày nhìn Trương Vân Nguyệt một cái, ngược lại không ngờ Trương thị người từ một cung nữ nhỏ nhỏ đi lên, lại có khí thế như vậy. Hoàng hậu cúi đầu mắt thoáng qua tia sáng, không ngăn cản hành động của Trương Vân Nguyệt.

Bên trong gian phòng trong một lúc chỉ còn lại tiếng khóc của đứa bé, Trương Vân Nguyệt ôm đứa bé, chậm rãi đi vào bên trong phòng, vừa dịu dàng ở bên tai đứa bé nói chuyện an ủi tâm tình. Có lẽ bởi vì phương pháp kiềm chế sợ hãi thật sự có hiệu quả, cũng có thể là giọng nói của mẫu thân làm cho hắn cảm thấy an tâm. Khóc thật lâu Bảo Bảo rốt cuộc thút tha thút thít ngủ thiếp đi.

Vẻ nghiêm nghị trên mặt Trương Vân Nguyệt vẫn còn chưa lui đi, nhìn lông mi đứa bé còn vướng lại giọt nước mắt, cực kỳ đau lòng. Mới vừa rồi hoàng hậu không có ngăn cản thái giám hô lên làm Trương Vân Nguyệt hiểu được, trước mắt vị hoàng hậu nghe nói rất rộng rãi rất ôn hòa này, thật ra thì cũng không đúng như cái biểu hiện ôn hòa đó.



"Hoàng hậu đứng ở trước cửa làm cái gì?" Hoàng thượng đến phá vỡ sự tĩnh lặng bên trong.

"Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng." Đối mặt với hoàng thượng, hoàng hậu cũng không dám manh động, lúc này tiếng mọi người thỉnh an cũng rất thấp.

"Bình thân." Triệu Khải Hâm lướt qua hoàng hậu hướng bên trong phòng đi tới.

"Thiên nhi thế nào?" Triệu Khải Hâm nhìn đứa bé trong ngực Trương Vân Nguyệt hỏi.

"Mới vừa tốt lên, khóc mệt ngủ thiếp đi rồi." Trương Vân Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Hoàng thượng đặt tên cho Bảo Bảo rồi hả?" Trương Vân Nguyệt hỏi Triệu Khải Hâm, vốn biết là Triệu Khải Hâm đang đứng ở trước mặt mình hỏi chuyện, cũng theo bản năng trả lời, nhưng vừa nghe được cái danh xưng Thiên nhi này thì phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hỏi ngược lại.

"Thiên Sâm."

"Triệu Thiên Sâm?" Trương Vân Nguyệt hỏi Triệu Khải Hâm. Bảo vật thiên nhiên. Cái tên này, tốt hay là không tốt đây?

"Không thích?"

"Thích, thân thiếp rất thích." Trương Vân Nguyệt nói với Triệu Khải Hâm, cái tên này, không phải là nàng không thích, ý nghĩa của cái tên này cũng rất hay. Chỉ là cái tên này chắc chắn sẽ đẩy cho chính mình cùng đứa bé tới đầu gió đỉnh sóng.

Hoàng hậu nhìn hai người trong điện nhỏ giọng nói chuyện, hình ảnh một nhà ba người rất hài hòa rất hạnh phúc, không hiểu tại sao lòng của nàng ta lại cảm thấy một trận đau đớn ê ẩm.

Vốn những hành động bên nhà mẹ đẻ đã làm cho nàng ta hoàn toàn thất vọng đối với nhà mẹ, nhất là đối với cha của mình, ban đầu thì nói hay lắm nào là sẽ luôn luôn thương yêu mình, hôm nay chỉ vì thân thể mình không tốt, liền xoay người chuẩn bị đem chính muội muội của mình đưa vào cung cùng mình tranh giành tình cảm không nói, lại còn muốn mình giúp đỡ nàng ta?

Coi như nàng không được sủng ái, nàng cũng không muốn giúp cho cái thứ muội đó vào cung để cướp đoạt sủng ái vốn là không nhiều của mình.

Huống chi mẫu thân của cái thứ muội này ở nhà lại đặc biệt làm cho mẫu thân của mình cảm thấy ngột ngạt, không có đạo lý nào nàng còn giúp một người như vậy vào cung làm cho mình ngột ngạt đúng không?

"Cái tên này thật là hay, có thể thấy được trong lòng hoàng thượng có bao nhiều tình yêu đối với nhị hoàng tử." Hoàng hậu cười nói với hoàng thượng cùng Trương Vân Nguyệt, giống như mới vừa rồi cái gì nàng cũng không để ý.

"Hoàng hậu cũng cảm thấy cái tên này rất hay." Triệu Khải Hâm nói một câu vừa có chút xúc động lại có chút nghi vấn rồi quay đầu lại nói với Lưu ma ma đứng bên cạnh: "Đem nhị hoàng tử ôm đi xuống."

Lưu ma ma tiến lên ôm lấy đứa bé, Trương Vân Nguyệt trong lòng mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng biết hiện tại Hoàng đế ở chỗ này sẽ không có người dám làm hại con của mình, cũng liền buông tay để Lưu ma ma ôm.

Chỉ là Bảo Bảo vốn đã ngủ nhưng khi rời lồng ngực Trương Vân Nguyệt trong nháy mắt liền thút tha thút thít , dáng vẻ giống như sẽ lập tức khóc. Trẻ con rất nhạy cảm.

Trương Vân Nguyệt biết hôm nay đứa bé thật sự bị hoảng sợ không nhẹ, tình mẫu tử làm nàng căn bản cũng không có biện pháp rời xa hắn, nhanh chóng đưa tay ôm đứa bé vào trong ngực.

"Hoàng thượng, người. . . . . ." Ánh mắt Trương Vân Nguyệt mong đợi nhìn Triệu Khải Hâm, thật ra thì nàng cũng không muốn nghe chuyện về bà vú, hiện tại nàng chỉ muốn ở bên cạnh con của mình. Chuyện bà vú đó lúc sau để bọn Lưu ma ma nói cho nàng biết là được rồi.

Triệu Khải Hâm nhìn vẻ mặt mong đợi của Trương Vân Nguyệt, lại nhìn đứa bé trong ngực nàng gần như sắp khóc, nhưng bởi vì được ôm trở lại trong ngực mẫu thân lại lần nữa an ổn lại, "Ôm đứa bé ngồi ở một bên."

Triệu Khải Hâm không để cho Trương Vân Nguyệt vào trong, hắn cảm thấy Trương Vân Nguyệt nên hiểu rõ chuyện hậu cung, nói thật khoản thời gian gần đây lúc xảy ra nhiều chuyện hổn loạn Triệu Khải Hâm có chút không đồng ý với cách làm của Trương Vân Nguyệt, nàng cho hắn cảm giác quá mềm yếu, bị gài bẫy nhiều lần như vậy, nhưng lại không hề nghĩ tới chuyện tính toán phản hồi lại.

Dĩ nhiên Triệu Khải Hâm cũng không cảm thấy chuyện lần trước từ chổ Trương Vân Nguyệt lấy ra loại dược vật kia là một loại tính toán, cái đó coi như không tính.

Hắn chuẩn bị cho nàng nhìn rõ tranh đấu hậu cung, để cho nàng mau chóng lớn lên, Triệu Khải Hâm cũng không muốn một nữ nhân thật đơn thuần, một nữ nhân như vậy trong hậu cung không có cách nào bảo vệ đứa bé của hắn, cũng không có biện pháp bảo vệ chính mình.

Hoàng hậu không quan tâm những suy nghĩ trong lòng Triệu Khải Hâm, nàng cũng không nghĩ tới phương diện này, nàng cho là hoàng thượng lưu lại Trương Vân Nguyệt cũng rất bình thường, dù sao người mà bà vú này ra tay là nhị hoàng tử, Trương Vân Nguyệt tất nhiên là rất muốn biết, thay vì sau đó mới nói, không bằng để cho nàng ở lại đây.

Trương Vân Nguyệt trầm mặc ôm đứa bé ngồi một bên, Ngụy Đình Vương Kỳ hiếm khi có thể thấy cả hai hôm nay lại đều ở đây.

"Hoàng thượng."

"Hai người các ngươi cùng đi thẩm vẫn bà vú đó đi, trẫm cũng muốn biết là ai cho bà ta gan hùng tâm báo lại dám hại hoàng tử của trẫm." Triệu Khải Hâm vốn là chuẩn bị đưa bà vú đến phòng bên để thẩm vấn, nhưng hôm nay có đứa bé ở đây, hắn không muốn làm cho đứa bé thật vất vả mới ngủ yên bị làm tỉnh lại.

Trương Vân Nguyệt trầm mặt lẳng lặng chờ, sắc mặt của hoàng hậu cũng không tốt lắm, chuyện lần này không phải nàng ta làm, nhưng tại sao trước khi sự tình xảy ra nàng ta lại hoàn toàn không có phát hiện bất kỳ bất thường nào? Chuyện này chẳng phải rõ ràng là muốn đánh vào mặt một vị hoàng hậu như nàng sao? Có khi nào là như vậy?

Sắc mặt của Triệu Khải Hâm cũng không tốt gì mấy, bà vú lần này mặc dù là do hoàng hậu đưa tới, nhưng bà ta cũng đã trải qua được sự tuyển chọn của hắn, thế mà bây giờ lại xảy ra chuyện, đây đối với một vị hoàng đế như hắn mà nói tuyệt đối là một chuyện bẽ mặt?

Triệu Khải Hâm nghĩ tới chuyện nếu như người này không phải là sắp đặt ở bên cạnh Trương Vân Nguyệt làm bà vú, mà là sắp đặt làm người hầu hạ ở bên cạnh hắn, thì kết quả sẽ như thế nào? Nếu như Vương Kỳ hoặc là Ngụy Đình cũng giống như bà vú đó đột nhiên làm khó dễ như vậy, hắn có thể tránh được sao?

Đáp án rất dễ nhận thấy, coi như hắn có thể bảo đảm không ảnh hưởng đến tính mệnh của mình, nhưng để không bị thương đó là chuyện không thể nào.

"Nàng kể lại một chút về tình cảnh trước đó bị bà vú này làm khó dễ cho ta nghe." Triệu Khải Hâm thấy an tĩnh chờ đợi như vậy cũng có chút lãng phí thời gian, quay đầu hỏi Trương Vân Nguyệt.

"Thân thiếp thấy đứa bé khóc, cho nên sai Cúc Hoa tìm bà vú đến để bà vú cho đứa bé bú sữa. Kết quả là sau khi bà vú đi vào, thân thiếp còn chưa nói cái gì, bà ta liền giành lấy đứa bé từ trong tay thân thiếp, lúc đó thân thiếp nghĩ đứa bé cũng đang đói bụng, cũng không có trách phạt bà ta, chỉ nghĩ là sau đó sẽ để Cúc Hoa bẩm lại với hoàng hậu nương nương, đổi lại bà vú cho đứa bé. Lại không nghĩ tới lúc thân thiếp nói bà vú này đi ra ngoài, bà vú cũng không đi ra ngoài, ngược lại lại nói rằng mình là người do hoàng hậu nương nương phái tới để chăm sóc đứa bé, hơn nữa còn nói đã trễ rồi muốn đem đứa bé từ trong tay mẹ đẻ như ta đây ôm đi.

Thân thiếp dĩ nhiên không muốn, đã tránh khỏi, cũng nói Cúc Hoa đưa bà ta đi ra ngoài. Lại không ngờ bà vú này thế nhưng ở chỗ này làm khó dễ, nếu không phải Cúc Hoa cùng Xuân Hoa Hạ Hoa còn có Lưu ma ma, chỉ sợ hiện tại đứa bé cũng không phải chỉ bị hù dọa đơn giản như vậy."

Trương Vân Nguyệt nói xong cúi đầu, nàng sẽ không tính kế ai, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ im lặng không nói? Nàng biết chuyện lần này không phải hoàng hậu làm, hoàng hậu không có ngu như vậy, nhưng nàng ta chẳng lẽ lại không biết chuyện này sao? Nhưng chỉ dựa vào chuyện người là từ chỗ hoàng hậu đưa tới đây, chỉ sợ hoàng hậu rất dễ dàng chối bỏ, đến lúc đó chắc chỉ có một mình hoàng thượng điều tra chuyện lần này thôi.

Hoàng thượng nhất định là có sắp đặt người của mình ở hậu cung, nhưng hoàng thượng dù sao cũng là một người đàn ông, có một số việc nam nhân dù có cơ trí thế nào đi nữa, nhưng không có trải qua chưa chắc đã hiểu được, coi như có hiểu cũng sẽ xem nhẹ bỏ qua, nhưng hoàng hậu cũng sẽ không rồi.

Cho nên nàng muốn cho hoàng hậu biết người kia là tính kế nàng ta, rõ ràng muốn tính toán nàng ta, chắc chắn hoàng hậu cũng sẽ không nguyện ý giúp người khác tự bối nhọ bản thân chứ, như vậy nàng ta tự nhiên cũng sẽ nghĩ biện pháp tra ra hung thủ .

Hoàng hậu nghe xong lời nói của Trương Vân Nguyệt khóe miệng co giật hỏi: "Bà vú này quả thật nói như vậy?"

"Vâng" Trương Vân Nguyệt nói rất khẳng định, dù sao chuyện này cũng chính là sự thật, ba người có mặt lúc đó đều nghe được .

Hoàng hậu xoay người nói với Triệu Khải Hâm: "Hoàng thượng, chuyện lần này không phải là ta làm, chuyện này ta có thể thề."

Triệu Khải Hâm nhìn hoàng hậu, hắn nguyện ý tin tưởng chuyện lần này không phải do hoàng hậu làm, dù sao hoàng hậu cũng không ngu xuẩn như vậy, chuyện lần này bất luận có thành công hay không hoàng hậu cũng đều sẽ bị trách phạt, dù sao người kia là từ chỗ của nàng ta đưa tới, xảy ra chuyện như vậy một vị hoàng hậu như nàng ta bất luận như thế nào cũng phải gánh trách nhiệm.

"Trẫm cũng tin tưởng hoàng hậu, nhưng mà nếu vẫn không tra ra chuyện lần này là người nào gây ra, chỉ sợ đến lúc đó chỉ có thể là do hoàng hậu làm rồi." Lời này của Triệu Khải Hâm rất rõ ràng, không tra ra được hung thủ thật sự, như vậy cái tội danh lần này nhất định sẽ đẩy lên người hoàng hậu.

Hoàng hậu nghe Triệu Khải Hâm nói xong, không ngờ trên mặt liền bình tĩnh trỡ lại, nhưng trong nội tâm là vô cũng tức giận, có đối với hậu cung có đối với hoàng thượng có đối với Trương Vân Nguyệt có đối với nhị hoàng tử còn có đối với nhà mẹ đẻ của mình, gần như lửa giận này là đối với tất cả mọi người ngoại trừ chính mình vậy.

"Dạ, thần thiếp sẽ phái người gia tăng điều tra những người trong hậu cung." Hoàng hậu chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Một giờ sau Ngụy đình cùng Vương Kỳ hai người từ ngoài cửa cùng nhau đi vào, theo hướng hai người đi vào, Trương Vân Nguyệt rõ ràng ngửi thấy trên người hai người đó nhàn nhạt mùi máu tanh.

Bảo Bảo nằm trong ngực hình như cũng cảm thấy cái gì, lo lắng giật giật thân thể nhỏ nhắn. Trương Vân Nguyệt ôm Bảo Bảo chặt hơn, khiến Bảo Bảo càng thêm gần sát vào vị trí trái tim trong lồng ngực của mình, quả nhiên sau khi làm như vậy Bảo Bảo lại thả lỏng rất nhiều.

"Bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Tiệp dư chủ nhân. Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế."

"Miễn lễ bình thân."

"Bẩm hoàng thượng, chúng nô tài đã đi thẩm vấn bà vú này. Chỉ là bà vú này cũng không chịu khai ra cái gì." Vương Kỳ tiến lên một bước, bất đắc dĩ nói.

"Cái gì? Hai người các ngươi đồng thời ra tay thế nhưng cái gì cũng không thẩm vấn ra được?" Triệu Khải Hâm kinh ngạc nhìn hai người Vương Kỳ cùng Ngụy Đình, phải biết hai người này về phương diện tra hỏi thẩm vấn rất am hiểu, không ngờ còn có người vào tay của bọn họ mà vẫn không chịu há mồm.

Người này lại trung thành như vậy sao?

Triệu Khải Hâm cũng không tin tưởng lắm.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Bà vú này căn bản cái gì cũng không biết? Nô tài cũng hoài nghi lời nói của bà vú này có thật hay không, nhưng tất cả thủ đoạn cũng đã dùng hết rồi, bà vú này đúng là cái gì cũng không biết. Sau đó nô tài lại cảm thấy rất kỳ quái, liền mời thái y bên Thái Y Viện tới, phát hiện bà vú bị hạ độc" Vương Kỳ cũng không hề nghĩ bà vú này do trúng độc mới biến thành như vậy .

Nếu lời khai như vậy cũng tốt, dù sao nếu như từ đầu không phải là như vậy, vậy thì chứng tỏ quyền lực trong tay hoàng thượng quá yếu, lời như vậy, nói ra thì hai người bọn họ cũng sẽ không gặp chuyện gì tốt, hôm nay như vậy là tốt nhất.

"Độc?" Hiện nay Triệu Khải Hâm đối với độc dược đã căm thù đến tận xương tuỷ rồi.

Từ lúc Trương Vân Nguyệt bắt đầu mang thai, gặp phải rất nhiều chuyện, trừ chuyện đạp phải dầu thì tất cả chuyện khác đều có liên quan tới độc dược, lần này không phải cũng liên qua đến độc dược sao?

"Tại sao lại là độc dược? Trong hoàng cung này lấy đâu ra nhiều độc dược như vậy?" Trương Vân Nguyệt vừa nghe Vương Kỳ nói xong, cũng liền nhớ lại những chuyện đã qua trong một năm gần đây.

Hai người Vương Kỳ cùng Ngụy Đình chỉ trầm mặc, câu hỏi này bọn họ cũng không dám tùy ý đáp loạn, tại sao trong hoàng cung có thể có nhiều độc dược như vậy bọn họ làm sao biết được?

"Hoàng thượng, bên Thái Y Viện không có những ghi chép về những loại độc chất này sao?" Trương Vân Nguyệt cau mày hỏi Triệu Khải Hâm.

Độc dược, vật này sao lại thường xuyên xuất hiện trong hoàng cung như vậy?

"Ai, chẳng lẽ nàng cho rằng dược vật trong cung chỉ có thể lấy được từ Thái Y Viện sao?" Triệu Khải Hâm hỏi Trương Vân Nguyệt.

Trương Vân Nguyệt dừng lại, nàng biết ý tứ trong lời nói của Triệu Khải Hâm, mấy loại độc dược đó, dĩ nhiên sẽ không thể là Thái Y Viện đưa cho những nương nương trong hậu cung, nhưng đám nương nương trong hậu cung đều có nhà mẹ đẻ, ở nhà mẹ các nàng chuẩn bị cho các nàng một hai loại độc dược là chuyện rất bình thường.

Nếu như vậy, trong hậu cung này độc dược dĩ nhiên là nhiều hơn.

"Thái y nói loại độc đó là gì hả?" Hiện tại trong lòng Triệu Khải Hâm lo lắng chính là chất độc kia là loại độc dược gì, hiệu quả như thế nào.

"Hoàng thượng, độc kia là một loại dược vật làm cho con người ta trở nên mơ màng xuất hiện ảo giác. Lúc trước bà vú này cũng có một đứa con trai, nhưng con trai của bà ta bị mẹ chồng của bà ta cướp đi nuôi dưỡng, hơn nữa lại không cho bà ta gặp mặt, lúc bà ta vừa tròn tháng liền đưa bà ta đi ra ngoài làm bà vú."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook