Độc Chiếm Thâm Tình Của Chú Nhỏ
Chương 18:
Vinh Cẩn
22/06/2024
Ánh mắt họ chạm nhau trong chốc lát, nhưng đối với Đường Ninh, thời gian như trôi chậm lại cả thế kỷ.
Khi còn là sinh viên đại học ở Bắc Kinh, cô đã từng tưởng tượng ra cảnh gặp lại Trình Hoài Thứ.
Nhưng không một viễn cảnh nào có thể tái hiện được khoảnh khắc này.
Năm năm.
Thời gian không dài cũng không ngắn, chỉ là sự trưởng thành sẽ thúc đẩy con người tiến về phía trước.
Không ai có thể mãi sống trong quá khứ.
Đường Ninh cũng vậy, đôi khi cô vẫn nghĩ về Trình Hoài Thứ, thậm chí liên tưởng đến việc liệu anh có đang làm nhiệm vụ không, có nguy hiểm không. Nhưng có một điều chắc chắn, cô chưa bao giờ từ bỏ con đường của mình.
Khi mới mười sáu mười bảy tuổi, ước mơ của cô là trở thành một người theo đuổi vinh quang.
Còn bây giờ, nếu không còn theo đuổi vinh quang nữa mà tự mình trở thành vinh quang, dường như cũng không tệ.
Sau khi thúc giục Đường Ninh xong, Tiểu Đổng, người thông báo chương trình của Đoàn biểu diễn, vừa nhìn thấy Trình Hoài Thứ lập tức nghiêm trang chào theo kiểu quân đội.
Tiểu Đổng khách sáo nói: "Thiếu tá Trình, sao lại rảnh rỗi đến hậu trường của chúng tôi vậy?"
Trình Hoài Thứ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lạnh và quần tây trong bộ quân phục thường ngày của Không quân.
Chiếc áo sơ mi thẳng tắp, vạt áo được nhét gọn gàng, khiến anh trông lạnh lùng và nghiêm nghị.
Hơn nữa, bờ vai của anh này rất đẹp, chỉ cần đứng ở đó cũng toát lên khí thế uy nghiêm.
Trình Hoài Thứ thản nhiên trả lời: "Chỉ đến xem thôi."
Khi nói lời này, khuôn mặt góc cạnh, biểu cảm không hề dễ gần hơn một chút nào trước sự thân thiện của Tiểu Đổng.
Nhóm biểu diễn đơn ca bài hát quân đội trước đó đã dỡ bỏ giá đỡ micro, sân khấu trống trải, để lại đủ không gian cho tiết mục múa đơn tiếp theo.
Đường Ninh nghe thấy tiếng thông báo, đưa tay sờ trán, vẫn còn nóng.
Không còn cách nào khác, đến lượt cô biểu diễn rồi, cho dù có như vịt bị đẩy lên giàn thì cũng phải biểu diễn trên sân khấu.
Cô đi lên từ cầu thang bên phải hậu trường, quay bóng lưng mỏng manh dễ vỡ về phía khán giả bên dưới.
Nhìn thấy Đường Ninh lên sân khấu, Trình Hoài Thứ nheo mắt lại, hờ hững hỏi: "Cô ấy đến Đoàn biểu diễn cho quân khu từ khi nào vậy?"
Tiểu Đổng vẫn còn mơ hồ: "Ai cơ?"
"Đường Ninh." Nói ra hai chữ này, chợt có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ùa về.
Sau khi mắt đã hồi phục, Trình Hoài Thứ đã xem bức ảnh chụp chung của hai người trong biệt thự.
Khi đó cô gái nhỏ có đôi mắt long lanh, má còn phúng phính ngây thơ, giờ đã trở nên gầy gò hơn.
Đặc biệt là khi mặc chiếc váy múa bằng vải mỏng, khung xương sau vai cũng có thể nhìn thấy mơ hồ.
Tiểu Đổng bừng tỉnh, giới thiệu: "Cô ấy à, mới đến Đoàn biểu diễn không lâu, tốt nghiệp Học viện Múa Bắc Kinh, nhảy đẹp lắm..."
Bỗng nhớ đến việc Trình Hoài Thứ hiếm khi chủ động hỏi thăm người trong Đoàn biểu diễn, Tiểu Đổng lau mồ hôi trên trán: "Cô ấy cũng là người mới, nếu có gì đắc tội với Thiếu tá Trình, mong anh đừng chấp nhặt nhé."
"Cô ấy không đắc tội với tôi." Trình Hoài Thứ nhướng mắt, đường nét lạnh nhạt, rồi rời khỏi hậu trường.
Sau khi Trình Hoài Thứ trở lại khán đài, Tiểu Đổng mới bàng hoàng hiểu ra, Đường Ninh đã không đắc tội với Trình Hoài Thứ, vậy chắc chắn Trình Hoài Thứ muốn nhờ người chăm sóc cô rồi.
Không ngờ cô gái nhỏ tuổi này trông ngây thơ vô hại như vậy, mà lại có gia thế sâu xa.
Trình Hoài Thứ trở về vị trí dành riêng cho mình, góc nhìn này có thể thấy rõ toàn cảnh sân khấu.
Trên sân khấu, nhạc cổ điển du dương như nước chảy róc rách, từng nốt nhạc tuôn trào.
Bộ trang phục múa của Đường Ninh tinh khiết không tì vết, theo từng động tác múa, eo cô mềm mại, vải mỏng mờ ảo, sự uyển chuyển trên sân khấu của cô có thể nói là vô cùng thành thạo.
Theo nhịp nhạc ngày càng nhanh, cô dần dần xoay người từ đằng sau ra đối mặt với khán giả bên dưới.
Những người lính nam bên dưới chăm chú theo dõi màn biểu diễn của cô, cho đến khi cô quay người, tiếng reo hò càng ngày càng lớn.
Ánh đèn tỏa sáng xung quanh cô, biến những động tác múa của Đường Ninh trong nháy mắt mang cảm giác tiên khí.
Ngồi bên cạnh Trình Hoài Thứ là một vài tân binh, không kìm được mà thì thầm bàn tán.
"Múa dẻo thật, tim sắp tan chảy mất rồi..."
"Cái eo đó chắc chỉ cần một tay là ôm trọn được--"
"Xinh quá, còn đẹp hơn cả Đoàn biểu diễn."
"......"
Cả đám tân binh này khi phấn khích lên là lời khen ngợi gì cũng tuôn ra hết, từng chữ từng chữ lọt vào tai anh.
Trình Hoài Thứ im lặng suốt, ánh mắt trong veo như mặt hồ, trông vô cùng thanh tâm quả dục.
Giữa chừng, có tân binh không kìm được, muốn trêu chọc Trình Hoài Thứ vài câu, nhưng bị người bên cạnh kéo lại, ra hiệu cho cậu ta đừng đâm đầu vào chỗ chết.
Nói tóm lại, bây giờ không khí xung quanh anh đang trầm lặng, nhưng nhìn vào là thấy không dễ chọc.
Màn cuối của "Lạc Thần" toàn là những động tác khó, cô gái nhỏ trên sân khấu không hề sợ hãi, váy dài màu nhạt tung bay, kiên trì chịu đựng cơn sốt đang dày vò.
Trình Hoài Thứ chạm đầu lưỡi lên hàm trên, cười thích thú.
Không ngờ, cô gái nhỏ trong ký ức chỉ biết gọi anh là "chú nhỏ xấu xa" một cách ngọt ngào, năm năm không gặp, sự nhanh nhựn và tươi tắn trên người cô vẫn còn.
Một khúc nhạc kết thúc, Đường Ninh tạo dáng ở tư thế nghiêng người sang một bên, ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, quả thực trắng đến mức chói mắt.
Điệu múa này không hề sai một chút nào, là lần Đường Ninh nhảy ưng ý nhất kể từ khi luyện tập.
Chỉ là vừa nhảy xong, cảm giác nóng rát trong dạ dày càng rõ ràng hơn.
Đường Ninh vội vàng quay người xuống sân khấu, vẫn còn sốt, mặt cô đỏ bừng, trán cũng đầy mồ hôi.
Cô lấy một chai nước khoáng ở chỗ cung cấp, ừng ực uống hai ngụm nhỏ, cuối cùng cảm giác khô miệng cũng được giảm bớt.
Sau đó, Đường Ninh ở lại hậu trường nghỉ ngơi, cũng không lo lắng sẽ có tình huống khẩn cấp gì thay đổi tiếp theo, nên cô hoàn toàn không để tâm đến chuyện bị đổi vị trí tiết mục đột xuất này.
Hạ Đào đưa cho cô hai tờ khăn giấy, bĩu môi nói: "Ninh Ninh, lúc cậu mới lên sân khấu, tớ mới biết là Tần Tiêu Tiêu đã đổi vị trí ra sân của cậu với cô ta."
Đường Ninh nhận lấy khăn giấy nói lời cảm ơn, cẩn thận lau những giọt mồ hôi rơi trên má.
Tần Tiêu Tiêu là con gái của cô giáo dạy múa cấp ba của cô, Tần Ngọc Chân, Tần Ngọc Chân rất nghiêm khắc với học sinh, nhưng lại nuôi dạy cô con gái thừa kế sự nghiệp của mình rất nuông chiều.
Nghe nói mới vào Đoàn biểu diễn, cô ta đã nhiều lần được đối xử đặc biệt, Hạ Đào rất không ưa phong cách làm việc của Tần Tiêu Tiêu.
Đường Ninh khẽ ho vài tiếng, nhìn thấy hậu trường đông đúc, ra ra vào vào, kéo cô ấy ra ngoài nói chuyện: "Tiểu Hạ... Tại sao Tần Tiêu Tiêu lại muốn đổi vị trí đột xuất vậy?"
"Còn vì sao nữa?" Hạ Đào khó chịu nói: "Để được biểu diễn ở vị trí kết thúc chứ sao, bên dưới có nhiều người chưa kết hôn, chưa có bạn gái như vậy, cô ta phải câu được một người chứ."
"À đúng rồi, nghe nói trước khi đến đây, cô ta hình như đã có đối tượng rồi."
Hạ Đào nhớ lại: "Hình như là Thiếu tá Trình ở Sư đoàn không quân ở đây thì phải, anh ấy đang ngồi dưới kia kìa, người bên vai có hai vạch và một sao."
Mí mắt Đường Ninh giật khẽ nghĩ thầm đúng là oan gia ngõ hẹp, tối nay sao mà chuyện gì cũng không thoát khỏi ba chữ "Trình Hoài Thứ" này được.
......
Sau tiết mục múa đơn của Đường Ninh, tiết mục hợp xướng tiếp theo có vẻ kém hấp dẫn hơn nhiều.
Mãi đến tiết mục múa cuối cùng của Tần Tiêu Tiêu, bầu không khí bên dưới mới trở nên sôi nổi hơn một chút.
Hai tân binh bên cạnh Trình Hoài Thứ lại bắt đầu bình luận về điệu múa cổ điển dưới góc nhìn của những anh.
"Xinh thì xinh, nhưng không có hấp dẫn như tiết mục múa trước."
"Xem xong tiết mục này có lẽ sẽ quên ngay, còn tiết mục trước thì tôi đoán tối nay có thể nằm mơ thấy được ấy..."
"Cậu bị mộng xuân à--"
Màn biểu diễn của Tần Tiêu Tiêu kết thúc, toàn bộ buổi biểu diễn của Đoàn biểu diễn chính thức khép lại.
Trình Hoài Thứ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngẩng cằm, nói câu đầu tiên kể từ khi bắt đầu buổi biểu diễn tối nay: "Hai người chạy vòng quanh sân vận động tối nay, Mạnh Á Tùng sẽ đếm cho."
Tuy nghi ngờ nhưng hai tân binh vẫn nghiến răng trả lời rõ.
Dù sao thì trong quân đội, chỉ có tuân lệnh, không có lý do.
Đợi đến khi Trình Hoài Thứ đi xa, hai người mới nhìn nhau, đưa ra một kết luận——
Tối nay tâm trạng đội trưởng Trình của họ không tốt.
Cho nên chỉ có thể tự trêu chọc nhau, ngoài việc tự nhận mình xui xẻo ra thì không còn gì để nói.
Buổi biểu diễn tối nay kết thúc, mọi người trong Đoàn biểu diễn vẫn đang ở hậu trường dọn dẹp đồ đạc.
Tần Tiêu Tiêu không thay trang phục múa, mặc vội một chiếc áo khoác dạ rồi vội vàng chặn anh trước mặt lại.
Cô ta có khuôn mặt xinh xắn, muốn nói gì đó lại thôi, tự cho rằng không có anh nào cô ta theo đuổi mà không đổ gục cô ta.
Trình Hoài Thứ hơi nhướng mày, chờ cô ta mở lời xem rốt cuộc có chuyện gì.
Tần Tiêu Tiêu trước khi đến đã tìm hiểu rõ về Trình Hoài Thứ.
Hiện giữ chức vụ Đội trưởng Đội xung kích nhảy dù, 28 tuổi đã lên chức Thiếu tá, từng giành được rất nhiều huy chương danh dự trong các cuộc thi võ thuật ở nước ngoài, là quân nhân Trung Quốc duy nhất giành được huy chương như vậy năm đó.
"Nghe nói Thiếu tá Trình vẫn còn độc thân, không biết sắp tới có ý định yêu đương hay kết hôn không?" Tần Tiêu Tiêu nở một nụ cười thăm dò, cố tình vén tóc ra sau tai.
"Xin lỗi." Ánh mắt của Trình Hoài Thứ lạnh như dao, chỉ cần liếc nhìn qua cũng đủ khiến người ta run rẩy.
Anh lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú."
Nói xong, anh rời đi không chút lưu luyến, vắt chiếc áo khoác quân phục màu xanh ngang tay.
Câu nói "không hứng thú" của Trình Hoài Thứ rất đáng để suy ngẫm.
Không biết là không hứng thú với chuyện yêu đương kết hôn, hay là không hứng thú với cô ta?
Hoặc là cả hai?
Tần Tiêu Tiêu ngây người tại chỗ, vừa tức giận vừa tủi thân, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.
Hạ Đào đi ra từ hậu trường đã chứng kiến mọi chuyện, chạy về kể cho Đường Ninh cảnh tượng cô ấy nhìn thấy, giọng điệu đầy hả hê.
Cô cũng có thể thấy được cái ngày mà Tần Tiêu Tiêu thất bại.
Hạ Đào không tiếc lời khen ngợi: "Xem ra Thiếu tá Trình này đúng là một anh chàng thẳng thắn, chuyên gia nhận diện trà xanh, không biết sau này cô gái nào mới có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy..."
Nghe đến đây, Đường Ninh có chút ngẩn người, rồi hít thở thật sâu cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Đúng vậy, Trình Hoài Thứ tìm ai để yêu đương, kết hôn thì liên quan gì đến cô chứ?!
Những người trong đoàn biểu diễn thò đầu vào hậu trường, hét lên: "Đường Ninh, có người tìm."
Hạ Đào huých tay vào eo cô, cười toe toét nói: "Cơ hội đến rồi, tớ đi trước nhé."
Đường Ninh thấy trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, hé miệng nhưng cuối cùng không nói ra lời nào để níu kéo Hạ Đào đi cùng mình.
Lúc này, buổi biểu diễn thăm hỏi đã kết thúc, từng nhóm tân binh rủ nhau ra sân bóng rổ để thư giãn, vừa trẻ trung vừa nhiệt huyết.
Cô đã thay chiêc váy múa tay dài mặc khi biểu diễn ra, mặc chiếc áo khoác dài đến đầu gối, nhưng vẫn không chống chọi nổi cái lạnh.
Vừa bước ra khỏi phòng biểu diễn, từng luồng hơi lạnh như muốn xuyên qua quần áo mà tấn công vào đôi chân của cô.
Đường Ninh rùng mình, lại bấu chặt vào dây đeo ba lô để giảm bớt sự khó chịu của cơ thể.
"Đường Ninh." Giọng nói của anh phía sau chồng lên giọng nói trong ký ức.
Tâm trí cô rối bời, điều đầu tiên nghĩ đến là trốn tránh.
Vì vậy, trên quãng đường tiếp theo, Đường Ninh cứ giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu loanh quanh đi về phía trước.
Nhưng cô không quen thuộc với nơi này, nên vô tình đã đi vào một hành lang không có người.
Trình Hoài Thứ bước dài, rõ ràng có thể vòng ra phía trước chặn đường cô, nhưng lại kiên nhẫn đi theo từng bước chân của cô.
Tất nhiên anh biết, cô gái nhỏ không thể nào không nghe thấy tiếng mình gọi, mà không hiểu vì lý do gì lại trốn tránh anh.
Đường Ninh cảm thấy mình lạc đường rồi, dừng bước chân lại tại chỗ.
Phía sau, Trình Hoài Thứ một tay đút túi, cười khẽ rất lưu manh.
Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, không chút do dự đẩy cô vào tường.
Tư thế này có hơi khó xử.
Trình Hoài Thứ cao hơn cô rất nhiều, bóng tối bao trùm xuống, che khuất ánh sáng duy nhất trước mắt cô.
Còn đôi tay cô thì bị anh giữ ngược ra sau đầu, sức mạnh giữa nam và nữ quá chênh lệch, chỉ cần anh dùng một tay là có thể khiến cô không thể nhúc nhích.
Đường Ninh hoảng hốt, không dám thở mạnh, càng không có dũng khí nhìn thẳng vào Trình Hoài Thứ.
Cô cúi thấp đầu, trông như một nai con bị dọa sợ.
Không biết tại sao, Trình Hoài Thứ chợt nhớ đến lời nhận xét của hai tân binh bên cạnh anh khi xem biểu diễn, đại loại như "tim đập như muốn nhảy ra ngoài": "eo chỉ cần một tay là có thể ôm trọn"...
Anh đột nhiên trở nên bồn chồn.
Thấy cô muốn vùng vẫy, Trình Hoài Thứ thậm chí không cho cô cơ hội.
Lồng ngực anh khẽ rung lên, yết hầu chuyển động: "Lớn rồi, không nghe lời chú nữa à?"
Ánh mắt của anh như hắc thạch, chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến người ta rơi vào vực sâu, chìm đắm trong đó.
Đường Ninh chỉ có thể dùng kế hoãn binh, nhỏ giọng phản đối: "Chú bóp cháu đau..."
Quả nhiên, Trình Hoài Thứ nghe thấy cô kêu đau, không chút do dự mà buông tay.
Cuối cùng cũng có thể cử động tay, Đường Ninh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lùi về phía sau mấy bước.
Cô cụp mắt nói dối: "Xin lỗi, vừa nãy cháu không nghe thấy."
Trình Hoài Thứ hứng thú hỏi: "Bạn học nhỏ, gặp người lớn không chào à?"
Anh lưng thẳng tắp, giọng điệu nhẹ nhàng, sự kết hợp giữa hai thái cực này lại vô tình quyến rũ người khác.
Khi còn là sinh viên đại học ở Bắc Kinh, cô đã từng tưởng tượng ra cảnh gặp lại Trình Hoài Thứ.
Nhưng không một viễn cảnh nào có thể tái hiện được khoảnh khắc này.
Năm năm.
Thời gian không dài cũng không ngắn, chỉ là sự trưởng thành sẽ thúc đẩy con người tiến về phía trước.
Không ai có thể mãi sống trong quá khứ.
Đường Ninh cũng vậy, đôi khi cô vẫn nghĩ về Trình Hoài Thứ, thậm chí liên tưởng đến việc liệu anh có đang làm nhiệm vụ không, có nguy hiểm không. Nhưng có một điều chắc chắn, cô chưa bao giờ từ bỏ con đường của mình.
Khi mới mười sáu mười bảy tuổi, ước mơ của cô là trở thành một người theo đuổi vinh quang.
Còn bây giờ, nếu không còn theo đuổi vinh quang nữa mà tự mình trở thành vinh quang, dường như cũng không tệ.
Sau khi thúc giục Đường Ninh xong, Tiểu Đổng, người thông báo chương trình của Đoàn biểu diễn, vừa nhìn thấy Trình Hoài Thứ lập tức nghiêm trang chào theo kiểu quân đội.
Tiểu Đổng khách sáo nói: "Thiếu tá Trình, sao lại rảnh rỗi đến hậu trường của chúng tôi vậy?"
Trình Hoài Thứ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lạnh và quần tây trong bộ quân phục thường ngày của Không quân.
Chiếc áo sơ mi thẳng tắp, vạt áo được nhét gọn gàng, khiến anh trông lạnh lùng và nghiêm nghị.
Hơn nữa, bờ vai của anh này rất đẹp, chỉ cần đứng ở đó cũng toát lên khí thế uy nghiêm.
Trình Hoài Thứ thản nhiên trả lời: "Chỉ đến xem thôi."
Khi nói lời này, khuôn mặt góc cạnh, biểu cảm không hề dễ gần hơn một chút nào trước sự thân thiện của Tiểu Đổng.
Nhóm biểu diễn đơn ca bài hát quân đội trước đó đã dỡ bỏ giá đỡ micro, sân khấu trống trải, để lại đủ không gian cho tiết mục múa đơn tiếp theo.
Đường Ninh nghe thấy tiếng thông báo, đưa tay sờ trán, vẫn còn nóng.
Không còn cách nào khác, đến lượt cô biểu diễn rồi, cho dù có như vịt bị đẩy lên giàn thì cũng phải biểu diễn trên sân khấu.
Cô đi lên từ cầu thang bên phải hậu trường, quay bóng lưng mỏng manh dễ vỡ về phía khán giả bên dưới.
Nhìn thấy Đường Ninh lên sân khấu, Trình Hoài Thứ nheo mắt lại, hờ hững hỏi: "Cô ấy đến Đoàn biểu diễn cho quân khu từ khi nào vậy?"
Tiểu Đổng vẫn còn mơ hồ: "Ai cơ?"
"Đường Ninh." Nói ra hai chữ này, chợt có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ùa về.
Sau khi mắt đã hồi phục, Trình Hoài Thứ đã xem bức ảnh chụp chung của hai người trong biệt thự.
Khi đó cô gái nhỏ có đôi mắt long lanh, má còn phúng phính ngây thơ, giờ đã trở nên gầy gò hơn.
Đặc biệt là khi mặc chiếc váy múa bằng vải mỏng, khung xương sau vai cũng có thể nhìn thấy mơ hồ.
Tiểu Đổng bừng tỉnh, giới thiệu: "Cô ấy à, mới đến Đoàn biểu diễn không lâu, tốt nghiệp Học viện Múa Bắc Kinh, nhảy đẹp lắm..."
Bỗng nhớ đến việc Trình Hoài Thứ hiếm khi chủ động hỏi thăm người trong Đoàn biểu diễn, Tiểu Đổng lau mồ hôi trên trán: "Cô ấy cũng là người mới, nếu có gì đắc tội với Thiếu tá Trình, mong anh đừng chấp nhặt nhé."
"Cô ấy không đắc tội với tôi." Trình Hoài Thứ nhướng mắt, đường nét lạnh nhạt, rồi rời khỏi hậu trường.
Sau khi Trình Hoài Thứ trở lại khán đài, Tiểu Đổng mới bàng hoàng hiểu ra, Đường Ninh đã không đắc tội với Trình Hoài Thứ, vậy chắc chắn Trình Hoài Thứ muốn nhờ người chăm sóc cô rồi.
Không ngờ cô gái nhỏ tuổi này trông ngây thơ vô hại như vậy, mà lại có gia thế sâu xa.
Trình Hoài Thứ trở về vị trí dành riêng cho mình, góc nhìn này có thể thấy rõ toàn cảnh sân khấu.
Trên sân khấu, nhạc cổ điển du dương như nước chảy róc rách, từng nốt nhạc tuôn trào.
Bộ trang phục múa của Đường Ninh tinh khiết không tì vết, theo từng động tác múa, eo cô mềm mại, vải mỏng mờ ảo, sự uyển chuyển trên sân khấu của cô có thể nói là vô cùng thành thạo.
Theo nhịp nhạc ngày càng nhanh, cô dần dần xoay người từ đằng sau ra đối mặt với khán giả bên dưới.
Những người lính nam bên dưới chăm chú theo dõi màn biểu diễn của cô, cho đến khi cô quay người, tiếng reo hò càng ngày càng lớn.
Ánh đèn tỏa sáng xung quanh cô, biến những động tác múa của Đường Ninh trong nháy mắt mang cảm giác tiên khí.
Ngồi bên cạnh Trình Hoài Thứ là một vài tân binh, không kìm được mà thì thầm bàn tán.
"Múa dẻo thật, tim sắp tan chảy mất rồi..."
"Cái eo đó chắc chỉ cần một tay là ôm trọn được--"
"Xinh quá, còn đẹp hơn cả Đoàn biểu diễn."
"......"
Cả đám tân binh này khi phấn khích lên là lời khen ngợi gì cũng tuôn ra hết, từng chữ từng chữ lọt vào tai anh.
Trình Hoài Thứ im lặng suốt, ánh mắt trong veo như mặt hồ, trông vô cùng thanh tâm quả dục.
Giữa chừng, có tân binh không kìm được, muốn trêu chọc Trình Hoài Thứ vài câu, nhưng bị người bên cạnh kéo lại, ra hiệu cho cậu ta đừng đâm đầu vào chỗ chết.
Nói tóm lại, bây giờ không khí xung quanh anh đang trầm lặng, nhưng nhìn vào là thấy không dễ chọc.
Màn cuối của "Lạc Thần" toàn là những động tác khó, cô gái nhỏ trên sân khấu không hề sợ hãi, váy dài màu nhạt tung bay, kiên trì chịu đựng cơn sốt đang dày vò.
Trình Hoài Thứ chạm đầu lưỡi lên hàm trên, cười thích thú.
Không ngờ, cô gái nhỏ trong ký ức chỉ biết gọi anh là "chú nhỏ xấu xa" một cách ngọt ngào, năm năm không gặp, sự nhanh nhựn và tươi tắn trên người cô vẫn còn.
Một khúc nhạc kết thúc, Đường Ninh tạo dáng ở tư thế nghiêng người sang một bên, ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, quả thực trắng đến mức chói mắt.
Điệu múa này không hề sai một chút nào, là lần Đường Ninh nhảy ưng ý nhất kể từ khi luyện tập.
Chỉ là vừa nhảy xong, cảm giác nóng rát trong dạ dày càng rõ ràng hơn.
Đường Ninh vội vàng quay người xuống sân khấu, vẫn còn sốt, mặt cô đỏ bừng, trán cũng đầy mồ hôi.
Cô lấy một chai nước khoáng ở chỗ cung cấp, ừng ực uống hai ngụm nhỏ, cuối cùng cảm giác khô miệng cũng được giảm bớt.
Sau đó, Đường Ninh ở lại hậu trường nghỉ ngơi, cũng không lo lắng sẽ có tình huống khẩn cấp gì thay đổi tiếp theo, nên cô hoàn toàn không để tâm đến chuyện bị đổi vị trí tiết mục đột xuất này.
Hạ Đào đưa cho cô hai tờ khăn giấy, bĩu môi nói: "Ninh Ninh, lúc cậu mới lên sân khấu, tớ mới biết là Tần Tiêu Tiêu đã đổi vị trí ra sân của cậu với cô ta."
Đường Ninh nhận lấy khăn giấy nói lời cảm ơn, cẩn thận lau những giọt mồ hôi rơi trên má.
Tần Tiêu Tiêu là con gái của cô giáo dạy múa cấp ba của cô, Tần Ngọc Chân, Tần Ngọc Chân rất nghiêm khắc với học sinh, nhưng lại nuôi dạy cô con gái thừa kế sự nghiệp của mình rất nuông chiều.
Nghe nói mới vào Đoàn biểu diễn, cô ta đã nhiều lần được đối xử đặc biệt, Hạ Đào rất không ưa phong cách làm việc của Tần Tiêu Tiêu.
Đường Ninh khẽ ho vài tiếng, nhìn thấy hậu trường đông đúc, ra ra vào vào, kéo cô ấy ra ngoài nói chuyện: "Tiểu Hạ... Tại sao Tần Tiêu Tiêu lại muốn đổi vị trí đột xuất vậy?"
"Còn vì sao nữa?" Hạ Đào khó chịu nói: "Để được biểu diễn ở vị trí kết thúc chứ sao, bên dưới có nhiều người chưa kết hôn, chưa có bạn gái như vậy, cô ta phải câu được một người chứ."
"À đúng rồi, nghe nói trước khi đến đây, cô ta hình như đã có đối tượng rồi."
Hạ Đào nhớ lại: "Hình như là Thiếu tá Trình ở Sư đoàn không quân ở đây thì phải, anh ấy đang ngồi dưới kia kìa, người bên vai có hai vạch và một sao."
Mí mắt Đường Ninh giật khẽ nghĩ thầm đúng là oan gia ngõ hẹp, tối nay sao mà chuyện gì cũng không thoát khỏi ba chữ "Trình Hoài Thứ" này được.
......
Sau tiết mục múa đơn của Đường Ninh, tiết mục hợp xướng tiếp theo có vẻ kém hấp dẫn hơn nhiều.
Mãi đến tiết mục múa cuối cùng của Tần Tiêu Tiêu, bầu không khí bên dưới mới trở nên sôi nổi hơn một chút.
Hai tân binh bên cạnh Trình Hoài Thứ lại bắt đầu bình luận về điệu múa cổ điển dưới góc nhìn của những anh.
"Xinh thì xinh, nhưng không có hấp dẫn như tiết mục múa trước."
"Xem xong tiết mục này có lẽ sẽ quên ngay, còn tiết mục trước thì tôi đoán tối nay có thể nằm mơ thấy được ấy..."
"Cậu bị mộng xuân à--"
Màn biểu diễn của Tần Tiêu Tiêu kết thúc, toàn bộ buổi biểu diễn của Đoàn biểu diễn chính thức khép lại.
Trình Hoài Thứ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngẩng cằm, nói câu đầu tiên kể từ khi bắt đầu buổi biểu diễn tối nay: "Hai người chạy vòng quanh sân vận động tối nay, Mạnh Á Tùng sẽ đếm cho."
Tuy nghi ngờ nhưng hai tân binh vẫn nghiến răng trả lời rõ.
Dù sao thì trong quân đội, chỉ có tuân lệnh, không có lý do.
Đợi đến khi Trình Hoài Thứ đi xa, hai người mới nhìn nhau, đưa ra một kết luận——
Tối nay tâm trạng đội trưởng Trình của họ không tốt.
Cho nên chỉ có thể tự trêu chọc nhau, ngoài việc tự nhận mình xui xẻo ra thì không còn gì để nói.
Buổi biểu diễn tối nay kết thúc, mọi người trong Đoàn biểu diễn vẫn đang ở hậu trường dọn dẹp đồ đạc.
Tần Tiêu Tiêu không thay trang phục múa, mặc vội một chiếc áo khoác dạ rồi vội vàng chặn anh trước mặt lại.
Cô ta có khuôn mặt xinh xắn, muốn nói gì đó lại thôi, tự cho rằng không có anh nào cô ta theo đuổi mà không đổ gục cô ta.
Trình Hoài Thứ hơi nhướng mày, chờ cô ta mở lời xem rốt cuộc có chuyện gì.
Tần Tiêu Tiêu trước khi đến đã tìm hiểu rõ về Trình Hoài Thứ.
Hiện giữ chức vụ Đội trưởng Đội xung kích nhảy dù, 28 tuổi đã lên chức Thiếu tá, từng giành được rất nhiều huy chương danh dự trong các cuộc thi võ thuật ở nước ngoài, là quân nhân Trung Quốc duy nhất giành được huy chương như vậy năm đó.
"Nghe nói Thiếu tá Trình vẫn còn độc thân, không biết sắp tới có ý định yêu đương hay kết hôn không?" Tần Tiêu Tiêu nở một nụ cười thăm dò, cố tình vén tóc ra sau tai.
"Xin lỗi." Ánh mắt của Trình Hoài Thứ lạnh như dao, chỉ cần liếc nhìn qua cũng đủ khiến người ta run rẩy.
Anh lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú."
Nói xong, anh rời đi không chút lưu luyến, vắt chiếc áo khoác quân phục màu xanh ngang tay.
Câu nói "không hứng thú" của Trình Hoài Thứ rất đáng để suy ngẫm.
Không biết là không hứng thú với chuyện yêu đương kết hôn, hay là không hứng thú với cô ta?
Hoặc là cả hai?
Tần Tiêu Tiêu ngây người tại chỗ, vừa tức giận vừa tủi thân, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.
Hạ Đào đi ra từ hậu trường đã chứng kiến mọi chuyện, chạy về kể cho Đường Ninh cảnh tượng cô ấy nhìn thấy, giọng điệu đầy hả hê.
Cô cũng có thể thấy được cái ngày mà Tần Tiêu Tiêu thất bại.
Hạ Đào không tiếc lời khen ngợi: "Xem ra Thiếu tá Trình này đúng là một anh chàng thẳng thắn, chuyên gia nhận diện trà xanh, không biết sau này cô gái nào mới có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy..."
Nghe đến đây, Đường Ninh có chút ngẩn người, rồi hít thở thật sâu cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Đúng vậy, Trình Hoài Thứ tìm ai để yêu đương, kết hôn thì liên quan gì đến cô chứ?!
Những người trong đoàn biểu diễn thò đầu vào hậu trường, hét lên: "Đường Ninh, có người tìm."
Hạ Đào huých tay vào eo cô, cười toe toét nói: "Cơ hội đến rồi, tớ đi trước nhé."
Đường Ninh thấy trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, hé miệng nhưng cuối cùng không nói ra lời nào để níu kéo Hạ Đào đi cùng mình.
Lúc này, buổi biểu diễn thăm hỏi đã kết thúc, từng nhóm tân binh rủ nhau ra sân bóng rổ để thư giãn, vừa trẻ trung vừa nhiệt huyết.
Cô đã thay chiêc váy múa tay dài mặc khi biểu diễn ra, mặc chiếc áo khoác dài đến đầu gối, nhưng vẫn không chống chọi nổi cái lạnh.
Vừa bước ra khỏi phòng biểu diễn, từng luồng hơi lạnh như muốn xuyên qua quần áo mà tấn công vào đôi chân của cô.
Đường Ninh rùng mình, lại bấu chặt vào dây đeo ba lô để giảm bớt sự khó chịu của cơ thể.
"Đường Ninh." Giọng nói của anh phía sau chồng lên giọng nói trong ký ức.
Tâm trí cô rối bời, điều đầu tiên nghĩ đến là trốn tránh.
Vì vậy, trên quãng đường tiếp theo, Đường Ninh cứ giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu loanh quanh đi về phía trước.
Nhưng cô không quen thuộc với nơi này, nên vô tình đã đi vào một hành lang không có người.
Trình Hoài Thứ bước dài, rõ ràng có thể vòng ra phía trước chặn đường cô, nhưng lại kiên nhẫn đi theo từng bước chân của cô.
Tất nhiên anh biết, cô gái nhỏ không thể nào không nghe thấy tiếng mình gọi, mà không hiểu vì lý do gì lại trốn tránh anh.
Đường Ninh cảm thấy mình lạc đường rồi, dừng bước chân lại tại chỗ.
Phía sau, Trình Hoài Thứ một tay đút túi, cười khẽ rất lưu manh.
Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, không chút do dự đẩy cô vào tường.
Tư thế này có hơi khó xử.
Trình Hoài Thứ cao hơn cô rất nhiều, bóng tối bao trùm xuống, che khuất ánh sáng duy nhất trước mắt cô.
Còn đôi tay cô thì bị anh giữ ngược ra sau đầu, sức mạnh giữa nam và nữ quá chênh lệch, chỉ cần anh dùng một tay là có thể khiến cô không thể nhúc nhích.
Đường Ninh hoảng hốt, không dám thở mạnh, càng không có dũng khí nhìn thẳng vào Trình Hoài Thứ.
Cô cúi thấp đầu, trông như một nai con bị dọa sợ.
Không biết tại sao, Trình Hoài Thứ chợt nhớ đến lời nhận xét của hai tân binh bên cạnh anh khi xem biểu diễn, đại loại như "tim đập như muốn nhảy ra ngoài": "eo chỉ cần một tay là có thể ôm trọn"...
Anh đột nhiên trở nên bồn chồn.
Thấy cô muốn vùng vẫy, Trình Hoài Thứ thậm chí không cho cô cơ hội.
Lồng ngực anh khẽ rung lên, yết hầu chuyển động: "Lớn rồi, không nghe lời chú nữa à?"
Ánh mắt của anh như hắc thạch, chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến người ta rơi vào vực sâu, chìm đắm trong đó.
Đường Ninh chỉ có thể dùng kế hoãn binh, nhỏ giọng phản đối: "Chú bóp cháu đau..."
Quả nhiên, Trình Hoài Thứ nghe thấy cô kêu đau, không chút do dự mà buông tay.
Cuối cùng cũng có thể cử động tay, Đường Ninh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lùi về phía sau mấy bước.
Cô cụp mắt nói dối: "Xin lỗi, vừa nãy cháu không nghe thấy."
Trình Hoài Thứ hứng thú hỏi: "Bạn học nhỏ, gặp người lớn không chào à?"
Anh lưng thẳng tắp, giọng điệu nhẹ nhàng, sự kết hợp giữa hai thái cực này lại vô tình quyến rũ người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.