Chương 10: Tiệc hóa trang
Linh Ann
07/09/2023
Nhiều ngày sau, Tịnh Hương vẫn giam mình trong phòng. Hàng ngày cô ngồi trước gương chăm chú nhìn vết thương trên mặt. Cô không biết là bản thân sợ mình xấu đi hay vì tuyệt vọng bởi nhiều thứ.
“Tối nay tôi sẽ đi dự tiệc, về muộn một chút. Em cứ ăn trước.” Vu Quân bất ngờ đi đến lên tiếng.
“Tôi có thể đi được không?” Tịnh Hương đột nhiên đề nghị. Thực tế cô đã nghe loáng thoáng về bữa tiệc này. Nó là tiệc hóa trang, cô có thể che đi vết thương trên mặt. Điều quan trọng là có khả năng Tống Tử Phong sẽ đến.
“Em muốn đi? Tại sao...?” Vu Quân nói lời lấp lửng. Đáy mắt ẩn chứa sự hoài nghi.
Qua tấm gương, Tịnh Hương nhíu mày. Cô quay hẳn người lại. Không chờ thêm liền nói:
“Tôi cũng cần hít thở thế giới ngoài kia.” Đôi mắt cô có chút tinh ranh, không ăn nhập lắm với lời nói mỉa mai ấy.
Vu Quân mím môi không nói gì. Nhưng thông qua biểu cảm ánh mắt thì có thể thấy tâm trạng của anh đang dao động, chẳng rõ vui buồn. Dương Tịnh Hương cơ bản không muốn bận tâm đến, cô chỉ cần đạt được mục đích.
“Thôi được. Nếu như em muốn đi thì tôi sẽ bảo Mộ Dung Lan cho người chuẩn bị cho em.” Vu Quân lên tiếng. Anh quay người đi đến chiếc bàn ăn nhỏ. Kể từ ngày bị thương Tịnh Hương ít xuất hiện ở bên ngoài, không muốn nhìn thấy người khác e dè khuôn mặt của cô.
Rất nhanh, buổi tối cũng tới. Trong phòng tiệc tại khách sạn sang trọng, không khí náo nhiệt vui vẻ. Mộ Dung Vu Quân nắm lấy tay Tịnh Hương bước tới. Lập tức cả hai thu hút mọi ánh nhìn.
“Trời ơi! Cậu Mộ Dung. Hôm nay cậu ấy đưa phụ nữ tới bữa tiệc sao?” Có tiếng kích động vang lên.
Trong tay Vu Quân, Dương Tịnh Hương quyến rũ, lôi cuốn trong một bộ đồ cao cấp, đuôi váy và phần ngực đính đá tinh tế. Chiếc mặt nạ hoa hồng đen được làm từ kim cương che đi nửa trên khuôn mặt và một bên má của Tịnh Hương. Không ai còn nhìn thấy vết sẹo chưa hồi phục của cô, ngược lại chiếc mặt nạ còn khiến cô trở nên thu hút, huyền bí hơn tất thảy. Nếu trót nhìn vào đó, khó ai có thể rời mắt đi được.
“Cô ấy đẹp quá!” Thanh âm tán thưởng vang lên ở mọi nơi, kèm vào đó là rất nhiều những dò đoán tò mò muốn biết thân phận thực sự của cô.
Tịnh Hương trước đây không phải là một người khoa trương, vì vậy cô ăn mặc cũng đơn giản khi ở bên cạnh Tống Tử Phong. Lúc này trên mặt cô có vết thương, nghe mấy lời khen đột nhiên có chút không tự nhiên. Vu Quân có thể cảm nhận thấy, anh cúi hẳn người, ghé vào tai cô:
“Đừng căng thẳng, có tôi ở đây bên cạnh em.”
Tịnh Hương giật mình. Nếu như lời nói đó là từ miệng Tống Tử Phong chắc cô đã sung sướng cười tươi bởi cảm giác được che chở. Nhưng đây lại là Vu Quân, cô chỉ đành cười trừ cho qua chuyện, đôi mắt kín đáo nhìn quanh như kiếm tìm hình dung ai đó.
“Nhìn cậu Mộ Dung có vẻ như rất dịu dàng với cô gái ấy. Tôi chưa từng thấy cậu ta đưa theo phụ nữ, càng chưa từng thấy cậu ta vì ai đó mà cúi người như vậy.”
Ở ngay gần bên phía Tịnh Hương đứng tiếng một quý bà lớn tuổi nhận định. Tịnh Hương chỉ thấy mỉa mai, không hề tự hào hay vui vẻ vì mình đang được rất nhiều người ngưỡng mộ.
“Kia là Tịnh Hương sao?” Ánh mắt từ phía xa chiếu thẳng vào người Dương Tịnh Hương. Ánh mắt mang theo sự kích động. Tống Tử Phong lẩm bẩm: “Đúng là Tịnh Hương, chắc chắn là cô ấy.”
Tống Tử Phong ngẩn ngơ hồi lâu. Hắn chưa bao giờ thấy Dương Tịnh Hương đẹp như vậy. Trước kia hắn ta chỉ thấy cô đẹp, khuôn mặt khiến trái tim người khác phải thổn thức. Nhưng mà hắn không ngờ được dáng người cũng có thể quyến rũ và mị hoặc đến như vậy. Đột nhiên Tử Phong không cam tâm khi để mất cô vào tay Vu Quân.
“Hừ...” Tống Tử Phong thở dài một cái.
Mà đúng lúc này Dương Tịnh Hương cũng ngước mắt nhìn lên, ngay lập tức, toàn thân cô kích động như bị điểm huyệt.
“Anh Tử Phong!” Tịnh Hương kêu lên, không kiểm soát nổi chính lời nói của mình.
Mộ Dung Vu Quân nhíu mày một cái. Ánh mắt từ dịu dàng chuyển sang sắc lạnh. Ngay lúc đó, Tịnh Hương nói khẽ:
“Tôi đi toilet một chút, sẽ quay lại ngay.”
Vừa nói, cô vừa buông tay Mộ Dung Vu Quân ra đã hấp tấp chạy về phía hành lang, hoàn toàn không bận tâm rằng đôi mắt Vu Quân đã trở nên đáng sợ thế nào.
“Cậu Mộ Dung! Thật lấy làm vinh hạnh cho chúng tôi!” Tiếng nói vang lên khiến mọi người đổ dồn về phía Vu Quân mà không còn chú ý tới Dương Tịnh Hương rời đi nữa.
Vu Quân liếc mắt về phía Đổng Đình Huy rồi vươn tay ra đón lấy cái bắt tay chào đón của đối phương.
“Xin chào ngài Đổng!” Vu Quân nhếch môi nói.
Rõ ràng địa vị của anh ở đây đến chủ tịch thành phố cũng phải kiêng nể. Sau phút xì xào ban đầu, mọi người bắt đầu kiêng dè anh. Có người còn khẽ nói với chính mình: “Quả nhiên, Mộ Dung Vu Quân không chỉ là một lời đồn.”
Lúc này Dương Tịnh Hương đã vòng ra phía sân sau. Cô vừa đi vừa nhìn quanh quẩn tìm kiếm.
“Tịnh Hương!” Đột ngột có tiếng gọi khẽ.
Dương Tịnh Hương giật mình quay lại. Tống Tử Phong tiến lại, trông khuôn mặt anh ta tiều tụy đi nhiều.
“Anh Tử Phong!” Tịnh Hương vui mừng chạy lại. Thấy bộ dạng gầy guộc, bơ phờ của Tử Phong cô không kìm được bật khóc.
“Em xin lỗi.”
Tống Tử Phong nhìn người con gái trước mặt. Hắn ta chậm rãi thăm dò đôi chút rồi trong lòng âm thầm vui sướng, bởi vì Tịnh Hương xem ra vẫn luôn một lòng một dạ với hắn.
“Em đừng tự dằn vặt bản thân. Tất cả mọi chuyện đều do tên Mộ Dung Vu Quân gây ra. Em biết đấy, nhà họ Tống...” Tống Tử Phong nói một lời lấp lửng. Chuyện nhà họ Tống đang chao đảo, gần như phá sản đã thành thông tin nóng hổi ở Hàn Ninh trong những ngày qua. Vừa nghe lòng Tịnh Hương dâng lên mặc cảm tội lỗi:
“Em xin lỗi, trước mắt chúng ta hãy cùng nhau bỏ trốn trước, sau rồi sẽ nghĩ cách giành lại, em không tin Mộ Dung Vu Quân có thể một tay che trời lâu như vậy.”
Tống Tử Phong đổi sắc mặt. Nhưng rất nhanh, hắn lại ôn hòa trở lại, đưa cho Tịnh Hương một ly nước, nói:
“Tịnh Hương, em biết đấy... Vu Quân rất hung tàn, nhà họ Tống đã bị như vậy, nếu lúc này chúng ta bỏ trốn, chuyện kinh khủng khác cũng có thể xảy ra. Anh...”
Tịnh Hương chỉ thấy lời Tống Tử Phong vô cùng khổ tâm. Cô rất thông cảm cho hắn. Nhưng cô chẳng thể biết rằng hắn vốn chẳng muốn rời đi. Hắn có mặt ở đây là để tìm một cơ hội đông sơn tái khởi. Cô đưa ly nước lên miệng uống, âm thầm suy nghĩ tính toán.
Chỉ thấy Tống Tử Phong nhìn theo cô nuốt nước xuống, đáy mắt đầy gian ý.
“Tối nay tôi sẽ đi dự tiệc, về muộn một chút. Em cứ ăn trước.” Vu Quân bất ngờ đi đến lên tiếng.
“Tôi có thể đi được không?” Tịnh Hương đột nhiên đề nghị. Thực tế cô đã nghe loáng thoáng về bữa tiệc này. Nó là tiệc hóa trang, cô có thể che đi vết thương trên mặt. Điều quan trọng là có khả năng Tống Tử Phong sẽ đến.
“Em muốn đi? Tại sao...?” Vu Quân nói lời lấp lửng. Đáy mắt ẩn chứa sự hoài nghi.
Qua tấm gương, Tịnh Hương nhíu mày. Cô quay hẳn người lại. Không chờ thêm liền nói:
“Tôi cũng cần hít thở thế giới ngoài kia.” Đôi mắt cô có chút tinh ranh, không ăn nhập lắm với lời nói mỉa mai ấy.
Vu Quân mím môi không nói gì. Nhưng thông qua biểu cảm ánh mắt thì có thể thấy tâm trạng của anh đang dao động, chẳng rõ vui buồn. Dương Tịnh Hương cơ bản không muốn bận tâm đến, cô chỉ cần đạt được mục đích.
“Thôi được. Nếu như em muốn đi thì tôi sẽ bảo Mộ Dung Lan cho người chuẩn bị cho em.” Vu Quân lên tiếng. Anh quay người đi đến chiếc bàn ăn nhỏ. Kể từ ngày bị thương Tịnh Hương ít xuất hiện ở bên ngoài, không muốn nhìn thấy người khác e dè khuôn mặt của cô.
Rất nhanh, buổi tối cũng tới. Trong phòng tiệc tại khách sạn sang trọng, không khí náo nhiệt vui vẻ. Mộ Dung Vu Quân nắm lấy tay Tịnh Hương bước tới. Lập tức cả hai thu hút mọi ánh nhìn.
“Trời ơi! Cậu Mộ Dung. Hôm nay cậu ấy đưa phụ nữ tới bữa tiệc sao?” Có tiếng kích động vang lên.
Trong tay Vu Quân, Dương Tịnh Hương quyến rũ, lôi cuốn trong một bộ đồ cao cấp, đuôi váy và phần ngực đính đá tinh tế. Chiếc mặt nạ hoa hồng đen được làm từ kim cương che đi nửa trên khuôn mặt và một bên má của Tịnh Hương. Không ai còn nhìn thấy vết sẹo chưa hồi phục của cô, ngược lại chiếc mặt nạ còn khiến cô trở nên thu hút, huyền bí hơn tất thảy. Nếu trót nhìn vào đó, khó ai có thể rời mắt đi được.
“Cô ấy đẹp quá!” Thanh âm tán thưởng vang lên ở mọi nơi, kèm vào đó là rất nhiều những dò đoán tò mò muốn biết thân phận thực sự của cô.
Tịnh Hương trước đây không phải là một người khoa trương, vì vậy cô ăn mặc cũng đơn giản khi ở bên cạnh Tống Tử Phong. Lúc này trên mặt cô có vết thương, nghe mấy lời khen đột nhiên có chút không tự nhiên. Vu Quân có thể cảm nhận thấy, anh cúi hẳn người, ghé vào tai cô:
“Đừng căng thẳng, có tôi ở đây bên cạnh em.”
Tịnh Hương giật mình. Nếu như lời nói đó là từ miệng Tống Tử Phong chắc cô đã sung sướng cười tươi bởi cảm giác được che chở. Nhưng đây lại là Vu Quân, cô chỉ đành cười trừ cho qua chuyện, đôi mắt kín đáo nhìn quanh như kiếm tìm hình dung ai đó.
“Nhìn cậu Mộ Dung có vẻ như rất dịu dàng với cô gái ấy. Tôi chưa từng thấy cậu ta đưa theo phụ nữ, càng chưa từng thấy cậu ta vì ai đó mà cúi người như vậy.”
Ở ngay gần bên phía Tịnh Hương đứng tiếng một quý bà lớn tuổi nhận định. Tịnh Hương chỉ thấy mỉa mai, không hề tự hào hay vui vẻ vì mình đang được rất nhiều người ngưỡng mộ.
“Kia là Tịnh Hương sao?” Ánh mắt từ phía xa chiếu thẳng vào người Dương Tịnh Hương. Ánh mắt mang theo sự kích động. Tống Tử Phong lẩm bẩm: “Đúng là Tịnh Hương, chắc chắn là cô ấy.”
Tống Tử Phong ngẩn ngơ hồi lâu. Hắn chưa bao giờ thấy Dương Tịnh Hương đẹp như vậy. Trước kia hắn ta chỉ thấy cô đẹp, khuôn mặt khiến trái tim người khác phải thổn thức. Nhưng mà hắn không ngờ được dáng người cũng có thể quyến rũ và mị hoặc đến như vậy. Đột nhiên Tử Phong không cam tâm khi để mất cô vào tay Vu Quân.
“Hừ...” Tống Tử Phong thở dài một cái.
Mà đúng lúc này Dương Tịnh Hương cũng ngước mắt nhìn lên, ngay lập tức, toàn thân cô kích động như bị điểm huyệt.
“Anh Tử Phong!” Tịnh Hương kêu lên, không kiểm soát nổi chính lời nói của mình.
Mộ Dung Vu Quân nhíu mày một cái. Ánh mắt từ dịu dàng chuyển sang sắc lạnh. Ngay lúc đó, Tịnh Hương nói khẽ:
“Tôi đi toilet một chút, sẽ quay lại ngay.”
Vừa nói, cô vừa buông tay Mộ Dung Vu Quân ra đã hấp tấp chạy về phía hành lang, hoàn toàn không bận tâm rằng đôi mắt Vu Quân đã trở nên đáng sợ thế nào.
“Cậu Mộ Dung! Thật lấy làm vinh hạnh cho chúng tôi!” Tiếng nói vang lên khiến mọi người đổ dồn về phía Vu Quân mà không còn chú ý tới Dương Tịnh Hương rời đi nữa.
Vu Quân liếc mắt về phía Đổng Đình Huy rồi vươn tay ra đón lấy cái bắt tay chào đón của đối phương.
“Xin chào ngài Đổng!” Vu Quân nhếch môi nói.
Rõ ràng địa vị của anh ở đây đến chủ tịch thành phố cũng phải kiêng nể. Sau phút xì xào ban đầu, mọi người bắt đầu kiêng dè anh. Có người còn khẽ nói với chính mình: “Quả nhiên, Mộ Dung Vu Quân không chỉ là một lời đồn.”
Lúc này Dương Tịnh Hương đã vòng ra phía sân sau. Cô vừa đi vừa nhìn quanh quẩn tìm kiếm.
“Tịnh Hương!” Đột ngột có tiếng gọi khẽ.
Dương Tịnh Hương giật mình quay lại. Tống Tử Phong tiến lại, trông khuôn mặt anh ta tiều tụy đi nhiều.
“Anh Tử Phong!” Tịnh Hương vui mừng chạy lại. Thấy bộ dạng gầy guộc, bơ phờ của Tử Phong cô không kìm được bật khóc.
“Em xin lỗi.”
Tống Tử Phong nhìn người con gái trước mặt. Hắn ta chậm rãi thăm dò đôi chút rồi trong lòng âm thầm vui sướng, bởi vì Tịnh Hương xem ra vẫn luôn một lòng một dạ với hắn.
“Em đừng tự dằn vặt bản thân. Tất cả mọi chuyện đều do tên Mộ Dung Vu Quân gây ra. Em biết đấy, nhà họ Tống...” Tống Tử Phong nói một lời lấp lửng. Chuyện nhà họ Tống đang chao đảo, gần như phá sản đã thành thông tin nóng hổi ở Hàn Ninh trong những ngày qua. Vừa nghe lòng Tịnh Hương dâng lên mặc cảm tội lỗi:
“Em xin lỗi, trước mắt chúng ta hãy cùng nhau bỏ trốn trước, sau rồi sẽ nghĩ cách giành lại, em không tin Mộ Dung Vu Quân có thể một tay che trời lâu như vậy.”
Tống Tử Phong đổi sắc mặt. Nhưng rất nhanh, hắn lại ôn hòa trở lại, đưa cho Tịnh Hương một ly nước, nói:
“Tịnh Hương, em biết đấy... Vu Quân rất hung tàn, nhà họ Tống đã bị như vậy, nếu lúc này chúng ta bỏ trốn, chuyện kinh khủng khác cũng có thể xảy ra. Anh...”
Tịnh Hương chỉ thấy lời Tống Tử Phong vô cùng khổ tâm. Cô rất thông cảm cho hắn. Nhưng cô chẳng thể biết rằng hắn vốn chẳng muốn rời đi. Hắn có mặt ở đây là để tìm một cơ hội đông sơn tái khởi. Cô đưa ly nước lên miệng uống, âm thầm suy nghĩ tính toán.
Chỉ thấy Tống Tử Phong nhìn theo cô nuốt nước xuống, đáy mắt đầy gian ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.