Độc Chiếm Quân Sủng Hoàng Hậu Không Dễ Chọc
Chương 84
Iris Lạc
10/12/2013
"Chao ôi, ngươi không nói thì ta cũng không có chú ý đến. Nghĩ lại thật đúng là, tin tức mang thai truyền ra ngoài cũng rất ít, An vương phi này cũng thật là lợi hại."
. . . . . . Các loại cảm thán bắt đầu điên cuồng lưu truyền ở Kinh Thành, vốn là đương Kim Hoàng Đế thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước là một chuyện cũng có thể coi như là danh chính ngôn thuận, nhưng do cũng chỉ mới tiếp quản chuyện triều chính, hơn nữa sau lưng còn có các kẻ thù chính trị quấy rối, mới khiến Triệu Khải Hâm chưa tung ra bất kì thủ đoạn gì.
Nhưng thật sự, Triệu Khải Hâm tuyệt đối có thể coi là minh quân, chỉ có điều hiện tại trên triều đình các thế lực quấy rối còn chưa quét sạch mà thôi. Triệu Khải Hâm là một người không phải không dung nạp các thế lực khác, làm một Hoàng đế, có vây cánh bảo vệ là tốt, trên triều đình nói tất cả đều là vây cánh của hoàng đế là một điều Triệu Khải Hâm không dám nghĩ tới.
Mỗi người đều có lợi ích của bản thân mình, triều đình chính là một tập thể kết hợp với nhau vì lợi ích, tất cả sự tồn tại của các thế lực tập đoàn Triệu Khải Hâm tuyệt đối sẽ không ngăn cản, chỉ cần không làm những việc gây nguy hại cho dân chúng, lằm cản trở mệnh lệnh của hắn ban xuống, được như vậy thì tốt rồi.
Bên trong cung Tiên Lâm Triệu Khải Hâm ở trong thư phòng nghe thủ hạ báo cái tin tức, nở nụ cười.
Bản thân những lời đồn đại này không có gì đáng dùng, nhưng là cứ lưu truyền từng chút từng chút một, tích lũy tới một trình độ nhất định thì về sau tuyệt đối có thể ảnh hưởng tới hình tượng của An vương trong mắt dân chúng, như vậy khi An vương khởi binh tạo phản sẽ không có quá nhiều người ủng hộ hắn.
"Hoàng thượng, An vương có hành động."
"A, rốt cuộc phản ứng kịp rồi sao? Là quân sư bên cạnh hắn?" Triệu Khải Hâm thản nhiên nói, đối với tin tức của ám vệ một chút cũng không có cảm thấy kỳ quái.
"Dạ, người nằm vùng hồi báo, lúc ban đầu An vương cũng không để tâm đến những lời đồn đãi trong Kinh thành, sau đó quân sư mang theo An vương chạy quanh một vòng khắp kinh thành xong rồi An vương mới thay đổi thái độ, hiện tại An vương chuẩn bị tung lời đồn đại đả kích hoàng thượng." Ám vệ đối với vị quân sư cố chấp kia của An vương cảm thấy thật không thể hiểu nổi, An vương không phải dòng chính thất, quân sư kia dù sao cũng là người chịu sự giáo dục của Nho giáo chính thống, sao lại . . . . .
Triệu Khải Hâm nghe ám vệ nói, nhíu nhíu mày.
"Tiếp tục giám thị phủ An vương, còn có những người khác cũng không được lơi lỏng." Triệu Khải Hâm đối với tình huống bên trong Kinh Thành cũng có suy đoán nhất định, chỉ là hành động của những người đó rốt cuộc có thể nhất định không.
"Vâng"
Trong Kinh Thành gần đây mới xuất hiện một lời đồn đại, lời đồn này là về Đương Kim hoàng thượng, nói là hoàng thượng không chuyên cần với việc triều chính, vào mùa đông lại đi nghỉ ở biệt viện, đến biệt viện rồi cũng không để cho quan viên đem tấu chương đưa đến biệt viện, hắn như vậy là không quan tâm gì đến vương triều Cảnh Hy.
Đối với lời đồn đại này, các đại thần trên triều đình dĩ nhiên là hết sức phủ nhận, mặc dù bọn họ không hiểu tại sao hoàng thượng cũng không để cho bọn họ tới biệt viện báo cáo tình hình triều chính, nhưng là tất cả tấu chương cũng có chuyên gia đưa đến biệt viện hơn nữa hoàng thượng sửa chữa phê chuẩn xong sẽ chuyển tới tay bọn họ.
Đương nhiên đại thần rất nhiều, có phản bác tự nhiên cũng có đồng ý, những người này là ai chống lưng.
Đối với những người do An vương chống lưng, đây tuyệt đối là một tin tức tốt, cho dù là bọn họ biết lời đồn đãi là giả, nhưng không có nghĩa là người dân cũng không tin nha?
"Chuyện lần này rốt cuộc là gì ta tin rằng các người cũng có cùng suy đoán như ta, chỉ là hoàng thượng hiện tại cũng không để cho chúng ta tới biệt viện. Mà những lời đồn đãi xôn xao trong Kinh Thành hoàng thương cũng không có động tĩnh ra mặt xử trí gì cả, chỉ sợ bên chỗ hoàng thượng đã xảy ra chuyện." Nói chuyện là Lưu Tân Lập Lưu Thượng Thư, Lưu Thượng Thư là chủ nhân của Lưu gia.
"Lời này của Lưu Thượng Thư là có ý gì? Cái gì mà hoàng thượng đã xảy ra chuyện? Lòng ngài đang hoài nghi cái gì? Lại nói ra loại lời nói nhiễu loạn lòng quân như vậy?" Chất vấn lời vừa rồi của Lưu Tân Lập chính là Liễu Tề Hình, phụ thân của Liễu Như Yên.
"Liễu tướng quân chẳng lẽ cảm thấy ta nói không đúng sao? Nếu là hoàng thượng vẫn tốt, làm sao lại không ra ngoài gặp người nhu vậy?" Lưu Tân Lập nhàn nhạt liếc Liễu Tề Hình, trong lòng đối với cái vị Tướng quân đem nữ nhi đưa vào cung thật sự là coi thường, huống chi mới thời gian trước nữ nhi của ông ta còn vừa mới bị giáng chức.
"Lưu Thượng Thư, có phải ngài đã quên qua tấu chương vừa rồi của ngài còn bút tích phê chuẩn của hoàng thượng đích thân viết? Chữ này mười phần lực, có thể thấy rõ hoàng thượng không có vấn đề gì." Lần này phản bác lại lời của Lưu Tân Lập, là Tả Tướng.
"Tả Tướng đại nhân ngài nếu cũng cảm thấy hoàng thượng không có việc gì, vậy thì chính là không có việc gì." Lưu Tân Lập thấy Tả Tướng Hoa Hồng Khải trên mặt đã lộ ra vẻ không vui liền nhún vai một bộ dáng không sao cả, đối với Lưu Tân Lập thì trong hậu cung cũng không có nữ nhi của ông ta, cho dù là đổi thành một người khác làm hoàng đế, hoàng đế mới cũng sẽ không bắt giam ông ta, dù sao cho dù là ngươi tạo phản thì cũng cần người để quản lý quốc gia, này quan viên quản lý của quốc gia chẳng lẽ ngươi thật muốn tuyển từng người một từ dưới lên sao? Chỉ sợ tới lúc đó thì quốc gia đã sớm diệt vong rồi.
Thời điểm này tất nhiên sẽ cần tới sự ủng hộ của một số lão thần.
Tính toán của Lưu Tân Lập người ta không thể không biết, nhưng mà bây giờ, tất cả mọi người không có nói, dù sao có cái này có loại tính toán này không chỉ có mỗi mình Lưu Tân Lập, chân chính trung thành với vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này đương nhiên không phải là không có, nhưng vào lúc này lại không nói bất kì điều gì, bọn họ hơn nữa vẫn là trầm mặc nhìn những đại thần xung quanh kia hành động, sau đó bẩm báo lại với Triệu Khải Hâm thôi.
Lí Mặc là thành viên mới của phái bảo hoàng (bảo vệ hoàng đế), sau lưng không có thế gia ủng hộ, tài hoa rất tốt nên mới được Triệu Khải Hâm coi trọng, là Hình Bộ Thượng Thư. Cả người bình thường rất là âm trầm, nhưng bên trong lại chính trực hiếm có, Hình bộ từ khi hắn quản lý giảm được rất nhiều án oan.
Lí Mặc có thể coi là thành viên chắc chắn của phái bảo hoàng, hiện tại trước mắt không có đầu nhập vào nhóm của An vương và một số đại thần muốn mưu phản khác, người quan trọng chân chính của phái bảo hoàng, cũng chính là những quan viên đi lên từ tấng lớp bình dân tụ tập tại Lý gia.
"Lý đại nhân, chúng ta cứ như vậy nhìn hành động của những người đó sao?" Nói chuyện là Hộ Bộ Thị Lang Hứa Hữu Trọng, Hộ bộ thượng thư là con em thế gia.
"Hứa đại nhân việc chúng ta có thể làm hiên nay là quan sát bọn họ, đem hành động của bọn họ cẩn thận thu thập lại rồi bẩm báo lên hoàng thượng, nếu không ngươi nghĩ chúng ta có thể làm gì? Chúng ta cũng không phải con em thế gia như những người này, chúng ta không được hành động cũng may, cũng không ai biết thủ hạ của chúng ta có thể bị những người đó thu mua hay không, hành động đến lúc đó. . . . . ." Lần này nói chuyện là Lại Bộ Thị Lang, Chương Trác Nguyên.
"Cũng đúng, chúng ta không thể hành động." Mọi người gật đầu, đối với lời của Chương Trác nguyên cũng rất hiểu.
Bên trong biệt viện, trong vòng ba ngày không có thêm ai mắc bệnh dịch, Triệu Khải Hâm cơ hồ cho là mình suy đoán sai lầm, An vương cũng không có đưa những người khác vào cung, đồng thời cung nhân giữ cửa cũng buông lỏng tâm tình, cho là bệnh dịch này đã được khống chế triệt để, lại không nghĩ rằng vào ba ngày sau, cũng là lúc những lời đồn đãi đang tràn ngập Kinh Thành, đột nhiên có cung nhân bởi vì bệnh dịch ngã xuống.
Mà cung nhân kia ngã xuống lại giống như mở màn, lần lượt có người ngã xuống theo.
Hơn nữa điều khiến trong lòng Triệu Khải Hâm lửa giận sôi trào chính là, người phái đi ra ngoài mua thuốc đã qua ba ngày vẫn chưa có mang thuốc quay về, chỉ là mỗi ngày đều có phái người đưa tin về, khiến Triệu Khải Hâm xác định người nọ không có việc gì.
Hơn nữa Triệu Khải Hâm nhận được tin tức, tất cả những thành trấn lân cận, loại dược liệu còn thiếu? Tất cả đều đã bán xong?
Hơn nữa từ đầu đến cuối. Triệu Khải Hâm rất rõ ràng nhất định là nhóm người phái đi bị người của An vương phát hiện, Triệu Khải Hâm rất hoài nghi, ám vệ của mình có phải cũng bị người của An vương thâm nhập vào rồi hay không.
Trong vườn Thúy Trúc, Triệu Khải Hâm đến khiến Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất là kinh ngạc.
"Hoàng thượng ngài vì sao lại tới? Sẽ bị lây bệnh dịch đó."
Triệu Khải Hâm thấy vẻ mặt Trương Vân Nguyệt tiều tụy, trong lòng không khỏi lo lắng, "Ái phi cũng phải tự chăm sóc mình tốt, dù sao nếu nói lây bệnh dịch chỉ sợ ngươi mới gặp nguy hiểm nhất."
Trương Vân Nguyệt nghe Triệu Khải Hâm nói như vậy, không khỏi nhìn bảo bảo trên giường."Bảo bảo còn nằm ở trên giường, bây giờ đã hôn mê, thần thiếp làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi? Thần thiếp nghe nói bên ngoài đã có người liên tục bị lây nhiễm? Hoàng thượng cũng phải chú ý bản thân, gần đây thời tiết tốt, hoàng thượng có thể cho người đem chăn ra sân phơi, cũng cần chú ý tiêu độc trong phòng."
"Trẫm biết." Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt mới chỉ nói với mình vài câu liền lại đem chú ý chuyển đến trên người của nhi tử, tâm tình có chút phức tạp.
Trong điện nhất thời an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở của ba người, cũng không biết trải qua bao lâu, Trương Vân Nguyệt nhìn đồng hồ báo thức nhỏ đặt ở đầu giường (đừng hỏi đồng hồ báo thức xuất hiện từ khi nào, cái này không có căn cứ nha), thấy phía trên đang chỉ ba giờ, đã đến lúc nhi tử uống thuốc rồi.
Xoay người lại phát hiện người vốn cho là đã rời đi vẫn còn ở đó
"Hoàng thượng, ngài thế nào còn chưa có rời đi?" Cũng đã qua hơn một giờ rồi, hoàng thượng rất rãnh rỗi sao? Hành động của An vương không có khả năng chỉ có một chút như vậy? Nhưng sao bộ dạng của hoàng thượng một chút lo lắng cũng không thấy?
"Thế nào? Ngươi rất không muốn ta ở đây sao?" Triệu Khải Hâm cũng còn không có phát hiện lúc này đã qua hơn một giờ, hắn mới vừa rồi vốn là chuẩn bị đi, cũng chỉ là bởi vì nhớ tới một ít chuyện nhất thời mải suy nghĩ nên quên mất phải rời đi thôi.
. . . . . . Trương Vân Nguyệt dùng một loại ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn Triệu Khải Hâm, hiện tại là lúc nào rồi, hắn vẫn còn có tâm tình trêu chọc?
"Khụ khụ, trẫm đang suy nghĩ một vài chuyện." Có lẽ ánh mắt của Trương Vân Nguyệt mang theo ý khiển trách quá mức rõ ràng, Triệu Khải Hâm không khỏi giải thích một câu.
"A, hoàng thượng hay là đi thư phòng đi, dù sao đây cũng là bệnh dịch." thật ra thì Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất kì quái, thế nào mà hai tổng quản đi theo bên cạnh hoàng thượng lúc này đều không tới ngăn cản Triệu Khải Hâm đây?
Bệnh dịch tính lây lan rất mạnh, hiện tại mặc dù là mùa đông, khiến cho bệnh dịch không giống như ngày hạ vừa xuất hiện là có thể truyền khắp một thành trấn, nhưng cũng không thể nào khiến bọn người Vương Kỳ yên tâm để Triệu Khải Hâm ở trong gian phòng này nghỉ ngơi hơn một giờ.
Triệu Khải Hâm trong đầu còn đang suy nghĩ một vài chuyện, cũng không có chú ý tới vẻ mặt hồ nghi của Trương Vân Nguyệt.
"Hoàng thượng ngài nên rời đi, thân thể của ngài quan trọng hơn, tiếp tục lưu lại nơi này, không tốt." Trương Vân Nguyệt cảm thấy nhất định phải khuyên Triệu Khải Hâm rời đi, dù sao nếu như bởi vì ở chỗ này của Trương Vân Nguyệt quá lâu mà bị lây bệnh dịch khiến tính mạng bị nguy hiểm, nàng và nhi tử của nàng chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả gì tốt.
"Nương nương, thuốc tới rồi." Cúc Hoa bưng thuốc đi vào.
"Không phải còn thiếu vị thuốc kia chưa mang về sao?" Triệu Khải Hâm nghi ngờ hỏi.
"Thuốc này. . . . . ." Trương Vân Nguyệt đang chuẩn bị nói thuốc này chỉ là để dùng cho bảo bảo duy trì thân thể, đợi dược liệu có thể trị bệnh tận gốc cho hắn được mang về. Nhưng không nghĩ Hà thái y từ bên ngoài đột nhiên vọt vào, "Choang?" một tiếng đánh rớt bắt thuốc trên tay Cúc Hoa.
. . . . . . Các loại cảm thán bắt đầu điên cuồng lưu truyền ở Kinh Thành, vốn là đương Kim Hoàng Đế thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước là một chuyện cũng có thể coi như là danh chính ngôn thuận, nhưng do cũng chỉ mới tiếp quản chuyện triều chính, hơn nữa sau lưng còn có các kẻ thù chính trị quấy rối, mới khiến Triệu Khải Hâm chưa tung ra bất kì thủ đoạn gì.
Nhưng thật sự, Triệu Khải Hâm tuyệt đối có thể coi là minh quân, chỉ có điều hiện tại trên triều đình các thế lực quấy rối còn chưa quét sạch mà thôi. Triệu Khải Hâm là một người không phải không dung nạp các thế lực khác, làm một Hoàng đế, có vây cánh bảo vệ là tốt, trên triều đình nói tất cả đều là vây cánh của hoàng đế là một điều Triệu Khải Hâm không dám nghĩ tới.
Mỗi người đều có lợi ích của bản thân mình, triều đình chính là một tập thể kết hợp với nhau vì lợi ích, tất cả sự tồn tại của các thế lực tập đoàn Triệu Khải Hâm tuyệt đối sẽ không ngăn cản, chỉ cần không làm những việc gây nguy hại cho dân chúng, lằm cản trở mệnh lệnh của hắn ban xuống, được như vậy thì tốt rồi.
Bên trong cung Tiên Lâm Triệu Khải Hâm ở trong thư phòng nghe thủ hạ báo cái tin tức, nở nụ cười.
Bản thân những lời đồn đại này không có gì đáng dùng, nhưng là cứ lưu truyền từng chút từng chút một, tích lũy tới một trình độ nhất định thì về sau tuyệt đối có thể ảnh hưởng tới hình tượng của An vương trong mắt dân chúng, như vậy khi An vương khởi binh tạo phản sẽ không có quá nhiều người ủng hộ hắn.
"Hoàng thượng, An vương có hành động."
"A, rốt cuộc phản ứng kịp rồi sao? Là quân sư bên cạnh hắn?" Triệu Khải Hâm thản nhiên nói, đối với tin tức của ám vệ một chút cũng không có cảm thấy kỳ quái.
"Dạ, người nằm vùng hồi báo, lúc ban đầu An vương cũng không để tâm đến những lời đồn đãi trong Kinh thành, sau đó quân sư mang theo An vương chạy quanh một vòng khắp kinh thành xong rồi An vương mới thay đổi thái độ, hiện tại An vương chuẩn bị tung lời đồn đại đả kích hoàng thượng." Ám vệ đối với vị quân sư cố chấp kia của An vương cảm thấy thật không thể hiểu nổi, An vương không phải dòng chính thất, quân sư kia dù sao cũng là người chịu sự giáo dục của Nho giáo chính thống, sao lại . . . . .
Triệu Khải Hâm nghe ám vệ nói, nhíu nhíu mày.
"Tiếp tục giám thị phủ An vương, còn có những người khác cũng không được lơi lỏng." Triệu Khải Hâm đối với tình huống bên trong Kinh Thành cũng có suy đoán nhất định, chỉ là hành động của những người đó rốt cuộc có thể nhất định không.
"Vâng"
Trong Kinh Thành gần đây mới xuất hiện một lời đồn đại, lời đồn này là về Đương Kim hoàng thượng, nói là hoàng thượng không chuyên cần với việc triều chính, vào mùa đông lại đi nghỉ ở biệt viện, đến biệt viện rồi cũng không để cho quan viên đem tấu chương đưa đến biệt viện, hắn như vậy là không quan tâm gì đến vương triều Cảnh Hy.
Đối với lời đồn đại này, các đại thần trên triều đình dĩ nhiên là hết sức phủ nhận, mặc dù bọn họ không hiểu tại sao hoàng thượng cũng không để cho bọn họ tới biệt viện báo cáo tình hình triều chính, nhưng là tất cả tấu chương cũng có chuyên gia đưa đến biệt viện hơn nữa hoàng thượng sửa chữa phê chuẩn xong sẽ chuyển tới tay bọn họ.
Đương nhiên đại thần rất nhiều, có phản bác tự nhiên cũng có đồng ý, những người này là ai chống lưng.
Đối với những người do An vương chống lưng, đây tuyệt đối là một tin tức tốt, cho dù là bọn họ biết lời đồn đãi là giả, nhưng không có nghĩa là người dân cũng không tin nha?
"Chuyện lần này rốt cuộc là gì ta tin rằng các người cũng có cùng suy đoán như ta, chỉ là hoàng thượng hiện tại cũng không để cho chúng ta tới biệt viện. Mà những lời đồn đãi xôn xao trong Kinh Thành hoàng thương cũng không có động tĩnh ra mặt xử trí gì cả, chỉ sợ bên chỗ hoàng thượng đã xảy ra chuyện." Nói chuyện là Lưu Tân Lập Lưu Thượng Thư, Lưu Thượng Thư là chủ nhân của Lưu gia.
"Lời này của Lưu Thượng Thư là có ý gì? Cái gì mà hoàng thượng đã xảy ra chuyện? Lòng ngài đang hoài nghi cái gì? Lại nói ra loại lời nói nhiễu loạn lòng quân như vậy?" Chất vấn lời vừa rồi của Lưu Tân Lập chính là Liễu Tề Hình, phụ thân của Liễu Như Yên.
"Liễu tướng quân chẳng lẽ cảm thấy ta nói không đúng sao? Nếu là hoàng thượng vẫn tốt, làm sao lại không ra ngoài gặp người nhu vậy?" Lưu Tân Lập nhàn nhạt liếc Liễu Tề Hình, trong lòng đối với cái vị Tướng quân đem nữ nhi đưa vào cung thật sự là coi thường, huống chi mới thời gian trước nữ nhi của ông ta còn vừa mới bị giáng chức.
"Lưu Thượng Thư, có phải ngài đã quên qua tấu chương vừa rồi của ngài còn bút tích phê chuẩn của hoàng thượng đích thân viết? Chữ này mười phần lực, có thể thấy rõ hoàng thượng không có vấn đề gì." Lần này phản bác lại lời của Lưu Tân Lập, là Tả Tướng.
"Tả Tướng đại nhân ngài nếu cũng cảm thấy hoàng thượng không có việc gì, vậy thì chính là không có việc gì." Lưu Tân Lập thấy Tả Tướng Hoa Hồng Khải trên mặt đã lộ ra vẻ không vui liền nhún vai một bộ dáng không sao cả, đối với Lưu Tân Lập thì trong hậu cung cũng không có nữ nhi của ông ta, cho dù là đổi thành một người khác làm hoàng đế, hoàng đế mới cũng sẽ không bắt giam ông ta, dù sao cho dù là ngươi tạo phản thì cũng cần người để quản lý quốc gia, này quan viên quản lý của quốc gia chẳng lẽ ngươi thật muốn tuyển từng người một từ dưới lên sao? Chỉ sợ tới lúc đó thì quốc gia đã sớm diệt vong rồi.
Thời điểm này tất nhiên sẽ cần tới sự ủng hộ của một số lão thần.
Tính toán của Lưu Tân Lập người ta không thể không biết, nhưng mà bây giờ, tất cả mọi người không có nói, dù sao có cái này có loại tính toán này không chỉ có mỗi mình Lưu Tân Lập, chân chính trung thành với vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này đương nhiên không phải là không có, nhưng vào lúc này lại không nói bất kì điều gì, bọn họ hơn nữa vẫn là trầm mặc nhìn những đại thần xung quanh kia hành động, sau đó bẩm báo lại với Triệu Khải Hâm thôi.
Lí Mặc là thành viên mới của phái bảo hoàng (bảo vệ hoàng đế), sau lưng không có thế gia ủng hộ, tài hoa rất tốt nên mới được Triệu Khải Hâm coi trọng, là Hình Bộ Thượng Thư. Cả người bình thường rất là âm trầm, nhưng bên trong lại chính trực hiếm có, Hình bộ từ khi hắn quản lý giảm được rất nhiều án oan.
Lí Mặc có thể coi là thành viên chắc chắn của phái bảo hoàng, hiện tại trước mắt không có đầu nhập vào nhóm của An vương và một số đại thần muốn mưu phản khác, người quan trọng chân chính của phái bảo hoàng, cũng chính là những quan viên đi lên từ tấng lớp bình dân tụ tập tại Lý gia.
"Lý đại nhân, chúng ta cứ như vậy nhìn hành động của những người đó sao?" Nói chuyện là Hộ Bộ Thị Lang Hứa Hữu Trọng, Hộ bộ thượng thư là con em thế gia.
"Hứa đại nhân việc chúng ta có thể làm hiên nay là quan sát bọn họ, đem hành động của bọn họ cẩn thận thu thập lại rồi bẩm báo lên hoàng thượng, nếu không ngươi nghĩ chúng ta có thể làm gì? Chúng ta cũng không phải con em thế gia như những người này, chúng ta không được hành động cũng may, cũng không ai biết thủ hạ của chúng ta có thể bị những người đó thu mua hay không, hành động đến lúc đó. . . . . ." Lần này nói chuyện là Lại Bộ Thị Lang, Chương Trác Nguyên.
"Cũng đúng, chúng ta không thể hành động." Mọi người gật đầu, đối với lời của Chương Trác nguyên cũng rất hiểu.
Bên trong biệt viện, trong vòng ba ngày không có thêm ai mắc bệnh dịch, Triệu Khải Hâm cơ hồ cho là mình suy đoán sai lầm, An vương cũng không có đưa những người khác vào cung, đồng thời cung nhân giữ cửa cũng buông lỏng tâm tình, cho là bệnh dịch này đã được khống chế triệt để, lại không nghĩ rằng vào ba ngày sau, cũng là lúc những lời đồn đãi đang tràn ngập Kinh Thành, đột nhiên có cung nhân bởi vì bệnh dịch ngã xuống.
Mà cung nhân kia ngã xuống lại giống như mở màn, lần lượt có người ngã xuống theo.
Hơn nữa điều khiến trong lòng Triệu Khải Hâm lửa giận sôi trào chính là, người phái đi ra ngoài mua thuốc đã qua ba ngày vẫn chưa có mang thuốc quay về, chỉ là mỗi ngày đều có phái người đưa tin về, khiến Triệu Khải Hâm xác định người nọ không có việc gì.
Hơn nữa Triệu Khải Hâm nhận được tin tức, tất cả những thành trấn lân cận, loại dược liệu còn thiếu? Tất cả đều đã bán xong?
Hơn nữa từ đầu đến cuối. Triệu Khải Hâm rất rõ ràng nhất định là nhóm người phái đi bị người của An vương phát hiện, Triệu Khải Hâm rất hoài nghi, ám vệ của mình có phải cũng bị người của An vương thâm nhập vào rồi hay không.
Trong vườn Thúy Trúc, Triệu Khải Hâm đến khiến Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất là kinh ngạc.
"Hoàng thượng ngài vì sao lại tới? Sẽ bị lây bệnh dịch đó."
Triệu Khải Hâm thấy vẻ mặt Trương Vân Nguyệt tiều tụy, trong lòng không khỏi lo lắng, "Ái phi cũng phải tự chăm sóc mình tốt, dù sao nếu nói lây bệnh dịch chỉ sợ ngươi mới gặp nguy hiểm nhất."
Trương Vân Nguyệt nghe Triệu Khải Hâm nói như vậy, không khỏi nhìn bảo bảo trên giường."Bảo bảo còn nằm ở trên giường, bây giờ đã hôn mê, thần thiếp làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi? Thần thiếp nghe nói bên ngoài đã có người liên tục bị lây nhiễm? Hoàng thượng cũng phải chú ý bản thân, gần đây thời tiết tốt, hoàng thượng có thể cho người đem chăn ra sân phơi, cũng cần chú ý tiêu độc trong phòng."
"Trẫm biết." Triệu Khải Hâm nhìn Trương Vân Nguyệt mới chỉ nói với mình vài câu liền lại đem chú ý chuyển đến trên người của nhi tử, tâm tình có chút phức tạp.
Trong điện nhất thời an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở của ba người, cũng không biết trải qua bao lâu, Trương Vân Nguyệt nhìn đồng hồ báo thức nhỏ đặt ở đầu giường (đừng hỏi đồng hồ báo thức xuất hiện từ khi nào, cái này không có căn cứ nha), thấy phía trên đang chỉ ba giờ, đã đến lúc nhi tử uống thuốc rồi.
Xoay người lại phát hiện người vốn cho là đã rời đi vẫn còn ở đó
"Hoàng thượng, ngài thế nào còn chưa có rời đi?" Cũng đã qua hơn một giờ rồi, hoàng thượng rất rãnh rỗi sao? Hành động của An vương không có khả năng chỉ có một chút như vậy? Nhưng sao bộ dạng của hoàng thượng một chút lo lắng cũng không thấy?
"Thế nào? Ngươi rất không muốn ta ở đây sao?" Triệu Khải Hâm cũng còn không có phát hiện lúc này đã qua hơn một giờ, hắn mới vừa rồi vốn là chuẩn bị đi, cũng chỉ là bởi vì nhớ tới một ít chuyện nhất thời mải suy nghĩ nên quên mất phải rời đi thôi.
. . . . . . Trương Vân Nguyệt dùng một loại ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn Triệu Khải Hâm, hiện tại là lúc nào rồi, hắn vẫn còn có tâm tình trêu chọc?
"Khụ khụ, trẫm đang suy nghĩ một vài chuyện." Có lẽ ánh mắt của Trương Vân Nguyệt mang theo ý khiển trách quá mức rõ ràng, Triệu Khải Hâm không khỏi giải thích một câu.
"A, hoàng thượng hay là đi thư phòng đi, dù sao đây cũng là bệnh dịch." thật ra thì Trương Vân Nguyệt cảm thấy rất kì quái, thế nào mà hai tổng quản đi theo bên cạnh hoàng thượng lúc này đều không tới ngăn cản Triệu Khải Hâm đây?
Bệnh dịch tính lây lan rất mạnh, hiện tại mặc dù là mùa đông, khiến cho bệnh dịch không giống như ngày hạ vừa xuất hiện là có thể truyền khắp một thành trấn, nhưng cũng không thể nào khiến bọn người Vương Kỳ yên tâm để Triệu Khải Hâm ở trong gian phòng này nghỉ ngơi hơn một giờ.
Triệu Khải Hâm trong đầu còn đang suy nghĩ một vài chuyện, cũng không có chú ý tới vẻ mặt hồ nghi của Trương Vân Nguyệt.
"Hoàng thượng ngài nên rời đi, thân thể của ngài quan trọng hơn, tiếp tục lưu lại nơi này, không tốt." Trương Vân Nguyệt cảm thấy nhất định phải khuyên Triệu Khải Hâm rời đi, dù sao nếu như bởi vì ở chỗ này của Trương Vân Nguyệt quá lâu mà bị lây bệnh dịch khiến tính mạng bị nguy hiểm, nàng và nhi tử của nàng chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả gì tốt.
"Nương nương, thuốc tới rồi." Cúc Hoa bưng thuốc đi vào.
"Không phải còn thiếu vị thuốc kia chưa mang về sao?" Triệu Khải Hâm nghi ngờ hỏi.
"Thuốc này. . . . . ." Trương Vân Nguyệt đang chuẩn bị nói thuốc này chỉ là để dùng cho bảo bảo duy trì thân thể, đợi dược liệu có thể trị bệnh tận gốc cho hắn được mang về. Nhưng không nghĩ Hà thái y từ bên ngoài đột nhiên vọt vào, "Choang?" một tiếng đánh rớt bắt thuốc trên tay Cúc Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.