Chương 59: Chuyện nhà họ Diệp
Linh Ann
07/09/2023
“Cô là người duy nhất được đưa về nhà Mộ Dung với tư cách là bạn gái của cậu chủ nhà đó. Cậu ấy có bao giờ nói về các mối quan hệ làm ăn của bản thân hay vô tình để lộ hay không?”
Lần này đối phương chính thức bộc lộ ý đồ muốn khai thác thông tin của mình. Dương Tịnh Hương hiểu rất rõ, đối phương cũng không khéo léo cho lắm. Cô nhẹ nói:
“Tôi chỉ là một người phụ nữ được bảo bọc, những chuyện đó tôi không biết một chút nào.”
Viên cảnh sát khẽ cười một cái, đôi mắt hình sợi chỉ lướt qua trên gương mặt cô. Ông ta nói:
“Cô rất giống mẹ cô, là một người phụ nữ thông minh.”
“Mẹ tôi? Ông đang nói ai?” Dương Tịnh Hương lấy làm bất ngờ, nhưng vẫn muốn xác minh lại. Lắng nghe ngữ khí của viên cảnh sát thì cô có thể thấy ông ta đang nhắc tới mẹ Diệp Vân Hương chứ không phải Diệp Vân Du.
“Đương nhiên là người đã sinh ra rồi. Cô cũng biết, mẹ cô là con gái cố đại tướng của chúng tôi.”
Dương Tịnh Hương khẽ gật đầu. Chuyện về nhà họ Diệp lại là một câu chuyện dài mà một lời khó lòng nói hết. Cô bất giác thở dài.
“Nếu nói về thông minh, mẹ tôi sao có thể bằng dì Vân Du cho được?”
Dương Tịnh Hương vốn không có cơ hội được mẹ nuôi dạy, bà đã mất sớm từ khi cô còn bế ngửa, người dạy cô là Diệp Vân Du, em gái của mẹ cô, cô cũng phải gọi một tiếng dì ruột. Về chuyện này mà khi ông ngoại còn sống vẫn luôn khen ngợi Diệp Vân Du biết hy sinh hạnh phúc của mình để giúp chị gái chăm sóc Dương Tịnh Hương. Cũng bởi điều này mà bản thân cô bao năm kính trọng và cảm kích bà ta. Nhưng bây giờ thấu đáo nghĩ lại, ngoại trừ cái chết của mẹ thì mọi chuyện sau đó đều được Diệp Vân Du tính toán cẩn thận cả.
“Diệp Vân Du cũng rất thông minh, còn biết ẩn nhẫn. Nhưng nếu so ra thì không bằng một góc của mẹ cô đâu. Cái không được của Diệp Vân Du chính là luôn cho rằng bản thân thông minh.”
Dương Tịnh Hương nhíu mày một cái, vị cảnh sát này thật sự khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác. Rốt cuộc ông ta là ai mà có thể nói tường tận về hai người phụ nữ nhà họ Diệp.
“Xem ra ông từng quen biết rất sâu với nhà họ Diệp chúng tôi?” Dương Tịnh Hương không ngần ngại mà hỏi.
“Cũng xem như vậy. Tôi thật lấy làm tiếc khi sau này nhà họ Diệp lại không còn ai nối nghiệp chính trường.”
“Ý ông là gia cảnh sa sút phải không?” Dương Tịnh Hương có phần châm biếm.
“Haha, cô thật biết đùa, tôi không có ý đó. Cô nói xem, ông ngoại cô là đại tướng, chỉ có một cô con gái và một người con trai, nhưng cậu cô lại không theo chính trị hay quân đội gì cả, có một người bố như vậy, có phải sớm đã thành danh hay không?”
Dương Tịnh Hương đúng là có một người cậu, nhưng cậu lại đam mê nhiếp ảnh, sớm đã bay nhảy đi nước khác. Cô có thể được coi trọng ở nhà họ Dương một phần là bởi ở cái đất Hàn Ninh này người nể trọng ông ngoại cô rất nhiều, vậy nên bố cô coi trọng cô, Tống Tử Phong cũng muốn mượn địa vị của cô cháu gái này trong lòng người khác để thuận lợi làm ăn. Vả lại, khi mẹ cô mất đi, gia tài hồi môn về nhà họ Dương cũng là của cô, chính là cổ phần trong công ty họ Dương, đấy là thứ mà họ nhắm tới.
Nhưng câu chuyện vị cảnh sát kia nói, lại ẩn ý một việc khác, Dương Tịnh Hương ngay lập tức phát giác bèn hỏi:
“Ông nói một người con gái là có ý gì?”
“Vậy là cô không biết?” Đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên. Thái độ rất thành thật chứ không hề có chút dối trá nào.
“Dạ không ạ.” Dương Tịnh Hương thực sự muốn biết thông tin này nên tỏ ra cực kỳ quan tâm.
“Haiz. Năm đó, Diệp Vân Du là con của một người lính hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, vì gia đình đó không còn một ai, ông ngoại cô mới đem về nhận làm con nuôi. Chuyện này những người trong ngành đều biết cả.”
Dương Tịnh Hương giật mình một cái. Đúng là chuyện này cô không hay biết gì, cũng không có ai từng nhắc qua với cô, kể cả khi ông ngoại còn sống.
“Cũng đúng thôi, có thể cô đại tướng lo lắng giữa cô và dì cô có khúc mắc nên mới để bà ấy giữ thân phận dì ruột chăm sóc nuôi dạy cô.” Người cảnh sát bổ sung thêm.
Dương Tịnh Hương kinh động trong lòng. Cô nhất thời chỉ biết nói:
“Vâng. Có lẽ thế.”
Thời gian sau đó rơi vào trầm tư. Cô đã từng chẳng nghi kỵ gì nhưng rồi người cô coi trọng như mẹ ruột lại đối xử từng chút tính toán với cô. Đời đúng là rất đáng cười.
“Tôi nói hơi nhiều rồi, cô nghỉ đi nhé. À, thỉnh thoảng cô ra ngoài mua này mua kia một chút để tạo vỏ bọc, nhưng lúc như thế hãy đi cùng tôi, tiền mặt đây.” Viên cảnh sát nói xong thì đưa cho Dương Tịnh Hương một ít tiền sau đó chậm rãi rời đi.
Thực ra chuyện về Diệp Vân Du và nhà họ Diệp, Dương Tịnh Hương cũng nghe để biết chứ không phiền muộn vì nó nữa. Bởi vì tình cảm của con người với nhau, huyết thống là một phần nhưng chân tình mới là thứ giữ được quan hệ bền lâu.
Dương Tịnh Hương cẩn thận kiểm tra thuốc cho Bạch Đình một lần nữa rồi kéo rèm lại, sau đó mới nằm nghỉ một lát. Nói là nghỉ nhưng cô vẫn phân vân về cái lá trà.
Lần này đối phương chính thức bộc lộ ý đồ muốn khai thác thông tin của mình. Dương Tịnh Hương hiểu rất rõ, đối phương cũng không khéo léo cho lắm. Cô nhẹ nói:
“Tôi chỉ là một người phụ nữ được bảo bọc, những chuyện đó tôi không biết một chút nào.”
Viên cảnh sát khẽ cười một cái, đôi mắt hình sợi chỉ lướt qua trên gương mặt cô. Ông ta nói:
“Cô rất giống mẹ cô, là một người phụ nữ thông minh.”
“Mẹ tôi? Ông đang nói ai?” Dương Tịnh Hương lấy làm bất ngờ, nhưng vẫn muốn xác minh lại. Lắng nghe ngữ khí của viên cảnh sát thì cô có thể thấy ông ta đang nhắc tới mẹ Diệp Vân Hương chứ không phải Diệp Vân Du.
“Đương nhiên là người đã sinh ra rồi. Cô cũng biết, mẹ cô là con gái cố đại tướng của chúng tôi.”
Dương Tịnh Hương khẽ gật đầu. Chuyện về nhà họ Diệp lại là một câu chuyện dài mà một lời khó lòng nói hết. Cô bất giác thở dài.
“Nếu nói về thông minh, mẹ tôi sao có thể bằng dì Vân Du cho được?”
Dương Tịnh Hương vốn không có cơ hội được mẹ nuôi dạy, bà đã mất sớm từ khi cô còn bế ngửa, người dạy cô là Diệp Vân Du, em gái của mẹ cô, cô cũng phải gọi một tiếng dì ruột. Về chuyện này mà khi ông ngoại còn sống vẫn luôn khen ngợi Diệp Vân Du biết hy sinh hạnh phúc của mình để giúp chị gái chăm sóc Dương Tịnh Hương. Cũng bởi điều này mà bản thân cô bao năm kính trọng và cảm kích bà ta. Nhưng bây giờ thấu đáo nghĩ lại, ngoại trừ cái chết của mẹ thì mọi chuyện sau đó đều được Diệp Vân Du tính toán cẩn thận cả.
“Diệp Vân Du cũng rất thông minh, còn biết ẩn nhẫn. Nhưng nếu so ra thì không bằng một góc của mẹ cô đâu. Cái không được của Diệp Vân Du chính là luôn cho rằng bản thân thông minh.”
Dương Tịnh Hương nhíu mày một cái, vị cảnh sát này thật sự khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác. Rốt cuộc ông ta là ai mà có thể nói tường tận về hai người phụ nữ nhà họ Diệp.
“Xem ra ông từng quen biết rất sâu với nhà họ Diệp chúng tôi?” Dương Tịnh Hương không ngần ngại mà hỏi.
“Cũng xem như vậy. Tôi thật lấy làm tiếc khi sau này nhà họ Diệp lại không còn ai nối nghiệp chính trường.”
“Ý ông là gia cảnh sa sút phải không?” Dương Tịnh Hương có phần châm biếm.
“Haha, cô thật biết đùa, tôi không có ý đó. Cô nói xem, ông ngoại cô là đại tướng, chỉ có một cô con gái và một người con trai, nhưng cậu cô lại không theo chính trị hay quân đội gì cả, có một người bố như vậy, có phải sớm đã thành danh hay không?”
Dương Tịnh Hương đúng là có một người cậu, nhưng cậu lại đam mê nhiếp ảnh, sớm đã bay nhảy đi nước khác. Cô có thể được coi trọng ở nhà họ Dương một phần là bởi ở cái đất Hàn Ninh này người nể trọng ông ngoại cô rất nhiều, vậy nên bố cô coi trọng cô, Tống Tử Phong cũng muốn mượn địa vị của cô cháu gái này trong lòng người khác để thuận lợi làm ăn. Vả lại, khi mẹ cô mất đi, gia tài hồi môn về nhà họ Dương cũng là của cô, chính là cổ phần trong công ty họ Dương, đấy là thứ mà họ nhắm tới.
Nhưng câu chuyện vị cảnh sát kia nói, lại ẩn ý một việc khác, Dương Tịnh Hương ngay lập tức phát giác bèn hỏi:
“Ông nói một người con gái là có ý gì?”
“Vậy là cô không biết?” Đối phương tỏ vẻ ngạc nhiên. Thái độ rất thành thật chứ không hề có chút dối trá nào.
“Dạ không ạ.” Dương Tịnh Hương thực sự muốn biết thông tin này nên tỏ ra cực kỳ quan tâm.
“Haiz. Năm đó, Diệp Vân Du là con của một người lính hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, vì gia đình đó không còn một ai, ông ngoại cô mới đem về nhận làm con nuôi. Chuyện này những người trong ngành đều biết cả.”
Dương Tịnh Hương giật mình một cái. Đúng là chuyện này cô không hay biết gì, cũng không có ai từng nhắc qua với cô, kể cả khi ông ngoại còn sống.
“Cũng đúng thôi, có thể cô đại tướng lo lắng giữa cô và dì cô có khúc mắc nên mới để bà ấy giữ thân phận dì ruột chăm sóc nuôi dạy cô.” Người cảnh sát bổ sung thêm.
Dương Tịnh Hương kinh động trong lòng. Cô nhất thời chỉ biết nói:
“Vâng. Có lẽ thế.”
Thời gian sau đó rơi vào trầm tư. Cô đã từng chẳng nghi kỵ gì nhưng rồi người cô coi trọng như mẹ ruột lại đối xử từng chút tính toán với cô. Đời đúng là rất đáng cười.
“Tôi nói hơi nhiều rồi, cô nghỉ đi nhé. À, thỉnh thoảng cô ra ngoài mua này mua kia một chút để tạo vỏ bọc, nhưng lúc như thế hãy đi cùng tôi, tiền mặt đây.” Viên cảnh sát nói xong thì đưa cho Dương Tịnh Hương một ít tiền sau đó chậm rãi rời đi.
Thực ra chuyện về Diệp Vân Du và nhà họ Diệp, Dương Tịnh Hương cũng nghe để biết chứ không phiền muộn vì nó nữa. Bởi vì tình cảm của con người với nhau, huyết thống là một phần nhưng chân tình mới là thứ giữ được quan hệ bền lâu.
Dương Tịnh Hương cẩn thận kiểm tra thuốc cho Bạch Đình một lần nữa rồi kéo rèm lại, sau đó mới nằm nghỉ một lát. Nói là nghỉ nhưng cô vẫn phân vân về cái lá trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.