Độc Chiếm Tiểu Thư

Chương 65: Kẻ Cô Đơn

Mây

16/10/2021

Bữa tối kết thúc, Lâm Ngạo Thuấn và vợ chồng Lâm Gia Tuấn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, còn Lâm Dục và Dương Việt Minh tự về thư phòng của mình giải quyết công việc, chỉ còn Lâm Hải Đường và những đứa trẻ ở lại phòng khách huyên thuyên.

Lâm Hải Đường đem một cuốn album dày đã cũ để trên đùi, mở ra từng trang cho Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành xem. Lâm Dã Thiên đứng ở phía sau salon nhìn xuống, còn Dương Bách Hợp và Dương Bách Kỷ ngồi vây xung quanh bà như những đứa con nít đang chờ nghe kể chuyện.

“Đây là hình mẹ con lúc 15 tuổi. Mẹ con thích cưỡi ngựa lắm, cứ cuối tuần lại đòi ta đưa đến trang trại chơi.” Bà chỉ vào bức hình của mẹ cô.

“Còn đây là lúc mẹ con đạt được giải nhất cuộc thi vẽ tranh, ta đoán nếu nó không bỏ nhà đi, bây giờ đã là một họa sĩ rồi.”

“Lúc này là lần đầu ta và mẹ con đến trang trại nhà chúng ta, tính mẹ con cũng lầm lì, cứ đứng yên một chỗ, không như ta, chạy loạn lên hết cả.”

Khóe mắt Lâm Hải Đường dường như muốn rơi lệ, bà đưa bọn họ xem rất nhiều hình, phần lớn là hình của Lâm Tử Vân, cho đến khi lật đến trang gần cuối, một bức hình to xuất hiện.

“Đây là…” Hạ Thường Hi tò mò nhìn thử.

“À, ảnh gia đình đấy. Lúc này ba tên nhóc vẫn còn chưa ra đời, có cả dì Lâm Bạch Liên của con và bà ngoại con nữa này.”

Ngón tay bà điểm lên chỗ một người phụ nữ lạ mặt, bà biết cô vẫn còn khó hiểu, liền nói thêm: “Dì ấy là con gái của ông cậu con, bây giờ dì ấy đã theo chồng sang Ý rồi.”

Hạ Thường Hi khẽ gật đầu biểu ý đã hiểu, rồi lại nhìn về phía bức hình.

Lâm Ngạo Thuấn và vợ cùng với vợ chồng Lâm Gia Tuấn ngồi ở giữa sofa, còn Lâm Dục, Lâm Tử Vân, Lâm Hải Đường và Lâm Bạch Liên lần lượt đứng ở phía sau. Bức ảnh gia đình này trông thật quyền quý, nhưng hấp dẫn ánh mắt của Hạ Thường Hi nhất chính là đôi mắt Lâm Dục, không biết là vô tình hay cố ý lại hướng về phía Lâm Tử Vân, đầy ôn nhu và tình cảm.

Phải rồi, cô vẫn còn chưa có cơ hội nói chuyện với ông…

“Dì, con vẫn còn có một thỉnh cầu.”

“Là chuyện gì? Con cứ việc nói.” Lâm Hải Đường khép album lại, quay sang nhìn cô, những người còn lại cũng đổ dồn hết ánh mắt lên người cô.

“Con muốn được gặp riêng cậu Lâm Dục một chút.”

“Gặp riêng?” Ánh mắt Lâm Hải Đường có chút sượng, nụ cười cứng nhắc.

“Tiểu Hi muốn nói về di thư của cố phu nhân.” Sở Lập Thành nói, làm rõ vấn đề cho bà.

“À…” Lâm Hải Đường rất nhạy cảm khi nhắc đến Lâm Dục và Lâm Tử Vân, trong lòng bà thực ra cũng đã dấy lên nhiều suy nghĩ có lẽ Hạ Thường Hi đã biết về mối quan hệ của hai người, chỉ là cô né tránh không nói ra…

“Di thư của mẹ cậu thì liên quan gì đến ba tôi?” Lâm Dã Thiên khó hiểu nhìn Hạ Thường Hi.

Cô cũng chú ý đến cậu ta. Nhìn vào vẻ mặt điềm tĩnh đó, cô đoán chắc là người nhỏ trong gia đình này không biết đến mối quan hệ của mẹ cô và Lâm Dục, xem ra những người biết được sự tình đã quyết định cho sự việc đó vào dĩ vãng, che giấu nó khỏi hiện thực.

“Tiểu Thiên, con đưa Tiểu Hi và Sở thiếu lên thư phòng của ba con nhé.” Cô còn chưa phản ứng, thì Lâm Hải Đường đã nói thêm vào.

Lâm Hải Đường không muốn Lâm Dục có ác cảm với Hạ Thường Hi, mà cũng không muốn hai người họ quá thân thiết với nhau, tình thế rắc rối này khiến bà phiền muộn không ít. Bà biết anh trai bà không có ngày nào không nhớ đến Lâm Tử Vân, bà cũng tin rằng anh trai rất muốn có với Lâm Tử Vân một đứa con, loại tình cảm ngang trái đến đau lòng đó, bà vừa thông cảm, lại vừa muốn phản đối.

Hạ Thường Hi nói trong di thư của Lâm Tử Vân có nhắc đến Lâm Dục, người cũng đã không còn, Lâm Hải Đường không muốn tiếp tục để anh trai đau khổ thêm nữa.

Nhận sự phân phó của bà, Lâm Dã Thiên ngoan ngoãn gật đầu, đứng thẳng người dậy đưa tay hướng về cầu thang. “Lối này.”

Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành đồng loạt đứng dậy, anh thay cô nói: “Xin phép.”

Đợi Lâm Hải Đường ôn nhu gật đầu một cái, hai người mới xoay người đi theo Lâm Dã Thiên.

Thư phòng của Lâm Dục nằm ở tầng 2, cửa thư phòng làm bằng gỗ dày màu nâu đen, chỉ nhìn vào cũng đủ khiến người ngoài cảm nhận được sự quyền lực của chủ nhân nó.

Lâm Dã Thiên gõ cửa, đợi đến khi bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp cho phép vào, cậu mới mở cửa phòng, vẫn chưa bước vào, đứng ở cửa mà nói: “Ba, cô hai đưa Tiểu Hi và Sở thiếu lên gặp ba.”

Cậu nói xong, nép người sang một bên để hai người bước vào, sau đó không nói gì đóng cửa phòng rời đi.

Thư phòng của Lâm Dục không quá lớn cũng không quá nhỏ, lấy màu nâu trầm và màu đen làm chủ đạo, cả bốn vách tưởng đều có kệ sách, chất đầy sách mỏng dày các loại. Ngoài một bộ sofa và bàn làm việc, thư phòng còn được trang trí bởi những bức tranh ở các khoảng tường trống.

Hạ Thường Hi liếc mắt nhìn toàn bộ phòng, tất cả các bức tranh đều vẽ hoa dạ lan hương, loài hoa cô vô cùng quen thuộc, đó là loài hoa mà mẹ cô thích nhất.

“Tôi vẫn chưa cho phép cô cậu vào.”

Hạ Thường Hi và Sở Lập Thành nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Lâm Dục ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là máy tính và rất nhiều văn kiện khác nhau, trong tay ông vẫn còn nắm một nắm cánh hoa, xem ra là đang làm việc.

“Con xin lỗi đã tự ý vào.” Cô chậm rãi mở lời, lời nói nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ. “Lần này con đến đây cốt yếu là vì muốn gặp cậu.”

Tầm mắt Lâm Dục di chuyển từ nắm hoa trong tay đến khuôn mặt Hạ Thường Hi, đường nét quen thuộc đó vừa khiến ông chệch nhịp, vừa khiến ông cảm thấy chán ghét, lại cúi đầu, lạnh lùng: “Ra ngoài.”

Hạ Thường Hi vừa muốn tiến đến giãi bày với ông thì đã bị cánh tay Sở Lập Thành cản lại, anh lắc đầu ra hiệu cho cô bình tĩnh, sau đó trầm thấp nói:

“Lâm tiên sinh, không lẽ ngài không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Hạ phu nhân sao?”

Qủa nhiên lời lẽ này có sức ảnh hưởng rất lớn đến Lâm Dục. Dù không ai nhìn thấy, nhưng vẻ mặt ông đã sượng đi ngay khi nghe Sở Lập Thành hỏi, bàn tay cũng vô thức siết chặt, vò sắp nát những cánh hoa.

“Lâm tiên sinh, cả tôi và Tiểu Hi đều đã biết mối quan hệ của hai người.”

Đáy mắt của Lâm Dục nháy mắt trở nên nóng rực, ông ngẩng phắc đầu nhìn thẳng về phía Sở Lập Thành, sau đó lại chĩa hướng sang Hạ Thường Hi. Ông gấp rút đứng dậy, vứt nắm hoa và bút viết trong tay, từ từ đến gần chỗ hai người.

“Nếu đã biết, vậy mà còn dám đến đây?” Ông tiến đến trước mặt Sở Lập Thành, thâm trầm nhìn anh. “Gặp gỡ người đã phá hủy cuộc đời của mẹ mình, hai người cho rằng đó là chuyện hay ho sao?”

“Cậu…” Hạ Thường Hi cố gắng bình tĩnh, đến bên cạnh ông. “Trong di chúc mẹ để lại, mẹ muốn con đến gặp cậu, và giao một nửa số tài sản của mẹ cho cậu.”

“Cái gì?” Lần này, ông mới chịu quay sang đối mặt với cô, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên và bất ngờ.

“Lâm tiên sinh, có lẽ chúng ta nên ngồi xuống, nói chuyện thẳng thắn là tốt nhất.”

Thời điểm này Lâm Dục cũng không còn muốn quan tâm đến Sở Lập Thành nữa. Ông chẳng nói chẳng rằng xoay người về phía sofa ngồi xuống trước, sau đó để ánh mắt vội vàng ra hiệu cho hai người ngồi ở đối diện.

Đợi đến khi bọn họ an tọa ở trước mặt ông, chẳng để ai thở ông đã vào thẳng vấn đề: “Kể đi, từ đầu đến cuối không được sót bất cứ chi tiết nào. Bệnh tình của Tiểu Vân vì sao lại thành ra như vậy?”

Hạ Thường Hi ngơ ngác mất mấy giây, vốn dĩ cô tưởng ông muốn hỏi về di chúc của mẹ cô, không ngờ lại muốn cô kể lại bệnh tình của mẹ…

“Bệnh của phu nhân cơ bản là không thể chữa khỏi.” Sở Lập Thành thay cô nói. “Lúc phu nhân phát bệnh, tình trạng đã rất xấu rồi.”

Anh và Hạ Thường Hi đã đồng ý với nhau từ trước, nếu phải nói ra chuyện này, bọn họ sẽ giấu đi việc làm của Hạ Hầu Quân. Một phần là vì cô muốn chính tay mình lật đổ ông ta không cần bất cứ ai làm giúp, phần cũng là vì cô nghĩ, không nên để cho người mà mẹ cô thương phải đau khổ vì bà, đón nhận thông tin bà đã mất là quá đủ.

“Lúc Tiểu Vân mất… cô bao nhiêu tuổi?” Giọng nói của ông có chút run rẩy, hai tay chống trên đùi đan chặt vào nhau.

“4 tuổi, thưa cậu.” Nhắc đến mẹ dường như khiến cô thêm phiền muộn, lời nói cũng trở nên nghẹn ngào khác thường. “Lúc mẹ mất, tay vẫn còn nắm chặt lấy tay con và ba.”



Một tiếng “ba” mà Hạ Thường Hi gọi, lại vô tình như mũi dao đâm vào tim Lâm Dục.

“Ba của cô là Hạ Quân Phàm đúng không?”

“Đúng vậy thưa cậu.”

“Hạ tiên sinh mất trong một vụ hỏa hoạn, báo chí đưa tin nói con gái của anh ta đã thoát ly kịp thời, ta đã tưởng Tiểu Vân có thể cũng đã được cứu.”

“Lúc chuyện đó xảy ra, mẹ đã mất một khoảng…” Hạ Thường Hi nói giữa chừng thì ngừng lại, dò xét nhìn ông. “Khoan đã, cậu biết hết mọi chuyện?”

“Ta nghĩ cô đã biết hết mọi thứ rồi chứ?”

“Chúng tôi chỉ biết lần cuối cùng ông gặp Hạ tiên sinh là để gửi thiệp cưới, sau đó ông đã không còn giữ liên lạc nữa.” Sở Lập Thành thay cô trả lời.

Lâm Dục hạ tầm mắt suy nghĩ điều gì đó, trầm ngâm một lúc rất lâu, khiến thời gian giống như đã ngừng lại. Ông thở dài, chậm rãi nói: “Ta vẫn luôn theo dõi tin tức của Hạ Quân Phàm, nhưng ông ấy quá kín tiếng, nên những gì ta biết chỉ là hai người họ có một đứa con gái.”

Ông lại nâng tầm mắt nhìn Hạ Thường Hi.

“Lúc ta nhìn thấy cô, ta đã sớm đoán ra cô là con gái của Tiểu Vân.”

Lâm Dục không hề nói dối. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc khiến tim ông bấn loạn, thấp thỏm không yên. Cảm xúc của ông cho đến giờ vẫn là vui buồn lẫn lộn, ông hạnh phúc vì được nhìn thấy khuôn mặt đã từng khiến ông trầm luân, nhưng càng phiền muộn vì cô là con gái của người ông yêu cùng với một gã đàn ông khác.

Ông nhìn kĩ cô thêm một chút, không hiểu vì sao lại nở một nụ cười khổ.

“Không ngờ Tiểu Vân sinh con khéo như vậy, giống đến mức ta cũng phải kinh sợ.” Nói đoạn, ông đứng dậy xoay lưng nhìn về phía bức tranh hoa dạ lan hương. “Nhưng dù giống như thế nào, cô cũng không phải bà ấy.”

Hạ Thường Hi nhìn bóng lưng của ông, cảm thấy thật cô đơn. Bất chợt, hơi ấm bao phủ lấy tay cô, cô cúi đầu nhìn, là Sở Lập Thành đang dịu dàng xoa nhẹ lên mu bàn tay. Anh dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Không sao đâu.”

Cô miễn cưỡng cười an ủi bản thân, khẽ gật đầu, hít thật sâu rồi nói:

“Về chuyện di chúc…” Cô nói đến đây thì dừng lại, chờ xem phản ứng của Lâm Dục.

“Di chúc thế nào?” Ông không quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi.

“Cả ba và mẹ con đều nói rõ trong di chúc, muốn con trước 20 tuổi đến nhà ngoại một chuyến.”

“20 tuổi là tuổi mà Lâm gia giao một phần chức vị cho con cháu, ta đoán hai người họ là không muốn cô chịu thiệt thòi.” Ông có vẻ như đang cười. “Ông ngoại cô cũng sẽ sớm sắp xếp đưa tên cô vào gia phả thôi, ông ấy đã liên hệ đến luật sư rồi, chưa đầy 2 năm nữa…” Ông dừng lại, xoay người nhìn cô. “…cô chắc chắn sẽ trở thành một trong những cổ đông lớn của Liinjar.”

Liinjar?

Hạ Thường Hi suy nghĩ trong đầu, cô không cần tài sản của bất cứ ai cả, thứ cô cần chính là một gia đình yêu thương cô.

“Di chúc chỉ có nhiêu đó thôi?” Lâm Dục hỏi.

“Di chúc của ba con nói muốn con đến nhà ngoại, và muốn con thay ông ấy xin phép được an táng mẹ con ở Trung Quốc.”

“Chuyện đó không cần bàn đến, dù sao ta cũng không muốn đưa mộ phần của Tiểu Vân về đây.” Ông liếc mắt nhìn chỗ khác, giọng nói đột nhiên nhỏ lại: “Nhìn thấy bà ấy chỉ càng đau lòng thêm.”

“Mẹ con…” Hạ Thường Hi ngập ngừng, cắn môi mấy giây rồi mới nói. “Trong di chúc, có một phần tài sản của mẹ con sẽ để lại cho cậu…”

Lâm Dục xoay đầu nhìn cô, nhướng mày muốn nghe tiếp.

“Thành.” Cô xoay đầu ra hiệu cho anh.

Sở Lập Thành nhìn cô gật đầu một cái, sau đó đứng dậy, nghiêm cẩn.

“Tài sản mà phu nhân để lại cho Lâm tiên sinh gồm có toàn bộ cổ phiếu của tập đoàn Liinjar, hai khu đất ở Vân Nam và một căn biệt thự ở nội thành Thiên Tân, còn có 600 nghìn bảng Anh đang nằm trong tài khoản ngân hàng cũng sẽ được để lại cho ngài.”

Anh nói một tràng dài, sau đó lấy từ tập tài liệu mang bên người ra một bìa tài liệu, kính cẩn đưa cho Lâm Dục. “Đây là phần di thư của phu nhân để lại cho ngài.”

Lâm Dục cầm lấy, nhưng không mở ra, chỉ nhìn tờ giấy trầm ngâm một lúc, đôi mắt hiện lên rất nhiều phiền muộn khó nói.

“Toàn bộ những thứ này hiện đang đặt dưới tên ai?”

“Tên con, thưa cậu.” Hạ Thường Hi vô cùng bình tĩnh trả lời.

Lâm Dục hướng mắt nhìn cô, giống như đang dò xét, rồi lại nói: “Vậy thì cô cứ giữ lấy đi, ta từ chối nhận những thứ này.” Nói xong ông nhét tờ giấy vào túi quần, xoay người muốn trở lại bàn làm việc.

“Cậu…” Hạ Thường Hi vội đứng dậy, ngăn cản bước chân ông. “Con đến đây chính là vì muốn hoàn thành di thư của mẹ.”

Ông không hề có ý định quay đầu nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: “Gặp cũng đã gặp rồi, đưa tài sản ta có quyền không nhận.”

“Cậu, chuyện gì xảy ra giữa hai người con đều biết cả rồi.” Hạ Thường Hi nhấn mạnh. “Tài sản mẹ để lại chính là vì thật sự đặt cậu ở trong lòng, không lẽ cậu không còn chút gì để tâm đến bà ấy hay sao?”

Lâm Dục sắc lạnh quay đầu nhìn về phía cô, chậm rãi bước đến trước mặt, giọng điệu đáng sợ cảnh cáo: “Chuyện của tôi và Tiểu Vân không có ai được quyền phán xét. Cho dù là con gái của bà ấy cũng vậy.”

“Trước khi mẹ con kết hôn với ba con, cậu đã đến Thiên Tân gặp bà ấy.” Cô không hề sợ ông, thẳng thừng đáp lại. “Con thật sự muốn biết rốt cuộc cậu đã nói gì với mẹ. Nếu như cậu nói muốn đưa mẹ con đi, chắc chắn mẹ đã không ở lại với ba. Có phải cậu đã bỏ rơi mẹ con không?”

“Đừng xía mũi vào chuyện của người lớn.” Ông gằn giọng.

“Mẹ con đã vì cậu mà rời khỏi gia đình, không lẽ cậu lại vô tình như vậy?”

“Ta không có!” Lâm Dục bất ngờ gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên thật đáng sợ.

Hạ Thường Hi bị dáng vẻ của ông dọa đến câm nín, cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, đối mắt với ông.

“Cô…” Lâm Dục không ngờ bản thân lại bị một đứa nhỏ làm cho mất lý trí, dáng vẻ liền trở nên lúng túng.

Ông bất lực cúi đầu, lại thêm một lần suy nghĩ rất lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Thường Hi như tiếp tục suy tư gì đó. Dương như ông không tự chủ được mà vươn tay chạm vào má cô, khiến cô tròn xoe mắt ngạc nhiên. Sở Lập Thành đứng bên cạnh cũng cảm thấy bất bình thường, vừa muốn tiến lên ngăn cản thì ông đã hạ tay xuống, thở dài:

“Đi theo ta.”

Lâm Dục lại lần nữa chậm rãi bước đến chỗ bức tranh hình hoa dạ lan hương, tay để lên khung tranh kéo một cái, một hộc tủ nhỏ ở khung tranh được mở ra, ông thò tay vào lấy một chiếc chìa khóa bằng bạc, sau đó đóng hộc tủ, khung tranh lại trở về như ban đầu.

Ông mở cửa bước ra ngoài, ngoái đầu lại nhìn Hạ Thường Hi. “Cô đi theo ta. Còn cậu kia ở lại.”

Hạ Thường Hi quay sang nhìn Sở Lập Thành, anh cũng nhìn cô, bàn tay chạm lên má cô nơi lúc nãy Lâm Dục chạm đến, anh vuốt ve làn da mịn như em bé, dịu dàng nói: “Tôi sẽ chờ ở đây, nếu có chuyện gì thì em nhớ la lên thật to, tôi sẽ đến ngay.”

Cô khẽ gật đầu, quay người đi theo Lâm Dục.

Cảnh cửa thư phòng khép lại, Lâm Dục đưa cô đi đến một căn phòng khác ở cuối hành lang, cánh cửa gỗ nhìn qua khá cũ kĩ, giống như cửa của phòng để đồ hoặc nhà kho.

Lâm Dục tra chìa khóa vào ổ, vặn nhẹ, tiếng mở khóa liền vang lên, cửa mở ra mang theo âm thanh “kẽo kẹt” như những bộ phim kinh điển.

Hạ Thường Hi bước từng bước đi theo Lâm Dục, tới khi ông vươn tay mở đèn, xung quanh sáng lên, cô mới hoàn toàn nhìn thấy được căn phòng cổ điển này treo đầy tranh. Tất cả đều là tranh chân dung… của mẹ cô.



“Nơi này…”

Căn phòng hầu như đều được trang trí bằng nội thất bằng gỗ, ở giữa là một cái bàn nhỏ để đầy màu vẽ và giá gỗ vẽ tranh bên cạnh. Trên tường ngoại trừ những bức tranh vẽ mẹ cô, còn treo rất nhiều hình nhỏ. Cô nhấc chân đến gần, nhìn kĩ những bức ảnh đó, tất cả đều là ảnh của mẹ cô và Lâm Dục khi còn trẻ.

“Đây từng là nơi để Tiểu Vân vẽ tranh.” Ông nói, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay ông men theo tường lớn, khụy gối xuống ngắm một bức chân dung dựng sát ở góc tường. “Sau khi bà ấy rời đi, chỗ này đã bị niêm phong lại, cho đến khi ta quyết định sửa sang lại nó.”

“Toàn bộ tranh ở đây, đều là do cậu vẽ sao?”

“Đúng.” Ông nhìn nụ cười trong bức chân dung, vô thức mỉm cười theo. “Tiểu Vân vẽ rất đẹp, nhưng không biết vẽ tranh chân dung, thứ bà ấy thích vẽ nhất là hoa dạ lan hương.”

Hạ Thường Hi đưa mắt nhìn khắp căn phòng lần nữa, đúng là xen giữa những bức chân dung là rất nhiều tranh vẽ hoa dạ lan hương, cô đến gần một bức tranh treo trên tường, chạm nhẹ lên mặt tranh, trong lòng chợt cảm thấy bức tranh này có điều gì đó rất buồn.

“Bức tranh hoa dạ lan hương trong thư phòng của cậu cũng là của mẹ vẽ sao?”

“Là chúng ta cùng vẽ.” Ông chậm rãi sửa lời, đứng dậy nhìn cô. “Cô có biết ý nghĩa của hoa dạ lan hương không?”

“Tôi yêu người, nhưng cũng sẽ hủy diệt người.” Cô bình tĩnh trả lời ông.

“Một tình yêu buồn, đúng không?” Lâm Dục nở nụ cười khổ, không còn dáng vẻ uy nghiêm như lúc nãy. “Tiểu Vân rất thích loài hoa này, không phải chỉ vì nó đẹp, mà còn vì bà ấy thấy nó rất hợp với mối quan hệ của bọn ta.” Nói đoạn ông chỉ tay về hướng chiếc ghế cạnh giá vẽ. “Ngồi đi.”

Hạ Thường Hi đứng trầm ngâm một lúc mới cúi người ngồi xuống, tiếp tục nhìn ông.

“Ta chưa từng xấu hổ vì tình yêu với em gái của mình, dù ai nói gì đi nữa, ta cũng không quan tâm.” Lâm Dục xoay gót chân, bước đến trước mặt bức tranh chân dung lớn nhất trong phòng. “Nhưng thứ làm ta đau lòng nhất, chính là tình yêu của ta đã phá hủy tất cả mọi thứ của Tiểu Vân.”

Có một đoạn kí ức rất dài Lâm Dục luôn cố gắng quên đi, nhưng dù tuổi già thế nào cũng không quên được, đó là đoạn kì ức vào một mùa đông vừa dài vừa lạnh lẽo, lạnh nhất trong cuộc đời của ông.

Lâm Dục ông khi đó là ứng cử viên sáng giá nhất để giữ vị trí đứng đầu Liinjar, còn Lâm Tử Vân khi đó là bông hoa trong lồng kín được Lâm gia giấu kĩ như viên ngọc quý báu. Ông và Lâm Hải Đường thường xuyên được giao lưu với thế giới bên ngoài, trong khi đó những nơi Lâm Tử Vân lui tới chỉ nằm giữa đoạn đường từ nhà đến trường và ngược lại.

Hai người họ khác nhau như vậy, nhưng lại có cùng điểm chung là luôn để ý đến người kia.

Lâm Dục vẫn nhớ khoảnh khắc ông nhận ra tình cảm của mình là vào một mùa hè, khi đó ông bao nhiêu tuổi thì không rõ, nhưng lúc đó hai người còn trẻ lắm, trên một thảo nguyên xanh rì, họ cưỡi ngựa dạo chơi như những đứa trẻ rượt đuổi nhau ở ngoài công viên.

Dáng vẻ của Lâm Tử Vân trên lưng ngựa như đại diện cho cả một thanh xuân tươi đẹp của người con gái, mái tóc tuôn dài bay theo làn gió hạ, hai tay cầm cương, trong lòng còn có một bó hoa dạ lan hương mà Lâm Dục hái tặng. Mỗi khi bà cười, tiếng cười như tiếng chuông ngân vang vọng trong không gian rộng lớn như đưa tâm hồn ông bay lên tận mây xanh, không kiềm được mà muốn đuổi theo kéo bà vào lòng ôm thật chặt.

Tình cảm của Lâm Dục khi đó không quá sâu đậm, ông tự nhủ đó chỉ làm cảm xúc nhất thời, Lâm Tử Vân khi còn trẻ vô cùng xinh đẹp, bị say nắng trước bà là chuyện bình thường. Nhưng thời gian dần trôi, không biết từ lúc nào mà ông càng lúc càng để ý đến bà nhiều hơn, từng hành động từng biểu cảm lọt vào mắt ông đều khiến tim ông đập nhanh rộn ràng.

Thế nên thời gian đó, Lâm Dục tự cố gắng biến mình trở nên nổi tiếng với nữ sinh ở trường, luôn luôn có người vây quanh để ông có thể quên đi hình bóng của em gái. Ông tinh ý phát hiện rất nhiều lần bà cũng đưa mắt dõi theo ông, chỉ càng làm ông thêm rối rắm.

Lâm Dục ở trường lúc đó nổi tiếng với nữ sinh, thì chị em Lâm Hải Đường và Lâm Tử Vân cũng được nhiều nam sinh chú ý không kém. Lâm Hải Đường tính cách cởi mở nên có nhiều bạn, còn Lâm Tử Vân giống như một cái đuôi nhỏ luôn rụt rè đi phía sau chị gái. Có một lần Lâm Tử Vân nói với ông có người tỏ tình với bà, ông vẫn nhớ mình giận đến mức suýt mắng bà, còn có ý định muốn gặp mặt tên nam sinh ấy để cảnh cáo hắn.

Và rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, ông đưa em gái của mình lên giường.

Đêm đó ông uống say với bạn, không biết từ đâu mà Lâm Tử Vân lại mở cửa phòng, men rượu cộng với hương thơm của người con gái vô cùng quyến rũ làm ông không thể cưỡng lại, khiến bọn họ cùng nhau rơi vào hố sâu của tình yêu cấm kị. Buổi sáng sau đó, thứ ông nói được chỉ có hai chữ “xin lỗi”. Ông nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ và hụt hẫng của bà, nhưng chỉ có khiến bà thất vọng mới có thể giúp bà không chìm vào mối quan hệ đầy tội lỗi này nữa.

Đến một ngày, Lâm Dục thuyết phục được Lâm Ngạo Thuấn để ông sống riêng bên ngoài, ông tưởng như rồi cũng sẽ dần quên được Lâm Tử Vân.

Nhưng cuộc sống mà ngày nào trở về nhà cũng không được thấy bà làm ông càng cô đơn.

Mãi cho đến khi Lâm Tử Vân xuất hiện trước cửa nhà ông. Đó không phải là người con gái mềm mại, dịu dàng như nước mà ông vẫn quen thuộc. Bà đứng trước mặt ông, giọng nói vẫn nhẹ nhàng đó nhưng có phần kiên định hơn trước: “Anh đã kéo em xuống vũng bùn, bây giờ lại để em ở đó rồi chạy đi gột rửa hết mọi thứ sao? Em muốn anh chịu trách nhiệm với em.”

Lúc đó Lâm Dục tuy có chút bất ngờ, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh trả lời: “Về nhà đi, đừng quậy nữa.”

“Anh thật sự không yêu em sao?”

“Tiểu Vân, em là em gái anh.”

“Vậy đêm hôm đó anh tưởng tượng em thành ai? Là người con gái nào khiến anh phải uống say thành như vậy?”

“Đừng quậy nữa. Về đi.”

“Lâm Dục.” Ngay lúc ông vừa muốn đóng cửa, thì Lâm Tử Vân đã chen ngang vào, nhìn trực tiếp vào mắt ông, nói: “Anh nghe cho rõ đây, em yêu anh.”

Khi đó Lâm Dục nhớ rõ ông đã trầm ngâm rất lâu, đứng hình rất lâu để tiêu hóa lời nói của bà.

“Cái gì?

Lâm Tử Vân đã đánh hạ toàn bộ phòng bị của ông bằng một nụ hôn, sau đó…

Không có sau đó nữa, Lâm Tử Vân nói dối Lâm gia rằng bà ở lại ký túc xá, bọn họ cứ thế ở chung một nhà, như một đôi vợ chồng.

Buổi sáng hai người mỗi người mỗi hướng, đến tối lại trở về cùng một giường. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời Lâm Dục, cho đến giờ, ông vẫn luôn khao khát một lần được trở về như ngày xưa.

Nếu thời gian có thể quay lại, ông nhất định sẽ không để Lâm gia tìm đến được chỗ của hai người.

Tất cả đều bắt nguồn từ Annie. Lúc Lâm Tử Vân dọn vào ở cùng ông không có mang theo áo ấm, mùa đông, ông gọi cho Annie nhờ bà mang thêm quần áo đến. Không ngờ bà ta không những mang theo quần áo, còn mang theo cả Lâm Ngạo Thuấn.

Bọn họ phá khóa xông vào giữa lúc Lâm Dục vẫn còn ôm Lâm Tử Vân trong lòng, mọi thứ đều hiện ra trước mắt không thể chối cãi, ngày tháng tươi đẹp của hai người cũng chấm dứt.

“Chuyện học chuyện làm ăn chưa đủ bận rộn đúng không? Còn dám làm ra loại chuyện kinh tởm như vậy?”

“Mày ở trường trêu chọc con gái, về nhà còn dụ dỗ thêm em gái mày, mày có còn là con người không?

“Tiểu Vân là em mày mà mày cũng không tha, tao không ngờ gia đình này lại có một đứa như mày.”

“Nói đi. Một trong hai đứa mày, ai là người bắt đầu?”

“Từ nay trở đi mày sẽ bắt đầu tiếp nhận sản nghệp của Lâm gia, tao sẽ không để mày có bất cứ cơ hội nào đến gần Tiểu Vân nữa, anh em chúng mày, làm ô uế thanh danh của cả gia đình, không thể chấp nhận được mà!”

“Tiểu Vân sẽ không được phép rời khỏi phòng khi chưa có sự cho phép, cho đến khi mày lấy vợ, tao nghiêm cấm mày đến gần nó.”

Lâm Dục chưa bao giờ quên những lời cay nghiệt của Lâm Ngạo Thuấn, ông thậm chí còn tự mình cầm gậy đánh tới tấp vào người con trai mình, bao nhiêu lời lẽ khó nghe đều tuôn ra, không chút cố kị.

Thời điểm đó Lâm Dục bị xoay mòng mòng, việc học đan xen việc ở công ty hút cạn toàn bộ sức lực của ông, còn chưa đến 25 tuổi mà đầu tóc ông đã đâu đó mọc lên vài sợi tóc bạc.

Nhưng điều an ủi ông duy nhất khi đó là Lâm Hải Đường và Lâm Tử Vân. Phòng của ba người sát nhau, Lâm Hải Đường biết lúc nào thì vệ sĩ sẽ thay ca, lúc nào thì Lâm Tử Vân sẽ ở một mình, giúp Lâm Dục canh thời gian trèo từ ban công phòng mình sang phòng Lâm Tử Vân.

Chính nhờ thế mà ba người bọn họ mới lập ra được kế hoạch bỏ trốn: Lâm Hải Đường sẽ lẻn vào phòng của Bạch Nguyệt lấy trộm hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của Lâm Tử Vân, rạng sáng Lâm Dục sẽ trèo sang ban công để giúp bà leo xuống vườn nhà ở phía sau, nơi đó cỏ rất dày và mềm, sẽ hạn chế trầy xước hơn. Nếu kế hoạch thành công, Lâm Dục và Lâm Tử Vân sẽ rời khỏi đây vĩnh viễn, tìm một nơi yên bình để sống.

Nhưng đó chỉ là viễn cảnh không bao giờ xảy ra.

Sáng hôm đó, hai người vừa chạm chân xuống đất thì vệ sĩ đã ngay lập tức nhìn thấy, Lâm Dục chạy nhanh, bế thốc Lâm Tử Vân lên chạy ra khỏi cổng. Không ngờ tà váy của bà vướn lại, khi đó vệ sĩ đã đuổi tới, ông không còn cách nào xé rách một mảnh vải đó đi, chỉ gấp rút nói với bà: “Chạy đi. Anh sẽ tìm em, đợi anh.” Sau đó ông quay người cản vệ sĩ, để mặc người mình yêu chạy bán sống bán chết, chí ít làm như vậy, bà ấy sẽ được tự do.

Lâm Dục kể đến đây, trên khóe mắt già cỗi chảy ra một dòng nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Chiếm Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook